Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
“Ông ta không phải bị giam ở ngục tù bên Dân Khánh. Nếu như cậu muốn biết thì cần nhờ giám đốc hỏi thăm hộ.” Tôi có chút mất tập trung, đột nhiên tôi như nghĩ ra được manh mối gì đó.
Trần Hiểu Khâu thắc mắc: “Số tiền Lưu Vân Hào lừa được từ người khác lên đến cả chục triệu tệ, một vụ án nghiêm trọng như vậy chẳng lẽ Đào Hải không hay biết gì sao? Đào Hải khá tin lời Lưu Vân Hào, nhưng khi Bành Đông Viên mắng nhiếc, đánh đuổi ông ta thì Đào Hải lại không hề phản ứng gì cả.”
Năm người chúng tôi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề Trần Hiểu Khâu đưa ra.
Lối tư duy của Đào Hải quả thực có chút hơi khác người, và còn cả Sở Nhuận nữa.
Tôi gãi đầu, thử nhìn vấn đề qua một lăng kính khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra được gì.
Tí Còi nói rằng: “Anh Kỳ, tôi nghĩ anh nên đến tìm giám đốc, nhờ giám đốc hỏi thăm tình hình bên đó.”
Tôi chỉ đành thở dài, trước mắt chỉ có thể làm theo cách này, tôi bước ra khỏi phòng và đi đến gõ cửa văn phòng làm việc của giám đốc.
Giám đốc đang nghe điện thoại, ông ấy chỉ cái ghế trước mặt ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Ừ, ông cứ yên tâm, Tiểu Trần rất siêng năng, rất tốt. Cô ấy cũng cảm thấy khá vui vẻ khi làm việc ở chỗ tôi. Tôi đã nói rồi mà, bảo ông không nên cho cô ấy đến làm việc ở Cục thuế. Người trẻ tuổi thì nên được rèn luyện nhiều hơn nữa. Vả lại đồng nghiệp đều là những người trẻ tuổi cả, bọn họ sẽ dễ kết thân với nhau hơn.” Khi nói đến hai chữ “đồng nghiệp”, giám đốc nhìn về phía tôi rồi cười khẽ.
Tôi chỉ biết xấu hổ cúi thấp đầu và nở nụ cười gượng.
Đầu dây bên kia chắc là bố của Trần Hiểu Khâu, xem ra giám đốc rất hài lòng với biểu hiện của Trần Hiểu Khâu, với những thay đổi của cô ấy. Hừm, may mà giám đốc không có chê bốn người chúng tôi dạy hư Trần Hiểu Khâu.
“Được, tôi còn phải làm việc tiếp đây. Ừ, không nói nữa. Có rảnh tôi sẽ đến Thủ đô rồi chúng ta sẽ gặp mặt nói tiếp, hẹn nhau dùng bữa. Ha ha, được được, bữa cơm đó đương nhiên sẽ do cậu trả tiền.” Giám đốc cúp điện thoại, nhìn về phía tôi.
Tôi khẽ hắng giọng, kể rõ đầu đuôi câu chuyện Đào Hải và cách giải quyết của chúng tôi cho giám đốc nghe, “Cách này quả thực có chút trái quy định, nhưng Đào Hải không chịu gặp mặt chúng tôi, chúng tôi chỉ đành nghĩ đến hạ sách này. Nếu việc này thành công thì cũng có thể thức tỉnh Đào Hải, đừng để ông ta sai tiếp nữa.”
Giám đốc hỏi tôi: “Sao cậu có thể khẳng định người làm sai trong chuyện này là Đào Hải?”
Tôi sững người: “Giám đốc, ông cảm thấy Đào Hải không sai sao?”
“Những giả thiết các cậu đưa ra đều rất có lý. Nhưng cá nhân tôi lại cảm thấy Đào Hải không phải do bị Lưu Vân Hào lừa nên mới đi đánh bạc. Tôi e rằng các cậu cũng không thể moi được manh mối có ích gì từ chỗ Lưu Vân Hào cả. Các cậu có từng điều tra thử các mối quan hệ xã hội của Đào Hải chưa?”
Tôi gật đầu, đáp: “Đều đã điều tra rồi, nhưng không có...” Nói đến đây, tôi như nghĩ ra gì đó.
Giám đốc lại hỏi: “Cái cậu Đào Hải đó có thật là đi đánh bạc ở ngoài không?”
Nghe đến đây, cả người tôi sững sờ.
Giám đốc cười ha hả và nói: “Lâm Kỳ à, tôi biết các cậu đều rất muốn hoàn thành công việc. Tôi nói thật, không chỉ có các cậu muốn hoàn thành công việc đâu mà các nhóm khác cũng muốn hoàn thành công việc một cách sớm nhất. Từ lúc thành lập Cục Di dời nhà ở, chúng ta đã đặt mục tiêu tỉ lệ thuyết phục di dời thành công sẽ là 100%. Tôi biết bây giờ mọi người đều đang phấn đấu vì mục tiêu chung này, thế nhưng cậu nên nhớ chuyện này không thể gấp được. Các cậu không nên chỉ nghĩ đến việc làm sao để người dân chấp nhận dời đi mà các cậu nên nghĩ xem điều họ cần là gì. Yên tâm đi, vẫn còn có tôi ở đây, các cậu không cần phải gấp, chậm mà chắc là được.”
Tôi khẽ gật đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Tí Còi vừa thấy tôi trở về thì lập tức chạy ra hỏi tôi khi nào mới có thể giải quyết xong chuyện này. Trong mắt chúng tôi, giám đốc không gì là không biết, không có gì ông ấy làm không xong được, vấn đề nằm ở chỗ thời gian dài hay ngắn thôi. Ông ấy cũng không hề từ chối những yêu cầu hợp lí của chúng tôi, có lúc ông ấy còn chủ động giúp đỡ chúng tôi nữa.
“Không có gì, giám đốc bảo chúng ta nên tiếp tục điều tra về Đào Hải. À còn nữa, ông ấy có đưa ra một giả thiết mới về vụ này.” Tôi nói tiếp: “Các cậu thử nghĩ kĩ lại, các cậu cảm thấy Đào Hải thật sự có cờ bạc không?”
Cả phòng làm việc bỗng chốc im lặng như tờ.
Ba người Tí Còi không có điều tra về Đào Hải, họ chỉ nghe tôi và Quách Ngọc Khiết nói qua, đương nhiên sẽ không thể đưa ra kết luận chính xác Đào Hải có đi đánh bạc hay không.
Quách Ngọc Khiết suy nghĩ hồi rồi nói: “Việc này... Việc anh ta cờ bạc, em cũng chỉ nghe nói từ chỗ chủ nhiệm Mao và những người trong thôn, ngoài ra vợ ông ta cũng nói như vậy mà. Còn nữa, đám người đòi nợ thường xuyên lui tới nhà ông ta, chắc chắn ông ta có đi đánh bạc.”
Tôi hỏi tiếp: “Nếu em nói vậy thì ông ta đánh bạc ở đâu, đánh bạc với ai?”
Quách Ngọc Khiết trả lời không được câu hỏi của tôi.
Từ lúc Đào Hải trốn tránh, không chịu gặp chúng tôi thì chúng tôi chỉ luôn nghĩ làm sao để có thể tìm được ông ta. Nhưng đã tìm kiếm một thời gian dài vẫn không tìm được ông ta. Tôi nghĩ ông ta rất có thể là trốn trong sòng bạc.
Tí Còi lên tiếng: “Chúng ta có thể hỏi thử những người đến đòi nợ mà.”
Gã Béo lắc đầu: “Không được đâu, cờ bạc là phạm pháp đó, cho dù họ là người của bên sòng bạc, tôi nghĩ họ cũng không ngốc đến nỗi để lộ ra đâu.”
“Chúng ta có thể thử dùng danh nghĩa công ty cho vay để tiếp cận những người này, như vậy có thể sẽ dễ dàng hơn.”
Nói nãy giờ chúng tôi mới để ý rằng những gì chúng tôi biết về Đào Hải quả thực còn rất ít. Tôi gọi cho Bành Đông Viên, còn Quách Ngọc Khiết gọi cho Tiểu Cố. Làm phiền hai người suốt, chúng tôi cũng cảm thấy rất ngại nhưng chỉ đành cố mà làm tiếp.
Khi nghe tôi nói xong, Bành Đông Viên cũng ngạc nhiên không kém.
“Nếu không phải là cờ bạc thì ông ta còn có thể làm gì?”
“Vậy ông ta thường đánh bạc ở đâu? Thường có những ai đánh bạc chung với ông ta?”
Bành Đông Viên cũng không biết rõ lắm.
Bên Quách Ngọc Khiết cũng không hỏi được gì, Tiểu Cố cũng không tra được thông tin gì về Đào Hải từ cơ sở dữ liệu của Sở Cảnh sát
Quách Ngọc Khiết khẽ trau mày và nói: “Lúc trước đã từng tra thử qua rồi, Đào Hải không hề mua vé máy bay hay xe lửa, cũng không ở khách sạn nào cả.”
Đào Hải giống như một con sò ngoan cố luôn khép chặt vỏ, chúng tôi cũng không biết phải làm như thế nào nữa.
Sống trên đời không phải chỉ có công việc, Đào Hải cũng đâu thể trở thành toàn bộ cuộc sống của chúng tôi.
Đến giờ tan ca, chúng tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà.
Vì em tôi sắp đối mặt với kì kiểm tra nên bữa cơm gia đình tôi dạo này trông khá thịnh soạn, nào là thịt, cá,... Vì mẹ muốn bổ sung dưỡng chất, năng lượng cho em gái để việc ôn tập đạt hiệu quả cao hơn.
Tôi buột miệng hỏi: “Em sắp tới phải đối mặt với kì kiểm tra hàng tháng nhỉ?”.
Mẹ liếc xéo tôi: “Con quản nhiều như vậy làm gì?” Thái độ của mẹ quay ngoắt 180 độ: “Đừng căng thẳng quá nha con. Kiểm tra hàng tháng cũng không có gì ghê gớm cả. Chỉ cần ôn tập thật kĩ, bình tĩnh thì sẽ làm được bài thôi. Mẹ còn nhớ trước đây anh con lần nào cũng nằm top 10 từ dưới đếm lên, chẳng phải cuối cùng anh con cũng thi đậu trường đại học luật sao.”
Em gái tôi cười và nói: “Ồ, anh nằm trong top 10 từ dưới đếm lên cơ à!”
Tôi trợn tròn mắt.
Không khí bữa cơm gia đình thật đầm ấm, vui vẻ. Thế nhưng khi nằm lên giường chuẩn bị ngủ, tôi lại cảm thấy hơi rùng mình.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong mơ, tôi cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Lỗi là do tôi không cứu được họ hay đây lại là một màn kịch do Sở Nhuận gây ra.
Đến giờ tôi mới để ý mình đang ở phòng khách của một toà biệt thự sang trọng, quý phái.
“Mình thật đẹp.”
Bỗng có một giọng nói vang lên, đây không phải giọng của Sở Nhuận mà là của một cậu bé.
“Tôi không muốn phải đựng trà xanh đâu, tôi là cái tách dùng để uống hồng trà cơ.”
Một cái tách?
Tôi khẽ cúi đầu nhìn về phía cái bàn trà trước mặt, trên bàn có bày một bộ tách sang trọng, những tách trà đang bốc khói nghi ngút.
“Tôi nóng, nóng quá, mau tắt nó đi.”
Bặt!
Đèn chùm pha lê treo trên trần nhà vụt tắt, cả phòng khách chìm ngập trong bóng tối.
Cả người tôi bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Nhột quá. Phía dưới nhột quá à.”
“Đừng có đè trên người tôi.”
Tôi mò mẫm, bước từng bước về phía trước. Tôi cố tìm nơi phát ra tiếng nói ấy, nhưng với tình hình trước mắt, cả phòng khách tối om, không có chút ánh sáng nào cả, tôi rất khó để nhìn rõ được mọi vật. Đột nhiên tôi nhớ ra rằng, đây là đang trong mơ, tôi nhìn mọi vật không phải chỉ bằng mắt. Khi đã nghĩ thông suốt được điều này, tôi bỗng phát hiện lúc này mình đã có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm, cảm giác như được trang bị một chiếc kính nhìn xuyên đêm vậy.
Tôi bỗng nhìn thấy có một cậu bé đang ngồi trên sô pha. Tay cậu ấy khẽ đánh vào nệm, hai chân đung đưa qua lại, miệng đang lẩm bẩm gì đó.
“Tại sao lại đè trên người tôi, hoa văn trên người tôi đều bị cậu che hết rồi.”
“Tôi cũng đâu muốn đè trên người cậu, lỗi là do chủ nhà họ không biết bày trí nội thất đấy.”
Cậu bé bỗng cười to, dường như cậu ấy đang chơi trò lồng tiếng cho đồ vật.
Bặt! Đèn được bật lên.