Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
“Rất ổn.” Anh khẽ gật đầu, “Chỉ đang nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc.”
“Vấn đề gì?” Cô tò mò hỏi.
“Mùa đông hình như càng lạnh 3hơn, điều này nhất định chính là hiện tượng El Nino* trong truyền thuyết, trái đất nóng lên quả nhiên không phải là lời đồn.”
(*) El 4Nino: Là một hiện tượng khí hậu bất thường, chủ yếu chỉ nhiệt độ nước biển ở đại dương nhiệt đới của phần phía Đông và trung tâm Thái Bình Dư8ơng liên tục không ngừng thay đổi, nóng lên một cách khác thường, khiến cho mô thức khí hậu của cả thế giới phát sinh biến hóa, hình thành mộ7t số khu vực khô cạn và một vài khu vực khác lượng mưa vượt mức bình thường.
“Về vấn đề này tôi vẫn luôn là trường phái thiểu số theo ‘Thuyết biến đổi khí hậu’, khí hậu cực đoan dẫn đến số lượng lớn khủng long diệt vong, mà loài người hiện giờ đang giẫm lên vết xe đổ của khủng long, không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ diệt vong.”
“Ừm, cái này tôi đồng ý, tối đa chỉ mấy thập niên nữa, tôi và anh đều sẽ diệt vong.”
“Tại sao?”
“Bởi vì con người cuối cùng đều phải chết!” Cho nên xin đừng lo lắng tới trái đất nữa, nó nhất định sẽ sống lâu hơn chúng ta!
“Điều tôi muốn hỏi là tại sao tuổi thọ trung bình của con người lại ngắn thế? Nếu thích ứng với hoàn cảnh mà không xảy ra gián đoạn trong quá trình tiến hóa, vậy tại sao không thể tiến hóa giống như rùa đen, tuổi thọ tới nghìn năm? Chuyện này liên quan tới một vấn đề nghiêm túc khác, rốt cuộc loài người tiến hóa từ vượn người hay khởi nguyên từ người tinh khôn châu Phi?”
“Chỗ này tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết…” Cô yên lặng liếc nhìn Phan Duyệt đang nằm trên chiếc bàn kim loại trước mắt, hờ hững nói: “Chờ sau khi anh diệt vong cũng sẽ giống như Phan Duyệt bây giờ, không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể để mặc cho những người như chúng tôi định đoạt, về phần chúng tôi đối xử dịu dàng hay thô bạo sẽ được quyết định dựa vào việc… anh có thể yên lặng một chút không?”
“À, lời cô vừa nói lại liên quan tới một vấn đề còn nghiêm túc hơn…” Đôi mắt Khang Kiều trống rỗng, hoảng hốt hỏi: “Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đang làm gì thế này?”
Những nhân viên công tác của nhà tang lễ đang làm việc xung quanh bàn kim loại rối rít phát ra những tiếng kêu ai oán, bọn họ sắp bị những vấn đề nghiêm túc liên tục không ngừng này hành hạ tới điên mất thôi.
Người duy nhất có thể cứu vớt họ chỉ có thể là Miêu Tiêu!
Những người đó đồng loạt nhìn Miêu Tiêu, ánh mắt rất nhất trí, đây gọi là chung một thế giới, cùng một giấc mơ.
“… Nơi này là phòng khâm liệm của nhà tang lễ, để bảo vệ2 cho xác chết, nhiệt độ thường sẽ hơi thấp, anh cảm thấy lạnh cũng bình thường thôi.” Hoàn toàn không liên quan đến hiện tượng phức tạp như El Nino.
Song hình như anh không nghe lọt tai được gì cả, tiếp tục quan tâm tới trái đất, “Vậy cô nói cho tôi biết, tại sao khủng long lại bị tuyệt chủng?”
“Bị thiên thạch đè chết à?”
“Không phải.”
“…”
“Bác sĩ Khang, hay là anh ra ngoài chờ tôi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi anh.” Miêu Tiêu rất quan tâm nói ra mơ ước của bọn họ.
“Được thôi!” Điều này hiển nhiên cũng là ước mơ của Khang Kiều, anh dường như đã đợi câu nói này ngàn năm rồi, lời còn chưa dứt đã nhanh chóng xoay người, chạy vèo ra khỏi phòng khâm liệm.
Phòng khâm liệm khôi phục lại sự yên tĩnh, yên tĩnh chết người.
Chẳng ai nói câu nào, chỉ tràn đầy vẻ cảm thông nhìn Miêu Tiêu – đây đâu phải bác sĩ tâm lý, rõ ràng là cô đang vác theo một bệnh nhân mà tình trạng còn nghiêm trọng hơn cô!
Đáng tiếc, Miêu Tiêu lại coi như không thấy, cho rằng như vậy rất tốt.
Cô cảm thấy bác sĩ Khang quả nhiên vô cùng chuyên nghiệp, yên lặng đi theo, không quấy rầy mình, ngay cả bóng lưng cũng đáng tin vô cùng.
Nghĩ vậy, dường như trong nháy mắt cô được khoác lên mình tấm áo giáp, lấy hết dũng khí nói với người đàn ông đứng đối diện cô, “Bắt đầu đi.”
“Hả?” Người kia ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, bật chế độ làm việc, “Ừm, lúc cô Phan được đưa tới, người nhà không nói muốn phục hồi lại xác chết, cho nên lúc ấy chúng tôi cũng chưa khâu vết thương, chỉ làm công tác chống phân hủy thôi.”
“Vậy hiện giờ người nhà nói thế nào?” Miêu Tiêu hỏi.
“Chiều nay lúc nhận được điện thoại của cô, tôi đã liên hệ với gia quyến, tâm trạng của cha mẹ cô ấy không ổn định cho lắm. Chúng tôi bàn bạc với người chú của cô ấy, theo ý ông ấy có thể phục hồi xác chết dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là cố gắng không quấy rầy tới cha mẹ cô ấy.”
“Ừm…” Miêu Tiêu gật đầu, nhận lấy găng tay do nhân viên bên cạnh đưa tới đeo vào, cô vươn tay ra, đầu ngón tay cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận viết thương trên gương mặt Phan Duyệt, “Những chỗ trầy da này chỉ cần che lại là được, vết thương ở má trái và cổ cần khâu lại… Có chỉ collagen không?”
“Có.” Vừa nói, nhân viên hậu cần đã bắt đầu chuẩn bị.
Miêu Tiêu hơi bất ngờ, “Hiện giờ thiết bị đầy đủ nhỉ?”
Đây là một loại chỉ thường xuyên được dùng để khâu trong phẫu thuật ngoại khoa, đặc điểm lớn nhất là dễ dàng được cơ thể hấp thụ. Nhưng đối với người chết không còn dấu hiệu sinh tồn thì đặc điểm này cũng là kiểu được chăng hay chớ mà bởi vì giá thành lại khá cao cho nên trước kia nhà tang lễ sẽ không dùng loại chỉ này để khâu.
“Trưởng ban nói, muốn phấn đấu thành tập thể ưu tú cần phải phục vụ người đã khuất như phục vụ người sống.” Người đàn ông đối diện trả lời với vẻ nghiêm trang.
Nghe nói công ty của mấy người như Miêu Tiêu thường xuyên sử dụng loại chỉ khâu này để phục hồi xác chết, bởi vì độ đàn hồi rất tốt nên trưởng ban cũng bắt đầu thử.
“…” Khóe môi Miêu Tiêu run lên, chắc vị trưởng ban lễ tang vẫn luôn dùng phương pháp huấn luyện quân sự để huấn luyện cho nhân viên đây mà.
“Chuyên gia Miêu, khuôn mặt cần đắp thêm không?” Người hậu cần đang làm công tác chuẩn bị bên cạnh xen miệng hỏi.
“Không cần, vết thương trên mặt cô ấy không nghiêm trọng lắm, cứ làm như bình thường là được rồi…” Dứt lời, cô ngẩng đầu hỏi người đàn ông đối diện, “Không khó lắm phải không?”
“Á… Không khó, nhưng mà…” Người đàn ông nhíu mày, không hiểu hỏi: “Không phải do cô phụ trách sao?”
“Tôi sẽ cố hết sức, nhưng không biết có thể kiên trì tới cuối cùng hay không, nếu như không được thì phải nhờ anh đó.”
“Tôi hiểu rồi.” Anh gật đầu lia lịa vẻ trang trọng, tràn đầy cảm giác mang trong mình sứ mệnh.
Lát sau công tác chuẩn bị đã sắp xếp xong, phụ tá bên cạnh đưa chỉ khâu cho Miêu Tiêu và người đàn ông kia.
Hai người chia ra đứng hai bên trái phải của Phan Duyệt, Miêu Tiêu đưa mắt ra hiệu, người đàn ông cắm cúi khâu vết thương trên cổ trái của Phan Duyệt, rất nhanh, Miêu Tiêu cũng bắt đầu.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người rất ăn ý không nói gì thêm, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ theo thói quen.
Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng chỉ khâu xuyên qua xuyên lại trên da.
Khâu vết thương cũng không phải việc quá khó, rất nhiều cuộc phẫu thuật ngoại khoa tiến hành đến bước này, bác sĩ và y tá thậm chí còn có thể thoải mái trò chuyện, nhưng họ thì không thể. Ở nơi này, trong không khí này không được cười cợt chút nào, câu nói “Người đã khuất thì cao cả” khiến cho họ từng giờ từng phút phải giữ vững sự trân trọng, trầm tĩnh, tập trung tinh thần.
Cũng chính nhờ sự chuyên chú này khiến cho mọi người ở đây vừa bắt đầu đã nhận ra Miêu Tiêu có gì đó không bình thường. Lúc khâu được hơn phân nửa vết thương, mồ hôi trên trán cô rõ ràng nhiều hơn, sắc mặt cũng rất khó coi, trắng bệch chẳng kém gì Phan Duyệt đang nằm trên bàn giải phẫu là mấy.
Nhưng bởi vì cô vẫn cúi đầu làm việc nên mọi người cũng không tiện nói gì, chỉ biết nhìn nhau.
Cho tới khi tay cô bắt đầu run rẩy…
“Miêu Tiêu…” Người đàn ông đứng đối diện cô không thể nhịn được lên tiếng gọi, giọng nói đầy lo lắng.
Tiếng gọi này giống như đã chạm vào chốt mở ẩn, sự kiên trì và nhẫn nhịn của cô trong nháy mắt vỡ òa, thậm chí không kịp báo trước tiếng nào đã ném kim khâu đi, quay người chạy khỏi phòng khâm liệm.
Bình luận facebook