• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hồn Ma Kỹ Nữ (1 Viewer)

  • Chương 15: Một Phát Súng

Lúc này bên ngoài đã bắt đầu sáng đèn, sắc trời dần tối đi. Dù sao cũng vừa qua mùa đông, đêm xuống tương đối sớm.

Nghe thấy tiếng động trên mái nhà, bà cố tôi ra hiệu cho mọi người trong phòng im lặng. Những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, Lưu Kim Toả trực tiếp thổi tắt ngọn đèn trên bàn.

Thanh Liên Nhi vội hỏi, có chuyện gì vậy?

Bà cố tôi ra hiệu cho Thanh Liên Nhi, bảo cô nàng đừng lên tiếng. Bà rón rén cùng Lưu Kim Toả đi đến gian nhà chính, rồi thổi tắt đèn ở đó.

Hai người nhìn nhau, Lưu Kim Toả nhẹ nhàng khép cửa nhà chính, tiện tay cài chốt lại. Bà cố tôi khẽ nói bên tai Lưu Kim Toả, tỷ đi thay quần áo đi. Lưu Kim Toả hiểu ý của bà, bước vào phòng tìm một chiếc áo choàng dài bằng vải bông của nam nhân khoác lên người.

Đợi mọi thứ xong xuôi, bà cố lại nghe trên mái nhà có tiếng động, đó là tiếng của một mảnh ngói khác bị đạp vỡ. Mặc dù lúc đó gió bấc thổi qua những cành cây mang theo tiếng xào xạc, nhưng đêm nay âm thanh lạ thường kia lại đặc biệt vang vọng rất rõ.

Lúc này Thanh Liên Nhi cũng nghe thấy tiếng động trên mái nhà, cô nàng rón ra rón rén chạy đến nhà chính, kéo tay bà cố tôi hỏi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Bà cố suỵt một tiếng, đừng lo lắng, ta có cách.

Bà cố nói xong, nhẹ nhàng ghé sát vào tai Lưu Kim Toả dặn dò mấy câu.

Lưu Kim Toả và bà cố tôi nhìn nhau, sau đó liền gật đầu. Gật đầu xong Lưu Kim Toả trầm giọng nói, hây da, cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi, sao trời lại tối vậy chứ?

Bà cố tôi cũng hắng giọng học theo cách nói của Lưu Kim Toả, xem huynh uống đến quên hết trời đất kìa, trời cũng tối đen rồi. Tên Hoàng Tiểu Cải thấy huynh uống say vậy cũng không thèm gọi, dẫn mọi người ra ngoài cả rồi. Nói là trời tối sẽ quay lại, bây giờ trời đã sụp tối, có lẽ bọn họ sắp quay về rồi.

Lưu Kim Toả than thở một tiếng, thật sự uống nhiều rồi, thật sự uống nhiều rồi, bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?

Bà cố tôi nói, hơn 8 giờ rồi, huynh không thấy đèn tắt hết rồi sao?

Lưu Kim Toả làm bộ làm tịch nói, ta dậy uống ngụm nước mới được, à mà, súng của ta để ở đâu rồi?

Bà cố tôi giả vờ kinh ngạc, huynh còn đem theo súng nữa ư? Ở đó phải không? Chính là thứ ở bên mép giường đó.

Lưu Kim Toả a một tiếng, thứ này đừng sờ loạn nhé, bên trong có đạn đấy.

Bà cố đáp một tiếng, được, biết rồi, ta không sờ loạn. Huynh mau dậy đi, ta rót nước đến cho huynh. Bà cố nói xong, xoay người bước vào trong, thắp đèn lên. Thắp đèn xong, bà cố ý đi lại tạo ra tiếng ồn thật lớn, bưng đến một bát nước. Xong xuôi đưa nước cho Lưu Kim Toả nói, nước đây, huynh mau uống đi.

Lưu Kim Toả thật sự cầm lấy bát nước uống ừng ực. Sau khi uống xong, Lưu Kim Toả trầm giọng nói, à, thật thoải mái.

Thanh Liên Nhi thấy bà cố tôi và Lưu Kim Toả đang diễn kịch, biết rõ họ muốn làm gì. Thế nhưng Mộc Hương Ngọc lại không biết hai người họ đang định làm gì, mở miệng hỏi, Lưu tỷ tỷ, Thạch tỷ tỷ, hai người đang làm gì vậy?

Bà cố tôi nghe Mộc Hương Ngọc hỏi vậy, tim liền đập loạn xạ. Nếu để cho người bên ngoài nghe được, khác nào là vạch áo cho người xem lưng. Bà cố tôi vội vàng suy nghĩ, tìm cách để khắc phục chuyện này. Nhưng đã muộn rồi, lại nghe thấy mấy tiếng động trên mái nhà, vẫn là tiếng gạch ngói bị đạp vỡ, sau đó chỉ nghe trong viện vang lên tiếng bộp bộp, kế đó có 4, 5 người nhảy xuống.

Mấy người này vừa vào bên trong, không nói tiếng nào, liền chạy đến cánh cửa ở gian nhà chính. Bà cố tôi lập tức căng thẳng, gọi Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả đến cửa chắn lại. Dù nói cửa đã bị cài chốt rồi, nhưng ba người phụ nữ bọn họ làm sao có thể chặn được 4, 5 tên đàn ông chứ.

Đám người đó mỗi người một chân đã khiến nhóm người của bà cố tôi bị đánh bật ra. Bà cố bò dậy kéo Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả nói, đi, đi vào phòng. Ba người vội vã chạy vào trong phòng, cửa còn chưa đóng, 4, 5 tên đàn ông này đã đạp cửa ra, bước vào trong.

Cánh cửa đó chính là Lưu Kim Toả vừa mới tìm người đến thay tấm kính mới, nhìn tấm kính bị vỡ vụn rơi xuống đất, Lưu Kim Toả cảm thấy rất đau lòng.

4, 5 tên bước vào phòng, chính là đám của tên mặt sẹo. Tên mặt sẹo nhìn thấy bà cố tôi thì cười hề hề, lần trước để cô chạy mất, ta có chút không vui đấy. Lần này, xem cô làm sao mà chạy.

Tên mặt sẹo nói xong, một tên mặt rỗ đứng phía sau hắn nhìn thấy Mộc Hương Ngọc, cau mày nói, đại ca, cô gái đó trông rất mới mẻ, trên đầu cô ta có thứ đồ chơi gì vậy?

Tên mặt sẹo tỉ mỉ nhìn ngắm Mộc Hương Ngọc một lúc, cũng không rõ hai chiếc sừng trên đầu cô gái này rốt cuộc là thứ gì. Một tên khác nói, đây có phải là kiểu hoá trang mới của đám người Tây Dương không?

Tên mặt sẹo gật đầu, có thể lắm, đồ chơi của người Tây Dương thật là mới lạ, nhìn cũng rất hấp dẫn đúng không các huynh đệ? Tên mặt sẹo nói xong, mấy tên còn lại lập tức bật cười he he.

Tên mặt rỗ nói, thật không ngờ 4 cô nương đây người nào cũng đều xinh đẹp như vậy. Đại ca, làm sao đây? Đưa tất cả đi sao?

Tên mặt sẹo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, đưa hết đi, một đứa cũng không được để lại, dù sao tên Tiểu Phan An kia cũng chết chắc rồi.

Tên mặt rỗ và đám người phía sau khởi động khớp tay, sau đó xắn ống tay áo lên. Chỉ đợi tên mặt sẹo ra lệnh là sẽ lập tức bắt người.

Tên mặc sẹo nhìn Lưu Kim Toả nói, ban đầu hai người diễn rất giống, nếu không phải tiêu cô nương này của chúng ta nói một câu, bọn ta đã thật sự cho rằng Tiểu Phan An đang ở trong phòng này rồi. Thế nhưng cho dù tiểu cô nương không nói, bọn ta cũng xuống thôi, Tiểu Phan An này có hai tay cũng khó địch lại bốn tay đúng không?

Tên mặt sẹo nói đến đây, nhìn Lưu Kim Toả tiếp, chúng ta ở Dịch Thành đã từng gặp nhau, lúc đó ta đã nghi ngờ cô chính là một cô gái. Giờ nhìn lại quả thật là con gái, nếu ta đoán không lầm, cô chính là tỷ tỷ của tên Tiểu Phan An kia phải không? Hôm nay, cô nhất định phải đi cùng ta, tiểu cô nương có sừng kia cũng phải đi theo. Tên mặt sẹo nói đến đây, nhìn sang bà cố tôi và Thanh Liên Nhi đánh giá một lúc, sau đó chỉ vào bà cố tôi nói, cô cũng phải đi theo ta, để tiểu nha đầu này ở đây là được, dù sao cũng cần một người ở lại báo tin không phải sao?

Thanh Liên Nhi vừa nghe tên mặt sẹo nói vậy, vội chạy đến chắn trước mặt bà cố tôi, nói với hắn, để tiểu thư nhà ta ở lại, ta cùng ngươi đi.

Tên mặt sẹo nhìn Thanh Liên Nhi nói, được, ai đi cũng được. Bây giờ không cần ta phải động tay, ba người các cô cứ đi theo ta là được. Chịu không? Ta cũng không cần phải giở trò thô bạo.

Lưu Kim Toả hừ một tiếng, đi cái rắm bà nội nhà ngươi, ngươi con mẹ nó bảo đi thì lão nương sẽ đi cùng ngươi à? Lưu Kim Toả nói xong câu này, lập tức sờ tay vào trong thắt lưng, thật sự lấy ra một khẩu súng. Lưu Kim Toả cầm súng chĩa vào tên mặt sẹo nói, ngươi nói xem, đi đâu, ta đi với ngươi.

Đám người của tên mặt sẹo thấy Lưu Kim Toả bất thình lình lấy ra một khẩu súng, ai nấy đều sững sờ. Chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Tên mặt rỗ nhìn Lưu Kim Toả nói, tiểu cô nương à, cô cầm súng như vậy, tưởng rằng bọn ta sẽ sợ sao, biết chơi sao? Hay là để đại ca đây dạy cô? Tên mặt rỗ nói xong, cũng đưa tay sờ vào thắt lưng, nhưng không phải lấy súng, mà là lấy ra một con dao nhọn.

Những tên còn lại cũng lần lượt sờ vào thắt lưng, lấy dao ra.

Tên mặt sẹo cũng cầm dao trên tay, tuỳ ý ném tới ném lui. Hắn đắc ý nói với Lưu Kim Toả, tiểu cô nương, cô biết bắn súng thế nào không? Hay là cô thử bắn ta một phát đi, luyện tập ấy mà.

Nếu nói Lưu Kim Toả có biết bắn súng hay không, cô ấy đương nhiên biết. Lúc Lưu Kim Toả ở trên núi nhìn thấy các huynh đệ của mình cầm súng ngắn súng dài tuỳ ý biểu diễn tới biểu diễn lui, nhắm chỗ nào, bắn chỗ nào thì thèm muốn vô cùng. Bèn nài nỉ Tiểu Phan An dạy cho mình. Cô ấy để Tiểu Phan An dạy mình sử dụng súng, cũng là có lý do, mặc dù bây giờ bệnh của Lưu Kim Toả đã được ông cố tôi chữa khỏi, thế nhưng trong lòng mình, cô ấy vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được những chuyện không bằng cầm thú mà tên khốn kiếp kia đã làm với cô. Lưu Kim Toả thầm nghĩ, năm đó nếu bản thân biết dùng súng, cũng sẽ không bị người khác ức hiếp như vậy.

Nhưng dẫu sao thời gian cũng không dài lắm, có thể cho là cô ấy cũng biết bắn súng thế nào, nhưng bắn ở đâu, nhắm ở đâu, độ chính xác vẫn chỉ tạm ổn mà thôi. Việc bắn súng cũng cần phải có thiên phú, Lưu Kim Toả lại thiếu một chút thiên phú đó.

Hơn nữa Tiểu Phan An nói với cô, việc bắn súng không hẳn chỉ dựa vào kỹ thuật tốt bao nhiêu, quan trọng nhất vẫn là có dám bắn vào người khác không. Lưu Kim Toả đã từng cầm súng nhắm vào người khác, nhưng nhìn đến tận 3 phút vẫn không có quyết tâm bóp cò. Đừng nói là không thể hạ quyết tâm bắn vào ai đó, Lưu Kim Toả cầm súng, cho dù là nhắm vào một con chó, một con mèo, một con chim nhỏ, cũng đều không thể hạ quyết tâm.

Tiểu Phan An nói với cô, tỷ quá mềm lòng, không được.

Lưu Kim Toả ương ngạnh nói, sao ta lại không được? Bây giờ đệ đem ai đó đến trước mặt ta, ta nhất định sẽ bắn chết hắn.

Tiểu Phan An cười ha ha, cũng không đem người nào tới, sắp đến tết cần phải giết lợn, Tiểu Phan An mang một con lợn đến trước mặt Lưu Kim Toả, nói với cô, tỷ bắn một phát trúng đầu con lợn này ta sẽ phục tỷ, sau này không gọi tỷ là tỷ nữa, ta sẽ gọi tỷ là mẹ.

Lưu Kim Toả cầm khẩu súng bắn một phát vào con lợn, thế nhưng phát súng này không trúng đầu nó, mà lại trúng ngay mông, khiến cho con lợn này rất đau đớn, lập tức kêu rống lên. Nhìn thấy con lợn này kêu la đau đớn như vậy, Lưu Kim Toả trong lòng áy náy, liền ôm nó lên luôn miệng kêu xin lỗi. Tiểu Phan An bật cười lớn, tiếp đó giật lấy khẩu súng trong tay Lưu Kim Toả, cho con lợn một phát thật thống khoái.

Kết quả lúc mọi người ăn thịt lợn, có người cắn trúng gì đó phun ra, lại chính là một viên đạn.

Cho nên bây giờ tên mặt sẹo bảo Lưu Kim Toả bắn hắn một phát, dựa vào sự can đảm của cô ấy, hù doạ hắn còn được, nhưng nếu thật sự phải bắn, trong lòng Lưu Kim Toả vẫn sẽ lưỡng lự.

Tên mặt sẹo trong nháy mắt đã nhìn ra được những suy nghĩ trong lòng Lưu Kim Toả, cầm dao vừa ném lên vừa tiến về trước, mấy người phía trước lần lượt từng người cũng làm vậy. Lưu Kim Toả cầm súng chĩa vào tên mặt sẹo hét lên, ngươi đừng qua đây, còn qua ta thật sự sẽ bắn đó. Tên mặt sẹo cười đắc ý nói, cô bắn đi, ta để cho cô bắn.

Cùng với câu nói đó của tên mặt sẹo, đám người sau lưng hắn ta cũng bắt đầu cười rộ lên. Nhìn thấy tên mặt sẹo càng lúc càng tới gần, chỉ còn cách bọn họ vài bữa chân, bà cố tôi giật lấy khẩu súng trên tay Lưu Kim Toả, bắn một phát vào người hắn. Những tên còn lại nghe thấy một tiếng pằng lớn, trong phòng đột nhiên xuất hiện một làn khói màu xanh.

Sau tiếng động lớn ấy, cả người tên mặt sẹo nặng nề ngã về phía sau. Đám thuộc hạ của hắn ai nấy đều sợ chết khiếp, tên nằm sấp, tên ngồi xổm dưới đất, một số khác trực tiếp chạy ra ngoài.

Không chỉ bọn chúng bị doạ, ngay cả Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả cũng sợ đến phải bịt tai lại. Bà cố tôi không nghĩ đến tiếng súng lại lớn như vậy, sau khi bắn xong, bản thân sớm đã sợ hãi vứt khẩu súng ra xa 8 mét. Tiếp đó hét lên một tiếng.

Sau tiếng súng đó, bên ngoài vang lên một tràn tiếng chó sủa không ngớt.

Tiếng động này, có thể truyền đi rất xa.

Người duy nhất bất động thanh sắc, có lẽ chính là Mộc Hương Ngọc đang ngồi trên mép giường chống cằm. Bà cố tôi ném cây súng đi, vừa hay đã ném tới trước mặt cô ấy, ai ngờ được cô gái này còn không thèm nhìn lấy một cái.

Tên mặt sẹo nằm dưới đất tưởng rằng bản thân đã bị trúng đạn, nhưng trên người lại không có vết thương nào, sờ tới sờ lui một hồi, mới nhận ra mọi thứ đều ổn.

Hắn lầm bầm ngồi dậy nhìn một cái, mới biết được bà cố tôi đã bắn trượt, viên đạn trượt qua người hắn găm vào bức tường bên cạnh. Tên mặt sẹo sợ bóng sợ gió một trận, bèn chỉ vào bà cố tôi mắng, con đàn bà thối, còn dám con mẹ nó cầm súng bắn ta thật, ta giết cô.

Tên này nói được làm được, cầm con dao trong tay xông tới đâm vào người bà cố tôi. Bà cố vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn, lúc này cơ thể bà không phản ứng kịp, để mặc cho tên mặt sẹo đâm một nhát vào người mình. Nhìn thấy hắn ta đâm mình, trong lòng bà cố hoảng sợ tột độ. Nhưng bà lại giống như hắn, không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Tên mặt sẹo cũng cảm thấy kì lạ, con dao này đâm vào ngực người phụ nữ trước mặt, giống như đang gặp phải vật cản vô cùng lớn, làm sao cũng không đâm vào được. Dù hắn ta có dùng sức đến đâu, mũi dao trong tay hệt như đã bị một thứ gì đó giữ chặt lại.

Đang lúc tên mặt sẹo cảm thấy kì quái, giữa ngực hắn chợt có một cảm giác lành lạnh. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một nhành cây đang đâm xuyên vào ngực mình. Hắn ta có chút không hiểu lắm, nhành cây này từ đâu chui ra chứ? Tên mặt sẹo ngẩng đầu lên, mới thấy cánh tay của tiểu cô nương có hai chiếc sừng đã biến thành những nhành cây rất dài. Nhành cây này đang đâm sau vào trong lồng ngực hắn.

Lúc này tên mặt sẹo cảm thấy cả người dần mềm nhũn, chân cũng đứng không vững nữa. Hắn đưa tay bắt lấy cánh tay bà cố tôi, từ từ trượt xuống đất.

Ngay lúc tên mặt sẹo trượt xuống, Mộc Hương Ngọc cũng thu lại nhành cây đang ghim trong ngực hắn. Sau khi thu về, nhành cây đó lại biến trở về thành cánh tay, chỉ là trên lòng bàn tay dính đầy máu.

Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả chứng kiến cảnh tượng này thì kinh sợ tột độ, nửa ngày cũng không thể hé miệng. Mấy tên thuộc hạ của tên mặt sẹo trơ mắt nhìn hắn bị tiểu cô nương dung mạo tuyệt trần kia giết chết, nhất thời đứng sững tại chỗ, mấy người phản ứng lại được lập tức la hét loạn xạ chạy ra ngoài. Người thì kêu có quỷ, người lại nói có yêu quái, mấy người này vừa kêu la, tiếng chó bên ngoài vốn dĩ đã dừng sủa, giờ lại tiếp tục ầm ĩ không ngớt.

Lúc này bà cố tôi mới cảm thấy lòng ngực hơi đau nhói, sờ vào một cái mới phát hiện mảnh ngọc mà ông cố tặng cho bà đã bị vỡ ra thành nhiều mảnh. Bà cố vẫn không hiểu lắm, miếng ngọc này rõ ràng bà đã để vào trong túi rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở trên ngực?

Bà cố vẫn chưa hiểu chuyện miếng ngọc là thế nào, dưới mặt đất bỗng toả ra ánh sáng chói loà. Tên mặt sẹo đó hai mắt mở to, trên ngực là một vũng máu lớn, máu đã chảy xuống khắp người.

Bà cố tôi chậm rãi bước đến chỗ hắn, di chuyển sang bên cạnh vài bước. Thanh Liên Nhi lúc này mới phản ứng lại, chạy đến ôm bà, oà khóc lớn.

Bà cố ôm ngực nói, ta không sao, em khóc gì chứ?

Thanh Liên Nhi nói, lúc nãy em thấy tên xấu xa đó đâm cô, em lại không dám nhúc nhích, giờ em đang cảm thấy rất khó chịu.

Bà cố tôi thở ra một hơi, vỗ lưng Thanh Liên Nhi nói, không sao rồi, bây giờ không sao rồi.

Lưu Kim Toả chưa hết hoảng hồn, cũng chạy đến sờ một lượt, miệng lẩm bẩm, không sao chứ, thật sự không sao chứ?

Bà cố nói, không sao, không có gì.

Lưu Kim Toả rơi nước mắt, doạ chết ta rồi, thật sự doạ chết ta rồi.

Thật ra lúc đó tim của bà cố tôi cũng nhảy loạn xạ, loại chuyện này nếu bà nói không sợ thì chính là nói dối, bà cố tôi cũng vô cùng hoảng sợ. Đầu tiên là tiếng súng, sau đó là bị tên mặt sẹo đâm, hai chuyện này đã khiến bà sợ đến mất hồn. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Hương Ngọc găm nhành cây vào trong ngực của tên mặt sẹo đó, bà cố tôi vậy mà lại không thấy sợ.

An ủi Thanh Liên Nhi xong, lại an ủi Lưu Kim Toả một hồi, bà cố tôi vốn còn muốn an ủi Mộc Hương Ngọc, nhưng vừa xoay người lại, chỉ nhìn thấy cô ấy đang ngồi liếm mấy đầu ngón tay, quệt khắp mặt toàn là máu.

Mộc Hương Ngọc thấy bà cố tôi nhìn mình, ngẩng đầu cười với bà một cái. Cảnh tượng kì lạ này, bà cố tôi suốt đời cũng không quên. Sau này bà nói với ông cố tôi, không hiểu cô gái nhỏ này xinh đẹp như vậy, sao lại thích ăn thịt uống máu vậy chứ.

Bà cố nhìn vết máu trên tay và mặt của Mộc Hương Ngọc, ban đầu không cảm thấy sợ, chỉ thấy cảnh tượng này thật sự rất kì quái, trong lòng có chút tội nghiệp cho cô ấy, cảm thấy cô giống như là một đứa trẻ không được mẹ thương xót. Việc đầu tiên bà cố làm, chính là ra ngoài bưng đến một chậu nước ấm, lau mặt và tay sạch sẽ cho Mộc Hương Ngọc.

Lúc rửa tay rửa mặt cho Mộc Hương Ngọc, bà cố dịu dàng dặn dò cô ấy, chuyện xảy ra hôm nay cô không được nói với ai đấy, nhớ nhé.

Mộc Hương Ngọc có vẻ không hiểu lắm ý của bà là gì, nhưng vẫn khôn khéo gật đầu. Hai chiếc sừng trên đầu cô ấy lắc tới lắc lui, trong mắt bà tôi lại thấy vô cùng dễ thương.

Bà cố rửa tay xong lau mặt xong cho Mộc Hương Ngọc, chậu nước còn chưa kịp đổ, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.

Ngoài cửa có tiếng hai người đàn ông cất lên, mở cửa mở cửa, cảnh sát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom