• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (2 Viewers)

  • Chương 292-295

Chương 292 “Ai không đi là đồ nhát gan!”​


Cảnh Sâm ôm eo Bạch Vi, lời nói tỏ vẻ lấy lòng: “Tôi không nói dối mà. Nói không mời là không mời, tôi cũng thấy anh ấy phiền!”







Ôn Noãn cười nhẹ: “Cảnh Sâm, anh mà không nhắc tới còn tốt hơn!”





Cảnh Sâm lại chọc ghẹo: “Hôm nay tôi mời không ít anh em, ai cũng như hoa như ngọc, Ôn Noãn nhìn trúng ai thì cứ việc mang đi!”





Bạch Vi nhéo eo anh ta: “Nói bậy gì đó!”





Cảnh Sâm nhận lỗi, đưa tay ra vô cùng chuyên nghiệp, sắp xếp Ôn Noãn đến bên cạnh Cảnh Từ.





Ôn Noãn không thể tưởng được sẽ gặp lại Cảnh Từ trong trường hợp như thế này.





Thế nhưng đều là người trưởng thành rồi, hiện tại né tránh cũng có vẻ không được phóng khoáng, Ôn Noãn hào phóng chào hỏi với Cảnh Từ: “Đã lâu không gặp, Cảnh Từ.”





Chuyện của Ôn Noãn và Hoắc Minh, mọi người trong cái giới nhỏ xíu này ở thành phố B đều biết.





Cảnh Từ thấy khuôn mặt nhỏ nhòn nhọn của Ôn Noãn, đáy lòng dâng lên chút cảm xúc phức tạp, anh ấy không quên được mười ngày ở bên Ôn Noãn, không quên được ngày bọn họ xem pháo hoa cùng nhau.





Cô quay lại cuộc sống độc thân, còn anh ấy đã sắp kết hôn.





Trò chuyện vài câu, giọng nói anh ấy hơi khàn: “Tháng sau anh sẽ kết hôn!”





Ôn Noãn chúc phúc: “Chúc mừng anh, Cảnh Từ!”





Lòng Cảnh Từ tràn đầy chua xót.





Anh ấy không có cảm giác gì với vợ tương lai, anh ấy thích người ngay trước mắt này đây, thế nhưng bọn họ lại không có khả năng.





Anh ấy cười nhẹ: “Cảm ơn!”





Sau đó bọn họ không tiếp tục trò chuyện, Ôn Noãn lẳng lặng nhìn Cảnh Sâm thổ lộ với Bạch Vi, nhìn người khác cười vui ca hát, nhìn Bạch Vi rút vào trong lòng Cảnh Sâm!





Cô có hơi hâm mộ Bạch Vi, dám yêu dám hận!





Mà cô lại bị một đoạn tình cảm phá nát, không dám dễ dàng tin tưởng vào tình yêu.





Sau đó Diêu Tử An chạy tới làm loạn một hồi.





Anh ta uống nhiều, cầm bình rượu chạy tới, uống say rồi phát điên, đòi chúc mừng Cảnh Sâm.





“Cảnh Sâm! Tôi chả phải hâm mộ gì anh cả!”





“Bây giờ anh ôm Bạch Vi nhưng tôi cũng có Đinh Tranh… Trong bụng Đinh Tranh còn đang mang thai con trai tôi nữa! Tôi vui muốn bay lên trời đây, cuộc sống này trôi qua thoải mái cực kỳ! Không còn có người phụ nữ nào cấm tôi ra ngoài uống rượu cũng không có ai cấm tôi lêu lổng với người khác, tôi chỉ cần đưa tiền, đưa một đống tiền là có thể lấp kín miệng Đinh Tranh, về đến nhà tôi là ông lớn, cô ấy có thai vẫn phải đi theo quỳ xuống hầu hạ tôi!”











Mặt Bạch Vi tái mét.





Diêu Tử An nhìn đăm đăm vào mắt cô ấy, nói: “Mấy tháng nữa là Đinh Tranh sẽ sinh, khi nào chúng ta mới đi ký giấy ly hôn vậy, cô mau chóng nhường lại chỗ cho cô ấy đi.”





Bạch Vi lạnh lùng mở miệng: “Anh yên tâm, tôi cũng chả lưu luyến gì cái hầm cầu thúi của anh đâu!





Diêu Tử An chỉ vào cô ấy: “Được được được… Có rảnh đi làm!”











“Ai không đi là đồ nhát gan!”











Diêu Tử An rời đi.





Bạch Vi trốn vào toilet khóc, Ôn Noãn muốn an ủi nhưng lúc cô đi tới cửa thì dừng lại.





Bên trong cửa khép hờ, Cảnh Sâm ôm Bạch Vi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc! Hôm nay là sinh nhật anh, không phải đã nói là sẽ vui vẻ sao?”





Ôn Noãn chưa tiến vào.





Cô quay đầu cầm túi xách chuẩn bị về trước.





“Để anh đưa em về!” Cảnh Từ lập tức đứng dậy.
Chương 293: Không cần ly thân, cô muốn trực tiếp ly hôn!

Hoắc Minh không muốn ly hôn.

Mấy ngày tiếp theo, anh vẫn quấy rầy Ôn Noãn, ngày nào đúng giờ tan làm cũng sẽ xuất hiện trước cửa tập đoàn Tây Á.

Mọi người nhìn vào đều cho rằng vợ chồng bọn họ thật tình cảm.

Ôn Noãn chỉ cảm thấy mệt mỏi...

Cô có thể bao dung với anh rất nhiều, anh nóng tính, trên giường rất dữ dội.

Nhưng đối với chuyện của Sở Liên, anh hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của cô... Anh biết rõ dã tâm của Sở Liên, nhưng anh vẫn dung túng cho cô ta đến gần.

Anh không tôn trọng vợ mình

Anh thậm chí còn cho rằng chỉ cần không có quan hệ thể xác thì vẫn được coi là chung thủy!

Thứ Sáu, năm giờ ba mươi chiều...

Ôn Noãn đưa văn kiện đã ký cho trợ lý Từ: “Đưa xuống cho mọi người xong thì tan làm!”

Trợ lý Từ cười: "Tổng Giám đốc Ôn, luật sư Hoắc gọi điện thoại tới, nói là muốn Tổng Giám đốc Ôn đi đón Hoắc Tây!"

Ôn Noãn không nói gì!

Trợ lý Từ không dám nói thêm gì nữa, ôm tài liệu trên tay rời đi.

Ôn Noãn ngồi ngơ ngác một lúc rồi thu dọn đồ đạc rời đi.

Khi bước ra khỏi thang máy, cô suy nghĩ

Hoắc Minh vẫn làm phiền cô, không muốn ly hôn nên giờ lại lôi đứa trẻ ra để khiến cô mềm lòng. Nhưng anh không biết rằng chính vì đứa trẻ mà cô mới nhanh chóng đưa ra quyết định này!

Sảnh lớn của Tây Á.

Hoắc Minh đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc kiêu ngạo.

Sơ mi xám nhạt, vest đen cổ điển.

Khuôn mặt đẹp trai của anh cũng tràn ngập gió xuân, trông anh không giống một người đàn ông sắp phải ly hôn chút nào.

Ôn Noãn đi xuống tầng,

Hoắc Minh lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc cặp từ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay ở trường mẫu giáo có hoạt động, giờ tan học sẽ muộn hơn một chút. Hiện tại chúng ta đến đón Hoắc Tây là vừa kịp lúc!"

Anh rất thông minh, biết rằng Ôn Noãn trở thành trò cười trong mắt người khác.

Hơn nữa cô cũng muốn làm Hoắc Tây vui vẻ.

Ôn Noãn lên xe của anh.

Hoắc Minh thấy rõ ràng cô không muốn giao tiếp với anh, câu hỏi được hỏi nhiều nhất mỗi ngày khi gặp nhau là khi nào anh ký tên.

Anh sẽ không ký!

Hầu kết của anh khẽ cử động, giọng anh hơi trầm xuống: "Thắt dây an toàn vào!"

Ôn Noãn tỉnh táo lại.

Lúc cô thắt dây an toàn, anh khởi động xe, rất nhẹ nhàng thăm dò: “Lát nữa chúng ta dẫn Hoắc Tây đi ăn đồ Tây nhé? Tối qua con bé làm ầm ĩ với anh rất lâu, nói muốn đi ăn cùng bố mẹ.”

Trong lời nói của anh có ẩn ý, Ôn Noãn tự nhiên hiểu được.

Cô im lặng một lúc mới nói: "Sau khi ly hôn, anh có thể gặp con bé và Doãn Tư nếu muốn!"



Những ngón tay đang cầm vô lăng của Hoắc Minh trở nên trắng bệch.

Anh nhẹ nhàng hỏi: "Còn em thì sao? Anh không được gặp em sao?"

Ôn Noãn trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cô từng hứa sẽ không từ bỏ anh, nhưng giờ cô đã thất hứa.

Cô quay mặt đi, lẩm bẩm: "Tất nhiên là có thể gặp, nhưng mối quan hệ sẽ khác đi!"

Hoắc Minh không nói nữa, xe lái đi một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ôn Noãn, lần này em không thể tha thứ cho anh được sao?”

Ôn Noãn khẽ mấp máy môi.

Cô muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng lại không muốn nói một lời nào.

Sau đó, anh cũng không nói gì nữa.

Giữa họ chỉ còn sự im lặng...

Khi xe đến cổng trường mẫu giáo, đã có rất nhiều phụ huynh đến đón con, Ôn Noãn trước mặt người ngoài không thể tỏ thái độ với anh nên đi đã sóng vai anh đến đón Hoắc Tấy.

Nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Tây, máu toàn thân Ôn Noãn như ngừng chảy.

Tiểu Hoắc Tây đứng bất động!

Đôi mắt to đen như quả nho mất đi vẻ lấp lánh, những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn siết chặt váy.

Con bé rơi vào trạng thái tự khép mình.

Sở Liên ngồi xổm trước mặt Hoắc Tây, trên mặt nở nụ cười, nhìn như đang nhẹ nhàng dỗ dành Hoắc Tây.

"Đây là kẹo chị gái mua cho Hoắc Tây, em có thích không, Hoắc Tây?"

"Tại sao em không nói gì?"

"Em không thích chị à? Nhưng bố em rất thích chị..."



Cô giáo Vương ở trường mẫu giáo cũng hoảng sợ.

Người phụ nữ này không biết từ đâu đến, dọa sợ Hoắc Tây... cô ấy đang định gọi cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn đã tới rồi!

Cô tức giận đến toàn thân run rẩy, Sở Liên, sao cô ta dám làm như thế!

Không theo đuổi được đàn ông nên quấy rối trẻ con sao, cô ta và Kiều An không khác gì nhau?

Sở Liên dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta có chút sợ hãi, khi ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Ôn Noãn và Hoắc Minh, cô ta theo bản năng dùng ánh mắt vô tội và đáng thương để biện hộ cho mình: "Luật sư Hoắc, bà Hoắc, tôi không cố ý, tôi không biết tại sao con bé lại như vậy! Hai người có muốn...đưa con bé đến bệnh viện không?"

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm Hoắc Tây.

Cô giơ tay tát Sở Liên hai cái.

Khóe miệng Sở Liên chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tấy, nước mắt trào ra, cô ta kêu lên: "Bà Hoắc, tôi không cố ý!"

Ôn Noãn kiềm chế cảm xúc: “Nếu như Hoắc Tây có chuyện gì, tôi sẽ giết chết cô!”

Nói xong cô bế Hoắc Tây lên.

Hoắc Minh muốn ôm con giúp cô: “Ôn Noãn, để anh bế con bé!”

Ôn Noãn không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra... Lúc này cô còn không muốn nhìn thấy anh!

Nếu không phải tại anh, anh dung túng cô ta hết lần này đến lần khác,

Nếu không phải tại anh, anh khiến cho Sở Liên hiểu lầm hết lần này đến lần khác.

Nếu không phải tại anh sắp xếp cuộc đời cho người ta, tặng nhà cho người đó, chơi đùa một chút, cô gái này sao dám đến quấy rối Hoắc Tây, cô ta đang ỷ vào sự dung túng của Hoắc Minh.

Quá đủ rồi!

Hoắc Minh lập tức đuổi theo.

Cánh tay của anh bị người nào đó nắm lấy, khi anh quay người lại thì thấy chính là Sở Liên, cô ta ngập ngừng nói: "Luật sư Hoắc, tôi không cố ý!"

Hoắc Minh không có ý định dây dưa với cô, đẩy cô ta ra.

Ôn Noãn đã lên xe rồi.

Hoắc Minh mở cửa bước vào xe, quay đầu nhìn Hoắc Tây, cô bé nằm bất động trong vòng tay mẹ, không nói hay phản ứng gì... Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh nhìn thấy Hoắc Tây phát bệnh tự kỷ kể từ khi anh mất trí nhớ.

Anh nghiến răng nghiến lợi khởi động xe!

Chiếc nhà xe lưu động màu đen từ từ phóng đi...

Sở Liên sờ lên mặt mình, sững sờ tại chỗ, lúc nãy luật sư Hoắc đẩy cô ta rất thô bạo.

Trong mắt anh có sự chán ghét.

Làm sao anh có thể ghét cô ta được?

Không phải anh... rất thích khuôn mặt của cô ta sao?

...

Ôn Noãn đưa Hoắc Tây về nhà.

Cô cho Hoắc Tây uống một ít thuốc an thần rồi cố dỗ con bé lên giường ngủ.

Hoắc Tây không chịu.

Thân hình nhỏ bé cứ đứng dưới gốc hoa cây quế trong sân, liên tục hái lá cây hoa quế.

Mái tóc nâu xoăn xõa xuống...

Trông chừng bên cạnh con bé, nửa đêm Hoắc Tây nhổ trụi lá một cái cây nhỏ...

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của con.

Một chiếc áo lông được khoác lên người cô, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Minh: “Mặc áo vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”

Ôn Noãn rất ghét anh.

Cô vứt bỏ chiếc áo, trở tay đẩy anh ra...

Hoắc Minh không kịp chuẩn bị đã va phải một cột đá bên cạnh, trán chảy ra rất nhiều máu.

Dưới màn đêm nhìn rất ghê người.

Anh lấy tay lau đi, không thèm để ý.

Ôn Noãn kìm nén cảm xúc, thấp giọng nói: “Hoắc Tây bị Kiều An hại hai lần! Sở Liên vì muốn tiếp cận anh đã hù dọa Hoắc Tây đến mức tự kỷ! Anh có biết rất lâu rồi con bé chưa phát bệnh không?... Hoắc Minh, đây là hậu quả của sự dung túng của anh, đây là cái giá cho việc anh chơi trò mập mờ với người khác!"

Dựa vào đâu, Ôn Noãn luôn phải trả giá tình yêu thời niên thiếu của anh!

Kiều An đã chết rồi.

Tại sao lại xuất hiện em gái đến làm tổn thương cô?

Bây giờ Ôn Noãn chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là rời xa Hoắc Minh!



Hoắc Tây sau nửa đêm mới tỉnh táo lại.

Cô bé nức nở lao mình vào vòng tay mẹ...

Ôn Noãn biết cô bé sợ nên vẫn luôn ôm cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành.

Đêm xuân lạnh giá.

Tiểu Hoắc Tây mặt đỏ bừng vì lạnh, cô bé ôm cổ Ôn Noãn, rưng rưng nước mắt thì thầm: “Bảo bối đói rồi!”

Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con!”

Cô bế Hoắc Tây vào nhà.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông cũng vui mừng đến phát khóc, cuối cùng Hoắc Tây ngoan yêu cũng chịu nói chuyện.

Hoắc Tây thẫn thờ bao lâu, Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh bấy lâu, lúc này ông ôm Tiểu Hoắc Tây tới hôn đi hôn lại, ước gì mình có thể thay Tiểu Hoắc Tây chịu tội...

Ôn Noãn vào bếp làm đồ ăn cho trẻ con cho Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây xúc cơm ăn ngon lành.

Bà Hoắc tự tay nấu mì, đưa cho Ôn Noãn, dịu dàng trìu mến nói: “Ăn một ít cho ấm người đi!”

“Cám ơn mẹ!” Ôn Noãn im lặng ngồi ăn mì.

Hoắc Minh chứng kiến hết mọi chuyện, anh cảm thấy mình như người ngoài cuộc.

Hoắc Chấn Đông gay gắt nói: “Tới đây!”



Trong chốc lát, hai cha con vào phòng làm việc nói chuyện.

Hoắc Minh vừa mới lau máu xong.

Hoắc Chấn Đông ném vào đầu anh cái chặn giấy...

Ông chỉ vào con trai mình, tức giận mắng: "Thằng khốn nạn! Mày có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Vì một người phụ nữ như vậy có đáng không? Nhìn Ôn Noãn yêu thương hai đứa con như thế, nếu con bé không yêu mày, mày thấy nó sẽ đối xử với bọn trẻ tốt thế sao?"

Hoắc Minh có chút bối rối.

Hoắc Chấn Đông cười lạnh: "Đúng rồi, bây giờ mày không nhớ! Nhưng trong sổ hộ khẩu của mày ghi rõ một nhà bốn người không sai! Mày là chồng của Ôn Noãn, là bố của Hoắc Tây và Doãn Tư!"

"Người phụ nữ đó tự tìm đường chết, mày ngăn nó làm gì?"



Hoắc Chấn Đông tức giận xong.

Ông đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Đêm khuya, ánh đèn chiếu vào mặt ông, nhìn ông như già đi nhiều tuổi!

Ông xua tay, ngồi xuống, thấp giọng nói: “Có lẽ đây là số mệnh! Ôn Noãn muốn ly hôn với mày, mẹ mày và tao còn không nỡ, nhưng con bé đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, bây giờ lại thêm chuyện Hoắc Tây, cho nên Hoắc Minh... Từ nay về sau mày muốn làm gì thì làm, nhưng tao tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ không đứng đắn kia bước vào cửa!"

"Hơn nữa tài sản của nhà họ Hoắc chúng ta cũng thuộc về Hoắc Tây và Doãn Tư!"

“Những người phụ nữ ngoài kia không được một cắt bạc nào hết!”



Hoắc Minh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.

Sửng sốt hồi lâu, thanh âm của anh có chút khàn khàn: "Bố, con không muốn ly hôn với Ôn Noãn!"

Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng thở dài.

Ông mệt mỏi nói: “Hoắc Minh, bố cũng là đàn ông! Bố hiểu mày đang nghĩ gì… Nhưng mày không biết rằng trước khi mất trí nhớ mày và Ôn Noãn đã yêu nhau. Trong lòng mày tưởng nhớ những chuyện về Kiều An, nhưng những chuyện đó không là gì so với những điều mày và Ôn Noãn đã cùng nhau trải qua!”

"Ôn Noãn yêu mày bao nhiêu, con bé sẽ thất vọng bấy nhiêu!"



Hoắc Minh ngồi trong phòng đọc sách đến sáng.

Khi trời đã sáng, anh chậm rãi đứng dậy đi nhìn Hoắc Tây.

Con bé đã ngủ rồi.

Trước mắt có một loạt quạt nhỏ đáng yêu.

Khuôn mặt trắng trẻo hơi hồng vì nóng, mềm mại khiến người ta muốn cắn một miếng.

Hoắc Minh nhìn hồi lâu rồi hôn lên má con gái.

Anh rất thích Hoắc Tây, cô bé rất thông minh và dễ thương!

Sáng nay anh có một phiên tòa quan trọng, cũng gần đến giờ nên anh về phòng thay quần áo rồi đến văn phòng.

Không ngờ Ôn Noãn lại ở trong phòng anh, cô yên lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hình như đã đợi anh rất lâu rồi...

Có một bản thỏa thuận ly hôn trên bàn cà phê.

Hoắc Minh cứng người.

Cô không cân nhắc việc ly thân nữa, muốn trực tiếp ly hôn với anh sao?




Chương 294: Ngày nào anh chưa ký tên, ngày đó em vẫn còn là bà Hoắc!

Sắc mặt Ôn Noãn trông cực kỳ tái nhợt, nhưng biểu tình lại thản nhiên bình tĩnh: "Ký tên đi!"

Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.

Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ tay khép cửa lại, từ từ đi tới cầm tập tài liệu kia lên, thấp giọng nói: "Ôn Noãn… Chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh hứa với em, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoắc Tây nữa!"

Ôn Noãn hơi nhếch môi, cười lạnh.

Lời hứa của anh, cô không còn muốn nghe thêm một lần nào nữa!

Bây giờ, cô chỉ muốn bảo vệ con mình mà thôi…

Cô vẫn bình tĩnh, đáp: "Ký đi, chờ tình trạng của Hoắc Tây ổn định hơn một chút, tôi và hai đứa nhỏ sẽ dọn ra ngoài!"

Thật ra, Ôn Noãn vẫn cảm thấy buồn bực, khó chịu trong lòng.

Lúc trước, khi cô chuyển đến đây, ít nhiều vẫn mang theo hy vọng.

Cô những tưởng khi trong một gia đình lớn như bây giờ, Hoắc Minh có thể cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình, nhưng có lẽ cô đã sai ngay từ lúc bắt đầu. Đáng ra, cô nên hết hy vọng từ năm ngoái rồi, khi anh bỏ lại người thân trong nhà mà đi cứu Sở Liên.

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, thấy khóe mắt ươn ướt của cô.

Tài liệu trong tay anh bị ném xuống bàn trà.

Anh vào phòng thay đồ để thay quần áo, nhưng tìm nửa ngày cũng chẳng tìm ra thứ gì mặc được!

Cuối cùng, anh đứng ở trong đó, nói chuyện với Ôn Noãn bên ngoài: "Em nghĩ rằng anh không có chút tình cảm nào với em, nhưng Ôn Noãn à… Nếu anh thật sự không thích em, thì làm sao anh có thể quay lại với em!"

Anh vẫn không chịu ly hôn, không chịu ký tên!

"Ôn Noãn, không phải em yêu anh sao?"

Ôn Noãn bình tĩnh trả lời: "Yêu thì có tác dụng gì! Hoắc Minh, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn mà thôi!"

Hoắc Minh đang thay áo sơ mi, bỗng giật mạnh áo ra, ném sang một bên rồi mặc áo khác.

Anh lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng cũng ra khỏi phòng thay đồ.

Anh nhìn cô, dịu giọng nói: "Anh sẽ không đồng ý ly hôn!"

Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: "Kiểu gì tôi cũng sẽ tìm được cách thôi! Hoắc Minh, anh không chịu ký thì đừng trách tôi xuống tay với người thương của anh!"

Hoắc Minh cười lạnh: "Cô ta không phải, em mới là người anh thích!"

Ôn Noãn giễu cợt.

Trò đùa này, chẳng buồn cười chút nào.

Cô xoay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lấy một lần, cách cửa bị đập mạnh vang lên tiếng "rầm" nặng nề…

Trước khi rời đi, Hoắc Minh ghé qua thăm Doãn Tư, người giúp việc đang cho Doãn Tư bú sữa, anh không nhịn được mà hỏi: "Không phải sáng nay Ôn Noãn đã cho thằng bé bú rồi sao?"

Thứ kia của cô vẫn rất nở nang.

Lớn đến mức Tiểu Doãn Tư uống không hết.

Vẻ mặt người giúp việc trông không tốt lắm, nhỏ giọng thưa: "Đêm qua mợ Hoắc bỗng nhiên mất sữa, một giọt cũng không có, không biết đã xảy ra chuyện gì!"

Hoắc Minh rõ ràng giật mình.

Không phải Ôn Noãn vừa sinh Doãn Tư chưa được ba tháng sao?

Sao lại không còn sữa?

Anh bế Tiểu Doãn Tư lên, không nói gì cả, thầm nghĩ tối nay phải nói chuyện với Ôn Noãn mới được… Về cuộc hôn nhân của bọn họ, về con trai của hai người!



Mười một giờ trưa.

Phiên thẩm vấn của tòa kết thúc, Hoắc Minh ra khỏi Tòa án.

Trước xe của anh bỗng có một cô gái trông nhếch nhác vô cùng, cả người đầy máu, trên da lộ ra nhiều vết bầm xanh xanh đỏ đỏ, rõ ràng là mới bị người ta dạy dỗ.

Sơ Liên run run nói: "Luật sư Hoắc, xin ngài hãy nói chuyện với bà Hoắc giúp tôi, cho tôi một con đường sống! Hôm qua tôi chỉ muốn chơi với bạn nhỏ một chút thôi, thật sự không cố ý, tôi không biết cô ấy lại điên như vậy!"

Hoắc Minh mở cửa xe, ném cặp vào trong.

Sau đó anh nhìn sang Sở Liên, châm một điếu thuốc: "Tại sao cô lại đến nhà trẻ tìm con gái tôi?"

Sở Liên co rúm cả người.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: "Luật sư Hoắc, đêm đó ngài đưa tôi về, có phải là ngài cũng đối xử đặc biệt với tôi không? Tôi biết ngài thích khuôn mặt này, khuôn mặt rất giống chị tôi…"

Hoắc Minh chậm rãi phun ra một ngụm khói.

Anh nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Có lẽ khuôn mặt của cô đúng là làm tôi nhớ đến chuyện gì đó, nhưng chuyện này chắc chắn chẳng phải chuyện vui vẻ gì! Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà cho rằng bản thân có quyền đến làm phiền Hoắc Tây?"

Cho nên cô ta phải được dạy cho một bài học, Hoắc Minh cũng thấy chẳng cần thông cảm gì cho cô ta.

Anh không phải là loại đàn ông thích làm xằng làm bậy, nhưng anh hiểu rõ nam nữ mập mờ là như thế nào.

Đêm đó ở trên xe, khi cô ta dựa sát vào…

Anh đã bình tĩnh từ chối!

Anh cảm thấy cô nhóc không hiểu chuyện này cũng nên biết giữa bọn họ không được có trò đùa này!

Sắc mặt Sở Liên tái xanh, cơ thể bị thương run rẩy không thôi.

Bây giờ cô ta đã đến bước đường cùng rồi.

Trường đã đuổi học cô ta, căn phòng cô ta thuê cũng bị chủ nhà bán đi… Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phải ngủ ngoài đường, nên mới đến đây kể tình trạng khốn đốn của mình cho anh nghe, hòng mong anh sẽ đau lòng cho mình.

Hoắc Minh phủi phủi tàn thuốc.

Anh lạnh nhạt nói: "Cô rời khỏi thành phố B, đến chỗ thư ký Trương lấy tấm séc hai trăm ngàn đi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Liên trắng bệch như tuyết, đây không phải là kết quả mà cô ta muốn!

Thứ cô ta muốn là được kim ốc tàng kiều!

Sau đó leo lên vị trí bà Hoắc!

Cô ta cắn cắn môi, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống: "Luật sư Hoắc, em muốn ở bên anh đâu phải vì tiền! Em chỉ đơn giản là thích anh mà thôi… Anh, anh rể, anh thật sự không hề có cảm giác gì với em sao?"

Anh rể…

Thư ký Trương ở bên cạnh liếc mắt xem thường, tốt bụng nhắc nhở: "Cô Kiều khi còn sống đã từng kết hôn một lần! Người đó là anh Hoàng, người Anh gốc Hoa!"

Sắc mặt Sở Liên xấu hổ, khó coi.

Giờ đây cô ta đã không còn mặt mũi, không còn liêm sỉ gì nữa rồi, tính lợi dụng quan hệ cấm kỵ của hai người để kích thích dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh.

Nhưng đáng tiếc là Hoắc Minh không hề có một chút ý nghĩ nào với cô ta.

Đàn ông đều rất thích so sánh.

So với Ôn Noãn nở nang đầy đặn, Sở Liên chỉ trông như một con gà con khô cằn!

Đàn ông nào không mù đều biết mình muốn ôm ai!

Hoắc Minh không muốn dây dưa nữa, bỏ lại một câu: "Tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ!"

Ngồi trên xe, anh nhớ đến Ôn Noãn…

Anh không hề thấy thương xót Sở Liên chút nào, nhưng anh luôn cảm thấy việc Ôn Noãn không lưu đường sống cho người ta như thế này, rất giống anh ngày trước.

Hoắc Minh nhớ tới hai mẹ con ở thành phố H kia.

Anh lại bắt đầu bực bội.

Anh biết Ôn Noãn làm vậy với Sở Liên một nửa là trả thù xả giận, một nửa là muốn khích anh, ép anh phải ký đơn ly hôn… Anh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô gấp gáp muốn rời xa anh đến vậy sao?

Có ai đang chờ cô sao?

Cố Trường Khanh, hay là Hạ Như Lâm?

Quá trưa, anh lái xe về nhà họ Hoắc, anh biết Ôn Noãn đang ở nhà với Hoắc Tây.

Hoắc Tây đang ngủ trưa.

Hoắc Minh dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi người giúp việc: "Ôn Noãn đâu?"

Giúp việc thận trọng đáp: "Mợ Hoắc đang ở phòng gym dưới tầng trệt ạ!"

Giờ mà cô còn có tâm trạng đi tập gym…

Hoắc Minh cởi áo khoác tây trang, đi cầu thang thẳng xuống tầng trệt.

Quả nhiên Ôn Noãn đang ở đây.

Âm nhạc thư giãn vang lên, thân hình uyển chuyển của người phụ nữ ở đó, từ ngày thấy bản thỏa thuận ly hôn, cảnh này đều luôn kích thích Hoắc Minh.

Anh bước tới, bật nhạc to lên.

Ôn Noãn đã nhận ra, cô dừng động tác, nhìn sang anh: "Sao về sớm như vậy, về ký tên sao?"

Hoắc Minh đến gần cô.

Từng bước, từng bước rút ngắn khoảng cách, anh ôm lấy vòng eo thon gầy của cô, kéo vào lòng mình.

Vừa cúi đầu xuống đã hôn cô mạnh bạo.

Cơ thể cô mềm mại, làn da mướt mồ hôi trắng đến chói mắt.

Hoắc Minh thích thú không thôi, âu yếm vỗ về không chịu buông tay, vừa hôn cô vừa nói ra những lời bẩn thỉu: "Em đánh cô ta thành ra như vậy là muốn anh đồng ý ly hôn với em, có đúng không? Ôn Noãn, tại sao em lại nghĩ anh có thể thích cô ta cơ chứ? Nếu phải so sánh, anh sẵn sàng ngủ với em mỗi ngày… Khi làm chuyện đó, em nũng nịu ngoan ngoãn đến mức nào, em không biết sao?"

"Mấy tháng rồi không chạm vào người em, chắc là em đã quên mất rồi!"

"Vậy để anh giúp em ôn lại nhé!"



Hoắc Minh rất mạnh tay, Ôn Noãn bị anh đẩy ngã vào sô pha mềm mại.

Đầu cô vùi vào trong vải, cảm nhận được thế công kích như chẻ tre của anh, ngay cả âm thanh phản kháng cũng vỡ vụn…

Hoắc Minh cắn vào phần thịt mềm sau tai cô, thấp giọng lẩm bẩm: "Thoải mái quá!"

Bây giờ hai người đang ở nhà họ Hoắc.

Ôn Noãn không thể nào lớn tiếng được, nếu không sẽ khiến người khác chê cười, hơn nữa người lớn trong nhà còn đang nghỉ trưa… Cô khó chịu quay mặt đi, đuôi mày hiện ra màu xanh nhạt mê người.

Hoắc Minh thích nhất là nhìn thấy chỗ đó…

Mỗi lần Ôn Noãn hứng lên, màu xanh nhạt kia liền hiện ra.

Anh nhìn nó một lúc lâu, sau đó ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chỗ kia, thở hổn hển nói: "Bây giờ em vẫn là vợ anh, ngày nào anh chưa ký tên, ngày đó em vẫn còn là bà Hoắc!"

Anh quang minh chính đại thể hiện chủ quyền với cô, chiếm hữu cô hết lần này đến lần khác.

Có lẽ là do không làm quá lâu, khiến anh nhớ da diết hương vị này, vậy nên làm Ôn Noãn tận hơn ba tiếng…

Lúc này mới chấm dứt.

Anh vẫn ôm cô không chịu buông tay, mãi cho đến khi mồ hôi ngừng chảy.

Ôn Noãn bỗng bị hắn làm mấy tiếng chẳng vì lý do gì, lúc này mới lấy được chút sức, cô đá anh một cái, giọng rầm rì như đang khóc: "Đủ rồi, làm xong thì cút đi!"

Hoắc Minh cúi đầu tìm môi cô, hôn hôn cô.

Lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: "Như vậy mới ngoan chứ!"

Ôn Noãn đẩy anh ra, cô ngồi dậy, cũng không quan tâm dáng vẻ bây giờ của mình như thế nào, ngón tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc dài màu trà, giọng hơi run run nhưng cố tỏ vẻ thờ ơ: "Hoắc Minh, anh cho rằng khoe mẽ trên người tôi mấy tiếng, quan hệ với tôi một lần là có thể khiến tôi thay đổi suy nghĩ, khiến tôi cúi đầu phục tùng anh sao? Anh cũng quá tự cao rồi đấy!"

Bọn họ làm thì làm…

Nhưng ly hôn thì vẫn phải ly hôn!

Nói xong, cô liền đi thẳng đến gian phòng tắm vòi sen trong phòng gym, tắm rửa sạch sẽ.

Khi đi ra, Hoắc Minh đã mặc xong áo sơ mi và quần tây, có điều cái nào cũng đầy nếp nhăn, anh nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: "Sao lại thay quần áo vậy? Phải ra ngoài sao?"

Ôn Noãn lấy di động trên sô pha, bước ra ngoài.

Anh bắt lấy tay cô, hỏi cô đi đâu.

Ôn Noãn hất tay anh ra: "Đi mua thuốc tránh thai! Hoắc Minh, anh nghĩ tôi… lại có thể sinh con cho anh sao!"

Tối qua cô đã hết sữa cho con bú.

Kỳ kinh cũng sắp đến rồi, hôm nay anh phóng túng như thế, rất có thể sẽ làm cô có thai.
Chương 295: Được, vậy chúng ta ký đơn ly hôn!

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới trầm giọng nói: "Để anh mua!"

Phụ nữ không nên tự đi mua cái này!

Anh sẵn sàng làm chân sai vặt, Ôn Noãn cũng không từ chối, dù sao vừa rồi anh cũng quá hung hãn, giờ chân cô vẫn còn hơi mềm.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh mua thuốc về.

Ôn Noãn đang ở trong phòng ngủ.

Cô lấy viên thuốc ra, uống với nước ấm, khi uống vào không khỏi cảm thấy khó chịu trong người.

Sau khi uống thuốc xong, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Anh ra ngoài được rồi!"

Đàn ông đều là như vậy, sau khi trút hết ra thì rất thoải mái, dễ nói chuyện hơn nhiều, Ôn Noãn đuổi anh đi nhưng anh cũng chẳng tức giận gì, ngược lại còn ngồi xuống cạnh cô, khàn giọng nói: "Uống viên thuốc thôi mà yếu ớt vậy sao, vừa rồi bị anh làm vậy mà không bị hỏng nhỉ!"

Ôn Noãn cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh, bớt nói lời vô nghĩa đi!"

Hoắc Minh biết cô để ý đến chuyện Sở Liên, bèn nói thầm: "Anh không để ý đến cô ta!"

"Thế à?"

"Vậy hai trăm ngàn tệ kia, luật sư Hoắc có thể giải thích một chút không?"



Cô biết rồi sao?

Hoắc Minh lập tức nghĩ đến thư ký Trương, có lẽ là cô ấy đã nói cho Ôn Noãn biết.

Anh dịu dàng vuốt ve đuôi tóc màu trà của Ôn Noãn, âm thanh sột soạt: "Ôn Noãn, làm người phải để lại cho người khác một đường sống! Anh không hề có ý gì với cô ta cả, em tin anh… được không?"

Ôn Noãn nở nụ cười nhạt.

Cho dù vừa mới làm xong, bọn họ vẫn kết thúc trong không vui…

Hoắc Minh vẫn không chịu ly hôn.

Anh trở nên ân cần, đối xử dịu dàng với vợ và con, cực kỳ chu đáo!

Anh biết Ôn Noãn đã tìm được phòng trọ.

Chỉ chờ anh ký tên ly hôn!

Nửa tháng tới, anh sẽ không có cơ hội thân mật với cô, cho dù Ôn Noãn có về thì cũng ngủ với Hoắc Tây…

Hoắc Tây đã bắt đầu phải đi gặp bác sĩ tâm lý!

Ôn Noãn đối xử với anh còn lạnh lùng hơn trước…

Nửa tháng sau.

Trong văn phòng công ty Anh Kiệt, Hoắc Minh khép tài liệu lại, nói với thư ký Trương: "Đặt hai vé máy bay đến thành phố H đi, chúng ta sắp đi công tác."

Thư ký Trương gật đầu: "Được, luật sư Hoắc!"

Cô ấy định ra ngoài thì Hoắc Minh bỗng gọi cô lại, đắn đo một hồi mới mở miệng: "Quan hệ giữa cô và Ôn Noãn rất tốt! Có thể cho tôi lời khuyên được không?"

Thư ký Trương khó xử không thôi.

Đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

Hoắc Minh thấy vẻ mặt xấu hổ của cô ấy, biểu tình lạnh lùng: "Được rồi, ra ngoài đi!"

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, hơi xoay người, anh nhớ đến Ôn Noãn…

Mọi thứ đều không còn tuân theo sắp xếp của anh!

Rõ ràng là anh không muốn kết hôn, có vợ có con, rõ ràng là anh cũng muốn ký ngay thỏa thuận ly thân với cô, thế mà bây giờ lại biến thành anh không thể buông tay được…

Hoắc Minh có chút ghét bỏ bản thân!

Di động trên bàn vang lên, anh tùy tiện nhìn sang, vậy mà là điện thoại của Ôn Noãn.

Hoắc Minh lập tức bắt máy, yết hầu khẽ động: "Chuyện gì?"

Ôn Noãn không lạnh nhạt như thường lệ, cô dịu giọng nói: "Nếu có thời gian thì chúng ta cùng đi uống cà phê nhé!"

Uống cà phê? Đúng thật là biết cách làm người ta động lòng…

Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay ghế da, khàn giọng nói: "Chắc là không phải muốn bàn chuyện ly hôn đâu nhỉ?"

"Không phải!"

Hoắc Minh đứng dậy, cầm chìa khóa xe: "Em đang ở đâu, anh sang đón em!"

Ôn Noãn gửi định vị cho anh.

Nửa tiếng sau, xe của Hoắc Minh đứng trước cửa một khách sạn năm sao.

Ôn Noãn ngồi ở một quán cà phê tại lầu một.

Tầng nào cũng được lát kính sát đất trong suốt, rất hợp để ngắm cảnh bên ngoài…

Hoắc Minh đẩy cửa bước vào, ngồi xuống đối diện Ôn Noãn, anh nhìn chăm chú vào chiếc váy lông cừu màu kem của cô, trông thật mềm mại nữ tính, anh rất thích dáng vẻ này: "Em mặc đẹp lắm!"

Anh còn nói thêm: "Hình như chúng ta chưa từng đi hẹn hò riêng nhỉ!"

Như thể, chuyện này là lỗi của anh!

Ôn Noãn không để ý mấy.

Cô không thờ ơ lạnh lùng như thường ngày nữa, còn gọi giúp anh một ly americano mà anh thích uống, gọi cho mình một phần bánh ngọt.

Ánh mắt Hoắc Minh thâm thúy nhìn cô.

Anh thích dáng vẻ dịu dàng của Ôn Noãn, cho nên buộc miệng thốt ra mấy lời ngọt ngào: "Anh sắp đi thành phố H công tác, em dẫn Hoắc Tây đi cùng đi, buổi tối có thời gian anh dẫn hai người đi chơi."

Ôn Noãn không quan tâm mấy, cười cười: "Nói sau nhé!"

Hoắc Minh đang muốn thuyết phục cô, lại bỗng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Là Sở Liên và Diêu Tử An!

Diêu Tử An mặc một bộ đồ nhàn nhã, đeo kính râm, ôm Sở Liên ra khỏi thang máy khách sạn, vừa nhìn là biết mới làm xong chuyện đó, khuôn mặt Sở Liên vẫn còn đỏ bừng!

Diêu Tử An bỏ ra hai mươi ngàn tệ phí nuôi dưỡng.

Còn bảo hẹn lần sau nhé!

Ánh mắt Hoắc Minh rét căm, nhìn về phía Ôn Noãn: "Là em sắp xếp chuyện này sao?"

Cảnh tượng này làm anh nhớ lại nhiều năm trước khi anh đến Anh Quốc, thấy Kiều An đang lăn lộn với huấn luyện viên thể hình, đồ vật họ vừa dùng xong vương vãi đầy đất… Khiến anh ghê tởm không thôi!

Ôn Noãn tao nhã khuấy cà phê, không hề phủ nhận!

"Đúng vậy! Là tôi sắp xếp đấy!"

"Sở Liên không chịu lấy hai trăm ngàn của anh, vậy mà chớp mắt một cái đã chạy sang chơi với Diêu Tử An, nghe nói hai tiếng được hai mươi ngàn! Cô ta dựa vào khuôn mặt giống Kiều An của mình!"

"Để đến khi xuất hiện trước mặt anh, cô ta vẫn là dáng vẻ trong sạch thanh cao!"



Ánh mắt Hoắc Minh có chút xa lạ.

Anh chẳng quan tâm Sở Liên leo lên giường ai, anh chỉ biết trong khoảnh khắc này, tự tôn một người đàn ông của anh bị Ôn Noãn chà đạp không còn chút gì!

Anh lạnh giọng nói: "Ôn Noãn, anh đáng giá thấp em rồi!"

Ôn Noãn nhẹ rũ mắt: "Tôi còn quay lại cảnh của Diêu Tử An và Sở Liên này, anh có muốn xem không?"

Cô thật sự chọc giận anh rồi!

Hoắc Minh kéo cô thẳng ra ngoài, đi đến bãi đậu xe.

Vừa vặn gặp được Sở Liên.

Vẻ mặt Sở Liên như thể thỏ nhỏ hoảng loạn, cực kỳ hoảng hốt, tròng mắt rưng rưng vội vàng giải thích theo bản năng: "Luật sư Hoắc, không phải như anh thấy đâu!"

Hoắc Minh còn chẳng thèm nhìn cô ta…

Anh kéo tay Ôn Noãn, ném vào trong xe.

Cơ thể thon dài của anh bao lấy người cô, ngay khi còn ở trong bãi đậu xe, anh lột chiếc váy lông cừu của cô ra, kéo xuống tận hông, tức giận tùy ý vuốt ve chơi đùa: "Bà Hoắc, em thật sự có bao nhiêu gương mặt đây!"

Hôm nay cô hẹn anh uống cà phê, làm anh mừng như điên.

Anh cứ tưởng cô đã nghĩ thông suốt rồi, muốn bắt đầu lần nữa với anh, lại không ngờ cô sẽ làm ra loại chuyện này.

Thế mà dám hợp tác với tên cặn bã Diêu Tử An!

Thứ Hoắc Minh muốn là một cô vợ dịu dàng mềm mại, chứ không phải là một bà chủ thích gây chuyện như thế này.

Anh bỗng dừng động tác…

Anh nhìn chăm chú khuôn mặt cô, nhìn vào đôi mắt khổ sở mệt mỏi đó.

Cô làm tất cả những chuyện này, chỉ vì muốn ly hôn với anh.

Thật ra lời cô nói không sai chút nào, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả!

Hoắc Minh ghé vào tai cô, thì thầm như người yêu: "Như em muốn, chúng ta ly hôn đi! Không phải bởi vì Sở Liên, mà bởi vì anh và em… thật sự không hợp nhau!"



Hoắc Minh nói xong liền đứng dậy.

Anh đi đến ghế lái ở phía trước, tùy ý cài lại nút áo rồi châm một điếu thuốc.

Sở Liên vẫn còn gõ cửa bên ngoài.

Trong xe, hai vợ chồng đều im lặng, thật mỉa mai.

Ôn Noãn sửa sang lại quần áo rồi chậm rãi ngồi dậy, trong lòng cô hiểu mình đã làm Hoắc Minh tức điên, Sở Liên không chỉ là điều cấm kỵ của cô, mà cũng là của anh…

Anh hy vọng Sở Liên là một người sạch sẽ, như một bông hoa trắng nhỏ.

Còn Ôn Noãn cô, đã tự tay nhuộm bông hoa đó thành màu máu!

Cô cho rằng, giờ phút này, hẳn là Hoắc Minh đã rất hận cô…

Hoắc Minh hút xong một điếu thuốc.

Bên trong xe, sương khói quẩn quanh, giọng anh cũng mịt mù như làn khói: "Chờ tôi đi công tác về, chúng ta sẽ ký giấy!"



Một tuần nay, Hoắc Minh ở thành phố H, bỗng truyền ra scandal.

Với một diễn viên trẻ tuổi.

Lại còn bị chụp chung rất nhiều lần!

Bên phía diễn viên trẻ tuổi kia đăng lên thông báo yêu đương, bên Hoắc Minh thì lại không làm sáng tỏ chuyện này, cứ để mặc dư luận xôn xao, báo chí đưa tin…

Ôn Noãn đương nhiên thấy tin này!

Sau khi Hoắc Minh trở về thành phố B, cả tuần cũng không chịu về nhà.

Anh đã hứa sẽ ký tên…

Ôn Noãn bắt gặp anh ở một nhà hàng Pháp, vẫn là cô diễn viên trẻ tuổi kia, dáng vẻ rất hoạt bát, tính cách cũng tốt, Hoắc Minh đang ăn cơm cùng cô ta.

Khi thấy Ôn Noãn đến, Hoắc Minh hơi giương lên một nụ cười.

Anh chẳng những không trốn tránh, mà còn chu đáo gọi món tráng miệng cho bạn gái, ngôi sao nữ kia không chú ý đến Ôn Noãn, vui vẻ nhận lấy món ăn…

Khi Ôn Noãn lướt qua bọn họ, khuôn mặt hơi tái nhợt.

Cô nghĩ, từ thành phố H đến thành phố B, chuyện tốt của luật sư Hoắc đúng là nhiều không đếm xuể.

Người cô hẹn gặp không tới nữa.

Cô dùng cơm một mình, thỉnh thoảng ngước mắt lên sẽ bắt gặp cái nhìn sâu thẳm của Hoắc Minh, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Ôn Noãn không nhìn anh.

Cô cúi đầu cắt miếng bít tết trên dĩa, bỗng một bóng người cao lớn bước tới, chặn tầm mắt của cô.

Ôn Noãn ngẩng đầu, Hoắc Minh đang ngồi đối diện cô.

Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã thản nhiên hỏi: "Cô vẫn còn ở nhà sao?"

Ngón tay thon dài của Ôn Noãn hơi ngừng lại, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Ký xong tôi sẽ dọn đi!"

Hoắc Minh dựa người vào phế sau, nhẹ nhàng vuốt vuốt áo sơ mi trắng cao cấp của mình, cười như không cười: "Thật ra không ký cũng có thể dọn ra ngoài! Nhưng nếu cô đã nhất quyết như vậy, tối nay chúng ta ký luôn đi!"

Anh cố tình ức hiếp cô!

Hai người không thể làm vợ chồng nữa, nhưng danh phận vẫn còn đó, vậy mà anh cố ý làm vậy, chỉ để thấy khuôn mặt vụn vỡ của cô!

Anh muốn tổn thương cô!

Rõ ràng anh không hề thích ngôi sao nữ kia, nhưng người ta đuổi theo anh đến thành phố B để nhờ anh tư vấn pháp lý, còn phát ra thông báo mơ hồ, còn anh thì không hề phủ nhận.

Ôn Noãn phải khổ sở mới được!

Đương nhiên anh cũng đã quyết định buông tha cho cô, sau khi ký tên ly hôn, bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa!

Hoắc Minh đáng ghét đến mức đó!

Ôn Noãn ăn không nổi nữa, cô buông dao nĩa trong tay: "Được, giờ tôi có thể ký tên rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom