-
Chương 138-140
Chương 138: Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?
Sắc mặt Ôn Noãn hơi tái nhợt.
Hoắc Minh giơ tay muốn chạm vào mặt cô, Ôn Noãn lui về sau một bước theo bản năng.
Cuối cùng, anh buông tay xuống.
"Cho dù thế nào cũng ảnh hưởng đến sức khỏe!"
"Ôn Noãn, tôi rất đau lòng."
"Để tôi chăm sóc em..."
...
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Cô nhìn anh, mặt không cảm xúc: "Luật sư Hoắc, cứ phải để tôi nói trắng ra mới được à? Tôi biết, anh đúng là hơi thích tôi thật, nhưng cái loại thích đó của anh quá mỏng manh, mỗi một lần Kiều An xảy ra chuyện... Anh cũng sẽ cắm đầu đi tới chỗ cô ấy, không cần biết tôi thế nào, có đang thương tâm hay đang đau lòng, thậm chí là đang nằm trên bàn phẫu thuật!"
Ôn Noãn nói, trong lòng lại dấy lên một cơn đau.
Cô nặn ra một nụ cười.
"Luật sư Hoắc, người như anh đây tôi không thích nổi đâu!"
Hoắc Minh bước vào trong.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, muốn hôn cô, muốn dùng cách này để khiến cô quay lại.
Ít nhất cũng khiến cô nhớ lại tình cảm trước kia của bọn họ.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cảm nhận được động tác dịu dàng thắm thiết của anh, cả người cứng đờ, ngay cả trái tim cũng đau đớn đến chết lặng.
Không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh một cái thật mạnh.
"Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?"
"Ôn Noãn tôi... Là con chó mà anh gọi một tiếng là vẫy đuôi chạy tới, không cần thì đuổi đi sao? Nếu anh muốn tìm một con đàn bà để ngủ thì dựa vào điều kiện ngoại hình của anh, có nhắm mắt lại cũng vớt được một đống! Anh đừng dây dưa với tôi như thế nữa."
Con ngươi của Hoắc Minh tối sầm.
"Em cảm thấy tôi chỉ muốn lên giường với em à?"
Ôn Noãn run run hỏi lại: "Nếu không thì sao? Kết hôn chắc?"
Hoắc Minh như ngừng thở.
Anh siết chặt tay, một lúc lâu sau mới đáp lại, giọng điệu có vẻ hơi mệt mỏi: "Ôn Noãn, tôi không suy nghĩ đến việc kết hôn không phải là tôi đang chơi đùa với em, mà là chuyện kết hôn không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi."
Ôn Noãn cụp mắt, cô khẽ cười: "Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh."
Nói xong, cô định đóng cửa lại.
Hoắc Minh ngắn cô lại, anh hơi nhíu mày: "Ở trong lòng tôi, em quan trọng hơn cả Kiều An!"
Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt cô toát lên sự kinh ngạc, còn có cả phẫn nộ!
Cô như vừa nghe thấy một trò đùa thế kỷ, nhẹ giọng lặp lại lần nữa: "Tôi quan trọng hơn Kiều An?"
Vẻ mặt Hoắc Minh vô cùng nghiêm túc.
Ôn Noãn mỉm cười: "Tôi nhớ rõ anh đang xử lý một vụ án liên quan đến kinh tế cho Kiều An, Hoắc Minh... Anh nói tôi quan trọng hơn cô ấy, vậy thì người quan trọng hơn cô ấy là tôi đây xin anh, từ bỏ hợp tác với cô ấy."
Ôn Noãn cười trào phúng: "Anh có làm được không?"
Hoắc Minh nhíu mày, từ trước đến nay anh luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư, nếu để người phụ nữ này bò lên đầu anh, can thiệp vào công việc của anh, thì anh không thể chấp nhận được...
Anh nhìn cô: "Có thể đổi sang yêu cầu khác được không?"
Ôn Noãn cúi người xuống, nhặt mấy túi đồ bổ anh mang đến rồi thẳng tay ném ra ngoài cửa.
"Còn một yêu cầu khác, đó là cút ngay đi cho tôi!"
"Hoắc Minh, sau này anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm quá rồi."
...
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô gục đầu trên ván cửa, dường như còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Hoắc Minh.
Trước kia, cô thích tựa vào lồng ngực anh như vậy, thích dán sát vào cổ anh, cảm nhận hơi thở của anh, mùi thuốc lá hỗn tạp quyện với mùi nước cạo râu, làm cho cô mê muội không thôi.
Nhưng mà hiện giờ, cô chỉ muốn cách nó thật xa.
Một lát sau Bạch Vi trở về, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, có lẽ đã xảy ra tranh cãi với Hoắc Minh ở dưới nhà.
Ôn Noãn lấy lại tinh thần.
Cô nói: "Đừng vì tớ mà đắc tội anh ta, Diêu Tử An còn phải hợp tác với nhà họ Hoắc nữa."
Bạch Vi ngoài miệng thì to tiếng thế thôi, chứ trong lòng cô ấy cũng rất đau buồn.
Ôn Noãn chậm rãi mở hộp cơm ra, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ vượt qua được chuyện này."
Mặc dù quá trình này sẽ có nhiều đớn đau.
Nhưng...Tất cả rồi cũng sẽ qua!
...
Ôn Noãn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đi làm trở lại.
Bởi vì Cố Trường Khanh nên Ôn Noãn không thể lấy được hạng mục tài chính của giám đốc Hứa, cô đi xin lỗi chị Lê.
Chị Lê lại cảm thấy không sao cả.
Cô ấy vỗ vai Ôn Noãn: "Trái đất là hình cầu, lần này không được thì còn lần sau! Buổi tối chị hẹn mấy người đi ăn cơm, Ôn Noãn, em cũng đi đi."
Ôn Noãn vô cùng cảm kích sự rộng lượng của chị Lê.
Trò chuyện mấy câu xong, cô lại tự mình gọi điện cho bà Hứa.
"Bà Hứa, xin lỗi, tôi không thể hợp tác với giám đốc Hứa được rồi! Nhưng nếu như Giai Giai muốn đến chỗ tôi để học tập, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ cô ấy cẩn thận."
Bà Hứa cũng đã biết được mọi chuyện từ miệng chồng mình.
Bao gồm Cố Trường Khanh...
Bao gồm Hoắc Minh...
Bà ấy phục sát đất cô giáo Ôn này, vốn lúc đầu còn tưởng sẽ khó gần, nhưng không ngờ lúc này cô còn khách sáo như thế, hơn nữa còn không cần dựa dẫm vào đàn ông.
Bà Hứa cảm thấy rất thích.
Bà ấy suy nghĩ: Cô giáo Ôn nhìn có vẻ rất đáng tin, tuy mình có thể dựa vào ông Hứa, nhưng dù sao cũng phải có cửa đầu tư riêng mới được!
Tuy nhiên bà Hứa là người khôn khéo, bà ấy phải đợi xem thái độ của Hoắc Minh thế nào.
Nhỡ đâu luật sư Hoắc muốn đầu tư, thế thì bà ấy không thể nẫng tay trên được.
...
8 giờ tối.
Ôn Noãn đi theo chị Lê đến dự tiệc, cô vừa mới dưỡng bệnh xong, thật ra có thể không cần đi uống rượu.
Nhưng cô đã gây rất nhiều phiền phức cho chị Lê, bây giờ sao có thể để một mình chị Lê uống hai phần rượu được?
Trên mặt Ôn Noãn nở nụ cười nhạt, uống một ngụm hết nửa ly rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ tinh khiết thấm vào dạ dày khiến cơ thể nổi lên phản ứng khó chịu nhưng cô vẫn mỉm cười.
"Được, cô giáo Ôn uống hay lắm!"
"Cô giáo Ôn đúng là người sảng khoái!"
"Lại rót một ly cho cô giáo Ôn"."
...
Trong phòng riêng xa hoa, đèn thủy tinh chiếu xuống, bầu không khí rất tốt.
Ôn Noãn bị người khác rót gần một chai rượu vang đỏ.
Gương cô đã trở nên tái nhợt, chị Lê thấy vậy, nhỏ giọng nói: "Em đi toilet đi, đợi lát nữa chị tìm lý do cho em về trước."
Ôn Noãn lắc đầu: "Chúng ta cùng về."
Chị Lê khẽ thở dài.
Cô ấy biết chuyện giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh, cũng biết chỉ cần Ôn Noãn đồng ý thì muốn làm cái gì cũng được.
Đáng tiếc, Ôn Noãn không muốn làm người tình thứ hai của người ta!
Nhưng ngoại trừ đáng tiếc, cô ấy còn có phần ngưỡng mộ.
Chị Lê là tay già đời, chỉ dăm ba câu đã có thể khuấy động bầu không khí: "Các người phải để cô giáo Ôn của chúng ta nghỉ ngơi một chút chứ, nào, ly này tôi xin kính tổng giám đốc Lâm."
Vị tổng giám đốc Lâm này là tổng giám đốc của một khách sạn sáu sao.
Ông ấy đã từng gặp Ôn Noãn, cũng biết Ôn Noãn là "bạn gái" của Hoắc Minh.
Vừa rồi tất cả mọi người trong phòng đều mời Ôn Noãn uống rượu, ông ấy không thể nói đỡ cho cô được, chỉ có thể âm thầm nhắn tin cho thằng đệ Hoắc Minh, hỏi anh xem có chuyện gì!
Ôn Noãn chạy đến toilet.
Dạ dày cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nào nôn ra...
Cô mở vòi nước lạnh, cúi đầu vỗ mấy vốc nước lên mặt mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng tóm lại cô đã say rồi...
Cô nhìn thấy một bóng người thon dài xuất hiện trong toilet, lại không thể phân rõ đây là hiện thực hay giấc mơ, cho nên chỉ có thể đứng nhìn chằm chằm vào bóng người đó, khóe mắt cũng trở nên đỏ hồng.
Hoắc Minh đi tới bên cạnh cô, bình tĩnh rửa tay.
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô dựa vào bức tường ốp gạch men sứ lạnh như băng, yếu ớt nhìn anh...
Hoắc Minh rửa tay rất chậm.
Cả hai im lặng một hồi lâu, cuối cùng Ôn Noãn mới xác định được anh là người sống sờ sờ, bọn họ thật sự đã vô tình gặp nhau.
Cô không nói gì cả, quay người rời đi.
Hoắc Minh đứng ở sau lưng cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Ôn Noãn, đây là cuộc sống mà em muốn sao?"
Chương 139: Ôn Noãn, tôi rất nhớ em
Ôn Noãn dừng lại.
Cô cụp mắt xuống, mỉm cười: "Hoắc Minh, chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau. Tôi có sống ra sao, có sống thế nào cũng không có tí liên quan gì đến anh cả."
Nếu anh cho rằng cô đã hối hận, vậy thì anh sai rồi!
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Cô trở lại phòng riêng, bầu không khí trong phòng vẫn náo nhiệt, chỉ có vị Lâm Mục kia là nhìn cô nghiền ngẫm.
Lại có người bắt đầu tới mời rượu.
Chị Lê không cho, muốn tự mình uống.
Người nọ cũng khá có địa vị, tự cao nói: "Giám đốc Lê, đi ra ngoài bàn chuyện buôn bán sao có thể không uống rượu được! Trên bàn tiệc không phân nam nữ, hơn nữa... Cô giáo Ôn nhìn yếu ớt nhu nhược thế thôi, chứ cái gan uống rượu vừa rồi có là đàn ông cũng không so được!"
Ông ta đưa một ly rượu vang đỏ đến trước mặt Ôn Noãn.
"Cô giáo Ôn uống xong ly này, tôi sẽ cẩn thận suy xét chuyện hợp tác đầu tư."
Chị Lê muốn nói chuyện, nhưng Ôn Noãn đã đè tay cô ấy lại.
Ôn Noãn cười nhạt: "Cảm ơn tổng giám đốc Triệu nâng đỡ cho! Tổng giám đốc Triệu đã nói thế thì tất nhiên tôi phải nể mặt ông rồi."
Cô cầm lấy ly rượu định uống.
Nhưng một bàn tay với các khớp xương rõ ràng khác vươn tới, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trong tay Ôn Noãn, người kia bình tĩnh nói: "Để tôi uống thay cô giáo Ôn ly rượu này."
Nói xong, Hoắc Minh hơi nhếch môi: "Không biết tôi có tư cách này không nhỉ!"
Trong phòng lạnh ngắt như tờ...
Không ai ngờ được Hoắc Minh sẽ tới đây, lại còn công khai đối đầu với tổng giám đốc Triệu như thế.
Tướng quân nổi giận vì hồng nhan, đây đúng là trò hay.
Tổng giám đốc Lâm kẹp điếu thuốc lá trong tay, cười ẩn ý nói: "Hoắc Minh, thế là đủ rồi."
Hoắc Minh nghiêng người, khẽ ôm lấy vai Ôn Noãn, bất kể cơ thể cô cứng ngắc hay bài xích đối với anh như thế nào.
Anh hơi mỉm cười: "Tôi đến đây đón cô giáo Ôn, thấy cô ấy đang nôn trong nhà vệ sinh, tôi rất đau lòng."
Nói xong, anh đặt cái ly trong tay xuống.
"Tổng giám đốc Triệu, ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?"
Bình thường vị tổng giám đốc Triệu kia rất kiêu ngạo, nhưng lúc này ông ta không thể nói nên lời, mà những người khác cũng không có ý giải vây cho ông ta.
Tâm trạng của Hoắc Minh đang không vui, có ai dám xông lên tìm xui xẻo chứ?
Cả phòng chìm vào im lặng thật lâu...
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy cái ly, uống một hơi hết sạch.
Uống xong, cô nhìn tổng giám đốc Triệu, cười nói: "Tổng giám đốc Triệu, chúng ta nói chuyện tiếp đi."
Tổng giám đốc Triệu sửng sốt, lập tức, hốc mắt ông ta đỏ lên, vừa nãy cho dù thế nào thì ông ta cũng đã đắc tội với Hoắc Minh rồi, không ngờ lại được cô gái này giải vây giúp.
Ngay lập tức, ông ta đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó uống liền ba ly.
Uống xong, ông ta nói với chị Lê: "Có cô giáo Ôn ở đây, hạng mục đầu tư này tôi chắc chắn sẽ tham gia."
Chị Lê vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho Ôn Noãn!
Rõ ràng Ôn Noãn không thèm nể mặt Hoắc Minh, tổng giám đốc Triệu uống ba ly, cô cũng uống ba ly với ông ta... Uống đến mức đau đầu chóng mặt, bóng chồng lên nhau, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ cô không muốn tỉnh táo mà đối mặt với Hoắc Minh.
Cô ngồi trên xe, lấy tay che mắt.
Trái tim quặn đau không thể nào chịu đựng.
Anh làm như vậy là có ý gì, tại sao còn xuất hiện ở trước mặt cô...
Lúc đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác được người ở cạnh mình đã đổi thành người khác.
Là Hoắc Minh.
Cô nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Tại sao chị Lê lại đưa tôi lên trên xe anh? Hoắc Minh... Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không, tôi vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy khó chịu rồi..."
Ôn Noãn nương theo men say để nói ra lời trong lòng.
"Tôi vừa nhìn thấy bộ dáng thâm tình này của anh là lại nhớ đến lúc anh và Kiều An ôm nhau, đúng là quá kinh tởm, thật đấy..."
Cô nhắm mắt lại, không còn sức để trốn, cũng không thể trốn thoát...
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lúc nhìn thấy gương mặt tái nhợt vì uống rượu của cô, anh thực sự rất đau lòng nhưng vẫn cố chịu đựng.
Cô không thèm nể mặt anh, vẫn uống rượu với tên họ Triệu kia.
Anh cũng chịu đựng.
Hoắc Minh vén tóc mái trên trán cô sang bên, lẩm bẩm: "Ôn Noãn, tôi và cô ấy không có gì cả, cho tôi một cơ hội nữa... Chẳng phải trước đây chúng ta ở bên nhau rất sung sướng hay sao?"
Ôn Noãn che mắt lại, cười rộ lên.
Cô cười tới mức run rẩy cả người, đường cong cơ thể phập phồng mê người.
Hồi lâu sau, cô buông tay xuống, ánh mắt mê ly.
"Sung sướng?"
"Đúng là rất sướng."
...
Cô cúi người, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ một cúc áo sơ mi của anh, động tác rất chậm rãi, ánh mắt cũng đủ quyến rũ, ít nhất Hoắc Minh đã bị cô mê hoặc, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Rất gợi cảm!
Ôn Noãn đặt ngón tay lên yết hầu gợi cảm đang dao động kia, từ từ vuốt ve, cô hé môi thì thầm.
"Hoắc Minh, anh còn đang mong tôi cởi quần áo ra làm tình với anh đấy à?"
"Vậy thì anh trả tiền, hay là tôi trả tiền đây?"
"Chúng ta đã nói rồi mà, không ai được lợi dụng ai cả!"
...
Khuôn mặt anh tuấn vốn đã động tình của Hoắc Minh sau khi nghe vậy lập tức trở nên lạnh lùng.
Anh bắt lấy tay cô.
"Đủ rồi!"
"Sao mà đủ được?" Ôn Noãn chọc tức chết người không đền mạng.
"Hoắc Minh, anh tìm tôi chẳng phải vì việc này sao! Tôi làm luôn trong xe với anh nhé, thế nào?"
...
Hoắc Minh cài lại nút áo sơ mi.
Anh nhìn thẳng về phía trước: "Ôn Noãn, em say rồi!"
Ôn Noãn ngả lưng xuống ghế da, cười khẽ.
Cho dù có say rượu thì cô cũng có thể đoán được anh đang tức giận...
Ha ha!
Ôn Noãn nhắm mắt lại, nghịch ngợm cởi giày cao gót ra: "Đưa tôi về nhà!"
Hoắc Minh không muốn để ý đến cô, nhưng anh vẫn không nhịn được quay sang bên cạnh: "Ôn Noãn... Em chiến tranh lạnh với tôi lâu như vậy, vừa nãy còn cố ý làm bẽ mặt tôi, tôi không tin là em không biết, em có thể làm như vậy cũng là ỷ vào việc tôi thích em mà thôi."
Đổi người khác thử xem?
Xem có dám nhảy nhót như thế trước mặt Hoắc Minh anh không!
Ôn Noãn miễn cưỡng đáp lời: "Cảm ơn luật sư Hoắc coi trọng, có muốn tôi lấy thân báo đáp không?"
Dứt lời, cô nhắm mắt lại.
Tỏ vẻ khinh bỉ anh rõ ràng.
Cho dù Hoắc Minh có muốn lắm thì cũng không thể làm chuyện gì đó với cô ngay lúc này được, nhưng mà anh có hơi nhớ cô... Cho dù cả người cô toàn là gai góc, cũng khiến anh nhớ nhung.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Ôn Noãn, tôi rất nhớ em."
Ôn Noãn không trả lời anh.
Lời nói của anh chỉ như đấm vào bông, hoàn toàn vô ích.
Hoắc Minh khẽ cắn môi, lái xe về chung cư của mình.
Lúc xuống xe, anh còn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ phản kháng, không ngờ cô đã ngủ rồi, có lẽ là do cô uống nhiều quá.
Trái tim đang xao động trong ngực Hoắc Minh dần bình tĩnh lại.
Anh đóng cửa xe, ngồi nhìn cô như một thằng biến thái.
Mấy ngày không gặp, Ôn Noãn đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt gầy nhọn, đôi môi đỏ như hoa hồng khẽ mở, không ngừng dụ dỗ anh.
Chỉ khi đang ngủ, cô mới thu lại gai nhọn của mình.
Hoắc Minh không chịu nổi, anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn cô...
Ôn Noãn say, trong mộng cô lại nhấm nháp được hương vị quen thuộc, không kìm lòng được mà ôm lấy cổ người đàn ông, hôn anh say đắm.
Chỉ khi say mới là lúc trái tim đau khổ nhất mà thôi.
Hôn một hồi, cô cũng chợt nhận ra có gì không đúng... Hình như cô và Hoắc Minh chia tay rồi, rất quyết liệt, cô đã nói sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Ôn Noãn mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn động tình của anh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Minh không nhúc nhích.
Anh để cô sờ mặt mình.
"Ôn Noãn, tôi biết em cũng thích tôi, tôi không tin em có thể quên được hạnh phúc mà chúng ta đã có."
Hai mắt Ôn Noãn mông lung.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế, giọng nói có vẻ khàn khàn đặc trưng sau khi say rượu.
"Hoắc Minh, tại sao tôi lại thích anh?"
Chương 140: Đến đây, cùng tổn thương nhau nào!
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn say, trong đáy mắt cô toàn là sự thống khổ không thể nào che giấu.
Trong lòng anh chấn động.
Thích anh khiến cô đau khổ đến vậy sao?
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng: "Chúng ta quay lại, trở về như hồi trước được không?"
Ôn Noãn rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động.
"Hoắc Minh, tôi không cần anh nữa."
Hoắc Minh siết chặt tay.
Anh đột nhiên cởi đai an toàn của cô ra, bế cô xuống dưới.
Gió đêm quất mạnh vào mặt...
Khi Ôn Noãn tỉnh táo hơn một chút, cô mới phát hiện ra anh lái xe đến chung cư.
“Hoắc Minh, tôi muốn về nhà”
Cô bắt đầu giãy dụa, không chịu nằm yên trong lồng ngực anh, hai chân dài trắng nõn đá lung tung, cũng không thèm để ý xem có đá trúng người anh không...
Hoắc Minh rên rỉ, hình như bị đạp trúng bộ phận quan trọng.
Anh không thể chờ tới lúc lên trên lầu, đè chặt cô lên vách tường trước thang máy.
Thân thể kề sát vào nhau, không một khe hở, cho dù Ôn Noãn đang say rượu cũng không dám động đậy lung tung, cô biết bây giờ người đàn ông trước mặt không thể chịu được kích thích.
Đôi mắt cô đỏ ửng: "Hoắc Minh, anh định cưỡng hiếp tôi đấy à?"
Hoắc Minh gần như không biết phải làm gì với cô mới được, anh chưa bao giờ gặp phải cô gái nào khó dỗ dành như cô.
Mấy ngày nay, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Tuy nhiên, anh đã được hưởng thụ sự dịu dàng của cô rồi, muốn anh bỏ xuống, anh không làm được...
"Sao tôi nỡ làm thế chứ?" Anh cọ sống mũi cao thẳng lên mặt cô, thân thể dán chặt lên người cô, cố tình trêu chọc.
Anh và cô đã làm tình rất nhiều lần, cho nên anh biết rõ cô thích thế nào nhất.
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, cô quay mặt sang một bên: "Luật sư Hoắc, mong anh tự trọng."
Hoắc Minh nhìn góc nghiêng của cô, khuôn mặt trắng nõn pha chút hồng nhạt, đôi mắt cực kỳ trong trẻo.
Mấy ngày không gặp cô, có trời mới biết lúc này anh muốn cô đến thế nào.
Từ trước tới nay Hoắc Minh luôn hành xử đúng mực, ở những chỗ như cửa thang máy dưới lầu một chắc chắn không phải là nơi phù hợp để dây dưa với phụ nữ, khiến người khác lời ra tiếng vào...
Nhưng hiện tại anh không thể nhịn nổi.
Anh muốn hôn cô...
Cằm Ôn Noãn bị anh nắm chặt, cơ thể cũng bị anh vây lại, Hoắc Minh hôn sâu tới mức cô gần như không thở nổi...
Trong lòng Ôn Noãn rất mâu thuẫn.
Cô không muốn, cô không thích!
Cô giãy giụa kịch liệt, không thèm quan tâm đến những thứ xung quanh... Ngón tay nhỏ chạm vào một thứ cứng rắn, đó là một bức tranh.
Ôn Noãn không thèm nghĩ ngợi, dùng sức kéo thứ đó xuống, sau đó đập mạnh lên đầu Hoắc Minh.
Bức tranh không nặng, nhưng bên cạnh bức tranh có thanh kim loại nhọn hoắt, cắt ngang qua thái dương anh.
Máu tươi chảy đầm đìa...
Hoắc Minh không để ý đến vết thương trên trán, anh chỉ ấn chặt Ôn Noãn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Trong ánh mắt đó còn sót lại một chút dục vọng.
Ôn Noãn sợ tới mức tỉnh rượu.
Hung khí trong tay rơi xuống đất, sau đó cô sợ bị anh trả thù, ngập ngừng nói: "Tôi không cố ý."
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn cắn môi: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần, ở nhà băng bó cũng được."
"Hoắc Minh, đến bệnh viện đi!"
...
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô: "Ôn Noãn, em không dám đi vào với tôi à? Sợ tức cảnh sinh tình hay là sợ tôi làm gì em?"
"Yên tâm, bây giờ tôi có muốn cũng không làm gì được!"
Ôn Noãn hơi do dự.
Hoắc Minh buông cô ra, bộ dáng rất bình tĩnh.
"Cố ý gây thương tích, ít nhất cũng bị phán một năm!"
Ôn Noãn tức điên lên.
Anh đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!
Hoắc Minh lau nhẹ vết máu, tươi cười phong lưu: "Hay là em định nói với thẩm phán, bởi vì tôi có hành vi quấy rối tình dục muốn phát sinh quan hệ với em, cho nên em mới tấn công tôi?"
Cơ mặt của Ôn Noãn căng lên.
Một lát sau, cô ấn nút thang máy, yên lặng thỏa hiệp.
Hoắc Minh lấy khăn giấy che miệng vết thương, đi vào trong thang máy với cô, lúc thang máy đi lên anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Ôn Noãn, tôi không hối hận!"
Ôn Noãn không nhìn anh.
Cô ngửa mặt nhìn con số màu đỏ đang thay đổi: "Hoắc Minh, như vậy cũng không thể thay đổi được cái gì đâu!"
Cô đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Đến chung cư, Hoắc Minh ngồi lên sô pha, thân hình cao lớn trông có vẻ nặng nề.
Ôn Noãn im lặng cầm hộp cứu thương đến, đặt trước mặt anh.
"Anh tự băng bó được không?"
Hoắc Minh ngước mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của cô, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Tôi chảy nhiều máu như thế mà em không thấy đau lòng tí nào à?"
Ôn Noãn cười cười, cô không nói gì, chỉ cầm lọ cồn ra khỏi hộp cứu thương cùng băng gạc và thuốc dán.
Anh bị thương ở thái dương, mảnh kim loại cắt thành một vết thương cỡ một đồng tiền xu.
May mà không sâu lắm.
Ôn Noãn đổ cồn ra bông tăm y tế, lau miệng vết thương của anh.
Hoắc Minh đau muốn chết, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng anh vẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Những lúc như vậy, đàn ông đàn ang mà kêu thành tiếng thì mất mặt lắm.
Chỉ khi làm tình với cô, đến lúc động tình không thể kiềm chế được âm thanh thì anh mới kêu thành tiếng, mà mỗi lần Ôn Noãn nghe thấy đều sẽ vô cùng hưng phấn...
Có lẽ là nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Hoắc Minh lại trở nên sâu thẳm.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói đã khàn không thành tiếng: "Ôn Noãn, chúng ta từng làm trên cái sô pha này rồi."
Ôn Noãn không thèm nể mặt anh.
Giọng của cô rất bình tĩnh: "Về sau anh cũng có thể mang người phụ nữ khác về, không chỉ sô pha, còn có rất nhiều chỗ khác có thể giúp luật sư Hoắc cảm thấy kích thích."
Anh nhíu mày: "Tôi chưa từng mang người khác về đây."
Ôn Noãn cụp mắt cười.
Đúng là anh có thể chưa bao giờ mang người phụ nữ khác về nhà, trong căn chung cư này chỉ có Ôn Noãn cô từng ngủ lại, nó rất sạch sẽ.
Nhưng trong lòng Hoắc Minh còn một hòn đảo, trên hòn đảo đó, chỉ có một mình Kiều An.
Ôn Noãn không nói nhiều lời, dù sao đã chia tay rồi, có nói nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.
Cô băng bó cho anh xong, lại nói: "Nếu ngày mai bị nhiễm trùng thì phải đi bệnh viện."
Cô rửa tay, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Minh nắm lấy cánh tay cô.
"Đừng đi!"
Anh ôm cô từ phía sau: "Ôn Noãn, em ở lại với tôi."
Thân thể Ôn Noãn hơi cứng đờ.
Cô nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay anh: "Hoắc Minh, tôi đã nói rất rõ ràng, mối quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi."
"Tôi đói bụng, em nấu mì cho tôi!"
Ôn Noãn rút điện thoại ra: "Tôi đặt đồ ăn cho anh."
Hoắc Minh đánh rơi điện thoại của cô: "Em để người bệnh ăn đồ ăn ngoài? Hơn nữa vết thương trên đầu tôi không biết sẽ như thế nào, có lẽ ban đêm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô giáo Ôn, nếu như tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì em cũng khó mà thoái thác trách nhiệm."
Những cái này toàn là chiêu trò vặt vãnh của người đàn ông.
Ôn Noãn biết, cô cũng hiểu được lời nói của anh là có lý.
Cô mặc kệ anh, nhưng nếu như anh muốn chơi trò bỉ ổi, tự mình biến vết thương từ nhẹ thành nặng rồi bắt cô chịu trách nhiệm thì phải làm sao đây?
Ôn Noãn ngẫm lại, không kiên quyết rời đi nữa.
Cô nhặt điện thoại lên, mở camera, chụp thẳng mặt Hoắc Minh một tấm.
"Em muốn làm gì?"
"Chụp ảnh làm chứng cứ, miễn cho sau này xuất hiện sai khác."
...
Hoắc Minh bị cô chọc tức thật rồi.
Ôn Noãn cất điện thoại đi, lại nhỏ giọng nói: "Đêm nay, không chứng tỏ được điều gì!"
Anh không nói gì, chỉ đi ra ngoài ban công ngắm cảnh đêm của thành phố B.
Ôn Noãn nhìn theo bóng anh, lại nhìn cây dương cầm Morning Dew, trong mắt nổi lên hơi nước.
Dù sao anh cũng từng khiến cô vui sướng, cũng đã từng chiều chuộng cô...
Nhưng, chỉ là chiều chuộng mà thôi.
Hoắc Minh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy phiền muộn chưa kịp tan đi trong đáy mắt Ôn Noãn.
Sắc mặt Ôn Noãn hơi tái nhợt.
Hoắc Minh giơ tay muốn chạm vào mặt cô, Ôn Noãn lui về sau một bước theo bản năng.
Cuối cùng, anh buông tay xuống.
"Cho dù thế nào cũng ảnh hưởng đến sức khỏe!"
"Ôn Noãn, tôi rất đau lòng."
"Để tôi chăm sóc em..."
...
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Cô nhìn anh, mặt không cảm xúc: "Luật sư Hoắc, cứ phải để tôi nói trắng ra mới được à? Tôi biết, anh đúng là hơi thích tôi thật, nhưng cái loại thích đó của anh quá mỏng manh, mỗi một lần Kiều An xảy ra chuyện... Anh cũng sẽ cắm đầu đi tới chỗ cô ấy, không cần biết tôi thế nào, có đang thương tâm hay đang đau lòng, thậm chí là đang nằm trên bàn phẫu thuật!"
Ôn Noãn nói, trong lòng lại dấy lên một cơn đau.
Cô nặn ra một nụ cười.
"Luật sư Hoắc, người như anh đây tôi không thích nổi đâu!"
Hoắc Minh bước vào trong.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, muốn hôn cô, muốn dùng cách này để khiến cô quay lại.
Ít nhất cũng khiến cô nhớ lại tình cảm trước kia của bọn họ.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cảm nhận được động tác dịu dàng thắm thiết của anh, cả người cứng đờ, ngay cả trái tim cũng đau đớn đến chết lặng.
Không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh một cái thật mạnh.
"Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?"
"Ôn Noãn tôi... Là con chó mà anh gọi một tiếng là vẫy đuôi chạy tới, không cần thì đuổi đi sao? Nếu anh muốn tìm một con đàn bà để ngủ thì dựa vào điều kiện ngoại hình của anh, có nhắm mắt lại cũng vớt được một đống! Anh đừng dây dưa với tôi như thế nữa."
Con ngươi của Hoắc Minh tối sầm.
"Em cảm thấy tôi chỉ muốn lên giường với em à?"
Ôn Noãn run run hỏi lại: "Nếu không thì sao? Kết hôn chắc?"
Hoắc Minh như ngừng thở.
Anh siết chặt tay, một lúc lâu sau mới đáp lại, giọng điệu có vẻ hơi mệt mỏi: "Ôn Noãn, tôi không suy nghĩ đến việc kết hôn không phải là tôi đang chơi đùa với em, mà là chuyện kết hôn không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi."
Ôn Noãn cụp mắt, cô khẽ cười: "Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh."
Nói xong, cô định đóng cửa lại.
Hoắc Minh ngắn cô lại, anh hơi nhíu mày: "Ở trong lòng tôi, em quan trọng hơn cả Kiều An!"
Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt cô toát lên sự kinh ngạc, còn có cả phẫn nộ!
Cô như vừa nghe thấy một trò đùa thế kỷ, nhẹ giọng lặp lại lần nữa: "Tôi quan trọng hơn Kiều An?"
Vẻ mặt Hoắc Minh vô cùng nghiêm túc.
Ôn Noãn mỉm cười: "Tôi nhớ rõ anh đang xử lý một vụ án liên quan đến kinh tế cho Kiều An, Hoắc Minh... Anh nói tôi quan trọng hơn cô ấy, vậy thì người quan trọng hơn cô ấy là tôi đây xin anh, từ bỏ hợp tác với cô ấy."
Ôn Noãn cười trào phúng: "Anh có làm được không?"
Hoắc Minh nhíu mày, từ trước đến nay anh luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư, nếu để người phụ nữ này bò lên đầu anh, can thiệp vào công việc của anh, thì anh không thể chấp nhận được...
Anh nhìn cô: "Có thể đổi sang yêu cầu khác được không?"
Ôn Noãn cúi người xuống, nhặt mấy túi đồ bổ anh mang đến rồi thẳng tay ném ra ngoài cửa.
"Còn một yêu cầu khác, đó là cút ngay đi cho tôi!"
"Hoắc Minh, sau này anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm quá rồi."
...
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô gục đầu trên ván cửa, dường như còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Hoắc Minh.
Trước kia, cô thích tựa vào lồng ngực anh như vậy, thích dán sát vào cổ anh, cảm nhận hơi thở của anh, mùi thuốc lá hỗn tạp quyện với mùi nước cạo râu, làm cho cô mê muội không thôi.
Nhưng mà hiện giờ, cô chỉ muốn cách nó thật xa.
Một lát sau Bạch Vi trở về, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, có lẽ đã xảy ra tranh cãi với Hoắc Minh ở dưới nhà.
Ôn Noãn lấy lại tinh thần.
Cô nói: "Đừng vì tớ mà đắc tội anh ta, Diêu Tử An còn phải hợp tác với nhà họ Hoắc nữa."
Bạch Vi ngoài miệng thì to tiếng thế thôi, chứ trong lòng cô ấy cũng rất đau buồn.
Ôn Noãn chậm rãi mở hộp cơm ra, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ vượt qua được chuyện này."
Mặc dù quá trình này sẽ có nhiều đớn đau.
Nhưng...Tất cả rồi cũng sẽ qua!
...
Ôn Noãn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đi làm trở lại.
Bởi vì Cố Trường Khanh nên Ôn Noãn không thể lấy được hạng mục tài chính của giám đốc Hứa, cô đi xin lỗi chị Lê.
Chị Lê lại cảm thấy không sao cả.
Cô ấy vỗ vai Ôn Noãn: "Trái đất là hình cầu, lần này không được thì còn lần sau! Buổi tối chị hẹn mấy người đi ăn cơm, Ôn Noãn, em cũng đi đi."
Ôn Noãn vô cùng cảm kích sự rộng lượng của chị Lê.
Trò chuyện mấy câu xong, cô lại tự mình gọi điện cho bà Hứa.
"Bà Hứa, xin lỗi, tôi không thể hợp tác với giám đốc Hứa được rồi! Nhưng nếu như Giai Giai muốn đến chỗ tôi để học tập, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ cô ấy cẩn thận."
Bà Hứa cũng đã biết được mọi chuyện từ miệng chồng mình.
Bao gồm Cố Trường Khanh...
Bao gồm Hoắc Minh...
Bà ấy phục sát đất cô giáo Ôn này, vốn lúc đầu còn tưởng sẽ khó gần, nhưng không ngờ lúc này cô còn khách sáo như thế, hơn nữa còn không cần dựa dẫm vào đàn ông.
Bà Hứa cảm thấy rất thích.
Bà ấy suy nghĩ: Cô giáo Ôn nhìn có vẻ rất đáng tin, tuy mình có thể dựa vào ông Hứa, nhưng dù sao cũng phải có cửa đầu tư riêng mới được!
Tuy nhiên bà Hứa là người khôn khéo, bà ấy phải đợi xem thái độ của Hoắc Minh thế nào.
Nhỡ đâu luật sư Hoắc muốn đầu tư, thế thì bà ấy không thể nẫng tay trên được.
...
8 giờ tối.
Ôn Noãn đi theo chị Lê đến dự tiệc, cô vừa mới dưỡng bệnh xong, thật ra có thể không cần đi uống rượu.
Nhưng cô đã gây rất nhiều phiền phức cho chị Lê, bây giờ sao có thể để một mình chị Lê uống hai phần rượu được?
Trên mặt Ôn Noãn nở nụ cười nhạt, uống một ngụm hết nửa ly rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ tinh khiết thấm vào dạ dày khiến cơ thể nổi lên phản ứng khó chịu nhưng cô vẫn mỉm cười.
"Được, cô giáo Ôn uống hay lắm!"
"Cô giáo Ôn đúng là người sảng khoái!"
"Lại rót một ly cho cô giáo Ôn"."
...
Trong phòng riêng xa hoa, đèn thủy tinh chiếu xuống, bầu không khí rất tốt.
Ôn Noãn bị người khác rót gần một chai rượu vang đỏ.
Gương cô đã trở nên tái nhợt, chị Lê thấy vậy, nhỏ giọng nói: "Em đi toilet đi, đợi lát nữa chị tìm lý do cho em về trước."
Ôn Noãn lắc đầu: "Chúng ta cùng về."
Chị Lê khẽ thở dài.
Cô ấy biết chuyện giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh, cũng biết chỉ cần Ôn Noãn đồng ý thì muốn làm cái gì cũng được.
Đáng tiếc, Ôn Noãn không muốn làm người tình thứ hai của người ta!
Nhưng ngoại trừ đáng tiếc, cô ấy còn có phần ngưỡng mộ.
Chị Lê là tay già đời, chỉ dăm ba câu đã có thể khuấy động bầu không khí: "Các người phải để cô giáo Ôn của chúng ta nghỉ ngơi một chút chứ, nào, ly này tôi xin kính tổng giám đốc Lâm."
Vị tổng giám đốc Lâm này là tổng giám đốc của một khách sạn sáu sao.
Ông ấy đã từng gặp Ôn Noãn, cũng biết Ôn Noãn là "bạn gái" của Hoắc Minh.
Vừa rồi tất cả mọi người trong phòng đều mời Ôn Noãn uống rượu, ông ấy không thể nói đỡ cho cô được, chỉ có thể âm thầm nhắn tin cho thằng đệ Hoắc Minh, hỏi anh xem có chuyện gì!
Ôn Noãn chạy đến toilet.
Dạ dày cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nào nôn ra...
Cô mở vòi nước lạnh, cúi đầu vỗ mấy vốc nước lên mặt mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng tóm lại cô đã say rồi...
Cô nhìn thấy một bóng người thon dài xuất hiện trong toilet, lại không thể phân rõ đây là hiện thực hay giấc mơ, cho nên chỉ có thể đứng nhìn chằm chằm vào bóng người đó, khóe mắt cũng trở nên đỏ hồng.
Hoắc Minh đi tới bên cạnh cô, bình tĩnh rửa tay.
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô dựa vào bức tường ốp gạch men sứ lạnh như băng, yếu ớt nhìn anh...
Hoắc Minh rửa tay rất chậm.
Cả hai im lặng một hồi lâu, cuối cùng Ôn Noãn mới xác định được anh là người sống sờ sờ, bọn họ thật sự đã vô tình gặp nhau.
Cô không nói gì cả, quay người rời đi.
Hoắc Minh đứng ở sau lưng cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Ôn Noãn, đây là cuộc sống mà em muốn sao?"
Chương 139: Ôn Noãn, tôi rất nhớ em
Ôn Noãn dừng lại.
Cô cụp mắt xuống, mỉm cười: "Hoắc Minh, chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau. Tôi có sống ra sao, có sống thế nào cũng không có tí liên quan gì đến anh cả."
Nếu anh cho rằng cô đã hối hận, vậy thì anh sai rồi!
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Cô trở lại phòng riêng, bầu không khí trong phòng vẫn náo nhiệt, chỉ có vị Lâm Mục kia là nhìn cô nghiền ngẫm.
Lại có người bắt đầu tới mời rượu.
Chị Lê không cho, muốn tự mình uống.
Người nọ cũng khá có địa vị, tự cao nói: "Giám đốc Lê, đi ra ngoài bàn chuyện buôn bán sao có thể không uống rượu được! Trên bàn tiệc không phân nam nữ, hơn nữa... Cô giáo Ôn nhìn yếu ớt nhu nhược thế thôi, chứ cái gan uống rượu vừa rồi có là đàn ông cũng không so được!"
Ông ta đưa một ly rượu vang đỏ đến trước mặt Ôn Noãn.
"Cô giáo Ôn uống xong ly này, tôi sẽ cẩn thận suy xét chuyện hợp tác đầu tư."
Chị Lê muốn nói chuyện, nhưng Ôn Noãn đã đè tay cô ấy lại.
Ôn Noãn cười nhạt: "Cảm ơn tổng giám đốc Triệu nâng đỡ cho! Tổng giám đốc Triệu đã nói thế thì tất nhiên tôi phải nể mặt ông rồi."
Cô cầm lấy ly rượu định uống.
Nhưng một bàn tay với các khớp xương rõ ràng khác vươn tới, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trong tay Ôn Noãn, người kia bình tĩnh nói: "Để tôi uống thay cô giáo Ôn ly rượu này."
Nói xong, Hoắc Minh hơi nhếch môi: "Không biết tôi có tư cách này không nhỉ!"
Trong phòng lạnh ngắt như tờ...
Không ai ngờ được Hoắc Minh sẽ tới đây, lại còn công khai đối đầu với tổng giám đốc Triệu như thế.
Tướng quân nổi giận vì hồng nhan, đây đúng là trò hay.
Tổng giám đốc Lâm kẹp điếu thuốc lá trong tay, cười ẩn ý nói: "Hoắc Minh, thế là đủ rồi."
Hoắc Minh nghiêng người, khẽ ôm lấy vai Ôn Noãn, bất kể cơ thể cô cứng ngắc hay bài xích đối với anh như thế nào.
Anh hơi mỉm cười: "Tôi đến đây đón cô giáo Ôn, thấy cô ấy đang nôn trong nhà vệ sinh, tôi rất đau lòng."
Nói xong, anh đặt cái ly trong tay xuống.
"Tổng giám đốc Triệu, ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?"
Bình thường vị tổng giám đốc Triệu kia rất kiêu ngạo, nhưng lúc này ông ta không thể nói nên lời, mà những người khác cũng không có ý giải vây cho ông ta.
Tâm trạng của Hoắc Minh đang không vui, có ai dám xông lên tìm xui xẻo chứ?
Cả phòng chìm vào im lặng thật lâu...
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy cái ly, uống một hơi hết sạch.
Uống xong, cô nhìn tổng giám đốc Triệu, cười nói: "Tổng giám đốc Triệu, chúng ta nói chuyện tiếp đi."
Tổng giám đốc Triệu sửng sốt, lập tức, hốc mắt ông ta đỏ lên, vừa nãy cho dù thế nào thì ông ta cũng đã đắc tội với Hoắc Minh rồi, không ngờ lại được cô gái này giải vây giúp.
Ngay lập tức, ông ta đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó uống liền ba ly.
Uống xong, ông ta nói với chị Lê: "Có cô giáo Ôn ở đây, hạng mục đầu tư này tôi chắc chắn sẽ tham gia."
Chị Lê vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho Ôn Noãn!
Rõ ràng Ôn Noãn không thèm nể mặt Hoắc Minh, tổng giám đốc Triệu uống ba ly, cô cũng uống ba ly với ông ta... Uống đến mức đau đầu chóng mặt, bóng chồng lên nhau, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ cô không muốn tỉnh táo mà đối mặt với Hoắc Minh.
Cô ngồi trên xe, lấy tay che mắt.
Trái tim quặn đau không thể nào chịu đựng.
Anh làm như vậy là có ý gì, tại sao còn xuất hiện ở trước mặt cô...
Lúc đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác được người ở cạnh mình đã đổi thành người khác.
Là Hoắc Minh.
Cô nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Tại sao chị Lê lại đưa tôi lên trên xe anh? Hoắc Minh... Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không, tôi vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy khó chịu rồi..."
Ôn Noãn nương theo men say để nói ra lời trong lòng.
"Tôi vừa nhìn thấy bộ dáng thâm tình này của anh là lại nhớ đến lúc anh và Kiều An ôm nhau, đúng là quá kinh tởm, thật đấy..."
Cô nhắm mắt lại, không còn sức để trốn, cũng không thể trốn thoát...
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lúc nhìn thấy gương mặt tái nhợt vì uống rượu của cô, anh thực sự rất đau lòng nhưng vẫn cố chịu đựng.
Cô không thèm nể mặt anh, vẫn uống rượu với tên họ Triệu kia.
Anh cũng chịu đựng.
Hoắc Minh vén tóc mái trên trán cô sang bên, lẩm bẩm: "Ôn Noãn, tôi và cô ấy không có gì cả, cho tôi một cơ hội nữa... Chẳng phải trước đây chúng ta ở bên nhau rất sung sướng hay sao?"
Ôn Noãn che mắt lại, cười rộ lên.
Cô cười tới mức run rẩy cả người, đường cong cơ thể phập phồng mê người.
Hồi lâu sau, cô buông tay xuống, ánh mắt mê ly.
"Sung sướng?"
"Đúng là rất sướng."
...
Cô cúi người, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ một cúc áo sơ mi của anh, động tác rất chậm rãi, ánh mắt cũng đủ quyến rũ, ít nhất Hoắc Minh đã bị cô mê hoặc, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Rất gợi cảm!
Ôn Noãn đặt ngón tay lên yết hầu gợi cảm đang dao động kia, từ từ vuốt ve, cô hé môi thì thầm.
"Hoắc Minh, anh còn đang mong tôi cởi quần áo ra làm tình với anh đấy à?"
"Vậy thì anh trả tiền, hay là tôi trả tiền đây?"
"Chúng ta đã nói rồi mà, không ai được lợi dụng ai cả!"
...
Khuôn mặt anh tuấn vốn đã động tình của Hoắc Minh sau khi nghe vậy lập tức trở nên lạnh lùng.
Anh bắt lấy tay cô.
"Đủ rồi!"
"Sao mà đủ được?" Ôn Noãn chọc tức chết người không đền mạng.
"Hoắc Minh, anh tìm tôi chẳng phải vì việc này sao! Tôi làm luôn trong xe với anh nhé, thế nào?"
...
Hoắc Minh cài lại nút áo sơ mi.
Anh nhìn thẳng về phía trước: "Ôn Noãn, em say rồi!"
Ôn Noãn ngả lưng xuống ghế da, cười khẽ.
Cho dù có say rượu thì cô cũng có thể đoán được anh đang tức giận...
Ha ha!
Ôn Noãn nhắm mắt lại, nghịch ngợm cởi giày cao gót ra: "Đưa tôi về nhà!"
Hoắc Minh không muốn để ý đến cô, nhưng anh vẫn không nhịn được quay sang bên cạnh: "Ôn Noãn... Em chiến tranh lạnh với tôi lâu như vậy, vừa nãy còn cố ý làm bẽ mặt tôi, tôi không tin là em không biết, em có thể làm như vậy cũng là ỷ vào việc tôi thích em mà thôi."
Đổi người khác thử xem?
Xem có dám nhảy nhót như thế trước mặt Hoắc Minh anh không!
Ôn Noãn miễn cưỡng đáp lời: "Cảm ơn luật sư Hoắc coi trọng, có muốn tôi lấy thân báo đáp không?"
Dứt lời, cô nhắm mắt lại.
Tỏ vẻ khinh bỉ anh rõ ràng.
Cho dù Hoắc Minh có muốn lắm thì cũng không thể làm chuyện gì đó với cô ngay lúc này được, nhưng mà anh có hơi nhớ cô... Cho dù cả người cô toàn là gai góc, cũng khiến anh nhớ nhung.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Ôn Noãn, tôi rất nhớ em."
Ôn Noãn không trả lời anh.
Lời nói của anh chỉ như đấm vào bông, hoàn toàn vô ích.
Hoắc Minh khẽ cắn môi, lái xe về chung cư của mình.
Lúc xuống xe, anh còn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ phản kháng, không ngờ cô đã ngủ rồi, có lẽ là do cô uống nhiều quá.
Trái tim đang xao động trong ngực Hoắc Minh dần bình tĩnh lại.
Anh đóng cửa xe, ngồi nhìn cô như một thằng biến thái.
Mấy ngày không gặp, Ôn Noãn đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt gầy nhọn, đôi môi đỏ như hoa hồng khẽ mở, không ngừng dụ dỗ anh.
Chỉ khi đang ngủ, cô mới thu lại gai nhọn của mình.
Hoắc Minh không chịu nổi, anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn cô...
Ôn Noãn say, trong mộng cô lại nhấm nháp được hương vị quen thuộc, không kìm lòng được mà ôm lấy cổ người đàn ông, hôn anh say đắm.
Chỉ khi say mới là lúc trái tim đau khổ nhất mà thôi.
Hôn một hồi, cô cũng chợt nhận ra có gì không đúng... Hình như cô và Hoắc Minh chia tay rồi, rất quyết liệt, cô đã nói sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Ôn Noãn mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn động tình của anh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Minh không nhúc nhích.
Anh để cô sờ mặt mình.
"Ôn Noãn, tôi biết em cũng thích tôi, tôi không tin em có thể quên được hạnh phúc mà chúng ta đã có."
Hai mắt Ôn Noãn mông lung.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế, giọng nói có vẻ khàn khàn đặc trưng sau khi say rượu.
"Hoắc Minh, tại sao tôi lại thích anh?"
Chương 140: Đến đây, cùng tổn thương nhau nào!
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn say, trong đáy mắt cô toàn là sự thống khổ không thể nào che giấu.
Trong lòng anh chấn động.
Thích anh khiến cô đau khổ đến vậy sao?
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng: "Chúng ta quay lại, trở về như hồi trước được không?"
Ôn Noãn rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động.
"Hoắc Minh, tôi không cần anh nữa."
Hoắc Minh siết chặt tay.
Anh đột nhiên cởi đai an toàn của cô ra, bế cô xuống dưới.
Gió đêm quất mạnh vào mặt...
Khi Ôn Noãn tỉnh táo hơn một chút, cô mới phát hiện ra anh lái xe đến chung cư.
“Hoắc Minh, tôi muốn về nhà”
Cô bắt đầu giãy dụa, không chịu nằm yên trong lồng ngực anh, hai chân dài trắng nõn đá lung tung, cũng không thèm để ý xem có đá trúng người anh không...
Hoắc Minh rên rỉ, hình như bị đạp trúng bộ phận quan trọng.
Anh không thể chờ tới lúc lên trên lầu, đè chặt cô lên vách tường trước thang máy.
Thân thể kề sát vào nhau, không một khe hở, cho dù Ôn Noãn đang say rượu cũng không dám động đậy lung tung, cô biết bây giờ người đàn ông trước mặt không thể chịu được kích thích.
Đôi mắt cô đỏ ửng: "Hoắc Minh, anh định cưỡng hiếp tôi đấy à?"
Hoắc Minh gần như không biết phải làm gì với cô mới được, anh chưa bao giờ gặp phải cô gái nào khó dỗ dành như cô.
Mấy ngày nay, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Tuy nhiên, anh đã được hưởng thụ sự dịu dàng của cô rồi, muốn anh bỏ xuống, anh không làm được...
"Sao tôi nỡ làm thế chứ?" Anh cọ sống mũi cao thẳng lên mặt cô, thân thể dán chặt lên người cô, cố tình trêu chọc.
Anh và cô đã làm tình rất nhiều lần, cho nên anh biết rõ cô thích thế nào nhất.
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, cô quay mặt sang một bên: "Luật sư Hoắc, mong anh tự trọng."
Hoắc Minh nhìn góc nghiêng của cô, khuôn mặt trắng nõn pha chút hồng nhạt, đôi mắt cực kỳ trong trẻo.
Mấy ngày không gặp cô, có trời mới biết lúc này anh muốn cô đến thế nào.
Từ trước tới nay Hoắc Minh luôn hành xử đúng mực, ở những chỗ như cửa thang máy dưới lầu một chắc chắn không phải là nơi phù hợp để dây dưa với phụ nữ, khiến người khác lời ra tiếng vào...
Nhưng hiện tại anh không thể nhịn nổi.
Anh muốn hôn cô...
Cằm Ôn Noãn bị anh nắm chặt, cơ thể cũng bị anh vây lại, Hoắc Minh hôn sâu tới mức cô gần như không thở nổi...
Trong lòng Ôn Noãn rất mâu thuẫn.
Cô không muốn, cô không thích!
Cô giãy giụa kịch liệt, không thèm quan tâm đến những thứ xung quanh... Ngón tay nhỏ chạm vào một thứ cứng rắn, đó là một bức tranh.
Ôn Noãn không thèm nghĩ ngợi, dùng sức kéo thứ đó xuống, sau đó đập mạnh lên đầu Hoắc Minh.
Bức tranh không nặng, nhưng bên cạnh bức tranh có thanh kim loại nhọn hoắt, cắt ngang qua thái dương anh.
Máu tươi chảy đầm đìa...
Hoắc Minh không để ý đến vết thương trên trán, anh chỉ ấn chặt Ôn Noãn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Trong ánh mắt đó còn sót lại một chút dục vọng.
Ôn Noãn sợ tới mức tỉnh rượu.
Hung khí trong tay rơi xuống đất, sau đó cô sợ bị anh trả thù, ngập ngừng nói: "Tôi không cố ý."
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn cắn môi: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần, ở nhà băng bó cũng được."
"Hoắc Minh, đến bệnh viện đi!"
...
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô: "Ôn Noãn, em không dám đi vào với tôi à? Sợ tức cảnh sinh tình hay là sợ tôi làm gì em?"
"Yên tâm, bây giờ tôi có muốn cũng không làm gì được!"
Ôn Noãn hơi do dự.
Hoắc Minh buông cô ra, bộ dáng rất bình tĩnh.
"Cố ý gây thương tích, ít nhất cũng bị phán một năm!"
Ôn Noãn tức điên lên.
Anh đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!
Hoắc Minh lau nhẹ vết máu, tươi cười phong lưu: "Hay là em định nói với thẩm phán, bởi vì tôi có hành vi quấy rối tình dục muốn phát sinh quan hệ với em, cho nên em mới tấn công tôi?"
Cơ mặt của Ôn Noãn căng lên.
Một lát sau, cô ấn nút thang máy, yên lặng thỏa hiệp.
Hoắc Minh lấy khăn giấy che miệng vết thương, đi vào trong thang máy với cô, lúc thang máy đi lên anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Ôn Noãn, tôi không hối hận!"
Ôn Noãn không nhìn anh.
Cô ngửa mặt nhìn con số màu đỏ đang thay đổi: "Hoắc Minh, như vậy cũng không thể thay đổi được cái gì đâu!"
Cô đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Đến chung cư, Hoắc Minh ngồi lên sô pha, thân hình cao lớn trông có vẻ nặng nề.
Ôn Noãn im lặng cầm hộp cứu thương đến, đặt trước mặt anh.
"Anh tự băng bó được không?"
Hoắc Minh ngước mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của cô, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Tôi chảy nhiều máu như thế mà em không thấy đau lòng tí nào à?"
Ôn Noãn cười cười, cô không nói gì, chỉ cầm lọ cồn ra khỏi hộp cứu thương cùng băng gạc và thuốc dán.
Anh bị thương ở thái dương, mảnh kim loại cắt thành một vết thương cỡ một đồng tiền xu.
May mà không sâu lắm.
Ôn Noãn đổ cồn ra bông tăm y tế, lau miệng vết thương của anh.
Hoắc Minh đau muốn chết, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng anh vẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Những lúc như vậy, đàn ông đàn ang mà kêu thành tiếng thì mất mặt lắm.
Chỉ khi làm tình với cô, đến lúc động tình không thể kiềm chế được âm thanh thì anh mới kêu thành tiếng, mà mỗi lần Ôn Noãn nghe thấy đều sẽ vô cùng hưng phấn...
Có lẽ là nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Hoắc Minh lại trở nên sâu thẳm.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói đã khàn không thành tiếng: "Ôn Noãn, chúng ta từng làm trên cái sô pha này rồi."
Ôn Noãn không thèm nể mặt anh.
Giọng của cô rất bình tĩnh: "Về sau anh cũng có thể mang người phụ nữ khác về, không chỉ sô pha, còn có rất nhiều chỗ khác có thể giúp luật sư Hoắc cảm thấy kích thích."
Anh nhíu mày: "Tôi chưa từng mang người khác về đây."
Ôn Noãn cụp mắt cười.
Đúng là anh có thể chưa bao giờ mang người phụ nữ khác về nhà, trong căn chung cư này chỉ có Ôn Noãn cô từng ngủ lại, nó rất sạch sẽ.
Nhưng trong lòng Hoắc Minh còn một hòn đảo, trên hòn đảo đó, chỉ có một mình Kiều An.
Ôn Noãn không nói nhiều lời, dù sao đã chia tay rồi, có nói nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.
Cô băng bó cho anh xong, lại nói: "Nếu ngày mai bị nhiễm trùng thì phải đi bệnh viện."
Cô rửa tay, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Minh nắm lấy cánh tay cô.
"Đừng đi!"
Anh ôm cô từ phía sau: "Ôn Noãn, em ở lại với tôi."
Thân thể Ôn Noãn hơi cứng đờ.
Cô nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay anh: "Hoắc Minh, tôi đã nói rất rõ ràng, mối quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi."
"Tôi đói bụng, em nấu mì cho tôi!"
Ôn Noãn rút điện thoại ra: "Tôi đặt đồ ăn cho anh."
Hoắc Minh đánh rơi điện thoại của cô: "Em để người bệnh ăn đồ ăn ngoài? Hơn nữa vết thương trên đầu tôi không biết sẽ như thế nào, có lẽ ban đêm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô giáo Ôn, nếu như tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì em cũng khó mà thoái thác trách nhiệm."
Những cái này toàn là chiêu trò vặt vãnh của người đàn ông.
Ôn Noãn biết, cô cũng hiểu được lời nói của anh là có lý.
Cô mặc kệ anh, nhưng nếu như anh muốn chơi trò bỉ ổi, tự mình biến vết thương từ nhẹ thành nặng rồi bắt cô chịu trách nhiệm thì phải làm sao đây?
Ôn Noãn ngẫm lại, không kiên quyết rời đi nữa.
Cô nhặt điện thoại lên, mở camera, chụp thẳng mặt Hoắc Minh một tấm.
"Em muốn làm gì?"
"Chụp ảnh làm chứng cứ, miễn cho sau này xuất hiện sai khác."
...
Hoắc Minh bị cô chọc tức thật rồi.
Ôn Noãn cất điện thoại đi, lại nhỏ giọng nói: "Đêm nay, không chứng tỏ được điều gì!"
Anh không nói gì, chỉ đi ra ngoài ban công ngắm cảnh đêm của thành phố B.
Ôn Noãn nhìn theo bóng anh, lại nhìn cây dương cầm Morning Dew, trong mắt nổi lên hơi nước.
Dù sao anh cũng từng khiến cô vui sướng, cũng đã từng chiều chuộng cô...
Nhưng, chỉ là chiều chuộng mà thôi.
Hoắc Minh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy phiền muộn chưa kịp tan đi trong đáy mắt Ôn Noãn.
Bình luận facebook