Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
Chương 291: Anh để Sở Liên ở lại thành phố B!
Ôn Noãn lạnh lùng: “Không cần!”
Cô muốn xuống xe, nhưng Hoắc Minh nhanh hơn cô một bước, chặn cô lại trong xe.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú: “Lần trước là lỗi của anh, anh không nên đối xử với em như vậy, nhưng mà Ôn Noãn… Em đừng lạnh lùng và nói mấy câu chọc tức anh nữa được không?”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô nhìn ra ngoài xe, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay Sở Liên đến gặp tôi, cô ta nói muốn ở bên anh, cô ta còn nói cô ta không cần danh phận! Hoắc Minh, anh biết tôi ghét anh đến mức nào không? Nếu không phải anh nhất quyết cứu cô ta và ở lại bệnh viện thêm hai ba ngày thì cô ta lấy đâu ra tự tin để khiêu chiến tôi?”
Tất cả, đều do anh gây ra!
Hoắc Minh ngẩn người.
Anh chưa bao giờ ngờ rằng Sở Liên lại mặt dày như vậy, anh đã thanh toán tiền thuốc men cho cô ta, sau khi xác nhận tính mạng cô ta không gặp nguy hiểm thì anh không liên lạc với cô ta nữa và kéo cô ta vào danh sách đen.
Anh hạ giọng: “Anh sẽ giải quyết, được chứ?”
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Không cần! Để tôi làm!”
Hoắc Minh nghĩ chỉ là phụ nữ cãi nhau, rồi đuổi Sở Liên đi… Anh không can thiệp.
Tối nay anh có phần xúc động, anh muốn ở bên Ôn Noãn.
Anh trầm giọng van xin: “Vào phòng anh qua đêm đi, anh sẽ không làm gì em, cũng sẽ không làm chuyện gì khiến em phản cảm!”
Ôn Noãn không hứng thú.
Cho dù cô cũng có nhu cầu của phụ nữ, nhưng cô thực sự không vượt qua được rào cản trong lòng.
Cô lập tức từ chối.
Dưới ánh trăng hiu hắt, Hoắc Minh cúi người muốn hôn cô.
Ôn Noãn dịch vào bên trong.
Cô định xuống xe từ bên kia, nhưng Hoắc Minh nhanh chóng lên xe, nắm lấy cánh tay cô và ấn cô vào ghế sau, định hôn cô…
Ngoài xe vang lên một tiếng ho nhẹ.
Sau đó là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Làm gì đấy, Hoắc Minh?”
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ.
Anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay, gương mặt đẹp trai mang theo vài phần khó chịu…
Ôn Noãn nghẹn họng, giọng nói hơi khàn: “Bố, con đi dạo với bố nhé!”
Hoắc Chấn Đông liền đợi ngoài xe.
Hoắc Minh buông lỏng tay, Ôn Noãn sửa sang lại rồi xuống xe.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy liền biết đôi vợ chồng son đang cãi nhau không thoải mái, ông cười nói: “Noãn Noãn đi dạo với bố đi!”
Ôn Noãn mặc thêm áo khoác và đi theo Hoắc Chấn Đông.
Tình cảm giữa họ thật tốt, thân thiết như bố con vậy.
Đi được một lúc, giọng nói của Hoắc Chấn Đông dịu dàng yêu thương: “Bố và mẹ cũng biết con phải chịu tổn thương, Hoắc Minh ấy à… Ôi, bố mẹ cũng khó mà quản được tính khí của nó!”
Giọng nói Ôn Noãn hơi mang giọng mũi: “Vâng, hơi vất vả ạ!”
Hoắc Chấn Đông vỗ vai cô, cùng cô đi dạo.
Ông biết Ôn Noãn không vui, nếu không phải vì tình cảm vợ chồng trong quá khứ hay vì hiện giờ Ôn Noãn đã có một trai một gái, tại sao phải chịu thiệt thòi như thế?
…
Cuộc sống diễn ra đều đều.
Một tuần sau, buổi tối Ôn Noãn đang đánh dương cầm trong phòng khách.
Quản gia thì thầm bạn Tiểu Ngải muốn gặp cô.
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Mời cô ta vào!”
Đây là lần thứ hai bạn Sở Liên đến nhà họ Hoắc, cô ta không dám ngồi xuống mà chỉ đứng cạnh Ôn Noãn, thận trọng nói: “Bà Hoắc, xin bà hãy để cho Sở Liên một con đường sống!”
Ôn Noãn tiếp tục đánh đàn.
Tiểu Ngải nức nở: “Sở Liên đã bị nhà trường đuổi học, hai vệ sĩ của bà đi theo cậu ấy từng giây từng phút, cậu ấy đã ngột ngạt đến nỗi sắp điên rồi! Bà Hoắc, thân thế của cậu ấy rất đáng thương, cầu xin bà buông tha cho cậu ấy!”
Ôn Noãn ngừng tay.
Cô nhìn Tiểu Ngải, cười nhẹ: “Nhân tiện cô nhắn cho cô ta, chỉ cần cô ta về quê, tôi sẽ không truy cứu ba trăm triệu đó!”
Sắc mặt Tiểu Ngải tái nhợt.
Cô ta khẽ nói: “Khó khăn lắm Sở Liên mới đến được thành phố B, cậu ấy không thể trở về được, cậu ấy trở về thì cuộc đời cậu ấy sẽ kết thúc! Xin bà giơ cao đánh khẽ!”
Ôn Noãn cười lạnh: “Cô ta tự nghĩ quẩn trong lòng, vậy mà còn đổ lỗi cho người khác sao?”
Tiểu Ngải vẫn muốn cầu xin thì tiếng bước chân vang lên từ lối vào.
Là Hoắc Minh!
Anh có vẻ không vui, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Tiểu Ngải lại cầu xin anh nhưng Hoắc Minh không đồng ý, yêu cầu Tiểu Ngải rời đi trước.
Sau khi những người khác đi rồi, anh dựa vào đàn dương cầm, trên mặt cười như không cười: “Bà Hoắc, đây là xã hội pháp trị!”
Ôn Noãn biết anh đang cầu xin.
Cô hơi cụp mắt xuống, cảm thấy trái tim đau xót nặng nề.
“Đau lòng?”
“Vậy luật sư Hoắc có thể nghĩ ra cách ngăn cô ta đến gần tôi, ngăn cô ta gọi điện cho chồng tôi được không?”
…
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nói: “Em biết anh không có ý gì với cô ta mà, sao em cứ phải thế!”
Anh luôn cảm thấy cô là người thiếu nhân tính!
Anh biết quá khứ của Sở Liên.
Hoàn cảnh rất tệ, quá trình trưởng thành cũng khó diễn tả, nên dù cho cô gái đó có suy nghĩ khác với anh thì chỉ cần anh không nghĩ vậy, Sở Liên hoàn toàn sẽ không trở thành mâu thuẫn giữa vợ chồng họ.
Ôn Noãn quá để ý!
Ôn Noãn tiếp tục đàn dương cầm, sau một bản nhạc, cô thì thầm: “Hoắc Minh, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi muốn bảo vệ…”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.
Anh từ từ nới lỏng cà vạt và bước lên tầng …
Bữa tối và khi dỗ Hoắc Tây và Doãn Tư đi ngủ, họ không hề nói chuyện với nhau, tuy cùng sống chung một nhà, nhưng họ giống như những người xa lạ.
Ôn Noãn không còn quan tâm nữa.
Đêm khuya.
Họ về phòng của mình.
Trên hành lang tối đen, Hoắc Minh nắm lấy tay Ôn Noãn: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Nói xong, điện thoại của Ôn Noãn vang lên, cô nhấc máy.
Đó là vệ sĩ gọi đến, giọng nói có phần do dự: “Tổng Giám đốc Ôn, cô gái kia nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, ngã gãy chân!”
Nhảy ra khỏi cửa sổ…
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đi bệnh viện! Tiếp tục theo dõi!”
Hoắc Minh hất chiếc điện thoại khỏi tay cô, trong lúc cấp bách, giọng điệu anh rất nặng nề…
“Cô ta đã bị đuổi học rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
“Ôn Noãn… Em máu lạnh như vậy sao? Em làm như vậy là vì không tin tưởng tôi hay không tin sức quyến rũ của em?”
“Hay là do cuộc hôn nhân trước kia của chúng ta?”
…
Anh liên tục chất vấn.
Ôn Noãn có phần hoảng hốt, sau đó, cô cười nhạt.
“Đúng! Tôi máu lạnh thế đấy!”
“Tôi không thể chịu được một người như vậy ở lại thành phố B đấy!”
“Tôi không quan tâm đến sống chết của cô ta!”
…
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt toát lên vẻ tức giận!
Anh đi đến cuối lối đi, bấm điện thoại gọi cho trợ lý và giải thích một loạt chuyện.
Trợ lý hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm!
Ôn Noãn đứng dưới ngọn đèn, cô nghe thấy những lời nói của anh, anh muốn khôi phục hồ sơ học tập cho Sở Liên và trả tiền thuốc men thay cho cô ta…
Anh để Sở Liên ở lại thành phố B.
Lúc này, Ôn Noãn vô cùng mệt mỏi.
Cô cảm thấy mình và Hoắc Minh hoàn toàn không chung tiếng nói, sự tổn thương mà cô đã trải qua và nỗi sợ hãi trong lòng không bao giờ có thể được Hoắc Minh thông cảm.
Đèn pha lê sáng rực rỡ trên hàng lang.
Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch, cô gửi tin nhắn Zalo: [Rút lui, không cần theo dõi cô ta nữa!]
Hoắc Minh gọi điện thoại xong, quay đầu lại.
Ôn Noãn đã không còn ở đó nữa, hành lang dài mỹ lệ chỉ còn lại cái buốt lạnh…
Hoắc Minh nghĩ lại lời mình nói, giọng điệu có phần quá nặng nề.
Anh không muốn cãi nhau với cô, anh sẵn lòng dỗ dành cô và mỗi người đều nhượng bộ thì chuyện của Sở Liên sẽ kết thúc.
Anh gõ cửa phòng ngủ của cô: “Ôn Noãn, mở cửa!”
Sau một lúc lâu, bên trong không có động tĩnh…
Hiển nhiên cô không muốn nói chuyện với anh.
Hoắc Minh kiên nhẫn đợi một lát, sau đó trầm giọng nói: “Em mở cửa đi, chúng ta nói chuyện, chắc em cũng không muốn đánh thức người già muộn thế này đâu! Ôn Noãn, em đừng ngang ngược nữa, được không?”
…
Cô vẫn không ra ngoài!
Hoắc Minh đứng một lúc lâu mới trở về phòng ngủ…
Quan hệ vợ chồng giữa họ đã đóng băng!
Cơ hội gặp mặt của họ rất hiếm hoi, gần như Ôn Noãn không cho anh một cơ hội nào, anh cũng không thể tự làm mất thể diện.
Trong đêm khuya vắng lặng, chỉ có khao khát về thể xác mới nói cho anh, anh bị cô thu hút và vẫn rất muốn cô…
Ôn Noãn lạnh lùng: “Không cần!”
Cô muốn xuống xe, nhưng Hoắc Minh nhanh hơn cô một bước, chặn cô lại trong xe.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú: “Lần trước là lỗi của anh, anh không nên đối xử với em như vậy, nhưng mà Ôn Noãn… Em đừng lạnh lùng và nói mấy câu chọc tức anh nữa được không?”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô nhìn ra ngoài xe, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay Sở Liên đến gặp tôi, cô ta nói muốn ở bên anh, cô ta còn nói cô ta không cần danh phận! Hoắc Minh, anh biết tôi ghét anh đến mức nào không? Nếu không phải anh nhất quyết cứu cô ta và ở lại bệnh viện thêm hai ba ngày thì cô ta lấy đâu ra tự tin để khiêu chiến tôi?”
Tất cả, đều do anh gây ra!
Hoắc Minh ngẩn người.
Anh chưa bao giờ ngờ rằng Sở Liên lại mặt dày như vậy, anh đã thanh toán tiền thuốc men cho cô ta, sau khi xác nhận tính mạng cô ta không gặp nguy hiểm thì anh không liên lạc với cô ta nữa và kéo cô ta vào danh sách đen.
Anh hạ giọng: “Anh sẽ giải quyết, được chứ?”
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Không cần! Để tôi làm!”
Hoắc Minh nghĩ chỉ là phụ nữ cãi nhau, rồi đuổi Sở Liên đi… Anh không can thiệp.
Tối nay anh có phần xúc động, anh muốn ở bên Ôn Noãn.
Anh trầm giọng van xin: “Vào phòng anh qua đêm đi, anh sẽ không làm gì em, cũng sẽ không làm chuyện gì khiến em phản cảm!”
Ôn Noãn không hứng thú.
Cho dù cô cũng có nhu cầu của phụ nữ, nhưng cô thực sự không vượt qua được rào cản trong lòng.
Cô lập tức từ chối.
Dưới ánh trăng hiu hắt, Hoắc Minh cúi người muốn hôn cô.
Ôn Noãn dịch vào bên trong.
Cô định xuống xe từ bên kia, nhưng Hoắc Minh nhanh chóng lên xe, nắm lấy cánh tay cô và ấn cô vào ghế sau, định hôn cô…
Ngoài xe vang lên một tiếng ho nhẹ.
Sau đó là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Làm gì đấy, Hoắc Minh?”
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ.
Anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay, gương mặt đẹp trai mang theo vài phần khó chịu…
Ôn Noãn nghẹn họng, giọng nói hơi khàn: “Bố, con đi dạo với bố nhé!”
Hoắc Chấn Đông liền đợi ngoài xe.
Hoắc Minh buông lỏng tay, Ôn Noãn sửa sang lại rồi xuống xe.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy liền biết đôi vợ chồng son đang cãi nhau không thoải mái, ông cười nói: “Noãn Noãn đi dạo với bố đi!”
Ôn Noãn mặc thêm áo khoác và đi theo Hoắc Chấn Đông.
Tình cảm giữa họ thật tốt, thân thiết như bố con vậy.
Đi được một lúc, giọng nói của Hoắc Chấn Đông dịu dàng yêu thương: “Bố và mẹ cũng biết con phải chịu tổn thương, Hoắc Minh ấy à… Ôi, bố mẹ cũng khó mà quản được tính khí của nó!”
Giọng nói Ôn Noãn hơi mang giọng mũi: “Vâng, hơi vất vả ạ!”
Hoắc Chấn Đông vỗ vai cô, cùng cô đi dạo.
Ông biết Ôn Noãn không vui, nếu không phải vì tình cảm vợ chồng trong quá khứ hay vì hiện giờ Ôn Noãn đã có một trai một gái, tại sao phải chịu thiệt thòi như thế?
…
Cuộc sống diễn ra đều đều.
Một tuần sau, buổi tối Ôn Noãn đang đánh dương cầm trong phòng khách.
Quản gia thì thầm bạn Tiểu Ngải muốn gặp cô.
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Mời cô ta vào!”
Đây là lần thứ hai bạn Sở Liên đến nhà họ Hoắc, cô ta không dám ngồi xuống mà chỉ đứng cạnh Ôn Noãn, thận trọng nói: “Bà Hoắc, xin bà hãy để cho Sở Liên một con đường sống!”
Ôn Noãn tiếp tục đánh đàn.
Tiểu Ngải nức nở: “Sở Liên đã bị nhà trường đuổi học, hai vệ sĩ của bà đi theo cậu ấy từng giây từng phút, cậu ấy đã ngột ngạt đến nỗi sắp điên rồi! Bà Hoắc, thân thế của cậu ấy rất đáng thương, cầu xin bà buông tha cho cậu ấy!”
Ôn Noãn ngừng tay.
Cô nhìn Tiểu Ngải, cười nhẹ: “Nhân tiện cô nhắn cho cô ta, chỉ cần cô ta về quê, tôi sẽ không truy cứu ba trăm triệu đó!”
Sắc mặt Tiểu Ngải tái nhợt.
Cô ta khẽ nói: “Khó khăn lắm Sở Liên mới đến được thành phố B, cậu ấy không thể trở về được, cậu ấy trở về thì cuộc đời cậu ấy sẽ kết thúc! Xin bà giơ cao đánh khẽ!”
Ôn Noãn cười lạnh: “Cô ta tự nghĩ quẩn trong lòng, vậy mà còn đổ lỗi cho người khác sao?”
Tiểu Ngải vẫn muốn cầu xin thì tiếng bước chân vang lên từ lối vào.
Là Hoắc Minh!
Anh có vẻ không vui, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Tiểu Ngải lại cầu xin anh nhưng Hoắc Minh không đồng ý, yêu cầu Tiểu Ngải rời đi trước.
Sau khi những người khác đi rồi, anh dựa vào đàn dương cầm, trên mặt cười như không cười: “Bà Hoắc, đây là xã hội pháp trị!”
Ôn Noãn biết anh đang cầu xin.
Cô hơi cụp mắt xuống, cảm thấy trái tim đau xót nặng nề.
“Đau lòng?”
“Vậy luật sư Hoắc có thể nghĩ ra cách ngăn cô ta đến gần tôi, ngăn cô ta gọi điện cho chồng tôi được không?”
…
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nói: “Em biết anh không có ý gì với cô ta mà, sao em cứ phải thế!”
Anh luôn cảm thấy cô là người thiếu nhân tính!
Anh biết quá khứ của Sở Liên.
Hoàn cảnh rất tệ, quá trình trưởng thành cũng khó diễn tả, nên dù cho cô gái đó có suy nghĩ khác với anh thì chỉ cần anh không nghĩ vậy, Sở Liên hoàn toàn sẽ không trở thành mâu thuẫn giữa vợ chồng họ.
Ôn Noãn quá để ý!
Ôn Noãn tiếp tục đàn dương cầm, sau một bản nhạc, cô thì thầm: “Hoắc Minh, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi muốn bảo vệ…”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.
Anh từ từ nới lỏng cà vạt và bước lên tầng …
Bữa tối và khi dỗ Hoắc Tây và Doãn Tư đi ngủ, họ không hề nói chuyện với nhau, tuy cùng sống chung một nhà, nhưng họ giống như những người xa lạ.
Ôn Noãn không còn quan tâm nữa.
Đêm khuya.
Họ về phòng của mình.
Trên hành lang tối đen, Hoắc Minh nắm lấy tay Ôn Noãn: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Nói xong, điện thoại của Ôn Noãn vang lên, cô nhấc máy.
Đó là vệ sĩ gọi đến, giọng nói có phần do dự: “Tổng Giám đốc Ôn, cô gái kia nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, ngã gãy chân!”
Nhảy ra khỏi cửa sổ…
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đi bệnh viện! Tiếp tục theo dõi!”
Hoắc Minh hất chiếc điện thoại khỏi tay cô, trong lúc cấp bách, giọng điệu anh rất nặng nề…
“Cô ta đã bị đuổi học rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
“Ôn Noãn… Em máu lạnh như vậy sao? Em làm như vậy là vì không tin tưởng tôi hay không tin sức quyến rũ của em?”
“Hay là do cuộc hôn nhân trước kia của chúng ta?”
…
Anh liên tục chất vấn.
Ôn Noãn có phần hoảng hốt, sau đó, cô cười nhạt.
“Đúng! Tôi máu lạnh thế đấy!”
“Tôi không thể chịu được một người như vậy ở lại thành phố B đấy!”
“Tôi không quan tâm đến sống chết của cô ta!”
…
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt toát lên vẻ tức giận!
Anh đi đến cuối lối đi, bấm điện thoại gọi cho trợ lý và giải thích một loạt chuyện.
Trợ lý hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm!
Ôn Noãn đứng dưới ngọn đèn, cô nghe thấy những lời nói của anh, anh muốn khôi phục hồ sơ học tập cho Sở Liên và trả tiền thuốc men thay cho cô ta…
Anh để Sở Liên ở lại thành phố B.
Lúc này, Ôn Noãn vô cùng mệt mỏi.
Cô cảm thấy mình và Hoắc Minh hoàn toàn không chung tiếng nói, sự tổn thương mà cô đã trải qua và nỗi sợ hãi trong lòng không bao giờ có thể được Hoắc Minh thông cảm.
Đèn pha lê sáng rực rỡ trên hàng lang.
Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch, cô gửi tin nhắn Zalo: [Rút lui, không cần theo dõi cô ta nữa!]
Hoắc Minh gọi điện thoại xong, quay đầu lại.
Ôn Noãn đã không còn ở đó nữa, hành lang dài mỹ lệ chỉ còn lại cái buốt lạnh…
Hoắc Minh nghĩ lại lời mình nói, giọng điệu có phần quá nặng nề.
Anh không muốn cãi nhau với cô, anh sẵn lòng dỗ dành cô và mỗi người đều nhượng bộ thì chuyện của Sở Liên sẽ kết thúc.
Anh gõ cửa phòng ngủ của cô: “Ôn Noãn, mở cửa!”
Sau một lúc lâu, bên trong không có động tĩnh…
Hiển nhiên cô không muốn nói chuyện với anh.
Hoắc Minh kiên nhẫn đợi một lát, sau đó trầm giọng nói: “Em mở cửa đi, chúng ta nói chuyện, chắc em cũng không muốn đánh thức người già muộn thế này đâu! Ôn Noãn, em đừng ngang ngược nữa, được không?”
…
Cô vẫn không ra ngoài!
Hoắc Minh đứng một lúc lâu mới trở về phòng ngủ…
Quan hệ vợ chồng giữa họ đã đóng băng!
Cơ hội gặp mặt của họ rất hiếm hoi, gần như Ôn Noãn không cho anh một cơ hội nào, anh cũng không thể tự làm mất thể diện.
Trong đêm khuya vắng lặng, chỉ có khao khát về thể xác mới nói cho anh, anh bị cô thu hút và vẫn rất muốn cô…
Bình luận facebook