• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoa Hồng Trắng Full (5 Viewers)

  • Chương 9

1582688595154.png

Chỉ dựa vào câu cuối cùng Kỷ Ương nói với Phan Duyệt trước buổi tập thì không khó để nhận ra, ân oán giữa cô ấy và Phan Duyệt khô3ng chỉ đơn giản là quan hệ cạnh tranh.

Đáp án của Khang Kiều khiến cho tất cả trở nên hợp tình hợp lý.

Ban đầu K4ỷ Ương nhất định rất yêu Khang Kiều nhỉ? Tới tận bây giờ, sợ rằng tình cảm ấy vẫn chưa thể hoàn toàn tan biến.

Ánh mắt c8ô ấy nhìn Khang Kiều rất khác, sự tín nhiệm đối với anh không chỉ đơn giản là niềm tin của bệnh nhân đối với bác sĩ.

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu u ám.

“Anh cũng từ chức vào thời điểm đó phải không?” Cô suy nghĩ một lát, chọn cách hỏi thẳng, “Hay là có thể nói rằng bị cách chức?”

“… Sao cái gì cô cũng biết thế?” Trực giác ban đầu của anh rất đúng! Cô gái này thật đáng sợ, thực sự không hợp để thân thiết hơn nữa!

“Tôi thấy trong rất nhiều tấm ảnh chụp chung anh đều mặc đồng phục, tôi nhận ra logo trên đồng phục là của một đơn vị cung cấp dịch vụ EAP*. Bên đó đã từng hợp tác với chúng tôi, trước kia vẫn luôn nhờ họ trợ giúp tâm lý cho tôi nhưng hình như không có tác dụng gì cả, họ đều đề nghị tôi nên nghỉ ngơi dài hạn…” Miêu Tiêu nói qua loa mấy câu rồi dừng lại, dù sao bây giờ không phải là lúc hàn huyên về cô, “Cho nên tôi bèn đoán, trước đó có thể anh đã chịu trách nhiệm trợ giúp tâm lý cho các vận động viên bơi lội? Thích đối tượng mình trợ giúp cũng như bác sĩ thích bệnh nhân, đây là điều tối kỵ. Nếu huấn luyện viên Triệu biết, lãnh đạo đơn vị của hai người nhất định cũng biết, hẳn sẽ khuyên anh rút lui?”

(*) EAP (Employee Assistant Program): Chương trình hỗ trợ tâm lý cho nhân sự

Mà 7Phan Duyệt lại ngang ngược phá hoại tình yêu của cô ấy, sao có thể không hận cho được?

Nhưng Miêu Tiêu nghĩ mãi không rõ2 tại sao Phan Duyệt phải làm như thế, cô chỉ có thể nghĩ tới một lý do vô cùng thông thường và sến sẩm, “Phan Duyệt thích anh?”

“Sao có thể, thậm chí tôi còn hơi hoài nghi có phải cô ấy thích Kỷ Ương hay không.”

“…” Đúng, nói vậy nghe cũng hợp lý đấy!

“Đùa thôi!” Thấy cô khe khẽ nhíu mày, dáng vẻ thật sự có điều suy nghĩ, Khang Kiều vội vàng giải thích, tránh cho lúc cô đứng trước bàn giải phẫu lại đối xử với Phan Duyệt như người đồng tính luyến ái, “Phan Duyệt đối với Kỷ Ương vừa là bạn vừa là thù, đó là một tâm trạng rất phức tạp nhưng tuyệt đối là quan hệ cạnh tranh lành mạnh. Hai người đều coi nhau là đối thủ tốt nhất, ngay cả Kỷ Ương cũng hi vọng trong lúc tập luyện có thể vượt qua Phan Duyệt. Nhưng từ khi cô ấy ở bên tôi quả thật có lơ là luyện tập, Phan Duyệt từng khuyên cô ấy rất nhiều lần đều không có tác dụng. Khi đó chúng tôi vẫn còn trẻ, trong mắt chỉ có nhau.”

Lúc nói câu này, trong giọng nói Khang Kiều lộ vẻ bất đắc dĩ, có hoài niệm, có khổ sở, vô cùng nặng nề.

Miêu Tiêu rất thức thời không xen miệng, mãi cho tới khi anh điều chỉnh tâm trạng ổn định rồi nói tiếp.

“Phan Duyệt không muốn cô ấy cứ xao lãng như thế nên mới nghĩ tới phương pháp cực đoan này. Sau đó huấn luyện viên Triệu tìm tôi nói chuyện. Mặc dù trong đội cũng không công khai lệnh cấm đội viên yêu đương, nhưng dù sao lúc ấy Kỷ Ương cũng còn nhỏ, lại đang trong giai đoạn quan trọng, chắc chắn tương lai còn phát triển xa hơn nữa. Cho dù chúng tôi có thể đảm bảo chuyện yêu đương không làm ảnh hưởng tới việc tập luyện của cô ấy, nhưng một khi chuyện của chúng tôi bị giới truyền thông biết được, cô ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại và sẽ bị làm phiền từ sự quan tâm thái quá trong đời sống riêng tư.”

Anh dừng lại lần nữa, lần này nghe ra hiển nhiên có phần không nói được tiếp, hoặc nên nói là thật sự không muốn nhớ lại những chuyện bất đắc dĩ ấy.

Thấy vậy, Miêu Tiêu nói thay anh, “Vì thế nên anh lựa chọn chia tay với cô ấy?”

“Ừm, cứ cho là vậy đi.” Anh trả lời qua loa cho suy đoán này.

Lần này, Miêu Tiêu không truy hỏi đến cùng, bởi vì đó thật ra chỉ là chuyện giữa anh và Kỷ Ương, không liên quan đến Phan Duyệt, càng không liên quan tới cô.

Nhưng cô bất thình lình thức thời như thế lại khiến Khang Kiều không quen cho lắm. Anh hơi ngạc nhiên đánh giá cô qua kính chiếu hậu, phát hiện cô đang cắm cúi viết gì đó vào vở.

“Trước khi cô trang điểm cho xác chết còn ghi chép lại nữa à?” Nghiêm túc đến vậy sao? Có lẽ cô thật sự rất thích hợp với nghề này.

Cô ngẩng đầu, hơi mờ mịt, “Đâu có đâu.”

“Vậy cô đang viết gì đó?”

“Bản cam kết.” Cô giơ quyển vở tới trước mặt Khang Kiều cho anh xem, “Tôi suy nghĩ một lát thấy giữa chúng ta chỉ hứa hẹn bằng miệng, hơn nữa lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, tôi thậm chí không kịp ghi âm, cho nên vẫn phải viết ra giấy trắng mực đen, hai bên cùng ký tên thì mới tạm yên tâm. Ngoài ra còn có chuyện rất quan trọng, tôi không phải nhân viên nhà tang lễ, công ty của chúng tôi hoạt động độc lập, không bị giới hạn bởi bất kỳ công ty dịch vụ SPA cho xác chết nào, các hạng mục thu phí đều có niêm yết giá công khai, trở về tôi sẽ nhờ công ty chỉnh sửa lại hồ sơ rồi gửi cho anh, anh có muốn lấy hóa đơn không?”

“… Khoản tiền thế này cô cũng muốn kiếm sao?”

“Chẳng phải tôi toàn kiếm những khoản tiền thế này đó sao?”

“..” Anh không phản bác được nữa.

“Đúng rồi, bác sĩ Khang, anh muốn lát nữa vào nhà tang lễ với tôi không? Lỡ như tôi lại phát bệnh… Không đúng, không phải lỡ như, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ phát bệnh, đến lúc đó anh có thể quan sát phản ứng lâm sàng của tôi ở khoảng cách gần, tiện sau này bốc thuốc đúng bệnh.”

“Nghĩ hay quá nhỉ!!!”

Cô uất ức chép miệng, “Dịch vụ VIP được bảo vệ tất cả mọi mặt anh vừa mới nói đâu rồi?”

“Đợi cô thực hiện lời hứa rồi sẽ có!”

“Vậy lát nữa anh nhớ ký tên, tránh sau này lại cãi cọ.”

“…”

Người vạch rõ công tư trước là cô, cho nên tất nhiên anh cũng phải phối hợp mới được!

Cái gọi là “Dịch vụ VIP bảo vệ tất cả mọi mặt” là để dành cho bệnh nhân, anh là một người bác sĩ tâm lý có đạo đức nghề nghiệp; cho nên trước khi Miêu Tiêu trở thành bệnh nhân của anh, anh tuyệt đối sẽ không có một chút quan tâm dư thừa nào, tuyệt đối không!

Ý nghĩ này rất nhanh đã sụp đổ, còn do chính anh làm sụp đổ…

Sau khi đưa cô tới nhà tang lễ, anh không kìm được ngước nhìn tòa nhà trước mắt. Ở đó toát lên vẻ âm u, tối như hũ nút, yên tĩnh lạ thường, khiến cho người ta không cảm nhận được một chút sinh khí nào, hết sức phù hợp với cô gái mặt đơ này.

Nghĩ tới đó, cổ họng anh giật giật, thậm chí không nói lời tạm biệt với cô đã vội vàng đạp chân ga.

Anh cho rằng hành vi của mình chỉ là phản ứng thường tình của con người, khuya khoắt thế này, ai lại muốn nán lại trước cửa nhà tang lễ chứ?

Chút phản ứng thường tình của con người cũng không giữ vững quá lâu, chỉ vì nhìn thấy cô trong đám người… À, không đúng, phải sửa lại một chút, nơi này không có đám người, ngay cả xe cộ qua lại cũng không có, mình cô trơ trọi đứng lặng hồi lâu trước cửa nhà tang lễ, kinh ngạc nhìn chiếc xe của anh rời khỏi. Khi bóng dáng ấy càng lúc càng thu bé lại trong gương chiếu hậu của anh, lương tâm của anh cũng càng lúc càng bất an.

“Mẹ kiếp!” Cuối cùng, anh khẽ chửi thề một tiếng, chợt đánh tay lái, quay đầu xe lại.

Đảo mắt, xe lại một lần nữa dừng lại trước mặt cô, anh không nói lời nào, tắt máy, xuống xe, đóng cửa, kéo cô bước vào nhà tang lễ.

Đây cũng chỉ là phản ứng thường tình của con người! Dù sao cũng là một cô gái, đêm hôm khuya khoắt, để một mình cô đi vào nhà tang lễ, chuyện như thế anh không làm được!
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hoa Hồng Trắng full
  • An Tư Nguyên
Hoa hồng trắng
  • An Tư Nguyên
Hoa Hồng Và Anh
  • Niên Tiểu Sở
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom