• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (5 Viewers)

  • ho-so-bi-an-2089.txt

Chương 2089: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (1)




Thứ lần này Tí Còi đem ra khá kì lạ, là hai đóa hoa khô ép plastic. Hai thứ này đều không có bao bì, Tí Còi cầm trên tay, nó hơi giống hai thớ cá nằm trong túi hút chân không vừa lấy từ trong tủ đông siêu thị ra. Có điều thứ2nằm trong bao hút chân không không phải là cá, mà là xác hoa khô màu đỏ.



Đóa hoa có đủ thân và phiến lá, được sấy khô toàn bộ, nhìn hơi giống hoa giả bằng nhựa. Nhìn gần mới thấy được đường vân trên cánh hoa, lá, thân và nhụy hoa.



Cánh hoa của hai8đóa hoa này rất lớn, mỗi đóa có một nhóm nhụy hoa, lá giống như lá bách hợp, nhưng nhìn dáng hoa thì lại giống hoa sen.



Màu của cánh hoa khá chói mắt, tựa như đã được nhuộm.



Tí Còi khẽ nâng hai thứ ấy lên, vừa vặn để ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu6xuyên qua cánh hoa mỏng như cánh ve, khiến đường vân trên cánh hoa trở nên rõ ràng hơn.



Lờ mờ cấu thành nên một loại chữ viết nào đó.



Chớp mắt, cảm giác ấy đã biến mất.



Tí Còi giao hai thứ ấy cho Diệp Chính Nhất.



“Đây là gì?” Diệp Chính Nhất ngắm nghía một lát,3thắc mắc hỏi.



“Chắc tên là hoa sen trước Phật.” Tí Còi nói: “Hoa này chỉ mọc ở trước mộ của những cao tăng đắc đạo, có hiệu quả rất mạnh, có thể chống lại tà ác.”



Diệp Chính Nhất nhìn sững Tí Còi.



Tôi cũng không khỏi nhìn sang cậu ta: “Nếu là tà ác… thường5sẽ bao gồm cả ma đúng không?”



Tí Còi chợt sững người.



Rõ ràng cậu ta không tin câu chuyện vô căn cứ ấy, hoàn toàn không suy xét kĩ logic trong ấy. Hai đóa hoa này đều đang được Diệp Chính Nhất cầm trong tay, không có chuyện đặc biệt nào xảy ra, đó mà minh chứng.



Tí Còi định thần lại, không đổi sắc mặt: “Mở ra mới có tác dụng chứ.”



Tôi quay qua nhìn lớp vỏ ép plastic sơ sài kia.



Thứ này khiến tôi nhớ đến môn khoa học tự nhiên thời tiểu học. Thời đó một thầy giáo trẻ đã dạy chúng tôi dùng lá cây nhặt được trong sân trường làm tiêu bản thực vật đơn giản nhất. Khi ấy hình như đã dùng một cách ép nhựa thủ công, ép kín để bảo tồn lá cây, công cụ được dùng hình như vẫn là túi vật liệu đi kèm cho môn học.



Tôi không nhớ rõ lắm chuyện này, chỉ nhớ là có một bạn học nữ còn dùng thành quả trong tiết học ấy làm nhãn đánh dấu sách vở mình dùng hằng ngày, thường để trong hộp bút.



Tôi cảm thấy hồi ức ấy như là tình tiết trong bộ phim nào đó tôi từng xem, chứ không phải đích thân trải qua.



Diệp Chính Nhất cũng như tôi, không mấy tin cách giải thích của Tí Còi.



Có điều, ông ta vẫn nhận hai thứ ấy, rồi cảm ơn.



“Được rồi. Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây.” Diệp Chính Nhất đứng dậy, chuẩn bị ra về.



“Tôi cần số điện thoại của Từ Thiên Thành.” Tôi nói với Diệp Chính Nhất.



Diệp Chính Nhất quả nhiên biết số điện thoại của Từ Thiên Thành, lập tức đọc ra.



Tôi lưu vào danh bạ, ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Chính Nhất xuyên qua cửa rời khỏi nhà Tí Còi.



Tí Còi cầm hai bức tranh Diệp Chính Nhất để lại, hỏi: “Thứ này có tác dụng thật không?”



Trên bức tranh ma nữ, dòng sông vẫn trôi, nhưng ma nữ thì vẫn chưa quay lại.



Còn bức tranh của Diệp Chính Nhất, thoạt nhìn thì không thay đổi gì, nhưng tôi nhìn bằng năng lực của Nam Cung Diệu, có thể lờ mờ nhìn thấy có dây xích quấn trên thân người phụ nữ trong tranh. Có mười vòng dây xích, chứ không phải chín vòng của người bình thường mà tôi đã nhìn thấy trên người Diệp Chính Nhất. Một đầu của dây xích kéo dài vào hư không, mất dạng.



Tôi đột nhiên nhận ra, đây là một điểm đáng nghi ngờ mà trước giờ tôi đã bỏ qua. Diệp Chính Nhất nói dối hết chuyện này đến chuyện khác, còn bịa đặt y như thật, nhưng đứng trước năng lực đặc biệt này thì căn bản không thể nói dối được nữa. Có điều, cách tôi vận dụng năng lực quá sơ sài cẩu thả, trước đây cũng hoàn toàn không để ý đến những chi tiết như thế. Với lại tôi cũng chưa sử dụng năng lực của Nam Cung Diệu được bao lâu, muốn vận dụng như ý mình, vẫn có chút khó khăn.



“Anh Kỳ?” Tí Còi đẩy tôi.



Tôi gác chuyện cần xem xét lại qua một bên, lắc đầu với Tí Còi.



Tôi không biết chắc ma nữ sẽ phát huy bao nhiêu tác dụng.



Có điều, chỉ cần tạo ra chút phiền toái cho đám ma vương ấy là tốt rồi.



“Thứ cậu đem ra có tác dụng thật không?” Tôi hỏi Tí Còi.



Tí Còi lắc đầu: “Ông chủ bảo có thể tránh tà. Hiệu quả chắc không nhiều. Muốn giết chết ma vương chắc chắn là không thể. Nhưng tôi thấy vẫn có hiệu quả tránh tà. Hoa sen trước Phật… cái tên này hơi bốc phét… chắc chỉ là hoa mọc trong chùa miếu, nhiễm một chút Phật tính, nhưng chắc vẫn được nhỉ?” Tí Còi đưa ra suy đoán không đáng tin cậy mấy.



Tôi có thể nhận ra, cậu ta tin vào suy đoán của mình.



Có thái độ “tin thì linh, không tin không linh” của mình, chắc hẳn năng lực của cậu ta cũng có thể phát huy một chút hiệu quả.



Còn hiệu quả nhiều ít…



Chắc chắn không thể mạnh như trong vụ Lina.



Cả Tí Còi và Diệp Chính Nhất đều không mấy bận tâm.



“Nếu anh muốn đưa cho cha mẹ với em gái dùng thì sao?”



Tí Còi đang cất lại cây bút máy, nghe tôi hỏi thế thì tỏ vẻ bối rối.



“Anh Kỳ, thật lòng tôi cũng không muốn dùng đến thứ này đâu…” Tí Còi chuyển qua than vãn: “Từ lâu tôi đã muốn tạo ra bùa hộ thân này nọ. Ban đầu khi chúng ta điều tra về phòng nghiên cứu, tôi đã nghĩ đến chuyện này. Nhưng anh biết rồi đó, Bạch Bạch… thứ Kỳ Bạch thích đều khá tà ác. Những thứ có tính chất bảo vệ lại rất ít, phần lớn đều là nguyền rủa, mang lại tai họa…”



Tí Còi vừa nói vừa chau mày nhăn mặt: “Trước đó tôi đâu có dám mua những thứ như vậy. Đến chùa lễ lạy, thắp nén nhang là cùng. Nói thật lòng, tôi cũng không biết những thứ mua về có đúng hay không. Có những bùa hộ thân, bảo là bùa hộ thân, dùng chú ngữ của nước nào đó, nhưng có lẽ lời chú đã bị sai. Từ tránh tà biến thành gọi hồn.”



Tôi đã nhận ra sự bất thường trong lời nói của Tí Còi, không khỏi chau mày lại.



Tí Còi đặt món đồ trong tay xuống, ngồi lên sofa, dang hai tay hai chân ra, tựa như trái bóng bị xì hơi.



“Rốt cuộc là sao? Có chuyện gì cậu vẫn chưa nói cho tôi biết à?” Tôi hỏi.



Tí Còi xoa xoa giữa chân mày: “Anh Kỳ, anh còn nhớ mọi năng lực đều có tác dụng phụ chứ?”



Tôi nghe mà hoảng vía.



“Tôi… cửa tiệm gần đây tôi đã đến, là do Kỳ Bạch giới thiệu, ‘Tiệm nhỏ của Kẻ dệt mộng’… họ có khá nhiều hàng xuất xứ từ nước ngoài. Lúc trước tôi đưa Kỳ Bạch đến, đã có chút cảm giác rồi. Nhưng lúc đó tôi nghĩ cảm giác ấy xuất hiện chỉ là do tôi suy nghĩ vẩn vơ thôi. Sau chuyện của Lina và cả Kỳ Bạch… sau hai chuyện ấy, e đã thường xuyên đến. Ban đầu chỉ hi vọng giúp được anh, có thể tìm được vài món đồ có ích…” Tí Còi thả tay xuống, mệt mỏi nói: “Cửa hàng ấy cũng không đông, thường ngày rất ít khách. Nhìn bên ngoài chỉ là cửa hàng bán mấy món quà có nguồn gốc từ vùng núi. Phải có người đưa ra mới có thể vào tiệm… Lúc trước tôi đi, đều là do Kỳ Bạch đưa đi. Cô ấy cũng được người khác giới thiệu, rồi thân quen với chủ tiệm, mới có thể một mình vào trong, rồi đưa tôi vào… Lần đó tôi đến, anh bạn trẻ trực ca hầu như không đếm xỉa tới tôi. Một thanh niên kì lạ, nhuộm tóc, trang điểm đậm màu như gấu trúc, trên mặt có đến mấy chiếc khuyên và đinh, còn nghe loại nhạc rock khiến người khác rất khó chịu…”



Tí Còi đang kể thì cười mỉa.



“Tôi đã bắt chuyện, nhưng cậu ta lơ đi. Tôi muốn vào tiệm xem thử, nói tên Kỳ Bạch, nói chuyện trong tiệm thì cậu ta liền mở nhạc lớn lên, còn lườm mắt nhìn tôi. Lúc đó tôi đã định bỏ đi… tôi nghĩ thông qua con đường khác cũng có thể tìm được đồ hữu ích…” Ánh mắt Tí Còi trở nên hoang mang: “Lúc định ra khỏi tiệm, tôi nghe thấy âm thanh gì đó… tiếng nhạc trong tiệm cũng đã dừng. Âm thanh ấy… chắc là tiếng nói chuyện, nhưng cách phát âm rất lạ, không giống bất kỳ loại ngôn ngữ nào mà chúng ta biết. Tôi không nhớ rốt cuộc nó nói gì. Cậu bạn trẻ ấy tựa như tượng gỗ, mở cửa bên trong, đứng cạnh cửa đợi tôi vào. Tôi… đã cảm thấy là lạ rồi, định bỏ đi. Nhưng cứ như ma xui quỷ khiến… tôi đã đi vào…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom