• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoa Hồng Trắng Full (1 Viewer)

  • Chương 11

1582689592051.png

(*) Lỗ Tấn từng tới Nhật học y, thế nhưng trong cuộc chiến tranh giữa Nhật và Nga lại thấy gián điệp là người Trung Quốc, những ngư3ời phải chịu tội chết cũng là người Trung Quốc. Vậy nên ông dùng câu nói này để ví von cho dù thân thể có khỏe mạnh thế nào thì vẫ4n không thể cứu được nước nhà.



Anh nên đi học vật lý, theo đuổi bước chân Albert Einstein nghiên cứu sâu hơn về thuyết tương đối, biết đâ7u có thể tìm ra phương pháp xử lý để xuyên qua thời gian không gian, vậy anh nhất định sẽ nói với bản thân mình trước đó không lâu2 – tuyệt đối không được rời khỏi phòng khâm liệm! So với hành lang không một bóng người, phòng khâm liệm ít nhất còn có rất nhiều người ở cùng anh!



Hoặc là, dứt khoát đừng quen biết Miêu Tiêu thì càng tốt…



Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một tiếng vang nổ tung bên tai.

Tiếng động không quá lớn nhưng đột nhiên vang lên trong thời khắc mọi âm thanh đều tĩnh mịch, đủ khiến một người đang trong trạng thái căng thẳng thần kinh như Khang Kiều đạt tới điểm giới hạn sụp đổ.

Anh kinh hoảng hét lên, thiếu điều vắt chân lên cổ mà chạy, may là kịp thời nhìn rõ người phát ra tiếng vang đó – Miêu Tiêu?

Không sai, chính là cô!

Lúc cô tông cửa xông ra đã quên ngoài cửa còn có Khang Kiều, cũng bị tiếng hét của anh làm cho kinh ngạc. Một lát sau, cảm giác buồn nôn quen thuộc lại dâng lên, cô hốt hoảng xoay người chạy tới thùng rác cách đó không xa.

Khang Kiều lúng ta lúng túng nhìn cô gục bên thùng rác nôn khan, anh cho rằng vẻ ngoài của mình chắc không đến mức làm người khác buồn nôn. Mà cô cũng không phải người lần đầu nhìn thấy xác chết nên mới có phản ứng sinh lý thế này, chỉ có một khả năng duy nhất – rốt cuộc cô vẫn không làm được.

Lúc trước hình như cô đã nói, lúc bệnh của cô nghiêm trọng thậm chí có thể sẽ nôn.

Nghĩ tới đây, anh tỉnh táo lại, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, móc khăn giấy từ trong ví đưa cho cô.

Cô ngước mắt nhìn, nhận lấy khăn giấy lau qua loa rồi xoay người tựa vào tường thở hổn hển.

Khang Kiều không nói gì, lẳng lặng đứng bên cạnh cô, cho tới khi cảm thấy hơi thở của cô đã vững vàng hơn rất nhiều mới phá vỡ sự im lặng, “Khá hơn chút nào chưa?”

“Ừm.” Cô gật đầu một cách yếu ớt.

“Còn tiếp tục được không?” Anh thử dò hỏi.

“…” Cô mấp máy môi, lại không nói nên lời.

Khang Kiều khẽ thở dài, nhìn cô, dẫn dắt từng bước hỏi: “Cô tin tôi không?”

Cô gật đầu không chút do dự.

Cho nên anh vươn tay về phía cô, “Vậy thì thử một lần nữa đi, tôi sẽ ở bên cạnh cô.”

Miêu Tiêu kinh ngạc nhìn lên bàn tay trước mắt, do dự rất lâu mới chậm rãi nắm lấy. Bàn tay anh rất to, rất ấm áp, làm cho người ta bất giác cảm thấy an tâm.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, không nói gì mà kéo cô quay trở lại phòng khâm liệm một lần nữa.

Sau khi cô bỏ đi, những nhân viên công tác cũng không tiếp tục công việc, chỉ luống cuống đứng đó. Khi thấy cô quay trở lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù do thói quen nghề nghiệp nên nét mặt của họ không có thay đổi quá nhiều nhưng đôi mắt lén nhìn cô vẫn đầy mừng rỡ và mong đợi.

Cảm giác được gửi gắm hy vọng này khiến Miêu Tiêu thấy không thở nổi, nhưng ngay khi cô bắt đầu nảy sinh ý định thoái lui, Khang Kiều bên cạnh dường như đã nhận ra gì đó, đột nhiên nắm chặt tay cô hơn.

Cô ngẩn người, đưa mắt nhìn anh.

“Không sao.” Anh dùng giọng nói rất nhẹ khích lệ cô.

Cô khẽ ừ một tiếng, lấy lại dũng khí cất bước tiến lên.

Tất cả trước mắt cô là những điều vô cùng quen thuộc, bàn giải phẫu, người đã khuất, đồng nghiệp từng làm việc cùng nhau, không có gì đáng sợ cả… Nghĩ như vậy, cô run rẩy vươn tay, tháo găng tay ra, thoa dung dịch khử trùng, nhận lấy một đôi găng tay mới do người bên cạnh đưa tới rồi đeo vào, âm thầm hít một hơi thật sâu, cầm lấy kim khâu lần nữa.

Thấy thế, Khang Kiều yên lặng lui về sau mấy bước, anh không dám cách quá xa, sợ cô lại đột nhiên có chuyện gì.

Anh đã quên cõi đời này còn có định luật Murphy – chuyện càng lo lắng sẽ càng dễ xảy ra.

Sự bình tĩnh không kéo dài được quá lâu, vết thương của Phan Duyệt lại một lần nữa phóng to trước mắt Miêu Tiêu, càng lúc càng lớn. Thậm chí cô có thể thấy rõ từng biểu mô dưới lớp da, chúng đã đánh mất năng lực tự hồi phục, hiện lên màu da khô vàng trộn lẫn máu đọng, giống như một miếng thịt khô nằm trong tủ lạnh… Cô vừa thấy may mắn vì không có giòi bọ, nhưng lại không cần tốn nhiều sức đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng giòi bọ ngọ nguậy trên vết thương…

Cô nhắm hai mắt lại theo bản năng, vẫn không ngăn được sự run rẩy.

Khang Kiều dường như lập tức cất bước lên, để giữ cho cô có thể đứng vững, anh vươn tay giữ thật chặt hông của cô trong lòng, thấp giọng rủ rỉ bên tai cô, “Đừng trốn tránh, mở mắt ra.”

“A…” Cô cất tiếng ai oán, mặc dù bài xích theo bản năng nhưng vẫn rất cố gắng thử mở mắt ra.

Trước đây quả thật có mấy lần như thế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát sẽ khá hơn nhiều, nhưng lần này chẳng những không có hiệu quả mà còn nghiêm trọng hơn. Trước mắt cô lần lượt hiện lên từng gương mặt tràn đầy lo lắng, Phan Duyệt nằm trên giường, hoàn cảnh làm việc quen thuộc của cô... tất cả mọi thứ đều vặn vẹo trước mắt cô, dường như nháy mắt cô bị ngăn cách trong những thứ kì quái đó, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, không nhìn rõ bất cứ hình ảnh nào.

“Miêu Tiêu!”

Chỉ có tiếng gọi của Khang Kiều xuyên qua vách tường vặn vẹo chui vào màng nhĩ của cô.

Cô lấy toàn bộ sức lực muốn trả lời, muốn hét lên, muốn vươn tay cảm nhận chút hơi ấm nhân gian, nhưng bất luận thế nào cũng không làm được.

Khi Miêu Tiêu khôi phục ý thức thì phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, cô không còn sức mà động đậy, chỉ có thể đảo mắt xem xét xung quanh.

Nơi này chắc là phòng làm việc hậu cần, Khang Kiều đang ngồi tựa trên chiếc ghế bên cạnh, không biết đang ngủ thiếp đi hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh cau mày, thoạt nhìn có vẻ hơi phiền não.

Miêu Tiêu cử động, cố gắng muốn ngồi dậy.

Động tĩnh rất nhỏ vẫn đánh thức Khang Kiều, anh khẽ rùng mình rồi mở mắt ra. Đáy mắt hiện lên vẻ mơ màng trong chốc lát nhưng rất nhanh đã hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng nhìn về phía Miêu Tiêu trên ghế sofa.

“Tỉnh rồi à?” Trong mắt anh hiện vẻ mừng rỡ.

Cô nhíu mày hỏi: “Tôi bị ngất à?”

“Ừ.” Anh gật đầu, đứng lên vươn tay đỡ cô ngồi dậy, “Nói chính xác là ý thức vẫn luôn rất mơ hồ, đứt quãng, còn nôn mấy lần nữa.”

“…” Tình hình so với lúc trước có vẻ còn bết bát hơn nhỉ? Ngày trước mặc dù cũng từng xuất hiện cảm giác không gian vặn vẹo, thậm chí từng ngất xỉu, nhưng chỉ mất đi tri giác trong thời gian cực kì ngắn ngủi, nghe đồng nghiệp làm cùng nói thì bình thường chưa tới hai phút cô đã tỉnh rồi. Trạng thái mơ hồ kéo dài mà còn liên tục nôn thì đây là lần đầu tiên.

“Cô có muốn nằm thêm một lát không?” Khang Kiều lo lắng hỏi, sắc mặt cô không được tốt lắm.

Miêu Tiêu im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Tôi muốn về nhà.”

“…” Anh ngẩn ra.

“Anh có thể đưa tôi về nhà không?”

“Cứ bỏ cuộc như vậy sao? Không thử một lần nữa được ư?”

Cô rũ mắt, trông hơi lạc lõng, lắc đầu, “Tôi thật sự không có cách nào tiếp tục được nữa.”

“Nghị lực quấn lấy tôi như âm hồn không tan của cô lúc trước đâu rồi?” Hai hàng lông mày của anh hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, “Chỉ là ngất xỉu thôi mà, bây giờ nói không có cách nào tiếp tục thì có quá sớm không?”

“…” Thôi mà? Giọng nói hời hợt ấy khiến Miêu Tiêu hơi kinh ngạc.

Cô cho rằng anh là một người dịu dàng, là một bác sĩ tâm lý có thể đứng trên lập trường của bệnh nhân mà cảm nhận, ít nhất đối với Kỷ Ương là như vậy, cho nên cô mới tin tưởng anh như thế.

“Cô nằm một lát nữa đi…” Anh cũng nhận ra mình hơi nóng vội, giọng nói trở nên mềm mỏng, “Có đói bụng không? Hôm nay cô chưa ăn gì, hồi nãy đoán chừng cũng nôn ra hết rồi, có muốn ăn gì không? Tôi mua về cho cô.”

Miêu Tiêu kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu mới chậm rãi hỏi, “Gì cũng được sao?”

Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Ừ…”

“Tôi muốn uống chocolate nóng.”

“Hả?” Chỉ vậy thôi? Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chấp nhận yêu cầu vô lý của cô, kết quả chỉ là chocolate nóng?

“Chính là loại sản xuất thủ công mà buổi chiều anh pha cho Kỷ Ương.”

“… Mua ở cửa hàng tiện lợi có được không?”

“Không được.”

“…” Quả nhiên vẫn cố tình gây sự!

“Không làm được chứ gì?” Cô có phần hăm dọa.

“Không phải…” Khang Kiều nhẫn nại nói: “Cũng đã muộn thế này rồi, tôi đi đâu để pha cho cô một cốc chocolate nóng chứ? Đổi một thứ khác có được không?”

“Lúc chiều chẳng phải tôi nói muốn uống sao? Lúc ấy tại sao không thể cho tôi? Vì đó là chuẩn bị cho Kỷ Ương à? Vậy anh cũng pha cho tôi một cốc là được mà, nói cái gì mà uống nước tốt cho sức khỏe, anh nghĩ tôi là đồ ngốc chắc?”

Khang Kiều đã bị ép tới mức hết chịu nổi, anh day day huyệt thái dương đang đau nhói, lẩm bẩm, “Rốt cuộc vẫn cố chấp với cốc chocolate nóng kia…”

“Bác sĩ Khang, anh chớ có hiểu lầm, tôi cố chấp không phải với cốc chocolate nóng đó, mà là anh.”

“…” Tình huống gì đây? Anh đang bị tỏ tình? Ở nhà tang lễ?
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hoa Hồng Trắng full
  • An Tư Nguyên
Hoa hồng trắng
  • An Tư Nguyên
Hoa Hồng Và Anh
  • Niên Tiểu Sở
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom