Hoàng Tiểu Cải cuối cùng đã đem hai tên yêu tinh đó về nhà mình.
Đương nhiên Hoàng Tiểu Cải không hề ngốc, sẽ không đem bọn họ về nhà cậu của mình, mà là thuê một biệt viện bên ngoài, thu xếp ổn thoả cho hai người họ.
Trước khi xuống núi, cả hai đã bảo đảm với ông cố tôi rằng, xuống núi xong nhất định sẽ ngoan ngoãn tu luyện, không làm những chuyện hại người nữa. Ông cố dặn dò Hoàng Tiểu Cải, bọn chúng đã là yêu tinh, ở nhân gian không ăn không uống đều được, nếu đói hay khát có thể uống một chút nước lọc, ăn một ít trái cây. Nếu như phát hiện bọn chúng có một chút dấu hiệu nào của việc muốn ăn người hoặc ăn thịt, phải sớm giết đi.
Não Hoàng Tiểu Cải hệt như một cái trống lắc, lại bảo đảm bản thân nhất định sẽ trông chừng bọn họ thật tốt, bảo đảm sẽ giúp họ chừa cải những sai lầm trước đây, không bao giờ tái phạm nữa.
Lúc đầu ông cố tôi không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng lại thấy Hoàng Tiểu Cải kiên định như vậy, bèn quyết định làm theo ý cậu ta. Vả lại hai tên yêu tinh này mặc dù lần này đã thật sự có ý muốn hại người, nhưng trước đó cũng không gây ra lỗi lầm gì quá lớn, đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông cố tôi đồng ý để Hoàng Tiểu Cải mang theo họ xuống núi.
Ăn sáng xong, Tiểu Phan An vốn nhân lúc trời đẹp muốn đi dạo quanh đỉnh Diệu Phong Sơn. Thế nhưng một là Hoàng Tiểu Cải muốn đem hai tên yêu tinh cùng xuống núi, trong lòng lo lắng không yên. Hai là ngoại trừ Tiểu Phan An ra, những người khác đều không có tâm trạng để đi dạo quanh nơi này nữa. Ông cố tôi nóng lòng muốn đi tìm Tiểu Diễm Thu. Bà cố thì một lòng muốn quay về, bà cảm thấy ở Bắc Bình chỉ toàn là đau khổ. Thanh Liên Nhi biết hết những chuyện đã xảy ra với bà, bản thân cũng nguyện ý cùng bà quay về. Kể ra người tuyệt vời nhất là Lưu Kim Toả, cô ấy tình nguyện ở lại Bắc Bình cùng ông cố tôi đi tìm Tiểu Diễm Thu.
Tiểu Phan An có chút không hiểu nổi chị gái mình, làm sao có thể như vậy nhỉ? Thẩm Lão Tam người ta tâm tư đều đặt hết ở chỗ Tiểu Diễm Thu rồi, cho dù điểm này không nói, thì điểm khác nữa chính là vợ cả của người ta vẫn còn đứng ngay bên cạnh mà. Lưu Kim Toả à, tỷ nhất định là không đến Hoàng Hà thì không bỏ cuộc sao?
Lưu Kim Toả rất kiên định trả lời Tiểu Phan An, tỷ của đệ đã hạ quyết tâm rồi thì nhất định phải có một kết cục, nếu như không có được kết cục tốt, còn không bằng chết đi cho rồi.
Tiểu Phan An nghe những lời trong lòng của Lưu Kim Toả, sợ đến run cầm cập. Từ trước đến giờ hắn không hề nghĩ rằng, chị ruột của mình lại là một cô gái cương quyết như vậy.
Biết được đáp án rồi, Tiểu Phan An cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành để mặc Lưu Kim Toả.
Trên đường quay về Bắc Bình, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi ngồi trong xe, hai người không ai nói câu nào. Tối qua bà cố trằn trọc cả đêm không ngủ. Nguyên nhân mất ngủ rất đơn giản, một là biết được trong lòng ông cố đã có một người tên là Tiểu Diễm Thu, bản thân vừa uất ức lại khó chịu. Hai là phải đi đâu đây, nếu như quay về, thì sẽ về lại Thẩm gia hay về Thạch gia?
Nếu như quay về Thẩm gia, để người khác biết được người đàn ông của Thạch Ấu Đường này đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, chính là bà đã không giữ được chồng mình. Nhưng nếu quay về Thạch gia, cha mẹ và mọi người trong nhà hỏi bà vì sao quay về, bà cũng không thể mở lời. Huống hồ bả hiểu rất rõ, cho dù có quay về Thạch gia bà vẫn sẽ bị gửi trả về cho Thẩm gia. Cha mẹ bà đã có được tiền của trong tay, lẽ nào lại buông bỏ sao?
Bà cố biết, không chỉ có cha mẹ mình không buông được, mà cả huynh đệ tỷ muội, từng người một đều sẽ không để cho cha mẹ bà buông bỏ. Đó không phải chỉ là mấy gánh lương thực, mà đó còn là những nén vàng thỏi, bạc trắng. Bà chính là đứa con gái được bán đi với giá đắt nhất trong nhà họ, cuộc mua bán này, cha mẹ bà làm sao có thể để lỗ vốn được chứ.
Thế nhưng, Thẩm gia cũng không thể ở lại được. Có một khoảnh khắc, bà cố đã nghĩ, cứ dứt khoát ở lại trong Thanh Mộc Quán cho rồi. Những người khác cứ đi đi, Thanh Liên Nhi cũng đi, chỉ một mình bà ở lại đây. Chăm sóc hoa cỏ, trồng thêm hai luống rau cải, có thể ăn no là được.
Có điều bà cũng hiểu rõ, cách nghĩ này hoàn toàn không thực tế, cho dù bà muốn ở lại đây, đừng nói là Thanh Liên Nhi không đồng ý, Thẩm Lão Tam cũng sẽ không để bà ở lại. Nhưng Thẩm Lão Tam này không để cho bà ở lại, vậy sẽ để bà đi đâu chứ?
Bà cố không thể đoán được trong lòng ông cố đang nghĩ gì.
Nhìn ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ, bà tự nói với chính mình, phải nghĩ ra cách, không lẽ cứ chấp nhận số mệnh như vậy sao? Bà trở mình từ trên giường ngồi dậy, tự nói với bản thân, mình không thể cam chịu số phận được.
Câu này của bà cố tôi đã đánh thức Thanh Liên Nhi. Cô nàng ngồi dậy dụi mắt hỏi bà cố tôi, tiểu thư, trời sáng rồi sao?
Bà cố tôi nghĩ thông rồi, vỗ về để cô nàng ngủ thêm chút nữa, bà nói với Thanh Liên Nhi, trời vẫn chưa sáng, em nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi.
Thanh Liên Nhi trở mình ngủ tiếp, đầu bà chợt quay cuồng, nghĩ đến những việc đó, bà đã đưa ra một quyết định, không thể cứ đi như vậy được. Ít nhất, bà cũng phải nhìn xem Tiểu Diễm Thu có dáng vẻ như thế nào chứ đúng không? Càng huống hồ, bà mới chính là vợ của Thẩm Lão Tam danh chính ngôn thuận được đón về nhà. Phía sau bà còn có người nhà họ Thẩm, bà cố nghĩ đến đây, trong lòng đã hạ quyết tâm, bèn kéo chăn lên ngủ đến tận khi trời sáng.
Trời sáng Lưu Kim Toả gọi bà đến ăn sáng, bà cố suy nghĩ một lúc, rồi đem chuyện giữa bà và ông cố kể ngắn gọn cho cô ấy nghe, sau đó hỏi Lưu Kim Toả, Kim Toả tỷ, tỷ nói xem nên làm thế nào?
Lưu Kim Toả hừ một tiếng nói, thật không ngờ tên Thẩm Lão Tam này lại là một người ham vui như vậy. Nghe lời ta đừng đi, cứ ở lại Bắc Bình. Hắn đi đâu thì muội cứ đi theo đấy, hắn đi nghe kịch vậy thì muội cũng đi theo nghe kịch, hắn đi uống trà muội cùng hắn uống trà, hắn đi dạo phố muội cứ cùng hắn dạo phố, hắn đi tìm Tiểu Diễm Thu muội cũng hãy theo hắn đi tìm Tiểu Diễm Thu.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy, nhất thời hơi sững người, làm vậy không thích hợp lắm đâu nhỉ?
Lưu Kim Toả vỗ đùi nói, có gì mà không thích hợp, ta nói thích hợp là thích hợp. Không có gì đâu, muội nghe ta, cứ làm như vậy đi. Khi nào hắn cùng muội quay về thì muội hẳn đi, ngày nào hắn còn chưa đi, ngày đó muội cứ ở lại.
Lời của Lưu Kim Toả nói cũng chính là ý nguyện của bà cố tôi, thế nhưng lúc ăn sáng nhìn thấy ông cố bước vào, bà vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu. Để bà triệt để trở thành một người vợ ngang ngược mặt dày dù có chuyện gì cũng không quan tâm, bà thật sự vẫn không làm được.
Ở trong xe, Thanh Liên Nhi nhìn bà cố tôi không nói gì, cũng buồn bã nâng cằm hỏi, tiểu thư, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
Lưu Kim Toả tựa vào thành xe, nói với Thanh Liên Nhi, tiểu thư nhà cô muốn đưa cô tới Bắc Bình dạo chơi đấy.
Thanh Liên Nhi nâng cằm nhìn Lưu Kim Toả, lại nhìn ra ngoài xe nói, Kim Toả tỷ, tỷ đừng trêu chọc bọn ta nữa, hiện giờ tiểu thư nào có tâm trạng để chơi đùa chứ.
Bà cố nghe Thanh Liên Nhi nói vậy, đưa tay lên xoa đầu cô nàng, cưng chiều nói, hai người chúng ta từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên đến Bắc Bình, nhưng lại không được nhìn thật kỹ chơi thật thoả, giờ không đi nữa, tốt xấu gì cũng phải ở lại Bắc Bình ăn cho đã chơi cho đã, em nói xem có đúng không?
Thanh Liên Nhi nghe vậy bèn ngồi thẳng người lên, kinh ngạc xen lẫn vui mừng hỏi, tiểu thư, là thật sao?
Bà cố nói, còn giả nữa sao, quay về chúng ta sẽ trả thêm tiền thuê phòng, trước tiên thuê nửa tháng đã.
Thanh Liên Nhi sung sướng vỗ tay nói, hây ya, tốt quá rồi tiểu thư.
Quay trở về nhà nghỉ, việc đầu tiên chủ tớ hai người làm quả thật chính là trả thêm tiền thuê phòng. Ban đầu vốn muốn thuê thêm nửa tháng, sau đó bà cố đã trực tiếp nói với ông chủ thuê hẳn một tháng.
Thanh toán xong, trở về phòng, Thanh Liên Nhi nhìn bà cố tôi nói, ở đây một tháng phải tiêu không ít tiền đấy.
Bà cố tôi giục cô nàng, mau thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài chơi. Thanh Liên Nhi vừa nghe nói ra ngoài chơi đã hào hứng thấy rõ, tô lại chân mày, thay một bộ quần áo mới, lòng đầy phấn khởi cùng bà cố ra ngoài.
Chẳng cần nói, bà cố tôi đã thật sự dẫn Thanh Liên Nhi đi vui chơi thoả thích ở Bắc Bình.
Vốn dĩ nói rằng muốn ăn một bữa thật ngon, nhưng cả hai dẫu sao cũng đều là người trẻ tuổi, không thích ăn cá hay thịt, nhìn thấy những xâu kẹo hồ lô màu sắc đỏ rực, mỗi người liền mua một xâu, ăn rất vui vẻ. Ăn một lúc, Thanh Liên Nhi đã trực tiếp bỏ hết vào miệng.
Sau đó nghe mọi người nói món kho (*thịt lợn và ruột được hầm chung gần giống với món phá lấu) rất ngon, ngồi ở bên đường, chưa ăn vào miệng thì mùi hương của nó đã khiến bà cố muốn nôn rồi. Khi ông chủ bưng một bát đến, bà cố đã dứt khoát nôn ra đất, ông chủ cầm cái muôi chỉ vào bà nói, không ăn cũng phải trả tiền.
Hôm sau, hai người lại chạy đến cầu Thiên Kiều chơi. Cây cầu này nằm ở giữa Chính Dương môn và Vĩnh Định môn, phía đông chính là Thiên Đàn.
(*Thiên Đàn, có nghĩa là Đàn thờ Trời, đây là một quần thể các tòa điện thờ ở nội thành phía Đông Nam của Bắc Kinh)
Lúc triều Thanh còn chưa suy tàn, hoàng đế mỗi năm đến Thiên Đàn bái lễ đều đi qua cây cầu này.
Mọi người đều nói phía nam cầu là thiên giới, phía bắc cầu là nhân gian, cây cầu này chính là cổng vào thiên giới, hơn nữa lại còn được thiên tử đi qua, nên được gọi là Thiên Kiều (cầu trên trời).
Sau này nhà Thanh không còn, hoàng đế cũng không đi đến cây cầu này nữa, Thiên Kiều này liền trở thành một khu chợ. Cầu nam cầu bắc có quán trà, tiệm cơm, chợ chim, cửa hàng quần áo, cộng thêm mấy sạp hàng nhỏ nữa. Còn có những người làm nghề mãi nghệ kiếm sống, Thiên Kiều đã trở thành nơi náo nhiệt nhất Bắc Bình này.
Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi ngồi xe kéo đến cầu, vừa nhìn đã thấy rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Những đứa trẻ bán dạo cầm báo chạy tới chạy lui, số đặc biệt số đặc biệt đây, người Nhật Bản công chiếm Cáp Nhĩ Tân, ba tỉnh phía đông thất thủ, số đặc biệt số đặc biệt. Thấy chủ tớ hai người vừa xuống xe, những đứa trẻ này đã chạy đến vây xung quanh, tiểu thư, mua một tờ đi.
Thanh Liên Nhi nhìn đứa trẻ vừa gầy vừa bẩn, đưa tay ra xua, đi đi đi, không mua đâu, tránh sang một bên. Bà cố đưa tay ngăn Thanh Liên Nhi, gọi đứa trẻ bán báo lại, đưa cho nó hai đồng tiền. Đứa trẻ liên tục nói cảm ơn, đưa cho bà một tờ báo rồi ôm chiếc cặp nhỏ chạy đi, tiếp tục rao, số đặc biệt số đặc biệt đây, người Nhật Bản công chiếm Cáp Nhĩ Tân……
Bà cố cầm tờ báo đứng bên đường đọc, trên trang đầu tiên viết, quân đội Nhật Bản công chiếm Cáp Nhĩ Tân….một trang khác lại viết, quân Nhật đổ bộ vào Thanh Đảo…còn có một trang viết là chính phủ nhân dân đã dời đô đến Lạc Dương….
Bà cố đọc báo xong trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, hỏi Thanh Liên Nhi, sao người Nhật Bản lại xấu xa đến vậy chứ? Chúng ta đã là gì họ đâu?
Thanh Liên Nhi ôi dào một tiếng, nói với bà cố tôi, yêu ghét thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta đâu, chỉ cần không đánh đến nhà chúng ta là được.
Thanh Liên Nhi vừa nói xong, liền nhìn thấy hai thanh niên trẻ từ hướng tây đi tới, bọn họ cầm biểu ngữ, giơ cờ đỏ, hô to khẩu hiệu, đoàn kết kháng Nhật quyết không làm kẻ mất nước….
Bà cố và Thanh Liên Nhi vội vã chạy đến bên đường, người dân đang đứng đầy ở đó rất náo nhiệt, chỉ tay vào hai thanh niên kia. Có người nói, đám người này thật là nhàn rỗi, đúng là không có việc gì làm mà…..còn có người nói, lúc người Mãn còn chúng ta đã sống như vậy, người Mãn không còn chúng ta cũng sống như vậy, người Nhật đến chúng ta cũng sống như vậy, người Nhật không đến cũng phải sống qua mỗi ngày như vậy thôi, kháng Nhật gì chứ…..Bên cạnh nghe người này nói vậy, có người lên tiếng nói móc, sau này người Nhật chiếm nhà của ông, ông vẫn gọi đó là nhà sao?
Bà cố nhìn qua, thấy người nói câu này vậy mà lại là Hoàng Tiểu Cải, phía sau cậu ta còn có một cô gái tầm 15, 16 tuổi, chính là tiểu yêu tinh mang từ trên núi xuống.
Người đàn ông bị Hoàng Tiểu Cải nói móc đó, là một người khoảng 35, 36 tuổi, đội mũ nỉ, trên người mặc một chiếc áo khoác dài màu đen. Ông ta cao giọng đáp, đây là ai vậy, dù sao đó vẫn là nhà của ta, ta cứ ở nhà ăn, ở nhà uống, ở nhà ngủ, nằm đắp chăn, ai có thể làm gì được.
Hoàng Tiểu Cải khịt mũi nói, e là đến lúc người Nhật Bản chiếm nhà ông thì chăn của ông đã không còn là cái chăn nữa rồi.
Người này còn muốn cùng Hoàng Tiểu Cải tranh cãi, nhưng khi nhìn thấy rõ thứ đang cộm lên chỗ thắt lưng của cậu ấy, liền hậm hực rời đi.
Hoàng Tiểu Cải và cô gái kia không nhìn thấy chủ tớ hai người họ. Thanh Liên Nhi vội vã chào hỏi, Hoàng đại gia, hai người ra ngoài đi hội chợ à?
Hoàng Tiểu Cải nghe thấy âm thanh chào hỏi giòn giã của Thanh Liên Nhi, lập tức bước đến, khách sáo chào bà cố tôi và Thanh Liên Nhi, ồ, là em dâu à, còn có Thanh Liên Nhi nữa, bọn ta nào có đi hội chợ gì, ở cầu Thiên Kiều này mỗi ngày đều có phiên chợ cả.
Bà cố tôi cũng khách sao đáp lễ với Hoàng Tiểu Cải, mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, chỉ thấy cô ấy trên người mặc một chiếc sườn xám thêu hoa màu trắng, điểm thêm lớp chỉ vàng trên ống tay áo, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông chồn màu trắng, trên đầu vấn một búi tóc, xinh đẹp không thể tả. Bà cố hết lời khen ngợi cô gái nhỏ, cô ăn mặc thật sự rất thời thượng.
Cô gái ngay từ đầu vốn dĩ đã rất hờ hững khi nhìn thấy bà cố tôi, nhưng vừa được bà khen ngợi, trên mặt cũng bất giác nở một nụ cười. Hoàng Tiểu Cải thấy bà cố khen cô gái cũng vô cùng vui mừng, nhất định mời bà cố tôi ngày mai đến nhà làm khách. Còn nói, hôm qua đến hôm nay vừa mới dọn đến nhà mới, ngày mai dự định sẽ mời tất cả bạn bè thân thiết đến, cùng nhau ăn một bữa.
Vốn dĩ Hoàng Tiểu Cải đã biết chuyện của bà và ông cố tôi, cậu ta cũng không ngờ hôm nay ra cầu Thiên Kiều chơi lại gặp được bà cố tôi ở đây, mời bà đến nhà cũng chỉ là lời khách sáo, cứ tưởng bà cố sẽ từ chối, nào ngờ bà cố rất vui vẻ đồng ý, được, mai tôi sẽ đến, cậu nói tôi biết địa chỉ là được.
Hoàng Tiểu Cải thấy bà tôi nhanh chóng nhận lời thì hơi ngẩn người, sau đó đưa địa chỉ cho bà. Xong xuôi, mấy người bọn họ lại tán dốc thêm vài chuyện khác, Hoàng Tiểu Cải nói với bà cố tôi, cậu ta đã đặt tên cho cô gái này rồi, tên là Tiểu Hương Ngọc.
Bà cố nghe Hoàng Tiểu Cải nói vậy, cảm thấy lời này mang ý nghĩa không tôn trọng lắm, bởi vì chỉ có tên mà không có họ, như vậy có chút kì cục.
Ai ngờ ngay lúc bà đang ngẫm nghĩ, Hoàng Tiểu Cải nói, còn về họ, ta nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chọn một chữ Mộc.
Bà cố nghe vậy, lập tức thay đổi cách nhìn về Hoàng Tiểu Cải. Bà nghiêm túc nói với Hoàng Tiểu Cải, cái tên này của cậu đặt rất hay, có trí tuệ.
Nói thêm mấy câu, Hoàng Tiểu Cải dẫn Mộc Hương Ngọc rời đi, trước khi đi Hoàng Tiểu Cải trịnh trọng nói với bà cố tôi, ngày mai nhất định phải tới đó.
Sau khi Hoàng Tiểu Cải đi rồi, Thanh Liên Nhi hỏi bà cố tôi, chúng ta đến nhà hắn làm gì, vậy người đó không ở nhà hắn ta thì sao?
Bà cố nói với Thanh Liên Nhi, nếu như chàng không ở đó, ta đã không đến rồi.
Thanh Liên Nhi không biết bà cố muốn làm gì, nói với bà, cô sao lại không có khí phách vậy chứ.
Hoàng Tiểu Cải rời đi rồi, hai người vẫn tiếp tục dạo chơi ở Thiên Kiều, nhìn thứ gì cũng thấy rất ngon, nào là hoành thánh, bột kiều mạch, món kho, bao tử tái, ruột nhồi, gan lợn xào, còn có cháo bột, trà dầu, đậu hà lan vàng…..phía bên kia lại nghe tiếng leng keng loạn xạ vang lên, hoá ra là một người bán bản đèn chiếu đang chào mời khách, còn khua chiên gõ trống, thu hút được rất nhiều người qua đường, người đó hô lớn, mau đến xem , mau đến xem nào, bên trong là một cô gái đang tắm rửa đấy.
Thanh Liên Nhi nghe thấy thích thú vô cùng, còn muốn chạy đến xem cô gái tắm, may mà bị bà tôi kéo lại.
Đi ngang qua quầy thức ăn nhẹ, phía trước có một người kể chuyện, đang kể về tướng quân nhà họ Nhạc, chủ tớ hai người đối với việc kể chuyện này không mấy hứng thú, cho họ 2 đồng sau đó xoay người đi.
Tản bộ hết một vòng ở Thiên Kiều, xem người ta nhào lộn, giật con quay, diễn xiếc, còn có tiệm bán thuốc viên tăng lực. Ngang qua từng quầy từng quầy hàng, thật sự rất náo nhiệt. Cả đường đi Thanh Liên Nhi cứ lưu luyến không rời, vừa đi vừa nhìn ngắm đến tận chiều tối. Rẽ hết con hẻm này đến con hẻm khác, nào ngờ, lại đến Châu Thị Khẩu.
Châu Thị Khẩu lúc bấy giờ ở Bắc Bình cũng là một nơi cực kì náo nhiệt, nếu nói Thiên Kiều là chỗ tụ tập của người dân bình thường, thì Châu Thị Khẩu này chính là nơi người giàu hay lui tới nhất.
Chủ tớ hai người đều không biết Châu Thị Khẩu liền kề với phố Bát Đại, có rất nhiều nhà hát và phòng trà nổi tiếng. Đương nhiên ở đây nhà hát và phòng trà nổi tiếng đều tập trung ở con đường phía bắc, còn ở phía nam chính là Thiên Kiều, đẳng cấp rất chênh lệch.
Bà cố dẫn Thanh Liên Nhi băng qua phố ở Châu Thị Khẩu, bèn nhớ đến một nơi, nơi đó chính là nhà hát Khai Minh.
Nhà hát Khai Minh này là một địa điểm vô cùng đặc biệt, có thể được ví với Long môn.
Vừa nói đến việc chênh lệch đẳng cấp ở con đường phía nam và phía bắc, theo lẽ thường mà nói, nếu đã hát kịch ở đường bắc, nhất định sẽ không đến đường nam hát. Người hát kịch ở đường phía nam, muốn đến đường bắc, phải qua được ải đầu tiên chính là nhà hát Khai Minh. Có một câu nói từ xưa thế này, ở đường nam nhảy nhót 10 năm, không bằng được biểu diễn 3 phút trong nhà hát Khai Minh.
Mặc dù câu nói này có hơi cường điệu, nhưng muốn từ dưới đám cỏ leo lên bậc cao, phải có người nâng đỡ mới được. Điều đó không giống với sự phát triển thời bây giờ, cư dân mạng tâng bốc bạn lên, bạn liền nổi tiếng. Thời đó người nâng bạn lên phải là quan lớn hoặc người có quyền quý, tại sao người xưa thường hay có câu, 3 phần nhẫn nại 6 phần may mắn, 1 phần còn lại là nhờ quý nhân dẫn dắt chứ. Điều quan trọng nhất chính là 1 phần nhờ quý nhân dẫn dắt đấy.
Bạn là một người hát kịch hạng quèn, muốn trở thành đào hát, muốn từ đống bùn nhào ở đường nam bò lên, trở thành một kép hát thanh sạch linh động, có thể đến hát ở nhà hát Khai Minh, một là có bản lĩnh thật sự hai là phải có người nâng đỡ. Năm đó Bảo Lâm, Tân Phụng Hà, Tiểu Bạch Ngọc Sương, Lý Quế Vân…đều nổi danh từ nhà hát Khai Minh. Mà Mai Lan Phương, Dương Tiểu Lâu, Mạnh Tiểu Đông cũng thường xuyên biểu diễn ở đây.
Bà cố tôi biết đến nhà hát Khai Minh cho nên đã kéo tay Thanh Liên Nhi đi mua vé, hai người cùng vào trong nghe Bạch Ngọc Sương hát vở 《Đào Hoa Am》. Nói thế nào nhỉ, chính là tranh thủ cơ hội bởi vì Bạch Ngọc Sương không thường biểu diễn ở nhà hát Khai Minh đâu.
Một vở kịch đã khiến bà cố tôi nghe đến say mê không dứt, mặc dù không hiểu rõ lắm là đang hát cái gì, nhưng bà cảm thấy thứ này so với kịch Tứ Châu ở quê nhà thật sự hay hơn rất nhiều.
Nghe hát xong, bà cố vẫn còn chưa thấy thoả mãn, Thanh Liên Nhi nói cô nàng mệt rồi, muốn về nhà trọ nghỉ ngơi. Bà cố nói, em còn muốn nghỉ ngơi ư? Vừa nãy lúc nghe hát em đã ngáy khò khò rồi.
Thanh Liên Nhi nói, đó là do em chơi mệt rồi nên mới ngủ gục đó chứ.
Bà cố nói, lát nữa chúng ta ngồi xe đi dạo chút đi. Lần đi dạo này, bà cố đã rất hứng thú, bởi vì bà nhìn thấy tên của một con phố. Hỏi thăm một chút, người kéo xe bên đường nói với bà, đây chính là phố Bát Đại.
Thanh Liên Nhi vừa nghe tới phố Bát Đại đã kéo bà cố tôi lại muốn rời đi.
Bà cố nói, đừng hoảng, chúng ta đi thăm Yên Chi cô nương, người ta cứu mình, mình lại không quay lại thăm người ta một lần hay sao?
Thanh Liên Nhi nghe thấy có lý thế nhưng vẫn cảm thấy có chút lúng túng , hỏi bà cố tôi, chỗ người ta ở là kỹ viện, chúng ta làm sao vào thăm cô ấy đây?
Bà cố nói, lần trước chúng ta vào từ cửa sau, lần này cũng từ cửa sau mà vào.
Thanh Liên Nhi nghe bà cố nói vậy, bèn đồng ý. Hai người ngồi trên một chiếc xe kéo, kêu người kéo xe chạy khắp con phố đó, bà cố nói phải cố gắng tìm. Người kéo xe đáp một tiếng được rồi, cô cứ ngồi cho vững, đi đây. Chiếc xe bắt đầu chạy trên phố Bát Đại băng tuyết ngập trời.
Thế nhưng dù đã chạy hết mấy vòng quanh phố Bát Đại, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi vẫn không cách nào tìm thấy được con hẻm tối đêm đó hai người họ đã chạy vào.
Bình luận facebook