Sau khi nghe xong những lời nhắc nhở, hướng dẫn của giám đốc, chúng tôi như được tiếp thêm động lực, tiếp tục làm việc, tạm thời bỏ qua vụ án Sở Nhuận.
Ba người Tí Còi lên mạng tra giám đốc của sở xây dựng tỉnh Khánh Châu, còn tôi và Quách Ngọc Khiết thì chia nhau gọi điện cho Tiểu Cố và chủ nhiệm Mao nhằm liên lạc với vợ Đào Hải. Tiểu Cố chỉ cần tra dữ liệu trên máy thì đã có thể liên lạc được với vợ Đào Hải. Còn về phía chủ nhiệm Mao, bà ấy không quen biết vợ của Đào Hải, không thể giúp chúng tôi liên lạc với bà ấy. Thế nhưng bà ấy nhắc nhở chúng tôi nhất định phải thận trọng khi tiếp xúc với người phụ nữ này.
Quách Ngọc Khiết cảm thấy khó hiểu: “Cẩn thận bà ta sao? Tại sao? Bà ta đã làm gì sao?”
Tôi nhìn về phía Quách Ngọc Khiết. Tiểu Cố nói rằng vợ của Đào Hải là Bành Đông Viên, bà ta đã về hưu, trước khi về hưu, Bành Đông Viên làm việc trong bộ phận tài chính và kế toán của một doanh nghiệp nhà nước.
Quách Ngọc Khiết gật đầu tỏ vẻ đã rõ, cám ơn Chủ nhiệm Mao và cúp máy. Sau khi cúp máy, vẻ mặt cô ấy thẫn thờ, bần thần ngồi đó.
Tôi hỏi cô ấy: “Em sao vậy?”
Ba người Tí Còi cũng phát hiện vẻ khác thường của Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết đột nhiên nói rằng: “Trâu bò thì cần gì lý do!”
Tí Còi thấy khó hiểu: “Cô đang nói cái gì vậy?”
Quách Ngọc Khiết như nghẹn lại: “Bành Đông Viên đó quả là...”
“Chủ nhiệm Mao đã nói gì?”
“Chủ nhiệm Mao đã kể cho tôi nghe một tin đồn, Bành Đông Viên và Đào Hải kết hôn ở nơi khác, sau đó mới theo ông ta về nhà. Lúc Bành Đông Viên mới mười mấy tuổi thì đã bị bọn buôn người bắt cóc và đem bán đến nhà một người đàn ông nọ.”
Gã Béo thốt lên một cách ngạc nhiên: “Hả?”
“Bà ta sống ở nhà gã đàn ông đó hai năm, sau đó bà ta dùng thuốc trừ sâu giết hại cả nhà gã đàn ông đó, bao gồm cả đứa con của bà ta và gã đàn ông. Sau khi giết người, bà ta trốn chạy khỏi vùng núi đó ngay trong đêm.” Quách Ngọc Khiết nói tiếp: “Sau khi trốn thoát, bà ta làm thuê ở một tiệm cơm bình dân, tích cóp từng đồng. Sau đó Bành Đông Viên quay về quê nhà, bố mẹ bà ta cho rằng bà ta đã bị người khác chà đạp, họ cảm thấy bà ta dơ bẩn, làm mất mặt gia đình, nhất quyết không chịu nhận lại bà ta. Thế là bà ấy lại bôn ba khắp nơi, vừa làm vừa học, bà ấy học ở trường dành cho người lớn, sau đó gặp được Đào Hải, Đào Hải vì trốn nợ mà chạy đến đây. Hai người làm quen rồi đi đến hôn nhân, hộ khẩu được chuyển đến Dân Khánh. Sau khi sinh con, vì Đào Hải vẫn chứng nào tật nấy, không bỏ được thói cờ bạc nên bà ta liền li hôn với Đào Hải, mang theo đứa con tái giá, gả cho một ông giàu có, nghe nói bây giờ bà ta đã trở thành bà chủ lắm tiền nhiều của.”
Tôi chen ngang: “Bây giờ bà ta đang sống ở khu biệt thự Lạc Cừ Giang.”
Trần Hiểu Khâu thắc mắc: “Đây chỉ là tin đồn thì sao?”
Gã Béo đáp với vẻ nghiêm túc: “Có thể bị người khác đồn đãi như thế, mọi người lại đều rất tin vào lời đồn ấy. Điều đó cho thấy bà ta chắc chắn là một người tính tình khá nóng nảy, hiểm độc.”
Quách Ngọc Khiết nói tiếp: “Nghe nói trước đây bố mẹ Bành Đông Viên có đến thôn Sáu khu Công Nông để tìm bà ta, nhưng cuối cùng lại bị bà ta mắng nhiếc đuổi đi, về chuyện bị bắt cóc cũng là do bà ta tự nói ra. Ngoài ra có một lần, Đào Hải cờ bạc bị thua tiền, chủ nợ đuổi giết tới tận nhà, bà ta còn cầm dao rượt những người đó. Còn nữa, có một lần hai vợ chồng cãi nhau, bà ta vì muốn ép Đào Hải cai nghiện mà xém tí nữa đã chặt đứt ngón tay ông ta.”
Gã Béo dặn dò tôi và Quách Ngọc Khiết: “Bà ta chắc chắn không phải là một người dễ đối phó, hai người nhớ cẩn thận.”
Tôi bình tĩnh nhấc ống nghe: “Cũng đâu phải tìm đến tận nhà bà ta, sợ cái gì?”
Quách Ngọc Khiết vỗ ngực và nói: “Tìm đến tận nhà bà ta cũng không cần phải sợ, có gì tôi sẽ bảo vệ anh.”
Gã Béo và Tí Còi cười sặc sụa. Trần Hiểu Khâu từ lâu đã biết rõ tính tình của Quách Ngọc Khiết nên khi nghe Quách Ngọc Khiết nói xong, cô cũng chỉ cười khẽ.
Tôi cảm thấy bị tổn thương nặng nề, mất hết thể diện đàn ông, nhưng cũng chỉ đành bất lực, trực tiếp bỏ qua vấn đề này. Tôi bảo bọn họ đừng tiếp tục làm loạn nữa, tôi phải gọi điện thoại cho Bành Đông Viên đây.
“Chào bà, cho hỏi bà có phải bà Bành Đông Viên không?”
Giọng người đầu dây bên kia khá là dịu dàng, khó có thể khiến người ta liên tưởng đến tính tình nóng nảy, hiểm độc như những gì Quách Ngọc Khiết nói. “Đúng vậy, tôi chính là Bành Đông Viên, cho hỏi cậu là ai?”
“Dạ, tôi là nhân viên bên Cục Di dời nhà ở, hiện nay tôi đang phụ trách dự án tháo dỡ của bên thôn Sáu khu Công Nông. Chồng trước của bà có một căn nhà ở đây, việc tháo dỡ có thể sẽ xâm phạm đến lợi ích của con trai hai người là Đào Chính nên có một số vấn đề tôi cần nói rõ với bà.” Tôi không hỏi nguyên nhân Đào Hải không chấp nhận tháo dỡ căn nhà đó ngay từ đầu mà tôi nói vòng vo một hồi.
Giọng Bành Đông Viên bỗng chốc lạnh băng, trong lời nói còn mang theo vẻ cao ngạo, ngạo mạn: “Tháo dỡ sao? Tháo dỡ căn nhà của bố mẹ Đào Hải đó à?”
“Đúng vậy...”
“Ha! Cái gã đàn ông nghiện cờ bạc đó chịu cho tháo dỡ à?”
“Thật ra thì giữa chúng tôi có xảy ra một vài xung đột...”
Lời nói của Bành Đông Viên mang theo ý châm biếm, trào phúng: “Không phải chỉ một vài xung đột, tôi đoán chắc rằng ông ta đã từ chối thẳng thừng chứ gì? Đào Hải vẫn còn tin lời nói bậy của hoà thượng đó, làm sao gã ta chịu từ bỏ chậu thu châu báu ấy được.”
Tôi bị bà ấy cắt ngang lời nói tận hai lần, sau đó lại nghe bà ấy nhắc đến tên hoà thượng và chậu thu châu báu, tôi nhất thời không hiểu gì cả: “Bà nói sao?”
“À, thì ra các cậu không biết chuyện này à?” Bành Đông Viên nói tiếp, “Khi nào gã đàn ông đó chấp nhận tháo dỡ thì hãy liên lạc với con trai tôi. Mấy cậu đã có thể tìm được tôi, chắc chuyện liên lạc với con tôi không làm khó được các cậu đâu nhỉ? Con trai tôi cũng đã lớn rồi, chuyện của hai người họ cũng không cần tôi phải bận tâm nữa.”
“Bà Bành...”
Những tiếng “tút tút” dài đều đặn vang lên bên tai tôi.
Tôi cúp điện thoại và nhìn về phía Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết hỏi: “Sao rồi anh?”
Gã Béo và Tí Còi đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Tôi kể cho họ nghe về những gì Bành Đông Viên đã nói: “Cô ta nói rằng có một vị sư thầy từng nói với Đào Hải, căn nhà đó là một cái chậu thu châu báu.”
Lúc này, ngay cả Trần Hiểu Khâu, người đang tập trung làm việc cũng đưa mắt nhìn về phía tôi.
Tôi đột nhiên giật mình, nghĩ về tác phong làm việc bừa bộn, lộn xộn ở nhóm này. Ngay cả người làm việc nghiêm túc, siêng năng như Trần Hiểu Khâu cũng bị nhiễm những thói xấu từ chúng tôi.
“Ý là phong thuỷ của căn nhà đó rất tốt, có thể giúp ông ta kiếm được nhiều tiền sao?” Quách Ngọc Khiết tặc lưỡi rồi nói tiếp: “Sao không nghe Chủ nhiệm Mao nhắc tới chuyện này nhỉ?”
Gã Béo lên tiếng: “Có thể là ông ta giấu mọi người, không muốn để người khác biết. Nếu người khác biết căn nhà đó là một Tụ Bảo Bồn, chắc ai ai cũng sẽ ghen tị với ông ta chết mất.”
Trần Hiểu Khâu nói ra một vấn đề mấu chốt, đó là ông ta không hề kiếm được nhiều tiền, trái lại còn mắc nợ khắp nơi, cuộc sống ông ta bần cùng, nghèo khổ.
Tôi nói tiếp: “Nhưng Bành Đông Viên lại không tin chuyện ấy. Đối với chuyện này, bà ta luôn tỏ thái độ trào phúng, châm biếm. Tôi nghĩ chắc chỉ có một mình Đào Hải tin chuyện chậu thu châu báu này thôi.”
Tí Còi bỗng cười to và nói: “Ai! Anh Kỳ, anh thật lợi hại. Bây giờ chúng ta không cần phải tìm người nào khác nữa mà người ta nên tìm là bậc thầy phong thuỷ.”
Tôi đáp: “Tìm thầy phong thuỷ gì chứ. Nói với Mã Nhất Binh một tiếng, nhờ cậu ta tìm một người đến đóng giả thầy phong thuỷ là được rồi.”
Sau khi nghe tôi nói xong, Tí Còi giơ ngón cái lên khen: “Quả là một cách hay!”
“Cách này là cách đơn giản, dễ thực hiện nhất. Nếu hoà thượng nói căn nhà đó là chậu thu châu báu nên Đào Hải nhất quyết không chịu di dời thì chúng ta sẽ tìm một vị cao nhân khác bác bỏ lời nói bậy của vị sư thầy kia, chỉ cần Đào Hải biết được căn nhà đó không hề thần kỳ như lời của vị sư thầy kia, ông ta chắc chắn sẽ đồng ý giải toả.”
Quách Ngọc Khiết bỗng lên tiếng: “Mọi chuyện chỉ như vậy thôi hả?”
Tôi phê phán thái độ làm việc tích cực quá mức nhưng lại không đúng chỗ đúng lúc của Quách Ngọc Khiết: “Có thể hoàn thành công việc, em còn có gì bất mãn à?”
Trần Hiểu Khâu bỗng nghĩ đến một vấn đề có liên quan đến pháp luật: “Chúng ta làm như vậy có bị kết tội gian dối không?”
Gã Béo lại lên tiếng thắc mắc: “Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, Đào Hải nghiện cờ bạc, thế nhưng ông ta cứ thua suốt dẫn đến nợ nần chồng chất. Vậy mà ông ta vẫn tiếp tục tin điều hoà thượng đó nói à? Những điều vợ cũ ông ta nói có phải là thật không?”
Tôi gật đầu đồng ý: “Việc này quả thật cần xác minh lại.” Tôi quay qua nói với Quách Ngọc Khiết: “Bây giờ chúng ta đến thôn Sáu khu Công Nông, gặp Chủ nhiệm Mao và những người hàng xóm của Đào Hải, xem có hỏi được thông tin gì từ họ không?”
“Còn về phía Bành Đông Viên thì sao?”
Tôi miết nhẹ mi tâm và nói tiếp: “Tạm thời cứ gác lại đã.”
Bành Đông Viên vẫn còn oán hận Đào Hải, căn bản không thể moi được manh mối gì từ chỗ bà ta, chắc chắn bà ta cũng sẽ không giúp chúng tôi khuyên Đào Hải.
Gã Béo và Tí Còi tiễn chúng tôi ra cửa, chúc chúng tôi làm việc thuận lợi, có thể tìm được những manh mối có ích.
Chủ nhiệm Mao với chúng tôi là chỗ quen biết lâu năm. Chúng tôi đến văn phòng bà ấy, kể cho Chủ nhiệm Mao những lời Bành Đông Viên nói lúc nãy. Sau khi nghe chúng tôi nói xong, bà ấy cũng ngạc nhiên không kém.
Bình luận facebook