• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • ho-so-bi-an-2084.txt

Chương 2084: Ma trong tranh (6)




Diệp Chính Nhất giải thích: “Khi ấy ở phía tây đã phát sinh bệnh dịch, tình hình rất nghiêm trọng, quan địa phương lại cố tình giấu không báo lên trên. Khi triều2đình biết tin thì đã chết không ít người, còn có những người đi lang thang nằm ngoài kiểm soát, đã đem dịch bệnh sang những vùng khác. Do người chết quá nhiều,8linh hồn vào Địa Phủ quá đông, Quỷ Sai bèn dời địa điểm ban đầu, đổi hướng đường Hoàng Tuyền, tình cờ ngang qua phủ của Hoàng tử. Thế là xảy ra chuyện.6Không ai có thể ngăn được. Liễu Triệu không bận lòng chuyện này, chỉ đưa tôi rời khỏi nhà, bắt đầu du lịch. Hình như gã đã nảy sinh hứng thú với những3chuyện liên quan đến hồn ma, Địa Phủ, muốn tìm hiểu tường tận… trước đó tôi không hề có ý định này. Do đề nghị của gã mới đi theo, lại bắt đầu5du lịch núi sông.”



Diệp Chính Nhất nói đến đây, thì thở dài buồn bã: “Chưa đi xong, chưa tìm ra ngọn nguồn thì gã đã chết. Trước lúc lâm chung, gã đã nhờ tôi vẽ một bức tranh, gã muốn xem thử mình là ai. Tôi đã vẽ… và tôi đã nhìn thấy Liễu Triệt… vừa nhìn đã biết đây không phải nhân vật tầm thường. Nhưng sau khi chết, gã không biến thành hồn ma. Tôi cũng không đi đầu thai, tiếp tục ngao du khắp nơi, để lại rất nhiều tác phẩm. Rồi sau đó nữa, gã chưa nhìn thấy… nhưng tôi đã thấy. Tôi đã thấy hết rồi.”



Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, lập tức gặng hỏi: “Ông nhìn thấy gì?”



Diệp Chính Nhất đã cất đi thần thái kể chuyện trước đó, mà biểu cảm nặng nề u ám, ông ta vừa cười vừa nhìn tôi: “Anh bạn trẻ, tôi đã sống nhiều năm đến thế, làm ma cũng nhiều năm đến thế, nếu tôi thực sự muốn chết thì đã chết từ lâu rồi.”



Tôi sững người, nhất thời không tiếp lời.



Tôi nhớ đến một chuyện mà mình đã bỏ sót.



Diệp Chính Nhất… đã chết từ lâu rồi!



Tim tôi đập nhanh hơn mấy phần, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.



Phải nắm được cơ hội này… có thể làm được. Tôi có thể làm được.



“Liễu Triệt chắc là loại người có tinh thần không sợ hãi sẵn sàng hi sinh thân mình vì lý tưởng. Nhưng tôi thì không. Tôi chỉ sống cho qua ngày mà thôi. Lần mạo hiểm nhất trong đời tôi, cũng chỉ là lúc tôi xông vào biển lửa, muốn lấy về bài vị của mẹ. Còn sau đó…” Diệp Chính Nhất cợt nhả chép miệng: “Khi tôi nhìn thấy những thứ ấy thì lại càng không muốn chết. Nhưng nếu bảo sống… mà sống kiểu đó thì cũng không ý nghĩa gì.” Đột nhiên ông ta chuyển qua than vắn thở dài: “Bất kể thế giới tốt lên hay xấu đi, tôi đều nương dòng mà trôi, sống được ngày nào hay ngày đó.”



Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng của Diệp Chính Nhất.



Tôi có thể cảm nhận thấy năng lực trong người đang vận hành.



Thoáng chốc, tôi đã nắm được dây xích linh hồn của Diệp Chính Nhất. Linh hồn tôi bay lên, bóng của Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp chợt vụt qua, tôi đã xuyên thẳng qua quãng thời gian mấy trăm năm.



Tôi nhìn thấy một đứa bé, thấy nó lao vào biển lửa, thấy Diệp Chính Nhất vẽ tranh chân dung của mẹ mình.



Thời gian có hạn, tôi không thể dừng lại ở quá khứ quá lâu.



Tôi kéo dây xích, di chuyển linh hồn mình.



Tôi đã nhìn thấy Diệp Chính Nhất đi thăm thú một con sông lớn, nhìn thấy ông ta say sưa quên lối về ở những kĩ viện lầu xanh, thấy ông ta vẽ tranh mỹ nhân cho người ta…



Không mấy chốc, tôi đã nhìn thấy Diệp Chính Nhất đang bị nhốt. Lúc này ông ta đã già khọm.



Tim tôi chợt tăng nhịp đập.



Tôi đang đợi Liễu Triệt xuất hiện.



Lúc ngọn lửa bùng lên, tôi đã bay ra khỏi nhà. Tôi tìm kiếm khắp nơi, lập tức nhìn thấy một thiếu niên đang leo trên tường.



Tôi bay về phía nó, đúng lúc nó đang ngẩng mặt lên.



Bốn mắt chạm nhau.



Tim tôi chợt rúng động, bên tai nghe thấy âm thanh của dây xích.



Linh hồn tôi bị tóm lại, cả linh hồn văng ra ngoài.



“Nói vậy là ông muốn chúng tôi ép, ông mới chịu nói?” Tí Còi hỏi.



“Các cậu định ép tôi như thế nào?” Diệp Chính Nhất tò mò hỏi.



Tí Còi nhìn sang tôi.



Tôi cúi đầu xuống, giấu đi nhịp thở rối loạn của mình, hồi tưởng lại những đoạn kí ức mình đã thấy.



Tôi cầm bức tranh của Diệp Chính Nhất lên: “Ma cũng có một vật chứa. Thông thường, vật chứa sẽ là thi thể của chúng. Nếu nghiền thi thể của ma thành tro rồi rải khắp nơi, sẽ khiến chúng bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng nếu ma có chấp niệm đặc biệt thì cách làm này không còn hiệu quả. Cũng như ma nữ ông đã gặp lúc nhỏ. Dù đã đi đầu thai, nhưng do bị nghiền xương rải khắp nơi, và sinh lòng oán hận nên trở lại nhân gian báo thù.” Tôi nhìn Diệp Chính Nhất: “Nhưng ông không giống dạng người có chấp niệm như vậy. Nếu bảo chấp niệm của ông là sống thì cũng không đúng.”



Diệp Chính Nhất sầm mặt.



“Nếu tôi dùng cái này để uy hiếp ông, có lẽ không có tác dụng. Đối với ông, sống là hay nhất, nhưng chết cũng không sao, đúng không?” Tôi lại hỏi.



Diệp Chính Nhất không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Tí Còi một cái.



Tì Còi đang dò xét bức tranh: “Đây là bản thể? Nam giả nữ?” Cậu ta buột miệng thốt ra, hơi cao giọng một chút.



Sắc mặt Diệp Chính Nhất chợt sa sầm trong tích tắc.



“Tranh của ông hẳn là có đóng dấu, con dấu có hiệu quả của bùa chú…” Tôi tiếp tục nói.



Tranh trên tay tôi không hề có đóng dấu, cũng không đề tựa, trên tranh chỉ có một người phụ nữ.



“Chuyện ông vừa kể cũng nửa thật nửa giả đúng không? Tuổi thơ của ông là thật, ông gặp phải Liễu Triệt là thật, nhưng chuyện khác thì chưa chắc. Ít nhất thì ông đã từng học phép thật. Có điều tài nghệ không giỏi.” Tôi đặt ra vấn đề mới: “Một bức tranh như vậy, ai cũng sẽ không liên kết nó với ông lại với nhau. Từ Thiên Thành làm sao có được bức tranh này vậy?”



Mặt mày Diệp Chính Nhất hầm hầm, không có chút phản ứng gì.



“Trừ khi, là chính ông đưa cho cậu ta.” Tôi nghĩ đến những hình ảnh ngắn ngủi mình đã nhìn thấy, đưa ra suy đoán của mình: “Ông đưa vật chứa hồn ma của mình cho người mình tin tưởng. Ông được tự do chọn lựa đối tượng, được thay đổi địa điểm giấu tranh bất kì lúc nào. Ông ở đâu thì cất bức tranh ở gần chỗ ấy. Như vậy, ông hầu như không cần lo đến an nguy của mình. Mà ông giao tranh cho tôi, là muốn mượn tay tôi, khiến mình biến thành linh hồn phép thuật!”



Tí Còi kinh ngạc, quay phắt đầu qua nhìn tôi. Cậu ta chưa biết chuyện linh hồn phép thuật.



“Nếu ông trở thành linh hồn phép thuật, thì không khác nào ông sẽ sở hữu năng lực của Ngô Linh. Ông không còn là người năng lực chỉ biết vẽ tranh, chỉ có thể nhìn thấy quá khứ, chỉ biết một chút phép thuật nửa vời nữa. Trong thế giới đang ác hóa kịch liệt, ông sẽ có được sức mạnh tự vệ lớn hơn. Cộng thêm hợp tác với tôi, ông càng có thể sống một cách an ổn. Ma vương sẽ không nhắm đến ông. Đối tượng chúng chú ý đến trước tiên chắc chắn là tôi. Diệp Thanh cũng sẽ không để ý đến ông. Anh ta sẽ nghĩ rằng linh hồn phép thuật mới nằm trong tầm kiểm soát của mình. Nếu cần, ông có thể âm thầm đâm sau lưng chúng tôi một nhát bất kì lúc nào.” Tôi đột nhiên hỏi: “Chọn Từ Thiên Thành, kéo thêm Diêu Nhiếp vào, cũng không phải tình cờ đúng không? Năng lực của ông có thể giúp ông tìm ra Diệp Thanh, tìm ra Huyền Thanh Chân Nhân. Ông chỉ cần lần theo bước chân của họ, tiếp xúc với người họ từng tiếp xúc thì sớm muộn gì ông cũng sẽ tìm ra họ, tìm ra tôi. Bức ‘Sông Hoa Đào’ trong viện bảo tàng cũng chưa chắc là đã được vẽ cách đây mấy trăm năm, có lẽ ngay khi phát hiện ra Diệp Thanh đang ở Dân Khánh, ông đã chọn đặt chân đến Dân Khánh, vẽ bức tranh ấy, đợi nó gây ra chuyện, dẫn dụ Diệp Thanh vào cuộc.”



Tôi đưa tranh cho Tí Còi.



“Điều duy nhất tôi vẫn chưa hiểu, là tại sao ông không tự làm ma vương đi?” Tôi hỏi.



Diệp Chính Nhất nhướn mắt nhìn tôi: “Vất vả cho cậu rồi. Muốn khiến cho năng lực của bạn cậu vận hành, cậu phải hao tâm tổn trí thật.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom