Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2152.html
Chương 2152: Trình lân (1)
Hướng người đàn ông chỉ cho chúng tôi không chính xác, chỉ là phương vị đại khái mà thôi.
'Chúng tôi bay mãi theo hướng ấy thì trông thấy mạch núi sạt lở
Núi ở trước mắt không cao lớn, cũng không trải dài mấy chục cây số, mà chỉ nhìn thấy từng ngọn núi nho nhỏ
Quần thể núi này trông cũng khá nổi bật
Rừng cây trên núi đã bị bùn đất nuốt chửng, sườn núi trơn dốc, nhìn vào cả quần thể tựa như một đống sình lấy được trẻ con đắp nên
Tôi cảm nhận2được âm khí ở đầu bên kia đống sình lầy này
Gói gọn và cô đặc, hơi khác với âm khí của ma vương thông thường, hơi giống với âm khí của ma cổ trang, sâu không thể lường
Tôi hơi thắc mắc, dùng đến năng lực của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, nhưng không phát hiện được gì
Tôi và Tần Sơ bay qua ngọn núi nhỏ kia, tầm nhìn đã không còn bị che chắn
Một thành phố nhỏ đã hiện ra trước mắt chúng tôi
Thành phố không lớn, nhưng nhìn bố cục thì không9phải dạng đô thị nhỏ
Khu dân cư ngay ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn đã có thể trông thấy khu thương mại nhỏ, đường phố sạch sẽ và những công trình tiện ích dân sinh..
Ánh mắt của tôi đã thoáng dừng lại ở lầu chuông
Hình dáng của lầu chuồng đã khác với lầu chuông của đại học tài chính Dân Khánh trong ký ức của tôi
Khác biệt lớn nhất là nó không còn nằm ở trung tâm, mà được dời ra vùng rìa của thành phố
Bản thân kiến trúc cũng đã có sự thay đổi,6còn có một số hư hại, có thể trông thấy vết nứt ở một nửa mặt tường, cũng có thể nhìn thấy lỗ thủng lớn trên mặt tường
Kim đồng hồ xiêu vẹo, tựa như được treo lên trên mặt đồng hồ, không mấy chắc chắn
Tổn hại của lầu chuông vừa nhìn đã rõ
Quan sát kĩ những nơi khác, tôi lại tìm thấy những dấu vết hư hỏng khác
Tôi và Tân Sơn vẫn đang dừng lại bên hông núi, nhìn xuống thành phố vẫn còn cách hơi xa
Nơi gần nhất là lầu chuông.
Tôi ngoài đầu,0ánh mắt men theo dãy núi nhìn qua.
Tôi đã nhìn thấy một thành phố khác ở phía xa xa, trông thấy dáng vẻ của thành phố ấy
Đường chân trời chỗ thành phố ấy không ngay ngắn, có những hư tổn rất dễ trông thấy.
Coong! Coong! Trong lầu chuông chợt vang lên tiếng động, âm thanh truyền đi xa
Tiếng chuông này mang theo âm vọng
Tôi lắng nghe kĩ, nhận ra tiếng chuông không đến từ một hướng, không hoàn toàn thuộc lầu chuông ngay trước mặt
Tần Sơ bịt tai, nhăn mày nói: “Âm thanh này7lớn quá...” Anh ta nói một lần là tôi đã nghe rõ, tôi chưa kịp tán đồng thì anh ta lại lớn tiếng nói lại lần nữa
Tôi nhận ra mình nghe thấy tiếng nói của Tần Sơ qua năng lực của Cổ Mạch
Tiếng chuông cũng cực kì vang dội trong tai tôi, nhưng tôi không thấy ồn, trái lại còn từ trong ấy nghe ra một giai điệu thật lạ
Tôi dõi mắt trông về thành phố ở phía xa
Tầm nhìn nảy sinh biến hóa tiếp theo
Dáng vẻ hư tổn kia đang được tu bổ ngay trong tầm mắt tôi, tôi đã chụp được âm khí nhàn nhạt trong không khí
Trong thế giới tương lai không hề thiếu âm khí, âm khí trên thân ma vương và âm khí ma vương phát tán ra, lan tràn trong không khí, sáng rực như ánh đèn
Nhưng bản thân thế giới tương lai vốn đã ngập tràn một loại âm khí
Bầu trời xám xịt cũng bị âm khí ảnh hưởng, hình thành cảnh tượng kỳ dị.
Đương nhiên, chỉ là những người ở thế giới hiện thực như tôi mới thấy kỳ dị.
Còn người ở đây chắc đã quen với cảnh tượng này
Đây là chuyện thường tình đối với họ.
Sau khi đến đây, tôi cũng đã thích nghi với hoàn cảnh nơi này rất nhanh.
Bây giờ, tôi đã nắm bắt được một chút bất thường trong hoàn cảnh bình thường.
Chúng được giấu rất kĩ, hầu như rất khó phát hiện.
Tôi nhấc tay lên, chạm vào những hạt mịn kia
Tôi có cảm giác như chạm vào một luồng điện, trong không khi phát nổ tỏa ra một lần sáng
Tần Sở giật bắn người, kinh ngạc nhìn tôi
Tôi lại chụp lấy âm khí hóa thành hạt mịn kia, lại có ánh sáng lóe lên
Tần Sơ la lên thất thanh: “Cậu nhìn kia! Bên đó!”
Tôi nhìn về phía lầu chuông
Dưới lầu chuông luôn có người đi lại
Họ đang làm công việc của mình một cách yên ắng trật tự
Trong thành phố xe cộ dày như nêm, người đi bộ cũng vậy
Cuộc sống của họ không gặp phải bất kì quấy rầy nào
Nhưng khi tôi chụp lấy âm khí, trong không trung xuất hiện ánh sáng, trên hai thành phố đều gợn sóng lăn tăn
Từng vòng từng vòng..
lan rộng ra
Bất kể là thành phố gần, hay thành phố xa, sự gợn sóng trong hư không này, đều rõ mồn một
Những người đang sinh hoạt bình thường kia hình như đã cảm thấy gì đó, dừng động tác đang làm, ngẩng đầu lên
Càng lúc càng có nhiều người nhìn thấy tôi và Tần Sơ
Tôi đã nghe thấy tiếng la hốt hoảng, nghe thấy tiếng bàn tán khi họ tụ tập lại thành nhóm
“Làm vậy..
có phiền phức không?” Tần Sơ lo lắng hỏi
“Để tự họ đến tìm chúng ta, chúng ta đỡ mất thời gian.” Tôi tiếp tục chụp lấy âm khí
Tôi đã cảm nhận thấy, ma vương ở thành phố nhỏ này đang tức tốc đến đây
Đầu bên kia, trong thành phố xa xa thì vẫn yên lặng
Tôi có thể cảm nhận thấy một khối âm khí mờ ảo ở đó, nhưng không cảm nhận được hành động của nó.
Đám đông tụ tập bên dưới đột nhiên như đã nhận được chỉ đạo gì đó, kéo nhau bỏ đi
Khối âm khí cô đặc kia cũng đã giảm tốc độ
Tôi men theo hướng âm khí lan lại nhìn qua, thì thấy một bóng người
Bóng người đang đi trên mặt đất, men theo đường trong khuôn viên trường đi tới, không chạy nữa
Anh ta cũng không bay lên để ngang bằng với tôi
Đến khi cái bóng tới bên dưới lầu chuông, mới chầm chậm bay lên
Giữa chúng tôi vẫn còn cách một quãng, chưa thấy rõ diện mạo nhau
Tôi nói Tân Sơ một tiếng, không chụp bắt âm khí nữa, mà bay thẳng về phía ma vương đã dừng lại trong không trung
Càng lúc càng gần, cuối cùng chúng tôi đã nhìn thấy diện mạo của nhau
Tôi dừng lại giữa không trung, cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì đã lường trước được và cũng suy nghĩ những chuyện mình muốn hỏi
“Là cậu à.” Đối phương lên tiếng
Tôi rất bất ngờ, nhìn đối phương dò xét
“Hình dạng của tôi không đổi, chắc cậu.., không biết tôi?” Đối phương nói nửa chừng thì đổi giọng, tỏ vẻ hơi thất vọng.
“Không
Là vì tôi không ngờ rằng anh sẽ nhận ra tôi.” Tôi nhìn âm khí cô đặc trên thân và dây xích trên linh hồn anh ta: “Bác sĩ Trình, lâu quá không gặp.”
“Ừ
Dù nhẩm tính thời gian thì cũng chưa bao lâu
Có điều..
cảnh cũ mà người đã khác..
à, phải nói ngược lại, người vẫn vậy mà cảnh đã đổi thay.” Trình Lân khẽ chép miệng, thở dài một hơi
Anh ta nhìn Tần Sơ cũng theo tôi tiến lại, quay người, bay xuống dưới: “Theo tôi.” Tẩn Sơ kéo tôi lại: “Hai người quen nhau à? Anh ta cũng là người có năng lực?” Lúc hỏi, giọng điệu của Tần Sơ đã có chút băn khoăn, “Cha anh ta là ma vương, mẹ anh ta là người bình thường.” Tôi giới thiệu vắn tắt
Tần Sơ rụt tay lại, hình như đang thất vọng
Có điều, anh ta lập tức tự cười giễu chính mình: “Những điều cậu nói trước đây..
ha..
Cậu nói đúng, cảm dỗ này rất lớn, nếu được thành ma vương...” Vừa rồi anh ta đã bắt đầu dao động
Chuyện này cũng không lạ
Tôi cũng từng dao động như thế
Có điều, sau lưng tôi có Diệp Thanh thúc đẩy, tôi không thể lùi bước
Hôm nay chuyện đã đến nước này, lại càng không thể lùi.
Tôi vỗ vỗ vai Tần Sơ, rồi bám theo Trình Lân.
Anh ta đưa tôi vào lẩu chuồng
Lẩu chuông đã thay đổi, không còn là tòa lầu giảng đường để sinh viên lên lớp, mà là tòa lầu giáo vụ
Ngoài văn phòng, lớp học và phòng giáo vụ, còn có một phòng họp lớn
Trong phòng họp có treo một số bảng giới thiệu về trường
“Vẫn là đại học tài chính nhỉ.” Tôi nhìn tên trường, huy hiệu của trường, nói với Trình Lân.
“Ừ
Bên ngoài thay đổi khá nhiều, nhưng bên trong thì hầu như không thay đổi gì” Trình Lần ngồi xuống ở đầu bên kia của bàn họp: “Có điều không còn gọi là đại học tài chính Dân Khánh nữa, mà đổi thành đại học tài chính Dương Sơn.” Anh ta nhếch mép: “Cả khu Dương Sơn là một trường đại học.”
“Hơi không hợp lẽ thường.”
“Đúng rồi, nhưng không ai thèm thắc mắc
Tất cả mọi người, đểu hệt như bị mù vậy.” Trình Lân mỉa mai mối.
Hướng người đàn ông chỉ cho chúng tôi không chính xác, chỉ là phương vị đại khái mà thôi.
'Chúng tôi bay mãi theo hướng ấy thì trông thấy mạch núi sạt lở
Núi ở trước mắt không cao lớn, cũng không trải dài mấy chục cây số, mà chỉ nhìn thấy từng ngọn núi nho nhỏ
Quần thể núi này trông cũng khá nổi bật
Rừng cây trên núi đã bị bùn đất nuốt chửng, sườn núi trơn dốc, nhìn vào cả quần thể tựa như một đống sình lấy được trẻ con đắp nên
Tôi cảm nhận2được âm khí ở đầu bên kia đống sình lầy này
Gói gọn và cô đặc, hơi khác với âm khí của ma vương thông thường, hơi giống với âm khí của ma cổ trang, sâu không thể lường
Tôi hơi thắc mắc, dùng đến năng lực của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, nhưng không phát hiện được gì
Tôi và Tần Sơ bay qua ngọn núi nhỏ kia, tầm nhìn đã không còn bị che chắn
Một thành phố nhỏ đã hiện ra trước mắt chúng tôi
Thành phố không lớn, nhưng nhìn bố cục thì không9phải dạng đô thị nhỏ
Khu dân cư ngay ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn đã có thể trông thấy khu thương mại nhỏ, đường phố sạch sẽ và những công trình tiện ích dân sinh..
Ánh mắt của tôi đã thoáng dừng lại ở lầu chuông
Hình dáng của lầu chuồng đã khác với lầu chuông của đại học tài chính Dân Khánh trong ký ức của tôi
Khác biệt lớn nhất là nó không còn nằm ở trung tâm, mà được dời ra vùng rìa của thành phố
Bản thân kiến trúc cũng đã có sự thay đổi,6còn có một số hư hại, có thể trông thấy vết nứt ở một nửa mặt tường, cũng có thể nhìn thấy lỗ thủng lớn trên mặt tường
Kim đồng hồ xiêu vẹo, tựa như được treo lên trên mặt đồng hồ, không mấy chắc chắn
Tổn hại của lầu chuông vừa nhìn đã rõ
Quan sát kĩ những nơi khác, tôi lại tìm thấy những dấu vết hư hỏng khác
Tôi và Tân Sơn vẫn đang dừng lại bên hông núi, nhìn xuống thành phố vẫn còn cách hơi xa
Nơi gần nhất là lầu chuông.
Tôi ngoài đầu,0ánh mắt men theo dãy núi nhìn qua.
Tôi đã nhìn thấy một thành phố khác ở phía xa xa, trông thấy dáng vẻ của thành phố ấy
Đường chân trời chỗ thành phố ấy không ngay ngắn, có những hư tổn rất dễ trông thấy.
Coong! Coong! Trong lầu chuông chợt vang lên tiếng động, âm thanh truyền đi xa
Tiếng chuông này mang theo âm vọng
Tôi lắng nghe kĩ, nhận ra tiếng chuông không đến từ một hướng, không hoàn toàn thuộc lầu chuông ngay trước mặt
Tần Sơ bịt tai, nhăn mày nói: “Âm thanh này7lớn quá...” Anh ta nói một lần là tôi đã nghe rõ, tôi chưa kịp tán đồng thì anh ta lại lớn tiếng nói lại lần nữa
Tôi nhận ra mình nghe thấy tiếng nói của Tần Sơ qua năng lực của Cổ Mạch
Tiếng chuông cũng cực kì vang dội trong tai tôi, nhưng tôi không thấy ồn, trái lại còn từ trong ấy nghe ra một giai điệu thật lạ
Tôi dõi mắt trông về thành phố ở phía xa
Tầm nhìn nảy sinh biến hóa tiếp theo
Dáng vẻ hư tổn kia đang được tu bổ ngay trong tầm mắt tôi, tôi đã chụp được âm khí nhàn nhạt trong không khí
Trong thế giới tương lai không hề thiếu âm khí, âm khí trên thân ma vương và âm khí ma vương phát tán ra, lan tràn trong không khí, sáng rực như ánh đèn
Nhưng bản thân thế giới tương lai vốn đã ngập tràn một loại âm khí
Bầu trời xám xịt cũng bị âm khí ảnh hưởng, hình thành cảnh tượng kỳ dị.
Đương nhiên, chỉ là những người ở thế giới hiện thực như tôi mới thấy kỳ dị.
Còn người ở đây chắc đã quen với cảnh tượng này
Đây là chuyện thường tình đối với họ.
Sau khi đến đây, tôi cũng đã thích nghi với hoàn cảnh nơi này rất nhanh.
Bây giờ, tôi đã nắm bắt được một chút bất thường trong hoàn cảnh bình thường.
Chúng được giấu rất kĩ, hầu như rất khó phát hiện.
Tôi nhấc tay lên, chạm vào những hạt mịn kia
Tôi có cảm giác như chạm vào một luồng điện, trong không khi phát nổ tỏa ra một lần sáng
Tần Sở giật bắn người, kinh ngạc nhìn tôi
Tôi lại chụp lấy âm khí hóa thành hạt mịn kia, lại có ánh sáng lóe lên
Tần Sơ la lên thất thanh: “Cậu nhìn kia! Bên đó!”
Tôi nhìn về phía lầu chuông
Dưới lầu chuông luôn có người đi lại
Họ đang làm công việc của mình một cách yên ắng trật tự
Trong thành phố xe cộ dày như nêm, người đi bộ cũng vậy
Cuộc sống của họ không gặp phải bất kì quấy rầy nào
Nhưng khi tôi chụp lấy âm khí, trong không trung xuất hiện ánh sáng, trên hai thành phố đều gợn sóng lăn tăn
Từng vòng từng vòng..
lan rộng ra
Bất kể là thành phố gần, hay thành phố xa, sự gợn sóng trong hư không này, đều rõ mồn một
Những người đang sinh hoạt bình thường kia hình như đã cảm thấy gì đó, dừng động tác đang làm, ngẩng đầu lên
Càng lúc càng có nhiều người nhìn thấy tôi và Tần Sơ
Tôi đã nghe thấy tiếng la hốt hoảng, nghe thấy tiếng bàn tán khi họ tụ tập lại thành nhóm
“Làm vậy..
có phiền phức không?” Tần Sơ lo lắng hỏi
“Để tự họ đến tìm chúng ta, chúng ta đỡ mất thời gian.” Tôi tiếp tục chụp lấy âm khí
Tôi đã cảm nhận thấy, ma vương ở thành phố nhỏ này đang tức tốc đến đây
Đầu bên kia, trong thành phố xa xa thì vẫn yên lặng
Tôi có thể cảm nhận thấy một khối âm khí mờ ảo ở đó, nhưng không cảm nhận được hành động của nó.
Đám đông tụ tập bên dưới đột nhiên như đã nhận được chỉ đạo gì đó, kéo nhau bỏ đi
Khối âm khí cô đặc kia cũng đã giảm tốc độ
Tôi men theo hướng âm khí lan lại nhìn qua, thì thấy một bóng người
Bóng người đang đi trên mặt đất, men theo đường trong khuôn viên trường đi tới, không chạy nữa
Anh ta cũng không bay lên để ngang bằng với tôi
Đến khi cái bóng tới bên dưới lầu chuông, mới chầm chậm bay lên
Giữa chúng tôi vẫn còn cách một quãng, chưa thấy rõ diện mạo nhau
Tôi nói Tân Sơ một tiếng, không chụp bắt âm khí nữa, mà bay thẳng về phía ma vương đã dừng lại trong không trung
Càng lúc càng gần, cuối cùng chúng tôi đã nhìn thấy diện mạo của nhau
Tôi dừng lại giữa không trung, cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì đã lường trước được và cũng suy nghĩ những chuyện mình muốn hỏi
“Là cậu à.” Đối phương lên tiếng
Tôi rất bất ngờ, nhìn đối phương dò xét
“Hình dạng của tôi không đổi, chắc cậu.., không biết tôi?” Đối phương nói nửa chừng thì đổi giọng, tỏ vẻ hơi thất vọng.
“Không
Là vì tôi không ngờ rằng anh sẽ nhận ra tôi.” Tôi nhìn âm khí cô đặc trên thân và dây xích trên linh hồn anh ta: “Bác sĩ Trình, lâu quá không gặp.”
“Ừ
Dù nhẩm tính thời gian thì cũng chưa bao lâu
Có điều..
cảnh cũ mà người đã khác..
à, phải nói ngược lại, người vẫn vậy mà cảnh đã đổi thay.” Trình Lân khẽ chép miệng, thở dài một hơi
Anh ta nhìn Tần Sơ cũng theo tôi tiến lại, quay người, bay xuống dưới: “Theo tôi.” Tẩn Sơ kéo tôi lại: “Hai người quen nhau à? Anh ta cũng là người có năng lực?” Lúc hỏi, giọng điệu của Tần Sơ đã có chút băn khoăn, “Cha anh ta là ma vương, mẹ anh ta là người bình thường.” Tôi giới thiệu vắn tắt
Tần Sơ rụt tay lại, hình như đang thất vọng
Có điều, anh ta lập tức tự cười giễu chính mình: “Những điều cậu nói trước đây..
ha..
Cậu nói đúng, cảm dỗ này rất lớn, nếu được thành ma vương...” Vừa rồi anh ta đã bắt đầu dao động
Chuyện này cũng không lạ
Tôi cũng từng dao động như thế
Có điều, sau lưng tôi có Diệp Thanh thúc đẩy, tôi không thể lùi bước
Hôm nay chuyện đã đến nước này, lại càng không thể lùi.
Tôi vỗ vỗ vai Tần Sơ, rồi bám theo Trình Lân.
Anh ta đưa tôi vào lẩu chuồng
Lẩu chuông đã thay đổi, không còn là tòa lầu giảng đường để sinh viên lên lớp, mà là tòa lầu giáo vụ
Ngoài văn phòng, lớp học và phòng giáo vụ, còn có một phòng họp lớn
Trong phòng họp có treo một số bảng giới thiệu về trường
“Vẫn là đại học tài chính nhỉ.” Tôi nhìn tên trường, huy hiệu của trường, nói với Trình Lân.
“Ừ
Bên ngoài thay đổi khá nhiều, nhưng bên trong thì hầu như không thay đổi gì” Trình Lần ngồi xuống ở đầu bên kia của bàn họp: “Có điều không còn gọi là đại học tài chính Dân Khánh nữa, mà đổi thành đại học tài chính Dương Sơn.” Anh ta nhếch mép: “Cả khu Dương Sơn là một trường đại học.”
“Hơi không hợp lẽ thường.”
“Đúng rồi, nhưng không ai thèm thắc mắc
Tất cả mọi người, đểu hệt như bị mù vậy.” Trình Lân mỉa mai mối.
Bình luận facebook