-
Chương 134-137
Chương 134: Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng!
Cố Trường Khanh bất động, cơ bắp trên cơ thể hắn cứng như đá.
Ánh mắt hắn càng nguy hiểm hơn.
"Anh không điên!"
Hắn nhìn cô, gằn từng chữ từng chữ một: "Là anh tỉnh ngộ! Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh sẽ đối xử tốt với em!"
Về mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, hắn rất bận tâm nhưng hắn chọn quên đi.
Ôn Noãn đứng ngây dại.
Đợi cô hoàn hồn, Cố Trường Khanh đã ôm lấy mặt cô, muốn hôn xuống...
Cô quay đầu chỗ khác.
Môi hắn chạm nhẹ vào gò má nhỏ của cô, để lại một chút ươn ướt.
Ôn Noãn hung hăng đẩy hắn ra.
Hơi thở cô hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói rõ với hắn, cô không cần hắn đầu tư cũng không cần bồi thường.
Giữa họ không cần có bất kỳ liên hệ nào!
Nhưng khi cô chuẩn bị nói, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại...
Cách đó không xa, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào họ, lạnh lùng như đang xem một mối tình nam nữ không liên quan gì đến mình.
Đôi chân Ôn Noãn bỗng dưng mềm nhũn.
Cô tựa vào vách tường, phải dùng tay vịn mới không bị trượt xuống.
Cố Trường Khanh cũng thấy Hoắc Minh.
Hắn mở miệng, giọng điệu khàn khàn: "Ôn Noãn, chỉ cần em nói một tiếng, ngay bây giờ anh sẽ hủy bỏ hôn ước, anh sẽ cưới em, chúng ta kết hôn rồi sinh mấy đứa con."
Đề nghị của hắn rất hấp dẫn, nhưng không phải là những gì Ôn Noãn muốn.
Người mà cô thật sự muốn lại đang nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng.
Cô vô lực nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
Cố Trường Khanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Có lẽ trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng nhưng bây giờ hắn biết mình vĩnh viễn mất đi Ôn Noãn.
Trận chiến của ba người.
Thế giới của hai người.
Cố Trường Khanh chính là người ngoài cuộc!
Trong mắt Ôn Noãn chỉ có Hoắc Minh, Cố Trường Khanh đã thua triệt để...
Cố Trường Khanh rút lui.
Lúc hắn đi qua Hoắc Minh thì nghe thấy giọng lạnh lùng của người đàn ông được trời ưu ái này.
"Cố Trường Khanh, những thứ thuộc về tôi, tôi không thích người khác đụng vào!"
Cố Trường Khanh giật mình.
Hắn và Hoắc Minh biết nhau từ lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoắc Minh thể hiện sự chiếm hữu, thường ngày anh đối bất kỳ thứ gì đều không hứng thú lắm, đặc biệt là phụ nữ!
Có lẽ hắn đã nghĩ sai!
Có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào đó Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn.
Bởi vì người kia là Ôn Noãn.
Bởi vì Ôn Noãn muốn kết hôn.
...
Ôn Noãn ngồi vào xe của Hoắc Minh.
Cô rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, suy đoán đêm nay có lẽ là buổi tiệc chúc mừng của anh, không ngờ lại bắt gặp cô 'ngoại tình'.
Về công hay tư thì Ôn Noãn đều không muốn xung đột với anh.
Cô nói nhỏ: "Phòng nhạc đang tìm nguồn vốn, anh ta ủy thác người ký hợp đồng với chúng tôi, trước đó tôi không biết là anh ta."
Hoắc Minh không quan tâm đến cô.
Anh nhấp một điếu thuốc, tay đặt trên cửa sổ xe chậm rãi hút lấy...
Hút xong một điếu thuốc, anh mới nghiêng người nhìn cô.
"Tại sao em lại giải thích với tôi?"
"Chúng ta không phải chỉ là mối quan hệ thể xác thôi sao?"
...
Ôn Noãn đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Tính cách Hoắc Minh thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, lúc này mà tranh cãi với anh tuyệt đối không có gì tốt.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu.
Đột nhiên anh nói: "Tôi muốn đến chỗ của em!"
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ cô hiểu ý anh, anh muốn tới căn hộ của cô để 'làm', hành động này ít nhiều mang theo chút ý tứ phát tiết, hơn nữa là tỏ ra mạnh mẽ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe.
Sau một lúc, cô khẽ “ừ”.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp chân ga.
Có lẽ anh đang tức giận, xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đến dưới lầu căn hộ Ôn Noãn sống.
...
Ôn Noãn dẫn anh vào trong, cảm thấy có chút nhục nhã.
"Anh muốn uống gì?"
Cô vừa mới hỏi, thân thể đã bị đẩy xuống ghế sô pha...
Mái tóc dài màu trà của Ôn Noãn được trải trên chất liệu vải nhạt, đánh vào thị giác rất lớn, hơn nữa đây là nơi cô sống một mình, đối với Hoắc Minh đó là một sự kích thích không nhỏ.
Anh không nhẹ nhàng chút nào.
Sau khi làm xong một lần, Ôn Noãn muốn nghỉ ngơi nhưng anh không thỏa mãn.
"Tiếp tục!"
Khóe mắt của Ôn Noãn ướt đẫm, chịu đựng nhu cầu của anh...
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của cô reo.
Tay của Ôn Noãn bị giữ chặt, không thể cầm được điện thoại, nhưng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Hoắc Minh lấy điện thoại liếc nhìn một cái.
Cố Trường Khanh gọi tới.
Anh nhấn nút nghe, sau đó tiếp tục sự việc vừa rồi.
"Ôn Noãn!"
"Ôn Noãn..."
...
Ánh mắt sâu thẳm Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chằm chằm, cô cắn môi, mũi nhỏ đo đỏ...
Anh làm cô suy sụp hoàn toàn!
Những âm thanh mập mờ truyền đến bên kia điện thoại, Cố Trường Khanh đờ đẫn nghe, toàn bộ máu trong cơ thể như bị đông cứng lại...
Sau đó, điện thoại của hắn vỡ tan tành!
...
Đêm khuya.
Ôn Noãn quấn trong chăn, ngồi đờ đẫn.
Toàn thân Hoắc Minh chỉnh tề ngồi đối diện cô, trong tay anh còn có một điếu thuốc.
"Tôi sẽ đưa em đi Anh Quốc học chuyên sâu."
"Nửa tháng tôi sẽ bay qua cùng em một lần."
"Tôi sẽ đầu tư vào phòng nhạc, thuê những người chuyên nghiệp để quản lý cho em."
Ôn Noãn chậm rãi giương mắt.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt cũng đỏ lên.
Cô bị anh lăn lộn đến sợ.
Thân thể rất đau, nhưng không bù được sự mệt mỏi trong lòng cô.
n sủng nửa tháng một lần, không phải là tình nhân thì là gì?
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Hoắc Minh, trong lòng anh tôi có phải là người tình mà anh bao nuôi không? Mọi thứ đều theo ý muốn của anh, nếu anh không vui thì sẽ sắp xếp cho tôi đi ra nước ngoài."
Chấn vấn của cô không thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoắc Minh.
Giống như tối nay, cô và Cố Trường Khanh gặp gỡ, anh không cho phép lặp lại nữa.
Anh bóp rơi tàn thuốc.
"Có phải hay không không quan trọng! Quan trọng là em phải rời khỏi thành phố B."
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô và Cố Trường Khanh sớm đã là quá khứ, có điều trong lúc vô tình cô và hắn lại gặp mặt.
Cô cự tuyệt Cố Trường Khanh.
Cô chưa bao giờ cho Cố Trường Khanh bất cứ hy vọng nào, ngoài việc cô không còn yêu hắn nữa, còn có nguyên nhân chính là Hoắc Minh Châu, cô muốn Hoắc Minh Châu vui vẻ hơn.
Thế nhưng Hoắc Minh lại đối xử với cô như vậy?
Anh và Kiều An không rõ ràng, nhưng lại không chịu chấp nhận quá khứ của cô.
Cô cúi đầu trước anh, để anh tùy ý đùa giỡn cô, anh kéo quần lên rồi đuổi cô đi như gái điếm.
Hoắc Minh khốn kiếp.
Cô không cần!
Cô không cần bất cứ điều gì!
Ôn Noãn hất chăn, không quan tâm đến cơ thể đang chật vật của mình, cô bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, cô bình tĩnh nói: "Tôi không đi!"
Hiển nhiên Hoắc Minh đã sớm có tính toán.
Anh cười lạnh: "Em quên vụ kiện của bố em vẫn chưa được đệ trình sao?”
Từ trong túi anh lấy một tập tài liệu ném cho Ôn Noãn
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch.
Đây là biên nhận mà bố cô đã ký tay, một thứ đủ để làm cho bố cô không thể trở lại bình thường.
Mặt Hoắc Minh không cảm xúc nói: "Thứ nhỏ nhặt này tôi bỏ ra không ít tâm tư! Ôn Noãn, một khi rơi vào tay cơ quan pháp lý, em đoán kết quả sẽ ra sao? Bố em còn có thể sống không?"
Ôn Noãn tức giận đến toàn thân run rẩy. Cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Minh dùng điều đó để đe dọa cô.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngước mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoắc Minh, tôi ngủ với anh lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng phải ngủ ra chút cảm tình chứ? Hoắc Minh... Chỉ cần bố tôi vào tù một ngày, tôi lập tức ngủ với Cố Trường Khanh, xem lúc đó em gái yêu quý của anh còn có thể sống nổi không? Mạng của bố tôi là mạng, mạng của em gái anh cũng là mạng!”
Cô nói xong trong lòng vô cùng đau đớn.
Cô vẫn cố chịu đựng đau đớn nói: "Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng."
Chương 135: Hoắc Minh, tôi cũng rất đau!
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Đau lắm, thật sự rất đau!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô với Hoắc Minh lại kết thúc như thế.
Hoắc Minh nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt anh trầm lắng đến mức có thể tích nước, ít nhất là đối với Ôn Noãn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Cô thậm chí có cảm giác ở giây tiếp theo anh sẽ vung tay tát vào mặt cô một cái.
Nhưng không...
Hoắc Minh không chỉ không ra tay, ngược lại anh không giận còn cười: "Tôi nhớ là em từng tặng cho Minh Châu bùa hộ mệnh, nhưng giờ đây em lại muốn con bé chết à?"
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô nhìn Hoắc Minh: "Luật sư Hoắc, nếu anh giơ cao đánh khẽ, chúng ta có thể bình an vô sự!"
Yết hầu Hoắc Minh cuộn xuống.
Anh cũng cười theo: "Ôn Noãn, em thật lợi hại, khó trách Cố Trường Khanh và Khương Duệ đều gục ngã vì em!"
Anh khẽ bóp lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô.
Nghiêng người, giọng điệu mang theo nguy hiểm: "Nhìn không ra cơ thể cô giáo Ôn đều là gai! Tôi thật muốn rút nó ra cho em.”
Ánh mắt Ôn Noãn ươn ướt, mũi đỏ đỏ.
Cô biết Hoắc Minh đã nhượng bộ...
Cơ thể cô bỗng dưng buông lỏng, nhưng cơn đau đớn ẩn trong cơ thể trở nên khó chịu hơn, cô chỉ biết là đau bụng nhưng không biết chính xác là ở đâu...
Khuôn mặt Ôn Noãn tái nhợt.
Cô kiên nhẫn chống đỡ, mơ hồ nói: "Luật sư Hoắc, không tiễn!"
Kết thúc rồi...
Giữa cô và Hoắc Minh hoàn toàn chấm dứt.
Hoắc Minh nhanh chóng đứng dậy, thật sự là có ý đó...
Trên bàn trà, đặt đầy "Chứng cứ phạm tội" của Ôn Bá Ngôn, anh để lại cho cô.
Khi Hoắc Minh đi tới cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, do dự một chút vẫn là quay đầu.
Những năm qua, tác phong làm việc anh rất tàn nhẫn, hiếm khi có sự do dự. Nhưng anh muốn hỏi cô một lần nữa, có phải cô thật sự không muốn ở bên anh, không muốn nghe theo sắp xếp của anh.
Nhưng khi vừa quay đầu, anh thấy Ôn Noãn ngã bên cạnh bàn trà, thân hình mảnh khảnh cuộn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến sắc...
"Ôn Noãn!"
Hoắc Minh lập tức đi đến, cúi xuống ôm lấy cô: "Chuyện gì vậy? Tôi đưa em đi bệnh viện."
Ôn Noãn không từ chối.
Cô thật sự đau... rất đau...
Phần bụng dưới như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, cô thậm chí không thể đứng dậy, ngay cả nằm xuống cũng khó chịu.
Cô mơ hồ đoán được nó có liên quan đến việc làm vừa rồi.
Cơ thể cô chưa sẵn sàng, Hoắc Minh lại quá hung...
"Hoắc Minh..."
"Đau quá!"
Cô tựa vào vòng tay anh, quên đi cuộc cãi vã trước đó, vì chỉ có hơi ấm trên người anh mới làm cô cảm thấy tốt hơn một chút, mới cảm thấy được ngoại trừ đau đớn ra thì thật sự cô vẫn còn sống.
Hoắc Minh dù sao cũng là một người đàn ông.
Anh ít nhiều thích Ôn Noãn, hiện tại cô không thoải mái, anh cũng không thể mặc kệ cô.
Anh ôm cô vào trong xe, đưa ly nước cho cô.
"Đây là nước ấm, uống một chút."
Ôn Noãn cầm ly, xoay vài lần mà vẫn không mở được.
Hoắc Minh nhanh chóng nhận lấy, mở ra, đưa cô cầm trên tay để uống.
Anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lái xe đến bệnh viện gần nhất, vì cấp bách nên không tìm đến người quen.
Ôn Noãn uống một ít nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn khó chịu, vẫn đau, bụng dưới phình to căng cứng...
Cô tựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng bệch.
"Hoắc Minh... cảm ơn anh."
"Đừng nói chuyện! Đến bệnh viện tôi gọi em."
Giọng nói của anh khá dịu dàng, đó là một điều hiếm thấy ở Hoắc Minh, mặc dù họ mới cãi nhau dữ dội, thậm chí đến mức quyết liệt.
Trái tim của Ôn Noãn trở nên mềm mại.
Cô nghĩ vừa rồi bọn họ quá nóng nảy, đánh mất lý trí.
Cô tin anh sẽ không đối phó với bố cô, cô cũng không muốn dùng Cố Trường Khanh để đối phó với Hoắc Minh Châu... Mọi thứ chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Ôn Noãn muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thực sự quá đau.
Cô mơ màng suy nghĩ...
Để sau khi cô khỏe hơn rồi nói!
*
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng lại tại bệnh viện.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn xuống xe, bước nhanh đến phòng khám gấp.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Ôn Noãn gật đầu, lại lắc đầu...
Hoắc Minh bước nhanh hơn một chút, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ đăng ký phòng khám .
Y tá hỏi đăng ký khoa nào.
Môi Ôn Noãn nhợt nhạt: "Phụ khoa."
Con ngươi Hoắc Minh trở nên ảm đạm. Chẳng lẽ tối này anh có phần tàn nhẫn nên đã làm tổn thương cô?
Anh liếc nhìn Ôn Noãn
Cô ngay lập tức nhìn xuống, bầu không khí thế này thật quá xấu hổ.
Hoắc Minh lấy giấy tờ của cô để đăng ký, dìu cô ngồi lên ghế đợi, may mắn phía trước chỉ có một bệnh nhân đang đợi khám.
Ôn Noãn rất không thoải mái, tựa vào lưng ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay đầu cô.
Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngấn lệ hoảng sợ.
Có lẽ cô quá yếu ớt, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Tựa vào vai tôi nghỉ ngơi, sắp đến lượt rồi."
Cổ họng mảnh khảnh của Ôn Noãn có chút nghẹn lại.
Cô cắn môi, chuẩn bị tựa vào anh...
Phía trước vang lên một giọng nói lịch thiệp tao nhã: "Hoắc Minh"
Hoắc Minh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Cảnh Niên và bà Kiều.
Trông Kiều Cảnh Niên rất tiều tụy, còn bà Kiều có vẻ lo lắng, đôi mắt hơi sưng giống như đã khóc rất lâu.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn, không tiện đứng dậy nên chỉ gật đầu: "Chú Kiều, thím Kiều!"
Ánh mắt của Kiều Cảnh Niên rơi vào Ôn Noãn.
Ông do dự một chút: "Cô Ôn không khỏe à?"
Đương nhiên cuộc cãi vã giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn sẽ không nói với người khác. Anh chỉ thận trọng nói: "Có một chút không thoải mái."
Bà Kiều liếc nhìn chồng.
Kiều Cảnh Niên hiểu ý của vợ mình, cân nhắc một chút vô cùng khó xử nói: "Hoắc Minh, vốn dĩ chúng tôi không muốn làm phiền cháu! Không nghĩ gặp cháu ở đây... Tâm trạng Kiều An không tốt lắm, Hoắc Minh, cháu có thể an ủi con bé một chút được không?"
Khi chồng nói xong, bà Kiều che mặt khóc thút thít.
"Hoắc Minh thím biết là làm khó cháu! Nhưng chồng chưa cưới của Kiều An muốn hủy hôn, Kiều An đã uống 10 viên thuốc ngủ... Hoắc Minh, coi như thím và Cảnh Niên cầu xin cháu, chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Kiều An thôi!"
Bà ấy lại cầu xin Ôn Noãn: "Cô Ôn, tôi biết cô là người hiểu biết, Cảnh Niên đã nói với tôi về cô rồi... Tôi nghĩ cô sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không? Tình trạng Kiều An thực sự không ổn."
Ôn Noãn nghe được hoảng hốt.
Kiều An uống thuốc ngủ...
Ôn Noãn hiểu điều gì quan trọng.
Cô cảm nhận bàn tay Hoắc Minh nắm chặt tay cô, sau đó buông ra lại nắm chặt!
Anh đang... đấu tranh!
Anh cũng muốn đi xem Kiều An, anh không yên tâm với ánh trăng sáng trong lòng.
Đúng vậy, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đau một chút, nhưng Kiều An đã mất đi tình yêu và hôn nhân...
Trong lòng Ôn Noãn cảm thấy buồn bã.
Cô cố gắng nở một nụ cười nhìn Hoắc Minh.
Cô không làm người hào phóng, cô để anh tự quyết định.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô, giọng nói khô khốc vang lên: "Tôi đi xem một chút, sẽ quay lại bên cạnh em ngay! Đợi tôi ở đây, được không?"
Ôn Noãn gần như ngạt thở.
Cô nhẫn nại chịu đựng đau đớn lẳng lặng nhìn anh, khẽ nói: "Hoắc Minh, tôi cũng rất đau."
Bệnh của Kiều An là do chính cô ấy tạo ra.
Nhưng đau đớn trên cơ thể Ôn Noãn lại là do Hoắc Minh gây ra, làm sao anh có thể bỏ cô đi thăm Kiều An, làm sao anh có thể như vậy...
Hoắc Minh nhăn mày: "Tôi đi xem một chút rồi quay lại, sẽ không chậm trễ gì cả!"
Ôn Noãn biết anh đang trách cô không hiểu chuyện.
Ngay cả giọng điệu bà Kiều cũng không như lúc nãy: "Cô Ôn, Kiều An và Hoắc Minh đã là quá khứ, cô không cần quan tâm! Họ đã chia tay nhiều năm, bây giờ chỉ là bạn thân thôi."
Chương 136: Nằm một mình trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Bụng lại truyền đến cơn đau đớn.
Trong cơn đau đó, cô hốt hoảng nghe thấy một thứ âm thanh vỡ vụn ...
Sau đó cô ngẫm lại, có lẽ đó là âm thanh của một trái tim chân thành bị ném vỡ tan tành chăng!
Cô di chuyển cơ thể mình.
Đôi mắt của cô mơ hồ nhưng kiên định...
Cô nghe thấy cô nói: "Hoắc Minh, anh đi đi!"
Gia đình Kiều Cảnh Niên vô cùng biết ơn cô, nói cô rằng họ đã làm phiền rồi, còn nói cô Ôn rất hiểu chuyện.
Khi Hoắc Minh đứng dậy, anh cởi áo khoác đưa cho cô.
Áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người Ôn Noãn, cô bất ngờ vung ra... Da chạm da, xương chạm xương.
Hoắc Minh ngạc nhiên.
Ôn Noãn nói nhẹ nhàng: "Tôi không cần!"
Anh chọn đến bên Kiều An, để lại một chiếc áo thì có nghĩa gì chứ?
Hoắc Minh không phải là người có tính khí tốt, lúc này Ôn Noãn trực tiếp từ chối anh trước mặt người khác nên anh cũng không vui, giọng nói cũng cứng đờ một chút: "Lát nữa tôi đưa em về!"
Ôn Noãn không có lên tiếng.
Lúc này đã đến lượt Ôn Noãn.
Lúc cô đứng lên cũng không nhìn anh. Niềm kiêu hãnh không cho phép cô cầu xin anh thêm lần nữa. Trên đời này có rất nhiều đàn ông hai chân, có lẽ chín mươi chín phần trăm trong số đó không xuất sắc bằng anh, nhưng thế thì sao chứ?
Đàn ông mà một người phụ nữ muốn, chỉ đơn giản là người đặt chính mình lên hàng đầu.
Dù cho anh có tốt đến đâu thì anh vẫn luôn nghĩ về người khác.
Cần anh làm gì?
Ôn Noãn cố gắng chống đỡ từng bước đi vào phòng khám.
Hoắc Minh đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở : "Hoắc Minh, chúng ta mau đi xem Kiều An."
Kiều Cảnh Niên có chút do dự.
Cuối cùng vẫn là dẫn Hoắc Minh đi vào phòng VIP...
Bên trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ nữ phụ khoa thấy Ôn Noãn đau đớn như vậy, lại nhìn về phía sau cô: "Chồng của cô đâu?"
Ôn Noãn vô cùng khó xử.
Cô nằm lên bệ kiểm tra, khóe mắt hơi ướt: "Anh ấy không có thời gian."
Bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn là biết chuyện gì xảy ra, không nhịn được mắng: "Lúc anh ta thỏa mãn thì sao lại có thời gian?"
Mắng vài câu, bác sĩ kiểm tra cho Ôn Noãn.
"Đau..."
Bác sĩ nhấn vài cái, Ôn Noãn đau đến mức toàn thân co rút...
Đời này cô chưa từng trải qua cơn đau thế này!
Bác sĩ nữ trung niên nhìn chằm chằm.
Bà nhìn Ôn Noãn một cái, nhẹ nhàng kéo áo cô xuống, quay sang ngoài nói với y tá: "Chuẩn bị phẫu thuật! Bởi vì XX gây nên đè ép ở khoang bụng, tình trạng bệnh nhân nguy cấp!"
Đầu óc Ôn Noãn trống rỗng.
Bác sĩ nữ nhanh chóng viết một tờ giấy phẫu thuật, vừa trách móc: "Nếu muộn thêm một chút nữa thì có thể nguy hiểm đến tính mạng! Mặc dù là tiểu phẫu chỉ cần làm xong là có thể ra về nhưng vẫn cần có người bên cạnh... Cô có liên lạc được với ai không?"
Ôn Noãn đưa tay vuốt nhẹ bụng.
Cơn đau đớn kéo dài.
Cô nhìn lên trần nhà, nói nhẹ nhàng: "Để tôi gọi bạn của tôi đến!"
Bác sĩ nữ nhìn cô, thật đáng tiếc.
Cô gái xinh đẹp như vậy, không biết là tên đàn ông nào đùa giỡn, bị chơi đùa như thế cũng không thèm quan tâm.
Tay Ôn Noãn run run gọi điện cho Bạch Vi.
Bạch Vi nghe xong, vừa thay quần áo vừa mắng: "Hoắc Minh làm gì thế này! Khốn kiếp!"
...
Ôn Noãn tự mình ký tên, làm cuộc phẫu thuật này.
Phẫu thuật rất nhỏ, nhưng rất đau.
Cô cố gắng chịu đựng, nắm chặt tấm ga trắng trên giường bệnh viện.. Đau đến mơ hồ, cô phảng phất lúc ấy nghe tiếng Hoắc Minh kề sát bên tai cô thì thầm: "Thoải mái không? Ôn Noãn... Tôi rất thoải mái."
Ôn Noãn quay mặt đi chỗ khác.
Nước mắt thành dòng bất ngờ rơi xuống.
Khi Bạch Vi đến, cuộc phẫu thuật của Ôn Noãn đã xong.
Khuôn mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, cơ thể càng thêm yếu ớt, hai chân gần như không thể đứng vững.
Nỗi đau này, sự khó khăn này... tình yêu mà Hoắc Minh dành cho cô cộng lại cũng không so sánh nổi.
Bạch Vi vừa thấy cô liền khóc.
"Tên khốn kiếp đó đâu! Không phải lúc này anh ta đi gặp người tình cũ của mình chứ?"
Ôn Noãn khẽ cười.
Bạch Vi nói đúng, Hoắc Minh thật sự vứt bỏ cô đi thăm Kiều An.
Anh nói rằng sẽ đi xem một chút, nhưng đã gần một giờ trôi qua mà anh vẫn chưa quay lại.
Ôn Noãn không quan tâm nữa.
Cô và anh... chia tay từ đây!
Từ nay về sau, cô đối với anh không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, anh với Kiều An là yêu hay là hận đều không liên quan đến cô nữa.
Bạch Vi cho cô uống thuốc, dìu cô chuẩn bị đi ra.
...
Tầng trệt của bệnh viện.
Luôn có một số người, ở một thời điểm nhất định tự nhiên không hẹn mà gặp.
Ôn Noãn gặp gia đình của Kiều An, còn có Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên và vợ đứng hai bên dìu Kiều An, Hoắc Minh theo phía sau, tay cầm một cái túi thuốc.
Vẻ mặt anh tự nhiên trông như là con rể của nhà họ Kiều.
Mà Kiều An trông rất vui vẻ.
Sắc mặt hồng hào, giọng nói dịu dàng: "Hoắc Minh, thực ra anh không cần đến thăm em đâu! Anh bỏ lại cô Ôn, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận!"
Hoắc Minh nói gì đó, Ôn Noãn không nghe thấy.
Nhưng trong tình huống này cô thật sự cảm thấy ghê tởm, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Bạch Vi, chúng ta đi!"
"Đi cái gì mà đi?" Bạch Vi là một người nóng nảy.
Cô ấy nhẹ nhàng buông Ôn Noãn, sau đó đi đến chỗ đại gia đình kia.
Giọng nói của Bạch Vi sắc nhọn chói tai.
"Luật sư Hoắc bận rộn quá nhỉ!"
"Anh làm cho Ôn Noãn trở nên như vậy, hại cô ấy phải nằm trên bàn phẫu thuật một mình, trong khi lại có thời gian rảnh để thăm người tình cũ... Hoắc Minh, khốn kiếp, hôm nay tôi đã thấy rõ loại đàn ông như anh là tồi nhất! Mười Diêu Tử An cũng không thể sánh được với anh."
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không đáp lại Bạch Vi, nhìn vào Ôn Noãn đằng sau cô ấy.
Ôn Noãn dựa vào vách tường, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy.
Môi của cô một chút sắc cũng không có, chạm vào một cái liền ngã.
Hoắc Minh đưa cái túi cho Kiều Cảnh Niên, tiến lên đỡ lấy Ôn Noãn... Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Nhưng Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô không cho anh lại gần, toàn thân cô đều cự tuyệt.
Cô hít một hơi thật sâu nói: "Hoắc Minh, chúng ta kết thúc! Ngay từ khi anh chọn đi thăm Kiều An, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc... Sau này, nếu anh tiếp tục giúp đỡ bố tôi trong vụ kiện tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, nếu anh không muốn tôi sẽ cầu xin Cố Trường Khanh, tôi nghĩ anh ta sẽ có cách."
Ôn Noãn nói những điều này, gần như hao hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh vô thức muốn nắm lấy cô.
"Tôi không biết em phải phẫu thuật, nếu không tôi sẽ không rời đi."
Ôn Noãn không phản bác.
Cô đứng ở đó, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: "Hoắc Minh, thực sự tôi đã từng thích anh! Nhưng cho đến bây giờ tôi không chắc nữa, vì thích anh đối với một cô gái bình thường như tôi là thấp hèn, những quy tắc của anh, những đặc quyền của anh, Ôn Noãn tôi thật sự không xứng đáng chút nào."
"Cho nên, chúng ta kết thúc."
"Cho nên, đừng dây dưa nữa."
...
Ôn Noãn nói xong, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh, tựa như Morning Dew trên bông hoa nở rộ bên vách núi.
Rơi vào trái tim của Hoắc Minh khiến anh đau đớn!
Ôn Noãn quay người, Bạch Vi tiến lên phía trước dìu cô.
Hoắc Minh nắm chặt cánh tay cô, giọng nói căng thẳng: "Ôn Noãn..."
"Buông tay!"
"Hoắc Minh, chúng ta không còn quan hệ gì nữa..."
"Sau này, tôi không còn thích anh nữa! Xin anh cùng với Kiều An yên tâm..."
Chương 137: Tôi chúc các người hạnh phúc suốt đời suốt kiếp
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng hất tay Hoắc Minh ra.
"Bạch Vi, chúng ta đi thôi!"
Bạch Vi vừa đau lòng vừa buồn bã, nghe vậy càng tức giận hơn.
Cô ấy giơ ngón giữa với Hoắc Minh: "Đồ đê tiện! Tôi chúc anh tuyệt tử tuyệt tôn!"
Ôn Noãn cụp mắt.
"Bạch Vi, đừng làm vậy nữa, tớ với luật sư Hoắc cũng coi như chia tay trong yên bình."
Bạch Vi biết, vì Ôn Bá Ngôn cho nên Ôn Noãn mới bỏ qua chuyện này, mới phải chịu ấm ức như thế.
Ôn Noãn có thể nhịn được, cô ấy cũng có thể nhịn.
Bạch Vi nghẹn ngào nói: "Được! Chúng ta về nhà thôi."
Hoắc Minh lại giữ chặt tay Ôn Noãn một lần nữa.
Lần này, Ôn Noãn vùng mạnh tay anh ra.
...
"Cô Ôn."
Kiều Cảnh Niên bước tới, chân thành tha thiết xin lỗi: "Cô Ôn, Kiều An còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này cũng do chú và vợ chú chưa suy nghĩ chu toàn! Chú xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể nể mặt chú, cho Hoắc Minh một cơ hội để cậu ấy giải thích."
Ôn Noãn cười nhạt.
Lúc này cô đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn phải đứng đây phân rõ phải trái trắng đen với mấy người này.
Ngoại trừ Bạch Vi ra, còn ai đau lòng vì cô nữa?
Ôn Noãn quay người lại, im lặng nhìn Kiều Cảnh Niên.
"Chú Kiều, chú không sai gì cả!"
"Kiều An là hòn ngọc quý trên tay chú, chú và vợ mình thiên vị cho cô ấy thì có gì là sai đâu chứ?"
"Còn về cô Kiều, cô ấy chỉ theo đuổi tình yêu của mình thôi, lại càng không sai."
...
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu.
Cô từ từ liếc mắt quét qua khuôn mặt của những người này, chậm rãi nói: "Tôi và luật sư Hoắc cũng coi như từng quen biết nhau, bây giờ tôi xin chúc anh ta và cô Kiều hạnh phúc trọn đời trọn kiếp."
Kiều Cảnh Niên khựng người lại.
Ông không thể ngờ cô gái trước mặt lại quyết liệt đến thế, khiến ông nhớ tới Lục Tiểu Noãn.
Năm đó ông và Tiểu Noãn hiểu lầm nên cãi nhau, lúc ấy Tiểu Noãn cũng đỏ mắt nói chia tay với ông!
Tiểu Noãn...
Giờ em đang ở đâu?
Nếu em sinh ra một đứa con gái, liệu nó có giống như cô Ôn đây, chịu hết mọi ấm ức, bị người khác bắt nạt?
Kiều Cảnh Niên vốn là người lương thiện, ông nghĩ đến đứa con ruột thịt không có duyên gặp mặt, trong mắt ngân ngấn nước, ông... Muốn nói vài lời nhẹ nhàng để an ủi cô gái trước mặt...
Nhưng Ôn Noãn đã quay người rời đi.
Cô đau đớn nhưng lưng vẫn thẳng.
Vốn dĩ thế này đã đủ nhục nhã rồi, cô không muốn bị người khác chế nhạo nữa.
Bạch Vi dùng hết sức lực đỡ cô, trong giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: "Ôn Noãn, cậu đừng cứng đầu như vậy có được không? Muốn khóc thì cứ khóc đi, trần đời có ai là không gặp phải mấy thằng trai đểu đâu! Đồ đê tiện đó dám đối xử đểu giả với chúng ta, chúng ta cứ đánh lại một trận là được, đừng cố chịu đựng như thế."
Ôn Noãn dừng lại, cô nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ quên anh ta đi, sẽ bắt đầu lại một lần nữa!"
Bạch Vi sửng sốt.
Hoắc Minh đuổi theo sau đúng lúc nghe thấy những lời vừa rồi của Ôn Noãn.
Trên gương mặt anh tuấn trưởng thành của anh hiện lên sự mê mang.
Ôn Noãn nói muốn quên anh đi!
Cô thật sự muốn quên anh sao?
Cô đã chia tay với anh, có phải sẽ coi anh như người xa lạ, một ngày nào đó cô có bạn trai mới, sẽ bình tĩnh giới thiệu anh với gã bạn trai ấy, giống như cách cô từng làm với Cố Trường Khanh.
Trong đầu Hoắc Minh hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Lần đầu tiên anh và Ôn Noãn gặp nhau.
Lúc ngồi trên xe từ sân gôn trở về, rõ ràng cô rất ngây ngô nhưng lại cố giả vờ như có kinh nghiệm.
Ở nhà hàng Pháp, cô ngồi đánh đàn.
Thực ra đều khiến anh động lòng...
Còn có vô số chi tiết trong sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cùng thân mật triền miên ở mỗi một góc trong chung cư, anh thích nhìn cô tình mê ý loạn, cắn lỗ tai cô gọi cô là Morning Dew.
Ôn Noãn là người phụ nữ đầu tiên chân chính của anh.
Anh hối hận rồi.
Trong chuyện tình cảm, rất ít khi Hoắc Minh hối hận.
Năm đó khi chia tay Kiều An, anh dứt khoát kiên quyết, qua nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc hối hận.
Có lẽ tình nghĩa nhiều năm với cô ấy chưa hết.
Có lẽ tình cảm với chú Kiều vẫn còn.
Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, cũng chưa từng suy nghĩ đến chuyện nếu mình ở cạnh cô ấy nhiều hơn, thì cô ấy sẽ không đi theo người khác...
Hôm nay anh đã khiến Ôn Noãn bị thương.
Anh vô cùng hối hận, anh muốn bồi thường cho cô, anh không muốn chia tay cô.
Bọn họ không nên kết thúc như vậy...
Hoắc Minh nắm chặt lấy cửa xe, nhìn Ôn Noãn nói: "Để tôi đưa em về."
Ôn Noãn ngồi trong xe, cô cực kỳ bình tĩnh: "Hoắc Minh, chúng ta cắt đứt hoàn toàn đi!"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng: "Luật sư Hoắc, tôi và anh không giống nhau, tôi đối diện với tình cảm của mình không dây dưa dài dòng, càng không thích chân trong chân ngoài, vương vấn tình cũ!"
Lông mày Hoắc Minh nhíu chặt.
Anh vẫn muốn giải thích!
Bỗng nhiên Ôn Noãn đỏ ửng hai mắt, nhìn chằm chằm anh: "Hoắc Minh, tôi rất đau! Hiện tại... Anh có thể thả tôi đi được không?"
Anh ngẩn người ra.
Ôn Noãn dùng sức đóng sầm cửa xe lại.
Rầm một tiếng, ngón tay Hoắc Minh bị kẹp, trong nháy mắt đã trở nên xanh tím.
Hoắc Minh lùi về sau một bước theo bản năng, Bạch Vi lại mắng một câu "Đồ đê tiện" rồi lái xe đi.
...
Cách một lớp cửa kính, Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc, không biết là vì đau, hay là... Vì anh.
Kiều An đi tới.
"Hoắc Minh, tay của anh..."
"Cô Ôn cũng thật là, sao cô ta có thể đối xử với anh như vậy được?"
"Hoắc Minh, chúng ta đi gặp bác sĩ thôi."
...
Hoắc Minh nghe Kiều An nhỏ giọng khuyên nhủ, trong lòng cực kỳ bực bội.
Anh đẩy Kiều An ra.
"Cút đi!"
Kiều An sửng sốt.
Cô ta chậm rãi ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tối tăm này của anh, giống như phát hiện vợ mình ngoại tình với người khác, không phải... So với ngoại tình thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Trong lòng Kiều An run rẩy không thôi, chẳng lẽ Hoắc Minh thật sự... Yêu Ôn Noãn sao?
...
Hoắc Minh dứt khoát lên xe.
Anh lái xe cực nhanh, gần như đồng thời đến nhà Ôn Noãn cùng Bạch Vi.
Ôn Noãn xuống xe nhưng không thèm để ý đến anh, đối với cô mà nói, Hoắc Minh chỉ là người dưng nước lã không hề liên quan.
Trong lòng anh thắt lại.
"Ôn Noãn!"
Bạch Vi đỡ Ôn Noãn, sau đó ném hai tờ giấy lên người anh.
"Đây là phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn, anh xem cho kỹ!"
"Lúc Ôn Noãn đau sắp chết, anh ở chỗ nào?"
"Đồ đê tiện! Anh không xứng với Ôn Noãn! Càng không xứng với tình cảm cậu ấy dành cho anh... Loại người như anh nên khóa chặt vào Kiều An cho đến chết, đừng có thả ra ngoài làm hại người khác!"
...
Bạch Vi mắng xong, cảm thấy hả giận.
Cô ấy đỡ Ôn Noãn lên lầu.
Một lát sau, đèn chung cư sáng lên.
Hoắc Minh dựa vào chiếc Bentley màu vàng, đọc kỹ phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn dưới ánh trăng, những dòng chữ dày đặc khiến anh gần như không thở nổi.
Là anh khiến Ôn Noãn bị thương.
Là anh để Ôn Noãn ở lại một mình trong phòng phẫu thuật.
Hoắc Minh nhớ đến lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, cô đau đến mức khóc ướt một mảng khăn trải giường.
Ôn Noãn sợ đau như thế!
Hoắc Minh không lên xe, anh đứng dựa vào cửa xe chậm rãi hút thuốc.
Cứ đứng như thế đến hơn nửa đêm.
Lúc rạng sáng, Bạch Vi đi ra ngoài mua đồ ăn, khi đi ngang qua chiếc Bentley màu vàng còn không quên phỉ nhổ một câu.
Đồ đê tiện!
Hoắc Minh không để ý đến cô ấy.
Chờ Bạch Vi đi rồi, anh lập tức mở cửa xe, đi tới chung cư của Ôn Noãn rồi ấn chuông cửa.
Ôn Noãn cho rằng Bạch Vi trở về, cố đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đứng ngoài cửa lại là Hoắc Minh.
Trong tay anh còn cầm mấy túi đồ dinh dưỡng, còn có hai phần ăn sáng, là loại mà cô thích ăn.
Ôn Noãn không cho anh đi vào.
Giọng nói của cô cực kì lạnh nhạt: "Hoắc Minh, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, chứ không phải bị sảy thai, anh không cần phải làm như vậy!"
Hơn nữa, trái tim cô đã tan vỡ rồi...
Cho dù có làm như vậy cũng chỉ dư thừa mà thôi!
Cố Trường Khanh bất động, cơ bắp trên cơ thể hắn cứng như đá.
Ánh mắt hắn càng nguy hiểm hơn.
"Anh không điên!"
Hắn nhìn cô, gằn từng chữ từng chữ một: "Là anh tỉnh ngộ! Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh sẽ đối xử tốt với em!"
Về mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, hắn rất bận tâm nhưng hắn chọn quên đi.
Ôn Noãn đứng ngây dại.
Đợi cô hoàn hồn, Cố Trường Khanh đã ôm lấy mặt cô, muốn hôn xuống...
Cô quay đầu chỗ khác.
Môi hắn chạm nhẹ vào gò má nhỏ của cô, để lại một chút ươn ướt.
Ôn Noãn hung hăng đẩy hắn ra.
Hơi thở cô hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói rõ với hắn, cô không cần hắn đầu tư cũng không cần bồi thường.
Giữa họ không cần có bất kỳ liên hệ nào!
Nhưng khi cô chuẩn bị nói, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại...
Cách đó không xa, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào họ, lạnh lùng như đang xem một mối tình nam nữ không liên quan gì đến mình.
Đôi chân Ôn Noãn bỗng dưng mềm nhũn.
Cô tựa vào vách tường, phải dùng tay vịn mới không bị trượt xuống.
Cố Trường Khanh cũng thấy Hoắc Minh.
Hắn mở miệng, giọng điệu khàn khàn: "Ôn Noãn, chỉ cần em nói một tiếng, ngay bây giờ anh sẽ hủy bỏ hôn ước, anh sẽ cưới em, chúng ta kết hôn rồi sinh mấy đứa con."
Đề nghị của hắn rất hấp dẫn, nhưng không phải là những gì Ôn Noãn muốn.
Người mà cô thật sự muốn lại đang nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng.
Cô vô lực nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
Cố Trường Khanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Có lẽ trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng nhưng bây giờ hắn biết mình vĩnh viễn mất đi Ôn Noãn.
Trận chiến của ba người.
Thế giới của hai người.
Cố Trường Khanh chính là người ngoài cuộc!
Trong mắt Ôn Noãn chỉ có Hoắc Minh, Cố Trường Khanh đã thua triệt để...
Cố Trường Khanh rút lui.
Lúc hắn đi qua Hoắc Minh thì nghe thấy giọng lạnh lùng của người đàn ông được trời ưu ái này.
"Cố Trường Khanh, những thứ thuộc về tôi, tôi không thích người khác đụng vào!"
Cố Trường Khanh giật mình.
Hắn và Hoắc Minh biết nhau từ lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoắc Minh thể hiện sự chiếm hữu, thường ngày anh đối bất kỳ thứ gì đều không hứng thú lắm, đặc biệt là phụ nữ!
Có lẽ hắn đã nghĩ sai!
Có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào đó Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn.
Bởi vì người kia là Ôn Noãn.
Bởi vì Ôn Noãn muốn kết hôn.
...
Ôn Noãn ngồi vào xe của Hoắc Minh.
Cô rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, suy đoán đêm nay có lẽ là buổi tiệc chúc mừng của anh, không ngờ lại bắt gặp cô 'ngoại tình'.
Về công hay tư thì Ôn Noãn đều không muốn xung đột với anh.
Cô nói nhỏ: "Phòng nhạc đang tìm nguồn vốn, anh ta ủy thác người ký hợp đồng với chúng tôi, trước đó tôi không biết là anh ta."
Hoắc Minh không quan tâm đến cô.
Anh nhấp một điếu thuốc, tay đặt trên cửa sổ xe chậm rãi hút lấy...
Hút xong một điếu thuốc, anh mới nghiêng người nhìn cô.
"Tại sao em lại giải thích với tôi?"
"Chúng ta không phải chỉ là mối quan hệ thể xác thôi sao?"
...
Ôn Noãn đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Tính cách Hoắc Minh thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, lúc này mà tranh cãi với anh tuyệt đối không có gì tốt.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu.
Đột nhiên anh nói: "Tôi muốn đến chỗ của em!"
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ cô hiểu ý anh, anh muốn tới căn hộ của cô để 'làm', hành động này ít nhiều mang theo chút ý tứ phát tiết, hơn nữa là tỏ ra mạnh mẽ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe.
Sau một lúc, cô khẽ “ừ”.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp chân ga.
Có lẽ anh đang tức giận, xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đến dưới lầu căn hộ Ôn Noãn sống.
...
Ôn Noãn dẫn anh vào trong, cảm thấy có chút nhục nhã.
"Anh muốn uống gì?"
Cô vừa mới hỏi, thân thể đã bị đẩy xuống ghế sô pha...
Mái tóc dài màu trà của Ôn Noãn được trải trên chất liệu vải nhạt, đánh vào thị giác rất lớn, hơn nữa đây là nơi cô sống một mình, đối với Hoắc Minh đó là một sự kích thích không nhỏ.
Anh không nhẹ nhàng chút nào.
Sau khi làm xong một lần, Ôn Noãn muốn nghỉ ngơi nhưng anh không thỏa mãn.
"Tiếp tục!"
Khóe mắt của Ôn Noãn ướt đẫm, chịu đựng nhu cầu của anh...
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của cô reo.
Tay của Ôn Noãn bị giữ chặt, không thể cầm được điện thoại, nhưng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Hoắc Minh lấy điện thoại liếc nhìn một cái.
Cố Trường Khanh gọi tới.
Anh nhấn nút nghe, sau đó tiếp tục sự việc vừa rồi.
"Ôn Noãn!"
"Ôn Noãn..."
...
Ánh mắt sâu thẳm Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chằm chằm, cô cắn môi, mũi nhỏ đo đỏ...
Anh làm cô suy sụp hoàn toàn!
Những âm thanh mập mờ truyền đến bên kia điện thoại, Cố Trường Khanh đờ đẫn nghe, toàn bộ máu trong cơ thể như bị đông cứng lại...
Sau đó, điện thoại của hắn vỡ tan tành!
...
Đêm khuya.
Ôn Noãn quấn trong chăn, ngồi đờ đẫn.
Toàn thân Hoắc Minh chỉnh tề ngồi đối diện cô, trong tay anh còn có một điếu thuốc.
"Tôi sẽ đưa em đi Anh Quốc học chuyên sâu."
"Nửa tháng tôi sẽ bay qua cùng em một lần."
"Tôi sẽ đầu tư vào phòng nhạc, thuê những người chuyên nghiệp để quản lý cho em."
Ôn Noãn chậm rãi giương mắt.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt cũng đỏ lên.
Cô bị anh lăn lộn đến sợ.
Thân thể rất đau, nhưng không bù được sự mệt mỏi trong lòng cô.
n sủng nửa tháng một lần, không phải là tình nhân thì là gì?
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Hoắc Minh, trong lòng anh tôi có phải là người tình mà anh bao nuôi không? Mọi thứ đều theo ý muốn của anh, nếu anh không vui thì sẽ sắp xếp cho tôi đi ra nước ngoài."
Chấn vấn của cô không thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoắc Minh.
Giống như tối nay, cô và Cố Trường Khanh gặp gỡ, anh không cho phép lặp lại nữa.
Anh bóp rơi tàn thuốc.
"Có phải hay không không quan trọng! Quan trọng là em phải rời khỏi thành phố B."
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô và Cố Trường Khanh sớm đã là quá khứ, có điều trong lúc vô tình cô và hắn lại gặp mặt.
Cô cự tuyệt Cố Trường Khanh.
Cô chưa bao giờ cho Cố Trường Khanh bất cứ hy vọng nào, ngoài việc cô không còn yêu hắn nữa, còn có nguyên nhân chính là Hoắc Minh Châu, cô muốn Hoắc Minh Châu vui vẻ hơn.
Thế nhưng Hoắc Minh lại đối xử với cô như vậy?
Anh và Kiều An không rõ ràng, nhưng lại không chịu chấp nhận quá khứ của cô.
Cô cúi đầu trước anh, để anh tùy ý đùa giỡn cô, anh kéo quần lên rồi đuổi cô đi như gái điếm.
Hoắc Minh khốn kiếp.
Cô không cần!
Cô không cần bất cứ điều gì!
Ôn Noãn hất chăn, không quan tâm đến cơ thể đang chật vật của mình, cô bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, cô bình tĩnh nói: "Tôi không đi!"
Hiển nhiên Hoắc Minh đã sớm có tính toán.
Anh cười lạnh: "Em quên vụ kiện của bố em vẫn chưa được đệ trình sao?”
Từ trong túi anh lấy một tập tài liệu ném cho Ôn Noãn
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch.
Đây là biên nhận mà bố cô đã ký tay, một thứ đủ để làm cho bố cô không thể trở lại bình thường.
Mặt Hoắc Minh không cảm xúc nói: "Thứ nhỏ nhặt này tôi bỏ ra không ít tâm tư! Ôn Noãn, một khi rơi vào tay cơ quan pháp lý, em đoán kết quả sẽ ra sao? Bố em còn có thể sống không?"
Ôn Noãn tức giận đến toàn thân run rẩy. Cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Minh dùng điều đó để đe dọa cô.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngước mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoắc Minh, tôi ngủ với anh lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng phải ngủ ra chút cảm tình chứ? Hoắc Minh... Chỉ cần bố tôi vào tù một ngày, tôi lập tức ngủ với Cố Trường Khanh, xem lúc đó em gái yêu quý của anh còn có thể sống nổi không? Mạng của bố tôi là mạng, mạng của em gái anh cũng là mạng!”
Cô nói xong trong lòng vô cùng đau đớn.
Cô vẫn cố chịu đựng đau đớn nói: "Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng."
Chương 135: Hoắc Minh, tôi cũng rất đau!
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Đau lắm, thật sự rất đau!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô với Hoắc Minh lại kết thúc như thế.
Hoắc Minh nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt anh trầm lắng đến mức có thể tích nước, ít nhất là đối với Ôn Noãn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Cô thậm chí có cảm giác ở giây tiếp theo anh sẽ vung tay tát vào mặt cô một cái.
Nhưng không...
Hoắc Minh không chỉ không ra tay, ngược lại anh không giận còn cười: "Tôi nhớ là em từng tặng cho Minh Châu bùa hộ mệnh, nhưng giờ đây em lại muốn con bé chết à?"
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô nhìn Hoắc Minh: "Luật sư Hoắc, nếu anh giơ cao đánh khẽ, chúng ta có thể bình an vô sự!"
Yết hầu Hoắc Minh cuộn xuống.
Anh cũng cười theo: "Ôn Noãn, em thật lợi hại, khó trách Cố Trường Khanh và Khương Duệ đều gục ngã vì em!"
Anh khẽ bóp lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô.
Nghiêng người, giọng điệu mang theo nguy hiểm: "Nhìn không ra cơ thể cô giáo Ôn đều là gai! Tôi thật muốn rút nó ra cho em.”
Ánh mắt Ôn Noãn ươn ướt, mũi đỏ đỏ.
Cô biết Hoắc Minh đã nhượng bộ...
Cơ thể cô bỗng dưng buông lỏng, nhưng cơn đau đớn ẩn trong cơ thể trở nên khó chịu hơn, cô chỉ biết là đau bụng nhưng không biết chính xác là ở đâu...
Khuôn mặt Ôn Noãn tái nhợt.
Cô kiên nhẫn chống đỡ, mơ hồ nói: "Luật sư Hoắc, không tiễn!"
Kết thúc rồi...
Giữa cô và Hoắc Minh hoàn toàn chấm dứt.
Hoắc Minh nhanh chóng đứng dậy, thật sự là có ý đó...
Trên bàn trà, đặt đầy "Chứng cứ phạm tội" của Ôn Bá Ngôn, anh để lại cho cô.
Khi Hoắc Minh đi tới cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, do dự một chút vẫn là quay đầu.
Những năm qua, tác phong làm việc anh rất tàn nhẫn, hiếm khi có sự do dự. Nhưng anh muốn hỏi cô một lần nữa, có phải cô thật sự không muốn ở bên anh, không muốn nghe theo sắp xếp của anh.
Nhưng khi vừa quay đầu, anh thấy Ôn Noãn ngã bên cạnh bàn trà, thân hình mảnh khảnh cuộn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến sắc...
"Ôn Noãn!"
Hoắc Minh lập tức đi đến, cúi xuống ôm lấy cô: "Chuyện gì vậy? Tôi đưa em đi bệnh viện."
Ôn Noãn không từ chối.
Cô thật sự đau... rất đau...
Phần bụng dưới như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, cô thậm chí không thể đứng dậy, ngay cả nằm xuống cũng khó chịu.
Cô mơ hồ đoán được nó có liên quan đến việc làm vừa rồi.
Cơ thể cô chưa sẵn sàng, Hoắc Minh lại quá hung...
"Hoắc Minh..."
"Đau quá!"
Cô tựa vào vòng tay anh, quên đi cuộc cãi vã trước đó, vì chỉ có hơi ấm trên người anh mới làm cô cảm thấy tốt hơn một chút, mới cảm thấy được ngoại trừ đau đớn ra thì thật sự cô vẫn còn sống.
Hoắc Minh dù sao cũng là một người đàn ông.
Anh ít nhiều thích Ôn Noãn, hiện tại cô không thoải mái, anh cũng không thể mặc kệ cô.
Anh ôm cô vào trong xe, đưa ly nước cho cô.
"Đây là nước ấm, uống một chút."
Ôn Noãn cầm ly, xoay vài lần mà vẫn không mở được.
Hoắc Minh nhanh chóng nhận lấy, mở ra, đưa cô cầm trên tay để uống.
Anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lái xe đến bệnh viện gần nhất, vì cấp bách nên không tìm đến người quen.
Ôn Noãn uống một ít nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn khó chịu, vẫn đau, bụng dưới phình to căng cứng...
Cô tựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng bệch.
"Hoắc Minh... cảm ơn anh."
"Đừng nói chuyện! Đến bệnh viện tôi gọi em."
Giọng nói của anh khá dịu dàng, đó là một điều hiếm thấy ở Hoắc Minh, mặc dù họ mới cãi nhau dữ dội, thậm chí đến mức quyết liệt.
Trái tim của Ôn Noãn trở nên mềm mại.
Cô nghĩ vừa rồi bọn họ quá nóng nảy, đánh mất lý trí.
Cô tin anh sẽ không đối phó với bố cô, cô cũng không muốn dùng Cố Trường Khanh để đối phó với Hoắc Minh Châu... Mọi thứ chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Ôn Noãn muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thực sự quá đau.
Cô mơ màng suy nghĩ...
Để sau khi cô khỏe hơn rồi nói!
*
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng lại tại bệnh viện.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn xuống xe, bước nhanh đến phòng khám gấp.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Ôn Noãn gật đầu, lại lắc đầu...
Hoắc Minh bước nhanh hơn một chút, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ đăng ký phòng khám .
Y tá hỏi đăng ký khoa nào.
Môi Ôn Noãn nhợt nhạt: "Phụ khoa."
Con ngươi Hoắc Minh trở nên ảm đạm. Chẳng lẽ tối này anh có phần tàn nhẫn nên đã làm tổn thương cô?
Anh liếc nhìn Ôn Noãn
Cô ngay lập tức nhìn xuống, bầu không khí thế này thật quá xấu hổ.
Hoắc Minh lấy giấy tờ của cô để đăng ký, dìu cô ngồi lên ghế đợi, may mắn phía trước chỉ có một bệnh nhân đang đợi khám.
Ôn Noãn rất không thoải mái, tựa vào lưng ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay đầu cô.
Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngấn lệ hoảng sợ.
Có lẽ cô quá yếu ớt, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Tựa vào vai tôi nghỉ ngơi, sắp đến lượt rồi."
Cổ họng mảnh khảnh của Ôn Noãn có chút nghẹn lại.
Cô cắn môi, chuẩn bị tựa vào anh...
Phía trước vang lên một giọng nói lịch thiệp tao nhã: "Hoắc Minh"
Hoắc Minh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Cảnh Niên và bà Kiều.
Trông Kiều Cảnh Niên rất tiều tụy, còn bà Kiều có vẻ lo lắng, đôi mắt hơi sưng giống như đã khóc rất lâu.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn, không tiện đứng dậy nên chỉ gật đầu: "Chú Kiều, thím Kiều!"
Ánh mắt của Kiều Cảnh Niên rơi vào Ôn Noãn.
Ông do dự một chút: "Cô Ôn không khỏe à?"
Đương nhiên cuộc cãi vã giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn sẽ không nói với người khác. Anh chỉ thận trọng nói: "Có một chút không thoải mái."
Bà Kiều liếc nhìn chồng.
Kiều Cảnh Niên hiểu ý của vợ mình, cân nhắc một chút vô cùng khó xử nói: "Hoắc Minh, vốn dĩ chúng tôi không muốn làm phiền cháu! Không nghĩ gặp cháu ở đây... Tâm trạng Kiều An không tốt lắm, Hoắc Minh, cháu có thể an ủi con bé một chút được không?"
Khi chồng nói xong, bà Kiều che mặt khóc thút thít.
"Hoắc Minh thím biết là làm khó cháu! Nhưng chồng chưa cưới của Kiều An muốn hủy hôn, Kiều An đã uống 10 viên thuốc ngủ... Hoắc Minh, coi như thím và Cảnh Niên cầu xin cháu, chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Kiều An thôi!"
Bà ấy lại cầu xin Ôn Noãn: "Cô Ôn, tôi biết cô là người hiểu biết, Cảnh Niên đã nói với tôi về cô rồi... Tôi nghĩ cô sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không? Tình trạng Kiều An thực sự không ổn."
Ôn Noãn nghe được hoảng hốt.
Kiều An uống thuốc ngủ...
Ôn Noãn hiểu điều gì quan trọng.
Cô cảm nhận bàn tay Hoắc Minh nắm chặt tay cô, sau đó buông ra lại nắm chặt!
Anh đang... đấu tranh!
Anh cũng muốn đi xem Kiều An, anh không yên tâm với ánh trăng sáng trong lòng.
Đúng vậy, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đau một chút, nhưng Kiều An đã mất đi tình yêu và hôn nhân...
Trong lòng Ôn Noãn cảm thấy buồn bã.
Cô cố gắng nở một nụ cười nhìn Hoắc Minh.
Cô không làm người hào phóng, cô để anh tự quyết định.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô, giọng nói khô khốc vang lên: "Tôi đi xem một chút, sẽ quay lại bên cạnh em ngay! Đợi tôi ở đây, được không?"
Ôn Noãn gần như ngạt thở.
Cô nhẫn nại chịu đựng đau đớn lẳng lặng nhìn anh, khẽ nói: "Hoắc Minh, tôi cũng rất đau."
Bệnh của Kiều An là do chính cô ấy tạo ra.
Nhưng đau đớn trên cơ thể Ôn Noãn lại là do Hoắc Minh gây ra, làm sao anh có thể bỏ cô đi thăm Kiều An, làm sao anh có thể như vậy...
Hoắc Minh nhăn mày: "Tôi đi xem một chút rồi quay lại, sẽ không chậm trễ gì cả!"
Ôn Noãn biết anh đang trách cô không hiểu chuyện.
Ngay cả giọng điệu bà Kiều cũng không như lúc nãy: "Cô Ôn, Kiều An và Hoắc Minh đã là quá khứ, cô không cần quan tâm! Họ đã chia tay nhiều năm, bây giờ chỉ là bạn thân thôi."
Chương 136: Nằm một mình trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Bụng lại truyền đến cơn đau đớn.
Trong cơn đau đó, cô hốt hoảng nghe thấy một thứ âm thanh vỡ vụn ...
Sau đó cô ngẫm lại, có lẽ đó là âm thanh của một trái tim chân thành bị ném vỡ tan tành chăng!
Cô di chuyển cơ thể mình.
Đôi mắt của cô mơ hồ nhưng kiên định...
Cô nghe thấy cô nói: "Hoắc Minh, anh đi đi!"
Gia đình Kiều Cảnh Niên vô cùng biết ơn cô, nói cô rằng họ đã làm phiền rồi, còn nói cô Ôn rất hiểu chuyện.
Khi Hoắc Minh đứng dậy, anh cởi áo khoác đưa cho cô.
Áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người Ôn Noãn, cô bất ngờ vung ra... Da chạm da, xương chạm xương.
Hoắc Minh ngạc nhiên.
Ôn Noãn nói nhẹ nhàng: "Tôi không cần!"
Anh chọn đến bên Kiều An, để lại một chiếc áo thì có nghĩa gì chứ?
Hoắc Minh không phải là người có tính khí tốt, lúc này Ôn Noãn trực tiếp từ chối anh trước mặt người khác nên anh cũng không vui, giọng nói cũng cứng đờ một chút: "Lát nữa tôi đưa em về!"
Ôn Noãn không có lên tiếng.
Lúc này đã đến lượt Ôn Noãn.
Lúc cô đứng lên cũng không nhìn anh. Niềm kiêu hãnh không cho phép cô cầu xin anh thêm lần nữa. Trên đời này có rất nhiều đàn ông hai chân, có lẽ chín mươi chín phần trăm trong số đó không xuất sắc bằng anh, nhưng thế thì sao chứ?
Đàn ông mà một người phụ nữ muốn, chỉ đơn giản là người đặt chính mình lên hàng đầu.
Dù cho anh có tốt đến đâu thì anh vẫn luôn nghĩ về người khác.
Cần anh làm gì?
Ôn Noãn cố gắng chống đỡ từng bước đi vào phòng khám.
Hoắc Minh đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở : "Hoắc Minh, chúng ta mau đi xem Kiều An."
Kiều Cảnh Niên có chút do dự.
Cuối cùng vẫn là dẫn Hoắc Minh đi vào phòng VIP...
Bên trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ nữ phụ khoa thấy Ôn Noãn đau đớn như vậy, lại nhìn về phía sau cô: "Chồng của cô đâu?"
Ôn Noãn vô cùng khó xử.
Cô nằm lên bệ kiểm tra, khóe mắt hơi ướt: "Anh ấy không có thời gian."
Bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn là biết chuyện gì xảy ra, không nhịn được mắng: "Lúc anh ta thỏa mãn thì sao lại có thời gian?"
Mắng vài câu, bác sĩ kiểm tra cho Ôn Noãn.
"Đau..."
Bác sĩ nhấn vài cái, Ôn Noãn đau đến mức toàn thân co rút...
Đời này cô chưa từng trải qua cơn đau thế này!
Bác sĩ nữ trung niên nhìn chằm chằm.
Bà nhìn Ôn Noãn một cái, nhẹ nhàng kéo áo cô xuống, quay sang ngoài nói với y tá: "Chuẩn bị phẫu thuật! Bởi vì XX gây nên đè ép ở khoang bụng, tình trạng bệnh nhân nguy cấp!"
Đầu óc Ôn Noãn trống rỗng.
Bác sĩ nữ nhanh chóng viết một tờ giấy phẫu thuật, vừa trách móc: "Nếu muộn thêm một chút nữa thì có thể nguy hiểm đến tính mạng! Mặc dù là tiểu phẫu chỉ cần làm xong là có thể ra về nhưng vẫn cần có người bên cạnh... Cô có liên lạc được với ai không?"
Ôn Noãn đưa tay vuốt nhẹ bụng.
Cơn đau đớn kéo dài.
Cô nhìn lên trần nhà, nói nhẹ nhàng: "Để tôi gọi bạn của tôi đến!"
Bác sĩ nữ nhìn cô, thật đáng tiếc.
Cô gái xinh đẹp như vậy, không biết là tên đàn ông nào đùa giỡn, bị chơi đùa như thế cũng không thèm quan tâm.
Tay Ôn Noãn run run gọi điện cho Bạch Vi.
Bạch Vi nghe xong, vừa thay quần áo vừa mắng: "Hoắc Minh làm gì thế này! Khốn kiếp!"
...
Ôn Noãn tự mình ký tên, làm cuộc phẫu thuật này.
Phẫu thuật rất nhỏ, nhưng rất đau.
Cô cố gắng chịu đựng, nắm chặt tấm ga trắng trên giường bệnh viện.. Đau đến mơ hồ, cô phảng phất lúc ấy nghe tiếng Hoắc Minh kề sát bên tai cô thì thầm: "Thoải mái không? Ôn Noãn... Tôi rất thoải mái."
Ôn Noãn quay mặt đi chỗ khác.
Nước mắt thành dòng bất ngờ rơi xuống.
Khi Bạch Vi đến, cuộc phẫu thuật của Ôn Noãn đã xong.
Khuôn mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, cơ thể càng thêm yếu ớt, hai chân gần như không thể đứng vững.
Nỗi đau này, sự khó khăn này... tình yêu mà Hoắc Minh dành cho cô cộng lại cũng không so sánh nổi.
Bạch Vi vừa thấy cô liền khóc.
"Tên khốn kiếp đó đâu! Không phải lúc này anh ta đi gặp người tình cũ của mình chứ?"
Ôn Noãn khẽ cười.
Bạch Vi nói đúng, Hoắc Minh thật sự vứt bỏ cô đi thăm Kiều An.
Anh nói rằng sẽ đi xem một chút, nhưng đã gần một giờ trôi qua mà anh vẫn chưa quay lại.
Ôn Noãn không quan tâm nữa.
Cô và anh... chia tay từ đây!
Từ nay về sau, cô đối với anh không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, anh với Kiều An là yêu hay là hận đều không liên quan đến cô nữa.
Bạch Vi cho cô uống thuốc, dìu cô chuẩn bị đi ra.
...
Tầng trệt của bệnh viện.
Luôn có một số người, ở một thời điểm nhất định tự nhiên không hẹn mà gặp.
Ôn Noãn gặp gia đình của Kiều An, còn có Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên và vợ đứng hai bên dìu Kiều An, Hoắc Minh theo phía sau, tay cầm một cái túi thuốc.
Vẻ mặt anh tự nhiên trông như là con rể của nhà họ Kiều.
Mà Kiều An trông rất vui vẻ.
Sắc mặt hồng hào, giọng nói dịu dàng: "Hoắc Minh, thực ra anh không cần đến thăm em đâu! Anh bỏ lại cô Ôn, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận!"
Hoắc Minh nói gì đó, Ôn Noãn không nghe thấy.
Nhưng trong tình huống này cô thật sự cảm thấy ghê tởm, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Bạch Vi, chúng ta đi!"
"Đi cái gì mà đi?" Bạch Vi là một người nóng nảy.
Cô ấy nhẹ nhàng buông Ôn Noãn, sau đó đi đến chỗ đại gia đình kia.
Giọng nói của Bạch Vi sắc nhọn chói tai.
"Luật sư Hoắc bận rộn quá nhỉ!"
"Anh làm cho Ôn Noãn trở nên như vậy, hại cô ấy phải nằm trên bàn phẫu thuật một mình, trong khi lại có thời gian rảnh để thăm người tình cũ... Hoắc Minh, khốn kiếp, hôm nay tôi đã thấy rõ loại đàn ông như anh là tồi nhất! Mười Diêu Tử An cũng không thể sánh được với anh."
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không đáp lại Bạch Vi, nhìn vào Ôn Noãn đằng sau cô ấy.
Ôn Noãn dựa vào vách tường, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy.
Môi của cô một chút sắc cũng không có, chạm vào một cái liền ngã.
Hoắc Minh đưa cái túi cho Kiều Cảnh Niên, tiến lên đỡ lấy Ôn Noãn... Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Nhưng Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô không cho anh lại gần, toàn thân cô đều cự tuyệt.
Cô hít một hơi thật sâu nói: "Hoắc Minh, chúng ta kết thúc! Ngay từ khi anh chọn đi thăm Kiều An, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc... Sau này, nếu anh tiếp tục giúp đỡ bố tôi trong vụ kiện tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, nếu anh không muốn tôi sẽ cầu xin Cố Trường Khanh, tôi nghĩ anh ta sẽ có cách."
Ôn Noãn nói những điều này, gần như hao hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh vô thức muốn nắm lấy cô.
"Tôi không biết em phải phẫu thuật, nếu không tôi sẽ không rời đi."
Ôn Noãn không phản bác.
Cô đứng ở đó, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: "Hoắc Minh, thực sự tôi đã từng thích anh! Nhưng cho đến bây giờ tôi không chắc nữa, vì thích anh đối với một cô gái bình thường như tôi là thấp hèn, những quy tắc của anh, những đặc quyền của anh, Ôn Noãn tôi thật sự không xứng đáng chút nào."
"Cho nên, chúng ta kết thúc."
"Cho nên, đừng dây dưa nữa."
...
Ôn Noãn nói xong, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh, tựa như Morning Dew trên bông hoa nở rộ bên vách núi.
Rơi vào trái tim của Hoắc Minh khiến anh đau đớn!
Ôn Noãn quay người, Bạch Vi tiến lên phía trước dìu cô.
Hoắc Minh nắm chặt cánh tay cô, giọng nói căng thẳng: "Ôn Noãn..."
"Buông tay!"
"Hoắc Minh, chúng ta không còn quan hệ gì nữa..."
"Sau này, tôi không còn thích anh nữa! Xin anh cùng với Kiều An yên tâm..."
Chương 137: Tôi chúc các người hạnh phúc suốt đời suốt kiếp
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng hất tay Hoắc Minh ra.
"Bạch Vi, chúng ta đi thôi!"
Bạch Vi vừa đau lòng vừa buồn bã, nghe vậy càng tức giận hơn.
Cô ấy giơ ngón giữa với Hoắc Minh: "Đồ đê tiện! Tôi chúc anh tuyệt tử tuyệt tôn!"
Ôn Noãn cụp mắt.
"Bạch Vi, đừng làm vậy nữa, tớ với luật sư Hoắc cũng coi như chia tay trong yên bình."
Bạch Vi biết, vì Ôn Bá Ngôn cho nên Ôn Noãn mới bỏ qua chuyện này, mới phải chịu ấm ức như thế.
Ôn Noãn có thể nhịn được, cô ấy cũng có thể nhịn.
Bạch Vi nghẹn ngào nói: "Được! Chúng ta về nhà thôi."
Hoắc Minh lại giữ chặt tay Ôn Noãn một lần nữa.
Lần này, Ôn Noãn vùng mạnh tay anh ra.
...
"Cô Ôn."
Kiều Cảnh Niên bước tới, chân thành tha thiết xin lỗi: "Cô Ôn, Kiều An còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này cũng do chú và vợ chú chưa suy nghĩ chu toàn! Chú xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể nể mặt chú, cho Hoắc Minh một cơ hội để cậu ấy giải thích."
Ôn Noãn cười nhạt.
Lúc này cô đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn phải đứng đây phân rõ phải trái trắng đen với mấy người này.
Ngoại trừ Bạch Vi ra, còn ai đau lòng vì cô nữa?
Ôn Noãn quay người lại, im lặng nhìn Kiều Cảnh Niên.
"Chú Kiều, chú không sai gì cả!"
"Kiều An là hòn ngọc quý trên tay chú, chú và vợ mình thiên vị cho cô ấy thì có gì là sai đâu chứ?"
"Còn về cô Kiều, cô ấy chỉ theo đuổi tình yêu của mình thôi, lại càng không sai."
...
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu.
Cô từ từ liếc mắt quét qua khuôn mặt của những người này, chậm rãi nói: "Tôi và luật sư Hoắc cũng coi như từng quen biết nhau, bây giờ tôi xin chúc anh ta và cô Kiều hạnh phúc trọn đời trọn kiếp."
Kiều Cảnh Niên khựng người lại.
Ông không thể ngờ cô gái trước mặt lại quyết liệt đến thế, khiến ông nhớ tới Lục Tiểu Noãn.
Năm đó ông và Tiểu Noãn hiểu lầm nên cãi nhau, lúc ấy Tiểu Noãn cũng đỏ mắt nói chia tay với ông!
Tiểu Noãn...
Giờ em đang ở đâu?
Nếu em sinh ra một đứa con gái, liệu nó có giống như cô Ôn đây, chịu hết mọi ấm ức, bị người khác bắt nạt?
Kiều Cảnh Niên vốn là người lương thiện, ông nghĩ đến đứa con ruột thịt không có duyên gặp mặt, trong mắt ngân ngấn nước, ông... Muốn nói vài lời nhẹ nhàng để an ủi cô gái trước mặt...
Nhưng Ôn Noãn đã quay người rời đi.
Cô đau đớn nhưng lưng vẫn thẳng.
Vốn dĩ thế này đã đủ nhục nhã rồi, cô không muốn bị người khác chế nhạo nữa.
Bạch Vi dùng hết sức lực đỡ cô, trong giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: "Ôn Noãn, cậu đừng cứng đầu như vậy có được không? Muốn khóc thì cứ khóc đi, trần đời có ai là không gặp phải mấy thằng trai đểu đâu! Đồ đê tiện đó dám đối xử đểu giả với chúng ta, chúng ta cứ đánh lại một trận là được, đừng cố chịu đựng như thế."
Ôn Noãn dừng lại, cô nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ quên anh ta đi, sẽ bắt đầu lại một lần nữa!"
Bạch Vi sửng sốt.
Hoắc Minh đuổi theo sau đúng lúc nghe thấy những lời vừa rồi của Ôn Noãn.
Trên gương mặt anh tuấn trưởng thành của anh hiện lên sự mê mang.
Ôn Noãn nói muốn quên anh đi!
Cô thật sự muốn quên anh sao?
Cô đã chia tay với anh, có phải sẽ coi anh như người xa lạ, một ngày nào đó cô có bạn trai mới, sẽ bình tĩnh giới thiệu anh với gã bạn trai ấy, giống như cách cô từng làm với Cố Trường Khanh.
Trong đầu Hoắc Minh hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Lần đầu tiên anh và Ôn Noãn gặp nhau.
Lúc ngồi trên xe từ sân gôn trở về, rõ ràng cô rất ngây ngô nhưng lại cố giả vờ như có kinh nghiệm.
Ở nhà hàng Pháp, cô ngồi đánh đàn.
Thực ra đều khiến anh động lòng...
Còn có vô số chi tiết trong sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cùng thân mật triền miên ở mỗi một góc trong chung cư, anh thích nhìn cô tình mê ý loạn, cắn lỗ tai cô gọi cô là Morning Dew.
Ôn Noãn là người phụ nữ đầu tiên chân chính của anh.
Anh hối hận rồi.
Trong chuyện tình cảm, rất ít khi Hoắc Minh hối hận.
Năm đó khi chia tay Kiều An, anh dứt khoát kiên quyết, qua nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc hối hận.
Có lẽ tình nghĩa nhiều năm với cô ấy chưa hết.
Có lẽ tình cảm với chú Kiều vẫn còn.
Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, cũng chưa từng suy nghĩ đến chuyện nếu mình ở cạnh cô ấy nhiều hơn, thì cô ấy sẽ không đi theo người khác...
Hôm nay anh đã khiến Ôn Noãn bị thương.
Anh vô cùng hối hận, anh muốn bồi thường cho cô, anh không muốn chia tay cô.
Bọn họ không nên kết thúc như vậy...
Hoắc Minh nắm chặt lấy cửa xe, nhìn Ôn Noãn nói: "Để tôi đưa em về."
Ôn Noãn ngồi trong xe, cô cực kỳ bình tĩnh: "Hoắc Minh, chúng ta cắt đứt hoàn toàn đi!"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng: "Luật sư Hoắc, tôi và anh không giống nhau, tôi đối diện với tình cảm của mình không dây dưa dài dòng, càng không thích chân trong chân ngoài, vương vấn tình cũ!"
Lông mày Hoắc Minh nhíu chặt.
Anh vẫn muốn giải thích!
Bỗng nhiên Ôn Noãn đỏ ửng hai mắt, nhìn chằm chằm anh: "Hoắc Minh, tôi rất đau! Hiện tại... Anh có thể thả tôi đi được không?"
Anh ngẩn người ra.
Ôn Noãn dùng sức đóng sầm cửa xe lại.
Rầm một tiếng, ngón tay Hoắc Minh bị kẹp, trong nháy mắt đã trở nên xanh tím.
Hoắc Minh lùi về sau một bước theo bản năng, Bạch Vi lại mắng một câu "Đồ đê tiện" rồi lái xe đi.
...
Cách một lớp cửa kính, Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc, không biết là vì đau, hay là... Vì anh.
Kiều An đi tới.
"Hoắc Minh, tay của anh..."
"Cô Ôn cũng thật là, sao cô ta có thể đối xử với anh như vậy được?"
"Hoắc Minh, chúng ta đi gặp bác sĩ thôi."
...
Hoắc Minh nghe Kiều An nhỏ giọng khuyên nhủ, trong lòng cực kỳ bực bội.
Anh đẩy Kiều An ra.
"Cút đi!"
Kiều An sửng sốt.
Cô ta chậm rãi ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tối tăm này của anh, giống như phát hiện vợ mình ngoại tình với người khác, không phải... So với ngoại tình thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Trong lòng Kiều An run rẩy không thôi, chẳng lẽ Hoắc Minh thật sự... Yêu Ôn Noãn sao?
...
Hoắc Minh dứt khoát lên xe.
Anh lái xe cực nhanh, gần như đồng thời đến nhà Ôn Noãn cùng Bạch Vi.
Ôn Noãn xuống xe nhưng không thèm để ý đến anh, đối với cô mà nói, Hoắc Minh chỉ là người dưng nước lã không hề liên quan.
Trong lòng anh thắt lại.
"Ôn Noãn!"
Bạch Vi đỡ Ôn Noãn, sau đó ném hai tờ giấy lên người anh.
"Đây là phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn, anh xem cho kỹ!"
"Lúc Ôn Noãn đau sắp chết, anh ở chỗ nào?"
"Đồ đê tiện! Anh không xứng với Ôn Noãn! Càng không xứng với tình cảm cậu ấy dành cho anh... Loại người như anh nên khóa chặt vào Kiều An cho đến chết, đừng có thả ra ngoài làm hại người khác!"
...
Bạch Vi mắng xong, cảm thấy hả giận.
Cô ấy đỡ Ôn Noãn lên lầu.
Một lát sau, đèn chung cư sáng lên.
Hoắc Minh dựa vào chiếc Bentley màu vàng, đọc kỹ phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn dưới ánh trăng, những dòng chữ dày đặc khiến anh gần như không thở nổi.
Là anh khiến Ôn Noãn bị thương.
Là anh để Ôn Noãn ở lại một mình trong phòng phẫu thuật.
Hoắc Minh nhớ đến lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, cô đau đến mức khóc ướt một mảng khăn trải giường.
Ôn Noãn sợ đau như thế!
Hoắc Minh không lên xe, anh đứng dựa vào cửa xe chậm rãi hút thuốc.
Cứ đứng như thế đến hơn nửa đêm.
Lúc rạng sáng, Bạch Vi đi ra ngoài mua đồ ăn, khi đi ngang qua chiếc Bentley màu vàng còn không quên phỉ nhổ một câu.
Đồ đê tiện!
Hoắc Minh không để ý đến cô ấy.
Chờ Bạch Vi đi rồi, anh lập tức mở cửa xe, đi tới chung cư của Ôn Noãn rồi ấn chuông cửa.
Ôn Noãn cho rằng Bạch Vi trở về, cố đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đứng ngoài cửa lại là Hoắc Minh.
Trong tay anh còn cầm mấy túi đồ dinh dưỡng, còn có hai phần ăn sáng, là loại mà cô thích ăn.
Ôn Noãn không cho anh đi vào.
Giọng nói của cô cực kì lạnh nhạt: "Hoắc Minh, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, chứ không phải bị sảy thai, anh không cần phải làm như vậy!"
Hơn nữa, trái tim cô đã tan vỡ rồi...
Cho dù có làm như vậy cũng chỉ dư thừa mà thôi!
Bình luận facebook