Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Không không không… không thể nào, theo như kinh nghiệm trước kia, đây có thể là cái bẫy mà cô ta đào ra. Dù sao thì cũng không thể có 3ai chọn nhà tang lễ làm địa điểm tỏ tình được!
Sau một hồi bối rối, cuối cùng Khang Kiều vẫn quyết 8định đuổi theo để hỏi cho rõ ràng.
Thế rồi…
“Về nhà, nhà tôi có bột cacao, tự tôi pha được.”
“… Có thể tạm thời quên chuyện chocolate nóng đi được không!” Thứ mà cô cố chấp căn bản chỉ là cốc chocolate nóng thôi đúng không!
Câu nói này vừa được thốt ra khiến Miêu Tiêu bị hù dọa, cô khẽ run lên, sau đó lại im lặng bước tiếp.
Khang Kiều cáu kỉnh “xùy” một tiếng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó tiếp tục đuổi theo: “Tôi không có ý đó, nếu như cô không muốn quên thì đừng quên… Không đúng, nếu có thể thì tốt nhất vẫn nên quên đi, như vậy đối với chúng ta đều sẽ tốt hơn… Nói thế nào đây nhỉ… Mặc dù không có cách nào đáp lại tình cảm của cô, thế nhưng tôi vẫn cảm ơn vì cô đã thích tôi, trước đó tôi vẫn cho rằng cô đang đùa, ngôn từ và thái độ có hơi không được phù hợp cho lắm, cô đừng để trong lòng, sau này tôi sẽ chú ý…”
Miêu Tiêu đột ngột dừng bước, xoay người lại, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Ai nói thích anh chứ?”
“Hả?” Khang Kiều hơi sững người.
“Bác sĩ Khang, anh đang sỉ nhục người khác đấy biết chưa!”
“…” Thích anh bị coi là sỉ nhục sao? Rốt cuộc thì ai đang sỉ nhục ai vậy hả!
“Đúng là tôi có bệnh tâm lý thật, nhưng bệnh tâm lý của tôi cũng không phải thiểu năng, tôi cũng không hề mù, sao lại có thể thích loại đàn ông đã keo kiệt lại đạo đức giả như anh được!”
“Chờ chút…” Vấn đề này phải nói cho rõ ràng: “Lúc trước hình như chính miệng cô nói thích kiểu đàn ông sống keo kiệt mà?”
“Chuyện hoang đường như thế mà anh cũng tin à?”
Khang Kiều hít một hơi thật sâu, liên tục khuyên nhủ bản thân phải giữ vững sự tỉnh táo: “Vậy vừa rồi là ai nói thứ mình cố chấp không phải cốc chocolate nóng kia, mà là tôi!”
“Ý của tôi là, anh đừng có mà đối xử quá khác biệt! Cho dù không thể đối xử như nhau thì cũng đừng quá đáng như vậy. Tôi cũng là bệnh nhân, cũng là người có cảm xúc không ổn định, cũng không thể chịu được kích thích!” Cô hơi ngừng một chút, sợ mình dùng từ không đúng sẽ lại thành ra công kích Kỷ Ương vô tội, bèn cố gắng lựa chọn từ ngữ: “Đúng vậy, tôi quả thật không vĩ đại được như Kỷ Ương, sau khi cô ấy hồi phục lại có thể mang về vinh quang cho nước nhà, còn tôi chỉ là một người trang điểm xác chết, cũng chính vì thế nên dù có hi sinh tôi cũng không hề quan trọng, đúng không?”
“… Sao trong câu nói lúc nãy của cô, tôi lại không nghe ra được cái ý này vậy?”
“Không phải các anh đã học chuyên ngành tâm lý học lâm sàng rồi sao? Sao khả năng phân tích lại kém vậy hả!”
“Là khả năng biểu đạt của mấy người học về tang lễ như các cô có vấn đề mới đúng. Không nhắc đến câu nói kia nữa, phiền cô hãy nói cho tôi biết cái gì gọi là ‘hi sinh’? Tại sao lại thành ra tôi hi sinh cô rồi hả? Là tôi bắt cô đỡ đạn, hay là bắt cô đi dò bom mìn? Chẳng qua chỉ nhờ cô đi giúp đỡ sửa sang lại xác chết của Phan Duyệt, mà đây vốn dĩ chính là công việc của cô, tại sao lại biến thành hi sinh rồi?”
“Vậy sao anh không đi bảo Kỷ Ương nhảy xuống nước ấy?”
“Đây là hai chuyện khác nhau…”
“Dưới cái nhìn của tôi thì chính là cùng một chuyện, ép tôi tiếp tục đồng nghĩa với việc ép Kỷ Ương nhảy xuống nước!”
“Được rồi, tôi thừa nhận, quả thật tôi cũng hơi nóng vội, nhưng…” Khang Kiều cố gắng điều chỉnh tâm trạng, đồng thời cũng cố gắng nhún nhường, muốn giúp Miêu Tiêu ổn định lại cảm xúc để nói chuyện một cách bình thường. Nói thì nói vậy nhưng anh lại không cách nào bình tĩnh nổi: “Thế cô có biết việc kiểu như đến nhà tang lễ vào buổi tối đối với một người bình thường như tôi là thử thách trái tim đến mức nào không? Có biết lúc đối mặt với xác chết của người mình quen biết thì sẽ không khống chế nổi sự sợ hãi mà dằn vặt bản thân đến mức nào không? Có biết phải cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt mấy người các cô là chuyện rất mất mặt không! Đêm hôm khuya khoắt không được ngủ mà phải chạy đến đây chịu nỗi khổ thế này, chẳng lẽ tôi không thể lo lắng sốt ruột sao? Suy cho cùng, rốt cuộc tôi phải chịu tội thế này là vì ai?”
“Vì Kỷ Ương chứ ai!” Miêu Tiêu không hề nghĩ ngợi mà đưa ra đáp án luôn.
“…” Một đáp án thật khiến anh nghẹn ứ trước ngực mà không thể thốt nên lời.
“Thế nào? Tôi nói sai à? Nếu không phải vì Kỷ Ương thì có khi anh đã bảo với y tá khám bệnh báo cảnh sát bắt tôi rồi ấy chứ. Bởi vì tôi không có tiền, cho nên anh nói thêm với tôi mấy câu cũng sẽ không vui, nếu như không bởi vì Kỷ Ương, sao anh lại có thể cùng tôi đến một nơi như thế này được đây?”
“Cô có thể đừng day mãi cái nguyên nhân mà chỉ nhìn vào kết quả thôi được không?”
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn để ý đến nguyên nhân làm gì, anh vì Kỷ Ương cũng được, vì chăm sóc người bị thương cũng được, đó đều là chuyện của anh. Điều tôi quan tâm chỉ là kết quả anh có thể giúp tôi chữa khỏi chứng bệnh này hay không. Thế nhưng bác sĩ Khang này, từ đầu đến cuối anh lúc nào cũng chỉ ép tôi tiếp tục, anh có thử hỏi xem rốt cuộc tôi đã nhìn thấy cái gì hay không? Có tò mò xem vì sao tôi lại biến thành thế này hay không? Là một nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý học lâm sàng, anh đừng nói với tôi rằng ngay cả việc đơn giản như tìm ra căn nguyên của bệnh, sau đó dùng đúng thuốc để chữa mà anh cũng không biết! Nói đến cùng, tôi đã quá coi trọng anh, cũng như đã quá coi trọng chính bản thân mình!”
“…” Vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng anh lại không biết nên phản bác như thế nào.
“Nói dễ nghe thì tôi là loại thuốc giúp anh chữa bệnh cho Kỷ Ương, còn nói khó nghe thì tôi chỉ là công cụ anh dùng để lấy lòng bạn gái cũ mà thôi.” Sau khi nói xong tất cả những gì mình muốn nói, cô lại tiếp tục cất bước, không thèm quay đầu lại, thái độ cực kỳ dứt khoát.
Khang Kiều mấp máy môi, có ý muốn gọi cô lại để nói chuyện, nhưng cụ thể là nói gì thì ngay cả chính anh cũng không biết, chỉ theo bản năng cảm thấy không nên để cô bỏ đi như vậy mà thôi.
Vào lúc anh đang cảm thấy rầu rĩ, cô lại đột nhiên dừng chân.
Vừa nhìn thấy cô quay người, hai mắt Khang Kiều bỗng nhiên sáng lên, giữa hai hàng lông mày ngưng tụ sự chờ mong.
Thế nhưng kết quả thì…
“Đúng rồi, quên không nói với anh, tạm biệt.”
“…” Im ngay đi! Rốt cuộc cô muốn trù tôi chết đến mức nào vậy hả!!!
Last edited:
Bình luận facebook