Người kéo xe chở bà cố tôi và Thanh Liên Nhi chạy tới chạy lui ở phố Bát Đại hai vòng, vẫn không tìm thấy cánh cửa sau mà hôm đó họ đã vào. Bà cố tôi nhớ ra tên của kỹ viện đó, hỏi người kéo xe, cậu biết Thanh Vân Phường không?
Người kéo xe vừa nghe đến Thanh Vân Phường liền nói, Thanh Vân Phường này nổi tiếng là một thanh quán của phố Bát Đại, sao tôi lại không biết được chứ.
Bà cố nghe vậy bèn nói với hắn, vậy cậu đưa chúng tôi đến Thanh Vân Phường đi.
Người kéo xe nghe bà nói muốn đến Thanh Vân Phường thì vội trả lời, đến đó cũng không phải không được, nhưng phải tốn rất nhiều tiền đấy.
Bà cố nghe câu này liền hiểu ra, có lẽ hắn cho rằng bà cố muốn hắn đưa chủ tớ hai người họ vào trong Thanh Vân Phường.
Bà vội giải thích với người kéo xe, không phải cần phải vào bên trong, cậu đưa chúng tôi đến trước cửa Thanh Vân Phường nhìn thử, sau đó lại đưa chúng tôi ra phía sau nhìn một lát là được.
Người kéo xe đã chạy 2 vòng khắp con phố, chạy đến cả người mồ hôi nhễ nhại. Lúc này nghe bà cố tôi nói muốn đi đến trước Thanh Vân Phường rồi lại đi vòng ra sau bèn nói, đi cũng được, nhưng phải trả thêm tiền.
Thanh Liên Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói, ngươi chịu đi là được, muốn thêm bao nhiêu tiền cứ việc nói.
Người kéo xe đáp một tiếng được, sải chân chạy qua 3 con phố, đến trước cửa Thanh Vân Phường. Lúc đó trời vẫn còn chưa tối, bà cố tôi có thể nhìn thấy rõ, đây chính là lạc viện của Thanh Vân Phường mà sáng hôm đó bà đã bước ra. Chỉ là hôm đó nhìn ở bên trong đại viện có 3 tầng lầu, bây giờ từ bên ngoài nhìn vào lại chỉ thấy có hai tầng lầu nhỏ mang phong cách Tây phương.
Thanh Vân Phường lúc đó có rất nhiều xe cộ đỗ trước cửa.
Mặc dù trước cửa có rất nhiều xe, nhưng lại không có người. Bà cố tôi không thể lý giải nổi, sao nơi này lại hiu quạnh như vậy.
Người kéo xe cười một tiếng, nói, người đến thanh quán này đều là khách quen, lại không phải kỹ viện, cần gì phải đứng trước cửa bán tiếng cười dụ khách đến chứ.
Bà cố hiểu ra, nói với người kéo xe, vậy cậu đưa ta ra cửa phía sau xem thử đi.
Người kéo xe đáp, ta chưa từng nghe nói Thanh Vân Phường có cửa sau đấy.
Bà cố nói, cậu cứ đi vòng ra sau là được. Nếu có cửa sau chúng ta sẽ xuống xe, nếu không có thì về lại quán trọ. Người kéo xe nghe bà cố tôi nói vậy, liền nói, hai người ngồi cho vững đó. Nói xong kéo bà tôi và Thanh Liên Nhi, vòng ra phía sau Thanh Vân Phường.
Quả thật đúng như lời người kéo xe nói, phía sau Thanh Vân Phường không hề có cánh cửa nào cả. Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi nhìn nhau, đều đang nghĩ, cánh cửa mà tối hôm đó hai người họ gặp được Yên Chi cô nương rốt cuộc nằm ở con phố nào? Hôm đó bọn họ thật sự từ Thanh Vân Phường bước ra, tại sao bây giờ phía sau của Thanh Vân Phường này lại chẳng có một cánh cửa nào cả?
Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng nếu nói để hai người họ vào Thanh Vân Phường hỏi thăm đương nhiên là chuyện không thể được.
Thanh Liên Nhi hỏi bà cố tôi, chúng ta cứ thế quay về quán trọ, không tìm nữa sao?
Bà cố có chút tiếc nuối đáp, không tìm nữa, quay về thôi.
Thanh Liên Nhi gọi người kéo xe một tiếng, quay về quán trọ.
Về đến quán trọ rồi hai người cũng không thấy đói, nói chuyện một lúc, lại nói tới việc làm sao lại không tìm thấy cửa nhà Yên Chi cô nương chứ, nhưng cũng không bàn luận ra được gì.
Trùng hợp đúng lúc Lưu Kim Toả trở về.
Sau khi ba người bọn họ từ Diệu Phong Sơn về đây, Lưu Kim Toả đã ở trong quán trọ với chủ tớ hai người một đêm, đến sáng hôm sau thì đi. Bà cố tôi gọi cô ấy ra ngoài cùng đi chơi, nhưng Lưu Kim Toả nói là muốn đến giúp Hoàng Tiểu Cải dọn nhà.
Lúc Lưu Kim Toả quay lại, hỏi hai người họ hôm nay đã làm những gì. Thanh Liên Nhi hào hứng kể lại những chuyện đã được chứng kiến ở Thiên Kiều, sau đó lại nói đến việc đi nghe kịch, còn nói bản thân đã ngủ quên mất.
Lưu Kim Toả nói hai người thật là chi tiền mạnh tay, muốn nghe kịch của Bạch Ngọc Sương, phải mất đến 3 đồng lận không phải sao?
Thanh Liên Nhi nói, là 5 đồng, thật sự rất đắt.
Nghe Thanh Liên Nhi nói đến đây, bà cố tôi vui vẻ nói, mất tới 5 đồng, vậy mà lại có người ngủ gục. Thanh Liên Nhi biết bà cố tôi nói mình, cũng cười vui vẻ đáp lại.
Chủ tớ hai người ồn ào một lúc, bà cố tôi lại nhớ đến chuyện gặp được Hoàng Tiểu Cải ở Thiên Kiều, liền hỏi Lưu Kim Toả, việc dọn dẹp nhà chỗ Hoàng Tiểu Cải thế nào rồi?
Lưu Kim Toả nói, biệt viện đã thu dọn xong rồi, còn phải mua thêm một vài đồ dùng nữa. Hoàng Tiểu Cải còn mua cho tiểu yêu tinh kia mấy bộ quần áo, không phải nói chứ, ăn diện lên thật sự cũng rất giống con người đó.
Bà cố tôi nói, hôm nay gặp Hoàng Tiểu Cải ở Thiên Kiều, cậu ấy còn mời hai người bọn em ngày mai đến nhà ăn tiệc.
Lưu Kim Toả nói, vậy em đến đi, bọn họ đã chuẩn bị suốt hai ngày nay, chính là muốn mời mọi người đến nhà chiêm ngưỡng đấy.
Bà cố nói, vậy nên mua gì làm quà tặng thì tốt đây?
Lưu Kim Toả nghĩ một lúc rồi nói, ta cũng không biết, ở Bắc Bình này của bọn họ nhiều quy tắc lắm, hay là ngày mai em đến trung tâm Thế Giới Mới xem thử, cũng là một nơi rất tốt để mua sắm đó.
Nói đến đây, bà cố đột nhiên lại hỏi đến nơi ở của ông cố tôi và Tiểu Phan An. Lưu Kim Toả nói, sau khi hai tên khốn kiếp đó từ Diệu Phong Sơn trở về, cũng không làm gì hết, chỉ đi dạo khắp các nhà hát. Hoàng Tiểu Cải nói với ta, hai ngày nay bọn họ đã đi hết 6 nhà hát, cũng không biết là đi làm gì nữa.
Bà cố nghe xong, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác buồn bã. Bởi vì bà biết, Tiểu Phan An cùng với ông cố tôi đến mấy nhà hát đó, đương nhiên không phải là muốn nghe hát kịch, mà là muốn đi tìm Tiểu Diễm Thu.
Nói đến nhà hát, bọn họ đột nhiên lại nhắc đến những đào hát như Mai Lan Phương, Mạnh Tiểu Đông. Nào là người nào đẹp người nào xấu. Lưu Kim Toả còn nói, hôm nào rảnh rỗi mọi người cùng nhau đi xem phim đi, cô ấy vẫn còn chưa được xem phim bao giờ. Bà cố tôi tự nhiên cũng phụ hoạ theo, nói bà và Thanh Liên Nhi cũng chưa từng được xem phim, nhất định phải đi xem thử.
Nói chuyện một hồi trời cũng trở tối, ba người tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bà cố tôi dẫn theo Thanh Liên Nhi đến Thế Giới Mới mua đồ, còn Lưu Kim Toả thì đến nhà Hoàng Tiểu Cải. Lưu Kim Toả nói, hôm nay Hoàng Tiểu Cải mở tiệc chiêu đãi khách, ta muốn đến giúp một tay.
Lưu Kim Toả đến giúp không phải là giả, nhưng để gặp được ông cố tôi cũng là thật. Chỉ là ông cố tôi bận tìm Tiểu Diễm Thu, không có thời gian cùng Lưu Kim toả trò chuyện. Lưu Kim Toả cũng không gấp, cô ấy không tin con người có thể lòng dạ sắt đá đến vậy. Hơn nữa cô cảm thấy, cho dù ông cố tôi thật sự lòng dạ sắt đá, ngày dài tháng rộng cũng có thể hồi tâm chuyển ý.
Lại nói bà cố tôi và Thanh Liên Nhi đến Thế Giới Mới đi dạo một vòng, đúng là mở mang tầm mắt. Bên trong quả thật thứ gì cũng có bán, trong những món đồ lớn có đồng hồ để bàn, những món đồ nhỏ thì có son, phấn mắt, ghim cài, bông tai. Áo mặc thì có sườn xám, chất vải vừa trơn vừa mềm. Thức ăn thì có bánh ngọt của phương Tây, mùi hương thật sự vừa thơm vừa ngọt.
Thanh Liên Nhi nói, tiểu thư, bánh ngọt này nhìn ngon quá, chúng ta mua hai phần mang đến nhà Hoàng Tiểu Cải, được không?
Bà cố tôi nhìn những chiếc bánh ngọt phương Tây ấy rồi nói, hai miếng bánh này có chút không ổn, sao chúng ta không mua cho họ sáu cái, đây không phải là con số may mắn sao?
Thanh Liên Nhi nói, tiểu thư, vẫn là cô chu đáo. Thế nhưng đến lúc thanh toán, mặt Thanh Liên Nhi có chút kéo giãn ra. Sáu cái bánh ngọt phương Tây, mất đến 3 đồng đông dương. 5 đồng tiền nghe Bạch Ngọc Sương hát, Thanh Liên Nhi cảm thấy giá trị của việc tiêu tiền lần đó, ít nhất cũng được nhìn thấy sân khấu lớn, được biết biểu diễn là như thế nào. Thế nhưng 6 cái bánh tốn hết 3 đồng, cô nàng lại cảm thấy đau xót không chịu được.
Thanh Liên Nhi nói, tiểu nhị, 3 đồng đông dương chỉ mua được một ít bánh ngọt, chúng tôi có thể mua được cả rổ đó.
Người phục vụ đứng ở sau quầy nho nhã lễ độ nói với Thanh Liên Nhi, chỗ chúng tôi có công khai giá niêm yết mà.
Thanh Liên Nhi lấy ra 3 đồng đông dương đặt lên trên quầy, rõ ràng vẫn cảm thấy có chút đau nhói. Bà cố tôi an ủi cô nàng, đợi lát nữa đến nhà họ Hoàng, em cứ ăn một bữa ngon, ăn cho đủ 3 đồng này là được.
Thanh Liên Nhi nói, không biết có thể ăn đủ số này hay không đây?
Hai người ngồi trên xe kéo, thẳng tiến đến cổng chào Đông Tứ. Lúc qua cổng chào, Thanh Liên Nhi nói với bà cố tôi, sau lưng hình như có một chiếc xe cứ luôn đi theo chúng ta. Bà cố quay đầu lại, thời tiết rất lạnh, trên đường vốn dĩ đã ít người, làm gì có chiếc xe nào.
Thanh Liên Nhi nhìn nhìn phía sau rồi nói, có lẽ em bị hoa mắt rồi.
Bà cố nói, có thể lần trước bị người khác theo dõi, khiến em sợ hãi rồi.
Đi qua cổng chào, rẽ vào một khúc cua, lại tiến vào trong một con hẻm. Số nhà được viết ngay trên cánh cửa, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi xuống xe, cầm theo bánh ngọt bước vào.
Nhà kiểu tứ hợp viện này không lớn lắm, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, tuyết hai ngày trước đều đã được dọn sạch, để lộ ra lớp gạch lát màu xanh dưới chân. Còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy một cái cây rất to trong vườn, trong gió lạnh nhe nanh múa vuốt.
Chưa bước vào trong viện, Lưu Kim Toả đã đứng bên trong gọi, mau vào mau vào mau vào, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Lúc Lưu Kim Toả gọi, tên yêu quái trung niên vừa hay từ trong phòng bước ra, nhìn thấy bà cố tôi và Thanh Liên Nhi, lập tức khom lưng cúi đầu chào.
Lưu Kim Toả quở mắng hắn, đừng có thấp kém như vậy, ra vẻ chủ nhà.
Tên yêu quái trung niên cúi đầu với Lưu Kim Toả, được được, nghe cô vậy.
Bên trong tứ hợp viện mặc dù đã được thu dọn rất sạch sẽ, nhưng vẫn chưa mua sắm đồ dùng gì. Ngoại trừ một cây đa to ra, còn lại trông rất trống trải.
Hai người còn đang nói chuyện, Hoàng Tiểu Cải từ bên trong bước ra liền nói hoan nghênh. Sau đó mời bà cố tôi và Thanh Liên Nhi vào nhà.
Trong nhà sớm đã rất ồn ào, kẻ ngồi người đứng có đến 7, 8 người, người thì uống trà người thì cắn hạt dưa. 7, 8 người này nhìn thấy bà cố tôi và Thanh Liên Nhi bước vào, đột nhiên đều im bặt, đồng thời quét mắt nhìn hai người họ, bà tôi bị nhìn rất không thoải mái. Thanh Liên Nhi trái lại vô cùng hung hăng, chỉ vào 7,8 người đó nói, nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy con gái bao giờ à? Thanh Liên Nhi vừa nói xong, 7,8 người này liền bật cười ha ha.
Bà cố tôi lướt một vòng qua đám đông, trong 7,8 người đó, không thấy ông cố tôi và Tiểu Phan An.
Lưu Kim Toả kéo tay bà tôi lại nói, hai tên khốn đó lát nữa sẽ đến, đừng vội, đi, chúng ta vào trong thôi. Nói xong, dẫn bà cố tôi đi vào trong phòng.
Ở trong phòng, tiểu yêu tinh Mộc Hương Ngọc đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, nhìn thấy bà cố tôi và Thanh Liên Nhi bước vào, biểu cảm cũng không có gì thay đổi. Lưu Kim Toả giống như chủ nhà, bắt Mộc Hương Ngọc chào hỏi.
Mộc Hương Ngọc nâng cằm hỏi Lưu Kim Toả, muốn tôi gọi là gì, gọi mẹ sao?
Lưu Kim Toả liếc Mộc Hương Ngọc một cái, lại nói linh tinh. Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi và Thanh Liên Nhi, cô gái Mộc Hương Ngọc này chưa từng sống ở nhân gian, không hiểu phép tắc. Có điều những tên đàn ông bên ngoài sau khi nhìn thấy Mộc Hương Ngọc đã mê mẩn đến phát điên, có đuổi cũng đuổi không đi.
Bà cố tôi nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của những tên đó, trong lòng có chút chán ghét, hiện tại bà cảm thấy bản thân lẽ ra không nên đến đây. Đây chính là hang ổ của bọn đàn ông, có gì hay mà đến chứ? Đang lúc bà tôi suy nghĩ những việc này, trong sân vang lên tiếng chào hỏi của Hoàng Tiểu Cải, chỉ chờ hai người thôi, mọi người đều đến cả rồi, chỉ chờ hai người.
Lưu Kim Toả ngẩng đầu nói, hai tên oan gia đó đến rồi.
Bà cố vừa mới nghĩ rằng không nên đến đây, bây giờ nghe thấy ông cố đến, trong lòng vô duyên vô cớ có chút căng thẳng. Thanh Liên Nhi đứng dậy nhìn ra ngoài, khịt mũi hừ một tiếng, rõ ràng là không muốn nhìn thấy ông cố tôi.
Lưu Kim Toả hỏi Thanh Liên Nhi, làm sao nhìn thấy người này đến lại không vui vậy?
Thanh Liên Nhi nói, bởi vì đó là một tên khốn.
Lưu Kim Toả bị Thanh Liên Nhi chọc cho bật cười nói, người em nói chính là tam thiếu gia nhà các em, còn là tam huynh đệ của bọn ta?
Lúc mấy người phụ nữ ngồi trong phòng nói chuyện, bà cố tôi vểnh tai lên, nghe tiếng bước chân từ trong vườn tiến vào phòng.
Hai người đó bước vào, trong phòng lập tức vang lên một loạt tiếng ồn, đều là tiếng chào hỏi của mọi người với ông cố tôi và Tiểu Phan An, có tiếng của những người khác, cũng có tiếng của ông cố tôi. Bà cố lại nghe thấy tiếng ông cố và Tiểu Phan An chắp tay hành lễ với những người kia, khắp nơi bắt đầu trở nên ồn ào.
Chào hỏi xong xuôi, Hoàng Tiểu Cải mời mọi người cùng ra ngoài ăn cơm. Lại loạn cào cào một hồi, không ngừng có người đẩy cửa bước ra, lại thêm tiếng người này chào người kia.
Bà cố tôi nghĩ đến ông cố vừa đến đã muốn đi, cũng không vào trong xem thử, trong lòng bất giác khó chịu. Lưu Kim Toả dường như nhìn thấu suy nghĩ của bà cố tôi, nói với bà, ăn xong bữa cơm bọn họ sẽ quay lại, hôm nay chắc chắn có thể gặp được cậu ta mà.
Lưu Kim Toả bên này vừa nói xong, rèm bên trong phòng liền được vén lên, Tiểu Phan An cùng ông cố tôi bất thình lình bước vào. Bà cố nhìn thấy rất rõ, hai người họ mặc một chiếc áo choàng mới, tóc cũng vừa mới cắt.
Sau khi Tiểu Phan An bước vào, lập tức cất tiếng chào hỏi bà tôi và Thanh Liên Nhi. Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi cũng đứng dậy chào đáp lễ. Ông cố nhìn thấy bà cố, lúng túng nói một câu, nàng đến rồi.
Bà cố khẽ cười nói, ta đến thăm Hương Ngọc cô nương.
Tiểu Phan An nói với bọn họ, ra ngoài ăn cùng nào.
Lưu Kim Toả làm động tác phun nước bọt với Tiểu Phan An, xem em kìa, nói như thể em mời khách không bằng.
Tiểu Phan An bật cười ha ha nói, em mời khách thì đã làm sao?
Lưu Kim Toả nói, bọn ta không đi, hai người mau đi đi, đợi lát nữa ta làm vài món nhắm, chị em bọn ta ở trong này uống mấy chén rượu cùng nhau.
Tiểu Phan An nghe Lưu Kim Toả nói vậy thì đáp, mọi người không đi, bọn em sao có thể đi chứ.
Lưu Kim Toả đuổi Tiểu Phan An ra ngoài, mau đi đi mau đi đi, đừng ở đây cản trở chị em bọn ta nói chuyện nữa.
Tiểu Phan An nói được rồi, gọi ông cố tôi ra ngoài. Ông cố chào bà cố một tiếng nói, ta đi đây.
Bà cố gật đầu đáp, được rồi, chàng đi đi.
Nhưng sau khi ông cố vén rèm bước ra, bà cố vẫn có chút mơ màng chưa tỉnh. Ngay lúc bà còn đang ngẩn ngơ, ông cố lại vén rèm trở vào. Ông gọi bà cố tôi, nàng ra ngoài một chút đi.
Bà cố thấy ông cố gọi bà, hơi sững người, trong lòng không biết đang cảm thấy gì, tim cứ đập loạn xạ. Lưu Kim Toả thấy ông cố gọi bà tôi ra ngoài, lòng cũng thắt lại, nhưng không nói gì.
Bà cố theo ông đến nhà chính, ông cố lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền bằng ngọc, nhét vào tay bà rồi nói, nàng đeo nó đi.
Lúc ông cố nhét miếng ngọc vào tay bà, bà cố có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên tay ông, bị bỏng đến phát run.
Bà cố nhận lấy miếng ngọc, cầm trong tay ngắm nhìn, mặt ngọc không lớn lắm. Trên đó chạm khắc mấy đường hoa văn, cũng không biết mang ý nghĩa gì.
Bà cố không biết ông cố đưa cho bà miếng ngọc này để làm gì, bèn đưa hai mắt nhìn ông.
Ông cố nói, nàng cứ đeo nó trên người, bất kể gặp phải chuyện gì cũng đừng tháo ra. Lúc nói những lời này, Tiểu Phan An ở bên ngoài gọi tên ông cố. Nghe thấy tiếng gọi này, bà cố thật sự rất muốn đá cho tên Tiểu Phan An này mấy cái.
Ông cố nói với bà, ta đi đây.
Bà cố gật đầu, đột nhiên nhớ đến gì đó lại hỏi, người đó, chàng đã tìm thấy chưa?
Ông cố lắc đầu nói, vẫn chưa tìm thấy.
Sau khi ông cố đi rồi, Lưu Kim Toả quả nhiên đã làm vài món ăn, có thịt có rau, có món lạnh có món nóng, còn có một bình rượu ấm, gọi bà cố tôi và Thanh Liên Nhi đến ăn.
Ngồi trên giường đất, bà cố mới phát hiện, cô gái Mộc Hương Ngọc này thậm chí còn không biết cầm đũa. Bà cố muốn dạy cô ấy cách cầm đũa, ai ngờ Mộc Hương Ngọc liền giơ tay ra, hai ngón tay lập tức biến thành hai cành cây thẳng tắp. Nhìn thấy cảnh tượng này, bà cố tôi sợ đến chết khiếp, lúc này mới nhớ ra Mộc Hương Ngọc là yêu quái.
Nhưng có lẽ hai ngày nay Lưu Kim Toả đã quá quen với sự biến hoá của Mộc Hương Ngọc, cô ấy không có vẻ gì là kinh ngạc, cũng không giục Mộc Hương Ngọc dùng đũa, chỉ nói mau ăn nhanh đi.
Có điều lúc Mộc Hương Ngọc ăn cơm rất là tao nhã, giống như một tiểu thư khuê các vậy. Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi, muội xem dáng vẻ của cô gái này như vậy, đừng nói là đám đàn ông ngoài kia, ngay cả ta còn thấy động lòng nữa là.
Thanh Liên Nhi cảm thấy rất mới lạ, hỏi Mộc Hương Ngọc, ta có thể chạm vào ngón tay của cô không?
Mộc Hương Ngọc mở to mắt nhìn Thanh Liên Nhi một lúc, sau đó từ từ đưa những ngón tay của mình tới trước mặt Thanh Liên Nhi, để mặc cô nàng vuốt ve khen ngợi.
Ba người phụ nữ cộng thêm một tiểu yêu quái, vừa ăn cơm vừa uống rượu, vốn dĩ Thanh Liên Nhi nói muốn chơi trò phạt rượu, nhưng Lưu Kim Toả và Mộc Hương Ngọc lại không biết chơi. Bà cố tôi đề nghị học theo trò đố số của đám đàn ông, trò này là thế mạnh của Lưu Kim Toả, cô ấy liền nghe theo bà cố tôi, dạy lại cho Mộc Hương Ngọc và Thanh Liên Nhi biết. Bốn người ở trong phòng đố tới đố lui, ồn ào náo nhiệt, rất vui vẻ.
Uống đến say sưa, mặt của cả ba đã đỏ bừng cả lên, còn Mộc Hương Ngọc thì càng uống càng xanh, khiến Lưu Kim Toả sợ hãi vô cùng. Nhưng chưa qua một lúc, Mộc Hương Ngọc hô một tiếng, liền trở về dáng vẻ như cũ. Lại trở thành tiểu cô nương xinh đẹp có hai chiếc sừng dài trên đỉnh Diệu Phong Sơn.
Thế nhưng trải qua sự việc vừa rồi, cộng thêm ba người đã ngà ngà say, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Lúc này nhìn dáng vẻ của Mộc Hương Ngọc, chỉ cảm thấy đặc biệt dễ thương. Thanh Liên Nhi nói muốn sờ chiếc sừng trên đầu của Mộc Hương Ngọc, Mộc Hương Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó cúi đầu xuống mặc cho Thanh Liên Nhi vuốt ve.
Thanh Liên Nhi sờ một lát, Lưu Kim Toả cũng không nhịn được sờ một lát, bà cố tôi cũng nhịn không được, đưa tay sờ lên hai cái sừng trên đầu Mộc Hương Ngọc, chỉ cảm thấy lúc đầu mát lạnh, thoải mái vô cùng.
Lúc bọn họ còn đang cảm thấy chiếc sừng của Mộc Hương Ngọc rất thú vị, bên tai bà cố vang lên một tiếng động, bà nghe thấy trên mái nhà có tiếng răng rắc, có vẻ như một mảnh ngói trên mái nhà đã bị ai đó đạp vỡ.
Bình luận facebook