Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2096.txt
Chương 2096: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (8)
Quản lý béo cứ như đã biến thành một trạm trung chuyển tín hiệu.
Sau khi tiếng thì thầm ấy biến mất, tôi chợt nghe thấy tiếng la hét kinh hãi.
Nam sinh đang cầm cây bút mặt mày tái mét, mắt lồi ra, da hóp lại, tựa như cơ thịt đã mất hết, cả người gầy sọp, có thể nhìn thấy khoảng trống rộng thùng thình bên dưới lớp2áo quần.
Cây bút máy cậu ta đang cầm thì có chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ khe hở của nắp bút.
Tốc đổ chảy càng lúc càng nhanh, khiến nắp bút nứt toác, một giây sau, nắp bút vỡ vụn, máu từ bên trong vọt thẳng ra.
Kệ hàng và quản lý béo đều bị máu văng trúng.
Quản lý béo tựa như một đứa trẻ phản ứng chậm chạp,8cúi đầu nhìn vết máu trên người mình, rồi mới nhảy dựng lên.
“Cứu…” Nam sinh ngã xuống đất, một câu cũng không kịp nói hết.
Phần mặt và tay lộ ra khỏi áo đều trở thành da bọc xương, không còn nhìn thấy một chút dấu vết của mạch máu.
Cây bút máy vẫn đang chảy máu. Ngòi bút vẫn đang dính một giọt máu, sau khi rơi xuống đất6đã dừng nhỏ máu.
Tay nam sinh cũng đã buông ra, khiến cây bút rơi xuống đất, lăn mấy vòng thì đứng yên bất động.
Bốp – bạn của cậu ta, cậu áo lông xám hoảng hốt lùi lại, va phải kệ hàng.
Tôi nhìn thấy sợi dây chuyền có hình dạng như dây thừng đang treo trên kệ đung đưa mấy cái, đập vào vành tai của cậu áo lông3xám.
Cậu ta giật mình la lên, quơ quào tứ tung, thân thể cũng nhảy dựng lên, muốn tránh khỏi nó.
Tay cậu ta đã móc phải sợi dây chuyền đó, giật phăng sợi dây từ trên kệ hàng xuống.
Dây thừng bị đứt, bay thành một vòng cung trong không trung, rồi lập tức tăng tốc, quất thẳng vào mặt cậu áo lông xám.
Cậu ta phát ra tiếng thét đứt5ruột đứt gan, lập tức quỳ xuống, lăn lộn trên đất.
Trên người cậu ta đã dính phải máu của bạn mình, rồi lại va phải xác chết của bạn.
Tôi nhìn thấy mắt cậu ta lồi lên một cách kì lạ. Dưới da mặt tựa như đang mọc ra thứ gì đó.
Mặt dây thừng kia cũng vừa đong đưa vừa phát sinh biến hóa. Vốn chỉ là thứ có hình dạng như dây thừng, bây giờ lại trở nên lớn hơn, thay đổi màu sắc, tựa như cây khô gặp xuân về, khoác lên màu xanh lục.
Đến khi da mặt của cậu mặc áo lông xám trở nên lồi lõm nhấp nhô, thứ đang mọc ra dưới da phủ kín toàn thân thì sợi dây thừng kia đã có biến đổi mới.
Dây thừng màu xanh lục hình thành hình dáng của đài hoa, nụ hoa nở ra, cánh hoa tròn cũng có màu xanh, chỉ có nhụy hoa ở bên trong, từng chúm một, mang một màu đen kỳ quái.
Những nhúm nhụy hoa màu đen ấy động đậy mấy cái, lại từ thân hoa bay lên, biến thành những con côn trùng nhỏ, bay loạn xạ trong phòng, tìm đường ra và biến mất khỏi căn phòng.
Chớp mắt, hai người họ đều đã chết.
Tôi nhìn thấy Tí Còi đang đứng ngây người ở bên cạnh, vẻ mặt hốt hoảng, xuất hiện triệu chứng đã từng xuất hiện trước đây.
Tôi lại nhìn sang tay quản lý béo kia.
Vẻ bàng hoàng và sợ hãi cũng không phải giả vờ.
Hình như ông ta vẫn đang chìm đắm trong nỗi kinh hoàng trước cảnh tượng máu me bắn tung tóe khi nãy, vẫn chưa hoàn hồn, chưa thể hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Thịch – cả người ông ta ngã quỵ xuống sàn, bụng ưỡn lên, khiến tư thế của ông ta vừa thảm hại vừa buồn cười.
“Ông mở tiệm từ khi nào?” Tôi hỏi, một tay đặt lên vai Tí Còi, bóp mạnh một cái.
Tí Còi giật mình, tỉnh táo trở lại.
Tay quản lý béo kia vẫn còn đang kinh hãi bấn loạn, nghe tôi hỏi, thì nhìn qua tôi và Tí Còi, rướn dài cái bụng, ngửa đầu ra sau, tựa như muốn tránh xa chúng tôi.
Chắc ông ta cho rằng tất cả những chuyện này là do chúng tôi làm.
“Trả lời câu hỏi của tôi.” Tôi hạ giọng, chau mày lại.
Quản lý béo lắp bắp: “Quên rồi. Tôi quên rồi… mấy năm rồi, đến mấy năm rồi… trước đây thì, sau đó… trước đây từng làm thuê ở chỗ này, sau đó tốt nghiệp… tôi tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ ở bên cạnh! Mấy năm rồi.”
“Quản lý cũ đâu?”
“Tôi không biết! Không biết thật mà! Tôi chỉ biết ông ấy thôi! Những chuyện khác đều tiến hành trên mạng! Có một hệ thống, internet! Những chuyện khác tôi đều không biết!”
“Ông chưa từng liên lạc với quản lý cũ?”
“Chưa… không tìm ra. Ông ấy… bảo mình mắc nợ, lãi suất cao… ông ta đánh bạc, cá độ bóng đá… ông ta muốn bán cửa tiệm. Tiệm cũng đâu phải của ông ta, thuê mặt bằng, không tiện trả lại, đồ bên trong cũng không phải của ông ta, còn có một cửa hàng đại lý… tôi chỉ tiếp nhận công việc ông ta giao lại thôi…”
“Bán hàng gì?”
“Tôi, tôi chỉ lo nhập hàng, giúp khách đặt hàng, xử lý những chuyện đó thôi.”
“Từ đâu ông biết được nguồn gốc của hàng?”
“Từ trong hệ thống đó đó! Nó có phần giới thiệu mà! Văn bản thủ tục của hàng hóa, còn có giới thiệu, còn có các chi nhánh ở các nước khác nhau, hàng hóa mỗi ngày mà các chi nhánh ở các nước tìm được… “ Quản lý béo vội vàng đáp: “Loại này vừa nhìn đã biết giả rồi! Không, không phải, ý tôi là, tôi cứ ngỡ là giả. Tôi không tin mấy chuyện này mà! Tôi chỉ mở cửa hàng, làm ăn…”
“Chuyện hôm nay thì sao?” Tôi gặng hỏi.
“Gì cơ?” Quản lý béo ngơ ngác nhìn tôi, tròng mắt di chuyển, nhìn sang hai cái xác ở trên nền nhà, sợ hãi co chân lại: “Bút máy thì tôi đã giới thiệu rồi, còn sợi dây chuyền đó thì tên là, tên là trùng độc, trùng độc…”
“Hoa kí sinh của Nữ Hoàng Trùng Độc.” Tí Còi đột nhiên nói.
Tôi nhìn sang cậu ta.
Quản lý béo gật đầu lia lịa, tựa như đã nhớ ra gì đó, hãi hùng nhìn Tí Còi.
Tí Còi đang xoa trán: “Hoa kí sinh của Nữ Hoàng Trùng Độc, Nữ Hoàng Trùng Độc… là một đảo quốc, xuất hiện ở một đảo quốc nhỏ nọ trên đại dương. Ở đó vẫn còn thổ dân sinh sống, còn có bộ lạc nguyên thủy. Loài hoa này… chắc là một loại bọ kí sinh ở địa phương, có hình dạng giống hoa. Bộ lạc nguyên thủy ấy từng có một vị nữ tù trưởng, có thể điều khiển loại bọ này, dùng nó giết người. Tất cả người trong bộ lạc đều phải mang thứ này trên người, chỉ cần nữ tù trưởng hạ lệnh, thứ này sẽ giết người ngay.”
Quản lý béo càng nhìn Tí Còi càng hãi hùng, rồi lại liếc nhìn xác chết của cậu mặc áo lông xám.
Đóa hoa ấy đã héo khô, biến trở lại hình dạng tựa như dây thừng bện từ cỏ khô, sợi gai.
Tí Còi thều thào nói: “Tôi chỉ nghe thấy tiếng nói… tôi cảm thấy, không phải tôi làm.” Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi: “Anh Kỳ, không phải tôi…”
Tôi nhấn nhấn tay lên vai Tí Còi: “Anh biết mà.”
Không phải Tí Còi.
Không phải bất kì người nào đang có mặt ở đây.
Ánh mắt của tôi di chuyển đến chiếc máy tính kia.
“Máy tính này có kết nối được với máy chủ của tổng công ty không?” Tôi hỏi quản lý béo.
“Có một phần mềm, phần mềm nội bộ.” Quản lý béo đáp, nuốt nước bọt ực một cái.
Tôi đến trước máy tính, nhìn phần mềm đang mở trên ấy.
Giao diện phần mềm rất đơn giản, nhưng chức năng thì rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết cần thao tác thế nào.
Trong tầm mắt của tôi, giao diện đơn giản này đã chầm chậm phát sinh biến đổi.
Tôi nhìn thấy những kí tự dày đặc, rồi trong những kí tự lại hiện ra những hình vẽ chồng lên nhau dày đặc.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn và đau đầu, nhìn chăm chăm màn hình không dám chớp mắt.
Những thông tin mà tôi không hiểu nổi này lại nảy sinh biến hóa lần thứ ba.
Ba màu sắc đen, trắng và xám đan xen vào nhau, màu đen nắm phần chủ đạo, nuốt chửng những màu còn lại, cuối cùng tạo thành hình một người 3D kì ảo.
Bóng người tựa như ảnh chiếu lập thể ấy có cái bụng tròn vo, hình dáng rất giống tay quản lý béo.
Người vừa ưỡn bụng lên, khuôn mặt đã thay đổi, biến thành diện mạo của Kỳ Bạch.
Trong tai tôi cũng đã nghe thấy tiếng thì thầm kì quái ấy. Lần này tôi đã hiểu nó nói gì.
“Mi không thích sao? Lịch sử huyền bí, các câu chuyện trong truyền thuyết, máu me, tàn sát, chết chóc và sức mạnh không thể dự đoán được…”
“Kẻ dệt mộng…” Tôi mấp máy môi: “Ma vương…”
Quản lý béo cứ như đã biến thành một trạm trung chuyển tín hiệu.
Sau khi tiếng thì thầm ấy biến mất, tôi chợt nghe thấy tiếng la hét kinh hãi.
Nam sinh đang cầm cây bút mặt mày tái mét, mắt lồi ra, da hóp lại, tựa như cơ thịt đã mất hết, cả người gầy sọp, có thể nhìn thấy khoảng trống rộng thùng thình bên dưới lớp2áo quần.
Cây bút máy cậu ta đang cầm thì có chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ khe hở của nắp bút.
Tốc đổ chảy càng lúc càng nhanh, khiến nắp bút nứt toác, một giây sau, nắp bút vỡ vụn, máu từ bên trong vọt thẳng ra.
Kệ hàng và quản lý béo đều bị máu văng trúng.
Quản lý béo tựa như một đứa trẻ phản ứng chậm chạp,8cúi đầu nhìn vết máu trên người mình, rồi mới nhảy dựng lên.
“Cứu…” Nam sinh ngã xuống đất, một câu cũng không kịp nói hết.
Phần mặt và tay lộ ra khỏi áo đều trở thành da bọc xương, không còn nhìn thấy một chút dấu vết của mạch máu.
Cây bút máy vẫn đang chảy máu. Ngòi bút vẫn đang dính một giọt máu, sau khi rơi xuống đất6đã dừng nhỏ máu.
Tay nam sinh cũng đã buông ra, khiến cây bút rơi xuống đất, lăn mấy vòng thì đứng yên bất động.
Bốp – bạn của cậu ta, cậu áo lông xám hoảng hốt lùi lại, va phải kệ hàng.
Tôi nhìn thấy sợi dây chuyền có hình dạng như dây thừng đang treo trên kệ đung đưa mấy cái, đập vào vành tai của cậu áo lông3xám.
Cậu ta giật mình la lên, quơ quào tứ tung, thân thể cũng nhảy dựng lên, muốn tránh khỏi nó.
Tay cậu ta đã móc phải sợi dây chuyền đó, giật phăng sợi dây từ trên kệ hàng xuống.
Dây thừng bị đứt, bay thành một vòng cung trong không trung, rồi lập tức tăng tốc, quất thẳng vào mặt cậu áo lông xám.
Cậu ta phát ra tiếng thét đứt5ruột đứt gan, lập tức quỳ xuống, lăn lộn trên đất.
Trên người cậu ta đã dính phải máu của bạn mình, rồi lại va phải xác chết của bạn.
Tôi nhìn thấy mắt cậu ta lồi lên một cách kì lạ. Dưới da mặt tựa như đang mọc ra thứ gì đó.
Mặt dây thừng kia cũng vừa đong đưa vừa phát sinh biến hóa. Vốn chỉ là thứ có hình dạng như dây thừng, bây giờ lại trở nên lớn hơn, thay đổi màu sắc, tựa như cây khô gặp xuân về, khoác lên màu xanh lục.
Đến khi da mặt của cậu mặc áo lông xám trở nên lồi lõm nhấp nhô, thứ đang mọc ra dưới da phủ kín toàn thân thì sợi dây thừng kia đã có biến đổi mới.
Dây thừng màu xanh lục hình thành hình dáng của đài hoa, nụ hoa nở ra, cánh hoa tròn cũng có màu xanh, chỉ có nhụy hoa ở bên trong, từng chúm một, mang một màu đen kỳ quái.
Những nhúm nhụy hoa màu đen ấy động đậy mấy cái, lại từ thân hoa bay lên, biến thành những con côn trùng nhỏ, bay loạn xạ trong phòng, tìm đường ra và biến mất khỏi căn phòng.
Chớp mắt, hai người họ đều đã chết.
Tôi nhìn thấy Tí Còi đang đứng ngây người ở bên cạnh, vẻ mặt hốt hoảng, xuất hiện triệu chứng đã từng xuất hiện trước đây.
Tôi lại nhìn sang tay quản lý béo kia.
Vẻ bàng hoàng và sợ hãi cũng không phải giả vờ.
Hình như ông ta vẫn đang chìm đắm trong nỗi kinh hoàng trước cảnh tượng máu me bắn tung tóe khi nãy, vẫn chưa hoàn hồn, chưa thể hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Thịch – cả người ông ta ngã quỵ xuống sàn, bụng ưỡn lên, khiến tư thế của ông ta vừa thảm hại vừa buồn cười.
“Ông mở tiệm từ khi nào?” Tôi hỏi, một tay đặt lên vai Tí Còi, bóp mạnh một cái.
Tí Còi giật mình, tỉnh táo trở lại.
Tay quản lý béo kia vẫn còn đang kinh hãi bấn loạn, nghe tôi hỏi, thì nhìn qua tôi và Tí Còi, rướn dài cái bụng, ngửa đầu ra sau, tựa như muốn tránh xa chúng tôi.
Chắc ông ta cho rằng tất cả những chuyện này là do chúng tôi làm.
“Trả lời câu hỏi của tôi.” Tôi hạ giọng, chau mày lại.
Quản lý béo lắp bắp: “Quên rồi. Tôi quên rồi… mấy năm rồi, đến mấy năm rồi… trước đây thì, sau đó… trước đây từng làm thuê ở chỗ này, sau đó tốt nghiệp… tôi tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ ở bên cạnh! Mấy năm rồi.”
“Quản lý cũ đâu?”
“Tôi không biết! Không biết thật mà! Tôi chỉ biết ông ấy thôi! Những chuyện khác đều tiến hành trên mạng! Có một hệ thống, internet! Những chuyện khác tôi đều không biết!”
“Ông chưa từng liên lạc với quản lý cũ?”
“Chưa… không tìm ra. Ông ấy… bảo mình mắc nợ, lãi suất cao… ông ta đánh bạc, cá độ bóng đá… ông ta muốn bán cửa tiệm. Tiệm cũng đâu phải của ông ta, thuê mặt bằng, không tiện trả lại, đồ bên trong cũng không phải của ông ta, còn có một cửa hàng đại lý… tôi chỉ tiếp nhận công việc ông ta giao lại thôi…”
“Bán hàng gì?”
“Tôi, tôi chỉ lo nhập hàng, giúp khách đặt hàng, xử lý những chuyện đó thôi.”
“Từ đâu ông biết được nguồn gốc của hàng?”
“Từ trong hệ thống đó đó! Nó có phần giới thiệu mà! Văn bản thủ tục của hàng hóa, còn có giới thiệu, còn có các chi nhánh ở các nước khác nhau, hàng hóa mỗi ngày mà các chi nhánh ở các nước tìm được… “ Quản lý béo vội vàng đáp: “Loại này vừa nhìn đã biết giả rồi! Không, không phải, ý tôi là, tôi cứ ngỡ là giả. Tôi không tin mấy chuyện này mà! Tôi chỉ mở cửa hàng, làm ăn…”
“Chuyện hôm nay thì sao?” Tôi gặng hỏi.
“Gì cơ?” Quản lý béo ngơ ngác nhìn tôi, tròng mắt di chuyển, nhìn sang hai cái xác ở trên nền nhà, sợ hãi co chân lại: “Bút máy thì tôi đã giới thiệu rồi, còn sợi dây chuyền đó thì tên là, tên là trùng độc, trùng độc…”
“Hoa kí sinh của Nữ Hoàng Trùng Độc.” Tí Còi đột nhiên nói.
Tôi nhìn sang cậu ta.
Quản lý béo gật đầu lia lịa, tựa như đã nhớ ra gì đó, hãi hùng nhìn Tí Còi.
Tí Còi đang xoa trán: “Hoa kí sinh của Nữ Hoàng Trùng Độc, Nữ Hoàng Trùng Độc… là một đảo quốc, xuất hiện ở một đảo quốc nhỏ nọ trên đại dương. Ở đó vẫn còn thổ dân sinh sống, còn có bộ lạc nguyên thủy. Loài hoa này… chắc là một loại bọ kí sinh ở địa phương, có hình dạng giống hoa. Bộ lạc nguyên thủy ấy từng có một vị nữ tù trưởng, có thể điều khiển loại bọ này, dùng nó giết người. Tất cả người trong bộ lạc đều phải mang thứ này trên người, chỉ cần nữ tù trưởng hạ lệnh, thứ này sẽ giết người ngay.”
Quản lý béo càng nhìn Tí Còi càng hãi hùng, rồi lại liếc nhìn xác chết của cậu mặc áo lông xám.
Đóa hoa ấy đã héo khô, biến trở lại hình dạng tựa như dây thừng bện từ cỏ khô, sợi gai.
Tí Còi thều thào nói: “Tôi chỉ nghe thấy tiếng nói… tôi cảm thấy, không phải tôi làm.” Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi: “Anh Kỳ, không phải tôi…”
Tôi nhấn nhấn tay lên vai Tí Còi: “Anh biết mà.”
Không phải Tí Còi.
Không phải bất kì người nào đang có mặt ở đây.
Ánh mắt của tôi di chuyển đến chiếc máy tính kia.
“Máy tính này có kết nối được với máy chủ của tổng công ty không?” Tôi hỏi quản lý béo.
“Có một phần mềm, phần mềm nội bộ.” Quản lý béo đáp, nuốt nước bọt ực một cái.
Tôi đến trước máy tính, nhìn phần mềm đang mở trên ấy.
Giao diện phần mềm rất đơn giản, nhưng chức năng thì rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết cần thao tác thế nào.
Trong tầm mắt của tôi, giao diện đơn giản này đã chầm chậm phát sinh biến đổi.
Tôi nhìn thấy những kí tự dày đặc, rồi trong những kí tự lại hiện ra những hình vẽ chồng lên nhau dày đặc.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn và đau đầu, nhìn chăm chăm màn hình không dám chớp mắt.
Những thông tin mà tôi không hiểu nổi này lại nảy sinh biến hóa lần thứ ba.
Ba màu sắc đen, trắng và xám đan xen vào nhau, màu đen nắm phần chủ đạo, nuốt chửng những màu còn lại, cuối cùng tạo thành hình một người 3D kì ảo.
Bóng người tựa như ảnh chiếu lập thể ấy có cái bụng tròn vo, hình dáng rất giống tay quản lý béo.
Người vừa ưỡn bụng lên, khuôn mặt đã thay đổi, biến thành diện mạo của Kỳ Bạch.
Trong tai tôi cũng đã nghe thấy tiếng thì thầm kì quái ấy. Lần này tôi đã hiểu nó nói gì.
“Mi không thích sao? Lịch sử huyền bí, các câu chuyện trong truyền thuyết, máu me, tàn sát, chết chóc và sức mạnh không thể dự đoán được…”
“Kẻ dệt mộng…” Tôi mấp máy môi: “Ma vương…”
Bình luận facebook