-
Chương 130-133
Chương 130: Hoắc Minh: Tôi chuyển nhà cho các người.
Ôn Noãn tức giận đá anh một cái.
Hoắc Minh bị đau, Ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.
Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi Ôn Noãn chuẩn bị mở cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”
Ôn Noãn cụp mắt.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Buông tay!”
Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửi đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.
Một khi Hoắc Minh đã muốn dỗ dành phụ nữ, chỉ cần thể hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.
Không phải Ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.
Ôn Noãn cười tự giễu.
“Không muốn ăn! Không quan trọng!”
Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.
Tiếng chuông cửa vang lên…
Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là ai, trừ Kiều An ra thì còn có thể là ai nữa?
Cô nở một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”
Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, mở cửa chính ra.
Quả nhiên, Kiều An đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một món quà.
Cô ta nhìn thấy vali hành lý trong tay Ôn Noãn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly cong lên đầy vô tội… dường như thực sự vô cùng kinh ngạc.
“Cô Ôn, tôi đến giải thích.”
“Vì tôi mà cô và Hoắc Minh mới cãi nhau, vô cùng xin lỗi!”
“Tôi… Tôi không làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người chứ?”
……
Loại ngôn ngữ của loại trà xanh* này khiến Ôn Noãn thấy ghê tởm một cách kỳ lạ.
*Trà xanh: chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính. Họ thường đóng vai “nạn nhân” và chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác.
Cô nhanh chóng kéo vali hành lý đi thẳng về hướng thang máy, giọng nói không hài lòng của Hoắc Minh truyền đến từ phía sau: “Ôn Noãn!”
Tối qua hai người họ quả thực đã cãi nhau tới khó chịu.
Nhưng ngày hôm nay anh cố tình không đến công ty, cố ý ở nhà đợi cô.
Anh đã muốn giải thích với cô rồi, thậm chí còn nhận thua, thế nhưng tại sao tính nết của cô lại bướng bỉnh ngang ngược như vậy?
Ôn Noãn dừng lại, mắt đỏ lên.
Lần này, cô thực sư đã yêu Hoắc Minh, thế nhưng người ta lại chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục quay lại sống với anh… Cô sẽ lại nấu cơm cho anh, lại phải ôm tâm trạng của một người vợ nhỏ chờ chồng ở nhà đợi anh trở về…
Như vậy thì cô quá ti tiện rồi!
Ôn Noãn xoay người.
Cô không nhìn Hoắc Minh mà lên tiếng nói với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng hay người đàn ông Hoắc Minh này… đều là của cô rồi, cô vui rồi chứ?”
Cửa thang máy mở ra.
Ôn Noãn bước vào, bỏ lại một câu.
“Nơi này cũng để lại cho hai người!”
……
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang khép lại, sắc mặt không tốt chút nào.
Kiều An tiến lên.
Giọng cô ta mềm mại quyến rũ: “Hai người cãi nhau?”
Tâm trạng Hoắc Minh đang rất xấu, hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”
Kiều An giơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cô Ôn mà!”
“Không cần thiết!”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một hơi rồi nói với Kiều An: “Tối hôm qua tôi đã nói rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng thì có thể gọi điện thoại cho bạn thân hay gì đó, nếu vẫn không được nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.
Dáng vẻ kia thực sự khiến đàn ông phải đau lòng.
“Hoắc Minh, anh thực muốn phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta chỉ vì một người phụ nữ không liên quan gì sao?”
“Em không tin anh quan tâm tới cô ta.”
……
Vẻ mặt Hoắc Minh lại lạnh nhạt hơn một chút.
Anh nói: “Kiều An, phụ nữ đôi khi ra vẻ một chút thì thú vị, nhưng nếu quá nhiều… thì sẽ có vẻ giả tạo!”
Anh lại nhớ tới Ôn Noãn.
Ôn Noãn luôn rất chân thật khi ở trước mặt anh.
Khi thích anh, đôi mắt kia có thể long lanh ngậm nước, nhưng khi không thích anh, cô cũng không bao giờ che giấu.
Cô kết thúc rất dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa!
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Hoắc Minh đầy rẫy những người phụ nữ mến mộ theo đuổi anh, thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám làm cho anh nổi nóng mất bình tĩnh, cho dù trước đây khi còn hẹn hò với Kiều An, cô ta cũng không dám làm gì quá mức.
Ôn Noãn lại ngược lại, anh đúng là đã rước về một bà tướng!
Hoắc Minh tức tới mức đau cả tim.
Anh quay về căn hộ, đóng cửa, Kiều An bị chặn bên ngoài.
Anh không cho cô ta vào nhà: “Kiều An, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!”
……
Kiều An vẫn không buông tay.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu em giải trừ hôn ước với anh ta, Hoắc Minh, chúng ta còn có thể bắt đầu lại không?”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô ta không dời mắt.
Hồi lâu sau, khóe miệng anh mới nhếch lên thành một độ cong đầy giễu cợt: “Em cảm thấy có thể không?”
Nói xong, anh vặn tay cô ta ra, đóng sầm cửa lại.
Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.
Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều An ở bên ngoài, nhưng Hoắc Minh lại không thèm quan tâm...
Anh bước vào phòng bếp.
Trong nồi giữ nhiệt, mấy món mà Ôn Noãn thích ăn vẫn còn được giữ nóng hôi hổi, đó là anh đặc biệt nhờ đầu bếp nấu cho cô. Cô gái nhỏ tức giận rồi, anh sẵn sàng hạ mình dỗ dành cô.
Nhưng cô lại rời đi mà không thèm ngoảnh lại…
Căn hộ yên tĩnh đến đáng sợ.
Hoắc Minh hơi không chịu nổi.
Vẻ mặt anh không chút biểu cảm, lấy đồ ăn ra, đổ vào một túi rác, thay quần áo, xuống lầu, tiện tay ném vào thùng rác.
Anh nghĩ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà!
Cô có ở lại hay rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh…
Hoắc Minh anh không tới mức dành nhiều sự quan tâm đến vậy cho một người phụ nữ!
*
Ôn Noãn xách hành lý, lái xe đến căn hộ nhỏ cô vừa mới thuê.
Chim sẻ có bé thì cũng đầy đủ ngũ tạng.
Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại để tâm bổ sung thêm một số đồ dùng hàng ngày.
Mấy ngày tiếp theo, cô không nhận được tin tức gì từ Hoắc Minh, anh không gọi điện hay gửi tin nhắn, cô cũng vậy.
Ôn Noãn dần dần làm quen với việc sống một mình.
Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng nhạc, đi sớm về muộn, thực sự cũng rất vui vẻ.
Một tuần sau, việc huy động vốn của chị Lê cũng có tiến triển.
Có một vị Tổng Giám đốc Hứa làm kinh doanh bất động sản sẵn sàng đầu tư hai mươi triệu, vốn dĩ chị Lê đã thỏa thuận xong rồi, thế nhưng vị Tổng Giám đốc Hứa kia lại cương quyết muốn gặp người còn lại của phía đối tác.
Chị Lê đến văn phòng của Ôn Noãn nói sơ qua chuyện này.
Cô ấy hơi lo lắng: “Có phải là có ý đồ gì khác không?”
Nhưng bất kể thế nào, đối phương vẫn nói muốn gặp Ôn Noãn. Thật bất ngờ, vị Tổng Giám đốc Hứa kia vô cùng đứng đắn, tính cách cũng nhã nhặn, còn muốn mời hai người ăn cơm.
Tổng Giám đốc Hứa nói một cách khiêm nhường: “Nghe nói cô giáo Ôn dạy dương cầm rất giỏi, vợ chồng tôi có một cô con gái, hôm nào tôi đưa con bé tới cho cô giáo Ôn xem thử, xem xem con bé có năng khiếu trong lĩnh vực này không! Nếu cô giáo Ôn không chê thì từ nay về sau tôi sẽ cho con bé theo cô học đàn.”
Lời này vừa nói ra, coi như mọi chuyện đã được quyết.
Chị Lê nháy mắt với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mỉm cười bắt tay với Tổng Giám đốc Hứa: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa đã nâng đỡ! Lẽ ra tôi và chị Lê phải mời ngài một bữa cơm mới phải.”
Tổng Giám đốc Hứa vô cùng hào phóng, lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Ôn Noãn thấy tài khoản thanh toán là của một công ty mới được đăng ký.
[Văn hóa Sauvignon Blanc.]
Tổng Giám đốc Hứa để ý thấy biểu cảm của cô, nở một nụ cười đầy hàm ý.
Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tôi mời Giám đốc Lê và cô giáo Ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.”
Tổng Giám đốc Hứa rời đi.
Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn đi.
[Chú em Trường Khanh, xong việc rồi nhé!]
Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời.
[Làm phiền Tổng Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.]
……
Chia tay Tổng Giám đốc Hứa.
Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn.
Cô ấy nói: “Vị Tổng Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. Ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.”
Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê.
Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này hơi quá thuận lợi tới mức bất thường…
Đang suy nghĩ thì Khương Duệ lại gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, mời tôi đi ăn cơm chứ!”
Chương 131: Hoắc Minh tức giận
Khương Duệ chọn một nhà hàng phong cách Ý.
Khi Ôn Noãn lái xe đến vừa lúc tám giờ.
Khương Duệ đợi cô ở bãi đỗ xe. Cô vừa dừng xe, cậu ta đã ga lăng mở cửa xe cho cô.
“Muốn mời cậu ăn một bữa đúng là chẳng dễ dàng.”
Ôn Noãn xuống xe, vịn lấy cửa xe mỉm cười: “Hôm trước tôi dạy dương cầm cho Khương Sinh ở nhà cậu, luật sư Khương còn mời tôi ở lại ăn cơm tối, là do cậu không về nhà đấy thôi!”
Khương Duệ nhìn cô không chớp mắt.
Sau đó cậu ta chậm chạp lên tiếng: “Cậu hiểu bữa ăn mà tôi muốn mời không phải như vậy mà.”
Ôn Noãn thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nói sự thật cho cậu ta biết.
Cô nói: “Khương Duệ, chuyện của tôi cậu đều biết, chúng ta không thích hợp đâu.”
Khương Duệ nhìn cô chằm chằm.
Bầu không khí trở nên nặng nề, đây cũng là lần đầu Ôn Noãn cảm nhận được loại xâm lược nam tính đến từ Khương Duệ. Rõ ràng là cậu ta chẳng hề làm gì, thế nhưng cô lại cảm thấy áp lực.
Đột nhiên, Khương Duệ mỉm cười thoải mái.
Cậu ta cúi đầu thì thầm vài câu thâm tình: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Ôn Noãn, nếu cậu cứ áp lực như vậy thì sau này tôi sẽ không dám mời cậu nữa đâu đấy.”
Cậu ta trấn an cô: “Bữa cơm này là để chúc mừng sự nghiệp thành công của cậu.”
Khương Duệ rất biết cách lấy lòng người khác, làm Ôn Noãn bất giác mỉm cười.
Cô đóng cửa xe, sánh vai cùng Khương Duệ bước vào nhà hàng.
Khương Duệ đã đặt bàn trước, nhưng không khéo là Hoắc Minh cũng ăn ở đây.
Anh dùng bữa cùng một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi. Lúc nói chuyện rất kính trọng, có thể thấy đây là người lớn thân thiết với anh.
Khương Duệ cũng quen biết người này, lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn Khương Duệ trước, sau đó chậm rãi dời mắt về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn chỉ muốn chui xuống hố cho rồi.
Quả nhiên, Hoắc Minh dùng khăn ăn lau môi, chậm rãi nói: “Cô giáo Ôn sống một mình nên không bị ràng buộc, tìm bạn hẹn hò hẳn là rất tiện.”
Khương Duệ cụp mắt.
Ha hả!
Nghe mà thấy chua dùm!
Cậu ta vịn lên lưng ghế của Hoắc Minh, cười cười: “Anh Minh cũng sống một mình đấy thôi, chắc là tiện lắm!”
Hoắc Minh híp mắt lại.
Khương Duệ vẫn còn cười cợt.
Người phụ nữ kia cũng nhận thấy bầu không khí bất thường nên nhẹ giọng hỏi: “Minh, cô gái này là...”
Hoắc Minh và Ôn Noãn đang chiến tranh lạnh, đương nhiên anh sẽ không xuống nước trước nói đó là bạn gái mình.
Anh mỉm cười nhạt, định nói dối cho qua.
Khương Duệ chớp chớp mắt, giở giọng ngọt xớt: “Bác Tân, đây là Ôn Noãn, bạn của cháu. Bác thấy sao?”
Quý phu nhân ở nhà làm gì biết mấy chuyện này?
Bà ấy mỉm cười: “Không tệ!”
Nói rồi bà ấy còn bảo với Hoắc Minh: “Lần trước mẹ cháu bảo cháu có bạn gái, hơn nữa còn tuổi Mèo đúng như lời sư thầy đã nói. Hôm nào nhớ dắt cô bé sang nhà bác ăn một bữa.”
Hoắc Minh: ...
Khương Duệ: ...
Cũng may là có người lớn ở đây nên bọn họ còn biết kiềm chế, không đánh nhau một trận tơi bời ngay giữa nhà hàng. Hơn nữa Khương Duệ cũng tôn trọng Ôn Noãn nên không muốn đẩy cô vào thế khó.
Một lúc sau, Hoắc Minh rời đi.
Ôn Noãn im lặng hẳn. Trong lúc dùng bữa, cô cứ cảm thấy Hoắc Minh đang nhìn chằm chằm mình.
“Cậu vẫn còn tình cảm với anh ta!”
Bên tai cô vang lên giọng Khương Duệ.
Ôn Noãn kinh ngạc.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy phong lưu, quyến rũ của Khương Duệ gần trong gang tấc.
Giọng nói cậu ta cũng khàn khàn gợi cảm: “Lần trước tôi bảo cậu cứ nghe tôi thử xem, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Hoắc Minh khác. Cậu xem, vừa rồi suýt nữa anh ta đã tẩn tôi ngay giữa nhà hàng rồi đấy!”
Ôn Noãn cụp mắt.
Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh có thể coi như đã kết thúc, có nói gì nữa cũng vô nghĩa.
Khương Duệ cười cười, không nói gì thêm.
Cậu ta là người linh hoạt, biết tiến biết lùi thích hợp.
Ôn Noãn cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cậu ta. Cô có thể thả lỏng hoàn toàn, vậy nên cô rất quý người bạn Khương Duệ này.
Khi cô có yêu cầu gì, cậu ta đều đứng ra giải quyết cho cô.
Cơm nước xong xuôi, Khương Duệ mời cô cùng đi dạo tiêu cơm, nếu được thì thuận tiện đi xem phim luôn.
Ôn Noãn cảm thấy quá mờ ám nên từ chối.
Dưới ánh đèn đường, Khương Duệ mở cửa mời cô lên xe, khẽ cười: “Cô giáo Ôn cảnh giác ghê!”
Ôn Noãn thắt dây an toàn.
Cô giương mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta, vì vậy không thể tiến thêm bước nữa.”
Khương Duệ im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng đành lùi lại để cô lái xe đi.
Ôn Noãn lái xe rời đi, Khương Duệ hơi nhếch môi.
Tình bạn...
Mẹ nó ai muốn làm bạn chứ!
Cậu ta chỉ muốn kết hôn, sinh con với cô thôi...
*
Ôn Noãn lái xe chậm rãi quay về căn hộ nhỏ.
Dưới tàng cây có một chiếc Bentley Continental màu vàng đang đậu.
Hoắc Minh mặc một bộ âu phục, dựa vào cạnh cửa xe hút thuốc.
Xe sang cùng người đàn ông tuấn tú khí chất.
Khiến người khác phải chú ý.
Mấy cô gái đi ngang qua mỉm cười khúc khích, cố gắng làm anh chú ý, nhưng Hoắc Minh chỉ nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Cô tới gần...
Anh hít một hơi thuốc thật sâu khiến cho hai gò má hóp lại, đường nét gương mặt khuất dưới bóng cây càng thêm quyến rũ. Ôn Noãn chưa từng nghi ngờ, nếu Hoắc Minh muốn hẹn hò thì chẳng thiếu người đồng ý.
Dù sao ngoại hình của anh được trời ưu ái lắm.
Ôn Noãn lại gần: “Luật sư Hoắc, có chuyện gì sao?”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.
“Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?”
Ôn Noãn không nhúc nhích, cả buổi sau cô mới khàn giọng hỏi: “Anh muốn không? Muốn thì chúng ta đi khách sạn.”
Hoắc Minh nhíu mày.
“Nhà em ở đây mà em lại muốn đi khách sạn?”
Anh nhớ Ôn Noãn rất không thích khách sạn, rõ ràng là bây giờ cô đang giận dỗi.
Hoắc Minh nhẹ giọng: “Đừng quậy nữa! Đã nhiều ngày rồi mà em vẫn còn giận à? Tôi và cô ta không có gì hết!”
Nhưng Ôn Noãn chỉ đơn giản là không hết giận được.
Cô nhìn xe của anh, lại nói: “Luật sư Hoắc, tôi không có quậy, mà tôi cũng không có tư cách đó. Chẳng qua là tôi thấy quan hệ chúng ta thích hợp với khách sạn hơn thôi!... Đi xe của anh đi, lát nữa tôi sẽ bắt xe về.”
Ánh mắt Hoắc Minh tối đi.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người lên xe.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh.
Hoắc Minh cố ý ném một chiếc hộp vuông lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó nghiêng người nói với cô: “Ở lại khách sạn một đêm đi, tôi sợ em không xuống giường được.”
Ôn Noãn quay mặt đi.
Anh đúng là thằng khốn!
Hoắc Minh nhìn cô một lúc, thấy cô không nói gì thì hơi tức giận, lái xe tới một khách sạn năm sao.
Khi lấy thẻ phòng, đến nhân viên lễ tân cũng cảm thấy sự bất thường.
Đến mức không dám thở mạnh.
Hoắc Minh cầm thẻ phòng, bước chân thoăn thoắt dẫn trước.
Ôn Noãn theo sau anh, chậm rãi đi vào thang máy.
Đây là lần thứ hai cô đến khách sạn cùng anh. Lần trước anh chơi ác quá, để lại trong cô bóng ma tâm lý đến giờ chưa phai.
Bầu không khí trong thang máy im lặng đến đáng sợ.
Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, gương mặt vô cảm.
Trong lòng Ôn Noãn thầm nghĩ anh cần gì làm vậy.
Rõ là anh trăng hoa, vậy mà dáng vẻ như bị oan...
Sau khi vào phòng.
Hoắc Minh không gấp gáp như trước, anh tiện tay ném chiếc hộp lên giường lớn, sau đó cởi áo khoác ném xuống cuối giường.
“Cô giáo Ôn, em muốn tắm không?”
Ôn Noãn trước nay trong sạch, chỉ từng ngủ với anh, không có lấy một người đàn ông khác.
Lúc này nghe anh nói chuyện bằng giọng điệu ấy, cô đột nhiên có hơi tủi thân. Khóe mắt và mũi cô đều đã ửng hồng lên, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Không!”
“Sao lại không?”
Hoắc Minh đột nhiên tiến lại gần, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt cô: “Trên người em toàn là mùi của Khương Duệ, không tắm sao được?”
Chương 132: Cảm ơn luật sư Hoắc đã nâng đỡ
Ôn Noãn tức đến điên rồi.
Cô cắn môi nhìn chằm chằm anh: “Hoắc Minh, anh thì tốt hơn tôi chỗ nào chứ? Từ trong ra ngoài anh toàn là mùi của Kiều An, thế có phải tôi nên giúp anh rửa sạch sẽ không, thuận tiện cũng móc nội tạng ra tẩy luôn?”
“Chúng ta kẻ nửa cân người tám lạng nha!”
Cô ôm cổ anh, hơi thở như hoa lan, làm tức chết người không đền mạng.
Hoắc Minh ôm lấy eo nhỏ của cô.
Anh giận cô nên thật ra chẳng muốn chạm vào cô, nhưng lại không kiểm soát được cơ thể mình.
Anh cúi đầu, dáng vẻ như muốn như không.
“Cô giáo Ôn, gu nặng vậy à?”
“Tẩy rửa nội tạng của tôi?”
“Chi bằng... Tắm sạch sẽ bên ngoài tôi trước đã, em thấy sao?”
...
Nói rồi anh ôm ngang người Ôn Noãn lên, đi về phía nhà tắm.
Khoảng năm phút sau.
Trong phòng tắm vang lên tiếng động mờ ám của đôi nam nữ.
Tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng xin tha ngập hơi nước.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh quan hệ với Ôn Noãn sau khi xé bỏ vỏ bọc lịch lãm của mình. Ôn Noãn cũng rất cởi mở phối hợp cùng anh. Thế nhưng khi kết thúc, anh lại mất hứng.
Rõ ràng cơ thể anh đã trống trải nhiều ngày, rất cần được giải tỏa. Tuy nhiên sau khi làm xong, anh lại không còn hứng thú làm tiếp.
Không phải là không có cảm giác, mà cảm giác còn rất mãnh liệt.
Rất kích thích, nhưng lại không giống trước đây...
Như thiếu gì đó!
Hoắc Minh mặc áo choàng tắm, tựa vào đầu giường.
Ôn Noãn bước ra từ phòng tắm. Cô nhận ra đêm nay anh không làm tiếp nữa nên bắt đầu mặc quần áo vào.
Hoắc Minh im lặng nhìn cô.
Mặt mày cô thả lỏng, trông rất dịu hiền, ngoan ngoãn, nhưng anh biết đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Nội tâm của cô gai góc hơn thế nhiều!
Trước đây khi hẹn hò với Cố Trường Khanh, cô chưa từng lớn tiếng với Cố Trường Khanh. Nghĩ đến đây, Hoắc Minh có hơi ghen ghét.
Đàn ông mà, suy cho cùng vẫn rất hay để ý.
Anh châm một điếu thuốc lá, thờ ơ nói: “Còn muốn giận đến khi nào?”
Ôn Noãn không lên tiếng!
Hoắc Minh phẩy tàn thuốc.
“Không phải em cần nhà tài trợ à? Tôi sẽ đầu tư khoản tiền đó! Sau này em muốn kinh doanh hay chơi bời đều được. Tôi sẽ cho người làm đến nấu cơm tối cho em, như vậy em vừa thoải mái mà cũng không ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta.”
Lúc anh nói, giọng điệu rất dịu dàng.
Ôn Noãn hoảng hốt.
Lát sau, cô mới khẽ cười: “Hoắc Minh, tôi thật sự được yêu mà sợ đấy! Thật đấy, người như anh cần gì phải chịu thiệt như vậy, là tôi phải xuống nước làm hòa, ngoan ngoãn theo anh về nhà mới đúng!”
Thế nhưng... Cô thích anh!
Bởi vì thích, cho nên không thể nào làm con chim hoàng yến của anh nữa.
Nếu không cô sẽ tự khinh thường mình mất!
Có lẽ Hoắc Minh không nhận ra được, trong những lời anh nói, anh đã hứa sẽ cho cô đủ thứ tốt, thế nhưng lại chẳng hề nói một câu rằng: Ôn Noãn, tôi thích em! Tôi chỉ muốn ở bên em!
Không có!
Giữa bọn họ chỉ có tình cảm thể xác!
Ôn Noãn nhẹ nhàng hít mũi.
Cô cười tự giễu: “Tôi không đáng giá đến thế, đã bán một lần mà còn bán được lần hai hay sao?”
Sắc mặt Hoắc Minh tối sầm.
Anh nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết xấu hổ, không uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!
Cũng phải, sao anh có thể quan tâm tình cảm của người không quan trọng như cô chứ.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh đến yêu thương là đủ rồi.
Nhưng Ôn Noãn không muốn vậy.
Cô đã nếm trải trái đắng tình yêu, dù hiện giờ đang mắc kẹt với Hoắc Minh thì cô vẫn tin bản thân sẽ gặp được người quý trọng mình vào một ngày nào đó.
Ôn Noãn cài chiếc cúc cuối cùng.
Cô bình tĩnh nói: “Luật sư Hoắc, tôi đi trước!”
Hoắc Minh nhìn cô, hỏi: “Là vì Khương Duệ à? Em thích cậu ta?”
“Không phải!”
Hoắc Minh nhìn cô thật kỹ, đáy mắt nghiền ngẫm hồi lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Sáng mai rồi hẵng đi, bên ngoài đang mưa.”
Lồng ngực Ôn Noãn mềm nhũn, cô nghiêng đầu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất màu nâu, những hạt mưa tí tách đang đua nhau rơi rớt như giọt nước mắt của cô tình nhân.
Ôn Noãn không khỏi nhớ đến đêm đó.
Anh nói sẽ tham gia tiệc khai trương của cô, nói sẽ gặp gỡ bố mẹ cô, khiến cho cô hôm ấy vui đến nhường nào! Kết quả anh không đến, gọi điện cũng chẳng nghe. Cô còn lo anh gặp nguy hiểm, thế nhưng anh lại đang ôm lấy người yêu cũ dưới màn mưa...
Nếu Kiều An muốn hôn anh, cô nghĩ chắc anh sẽ không từ chối.
Mà từ chối cũng chẳng được!
Trái tim vừa mới mềm mại của Ôn Noãn lập tức trở nên cứng rắn hơn.
“Tôi bắt xe về, rất tiện.”
Nói rồi Ôn Noãn mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa ướt vừa lạnh...
Ôn Noãn khẽ ôm lấy chính mình, giơ tay bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe thì đôi mắt ửng đỏ cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Dù cô có kiên cường thế nào thì cũng không chịu nổi quan hệ như bây giờ với Hoắc Minh.
Cô đã từng thích anh đến vậy.
Cô đã từng ngóng trông một mối tình đến thế.
...
Hoắc Minh không định qua đêm ở khách sạn.
Anh chậm rãi mặc quần áo, nhưng khi kéo khóa quần, anh chợt phát hiện một bông tai ngọc trai nhỏ ở cuối giường.
Anh vẫn nhớ cảnh tượng lúc nãy.
Ôn Noãn bị anh đè xuống cuối giường, mái tóc dài màu trà tán loạn trên khăn trải giường trắng tuyết, đẹp đến mức nghẹt thở.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn một lúc.
Anh nhặt bông tai kia lên, bỏ vào túi áo...
Trả phòng rồi lên xe, anh còn chưa biết nên đi đâu thì bà Hoắc gọi đến.
“Minh, thím Chu mới làm một mẻ chè quế hoa, con dẫn Ôn Noãn qua ăn đi.”
Hoắc Minh giơ tay khẽ vuốt tay lái, đối phó với mẹ mình.
“Muộn rồi, Ôn Noãn chắc đang ngủ.”
Bà Hoắc nhạy bén, lập tức hỏi: “Con với Ôn Noãn không ngủ chung à?”
Hoắc Minh hiếu thắng như vậy, sao có thể nói mình khiến cô chạy mất, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Không phải! Cô ấy... Cô ấy mệt quá, chắc không dậy nổi.”
Bà Hoắc đỏ mặt.
Bà nhẹ giọng trách mắng con trai: “Con cũng nên tiết chế lại, còn muốn có con nữa không? Còn trẻ mà chơi bời nhiều quá thì sau này cơ thể sẽ có vấn đề, có muốn sinh con cũng không sinh được. Đến lúc đó con đừng có đổ lỗi lên đầu của con bé.”
Bà dừng lại một lúc.
“Mẹ nói chứ, còn trẻ thì tranh thủ sinh con đi.”
“Có con rồi thì sẽ cảm thấy trân quý gia đình.”
...
Hoắc Minh khẽ thở dài: “Mẹ, con về ăn khuya đây.”
Lúc này bà Hoắc mới tha cho anh.
Hoắc Minh lái xe trở về nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh chính rất náo nhiệt, rõ ràng đang có khách.
Đến khi anh bước vào thì mới phát hiện đó là Cố Trường Khanh đang ôm lấy em gái anh.
Hoắc Minh Châu bị chọc ghẹo đến đỏ mặt.
Cố Trường Khanh thấy Hoắc Minh về thì khẽ buông vị hôn thê ra, giở giọng khiêu khích: “Mùi trên người anh cả giống mùi sữa tắm ở khách sạn quá.”
Hoắc Minh Châu đẩy đẩy anh ta.
“Sao anh ấy lại đến khách sạn được? Anh ấy giữ mình trong sạch lắm đấy.”
Cố Trường Khanh bật cười: “Đúng không đấy?”
Vậy mà Hoắc Minh lại chẳng phủ nhận. Anh ngồi xuống đối diện bọn họ, thờ ơ nói: “Anh mới từ khách sạn về...”
Hoắc Minh Châu trợn tròn mắt.
Anh đến khách sạn thật ư?
Bên cạnh anh có người phụ nữ khác?
Hoắc Minh móc ra một cái bông tai ngọc trai nhỏ từ túi áo, nói: “Chơi dữ quá, đến nổi Ôn Noãn làm rớt một cái bông tai ngọc trai nhỏ trên giường cũng không biết...”
Nói rồi anh nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang Cố Trường Khanh.
Nụ cười nhạt trên mặt Cố Trường Khanh lập tức biến mất...
Chương 133: Quý nhân thật ra là người khác
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ thua thiệt của Cố Trường Khanh.
Lửa giận trong lòng nguôi ngoai hơn hẳn.
Thím Chu mang chè quế hoa lên.
Bà ấy chăm sóc Hoắc Minh từ bé đến lớn, rất thương yêu anh, tự nhiên hỏi: “Sao cậu chủ không dẫn cô giáo Ôn về?”
Hoắc Minh giật mình.
Anh ăn một ngụm, nói: “Muộn rồi, em ấy ngủ.”
Thím Chu gật đầu, trao đổi ánh mắt với bà Hoắc rồi rời đi.
Bà Hoắc lại nói bóng gió thêm vài câu, Hoắc Minh đều trả lời cẩn thận, chính là không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình.
Cố Trường Khanh lại biết rất rõ.
Hắn cười nhẹ: “Có phải anh cả đang cãi nhau với cô giáo Ôn không?”
Hoắc Minh đặt bát xuống.
Anh bày ra dáng vẻ anh rể: “Trường Khanh, xem ra đợt phong ba lần trước của Tập đoàn Cố thị vẫn chưa làm cậu đủ bận rộn nhỉ.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm...
Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.
“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.
“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”
Hoắc Minh xoay người.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh...
“Vậy à? Sao anh lại không biết!”
“Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.
Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.
Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái.
Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.
Ha hả!
Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật!
Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia.
Vẫn còn hai ngày, hắn có thể gặp mặt Ôn Noãn.
Hắn tưởng tượng vẻ mặt cô sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu...
Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái.
...
Ôn Noãn từ khách sạn quay về.
Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa.
Khi về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin C nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Trời đã khuya.
Nhưng cô vẫn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay.
Công việc khiến cô quên đi phiền não.
Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cô lại không khỏi nhớ tới Hoắc Minh.
Nhớ anh đã từng tốt thế nào.
Nhớ anh và chuyện đêm nay...
Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh.
Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vẫn thấy tin tức về anh trên báo.
Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái.
Hàng ngàn tia sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên ái mộ...
Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm.
Tiêu đề bài báo khá giật gân...
[Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!]
Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình.
Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ.
Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án.
Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân!
Ôn Noãn nhớ tới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lời của ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn nhìn lại tấm ảnh, đồng tình với anh.
Cô hận mình không biết cố gắng!
“Đang nhìn gì thế?”
Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hăng hái thế! Ôn Noãn... Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?”
Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoải mái.
Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha.
Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm.
“Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!”
Ôn Noãn biết chừng mực.
Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. Ôn Noãn chọn một bộ đồ công sở, vén mái tóc màu trà lên, trông rất chuyên nghiệp.
Cô đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.
Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.
Khi họ đến câu lạc bộ thương vụ, đúng lúc gặp được cả nhà Tổng Giám đốc Hứa.
Ông Hứa ôn hòa giản dị, bà Hứa dịu dàng thân thiện, ngay cả con của hai người cũng rất đáng yêu.
Ôn Noãn thả lỏng.
Trong bữa tiệc, chị Lê liên tục trò chuyện với Tổng Giám đốc Hứa về kế hoạch tương lai.
Ôn Noãn thì phụ trách bà Hứa và đứa bé.
Bà Hứa rất thích Ôn Noãn, mới trò chuyện được một lát đã quyết định giao đứa bé cho Ôn Noãn dạy đàn luôn. Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lê thả lỏng.
Cô ấy đứng dậy kính vợ chồng Tổng Giám đốc Hứa một ly: “Đây là lần đầu tôi và Ôn Noãn khởi nghiệp mà đã gặp ngay quý nhân như Tổng Giám đốc Hứa.”
Chị Lê uống một ngụm.
Tổng Giám đốc Hứa vỗ vai chị Lê, bật cười sảng khoái.
“Quý nhân thật ra là người khác!”
Chị Lê và Ôn Noãn sửng sốt.
Là người khác?
Ai?
Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tôi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo Ôn, chỉ là sợ bị cô giáo Ôn từ chối!”
Ôn Noãn đã đoán được là ai.
Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trông rất tuấn tú.
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẫn đứng cầm ly rượu trong tay, miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”
Chị Lê sợ cô thất lễ.
Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.
Cô nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãi hai người.”
Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.
Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.
Ôn Noãn bước ra ngoài trước.
Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.
“Ôn Noãn!”
Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi! Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”
Giọng điệu Cố Trường Khanh rất dịu dàng.
Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với Ôn Noãn.
Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.
Ôn Noãn dừng chân.
Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.
Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đã quá muộn rồi... Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với Ôn Noãn chẳng đáng một đồng.
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
“Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”
“Hoắc Minh Châu xinh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”
“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả hai bên khó chịu mà thôi.”
...
Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.
Hắn bật cười khúc khích.
“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”
Lồng ngực Ôn Noãn đau đớn.
Cô mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
“Không liên quan?”
Cố Trường Khanh bước lên một bước, đến gần cô.
Trong lúc Ôn Noãn còn chưa phát giác, hắn đã lặng lẽ lấn tới, vây cô vào tường.
Cứ như thể đang ôm cô vào lòng.
Ôn Noãn chống tay lên vai đẩy hắn ra.
“Cố Trường Khanh, anh điên rồi!”
Ôn Noãn tức giận đá anh một cái.
Hoắc Minh bị đau, Ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.
Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi Ôn Noãn chuẩn bị mở cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”
Ôn Noãn cụp mắt.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Buông tay!”
Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửi đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.
Một khi Hoắc Minh đã muốn dỗ dành phụ nữ, chỉ cần thể hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.
Không phải Ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.
Ôn Noãn cười tự giễu.
“Không muốn ăn! Không quan trọng!”
Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.
Tiếng chuông cửa vang lên…
Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là ai, trừ Kiều An ra thì còn có thể là ai nữa?
Cô nở một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”
Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, mở cửa chính ra.
Quả nhiên, Kiều An đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một món quà.
Cô ta nhìn thấy vali hành lý trong tay Ôn Noãn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly cong lên đầy vô tội… dường như thực sự vô cùng kinh ngạc.
“Cô Ôn, tôi đến giải thích.”
“Vì tôi mà cô và Hoắc Minh mới cãi nhau, vô cùng xin lỗi!”
“Tôi… Tôi không làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người chứ?”
……
Loại ngôn ngữ của loại trà xanh* này khiến Ôn Noãn thấy ghê tởm một cách kỳ lạ.
*Trà xanh: chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính. Họ thường đóng vai “nạn nhân” và chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác.
Cô nhanh chóng kéo vali hành lý đi thẳng về hướng thang máy, giọng nói không hài lòng của Hoắc Minh truyền đến từ phía sau: “Ôn Noãn!”
Tối qua hai người họ quả thực đã cãi nhau tới khó chịu.
Nhưng ngày hôm nay anh cố tình không đến công ty, cố ý ở nhà đợi cô.
Anh đã muốn giải thích với cô rồi, thậm chí còn nhận thua, thế nhưng tại sao tính nết của cô lại bướng bỉnh ngang ngược như vậy?
Ôn Noãn dừng lại, mắt đỏ lên.
Lần này, cô thực sư đã yêu Hoắc Minh, thế nhưng người ta lại chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục quay lại sống với anh… Cô sẽ lại nấu cơm cho anh, lại phải ôm tâm trạng của một người vợ nhỏ chờ chồng ở nhà đợi anh trở về…
Như vậy thì cô quá ti tiện rồi!
Ôn Noãn xoay người.
Cô không nhìn Hoắc Minh mà lên tiếng nói với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng hay người đàn ông Hoắc Minh này… đều là của cô rồi, cô vui rồi chứ?”
Cửa thang máy mở ra.
Ôn Noãn bước vào, bỏ lại một câu.
“Nơi này cũng để lại cho hai người!”
……
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang khép lại, sắc mặt không tốt chút nào.
Kiều An tiến lên.
Giọng cô ta mềm mại quyến rũ: “Hai người cãi nhau?”
Tâm trạng Hoắc Minh đang rất xấu, hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”
Kiều An giơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cô Ôn mà!”
“Không cần thiết!”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một hơi rồi nói với Kiều An: “Tối hôm qua tôi đã nói rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng thì có thể gọi điện thoại cho bạn thân hay gì đó, nếu vẫn không được nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.
Dáng vẻ kia thực sự khiến đàn ông phải đau lòng.
“Hoắc Minh, anh thực muốn phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta chỉ vì một người phụ nữ không liên quan gì sao?”
“Em không tin anh quan tâm tới cô ta.”
……
Vẻ mặt Hoắc Minh lại lạnh nhạt hơn một chút.
Anh nói: “Kiều An, phụ nữ đôi khi ra vẻ một chút thì thú vị, nhưng nếu quá nhiều… thì sẽ có vẻ giả tạo!”
Anh lại nhớ tới Ôn Noãn.
Ôn Noãn luôn rất chân thật khi ở trước mặt anh.
Khi thích anh, đôi mắt kia có thể long lanh ngậm nước, nhưng khi không thích anh, cô cũng không bao giờ che giấu.
Cô kết thúc rất dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa!
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Hoắc Minh đầy rẫy những người phụ nữ mến mộ theo đuổi anh, thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám làm cho anh nổi nóng mất bình tĩnh, cho dù trước đây khi còn hẹn hò với Kiều An, cô ta cũng không dám làm gì quá mức.
Ôn Noãn lại ngược lại, anh đúng là đã rước về một bà tướng!
Hoắc Minh tức tới mức đau cả tim.
Anh quay về căn hộ, đóng cửa, Kiều An bị chặn bên ngoài.
Anh không cho cô ta vào nhà: “Kiều An, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!”
……
Kiều An vẫn không buông tay.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu em giải trừ hôn ước với anh ta, Hoắc Minh, chúng ta còn có thể bắt đầu lại không?”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô ta không dời mắt.
Hồi lâu sau, khóe miệng anh mới nhếch lên thành một độ cong đầy giễu cợt: “Em cảm thấy có thể không?”
Nói xong, anh vặn tay cô ta ra, đóng sầm cửa lại.
Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.
Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều An ở bên ngoài, nhưng Hoắc Minh lại không thèm quan tâm...
Anh bước vào phòng bếp.
Trong nồi giữ nhiệt, mấy món mà Ôn Noãn thích ăn vẫn còn được giữ nóng hôi hổi, đó là anh đặc biệt nhờ đầu bếp nấu cho cô. Cô gái nhỏ tức giận rồi, anh sẵn sàng hạ mình dỗ dành cô.
Nhưng cô lại rời đi mà không thèm ngoảnh lại…
Căn hộ yên tĩnh đến đáng sợ.
Hoắc Minh hơi không chịu nổi.
Vẻ mặt anh không chút biểu cảm, lấy đồ ăn ra, đổ vào một túi rác, thay quần áo, xuống lầu, tiện tay ném vào thùng rác.
Anh nghĩ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà!
Cô có ở lại hay rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh…
Hoắc Minh anh không tới mức dành nhiều sự quan tâm đến vậy cho một người phụ nữ!
*
Ôn Noãn xách hành lý, lái xe đến căn hộ nhỏ cô vừa mới thuê.
Chim sẻ có bé thì cũng đầy đủ ngũ tạng.
Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại để tâm bổ sung thêm một số đồ dùng hàng ngày.
Mấy ngày tiếp theo, cô không nhận được tin tức gì từ Hoắc Minh, anh không gọi điện hay gửi tin nhắn, cô cũng vậy.
Ôn Noãn dần dần làm quen với việc sống một mình.
Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng nhạc, đi sớm về muộn, thực sự cũng rất vui vẻ.
Một tuần sau, việc huy động vốn của chị Lê cũng có tiến triển.
Có một vị Tổng Giám đốc Hứa làm kinh doanh bất động sản sẵn sàng đầu tư hai mươi triệu, vốn dĩ chị Lê đã thỏa thuận xong rồi, thế nhưng vị Tổng Giám đốc Hứa kia lại cương quyết muốn gặp người còn lại của phía đối tác.
Chị Lê đến văn phòng của Ôn Noãn nói sơ qua chuyện này.
Cô ấy hơi lo lắng: “Có phải là có ý đồ gì khác không?”
Nhưng bất kể thế nào, đối phương vẫn nói muốn gặp Ôn Noãn. Thật bất ngờ, vị Tổng Giám đốc Hứa kia vô cùng đứng đắn, tính cách cũng nhã nhặn, còn muốn mời hai người ăn cơm.
Tổng Giám đốc Hứa nói một cách khiêm nhường: “Nghe nói cô giáo Ôn dạy dương cầm rất giỏi, vợ chồng tôi có một cô con gái, hôm nào tôi đưa con bé tới cho cô giáo Ôn xem thử, xem xem con bé có năng khiếu trong lĩnh vực này không! Nếu cô giáo Ôn không chê thì từ nay về sau tôi sẽ cho con bé theo cô học đàn.”
Lời này vừa nói ra, coi như mọi chuyện đã được quyết.
Chị Lê nháy mắt với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mỉm cười bắt tay với Tổng Giám đốc Hứa: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa đã nâng đỡ! Lẽ ra tôi và chị Lê phải mời ngài một bữa cơm mới phải.”
Tổng Giám đốc Hứa vô cùng hào phóng, lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Ôn Noãn thấy tài khoản thanh toán là của một công ty mới được đăng ký.
[Văn hóa Sauvignon Blanc.]
Tổng Giám đốc Hứa để ý thấy biểu cảm của cô, nở một nụ cười đầy hàm ý.
Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tôi mời Giám đốc Lê và cô giáo Ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.”
Tổng Giám đốc Hứa rời đi.
Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn đi.
[Chú em Trường Khanh, xong việc rồi nhé!]
Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời.
[Làm phiền Tổng Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.]
……
Chia tay Tổng Giám đốc Hứa.
Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn.
Cô ấy nói: “Vị Tổng Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. Ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.”
Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê.
Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này hơi quá thuận lợi tới mức bất thường…
Đang suy nghĩ thì Khương Duệ lại gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, mời tôi đi ăn cơm chứ!”
Chương 131: Hoắc Minh tức giận
Khương Duệ chọn một nhà hàng phong cách Ý.
Khi Ôn Noãn lái xe đến vừa lúc tám giờ.
Khương Duệ đợi cô ở bãi đỗ xe. Cô vừa dừng xe, cậu ta đã ga lăng mở cửa xe cho cô.
“Muốn mời cậu ăn một bữa đúng là chẳng dễ dàng.”
Ôn Noãn xuống xe, vịn lấy cửa xe mỉm cười: “Hôm trước tôi dạy dương cầm cho Khương Sinh ở nhà cậu, luật sư Khương còn mời tôi ở lại ăn cơm tối, là do cậu không về nhà đấy thôi!”
Khương Duệ nhìn cô không chớp mắt.
Sau đó cậu ta chậm chạp lên tiếng: “Cậu hiểu bữa ăn mà tôi muốn mời không phải như vậy mà.”
Ôn Noãn thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nói sự thật cho cậu ta biết.
Cô nói: “Khương Duệ, chuyện của tôi cậu đều biết, chúng ta không thích hợp đâu.”
Khương Duệ nhìn cô chằm chằm.
Bầu không khí trở nên nặng nề, đây cũng là lần đầu Ôn Noãn cảm nhận được loại xâm lược nam tính đến từ Khương Duệ. Rõ ràng là cậu ta chẳng hề làm gì, thế nhưng cô lại cảm thấy áp lực.
Đột nhiên, Khương Duệ mỉm cười thoải mái.
Cậu ta cúi đầu thì thầm vài câu thâm tình: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Ôn Noãn, nếu cậu cứ áp lực như vậy thì sau này tôi sẽ không dám mời cậu nữa đâu đấy.”
Cậu ta trấn an cô: “Bữa cơm này là để chúc mừng sự nghiệp thành công của cậu.”
Khương Duệ rất biết cách lấy lòng người khác, làm Ôn Noãn bất giác mỉm cười.
Cô đóng cửa xe, sánh vai cùng Khương Duệ bước vào nhà hàng.
Khương Duệ đã đặt bàn trước, nhưng không khéo là Hoắc Minh cũng ăn ở đây.
Anh dùng bữa cùng một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi. Lúc nói chuyện rất kính trọng, có thể thấy đây là người lớn thân thiết với anh.
Khương Duệ cũng quen biết người này, lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn Khương Duệ trước, sau đó chậm rãi dời mắt về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn chỉ muốn chui xuống hố cho rồi.
Quả nhiên, Hoắc Minh dùng khăn ăn lau môi, chậm rãi nói: “Cô giáo Ôn sống một mình nên không bị ràng buộc, tìm bạn hẹn hò hẳn là rất tiện.”
Khương Duệ cụp mắt.
Ha hả!
Nghe mà thấy chua dùm!
Cậu ta vịn lên lưng ghế của Hoắc Minh, cười cười: “Anh Minh cũng sống một mình đấy thôi, chắc là tiện lắm!”
Hoắc Minh híp mắt lại.
Khương Duệ vẫn còn cười cợt.
Người phụ nữ kia cũng nhận thấy bầu không khí bất thường nên nhẹ giọng hỏi: “Minh, cô gái này là...”
Hoắc Minh và Ôn Noãn đang chiến tranh lạnh, đương nhiên anh sẽ không xuống nước trước nói đó là bạn gái mình.
Anh mỉm cười nhạt, định nói dối cho qua.
Khương Duệ chớp chớp mắt, giở giọng ngọt xớt: “Bác Tân, đây là Ôn Noãn, bạn của cháu. Bác thấy sao?”
Quý phu nhân ở nhà làm gì biết mấy chuyện này?
Bà ấy mỉm cười: “Không tệ!”
Nói rồi bà ấy còn bảo với Hoắc Minh: “Lần trước mẹ cháu bảo cháu có bạn gái, hơn nữa còn tuổi Mèo đúng như lời sư thầy đã nói. Hôm nào nhớ dắt cô bé sang nhà bác ăn một bữa.”
Hoắc Minh: ...
Khương Duệ: ...
Cũng may là có người lớn ở đây nên bọn họ còn biết kiềm chế, không đánh nhau một trận tơi bời ngay giữa nhà hàng. Hơn nữa Khương Duệ cũng tôn trọng Ôn Noãn nên không muốn đẩy cô vào thế khó.
Một lúc sau, Hoắc Minh rời đi.
Ôn Noãn im lặng hẳn. Trong lúc dùng bữa, cô cứ cảm thấy Hoắc Minh đang nhìn chằm chằm mình.
“Cậu vẫn còn tình cảm với anh ta!”
Bên tai cô vang lên giọng Khương Duệ.
Ôn Noãn kinh ngạc.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy phong lưu, quyến rũ của Khương Duệ gần trong gang tấc.
Giọng nói cậu ta cũng khàn khàn gợi cảm: “Lần trước tôi bảo cậu cứ nghe tôi thử xem, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Hoắc Minh khác. Cậu xem, vừa rồi suýt nữa anh ta đã tẩn tôi ngay giữa nhà hàng rồi đấy!”
Ôn Noãn cụp mắt.
Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh có thể coi như đã kết thúc, có nói gì nữa cũng vô nghĩa.
Khương Duệ cười cười, không nói gì thêm.
Cậu ta là người linh hoạt, biết tiến biết lùi thích hợp.
Ôn Noãn cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cậu ta. Cô có thể thả lỏng hoàn toàn, vậy nên cô rất quý người bạn Khương Duệ này.
Khi cô có yêu cầu gì, cậu ta đều đứng ra giải quyết cho cô.
Cơm nước xong xuôi, Khương Duệ mời cô cùng đi dạo tiêu cơm, nếu được thì thuận tiện đi xem phim luôn.
Ôn Noãn cảm thấy quá mờ ám nên từ chối.
Dưới ánh đèn đường, Khương Duệ mở cửa mời cô lên xe, khẽ cười: “Cô giáo Ôn cảnh giác ghê!”
Ôn Noãn thắt dây an toàn.
Cô giương mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta, vì vậy không thể tiến thêm bước nữa.”
Khương Duệ im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng đành lùi lại để cô lái xe đi.
Ôn Noãn lái xe rời đi, Khương Duệ hơi nhếch môi.
Tình bạn...
Mẹ nó ai muốn làm bạn chứ!
Cậu ta chỉ muốn kết hôn, sinh con với cô thôi...
*
Ôn Noãn lái xe chậm rãi quay về căn hộ nhỏ.
Dưới tàng cây có một chiếc Bentley Continental màu vàng đang đậu.
Hoắc Minh mặc một bộ âu phục, dựa vào cạnh cửa xe hút thuốc.
Xe sang cùng người đàn ông tuấn tú khí chất.
Khiến người khác phải chú ý.
Mấy cô gái đi ngang qua mỉm cười khúc khích, cố gắng làm anh chú ý, nhưng Hoắc Minh chỉ nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Cô tới gần...
Anh hít một hơi thuốc thật sâu khiến cho hai gò má hóp lại, đường nét gương mặt khuất dưới bóng cây càng thêm quyến rũ. Ôn Noãn chưa từng nghi ngờ, nếu Hoắc Minh muốn hẹn hò thì chẳng thiếu người đồng ý.
Dù sao ngoại hình của anh được trời ưu ái lắm.
Ôn Noãn lại gần: “Luật sư Hoắc, có chuyện gì sao?”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.
“Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?”
Ôn Noãn không nhúc nhích, cả buổi sau cô mới khàn giọng hỏi: “Anh muốn không? Muốn thì chúng ta đi khách sạn.”
Hoắc Minh nhíu mày.
“Nhà em ở đây mà em lại muốn đi khách sạn?”
Anh nhớ Ôn Noãn rất không thích khách sạn, rõ ràng là bây giờ cô đang giận dỗi.
Hoắc Minh nhẹ giọng: “Đừng quậy nữa! Đã nhiều ngày rồi mà em vẫn còn giận à? Tôi và cô ta không có gì hết!”
Nhưng Ôn Noãn chỉ đơn giản là không hết giận được.
Cô nhìn xe của anh, lại nói: “Luật sư Hoắc, tôi không có quậy, mà tôi cũng không có tư cách đó. Chẳng qua là tôi thấy quan hệ chúng ta thích hợp với khách sạn hơn thôi!... Đi xe của anh đi, lát nữa tôi sẽ bắt xe về.”
Ánh mắt Hoắc Minh tối đi.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người lên xe.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh.
Hoắc Minh cố ý ném một chiếc hộp vuông lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó nghiêng người nói với cô: “Ở lại khách sạn một đêm đi, tôi sợ em không xuống giường được.”
Ôn Noãn quay mặt đi.
Anh đúng là thằng khốn!
Hoắc Minh nhìn cô một lúc, thấy cô không nói gì thì hơi tức giận, lái xe tới một khách sạn năm sao.
Khi lấy thẻ phòng, đến nhân viên lễ tân cũng cảm thấy sự bất thường.
Đến mức không dám thở mạnh.
Hoắc Minh cầm thẻ phòng, bước chân thoăn thoắt dẫn trước.
Ôn Noãn theo sau anh, chậm rãi đi vào thang máy.
Đây là lần thứ hai cô đến khách sạn cùng anh. Lần trước anh chơi ác quá, để lại trong cô bóng ma tâm lý đến giờ chưa phai.
Bầu không khí trong thang máy im lặng đến đáng sợ.
Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, gương mặt vô cảm.
Trong lòng Ôn Noãn thầm nghĩ anh cần gì làm vậy.
Rõ là anh trăng hoa, vậy mà dáng vẻ như bị oan...
Sau khi vào phòng.
Hoắc Minh không gấp gáp như trước, anh tiện tay ném chiếc hộp lên giường lớn, sau đó cởi áo khoác ném xuống cuối giường.
“Cô giáo Ôn, em muốn tắm không?”
Ôn Noãn trước nay trong sạch, chỉ từng ngủ với anh, không có lấy một người đàn ông khác.
Lúc này nghe anh nói chuyện bằng giọng điệu ấy, cô đột nhiên có hơi tủi thân. Khóe mắt và mũi cô đều đã ửng hồng lên, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Không!”
“Sao lại không?”
Hoắc Minh đột nhiên tiến lại gần, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt cô: “Trên người em toàn là mùi của Khương Duệ, không tắm sao được?”
Chương 132: Cảm ơn luật sư Hoắc đã nâng đỡ
Ôn Noãn tức đến điên rồi.
Cô cắn môi nhìn chằm chằm anh: “Hoắc Minh, anh thì tốt hơn tôi chỗ nào chứ? Từ trong ra ngoài anh toàn là mùi của Kiều An, thế có phải tôi nên giúp anh rửa sạch sẽ không, thuận tiện cũng móc nội tạng ra tẩy luôn?”
“Chúng ta kẻ nửa cân người tám lạng nha!”
Cô ôm cổ anh, hơi thở như hoa lan, làm tức chết người không đền mạng.
Hoắc Minh ôm lấy eo nhỏ của cô.
Anh giận cô nên thật ra chẳng muốn chạm vào cô, nhưng lại không kiểm soát được cơ thể mình.
Anh cúi đầu, dáng vẻ như muốn như không.
“Cô giáo Ôn, gu nặng vậy à?”
“Tẩy rửa nội tạng của tôi?”
“Chi bằng... Tắm sạch sẽ bên ngoài tôi trước đã, em thấy sao?”
...
Nói rồi anh ôm ngang người Ôn Noãn lên, đi về phía nhà tắm.
Khoảng năm phút sau.
Trong phòng tắm vang lên tiếng động mờ ám của đôi nam nữ.
Tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng xin tha ngập hơi nước.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh quan hệ với Ôn Noãn sau khi xé bỏ vỏ bọc lịch lãm của mình. Ôn Noãn cũng rất cởi mở phối hợp cùng anh. Thế nhưng khi kết thúc, anh lại mất hứng.
Rõ ràng cơ thể anh đã trống trải nhiều ngày, rất cần được giải tỏa. Tuy nhiên sau khi làm xong, anh lại không còn hứng thú làm tiếp.
Không phải là không có cảm giác, mà cảm giác còn rất mãnh liệt.
Rất kích thích, nhưng lại không giống trước đây...
Như thiếu gì đó!
Hoắc Minh mặc áo choàng tắm, tựa vào đầu giường.
Ôn Noãn bước ra từ phòng tắm. Cô nhận ra đêm nay anh không làm tiếp nữa nên bắt đầu mặc quần áo vào.
Hoắc Minh im lặng nhìn cô.
Mặt mày cô thả lỏng, trông rất dịu hiền, ngoan ngoãn, nhưng anh biết đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Nội tâm của cô gai góc hơn thế nhiều!
Trước đây khi hẹn hò với Cố Trường Khanh, cô chưa từng lớn tiếng với Cố Trường Khanh. Nghĩ đến đây, Hoắc Minh có hơi ghen ghét.
Đàn ông mà, suy cho cùng vẫn rất hay để ý.
Anh châm một điếu thuốc lá, thờ ơ nói: “Còn muốn giận đến khi nào?”
Ôn Noãn không lên tiếng!
Hoắc Minh phẩy tàn thuốc.
“Không phải em cần nhà tài trợ à? Tôi sẽ đầu tư khoản tiền đó! Sau này em muốn kinh doanh hay chơi bời đều được. Tôi sẽ cho người làm đến nấu cơm tối cho em, như vậy em vừa thoải mái mà cũng không ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta.”
Lúc anh nói, giọng điệu rất dịu dàng.
Ôn Noãn hoảng hốt.
Lát sau, cô mới khẽ cười: “Hoắc Minh, tôi thật sự được yêu mà sợ đấy! Thật đấy, người như anh cần gì phải chịu thiệt như vậy, là tôi phải xuống nước làm hòa, ngoan ngoãn theo anh về nhà mới đúng!”
Thế nhưng... Cô thích anh!
Bởi vì thích, cho nên không thể nào làm con chim hoàng yến của anh nữa.
Nếu không cô sẽ tự khinh thường mình mất!
Có lẽ Hoắc Minh không nhận ra được, trong những lời anh nói, anh đã hứa sẽ cho cô đủ thứ tốt, thế nhưng lại chẳng hề nói một câu rằng: Ôn Noãn, tôi thích em! Tôi chỉ muốn ở bên em!
Không có!
Giữa bọn họ chỉ có tình cảm thể xác!
Ôn Noãn nhẹ nhàng hít mũi.
Cô cười tự giễu: “Tôi không đáng giá đến thế, đã bán một lần mà còn bán được lần hai hay sao?”
Sắc mặt Hoắc Minh tối sầm.
Anh nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết xấu hổ, không uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!
Cũng phải, sao anh có thể quan tâm tình cảm của người không quan trọng như cô chứ.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh đến yêu thương là đủ rồi.
Nhưng Ôn Noãn không muốn vậy.
Cô đã nếm trải trái đắng tình yêu, dù hiện giờ đang mắc kẹt với Hoắc Minh thì cô vẫn tin bản thân sẽ gặp được người quý trọng mình vào một ngày nào đó.
Ôn Noãn cài chiếc cúc cuối cùng.
Cô bình tĩnh nói: “Luật sư Hoắc, tôi đi trước!”
Hoắc Minh nhìn cô, hỏi: “Là vì Khương Duệ à? Em thích cậu ta?”
“Không phải!”
Hoắc Minh nhìn cô thật kỹ, đáy mắt nghiền ngẫm hồi lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Sáng mai rồi hẵng đi, bên ngoài đang mưa.”
Lồng ngực Ôn Noãn mềm nhũn, cô nghiêng đầu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất màu nâu, những hạt mưa tí tách đang đua nhau rơi rớt như giọt nước mắt của cô tình nhân.
Ôn Noãn không khỏi nhớ đến đêm đó.
Anh nói sẽ tham gia tiệc khai trương của cô, nói sẽ gặp gỡ bố mẹ cô, khiến cho cô hôm ấy vui đến nhường nào! Kết quả anh không đến, gọi điện cũng chẳng nghe. Cô còn lo anh gặp nguy hiểm, thế nhưng anh lại đang ôm lấy người yêu cũ dưới màn mưa...
Nếu Kiều An muốn hôn anh, cô nghĩ chắc anh sẽ không từ chối.
Mà từ chối cũng chẳng được!
Trái tim vừa mới mềm mại của Ôn Noãn lập tức trở nên cứng rắn hơn.
“Tôi bắt xe về, rất tiện.”
Nói rồi Ôn Noãn mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa ướt vừa lạnh...
Ôn Noãn khẽ ôm lấy chính mình, giơ tay bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe thì đôi mắt ửng đỏ cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Dù cô có kiên cường thế nào thì cũng không chịu nổi quan hệ như bây giờ với Hoắc Minh.
Cô đã từng thích anh đến vậy.
Cô đã từng ngóng trông một mối tình đến thế.
...
Hoắc Minh không định qua đêm ở khách sạn.
Anh chậm rãi mặc quần áo, nhưng khi kéo khóa quần, anh chợt phát hiện một bông tai ngọc trai nhỏ ở cuối giường.
Anh vẫn nhớ cảnh tượng lúc nãy.
Ôn Noãn bị anh đè xuống cuối giường, mái tóc dài màu trà tán loạn trên khăn trải giường trắng tuyết, đẹp đến mức nghẹt thở.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn một lúc.
Anh nhặt bông tai kia lên, bỏ vào túi áo...
Trả phòng rồi lên xe, anh còn chưa biết nên đi đâu thì bà Hoắc gọi đến.
“Minh, thím Chu mới làm một mẻ chè quế hoa, con dẫn Ôn Noãn qua ăn đi.”
Hoắc Minh giơ tay khẽ vuốt tay lái, đối phó với mẹ mình.
“Muộn rồi, Ôn Noãn chắc đang ngủ.”
Bà Hoắc nhạy bén, lập tức hỏi: “Con với Ôn Noãn không ngủ chung à?”
Hoắc Minh hiếu thắng như vậy, sao có thể nói mình khiến cô chạy mất, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Không phải! Cô ấy... Cô ấy mệt quá, chắc không dậy nổi.”
Bà Hoắc đỏ mặt.
Bà nhẹ giọng trách mắng con trai: “Con cũng nên tiết chế lại, còn muốn có con nữa không? Còn trẻ mà chơi bời nhiều quá thì sau này cơ thể sẽ có vấn đề, có muốn sinh con cũng không sinh được. Đến lúc đó con đừng có đổ lỗi lên đầu của con bé.”
Bà dừng lại một lúc.
“Mẹ nói chứ, còn trẻ thì tranh thủ sinh con đi.”
“Có con rồi thì sẽ cảm thấy trân quý gia đình.”
...
Hoắc Minh khẽ thở dài: “Mẹ, con về ăn khuya đây.”
Lúc này bà Hoắc mới tha cho anh.
Hoắc Minh lái xe trở về nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh chính rất náo nhiệt, rõ ràng đang có khách.
Đến khi anh bước vào thì mới phát hiện đó là Cố Trường Khanh đang ôm lấy em gái anh.
Hoắc Minh Châu bị chọc ghẹo đến đỏ mặt.
Cố Trường Khanh thấy Hoắc Minh về thì khẽ buông vị hôn thê ra, giở giọng khiêu khích: “Mùi trên người anh cả giống mùi sữa tắm ở khách sạn quá.”
Hoắc Minh Châu đẩy đẩy anh ta.
“Sao anh ấy lại đến khách sạn được? Anh ấy giữ mình trong sạch lắm đấy.”
Cố Trường Khanh bật cười: “Đúng không đấy?”
Vậy mà Hoắc Minh lại chẳng phủ nhận. Anh ngồi xuống đối diện bọn họ, thờ ơ nói: “Anh mới từ khách sạn về...”
Hoắc Minh Châu trợn tròn mắt.
Anh đến khách sạn thật ư?
Bên cạnh anh có người phụ nữ khác?
Hoắc Minh móc ra một cái bông tai ngọc trai nhỏ từ túi áo, nói: “Chơi dữ quá, đến nổi Ôn Noãn làm rớt một cái bông tai ngọc trai nhỏ trên giường cũng không biết...”
Nói rồi anh nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang Cố Trường Khanh.
Nụ cười nhạt trên mặt Cố Trường Khanh lập tức biến mất...
Chương 133: Quý nhân thật ra là người khác
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ thua thiệt của Cố Trường Khanh.
Lửa giận trong lòng nguôi ngoai hơn hẳn.
Thím Chu mang chè quế hoa lên.
Bà ấy chăm sóc Hoắc Minh từ bé đến lớn, rất thương yêu anh, tự nhiên hỏi: “Sao cậu chủ không dẫn cô giáo Ôn về?”
Hoắc Minh giật mình.
Anh ăn một ngụm, nói: “Muộn rồi, em ấy ngủ.”
Thím Chu gật đầu, trao đổi ánh mắt với bà Hoắc rồi rời đi.
Bà Hoắc lại nói bóng gió thêm vài câu, Hoắc Minh đều trả lời cẩn thận, chính là không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình.
Cố Trường Khanh lại biết rất rõ.
Hắn cười nhẹ: “Có phải anh cả đang cãi nhau với cô giáo Ôn không?”
Hoắc Minh đặt bát xuống.
Anh bày ra dáng vẻ anh rể: “Trường Khanh, xem ra đợt phong ba lần trước của Tập đoàn Cố thị vẫn chưa làm cậu đủ bận rộn nhỉ.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm...
Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.
“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.
“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”
Hoắc Minh xoay người.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh...
“Vậy à? Sao anh lại không biết!”
“Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.
Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.
Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái.
Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.
Ha hả!
Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật!
Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia.
Vẫn còn hai ngày, hắn có thể gặp mặt Ôn Noãn.
Hắn tưởng tượng vẻ mặt cô sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu...
Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái.
...
Ôn Noãn từ khách sạn quay về.
Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa.
Khi về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin C nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Trời đã khuya.
Nhưng cô vẫn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay.
Công việc khiến cô quên đi phiền não.
Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cô lại không khỏi nhớ tới Hoắc Minh.
Nhớ anh đã từng tốt thế nào.
Nhớ anh và chuyện đêm nay...
Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh.
Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vẫn thấy tin tức về anh trên báo.
Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái.
Hàng ngàn tia sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên ái mộ...
Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm.
Tiêu đề bài báo khá giật gân...
[Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!]
Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình.
Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ.
Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án.
Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân!
Ôn Noãn nhớ tới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lời của ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn nhìn lại tấm ảnh, đồng tình với anh.
Cô hận mình không biết cố gắng!
“Đang nhìn gì thế?”
Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hăng hái thế! Ôn Noãn... Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?”
Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoải mái.
Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha.
Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm.
“Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!”
Ôn Noãn biết chừng mực.
Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. Ôn Noãn chọn một bộ đồ công sở, vén mái tóc màu trà lên, trông rất chuyên nghiệp.
Cô đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.
Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.
Khi họ đến câu lạc bộ thương vụ, đúng lúc gặp được cả nhà Tổng Giám đốc Hứa.
Ông Hứa ôn hòa giản dị, bà Hứa dịu dàng thân thiện, ngay cả con của hai người cũng rất đáng yêu.
Ôn Noãn thả lỏng.
Trong bữa tiệc, chị Lê liên tục trò chuyện với Tổng Giám đốc Hứa về kế hoạch tương lai.
Ôn Noãn thì phụ trách bà Hứa và đứa bé.
Bà Hứa rất thích Ôn Noãn, mới trò chuyện được một lát đã quyết định giao đứa bé cho Ôn Noãn dạy đàn luôn. Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lê thả lỏng.
Cô ấy đứng dậy kính vợ chồng Tổng Giám đốc Hứa một ly: “Đây là lần đầu tôi và Ôn Noãn khởi nghiệp mà đã gặp ngay quý nhân như Tổng Giám đốc Hứa.”
Chị Lê uống một ngụm.
Tổng Giám đốc Hứa vỗ vai chị Lê, bật cười sảng khoái.
“Quý nhân thật ra là người khác!”
Chị Lê và Ôn Noãn sửng sốt.
Là người khác?
Ai?
Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tôi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo Ôn, chỉ là sợ bị cô giáo Ôn từ chối!”
Ôn Noãn đã đoán được là ai.
Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trông rất tuấn tú.
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẫn đứng cầm ly rượu trong tay, miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”
Chị Lê sợ cô thất lễ.
Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.
Cô nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãi hai người.”
Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.
Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.
Ôn Noãn bước ra ngoài trước.
Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.
“Ôn Noãn!”
Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi! Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”
Giọng điệu Cố Trường Khanh rất dịu dàng.
Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với Ôn Noãn.
Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.
Ôn Noãn dừng chân.
Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.
Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đã quá muộn rồi... Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với Ôn Noãn chẳng đáng một đồng.
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
“Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”
“Hoắc Minh Châu xinh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”
“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả hai bên khó chịu mà thôi.”
...
Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.
Hắn bật cười khúc khích.
“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”
Lồng ngực Ôn Noãn đau đớn.
Cô mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
“Không liên quan?”
Cố Trường Khanh bước lên một bước, đến gần cô.
Trong lúc Ôn Noãn còn chưa phát giác, hắn đã lặng lẽ lấn tới, vây cô vào tường.
Cứ như thể đang ôm cô vào lòng.
Ôn Noãn chống tay lên vai đẩy hắn ra.
“Cố Trường Khanh, anh điên rồi!”
Bình luận facebook