-
Chương 296-300
Chương 296: Sau khi ký tên, anh nhìn thấy quyển nhật ký!
Đêm khuya.
Thư ký Trương gửi tài liệu đến.
Trong phòng sách, Hoắc Minh và Ôn Noãn ngồi cạnh nhau…
Anh ký tên trước, dứt khoát thoải mái.
Đến lượt Ôn Noãn, cô nắm tờ giấy kia nhìn một lúc lâu, rồi mới cúi xuống ký tên.
Khóe mắt cô ươn ướt…
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cô vài giây, giọng điệu bỡn cợt: "Đây không phải là điều cô muốn sao?"
Anh cảm thấy trong lòng thật sảng khoái!
Cuối cùng anh cũng có thể khiến Ôn Noãn khó chịu…
Tâm trạng của Ôn Noãn không tốt lắm.
Cô không giống anh, Hoắc Minh không yêu cô nên việc ly hôn đối với anh chẳng có gì đau khổ.
Nhưng cô, vẫn còn nhớ rõ tất cả những kí ức khi xưa, phải ly hôn với anh!
Về sau, hai người trở thành hai người dưng…
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông bút, đứng dậy thấp giọng nói: "Sáng mai tôi sẽ mang hai con rời khỏi đây!"
Hoắc Minh rõ ràng ngẩn ra: nhanh như vậy sao?
Ôn Noãn không nói thêm gì nữa!
Cô nắm tay nắm cửa phòng sách, nhẹ tay mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài…
Cửa lại nhẹ nhàng khép lại.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm khung cửa, tâm trạng vốn đang vui vẻ sảng khoái, bỗng lại trầm xuống.
…
Sáng sớm hôm sau.
Người của công ty chuyển nhà đến, bắt đầu thu dọn, ra ra vào vào chuyển đồ.
Hoắc Minh thắt cà vạt xong, vừa xuống lầu đã thấy cảnh này.
Đúng lúc Ôn Noãn cũng đang ở phòng khách,
Cô bình tĩnh nói với anh: "Mấy hôm nữa tôi sẽ cho người dọn đồ trong căn biệt thự kia đi, còn cây đàn dương cầm kia… Tôi muốn giữ nó!"
Hoắc Minh thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cô, cổ họng nghẹn lại: "Tùy cô!"
Ôn Noãn gật đầu với anh rồi ngồi lên xe lão Triệu ra ngoài.
Hoắc Minh không đến công ty, anh vẫn đợi người của công ty chuyển nhà chuyển hết đồ đạt của Ôn Noãn đi, sau đó mới chậm rãi đi lên tầng hai…
Tất cả đều trống rỗng.
Trong căn phòng ngủ mới được sửa sang này, tất cả đồ vật liên quan đến Ôn Noãn đều được chuyển ra ngoài.
Hoắc Minh từ từ ngồi xuống nệm.
Anh có chút phiền lòng, châm một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi hút.
Anh nghĩ Ôn Noãn thật độc ác, nói đi là đi!
Người giúp việc trong nhà gõ cửa, cẩn thận nói: "Cậu chủ, có cái rương nhỏ bị người ta để lại, cậu có thể xem thử có phải đồ của mợ không ạ, mợ để trong rương tốt như vậy, hẳn là vật rất quan trọng!"
Hoắc Minh phất tay: "Đem lại đây xem thử!"
Người giúp việc đưa rương nhỏ cho anh.
Hoắc Minh một tay cầm thuốc lá, một tay chạm vào.
Anh nhận ra đây là đồ được đặt làm riêng, rõ ràng là Ôn Noãn rất trân trọng thứ này.
Có thể là món trang sức hàng trăm triệu!
Hoắc Minh thờ ơ mở nó ra, nhưng ngoài dự kiến của anh, bên trong chẳng phải trang sức quý hiếm gì, chỉ là một quyển nhật ký cũ và một cây bút ghi âm nhỏ.
Anh nhíu mày, sao Ôn Noãn lại xem những thứ này như bảo vật thế hả…
Anh nhẹ nhàng mở ra, máu toàn thân Hoắc Minh như đông cứng cả lại, đây là nét chữ của anh, viết ra tình yêu và nỗi nhớ dành cho Ôn Noãn…
"Người tôi yêu nhất, chính là Ôn Noãn!"
"Cô ấy rất thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu XX!"
"Mỗi ngày, tôi đều tặng cô ấy hoa hồng."
"Đứa con đầu lòng của chúng tôi tên là Hoắc Tây, con bé được Ôn Noãn dùng sinh mệnh để đổi lấy! Sức khỏe của Hoắc Tây không tốt lắm, bị rối loạn đông máu, còn có nhóm máu gấu trúc nữa…"
"Ôn Noãn lại mang thai, nay đã được hơn sáu tuần rồi! Là tôi muốn cô ấy mang thai."
"Ôn Noãn không thể lái xe."
"Ôn Noãn ôm tôi, tức là muốn tôi thân mật với cô ấy, lúc đó cho dù có bao nhiêu chuyện quan trọng đi chăng nữa, tôi đều sẽ vứt xó mà hôn cô ấy một cái… Thật ra cô ấy vẫn còn trẻ con lắm, lại đã trở thành mẹ hai đứa con của tôi rồi, Ôn Noãn rất thích được tôi gọi là mẹ bọn nhỏ ơi!"
…
Yết hầu của Hoắc Minh không ngừng trượt lên xuống, lại vội vàng lật trang…
Một trang, hai trang…
Cả quyển đều là nét bút của anh!
Gương mặt anh tuần của Hoắc Minh hơi tái nhợt, anh mở bút ghi âm lên, giọng nói của anh chậm rãi vang lên trong căn phòng Ôn Noãn từng ở…
"Ôn Noãn, khi em nghe thấy những điều này, có lẽ anh đã không còn bên em nữa rồi! Chắc là em đang khóc, có phải không? Bé ngốc, đừng khóc! Ít nhất chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, ít nhất thì chúng ta đã có hai đứa con! Bé con trong bụng em là con trai, chúng ta đặt tên là Doãn Tư đi, Hoắc Doãn Tư!... Ôn Noãn, em hãy hứa với anh, hãy chờ anh, đừng bao giờ buông tay anh! Bởi vì anh yêu em, anh không thể chịu được quãng đời còn lại không có em! Trước đây, dù anh có tùy tiện vinh quang đến đâu, đều… đều không thể so sánh được với cảm giác khi có em ở bên!"
"Ôn Noãn, anh thích em!"
"Ôn Noãn, tiếp thêm dũng cảm cho anh một lần nữa nhé, được không em?"
…
Hoắc Minh hơi ngẩn ngơ…
Vậy mà anh, thật sự từng yêu Ôn Noãn như vậy!
Anh bảo Ôn Noãn đừng bao giờ buông tay mình, vậy mà anh lại dễ dàng ly hôn với cô.
Hoắc Minh đóng rương lại, bấm số của Ôn Noãn, muốn hỏi thử cô.
Ôn Noãn không nhận điện thoại của anh.
Hoắc Minh lại gọi điện cho lão Triệu, lão Triệu đang dựa vào xe hút thuốc, nghe anh hỏi vậy thì thản nhiên nói: "Mợ đang ở nghĩa trang, hình như là muốn đào cái gì đó lên!"
Nghĩa trang…
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, vội vàng xuống lầu, lúc lên xe chạm vào vô lăng, anh cảm thấy trong lòng run rẩy, không biết Ôn Noãn đến nghĩa trang làm gì, nhưng anh có linh cảm việc này cực kỳ quan trọng!
Anh cũng không biết bản thân muốn gì sau khi đọc quyển nhật ký!
Giờ phút này, anh chỉ muốn ngăn cô lại!
…
Tháng ba, mùa xuân.
Những bông hồng Hoắc Minh trồng cho Ôn Noãn còn chưa nở rộ.
Nghĩa trang nhà họ Hoắc, sạch sẽ yên tĩnh nhưng lạnh lẽo vắng lặng.
Ôn Noãn mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, lẳng lặng đứng trước bia mộ bằng đá, mặc niệm cho tình yêu khi xưa của mình.
Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "Minh, em xin lỗi, em phải nuốt lời rồi!"
Cô buông tay rồi, không thể đợi được nữa!
Nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ, cô và anh từng yêu nhau… Có lẽ, tình yêu trong kí ức của cô mới là thứ tốt đẹp cần bảo vệ, chứ không phải là cố gắng mơ mộng thay đổi một người đàn ông không yêu mình.
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên nụ cười yếu ớt.
Minh, em về rồi đây…
Từ nay về sau, em chỉ trông coi anh, giữa chúng ta không còn người nào khác!
Cô dời bia đá sang một bên, lấy chiếc nhẫn kim cương ở bên trong ra, sau nhiều năm ngủ say, chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng trong, rực rỡ chói mắt như cũ…
Ôn Noãn rưng rưng nước mắt.
Cô nhẹ nhàng đeo nhẫn kim cương vào ngón tay đeo nhẫn mảnh khảnh của mình.
Minh, em về rồi đây!
…
Trước cửa nghĩa trang, Hoắc Minh dừng xe, nhảy ra ngoài.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Ôn Noãn!
Anh thấy cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay mình… Đôi mắt ngấn lệ, cúi đầu hôn chiếc nhẫn, như thể một nghi thức nào đó, như thể là một cách tỏ tình với người thương!
"Ôn Noãn!"
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, gọi tên cô.
Nắng ban mai đáp xuống, Ôn Noãn chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh.
Trong làn gió dịu dàng vuốt ve, cô nở rộ như một bông hoa của trời hè,
Nhưng, đã không còn thuộc về anh…
Bọn họ, đã ly hôn rồi…
Chương 297:Ôn Noãn, chúng ta còn có khả năng không?
Hoắc Minh tùy tiện một đời.
Lúc đó, anh hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh cảm thấy bản thân như đã mất đi thứ gì đó!
Anh muốn nắm lấy.
Nhưng mà Ôn Noãn, đã quyết định buông tay.
Anh xem nhật ký, nghe lại đoạn ghi âm.
Điều anh nhớ nhất, là những thái độ mà Ôn Noãn đối với anh từ trước tới nay.
Anh để Sở Liên ở lại văn phòng.
Anh bỏ rơi cô vào ngày đầu năm mới, đi cứu Sở Liên.
Anh trách cô lòng dạ độc ác, sau khi anh bị lạnh nhạt, cho phép Sở Liên đến gần, anh kiểm tra cảm giác của bản thân đối với Ôn Noãn.
Anh, trong lúc giận dữ, cùng với nữ minh tinh tung scandal.
Ôn Noãn không ồn ào cũng không gây rối, cô bình tĩnh ký tên, cô cuối cùng cũng từ bỏ đoạn tình cảm này!
Cô không cần anh nữa rồi!
“Ôn Noãn! ” Hoắc Minh chầm chậm đi tới, gọi cô.
Cô trực tiếp đứng lại, đứng dưới ánh mặt trời, ngón tay giữa của cô đeo chiếc nhẫn kim cương 52 cat phát ra ánh sáng lấp lánh, mắt của Hoắc Minh bị chói đến mức đau nhức.
Anh cất tiếng nói: “Anh đã xem qua nhật ký, cũng nghe đoạn ghi âm rồi! ”
Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc đó anh lại nói không nên lời.
Cho dù anh là luật sư giỏi.
Cho dù, anh ở trên tòa án, miệng lưỡi sắc bén.
Hoắc Minh có chút ngơ ngác.
Tình cảm dâng trào trong bút ghi âm còn mãnh liệt hơn nhiều so với mối tình thanh xuân không biết bao nhiêu năm với Kiều An, anh lắng nghe giọng nói quen thuộc của bản thân, làm thế nào bày tỏ tình cảm với một người con gái!
Anh thừa nhận, bản thân đã bị sốc!
Nghe xong, Ôn Noãn giật mình.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô không hỏi gì thêm, chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Đồ vật đó đâu? ”
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Ở trên xe! ”
“Tôi cùng anh đi lấy nó!”
Ôn Noãn đi về phía cổng nghĩa trang, lúc đi ngang qua anh, Hoắc Minh nắm cổ tay cô, không thể lấy ra được.
“Ôn Noãn, em đã hứa là sẽ không bỏ anh! ”
“Anh cần thời gian! ”
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn kim cương.
“Hoắc Minh, tôi đợi anh chưa đủ lâu sao? Cơ hội mà tôi đã cho anh chưa đủ nhiều sao? ”
“Tôi đã hứa! Nhưng, tôi cũng chưa từng nghĩ ra là có một Sở Liên xuất hiện, tôi cũng chưa từng nghĩ ở trong lòng anh, cô ta quan trọng hơn tôi... còn có vị nữ minh tinh kia! ”
“Nếu như là anh ấy, sẽ không nỡ làm như vậy với tôi! ”
...
Ôn Noãn nói xong, rất mệt mỏi.
Cô hất tay của anh ra đi về phía nghĩa trang, ánh mặt trời chiếu vào, mắt cô nóng rát...
Hoắc Minh đứng im tại chỗ.
Anh nhìn thấy bức tường đá đó, Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Anh đột nhiên hiểu được,
Anh còn chưa kịp yêu cô, Ôn Noãn đã để lại tình yêu của cô, chôn vùi nơi đây rồi.
*
Mặc dù nhà họ Hoắc khiêm tốn thế nào, tin tức mà bọn họ ly hôn, vẫn truyền ra ngoài.
Các phương tiện truyền thông lớn, tuy không dám nói trực tiếp.
Nhưng tỏ ra rất thất vọng thì chung quy vẫn có.
Một người ngoài cuộc đã xác nhận tin tức, người đó ảnh hậu Phương Nghiên, có người đã bắt buộc công bố tin chính thức.
Cô ta làm như vậy, là vì có vài phần tự tin.
Cô ta đã gặp qua vợ của luật sư Hoắc, nên nói là vợ cũ, là một người phụ nữ rất đẹp.
Hôm đó ở quán ăn, luật sư Hoắc ở trước mặt vợ, đưa cho cô ta một chút đồ ăn nhẹ.
Sau đó cô ta nghe thấy, bọn họ nói về chuyện ly hôn.
Cô ta cho rằng luật sư Hoắc là vì bản thân, dù sao so với con dâu nhà hào môn, cô ta chắc chắn quyến rũ hơn, bên cạnh đó đối phương lại sinh hai đứa con nên ắt hẳn thân hình sẽ không bằng mình.
Ảnh hậu đăng trên Facebook [Tháng tư tốt lành, cậu Hoắc!]
Hình ảnh, là bức ảnh bữa tiệc cùng với Hoắc Minh.
Tin này vừa đăng lên đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
Năm phút sau, bài đăng bị phía bên nhóm quan hệ xã hội xóa bỏ.
Quần chúng ăn dưa lại cực kỳ hưng phấn.
Scandal Hoắc Minh cùng với ảnh hậu, là thật hay giả, không thể biết được.
Nhưng luật sư Hoắc và vợ, nhật định ly hôn rồi!
Ba ngày sau, tin tức bọn họ ly hôn tràn ngập toàn bộ trên nền tảng xã hội... nhà họ Hoắc vẫn khiêm tốn như mọi khi, Ôn Noãn sẽ không chủ động đứng ra thu hút dư luận.
Ly hôn không phải là việc mọi người chưa gặp qua.
Cô làm việc như thường, chăm sóc hai đứa con... Hoắc Tây được cô bảo vệ cô rất tốt!
Mọi người phát hiện, người vợ cũ Ôn Noãn này, không những không buồn không thất vọng, ngược lại làn da càng căng mọng đầy đặn hơn.
Buổi tiệc kết thúc.
Lối vào khách sạn, đèn pha lê sáng rực.
Ôn Noãn mặc quần áo sang trọng, bước ra cùng Hạ Như Lâm, vừa đi vừa thảo luận công việc.
Đêm tháng tư, vẫn hơi lạnh.
Hạ Như Lâm lấy chiếc áo choàng trong tay, khoác lên cho Ôn Noãn: “Tổng Giám đốc Ôn, có hơi lạnh, mặc thêm áo vào! ”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Được, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi? ”
Hạ Như Lâm cũng nở nụ cười: “Dự án phát triển phía Nam! ”
Ôn Noãn nhìn xuống, suy nghĩ nói: “Đây là dự án quan trọng của công ty, tháng sau tôi với anh đi khảo sát một chút! ”
Tim của Hạ Như Lâm, nhảy lỡ một nhịp.
Anh ta chăm chú nhìn dáng vẻ bình tĩnh dung ung của Ôn Noãn, có phần khao khát.
Cô như vậy thật tốt!
Ôn Noãn còn muốn nói gì, người xuống xe đợi cô, thế mà là Hoắc Minh.
Hoắc Minh ngồi trong xe rất lâu.
Anh là đàn ông, anh nhìn thấy rõ trong mắt của Hạ Như Lâm có tình cảm... Anh có chút khó chịu, người bên cạnh này là anh đã tự mình giao cho Ôn Noãn!
Ôn Noãn nhìn thấy anh, cũng không quá bất ngờ.
Cô chào tạm biệt với Hạ Như Lâm, ngồi lên xe, Hoắc Minh theo sau.
Anh hơi khẩn trương nói: “Đó không phải là thật! Anh không thích cô ta !”
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với người khác, lúc đó chỉ vì giận Ôn Noãn.
Ôn Noãn lại phớt lờ.
Cô hạ cửa xe xuống, cười mỉm: “Với mối quan hệ chúng ta hiện tại, là thật hay giả đã không còn quan trọng rồi! Luật sư Hoắc, khi nào anh tái hôn thì tôi sẽ đi mừng một phong bì lớn!”
Hoắc Minh tức giận, cô cũng thật rộng lượng.
Anh nhìn về phía xe bên kia, châm điếu thuốc lá, nhưng chưa hút được hai hơi lại vứt nó đi.
Anh buồn bực hỏi cô: “Không phải em dự tính tái hôn chứ?”
Ôn Noãn nghĩ một chút: “Không biết nữa! Nhưng lỡ như gặp được người thích hợp, thì nói không chừng!”
Hoắc Minh nghĩ đến Hạ Như Lâm.
Bọn họ lúc nãy, thật thân mật...
Đến ngã tư, Ôn Noãn xin xuống xe, Hoắc Minh lại nói muốn đi thăm hai con.
Ôn Noãn im lặng một lúc.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, tôi không quản anh hối hận hay không, hoặc đột nhiên phát hiện ra có một chút hứng thú với tôi, nhưng chuyện tôi muốn nói với anh là nếu anh muốn gặp con, được, nhưng xin anh đừng quấy rối tôi bằng thân thể và lời nói... ... Nếu không, đến cả vợ chồng đã ly hôn chúng ta cũng khó làm.”
“Hôm nay muộn rồi, lần sau đi!”
Cô đã cự tuyệt anh, chỉ vì cô biết ý anh không ở trong lời nói. Cô nam quả nữ, một mình trong đêm khuya, nếu anh dùng sức mạnh thì cô sẽ phản kháng không nổi.
Cuối cùng, Hoắc Minh xuống xe giữa chừng.
Lão Triệu khen ngợi Ôn Noãn làm rất tốt, làm rất đúng, với đàn ông thì phải lạnh nhạt như vậy.
Ôn Noãn thì cảm thấy mệt mỏi.
Đêm dần trở nên tối hơn, chiếc xe RV màu đen dừng trước một căn biệt thự, lúc Ôn Noãn xuống xe thắt chặt khăn quàng cổ, ánh sáng mờ màu vàng, cô từ từ đi lên lầu nhìn hai đứa con.
Cô được dẫn Hoắc Tây và Doãn Tư đi, là ý của Hoắc Chấn Đông.
Nên cô rất biết ơn.
Doãn Tư còn nhỏ, ăn no thì ngủ, bảo mẫu đã chăm sóc rất tốt cho cậu bé.
Ôn Noãn đi tới phòng của Hoắc Tây.
Phòng của đứa trẻ màu hồng, cô bé Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ, nằm lộn ngược trên giường.
Ôn Noãn cởi giày cao gót ra, đi qua vỗ về mông của cô bé.
Tiểu Hoắc Tây lật lại.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, dụi vào quần áo của Ôn Noãn: “Mẹ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn nhét cô bé vào chăn, dịu dàng hỏi: “Muộn như vậy rồi, tại sao không đi ngủ?”
Hoắc Tây dựa vào trong lồng ngực cô, nói nhỏ: “Con nhớ bố rồi!”
Ôn Noãn có hơi buồn... ...
Cô mở miệng nói khẽ: “Vậy con gọi điện thoại cho bố có được không?’
Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ.
Cô bé lấy điện thoại màu hồng phấn của mình, gọi điện thoại cho Hoắc Minh, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh....
Ôn Noãn không muốn khiến anh ảo tưởng, cô ra khỏi phòng con, cho Hoắc Tây cùng anh nói chuyện.
Hoắc Tây rất thích Hoắc Minh.
Cô bé mở miệng nói lại chính là: “Con nhớ bố rồi!”
Cô bé muốn cùng bố đi ngủ, cô bé muốn gác chân nhỏ lên bụng của bố, như vậy thật ấm áp... ...
Hoắc Minh vừa mới về nhà.
Anh vừa mới cởi cà vạt, âm thanh trầm lắng: “Mẹ con đâu?”
Tiểu Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã về rồi! Trên người mẹ có mùi thơm! Nhưng mà con vẫn nhớ bố... Con muốn bố đọc truyện cổ tích cho con.”
Trong lòng Hoắc Minh giống như thủy triều.
Anh luôn có trái tim sắt đá, nhưng phút chốc nghe được giọng nói của con gái, anh bỗng nhớ cô bé da diết.
Anh muốn một gia đình.
Hoắc Minh tìm một cuốn truyện cổ tích, nhẹ nhàng kiên nhẫn đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe...
Màn đêm buông dần.
Tiểu Hoắc Tây từ từ ngủ thiếp đi.
Cuối cùng Ôn Noãn lấy điện thoại đi, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!”
Hoắc Minh nghe thấy giọng nói của Ôn Noãn, tim đập nhanh, thế mà có chút cảm giác, anh thấp giọng hỏi vấn đề mà tối nay anh muốn hỏi: “Ôn Noãn, chúng ta còn có thể không?’
Ôn Noãn ngẩn người.
Trong giây lát, cô thấp giọng nói: “Không thể!”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Cô không khóc, bởi cô đã vì anh mà khóc quá nhiều rồi, những việc đó cô nhìn như không quan tâm, thực sự nội tâm cô đang dằn vặt... ...
Phía bên kia điện thoại, Hoắc Minh cũng từ từ tắt điện thoại.
Anh đổ cho mình một ly Whiskey.
Anh lấy đoạn video đó ra, xem hết lần này đến lần khác, nhìn thấy Ôn Noãn không chế mọi ham muốn của mình.
Bây giờ anh đã biết bản thân từng yêu cô sâu đậm thế nào.
Bọn họ từng yêu rất sâu sắc.
Bây giờ, anh không thể chấp nhận có một ngày Ôn Noãn sẽ thích người khác, làm những chuyện thế này với người khác trên giường, chỉ cần nghĩ thôi anh đã không chịu được rồi!
Toàn bộ cơ thể của cô phải là của anh!
Ngoài cửa, có tiếng gõ.
Hoắc Minh tắt video đi, giọng khàn khàn nói: “Vào đi”
Người vào là Hoắc Minh Châu, trong tay bưng một phần ăn khuya, cô ấy nói khẽ: “Anh, mấy ngày nay anh đã không ăn gì đàng hoàng rồi.”
Hoắc Minh mỉm cười nhẹ nhàng, chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Hoắc Minh Châu ngồi xuống, có chút áy náy nói: “Anh, bây giờ có rất nhiều người theo đuổi chị dâu, anh không cảm thấy nguy hiểm rình rập sao?”
Hoắc Minh không ăn nổi nữa.
Anh lau môi dưới, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để theo đuổi?”
Hoắc Minh Châu nói nhỏ: “Tặng quà a!”
“Vậy chị dâu em thích gì?”
Hoắc Minh Châu cẩn thận nghĩ, nghĩ rất lâu, cô ấy mới rưng rưng nói: “Chị ấy thích nhất, là anh đó.”
Hoắc Minh giật mình.
Anh không nghĩ tới, sẽ là một đáp án như vậy.
Anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút thuốc trong im lặng, lại nhẩm đi nhẩm lại lời của Hoắc Minh Châu trong lòng và xem xét, cuối cùng lại cười chua xót : “Nhưng bây giờ cô ấy không cần anh nữa.”
Anh muốn tái hợp, muốn quay lại.
Nhưng Ôn Noãn lại không cho anh cơ hội...
Chương 298: Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, tôi không phải là bà Hoắc nữa rồi
Sáng sớm, Hoắc Minh đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu!
Thư ký Trương đẩy cửa đi vào, ép thấp giọng nói: “Luật sư Hoắc, người đại diện của cô Phương đã tới đây mấy lần, anh ta muốn nói chuyện với anh."
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê: “Cô Phương là ai?”
Thư ký Trương giật mình, trong giây lát, cô ấy kiên trì nhắc nhở: “Chính là ảnh hậu Phương Nghiên!”
Là cô ta...
Hoắc Minh suýt nữa đã quên mất, nữ diễn viên đăng tin trên Facebook, anh cố ý đàn áp cô ta... Bây giờ có lẽ không ai dám đóng phim cùng cô ta!
Giọng nói Hoắc Minh lạnh lùng: “Không gặp! Sau này không cần phải nói với tôi những tin như vậy!”
Thư ký Trương gật đầu, trả lời rồi đi ra ngoài.
Người đại diện rất thất vọng, đã thử nhiều cách nhưng Hoắc Minh vẫn từ chối gặp mặt, rõ ràng đang không vui...
Ảnh hậu bị chèn ép, sự nghiệp không có khởi sắc!
... ...
Tập đoàn Tây Á, phòng hội nghị ở tầng cao nhất.
Nghiên cứu và thảo luận sản phẩm mới.
Không biết người nào không có mắt, nhiệt tình kiến nghị: “Tổng Giám đốc Ôn, sữa tắm mới mà chúng ta phát triển, tôi đề nghị mời ảnh hậu Phương Nghiên làm người phát ngôn!’
Lời nói vừa nói ra, trong phòng họp trở nên im lặng.
Trợ lý Từ ngồi bên cạnh Ôn noãn, thở mạnh cũng không dám.
Ngạc nhiên thay, Ôn Noãn không tức giận mà ngược lại thản nhiên nói: “Giá niêm yết của cô ta là bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu!”
Ôn noãn đứng dậy: “Nói cô ta đến đến Tây Á báo giá.”
Buổi chiều, ảnh hậu Phương Nghiên đã đến rồi.
Ôn Noãn ở phòng tập gym của công ty nhìn thấy cô ta.
Ảnh hậu vẫn luôn kiêu ngạo, cô ta còn trẻ vừa giàu có vừa nổi tiếng, cô ta cảm thấy điều kiện của mình tốt hơn nhiều so với Ôn noãn... ...
Nhưng mà, khi nhìn thấy Ôn Noãn luyện tập, cô ta không còn tự tin nữa!
Vóc dáng của Ôn Noãn lại tốt hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng!
Hẳn vì do cô đã từng sinh con nên nhìn rất đầy đặn, thế nhưng eo rất gầy, đôi chân đó… vừa dài vừa thẳng, còn rất trắng, cô ta tin rằng ngay cả một người đàn ông từng nhìn thấy sẽ không bao giờ quên được!
Ảnh hậu nói giọng hơi căng thẳng: "Bà Hoắc!"
Ôn Noãn nghe thấy rồi nhưng lại không để ý đến.
Trợ lý Từ nghiên người: “Tổng Giám đốc Ôn, cô Phương đến rồi!”
Cả người Ôn Noãn ướt đẫm mồ hôi...
Cô dùng khăn lau rồi lau, ngồi xuống ở khu vực nghỉ ngơi, ra hiệu cho Phương Nghiên ngồi xuống.
"Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, tôi không còn là bà Hoắc nữa!"
Người đại diện của Phương Nghiên nhanh chóng đưa ra đơn báo giá, đặt trước mặt Ôn Noãn, đồng thời mang những giải thưởng trước đây của Phương Nghiên tâng bốc tận trời, ý chính là hai mươi triệu, một xu cũng không thể thiếu.
Ôn Noãn không nhìn vào những thứ đó.
Cô liếc nhìn Phương Nghiên, nhàn nhạt nói: “Tình trạng thể chất của cô Phương rất tốt!”
Phương Nghiên mỉm cười, có chút miễn cưỡng.
Lúc này cô ta và Ôn Noãn ở rất gần, cô ta có thể nhìn thấy làn da của Ôn Noãn, tốt đến mức gần như không có lỗ chân lông, trắng trẻo mềm mại... Cộng thêm việc đối phương có khối tài sản trăm tỷ, cô ta dần mất đi niềm kiêu hãnh của mình.
Trợ lý Từ mang cà phê tới.
Tách trà hoa lài của Ôn Noãn.
Sau khi uống xong nửa cốc, cô nói thẳng: “Công ty chúng tôi cần người mẫu quảng cáo sữa tắm, tôi bằng lòng gặp cô Phương bởi vì cô rẻ!… ... Đương nhiên, báo giá là báo giá, nhưng giá này đã là giá trước đây rồi! Tôi nghĩ bây giờ toàn bộ ngành không ai dám tìm cô Phương, nhưng nếu cô Phương chấp nhận lời đề nghị của tôi, hợp tác với Tây Á, như vậy tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô Phương sẽ được giải quyết nhanh chóng!”
Cô ta bị nói trúng tim đen.
Người quản lý của Phương Nghiên trầm ngâm một lúc: “Tổng Giám đốc Ôn đồng ý trả cái giá nào cho chúng tôi?”
Ôn Noãn thản nhiên nói: “Hai triệu!”
Hai triệu, tại sao cô không đi cướp luôn đi?
Người quản lý của Phương Nghiên thế nào cũng nhất quyết không đồng ý.
Ôn Noãn cầm một cuốn tạp chí tùy ý lật qua, giọng điệu bình tĩnh nói: ‘Tôi không miễn cưỡng! Trợ lý Từ, tiễn khách đi!’
Cô chỉ vì ham cái giá rẻ, nếu không, chỉ nhìn thấy ảnh hậu thôi cũng đủ khiến cô đau lòng!
Trợ lý Từ mỉm cười tiễn khách.
Phương Nghiên thế nhưng không đứng dậy, giọng cô ta hơi khẩn trương: “Tôi đồng ý, hai triệu!”
Hai triệu này, quả thực giống như bị đưa đi xin ăn, nhưng cơ hội làm việc lần này rất quan trọng với cô ta, cô ta thực đã đánh giá thấp Ôn Noãn——
Ôn Noãn quá tàn nhẫn!
Trong lòng Phương Nghiên vẫn khó chịu, ký hợp đồng nghiêm ngặt xong, cô ta càng khó chịu hơn buột miệng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, cô không muốn biết chuyện giữa tôi và luật sư Hoắc sao?”
Ôn Noãn nhìn vào hợp đồng, thản nhiên nói.
“Trước đây không hỏi, bây giờ càng không cần thiết!”
“Sau này cô Phương xuất bản một cuốn tự truyện, nếu cô sẵn lòng viết vào, tôi sẽ trả tiền mua! "
... ...
Mặt Phương Nghiên nóng bừng, có chút ngại ngùng.
Đợi cô ta rời khỏi.
Ôn Noãn gọi Giám đốc bộ phận nghiên cứu tới, đưa hợp đồng cho anh ta, bình tĩnh nói: “Sữa tắm này đặt là 'Động tâm’.”
Giám đốc xem hợp đồng.
Dùng hai triệu đã ký hợp đồng với ảnh hậu Phương Nghiên, sản phẩm có tên là 'Động tâm’, điều này cũng đủ chơi chết ảnh hậu!
Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại.
Cô nói rất nhẹ nhàng: “Khi cô ta đăng bài trên Facebook không phải rất thích lăng xê sao, chỉ là quà đáp lại mà thôi!’
Sản phẩm mới này, chắc chắn sẽ thành công!
Đúng như Ôn Noãn dự đoán, sản phẩm mới phát hành 1 ngày, "Động tâm" đã bán được mười hai triệu chai trên tất cả các nền tảng chính, một trong những sản phẩm tốt nhất trong bộ phận hóa chất hàng ngày.
Cổ phiếu Tây Á tăng liền trong ba ngày.
Hoắc Chấn Đông đích thân gọi điện tới khen ngợi Ôn Noãn, còn nói chỉ cần Ôn Noãn bằng lòng sẽ lập tức để cô quản lý nhà họ Hoắc.
Ông dẫn con tới!
Ôn Noãn sao có thể bằng lòng?
Cúp điện thoại xong, cô ngâm mình trong bồn tắm sang trọng.
Bồn tắm đầy bọt, Ôn Noãn cầm sữa tắm, cười nhẹ.
Tắm xong, cô đứng dậy mặc áo choàng tắm vào.
Lúc đó đã khá muộn, cô muốn gặp các con trước khi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy một người khác trong phòng.
Hoắc Minh ngồi trên chiếc giường êm ái, ngẩng đầu thổi khói.
Anh mặc đồ đen, trông đẹp trai không tả xiết.
Hành động hút thuốc, càng hấp dẫn gấp bội.
Ôn Noãn không có ý định thưởng thức, cô mặc áo choàng tắm vào, rất lạnh lùng hỏi: "Sao anh lại vào phòng ngủ của tôi? Chúng ta đã ly hôn rồi, có cần tôi mỗi ngày nhắc nhở anh không?
Hoắc Minh nhìn thân thể của cô, nhẹ nhàng nói: "Anh tới gặp Hoắc Tây và Doãn Tư!"
Ôn Noãn ngồi trước bàn trang điểm, chải lại mái tóc dài.
“Vậy thì anh không nên đến phòng tôi, nếu có chuyện gì thì chúng ta vào phòng khách nói chuyện!”
Hoắc Minh bóp điếu thuốc.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Rõ ràng em không thích Phương Nghiên, vì sao còn muốn mời cô ta làm người đại diện?”
Ôn Noãn chầm chậm chải mái tóc dài, nghe vậy cười cười: “Muốn tôi nói ra thật sao?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Minh.
Ôn Noãn bắt đầu bôi sản phẩm chăm sóc da, giọng cô chậm rãi: “Sữa tắm này đầu tư rất nhiều, nhưng hương vị rất bình thường, phản hồi ban đầu cũng không lý tưởng, nhưng thời gian này... Phương Nghiên tới cầu xin tôi! Cô ta rẻ quá, siêu nữ minh tinh hạng A này chỉ cần thuê với giá hai triệu, hơn nữa còn có scandal giữa cô ta và luật sư Hoắc nữa.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười cười.
“Có ai mà không muốn biết luật sư Hoắc, thích mùi vị nào chứ?”
……
Cô nói xong, sờ cổ của mình một cái.
Động tác vô cùng đơn giản nhưng khi Hoắc Minh nhìn vào, lại tràn ngập quyến rũ!
Người phụ nữ này, vừa đáng ghét vừa đáng trách!
Nhưng anh lại bị thu hút sâu sắc.
Hoắc Minh đứng dậy đi qua, hai tay anh chống ở hai bên người cô, nghiêng người dựa sát cô, giọng nói khàn khàn: "Nếu như nói, anh thích mùi vị này của em thì sao?"
Khuôn mặt Ôn Noãn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cô lạnh giọng nói: “Xin lỗi, về sau anh sẽ không nếm được nữa!”
Hoắc Minh nhìn miếng thịt non trước mặt, anh thật sự muốn ôm cô, nhưng dù sao vẫn đắn đo.
Ôn Noãn nói nhảm với anh hồi lâu, cô đề cập chính sự: “Nhật ký và bút ghi âm của tôi đâu?”
“Muốn lấy?”
“Nếu muốn, hãy để anh qua đêm ở đây.”
“Anh không làm gì, chỉ muốn ở bên em, ở bên con.”
……
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của đàn ông, cô đẩy anh ra, muốn đuổi người, giọng bảo mẫu bên ngoài có hơi kinh hoảng: “Bà chủ, hình như Doãn Tư bị sốt rồi!”
Chương 299: Ôn Noãn, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều!
Ôn Noãn vội vàng đi đến phòng em bé.
Tiểu Doãn Tư bị bệnh, sốt tới ba mươi chín độ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn rất đau lòng, cô nhanh chóng thay quần áo, dặn dò người giúp việc: “Chuẩn bị xe, lập tức đến bệnh viện!”
Cô rất hốt hoảng...
Hoắc Minh nắm chặt tay cô: “Tài xế chạy tới đây ít nhất cũng phải nửa tiếng, tôi chở hai mẹ con đi!”
Vừa dứt lời, anh lập tức bế Doãn Tư.
Anh cao lớn nên bế đứa trẻ rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn vội vàng đi theo phía sau anh.
Đêm lạnh như nước.
Ôn Noãn mở cửa sau xe rồi ngồi vào, Hoắc Minh cẩn thận đưa Doãn Tư cho cô... Lúc cô ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Hoắc Minh nói nhỏ: “Ôn Noãn, dù cô thất vọng về tôi ra sao! Hoắc Tây và Doãn Tư là con của tôi, tôi không thể không có tình cảm với chúng!”
Đôi mắt Ôn Noãn hơi ngấn lệ, cô không nói gì.
Cô nghĩ: ‘Ít nhất lúc này đây, bọn họ không thể cãi nhau!’
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm...
Nửa tiếng sau, bọn họ đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Tiểu Doãn Tư bị viêm phổi cấp tính, tuy không quá nghiêm trọng nhưng phải nằm viện một tuần.
Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi lại phải truyền dịch, rất khó chịu, Doãn Tư khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn cực kỳ đau lòng...
Ban đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Doãn Tư hạ xuống ba mươi tám độ.
Ôn Noãn ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Doãn Tư, cô rất áy náy, vì liên tục chuyển nhà nên khiến sức khỏe của Doãn Tư bị ảnh hưởng!
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ôn Noãn.
Mấy ngày nay, anh đều nhìn cô dưới góc độ của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, nhưng ngay lúc này đây Ôn Noãn là một người mẹ trẻ, trong mắt cô đều là con của bọn họ.
Lúc này trông cô yếu ớt như thế.
Hoắc Minh nhịn không được đi qua, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ôn Noãn, tựa đầu cô vào bụng mình, có lẽ là quá mệt mỏi nên Ôn Noãn không né tránh.
Cô thậm chí còn nhẹ nhàng nhắm mắt lại...
Chỉ là sự dịu dàng này chỉ kéo dài được mười mấy giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Cô ngủ một lát đi! Để tôi trông con!”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhưng sao cô có thể ngủ được?
Cô đi vào phòng tắm vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau cơ thể nhỏ bé của Doãn Tư, lau xong cô đi vào phòng tắm giặt khăn.
Hoắc Minh đứng ở phía sau cô, hỏi nhỏ: “Trước kia, chúng ta chung sống với nhau như thế nào?”
Ngón tay đang treo khăn lông của Ôn Noãn khựng lại.
Cô quá hiểu anh.
Tất cả những biểu hiện đêm nay của anh, bây giờ anh còn hỏi chuyện này, điều đó chứng minh rằng anh muốn trở về với gia đình... Ôn Noãn hờ hững nói: “Hỏi mấy cái này thì có ý nghĩa gì đâu!”
Hoắc Minh tựa khuôn mặt mình lên vai cô, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, cô kể cho tôi nghe đi, có được không?”
Ôn Noãn cười nhạt nhẽo: “Anh không phải anh ấy!”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, chúng ta đã ly hôn rồi! Ngoại trừ hai đứa con ra thì chúng ta không cần thiết phải dính dáng đến nhau, cũng không cần phải mập mờ gì cả!”
“Sáng mai anh đi đi!”
Hoắc Minh hơi mất mát.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn cô chăm chú rồi nhẹ giọng nói: “Doãn Tư cũng là con trai anh!”
Có lẽ anh thật sự muốn làm một người bố tốt nên mấy ngày kế tiếp đều ở bệnh viện.
Doãn Tư đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mốt có thể xuất viện.
Ôn Noãn ngồi trong phòng bệnh xem tài liệu một lát, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoắc Minh đang đút sữa cho Doãn Tư, trải qua vài ngày học tập, hiện giờ anh đã rất thành thạo.
Thân thể nhỏ bé núc ních của Tiểu Doãn Tư nằm gọn trong khuỷu tay anh, vẻ mặt Hoắc Minh rất ấm áp.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn.
Giờ phút này, dường như cô nhìn thấy Hoắc Minh trước khi mất trí nhớ, anh cũng đối xử dịu dàng với Hoắc Tây như vậy! Cô ít nhiều gì cũng có chút buồn bã, khóe mắt hơi ẩm ướt.
Hoắc Minh bỗng dưng ngước mắt lên, thấy biểu cảm buồn bã của cô...
Ôn Noãn khẽ nói: “Tôi đi mua cà phê!”
Nói xong cô lập tức đứng dậy, khép áo khoác Dior trên người lại, Hoắc Minh không ngăn cản cô, anh biết vừa rồi Ôn Noãn đang nhớ đến “Hoắc Minh”...
Ôn Noãn đi ra khỏi khu nội trú, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tầng một của bệnh viện này có một quán Starbucks, Ôn Noãn gọi một ly cà phê rồi ngồi xuống, bưng ly lên chầm chậm uống.
Cô không ngờ sẽ gặp được người quen.
Sở Liên và Diêu Tử An.
Diêu Tử An cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn chỉ ngủ người phụ nữ này có vài lần, mà cô ta cứ dây dưa không thôi, còn đòi chết đòi sống muốn gặp mặt hắn!
Ngón tay hắn vuốt ve điếu thuốc: “Sao, lại thiếu tiền nữa à?”
Sở Liên nhẹ nhàng đưa cho người đàn ông đối diện một tờ giấy xét nghiệm có thai, giọng nói rất nhỏ: “Tôi không có ý đó, anh Diêu... Tôi mang thai rồi!”
Diêu Tử An cười lạnh: “Cô đừng có mà lừa tôi! Mỗi lần tôi đều sử dụng biện pháp phòng tránh!
Sở Liên rũ mắt: “Lần đầu tiên sau khi chúng ta làm xong, anh đột nhiên hăng hái, nên...”
Diêu Tử An nhớ ra.
Nhưng cô gái trước mặt này nhớ rõ việc không uống thuốc, vậy là cố tình mang thai.
Hắn hơi bực bội!
Một lát sau, hắn thô lỗ nói: “Tôi cho cô một số tiền, phá đi!”
Hắn chỉ đồng ý cho hai mươi triệu.
Sở Liên mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn sinh nó ra!”
Diêu Tử An nhìn cô ta chằm chằm.
Thật lâu sau môi hắn giật giật, đang định lên tiếng...
Nhưng đúng lúc này, trước cửa quán cà phê có một nhà ba người đi vào.
Bạch Vi và Cảnh Sâm.
Họ đến thăm Doãn Tư, vừa lúc thấy Ôn Noãn đang ở đây nên tới chào hỏi.
Ai ngờ Diêu Tử An cũng ở đây!
Vợ chồng cũ gặp nhau, Bạch Vi rất mất tự nhiên, điếu thuốc lá giữa ngón tay Diêu Tử An bị gập thành hai đoạn, hắn nhìn chăm chú vào người phụ nữ mình thích, người vợ từng ngủ nhiều năm với hắn, hôm nay lại thắm thiết với người khác, con cái cũng lớn rồi, nhưng hắn lại phải bàn điều kiện với gái bao!
Mắt Diêu Tử An đỏ ngầu.
Lúc nhìn về phía Sở Liên, giọng điệu của hắn rất kiên quyết: “Phá bỏ, tôi cho cô năm mươi triệu!”
Sở Liên còn muốn tranh thủ.
Diêu Tử An viết một tấm séc, lạnh giọng nói: “Cút!”
Sở Liên cũng không ngốc, cô ta không dám giữ đứa bé lại...
Bên kia, Bạch Vi và Cảnh Sâm đến phòng bệnh, Ôn Noãn vẫn ngồi đó uống cà phê.
Diêu Tử An đi tới, ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm.
Bây giờ tập đoàn Tây Á là đại gia của hắn.
Diêu Tử An chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn có thể hợp tác với Ôn Noãn, hắn lại càng không nghĩ tới Ôn Noãn thay đổi nhiều như vậy...
Khi còn trẻ hắn đã làm sai nhiều chuyện.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, có mấy lời cũng chỉ có thể nói với mỗi mình Ôn Noãn.
“Ôn Noãn, nếu tôi nói hối hận cô nhất định sẽ chê cười tôi! Nhưng tôi thật sự hối hận, cho dù gặp bao nhiêu phụ nữ đi chăng nữa, cũng không sánh bằng tình cảm chân thật của Bạch Vi từng dành cho tôi!”
Hắn rất muốn thời gian quay trở lại, nhưng hắn biết, hoàn toàn không thể!
Ôn Noãn nhếch môi cười.
Ánh mắt Diêu Tử An rất sâu: “Ôn Noãn, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều!”
Dù sao bọn họ cũng quen biết nhau từ thời niên thiếu, mười năm trôi qua, lại một lần nữa ở cùng nhau không khỏi có chút thổn thức!
Ôn Noãn vẫn hờ hững cười.
Cô đáp ứng đầu tư hai trăm triệu cho công ty Diêu Tử An, lúc cô nói chuyện với hắn, khuôn mặt cô rất điềm tĩnh.
Diêu Tử An hơi đờ đẫn nhìn mặt cô, hắn nhớ tới Bạch Vi.
Ngay lúc cả hai đều yên lặng, bên cạnh có một người ngồi xuống.
Không ai khác ngoài Hoắc Minh!
Bạch Vi và Cảnh Sâm vừa đi, anh lập tức đi đến, anh sợ cô ở một mình sẽ đau buồn.
Không ngờ rằng cô và Diêu Tử An nói chuyện rất vui vẻ.
Trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác ghen tuông, anh cảm thấy để Ôn Noãn như vậy ở bên ngoài sẽ rất hấp dẫn người khác, dáng vẻ cô tốt như vậy, nếu cô sẵn lòng quyến rũ ai, quả thực...
Hoắc Minh công khai chủ quyền, giọng anh rất dịu dàng: “Sao ngồi lâu thế?”
Tuy Diêu Tử An là tên đểu cáng!
Nhưng hắn cũng là đàn ông, sao có thể không nhìn ra sự ghen tuông của Hoắc Minh chứ? Trong lòng hắn rất vui vẻ: ‘Đúng là vật đổi sao dời! Ông đây sẽ xem anh theo đuổi vợ như thế nào!’
Hắn đứng dậy, giọng điệu rất ân cần: “Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ đến Tây Á ký hợp đồng !”
Ôn Noãn gật đầu.
Diêu Tử An vừa đi, Hoắc Minh bắt đầu ép hỏi: “Anh ta không có ý đồ gì với cô đó chứ?”
“Anh bị điên à!” Ôn Noãn không thèm để ý đến anh, khép áo khoác lại rồi đứng dậy...
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn đẩy tay anh ra.
Lúc cô đi tới cửa phòng rửa tay lại bị Hoắc Minh bắt được, kéo vào nhà vệ sinh nữ.
Cách một cánh cửa...
Cô không dám kêu lớn nên chỉ có thể đè nén giọng nói: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh nghiêng người, nhẹ nhàng ngửi cái cổ thon dài của cô, giọng nói khàn đặc: “Em hãy hứa với anh, sẽ không qua lại với người đàn ông khác!”
“Chúng ta ly hôn rồi!”
“Anh còn muốn cô! Muốn em làm vợ anh!”
“Ôn Noãn, hãy cho anh một cơ hội!”
Ôn Noãn: “Thần kinh!”
…
Sau cánh cửa mỏng manh, Sở Liên che miệng, cô ta không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta không tin, Hoắc Minh yêu Ôn Noãn.
Cô ta không tin, người đàn ông cao quý đến mức cô ta không dám chạm vào như anh, lại có thể hèn mọn cầu xin tình yêu của phụ nữ như thế...
Chương 300: Nhớ Hoắc Tây, cũng nhớ mẹ bé!
Vách ngăn của nhà vệ sinh rất mỏng.
Hoắc Minh tựa vào bên gáy Ôn Noãn, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, anh không biết đây có phải là thích hay không, khi anh nhìn em ở cùng với người đàn ông khác, lòng anh sẽ không thoải mái!”
“Cố Trường Khanh, Hạ Như Lâm, bây giờ ngay cả Diêu Tử An anh cũng thấy ghen!
Môi anh khẽ hôn lên tóc cô: “Ôn Noãn, anh không biết yêu, em dạy anh được không?”
Ôn Noãn hơi khổ sở.
Cô nghĩ: ‘Anh mất trí nhớ, nếu Sở Liên không xuất hiện, nếu anh chịu nói với mình những lời này sớm hơn thì thật tốt biết bao! Không được nghĩ nữa... Ôn Noãn, mày thật là hèn mọn!’
Cô rũ mắt, dáng vẻ dịu dàng.
Hoắc Minh khó kìm lòng được, lúc này anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hôn cô.
Anh đè cô lên tấm ván mỏng, khẽ khàng hôn cô thật sâu...
Ôn Noãn cũng không muốn!
Cô đẩy mấy lần không được, tình hình cấp bách nên đã tát anh một bạt tai.
Sau khi đánh xong, cả hai đều ngơ ngác!
Ôn Noãn dán sát cánh cửa, cổ họng mảnh khảnh căng chặt, giọng cô nghẹn ngào: “Hoắc Minh, muốn tôi nói rõ sao? Chúng ta không thể nào! Sau này cũng không thể!”
Ly hôn là trò đùa sao?
Cô mang theo hai đứa nhỏ chuyển ra ngoài, cũng là trò đùa sao?
Không, tuyệt đối không phải chơi đùa!
Mắt cô đỏ hoe đẩy cửa ra ngoài.
Hoắc Minh đứng ở nơi đó, nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô, bỗng nhiên ý thức được rằng anh sẽ không bao giờ chiếm được cô, cho dù trong lòng Ôn Noãn vẫn còn yêu “Hoắc Minh”...
Hoắc Minh không đứng bao lâu, rất nhanh đã đuổi theo.
Giữa bọn họ từng có tranh chấp, vào phòng bệnh ai cũng không quan tâm ai, ngay cả Bạch Vi cũng nhận ra.
Buổi chiều, Hoắc Minh đi đón Hoắc Tây.
Lúc nói chuyện với Ôn Noãn, thái độ của cô lãnh đạm, anh cũng thấy rất vô vị.
Đám người rời đi, Bạch Vi mới nhẹ giọng nói: “Tớ thấy thái độ anh ta rõ ràng khác với lúc trước!”
Sao Ôn Noãn lại không biết được.
Hoắc Minh hiển nhiên đã có chút thích cô, cũng để bụng nhiều hơn, nhưng cô đã mất đi lòng tin đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, cô không muốn tiếp tục đợi chờ...
Cô còn nghĩ, rời xa nhau có lẽ sẽ khiến cả hai thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Vi tôn trọng sự lựa chọn của cô nên không có nhiều lời!
…
Hoắc Minh bị từ chối.
Tâm trạng của anh không tốt, ngồi trên xe cúi đầu châm điếu thuốc lá.
Anh đang muốn khởi động thì Sở Liên đứng ở bên cạnh xe.
Giọng cô ta rất nhỏ: “Luật sư Hoắc, tôi mang thai rồi!”
Hoắc Minh bình tĩnh không thèm nhúc nhích, anh phun khói thuốc ra, giọng nói bạc bẽo: “Hình như tôi còn chưa từng đụng vào một ngón tay của cô nữa mà!”
Sở Liên vội vàng nói: “Là con của anh Diêu!”
Hoắc Minh lập tức nhớ tới sự hợp tác giữa Ôn Noãn và Diêu Tử An, Ôn Noãn thật là...
Anh nhìn mặt Sở Liên, trong lòng nghĩ Ôn Noãn thực sự rất ghét cô ta!
Tim Sở Liên đập nhanh hơn.
Cô ta cắn môi, nói thỏ thẻ: “Nếu như không phải do bà Hoắc ngấm ngầm hãm hại thì tôi sẽ không mang thai con của người khác, luật sư Hoắc... Nếu, nếu tôi phá bỏ đứa bé, chúng ta...”
“Tôi biết ngài đã ly hôn với cô ta...”
…
Hoắc Minh mất hết kiên nhẫn!
Quả thực, lúc trước nhìn khuôn mặt cô ta, khiến anh nhớ tới Kiều An.
Anh đã từng hy vọng cô ta sống tốt.
Nhưng khi ánh trăng sáng trong lòng một người đàn ông thay đổi, vậy thì mọi chuyện sẽ khác, khi Ôn Noãn ly hôn với anh, mấy ngày nay anh rất ít nhớ tới Kiều An, ngược lại vừa nằm xuống trong đầu đều hiện lên khuôn mặt của Ôn Noãn.
Anh mơ thấy Ôn Noãn rất nhiều lần.
Thân thể ấm áp mềm mại của cô tựa vào ngực anh, gọi anh là Hoắc Minh.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Cửa sổ xe từ từ nâng lên...
Sở Liên muốn ngăn cản, nhưng bàn tay bị kẹp chặt, bầm tím một mảng.
Hoắc Minh hạ cửa sổ xe xuống, bỏ cô ta ra, sau đó đạp nhẹ chân ga rời đi.
Sở Liên đứng tại chỗ.
Rốt cuộc cô ta cũng hiểu được từ đầu tới cuối người đàn ông này chỉ có một chút lòng thương hại đối với cô ta, ngoài ra không còn gì khác!
…
Hoắc Minh đón Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vô cùng vui vẻ, nắm tay bố, nói tạm biệt với cô Vương.
Hoắc Minh ôm cô bé lên xe.
Cô bé ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn, anh dịu dàng hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ bố không?”
“Dạ có!”
Hoắc Minh hôn cô bé: “Sau này nhớ bố thì gọi điện thoại, trong vòng ba mươi phút bố chắc chắn sẽ đến!”
Tiểu Hoắc Tây ngồi vào ghế trẻ em.
Cô bé ngóc mái đầu tóc xoăn màu trà lên: “Bố nhớ cục cưng, hay là nhớ mẹ?”
Hoắc Minh: ‘Quỷ nhỏ tinh ranh này!’
Anh xoa tóc cô bé: “Nhớ Hoắc Tây, cũng nhớ mẹ!”
Anh chở Hoắc Tây về bệnh viện, trên đường đi còn mua cho cô bé một phần gà rán, Tiểu Hoắc Tây ríu rít suốt cả đường đi, tâm trạng Hoắc Minh cũng tốt hơn nhiều!
Nhưng khi đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Hạ Như Lâm đang ở đây!
Lúc này, anh ta đang ngồi trên sô pha nhỏ, chụm đầu thảo luận công việc với Ôn Noãn!
Không biết đang nói đến đâu mà khiến Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô cười rộ lên trông rất đẹp mắt...
Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng.
Hạ Như Lâm ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt khó coi của anh, có chút lúng túng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, vậy hôm nay nói tới đây thôi!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Hoắc Minh, tiễn Hạ Như Lâm ra ngoài.
Đến khi cô trở về, đóng cửa phòng bệnh lại, Hoắc Minh nhịn không được lên tiếng: “Bàn công việc thôi, có cần phải dựa sát như vậy không?”
Tiểu Hoắc Tây ăn gà rán: “Bố không vui rồi!”
Ôn Noãn không muốn nói những chuyện này ở trước mặt con, cô chơi với Hoắc Tây, còn làm cho Hoắc Tây một bộ đề toán.
Hoắc Minh gặp phải tình huống khó giải quyết.
Anh ghen nhưng không có tư cách gì để chất vấn, không dám hỏi nhiều!
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn ôm Doãn Tư ở trên giường bệnh, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt đầy đặn của cậu bé.
Doãn Tư rất giống Hoắc Minh.
Mặt mày đều từ một khuôn đúc ra...
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng di chuyển, mang theo chút quyến luyến!
Tiểu Doãn Tư rất ngoan, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu quấy, không chịu uống sữa tươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất quyết không chịu uống.
Ôn Noãn dán sát mặt cậu bé, nhóc con lập tức chui vào lòng cô, cách một lớp vải mỏng, tham lam ngửi...
Ôn Noãn rất đau lòng.
Doãn Tư mới hơn hai tháng đã phải cai sữa...
Cô nhìn cửa phòng nhỏ, Hoắc Minh và Hoắc Tây ngủ ở bên trong.
Cô do dự một chút rồi cởi nút áo ngủ ra.
Doãn Tư tìm được chỗ, liền bắt đầu thỏa mãn nhấm nháp, cho dù không ăn được cái gì cũng rất hài lòng... Trong đêm tối, âm thanh đó giống như mèo con đang liếm sữa, vừa hấp dẫn vừa mập mờ.
Hoắc Minh cũng không ngủ.
Anh nghe thấy, nằm một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được rón rén đứng dậy...
Ôn Noãn quay lưng đi.
Hoắc Minh không nhìn thấy, anh sờ mái tóc mềm mại của Doãn Tư, nhỏ giọng hỏi: “Em có đau không?””
Ôn Noãn cảm thấy khó chịu.
Một lát sau, cô khẽ nói: “Anh về ngủ đi!”
Ngày mai... ngày mai Doãn Tư sẽ xuất viện, cô cũng sẽ không bị anh quấy rầy nữa!
Hoắc Minh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô.
Anh rất muốn bước đến ôm cô, nhưng nghĩ đến cô sẽ từ chối, anh lại rút tay về...
Anh lại về nằm trên chiếc giường nhỏ.
Tiểu Hoắc Tây thành thạo bò tới, toàn bộ cơ thể bé nhỏ nằm sấp trong lòng anh.
Cả người đầy thịt mềm mại.
Hoắc Minh không rõ cảm giác của mình là gì, anh rất muốn mỗi ngày ở bên mẹ con họ, có lẽ bọn họ còn có thể sinh con, Ôn Noãn có vẻ như rất thích trẻ con...
Anh không kìm được mà nghĩ, nếu như anh khôi phục trí nhớ, Ôn Noãn có thể đổi ý hay không?
Đêm khuya.
Thư ký Trương gửi tài liệu đến.
Trong phòng sách, Hoắc Minh và Ôn Noãn ngồi cạnh nhau…
Anh ký tên trước, dứt khoát thoải mái.
Đến lượt Ôn Noãn, cô nắm tờ giấy kia nhìn một lúc lâu, rồi mới cúi xuống ký tên.
Khóe mắt cô ươn ướt…
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cô vài giây, giọng điệu bỡn cợt: "Đây không phải là điều cô muốn sao?"
Anh cảm thấy trong lòng thật sảng khoái!
Cuối cùng anh cũng có thể khiến Ôn Noãn khó chịu…
Tâm trạng của Ôn Noãn không tốt lắm.
Cô không giống anh, Hoắc Minh không yêu cô nên việc ly hôn đối với anh chẳng có gì đau khổ.
Nhưng cô, vẫn còn nhớ rõ tất cả những kí ức khi xưa, phải ly hôn với anh!
Về sau, hai người trở thành hai người dưng…
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông bút, đứng dậy thấp giọng nói: "Sáng mai tôi sẽ mang hai con rời khỏi đây!"
Hoắc Minh rõ ràng ngẩn ra: nhanh như vậy sao?
Ôn Noãn không nói thêm gì nữa!
Cô nắm tay nắm cửa phòng sách, nhẹ tay mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài…
Cửa lại nhẹ nhàng khép lại.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm khung cửa, tâm trạng vốn đang vui vẻ sảng khoái, bỗng lại trầm xuống.
…
Sáng sớm hôm sau.
Người của công ty chuyển nhà đến, bắt đầu thu dọn, ra ra vào vào chuyển đồ.
Hoắc Minh thắt cà vạt xong, vừa xuống lầu đã thấy cảnh này.
Đúng lúc Ôn Noãn cũng đang ở phòng khách,
Cô bình tĩnh nói với anh: "Mấy hôm nữa tôi sẽ cho người dọn đồ trong căn biệt thự kia đi, còn cây đàn dương cầm kia… Tôi muốn giữ nó!"
Hoắc Minh thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cô, cổ họng nghẹn lại: "Tùy cô!"
Ôn Noãn gật đầu với anh rồi ngồi lên xe lão Triệu ra ngoài.
Hoắc Minh không đến công ty, anh vẫn đợi người của công ty chuyển nhà chuyển hết đồ đạt của Ôn Noãn đi, sau đó mới chậm rãi đi lên tầng hai…
Tất cả đều trống rỗng.
Trong căn phòng ngủ mới được sửa sang này, tất cả đồ vật liên quan đến Ôn Noãn đều được chuyển ra ngoài.
Hoắc Minh từ từ ngồi xuống nệm.
Anh có chút phiền lòng, châm một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi hút.
Anh nghĩ Ôn Noãn thật độc ác, nói đi là đi!
Người giúp việc trong nhà gõ cửa, cẩn thận nói: "Cậu chủ, có cái rương nhỏ bị người ta để lại, cậu có thể xem thử có phải đồ của mợ không ạ, mợ để trong rương tốt như vậy, hẳn là vật rất quan trọng!"
Hoắc Minh phất tay: "Đem lại đây xem thử!"
Người giúp việc đưa rương nhỏ cho anh.
Hoắc Minh một tay cầm thuốc lá, một tay chạm vào.
Anh nhận ra đây là đồ được đặt làm riêng, rõ ràng là Ôn Noãn rất trân trọng thứ này.
Có thể là món trang sức hàng trăm triệu!
Hoắc Minh thờ ơ mở nó ra, nhưng ngoài dự kiến của anh, bên trong chẳng phải trang sức quý hiếm gì, chỉ là một quyển nhật ký cũ và một cây bút ghi âm nhỏ.
Anh nhíu mày, sao Ôn Noãn lại xem những thứ này như bảo vật thế hả…
Anh nhẹ nhàng mở ra, máu toàn thân Hoắc Minh như đông cứng cả lại, đây là nét chữ của anh, viết ra tình yêu và nỗi nhớ dành cho Ôn Noãn…
"Người tôi yêu nhất, chính là Ôn Noãn!"
"Cô ấy rất thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu XX!"
"Mỗi ngày, tôi đều tặng cô ấy hoa hồng."
"Đứa con đầu lòng của chúng tôi tên là Hoắc Tây, con bé được Ôn Noãn dùng sinh mệnh để đổi lấy! Sức khỏe của Hoắc Tây không tốt lắm, bị rối loạn đông máu, còn có nhóm máu gấu trúc nữa…"
"Ôn Noãn lại mang thai, nay đã được hơn sáu tuần rồi! Là tôi muốn cô ấy mang thai."
"Ôn Noãn không thể lái xe."
"Ôn Noãn ôm tôi, tức là muốn tôi thân mật với cô ấy, lúc đó cho dù có bao nhiêu chuyện quan trọng đi chăng nữa, tôi đều sẽ vứt xó mà hôn cô ấy một cái… Thật ra cô ấy vẫn còn trẻ con lắm, lại đã trở thành mẹ hai đứa con của tôi rồi, Ôn Noãn rất thích được tôi gọi là mẹ bọn nhỏ ơi!"
…
Yết hầu của Hoắc Minh không ngừng trượt lên xuống, lại vội vàng lật trang…
Một trang, hai trang…
Cả quyển đều là nét bút của anh!
Gương mặt anh tuần của Hoắc Minh hơi tái nhợt, anh mở bút ghi âm lên, giọng nói của anh chậm rãi vang lên trong căn phòng Ôn Noãn từng ở…
"Ôn Noãn, khi em nghe thấy những điều này, có lẽ anh đã không còn bên em nữa rồi! Chắc là em đang khóc, có phải không? Bé ngốc, đừng khóc! Ít nhất chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, ít nhất thì chúng ta đã có hai đứa con! Bé con trong bụng em là con trai, chúng ta đặt tên là Doãn Tư đi, Hoắc Doãn Tư!... Ôn Noãn, em hãy hứa với anh, hãy chờ anh, đừng bao giờ buông tay anh! Bởi vì anh yêu em, anh không thể chịu được quãng đời còn lại không có em! Trước đây, dù anh có tùy tiện vinh quang đến đâu, đều… đều không thể so sánh được với cảm giác khi có em ở bên!"
"Ôn Noãn, anh thích em!"
"Ôn Noãn, tiếp thêm dũng cảm cho anh một lần nữa nhé, được không em?"
…
Hoắc Minh hơi ngẩn ngơ…
Vậy mà anh, thật sự từng yêu Ôn Noãn như vậy!
Anh bảo Ôn Noãn đừng bao giờ buông tay mình, vậy mà anh lại dễ dàng ly hôn với cô.
Hoắc Minh đóng rương lại, bấm số của Ôn Noãn, muốn hỏi thử cô.
Ôn Noãn không nhận điện thoại của anh.
Hoắc Minh lại gọi điện cho lão Triệu, lão Triệu đang dựa vào xe hút thuốc, nghe anh hỏi vậy thì thản nhiên nói: "Mợ đang ở nghĩa trang, hình như là muốn đào cái gì đó lên!"
Nghĩa trang…
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, vội vàng xuống lầu, lúc lên xe chạm vào vô lăng, anh cảm thấy trong lòng run rẩy, không biết Ôn Noãn đến nghĩa trang làm gì, nhưng anh có linh cảm việc này cực kỳ quan trọng!
Anh cũng không biết bản thân muốn gì sau khi đọc quyển nhật ký!
Giờ phút này, anh chỉ muốn ngăn cô lại!
…
Tháng ba, mùa xuân.
Những bông hồng Hoắc Minh trồng cho Ôn Noãn còn chưa nở rộ.
Nghĩa trang nhà họ Hoắc, sạch sẽ yên tĩnh nhưng lạnh lẽo vắng lặng.
Ôn Noãn mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, lẳng lặng đứng trước bia mộ bằng đá, mặc niệm cho tình yêu khi xưa của mình.
Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "Minh, em xin lỗi, em phải nuốt lời rồi!"
Cô buông tay rồi, không thể đợi được nữa!
Nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ, cô và anh từng yêu nhau… Có lẽ, tình yêu trong kí ức của cô mới là thứ tốt đẹp cần bảo vệ, chứ không phải là cố gắng mơ mộng thay đổi một người đàn ông không yêu mình.
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên nụ cười yếu ớt.
Minh, em về rồi đây…
Từ nay về sau, em chỉ trông coi anh, giữa chúng ta không còn người nào khác!
Cô dời bia đá sang một bên, lấy chiếc nhẫn kim cương ở bên trong ra, sau nhiều năm ngủ say, chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng trong, rực rỡ chói mắt như cũ…
Ôn Noãn rưng rưng nước mắt.
Cô nhẹ nhàng đeo nhẫn kim cương vào ngón tay đeo nhẫn mảnh khảnh của mình.
Minh, em về rồi đây!
…
Trước cửa nghĩa trang, Hoắc Minh dừng xe, nhảy ra ngoài.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Ôn Noãn!
Anh thấy cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay mình… Đôi mắt ngấn lệ, cúi đầu hôn chiếc nhẫn, như thể một nghi thức nào đó, như thể là một cách tỏ tình với người thương!
"Ôn Noãn!"
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, gọi tên cô.
Nắng ban mai đáp xuống, Ôn Noãn chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh.
Trong làn gió dịu dàng vuốt ve, cô nở rộ như một bông hoa của trời hè,
Nhưng, đã không còn thuộc về anh…
Bọn họ, đã ly hôn rồi…
Chương 297:Ôn Noãn, chúng ta còn có khả năng không?
Hoắc Minh tùy tiện một đời.
Lúc đó, anh hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh cảm thấy bản thân như đã mất đi thứ gì đó!
Anh muốn nắm lấy.
Nhưng mà Ôn Noãn, đã quyết định buông tay.
Anh xem nhật ký, nghe lại đoạn ghi âm.
Điều anh nhớ nhất, là những thái độ mà Ôn Noãn đối với anh từ trước tới nay.
Anh để Sở Liên ở lại văn phòng.
Anh bỏ rơi cô vào ngày đầu năm mới, đi cứu Sở Liên.
Anh trách cô lòng dạ độc ác, sau khi anh bị lạnh nhạt, cho phép Sở Liên đến gần, anh kiểm tra cảm giác của bản thân đối với Ôn Noãn.
Anh, trong lúc giận dữ, cùng với nữ minh tinh tung scandal.
Ôn Noãn không ồn ào cũng không gây rối, cô bình tĩnh ký tên, cô cuối cùng cũng từ bỏ đoạn tình cảm này!
Cô không cần anh nữa rồi!
“Ôn Noãn! ” Hoắc Minh chầm chậm đi tới, gọi cô.
Cô trực tiếp đứng lại, đứng dưới ánh mặt trời, ngón tay giữa của cô đeo chiếc nhẫn kim cương 52 cat phát ra ánh sáng lấp lánh, mắt của Hoắc Minh bị chói đến mức đau nhức.
Anh cất tiếng nói: “Anh đã xem qua nhật ký, cũng nghe đoạn ghi âm rồi! ”
Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc đó anh lại nói không nên lời.
Cho dù anh là luật sư giỏi.
Cho dù, anh ở trên tòa án, miệng lưỡi sắc bén.
Hoắc Minh có chút ngơ ngác.
Tình cảm dâng trào trong bút ghi âm còn mãnh liệt hơn nhiều so với mối tình thanh xuân không biết bao nhiêu năm với Kiều An, anh lắng nghe giọng nói quen thuộc của bản thân, làm thế nào bày tỏ tình cảm với một người con gái!
Anh thừa nhận, bản thân đã bị sốc!
Nghe xong, Ôn Noãn giật mình.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô không hỏi gì thêm, chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Đồ vật đó đâu? ”
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Ở trên xe! ”
“Tôi cùng anh đi lấy nó!”
Ôn Noãn đi về phía cổng nghĩa trang, lúc đi ngang qua anh, Hoắc Minh nắm cổ tay cô, không thể lấy ra được.
“Ôn Noãn, em đã hứa là sẽ không bỏ anh! ”
“Anh cần thời gian! ”
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn kim cương.
“Hoắc Minh, tôi đợi anh chưa đủ lâu sao? Cơ hội mà tôi đã cho anh chưa đủ nhiều sao? ”
“Tôi đã hứa! Nhưng, tôi cũng chưa từng nghĩ ra là có một Sở Liên xuất hiện, tôi cũng chưa từng nghĩ ở trong lòng anh, cô ta quan trọng hơn tôi... còn có vị nữ minh tinh kia! ”
“Nếu như là anh ấy, sẽ không nỡ làm như vậy với tôi! ”
...
Ôn Noãn nói xong, rất mệt mỏi.
Cô hất tay của anh ra đi về phía nghĩa trang, ánh mặt trời chiếu vào, mắt cô nóng rát...
Hoắc Minh đứng im tại chỗ.
Anh nhìn thấy bức tường đá đó, Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Anh đột nhiên hiểu được,
Anh còn chưa kịp yêu cô, Ôn Noãn đã để lại tình yêu của cô, chôn vùi nơi đây rồi.
*
Mặc dù nhà họ Hoắc khiêm tốn thế nào, tin tức mà bọn họ ly hôn, vẫn truyền ra ngoài.
Các phương tiện truyền thông lớn, tuy không dám nói trực tiếp.
Nhưng tỏ ra rất thất vọng thì chung quy vẫn có.
Một người ngoài cuộc đã xác nhận tin tức, người đó ảnh hậu Phương Nghiên, có người đã bắt buộc công bố tin chính thức.
Cô ta làm như vậy, là vì có vài phần tự tin.
Cô ta đã gặp qua vợ của luật sư Hoắc, nên nói là vợ cũ, là một người phụ nữ rất đẹp.
Hôm đó ở quán ăn, luật sư Hoắc ở trước mặt vợ, đưa cho cô ta một chút đồ ăn nhẹ.
Sau đó cô ta nghe thấy, bọn họ nói về chuyện ly hôn.
Cô ta cho rằng luật sư Hoắc là vì bản thân, dù sao so với con dâu nhà hào môn, cô ta chắc chắn quyến rũ hơn, bên cạnh đó đối phương lại sinh hai đứa con nên ắt hẳn thân hình sẽ không bằng mình.
Ảnh hậu đăng trên Facebook [Tháng tư tốt lành, cậu Hoắc!]
Hình ảnh, là bức ảnh bữa tiệc cùng với Hoắc Minh.
Tin này vừa đăng lên đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
Năm phút sau, bài đăng bị phía bên nhóm quan hệ xã hội xóa bỏ.
Quần chúng ăn dưa lại cực kỳ hưng phấn.
Scandal Hoắc Minh cùng với ảnh hậu, là thật hay giả, không thể biết được.
Nhưng luật sư Hoắc và vợ, nhật định ly hôn rồi!
Ba ngày sau, tin tức bọn họ ly hôn tràn ngập toàn bộ trên nền tảng xã hội... nhà họ Hoắc vẫn khiêm tốn như mọi khi, Ôn Noãn sẽ không chủ động đứng ra thu hút dư luận.
Ly hôn không phải là việc mọi người chưa gặp qua.
Cô làm việc như thường, chăm sóc hai đứa con... Hoắc Tây được cô bảo vệ cô rất tốt!
Mọi người phát hiện, người vợ cũ Ôn Noãn này, không những không buồn không thất vọng, ngược lại làn da càng căng mọng đầy đặn hơn.
Buổi tiệc kết thúc.
Lối vào khách sạn, đèn pha lê sáng rực.
Ôn Noãn mặc quần áo sang trọng, bước ra cùng Hạ Như Lâm, vừa đi vừa thảo luận công việc.
Đêm tháng tư, vẫn hơi lạnh.
Hạ Như Lâm lấy chiếc áo choàng trong tay, khoác lên cho Ôn Noãn: “Tổng Giám đốc Ôn, có hơi lạnh, mặc thêm áo vào! ”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Được, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi? ”
Hạ Như Lâm cũng nở nụ cười: “Dự án phát triển phía Nam! ”
Ôn Noãn nhìn xuống, suy nghĩ nói: “Đây là dự án quan trọng của công ty, tháng sau tôi với anh đi khảo sát một chút! ”
Tim của Hạ Như Lâm, nhảy lỡ một nhịp.
Anh ta chăm chú nhìn dáng vẻ bình tĩnh dung ung của Ôn Noãn, có phần khao khát.
Cô như vậy thật tốt!
Ôn Noãn còn muốn nói gì, người xuống xe đợi cô, thế mà là Hoắc Minh.
Hoắc Minh ngồi trong xe rất lâu.
Anh là đàn ông, anh nhìn thấy rõ trong mắt của Hạ Như Lâm có tình cảm... Anh có chút khó chịu, người bên cạnh này là anh đã tự mình giao cho Ôn Noãn!
Ôn Noãn nhìn thấy anh, cũng không quá bất ngờ.
Cô chào tạm biệt với Hạ Như Lâm, ngồi lên xe, Hoắc Minh theo sau.
Anh hơi khẩn trương nói: “Đó không phải là thật! Anh không thích cô ta !”
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với người khác, lúc đó chỉ vì giận Ôn Noãn.
Ôn Noãn lại phớt lờ.
Cô hạ cửa xe xuống, cười mỉm: “Với mối quan hệ chúng ta hiện tại, là thật hay giả đã không còn quan trọng rồi! Luật sư Hoắc, khi nào anh tái hôn thì tôi sẽ đi mừng một phong bì lớn!”
Hoắc Minh tức giận, cô cũng thật rộng lượng.
Anh nhìn về phía xe bên kia, châm điếu thuốc lá, nhưng chưa hút được hai hơi lại vứt nó đi.
Anh buồn bực hỏi cô: “Không phải em dự tính tái hôn chứ?”
Ôn Noãn nghĩ một chút: “Không biết nữa! Nhưng lỡ như gặp được người thích hợp, thì nói không chừng!”
Hoắc Minh nghĩ đến Hạ Như Lâm.
Bọn họ lúc nãy, thật thân mật...
Đến ngã tư, Ôn Noãn xin xuống xe, Hoắc Minh lại nói muốn đi thăm hai con.
Ôn Noãn im lặng một lúc.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, tôi không quản anh hối hận hay không, hoặc đột nhiên phát hiện ra có một chút hứng thú với tôi, nhưng chuyện tôi muốn nói với anh là nếu anh muốn gặp con, được, nhưng xin anh đừng quấy rối tôi bằng thân thể và lời nói... ... Nếu không, đến cả vợ chồng đã ly hôn chúng ta cũng khó làm.”
“Hôm nay muộn rồi, lần sau đi!”
Cô đã cự tuyệt anh, chỉ vì cô biết ý anh không ở trong lời nói. Cô nam quả nữ, một mình trong đêm khuya, nếu anh dùng sức mạnh thì cô sẽ phản kháng không nổi.
Cuối cùng, Hoắc Minh xuống xe giữa chừng.
Lão Triệu khen ngợi Ôn Noãn làm rất tốt, làm rất đúng, với đàn ông thì phải lạnh nhạt như vậy.
Ôn Noãn thì cảm thấy mệt mỏi.
Đêm dần trở nên tối hơn, chiếc xe RV màu đen dừng trước một căn biệt thự, lúc Ôn Noãn xuống xe thắt chặt khăn quàng cổ, ánh sáng mờ màu vàng, cô từ từ đi lên lầu nhìn hai đứa con.
Cô được dẫn Hoắc Tây và Doãn Tư đi, là ý của Hoắc Chấn Đông.
Nên cô rất biết ơn.
Doãn Tư còn nhỏ, ăn no thì ngủ, bảo mẫu đã chăm sóc rất tốt cho cậu bé.
Ôn Noãn đi tới phòng của Hoắc Tây.
Phòng của đứa trẻ màu hồng, cô bé Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ, nằm lộn ngược trên giường.
Ôn Noãn cởi giày cao gót ra, đi qua vỗ về mông của cô bé.
Tiểu Hoắc Tây lật lại.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, dụi vào quần áo của Ôn Noãn: “Mẹ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn nhét cô bé vào chăn, dịu dàng hỏi: “Muộn như vậy rồi, tại sao không đi ngủ?”
Hoắc Tây dựa vào trong lồng ngực cô, nói nhỏ: “Con nhớ bố rồi!”
Ôn Noãn có hơi buồn... ...
Cô mở miệng nói khẽ: “Vậy con gọi điện thoại cho bố có được không?’
Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ.
Cô bé lấy điện thoại màu hồng phấn của mình, gọi điện thoại cho Hoắc Minh, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh....
Ôn Noãn không muốn khiến anh ảo tưởng, cô ra khỏi phòng con, cho Hoắc Tây cùng anh nói chuyện.
Hoắc Tây rất thích Hoắc Minh.
Cô bé mở miệng nói lại chính là: “Con nhớ bố rồi!”
Cô bé muốn cùng bố đi ngủ, cô bé muốn gác chân nhỏ lên bụng của bố, như vậy thật ấm áp... ...
Hoắc Minh vừa mới về nhà.
Anh vừa mới cởi cà vạt, âm thanh trầm lắng: “Mẹ con đâu?”
Tiểu Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã về rồi! Trên người mẹ có mùi thơm! Nhưng mà con vẫn nhớ bố... Con muốn bố đọc truyện cổ tích cho con.”
Trong lòng Hoắc Minh giống như thủy triều.
Anh luôn có trái tim sắt đá, nhưng phút chốc nghe được giọng nói của con gái, anh bỗng nhớ cô bé da diết.
Anh muốn một gia đình.
Hoắc Minh tìm một cuốn truyện cổ tích, nhẹ nhàng kiên nhẫn đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe...
Màn đêm buông dần.
Tiểu Hoắc Tây từ từ ngủ thiếp đi.
Cuối cùng Ôn Noãn lấy điện thoại đi, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!”
Hoắc Minh nghe thấy giọng nói của Ôn Noãn, tim đập nhanh, thế mà có chút cảm giác, anh thấp giọng hỏi vấn đề mà tối nay anh muốn hỏi: “Ôn Noãn, chúng ta còn có thể không?’
Ôn Noãn ngẩn người.
Trong giây lát, cô thấp giọng nói: “Không thể!”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Cô không khóc, bởi cô đã vì anh mà khóc quá nhiều rồi, những việc đó cô nhìn như không quan tâm, thực sự nội tâm cô đang dằn vặt... ...
Phía bên kia điện thoại, Hoắc Minh cũng từ từ tắt điện thoại.
Anh đổ cho mình một ly Whiskey.
Anh lấy đoạn video đó ra, xem hết lần này đến lần khác, nhìn thấy Ôn Noãn không chế mọi ham muốn của mình.
Bây giờ anh đã biết bản thân từng yêu cô sâu đậm thế nào.
Bọn họ từng yêu rất sâu sắc.
Bây giờ, anh không thể chấp nhận có một ngày Ôn Noãn sẽ thích người khác, làm những chuyện thế này với người khác trên giường, chỉ cần nghĩ thôi anh đã không chịu được rồi!
Toàn bộ cơ thể của cô phải là của anh!
Ngoài cửa, có tiếng gõ.
Hoắc Minh tắt video đi, giọng khàn khàn nói: “Vào đi”
Người vào là Hoắc Minh Châu, trong tay bưng một phần ăn khuya, cô ấy nói khẽ: “Anh, mấy ngày nay anh đã không ăn gì đàng hoàng rồi.”
Hoắc Minh mỉm cười nhẹ nhàng, chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Hoắc Minh Châu ngồi xuống, có chút áy náy nói: “Anh, bây giờ có rất nhiều người theo đuổi chị dâu, anh không cảm thấy nguy hiểm rình rập sao?”
Hoắc Minh không ăn nổi nữa.
Anh lau môi dưới, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để theo đuổi?”
Hoắc Minh Châu nói nhỏ: “Tặng quà a!”
“Vậy chị dâu em thích gì?”
Hoắc Minh Châu cẩn thận nghĩ, nghĩ rất lâu, cô ấy mới rưng rưng nói: “Chị ấy thích nhất, là anh đó.”
Hoắc Minh giật mình.
Anh không nghĩ tới, sẽ là một đáp án như vậy.
Anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút thuốc trong im lặng, lại nhẩm đi nhẩm lại lời của Hoắc Minh Châu trong lòng và xem xét, cuối cùng lại cười chua xót : “Nhưng bây giờ cô ấy không cần anh nữa.”
Anh muốn tái hợp, muốn quay lại.
Nhưng Ôn Noãn lại không cho anh cơ hội...
Chương 298: Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, tôi không phải là bà Hoắc nữa rồi
Sáng sớm, Hoắc Minh đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu!
Thư ký Trương đẩy cửa đi vào, ép thấp giọng nói: “Luật sư Hoắc, người đại diện của cô Phương đã tới đây mấy lần, anh ta muốn nói chuyện với anh."
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê: “Cô Phương là ai?”
Thư ký Trương giật mình, trong giây lát, cô ấy kiên trì nhắc nhở: “Chính là ảnh hậu Phương Nghiên!”
Là cô ta...
Hoắc Minh suýt nữa đã quên mất, nữ diễn viên đăng tin trên Facebook, anh cố ý đàn áp cô ta... Bây giờ có lẽ không ai dám đóng phim cùng cô ta!
Giọng nói Hoắc Minh lạnh lùng: “Không gặp! Sau này không cần phải nói với tôi những tin như vậy!”
Thư ký Trương gật đầu, trả lời rồi đi ra ngoài.
Người đại diện rất thất vọng, đã thử nhiều cách nhưng Hoắc Minh vẫn từ chối gặp mặt, rõ ràng đang không vui...
Ảnh hậu bị chèn ép, sự nghiệp không có khởi sắc!
... ...
Tập đoàn Tây Á, phòng hội nghị ở tầng cao nhất.
Nghiên cứu và thảo luận sản phẩm mới.
Không biết người nào không có mắt, nhiệt tình kiến nghị: “Tổng Giám đốc Ôn, sữa tắm mới mà chúng ta phát triển, tôi đề nghị mời ảnh hậu Phương Nghiên làm người phát ngôn!’
Lời nói vừa nói ra, trong phòng họp trở nên im lặng.
Trợ lý Từ ngồi bên cạnh Ôn noãn, thở mạnh cũng không dám.
Ngạc nhiên thay, Ôn Noãn không tức giận mà ngược lại thản nhiên nói: “Giá niêm yết của cô ta là bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu!”
Ôn noãn đứng dậy: “Nói cô ta đến đến Tây Á báo giá.”
Buổi chiều, ảnh hậu Phương Nghiên đã đến rồi.
Ôn Noãn ở phòng tập gym của công ty nhìn thấy cô ta.
Ảnh hậu vẫn luôn kiêu ngạo, cô ta còn trẻ vừa giàu có vừa nổi tiếng, cô ta cảm thấy điều kiện của mình tốt hơn nhiều so với Ôn noãn... ...
Nhưng mà, khi nhìn thấy Ôn Noãn luyện tập, cô ta không còn tự tin nữa!
Vóc dáng của Ôn Noãn lại tốt hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng!
Hẳn vì do cô đã từng sinh con nên nhìn rất đầy đặn, thế nhưng eo rất gầy, đôi chân đó… vừa dài vừa thẳng, còn rất trắng, cô ta tin rằng ngay cả một người đàn ông từng nhìn thấy sẽ không bao giờ quên được!
Ảnh hậu nói giọng hơi căng thẳng: "Bà Hoắc!"
Ôn Noãn nghe thấy rồi nhưng lại không để ý đến.
Trợ lý Từ nghiên người: “Tổng Giám đốc Ôn, cô Phương đến rồi!”
Cả người Ôn Noãn ướt đẫm mồ hôi...
Cô dùng khăn lau rồi lau, ngồi xuống ở khu vực nghỉ ngơi, ra hiệu cho Phương Nghiên ngồi xuống.
"Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, tôi không còn là bà Hoắc nữa!"
Người đại diện của Phương Nghiên nhanh chóng đưa ra đơn báo giá, đặt trước mặt Ôn Noãn, đồng thời mang những giải thưởng trước đây của Phương Nghiên tâng bốc tận trời, ý chính là hai mươi triệu, một xu cũng không thể thiếu.
Ôn Noãn không nhìn vào những thứ đó.
Cô liếc nhìn Phương Nghiên, nhàn nhạt nói: “Tình trạng thể chất của cô Phương rất tốt!”
Phương Nghiên mỉm cười, có chút miễn cưỡng.
Lúc này cô ta và Ôn Noãn ở rất gần, cô ta có thể nhìn thấy làn da của Ôn Noãn, tốt đến mức gần như không có lỗ chân lông, trắng trẻo mềm mại... Cộng thêm việc đối phương có khối tài sản trăm tỷ, cô ta dần mất đi niềm kiêu hãnh của mình.
Trợ lý Từ mang cà phê tới.
Tách trà hoa lài của Ôn Noãn.
Sau khi uống xong nửa cốc, cô nói thẳng: “Công ty chúng tôi cần người mẫu quảng cáo sữa tắm, tôi bằng lòng gặp cô Phương bởi vì cô rẻ!… ... Đương nhiên, báo giá là báo giá, nhưng giá này đã là giá trước đây rồi! Tôi nghĩ bây giờ toàn bộ ngành không ai dám tìm cô Phương, nhưng nếu cô Phương chấp nhận lời đề nghị của tôi, hợp tác với Tây Á, như vậy tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô Phương sẽ được giải quyết nhanh chóng!”
Cô ta bị nói trúng tim đen.
Người quản lý của Phương Nghiên trầm ngâm một lúc: “Tổng Giám đốc Ôn đồng ý trả cái giá nào cho chúng tôi?”
Ôn Noãn thản nhiên nói: “Hai triệu!”
Hai triệu, tại sao cô không đi cướp luôn đi?
Người quản lý của Phương Nghiên thế nào cũng nhất quyết không đồng ý.
Ôn Noãn cầm một cuốn tạp chí tùy ý lật qua, giọng điệu bình tĩnh nói: ‘Tôi không miễn cưỡng! Trợ lý Từ, tiễn khách đi!’
Cô chỉ vì ham cái giá rẻ, nếu không, chỉ nhìn thấy ảnh hậu thôi cũng đủ khiến cô đau lòng!
Trợ lý Từ mỉm cười tiễn khách.
Phương Nghiên thế nhưng không đứng dậy, giọng cô ta hơi khẩn trương: “Tôi đồng ý, hai triệu!”
Hai triệu này, quả thực giống như bị đưa đi xin ăn, nhưng cơ hội làm việc lần này rất quan trọng với cô ta, cô ta thực đã đánh giá thấp Ôn Noãn——
Ôn Noãn quá tàn nhẫn!
Trong lòng Phương Nghiên vẫn khó chịu, ký hợp đồng nghiêm ngặt xong, cô ta càng khó chịu hơn buột miệng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, cô không muốn biết chuyện giữa tôi và luật sư Hoắc sao?”
Ôn Noãn nhìn vào hợp đồng, thản nhiên nói.
“Trước đây không hỏi, bây giờ càng không cần thiết!”
“Sau này cô Phương xuất bản một cuốn tự truyện, nếu cô sẵn lòng viết vào, tôi sẽ trả tiền mua! "
... ...
Mặt Phương Nghiên nóng bừng, có chút ngại ngùng.
Đợi cô ta rời khỏi.
Ôn Noãn gọi Giám đốc bộ phận nghiên cứu tới, đưa hợp đồng cho anh ta, bình tĩnh nói: “Sữa tắm này đặt là 'Động tâm’.”
Giám đốc xem hợp đồng.
Dùng hai triệu đã ký hợp đồng với ảnh hậu Phương Nghiên, sản phẩm có tên là 'Động tâm’, điều này cũng đủ chơi chết ảnh hậu!
Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại.
Cô nói rất nhẹ nhàng: “Khi cô ta đăng bài trên Facebook không phải rất thích lăng xê sao, chỉ là quà đáp lại mà thôi!’
Sản phẩm mới này, chắc chắn sẽ thành công!
Đúng như Ôn Noãn dự đoán, sản phẩm mới phát hành 1 ngày, "Động tâm" đã bán được mười hai triệu chai trên tất cả các nền tảng chính, một trong những sản phẩm tốt nhất trong bộ phận hóa chất hàng ngày.
Cổ phiếu Tây Á tăng liền trong ba ngày.
Hoắc Chấn Đông đích thân gọi điện tới khen ngợi Ôn Noãn, còn nói chỉ cần Ôn Noãn bằng lòng sẽ lập tức để cô quản lý nhà họ Hoắc.
Ông dẫn con tới!
Ôn Noãn sao có thể bằng lòng?
Cúp điện thoại xong, cô ngâm mình trong bồn tắm sang trọng.
Bồn tắm đầy bọt, Ôn Noãn cầm sữa tắm, cười nhẹ.
Tắm xong, cô đứng dậy mặc áo choàng tắm vào.
Lúc đó đã khá muộn, cô muốn gặp các con trước khi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy một người khác trong phòng.
Hoắc Minh ngồi trên chiếc giường êm ái, ngẩng đầu thổi khói.
Anh mặc đồ đen, trông đẹp trai không tả xiết.
Hành động hút thuốc, càng hấp dẫn gấp bội.
Ôn Noãn không có ý định thưởng thức, cô mặc áo choàng tắm vào, rất lạnh lùng hỏi: "Sao anh lại vào phòng ngủ của tôi? Chúng ta đã ly hôn rồi, có cần tôi mỗi ngày nhắc nhở anh không?
Hoắc Minh nhìn thân thể của cô, nhẹ nhàng nói: "Anh tới gặp Hoắc Tây và Doãn Tư!"
Ôn Noãn ngồi trước bàn trang điểm, chải lại mái tóc dài.
“Vậy thì anh không nên đến phòng tôi, nếu có chuyện gì thì chúng ta vào phòng khách nói chuyện!”
Hoắc Minh bóp điếu thuốc.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Rõ ràng em không thích Phương Nghiên, vì sao còn muốn mời cô ta làm người đại diện?”
Ôn Noãn chầm chậm chải mái tóc dài, nghe vậy cười cười: “Muốn tôi nói ra thật sao?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Minh.
Ôn Noãn bắt đầu bôi sản phẩm chăm sóc da, giọng cô chậm rãi: “Sữa tắm này đầu tư rất nhiều, nhưng hương vị rất bình thường, phản hồi ban đầu cũng không lý tưởng, nhưng thời gian này... Phương Nghiên tới cầu xin tôi! Cô ta rẻ quá, siêu nữ minh tinh hạng A này chỉ cần thuê với giá hai triệu, hơn nữa còn có scandal giữa cô ta và luật sư Hoắc nữa.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười cười.
“Có ai mà không muốn biết luật sư Hoắc, thích mùi vị nào chứ?”
……
Cô nói xong, sờ cổ của mình một cái.
Động tác vô cùng đơn giản nhưng khi Hoắc Minh nhìn vào, lại tràn ngập quyến rũ!
Người phụ nữ này, vừa đáng ghét vừa đáng trách!
Nhưng anh lại bị thu hút sâu sắc.
Hoắc Minh đứng dậy đi qua, hai tay anh chống ở hai bên người cô, nghiêng người dựa sát cô, giọng nói khàn khàn: "Nếu như nói, anh thích mùi vị này của em thì sao?"
Khuôn mặt Ôn Noãn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cô lạnh giọng nói: “Xin lỗi, về sau anh sẽ không nếm được nữa!”
Hoắc Minh nhìn miếng thịt non trước mặt, anh thật sự muốn ôm cô, nhưng dù sao vẫn đắn đo.
Ôn Noãn nói nhảm với anh hồi lâu, cô đề cập chính sự: “Nhật ký và bút ghi âm của tôi đâu?”
“Muốn lấy?”
“Nếu muốn, hãy để anh qua đêm ở đây.”
“Anh không làm gì, chỉ muốn ở bên em, ở bên con.”
……
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của đàn ông, cô đẩy anh ra, muốn đuổi người, giọng bảo mẫu bên ngoài có hơi kinh hoảng: “Bà chủ, hình như Doãn Tư bị sốt rồi!”
Chương 299: Ôn Noãn, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều!
Ôn Noãn vội vàng đi đến phòng em bé.
Tiểu Doãn Tư bị bệnh, sốt tới ba mươi chín độ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn rất đau lòng, cô nhanh chóng thay quần áo, dặn dò người giúp việc: “Chuẩn bị xe, lập tức đến bệnh viện!”
Cô rất hốt hoảng...
Hoắc Minh nắm chặt tay cô: “Tài xế chạy tới đây ít nhất cũng phải nửa tiếng, tôi chở hai mẹ con đi!”
Vừa dứt lời, anh lập tức bế Doãn Tư.
Anh cao lớn nên bế đứa trẻ rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn vội vàng đi theo phía sau anh.
Đêm lạnh như nước.
Ôn Noãn mở cửa sau xe rồi ngồi vào, Hoắc Minh cẩn thận đưa Doãn Tư cho cô... Lúc cô ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Hoắc Minh nói nhỏ: “Ôn Noãn, dù cô thất vọng về tôi ra sao! Hoắc Tây và Doãn Tư là con của tôi, tôi không thể không có tình cảm với chúng!”
Đôi mắt Ôn Noãn hơi ngấn lệ, cô không nói gì.
Cô nghĩ: ‘Ít nhất lúc này đây, bọn họ không thể cãi nhau!’
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm...
Nửa tiếng sau, bọn họ đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Tiểu Doãn Tư bị viêm phổi cấp tính, tuy không quá nghiêm trọng nhưng phải nằm viện một tuần.
Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi lại phải truyền dịch, rất khó chịu, Doãn Tư khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn cực kỳ đau lòng...
Ban đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Doãn Tư hạ xuống ba mươi tám độ.
Ôn Noãn ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Doãn Tư, cô rất áy náy, vì liên tục chuyển nhà nên khiến sức khỏe của Doãn Tư bị ảnh hưởng!
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ôn Noãn.
Mấy ngày nay, anh đều nhìn cô dưới góc độ của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, nhưng ngay lúc này đây Ôn Noãn là một người mẹ trẻ, trong mắt cô đều là con của bọn họ.
Lúc này trông cô yếu ớt như thế.
Hoắc Minh nhịn không được đi qua, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ôn Noãn, tựa đầu cô vào bụng mình, có lẽ là quá mệt mỏi nên Ôn Noãn không né tránh.
Cô thậm chí còn nhẹ nhàng nhắm mắt lại...
Chỉ là sự dịu dàng này chỉ kéo dài được mười mấy giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Cô ngủ một lát đi! Để tôi trông con!”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhưng sao cô có thể ngủ được?
Cô đi vào phòng tắm vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau cơ thể nhỏ bé của Doãn Tư, lau xong cô đi vào phòng tắm giặt khăn.
Hoắc Minh đứng ở phía sau cô, hỏi nhỏ: “Trước kia, chúng ta chung sống với nhau như thế nào?”
Ngón tay đang treo khăn lông của Ôn Noãn khựng lại.
Cô quá hiểu anh.
Tất cả những biểu hiện đêm nay của anh, bây giờ anh còn hỏi chuyện này, điều đó chứng minh rằng anh muốn trở về với gia đình... Ôn Noãn hờ hững nói: “Hỏi mấy cái này thì có ý nghĩa gì đâu!”
Hoắc Minh tựa khuôn mặt mình lên vai cô, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, cô kể cho tôi nghe đi, có được không?”
Ôn Noãn cười nhạt nhẽo: “Anh không phải anh ấy!”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, chúng ta đã ly hôn rồi! Ngoại trừ hai đứa con ra thì chúng ta không cần thiết phải dính dáng đến nhau, cũng không cần phải mập mờ gì cả!”
“Sáng mai anh đi đi!”
Hoắc Minh hơi mất mát.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn cô chăm chú rồi nhẹ giọng nói: “Doãn Tư cũng là con trai anh!”
Có lẽ anh thật sự muốn làm một người bố tốt nên mấy ngày kế tiếp đều ở bệnh viện.
Doãn Tư đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mốt có thể xuất viện.
Ôn Noãn ngồi trong phòng bệnh xem tài liệu một lát, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoắc Minh đang đút sữa cho Doãn Tư, trải qua vài ngày học tập, hiện giờ anh đã rất thành thạo.
Thân thể nhỏ bé núc ních của Tiểu Doãn Tư nằm gọn trong khuỷu tay anh, vẻ mặt Hoắc Minh rất ấm áp.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn.
Giờ phút này, dường như cô nhìn thấy Hoắc Minh trước khi mất trí nhớ, anh cũng đối xử dịu dàng với Hoắc Tây như vậy! Cô ít nhiều gì cũng có chút buồn bã, khóe mắt hơi ẩm ướt.
Hoắc Minh bỗng dưng ngước mắt lên, thấy biểu cảm buồn bã của cô...
Ôn Noãn khẽ nói: “Tôi đi mua cà phê!”
Nói xong cô lập tức đứng dậy, khép áo khoác Dior trên người lại, Hoắc Minh không ngăn cản cô, anh biết vừa rồi Ôn Noãn đang nhớ đến “Hoắc Minh”...
Ôn Noãn đi ra khỏi khu nội trú, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tầng một của bệnh viện này có một quán Starbucks, Ôn Noãn gọi một ly cà phê rồi ngồi xuống, bưng ly lên chầm chậm uống.
Cô không ngờ sẽ gặp được người quen.
Sở Liên và Diêu Tử An.
Diêu Tử An cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn chỉ ngủ người phụ nữ này có vài lần, mà cô ta cứ dây dưa không thôi, còn đòi chết đòi sống muốn gặp mặt hắn!
Ngón tay hắn vuốt ve điếu thuốc: “Sao, lại thiếu tiền nữa à?”
Sở Liên nhẹ nhàng đưa cho người đàn ông đối diện một tờ giấy xét nghiệm có thai, giọng nói rất nhỏ: “Tôi không có ý đó, anh Diêu... Tôi mang thai rồi!”
Diêu Tử An cười lạnh: “Cô đừng có mà lừa tôi! Mỗi lần tôi đều sử dụng biện pháp phòng tránh!
Sở Liên rũ mắt: “Lần đầu tiên sau khi chúng ta làm xong, anh đột nhiên hăng hái, nên...”
Diêu Tử An nhớ ra.
Nhưng cô gái trước mặt này nhớ rõ việc không uống thuốc, vậy là cố tình mang thai.
Hắn hơi bực bội!
Một lát sau, hắn thô lỗ nói: “Tôi cho cô một số tiền, phá đi!”
Hắn chỉ đồng ý cho hai mươi triệu.
Sở Liên mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn sinh nó ra!”
Diêu Tử An nhìn cô ta chằm chằm.
Thật lâu sau môi hắn giật giật, đang định lên tiếng...
Nhưng đúng lúc này, trước cửa quán cà phê có một nhà ba người đi vào.
Bạch Vi và Cảnh Sâm.
Họ đến thăm Doãn Tư, vừa lúc thấy Ôn Noãn đang ở đây nên tới chào hỏi.
Ai ngờ Diêu Tử An cũng ở đây!
Vợ chồng cũ gặp nhau, Bạch Vi rất mất tự nhiên, điếu thuốc lá giữa ngón tay Diêu Tử An bị gập thành hai đoạn, hắn nhìn chăm chú vào người phụ nữ mình thích, người vợ từng ngủ nhiều năm với hắn, hôm nay lại thắm thiết với người khác, con cái cũng lớn rồi, nhưng hắn lại phải bàn điều kiện với gái bao!
Mắt Diêu Tử An đỏ ngầu.
Lúc nhìn về phía Sở Liên, giọng điệu của hắn rất kiên quyết: “Phá bỏ, tôi cho cô năm mươi triệu!”
Sở Liên còn muốn tranh thủ.
Diêu Tử An viết một tấm séc, lạnh giọng nói: “Cút!”
Sở Liên cũng không ngốc, cô ta không dám giữ đứa bé lại...
Bên kia, Bạch Vi và Cảnh Sâm đến phòng bệnh, Ôn Noãn vẫn ngồi đó uống cà phê.
Diêu Tử An đi tới, ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm.
Bây giờ tập đoàn Tây Á là đại gia của hắn.
Diêu Tử An chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn có thể hợp tác với Ôn Noãn, hắn lại càng không nghĩ tới Ôn Noãn thay đổi nhiều như vậy...
Khi còn trẻ hắn đã làm sai nhiều chuyện.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, có mấy lời cũng chỉ có thể nói với mỗi mình Ôn Noãn.
“Ôn Noãn, nếu tôi nói hối hận cô nhất định sẽ chê cười tôi! Nhưng tôi thật sự hối hận, cho dù gặp bao nhiêu phụ nữ đi chăng nữa, cũng không sánh bằng tình cảm chân thật của Bạch Vi từng dành cho tôi!”
Hắn rất muốn thời gian quay trở lại, nhưng hắn biết, hoàn toàn không thể!
Ôn Noãn nhếch môi cười.
Ánh mắt Diêu Tử An rất sâu: “Ôn Noãn, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều!”
Dù sao bọn họ cũng quen biết nhau từ thời niên thiếu, mười năm trôi qua, lại một lần nữa ở cùng nhau không khỏi có chút thổn thức!
Ôn Noãn vẫn hờ hững cười.
Cô đáp ứng đầu tư hai trăm triệu cho công ty Diêu Tử An, lúc cô nói chuyện với hắn, khuôn mặt cô rất điềm tĩnh.
Diêu Tử An hơi đờ đẫn nhìn mặt cô, hắn nhớ tới Bạch Vi.
Ngay lúc cả hai đều yên lặng, bên cạnh có một người ngồi xuống.
Không ai khác ngoài Hoắc Minh!
Bạch Vi và Cảnh Sâm vừa đi, anh lập tức đi đến, anh sợ cô ở một mình sẽ đau buồn.
Không ngờ rằng cô và Diêu Tử An nói chuyện rất vui vẻ.
Trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác ghen tuông, anh cảm thấy để Ôn Noãn như vậy ở bên ngoài sẽ rất hấp dẫn người khác, dáng vẻ cô tốt như vậy, nếu cô sẵn lòng quyến rũ ai, quả thực...
Hoắc Minh công khai chủ quyền, giọng anh rất dịu dàng: “Sao ngồi lâu thế?”
Tuy Diêu Tử An là tên đểu cáng!
Nhưng hắn cũng là đàn ông, sao có thể không nhìn ra sự ghen tuông của Hoắc Minh chứ? Trong lòng hắn rất vui vẻ: ‘Đúng là vật đổi sao dời! Ông đây sẽ xem anh theo đuổi vợ như thế nào!’
Hắn đứng dậy, giọng điệu rất ân cần: “Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ đến Tây Á ký hợp đồng !”
Ôn Noãn gật đầu.
Diêu Tử An vừa đi, Hoắc Minh bắt đầu ép hỏi: “Anh ta không có ý đồ gì với cô đó chứ?”
“Anh bị điên à!” Ôn Noãn không thèm để ý đến anh, khép áo khoác lại rồi đứng dậy...
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn đẩy tay anh ra.
Lúc cô đi tới cửa phòng rửa tay lại bị Hoắc Minh bắt được, kéo vào nhà vệ sinh nữ.
Cách một cánh cửa...
Cô không dám kêu lớn nên chỉ có thể đè nén giọng nói: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh nghiêng người, nhẹ nhàng ngửi cái cổ thon dài của cô, giọng nói khàn đặc: “Em hãy hứa với anh, sẽ không qua lại với người đàn ông khác!”
“Chúng ta ly hôn rồi!”
“Anh còn muốn cô! Muốn em làm vợ anh!”
“Ôn Noãn, hãy cho anh một cơ hội!”
Ôn Noãn: “Thần kinh!”
…
Sau cánh cửa mỏng manh, Sở Liên che miệng, cô ta không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta không tin, Hoắc Minh yêu Ôn Noãn.
Cô ta không tin, người đàn ông cao quý đến mức cô ta không dám chạm vào như anh, lại có thể hèn mọn cầu xin tình yêu của phụ nữ như thế...
Chương 300: Nhớ Hoắc Tây, cũng nhớ mẹ bé!
Vách ngăn của nhà vệ sinh rất mỏng.
Hoắc Minh tựa vào bên gáy Ôn Noãn, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, anh không biết đây có phải là thích hay không, khi anh nhìn em ở cùng với người đàn ông khác, lòng anh sẽ không thoải mái!”
“Cố Trường Khanh, Hạ Như Lâm, bây giờ ngay cả Diêu Tử An anh cũng thấy ghen!
Môi anh khẽ hôn lên tóc cô: “Ôn Noãn, anh không biết yêu, em dạy anh được không?”
Ôn Noãn hơi khổ sở.
Cô nghĩ: ‘Anh mất trí nhớ, nếu Sở Liên không xuất hiện, nếu anh chịu nói với mình những lời này sớm hơn thì thật tốt biết bao! Không được nghĩ nữa... Ôn Noãn, mày thật là hèn mọn!’
Cô rũ mắt, dáng vẻ dịu dàng.
Hoắc Minh khó kìm lòng được, lúc này anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hôn cô.
Anh đè cô lên tấm ván mỏng, khẽ khàng hôn cô thật sâu...
Ôn Noãn cũng không muốn!
Cô đẩy mấy lần không được, tình hình cấp bách nên đã tát anh một bạt tai.
Sau khi đánh xong, cả hai đều ngơ ngác!
Ôn Noãn dán sát cánh cửa, cổ họng mảnh khảnh căng chặt, giọng cô nghẹn ngào: “Hoắc Minh, muốn tôi nói rõ sao? Chúng ta không thể nào! Sau này cũng không thể!”
Ly hôn là trò đùa sao?
Cô mang theo hai đứa nhỏ chuyển ra ngoài, cũng là trò đùa sao?
Không, tuyệt đối không phải chơi đùa!
Mắt cô đỏ hoe đẩy cửa ra ngoài.
Hoắc Minh đứng ở nơi đó, nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô, bỗng nhiên ý thức được rằng anh sẽ không bao giờ chiếm được cô, cho dù trong lòng Ôn Noãn vẫn còn yêu “Hoắc Minh”...
Hoắc Minh không đứng bao lâu, rất nhanh đã đuổi theo.
Giữa bọn họ từng có tranh chấp, vào phòng bệnh ai cũng không quan tâm ai, ngay cả Bạch Vi cũng nhận ra.
Buổi chiều, Hoắc Minh đi đón Hoắc Tây.
Lúc nói chuyện với Ôn Noãn, thái độ của cô lãnh đạm, anh cũng thấy rất vô vị.
Đám người rời đi, Bạch Vi mới nhẹ giọng nói: “Tớ thấy thái độ anh ta rõ ràng khác với lúc trước!”
Sao Ôn Noãn lại không biết được.
Hoắc Minh hiển nhiên đã có chút thích cô, cũng để bụng nhiều hơn, nhưng cô đã mất đi lòng tin đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, cô không muốn tiếp tục đợi chờ...
Cô còn nghĩ, rời xa nhau có lẽ sẽ khiến cả hai thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Vi tôn trọng sự lựa chọn của cô nên không có nhiều lời!
…
Hoắc Minh bị từ chối.
Tâm trạng của anh không tốt, ngồi trên xe cúi đầu châm điếu thuốc lá.
Anh đang muốn khởi động thì Sở Liên đứng ở bên cạnh xe.
Giọng cô ta rất nhỏ: “Luật sư Hoắc, tôi mang thai rồi!”
Hoắc Minh bình tĩnh không thèm nhúc nhích, anh phun khói thuốc ra, giọng nói bạc bẽo: “Hình như tôi còn chưa từng đụng vào một ngón tay của cô nữa mà!”
Sở Liên vội vàng nói: “Là con của anh Diêu!”
Hoắc Minh lập tức nhớ tới sự hợp tác giữa Ôn Noãn và Diêu Tử An, Ôn Noãn thật là...
Anh nhìn mặt Sở Liên, trong lòng nghĩ Ôn Noãn thực sự rất ghét cô ta!
Tim Sở Liên đập nhanh hơn.
Cô ta cắn môi, nói thỏ thẻ: “Nếu như không phải do bà Hoắc ngấm ngầm hãm hại thì tôi sẽ không mang thai con của người khác, luật sư Hoắc... Nếu, nếu tôi phá bỏ đứa bé, chúng ta...”
“Tôi biết ngài đã ly hôn với cô ta...”
…
Hoắc Minh mất hết kiên nhẫn!
Quả thực, lúc trước nhìn khuôn mặt cô ta, khiến anh nhớ tới Kiều An.
Anh đã từng hy vọng cô ta sống tốt.
Nhưng khi ánh trăng sáng trong lòng một người đàn ông thay đổi, vậy thì mọi chuyện sẽ khác, khi Ôn Noãn ly hôn với anh, mấy ngày nay anh rất ít nhớ tới Kiều An, ngược lại vừa nằm xuống trong đầu đều hiện lên khuôn mặt của Ôn Noãn.
Anh mơ thấy Ôn Noãn rất nhiều lần.
Thân thể ấm áp mềm mại của cô tựa vào ngực anh, gọi anh là Hoắc Minh.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Cửa sổ xe từ từ nâng lên...
Sở Liên muốn ngăn cản, nhưng bàn tay bị kẹp chặt, bầm tím một mảng.
Hoắc Minh hạ cửa sổ xe xuống, bỏ cô ta ra, sau đó đạp nhẹ chân ga rời đi.
Sở Liên đứng tại chỗ.
Rốt cuộc cô ta cũng hiểu được từ đầu tới cuối người đàn ông này chỉ có một chút lòng thương hại đối với cô ta, ngoài ra không còn gì khác!
…
Hoắc Minh đón Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vô cùng vui vẻ, nắm tay bố, nói tạm biệt với cô Vương.
Hoắc Minh ôm cô bé lên xe.
Cô bé ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn, anh dịu dàng hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ bố không?”
“Dạ có!”
Hoắc Minh hôn cô bé: “Sau này nhớ bố thì gọi điện thoại, trong vòng ba mươi phút bố chắc chắn sẽ đến!”
Tiểu Hoắc Tây ngồi vào ghế trẻ em.
Cô bé ngóc mái đầu tóc xoăn màu trà lên: “Bố nhớ cục cưng, hay là nhớ mẹ?”
Hoắc Minh: ‘Quỷ nhỏ tinh ranh này!’
Anh xoa tóc cô bé: “Nhớ Hoắc Tây, cũng nhớ mẹ!”
Anh chở Hoắc Tây về bệnh viện, trên đường đi còn mua cho cô bé một phần gà rán, Tiểu Hoắc Tây ríu rít suốt cả đường đi, tâm trạng Hoắc Minh cũng tốt hơn nhiều!
Nhưng khi đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Hạ Như Lâm đang ở đây!
Lúc này, anh ta đang ngồi trên sô pha nhỏ, chụm đầu thảo luận công việc với Ôn Noãn!
Không biết đang nói đến đâu mà khiến Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô cười rộ lên trông rất đẹp mắt...
Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng.
Hạ Như Lâm ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt khó coi của anh, có chút lúng túng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, vậy hôm nay nói tới đây thôi!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Hoắc Minh, tiễn Hạ Như Lâm ra ngoài.
Đến khi cô trở về, đóng cửa phòng bệnh lại, Hoắc Minh nhịn không được lên tiếng: “Bàn công việc thôi, có cần phải dựa sát như vậy không?”
Tiểu Hoắc Tây ăn gà rán: “Bố không vui rồi!”
Ôn Noãn không muốn nói những chuyện này ở trước mặt con, cô chơi với Hoắc Tây, còn làm cho Hoắc Tây một bộ đề toán.
Hoắc Minh gặp phải tình huống khó giải quyết.
Anh ghen nhưng không có tư cách gì để chất vấn, không dám hỏi nhiều!
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn ôm Doãn Tư ở trên giường bệnh, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt đầy đặn của cậu bé.
Doãn Tư rất giống Hoắc Minh.
Mặt mày đều từ một khuôn đúc ra...
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng di chuyển, mang theo chút quyến luyến!
Tiểu Doãn Tư rất ngoan, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu quấy, không chịu uống sữa tươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất quyết không chịu uống.
Ôn Noãn dán sát mặt cậu bé, nhóc con lập tức chui vào lòng cô, cách một lớp vải mỏng, tham lam ngửi...
Ôn Noãn rất đau lòng.
Doãn Tư mới hơn hai tháng đã phải cai sữa...
Cô nhìn cửa phòng nhỏ, Hoắc Minh và Hoắc Tây ngủ ở bên trong.
Cô do dự một chút rồi cởi nút áo ngủ ra.
Doãn Tư tìm được chỗ, liền bắt đầu thỏa mãn nhấm nháp, cho dù không ăn được cái gì cũng rất hài lòng... Trong đêm tối, âm thanh đó giống như mèo con đang liếm sữa, vừa hấp dẫn vừa mập mờ.
Hoắc Minh cũng không ngủ.
Anh nghe thấy, nằm một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được rón rén đứng dậy...
Ôn Noãn quay lưng đi.
Hoắc Minh không nhìn thấy, anh sờ mái tóc mềm mại của Doãn Tư, nhỏ giọng hỏi: “Em có đau không?””
Ôn Noãn cảm thấy khó chịu.
Một lát sau, cô khẽ nói: “Anh về ngủ đi!”
Ngày mai... ngày mai Doãn Tư sẽ xuất viện, cô cũng sẽ không bị anh quấy rầy nữa!
Hoắc Minh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô.
Anh rất muốn bước đến ôm cô, nhưng nghĩ đến cô sẽ từ chối, anh lại rút tay về...
Anh lại về nằm trên chiếc giường nhỏ.
Tiểu Hoắc Tây thành thạo bò tới, toàn bộ cơ thể bé nhỏ nằm sấp trong lòng anh.
Cả người đầy thịt mềm mại.
Hoắc Minh không rõ cảm giác của mình là gì, anh rất muốn mỗi ngày ở bên mẹ con họ, có lẽ bọn họ còn có thể sinh con, Ôn Noãn có vẻ như rất thích trẻ con...
Anh không kìm được mà nghĩ, nếu như anh khôi phục trí nhớ, Ôn Noãn có thể đổi ý hay không?
Bình luận facebook