• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hồn Ma Kỹ Nữ (1 Viewer)

  • Chương 18: Hồ Ly Mặt Đen

Trên đường có thêm một con hồ ly, không phải là điều gì tốt.

Ngày thường người và động vật không xâm phạm lẫn nhau, hơn nữa động vật đều lẩn trốn con người, nếu như ngày nào đó có một con vật chủ động đến tìm ngươi, vậy thì sẽ rất đáng sợ đấy.

Nếu không phải muốn yêu cầu ngươi chuyện gì, thì chính là muốn hại ngươi.

Ông cố tôi hiểu sâu sắc đạo lý này, hầu hết những kiến thức ông học được đều có liên quan đến vạn vật chúng sinh, thiên địa tự nhiên. Cho nên ông biết, con hồ ly mặt đen ngồi ở giữa đường lớn thế này chính là đang đợi ông đến, lẽ nào một chút chuyện nhỏ này mà cũng không hiểu sao.

Hiện giờ đã gần nửa đêm, người đi lại trên đường không phải mới từ rạp hát trở ra thì là vừa đi dạo chơi ở phố Bát Đại về. Lác đác cũng chỉ có mấy người.

Mặc dù tuyết rơi trên đường không nhiều, nhưng gió lạnh trong đêm tối như lưỡi dao cắt vào mặt.

Bà cố biết ông cố tôi có chút bản lĩnh, chuyện Thẩm gia chúng tôi ở Nghi Hà Tây là một đại gia đình giàu có không phải là giả, nhưng lời đồn về chuyện học hành của người trong nhà này đều là đi cửa sau, tất cả cũng chỉ là nghe nói. Thậm chí ở chỗ chúng tôi còn có một truyền thuyết, nói rằng gia đình chúng tôi không phải là người bình thường, mà là hồ ly tinh từ xa xưa chuyển kiếp. Nếu không tại sao trong nhà họ Thẩm toàn bộ đều là người trẻ tóc bạc chứ.

Bà cố tôi lúc nhỏ từng hỏi cha mình về chuyện này, cha của bà cũng cảm thấy đây chỉ là lời đồn chuyên để dụ con nít thôi, bèn lừa bà mà nói, người nhà họ Thẩm đó toàn bộ đều là hồ ly tinh. Đến tối, cả nhà họ sẽ hiện nguyên hình ra ngoài tìm thức ăn, họ thích nhất là ăn thịt trẻ con đó.

Trong lòng bà cố, câu chuyện này của cha đã trở thành cơn ác mộng dai dẳng đối với bà, lúc nhỏ bởi vì nguyên nhân đó mà bà đã bị kinh sợ không ít. Từ đó về sau mỗi lần nằm mơ, bà đều sẽ mơ thấy có một con hồ ly thật lớn đến trước nhà của mình, nhân lúc bà ngủ say bắt bà đi, ở bên bờ Nghi Hà ăn từng miếng từng miếng thịt của bà.

Thậm chí đến 14, 15 tuổi, bà cố tôi vẫn tin câu chuyện đó là thật. Mãi đến năm ngoái, ông tổ tôi đến nhà đưa sính lễ, bà cố từ trong khe cửa nhìn ông tổ và ông cố tôi, mới biết thì ra họ cũng là người bình thường.

Lúc đó bà cố hỏi cha của bà rằng, cha con hai người Thẩm gia này có phải là hồ ly tinh không?

Cha của bà nghe xong liền phì cười nói với con gái mình, đây chỉ là truyền thuyết ở Nghi Hà, đừng nên nói bậy bạ được.

Bà cố tôi oan ức nói, mọi người đều nói người nhà họ Thẩm ai nấy đều trẻ người bạc tóc, cha xem trên đầu hai người họ đều có rất nhiều tóc bạc mà.

Cha của bà lại nói, trẻ người bạc tóc thì trẻ người bạc tóc, cũng không có cái đuôi dài, con sợ gì chứ?

Sau đó bà cố tôi lại đi hỏi mẹ của mình, mẹ bà đều nói là bà suy nghĩ trẻ con. Nghe mẹ mình nói vậy, bà cố mới biết, lúc nhỏ những gì cha kể đều là để trêu chọc bà.

Thế nhưng kể từ lúc đó, sâu thẳm trong lòng bà cố, hồ ly là một loài vật rất đáng sợ.

Có điều từ nhỏ đến lớn bà chưa từng thật sự nhìn thấy hồ ly. Khoảng thời gian này bà đã liên tiếp nhìn thấy nhục bồ tát trên núi Thanh Thạch, lại thấy Mộc Hương Ngọc và yêu quái trung niên ở Diệu Phong Sơn, sức chịu đựng của bà cũng nhờ vậy mà tăng lên rất nhiều, bà cảm thấy những thứ này chẳng qua cũng chỉ có vậy, không quá nghiêm trọng.

Như hôm nay, cùng ông cố tôi ở Bắc Bình ngay giữa đường lớn nhìn thấy một con hồ ly mặt đen, bà cố cũng không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy nó có chút đáng yêu nữa.

Ông cố tôi biết con hồ ly này đến tìm mình, nhưng con vật này từ đâu đến ông lại không rõ lắm. Nếu không nó cũng sẽ không trùng hợp như vậy, đứng trước mặt ông. Hơn nữa con hồ ly này thấy ông cố tôi bước đến, cũng không nhìn trái nhìn phải mà nhìn chằm chằm vào ông, có điều lúc nhìn ông cố tôi, lúc lại nhìn sang bà cố. Dáng vẻ đó trông vô cùng nhàn nhã tự tại.

Ông cố bước tới, lúc còn cách con hồ ly này 7, 8 bước chân thì dừng lại. Bà cố cũng dừng lại theo, mặc dù bà không biết ông cố muốn làm gì, nhưng theo bà phỏng đoán, có lẽ ông có quan hệ rối rắm gì đó với con hồ ly trước mặt này.

Thế nhưng, điều khiến bà không ngờ tới là, con hồ ly này còn biết nói chuyện.

Hồ ly mặt đen nhìn hai người bước tới chỗ nó, không ngừng chớp mắt, nở một nụ cười rồi nói, dô dô dô, Thẩm Tam tiên sinh, dẫn theo người đẹp đi chơi à?

Ông cố tôi thấy con vật này nói năng thô lỗ, không muốn để ý đến nó. Ai ngờ con hồ ly này cũng không quan tâm, giơ một chân trước ra, quẹt vài cái lên mũi rồi nói, nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc thì người nhà họ Thẩm cũng có thể an tâm được rồi. Hồ ly mặt đen nói xong, dưới ánh đèn đường bóng của nó đột nhiên càng lúc càng dài ra, từ từ hoá thành một cô gái xinh đẹp mặc váy dài.

Nhìn đến đây, bà cố mới cảm thấy có chút sợ hãi, con hồ ly này quả nhiên không giống bình thường.

Cô gái xinh đẹp đó, tóc mây xoã dài, trâm ngọc leng keng, dưới ánh đèn mang một vẻ đẹp không gì sánh bằng. Đáng tiếc nơi đây là Bắc Bình, gió vừa lớn, trời vừa lạnh, chưa được một lúc, mái tóc của cô ta đã rối tung rồi, quần áo trên người cũng lộn xộn không ít.

Ông cố tôi nhìn thấy vậy, cũng không cười nhạo gì, chỉ nói, ở đây không tiện nói chuyện, chi bằng về quán trọ ngồi xuống rồi nói.

Cô gái xinh đẹp vừa chỉnh lại đầu tóc vừa kéo váy, sau đó liền nói được, không ngờ gió ở kinh thành này lại lớn như vậy.

Bà cố tôi thật sự không nhịn được, phì cười một tiếng.

Cô gái xinh đẹp nheo mắt liếc bà một cái, hừ, một đứa con gái trẻ tuổi như cô lại dám cười ta, năm đó khi ta bằng tuổi cô, một nửa số hồ ly trên núi đều bị ta mê hoặc đấy.

Ông cố tôi vội nói lời xin lỗi với cô gái, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, hồ tiên sinh đừng để trong lòng.

Cô gái xinh đẹp khó khăn lắm mới chỉnh xong đầu tóc, liền nói, bây giờ binh hoang mã loạn, lúc ta đến rất vội vã, cũng không mang theo mấy bộ quần áo.

Bà cố nói, nếu như ngài không ghét bỏ, chỗ ta có vài bộ vừa may vào năm ngoái, chưa mặc lần nào, cũng chưa bị lỗi thời, rất đẹp đấy.

Cô gái xinh đẹp cười hề hề, tiểu cô nương thông minh lắm, sánh đôi với tiểu từ này cũng không tệ, nhưng duyên phận của hai người thì, ta cũng không thể nói mò.

Bà cố nghe vậy có ý muốn hỏi, nhưng lại ngại ông cố bên cạnh, đương nhiên không tiện hỏi tới chuyện này.

Từ con đường họ đang đi về tới quán trọ phải mất thời gian khoảng 1 giờ đồng hồ, ba người bước vào nhà trọ, bà cố tôi vốn định từ biệt trở về phòng mình. Ông cố liền nói với bà, tạm thời không cần quay về, nàng cùng ta ở lại nghe xem, hồ tiên sinh hôm nay đến tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì.

Bà cố chần chừ một lúc, bèn cùng hai người họ vào phòng ông cố.

Tiểu nhị vừa mang trà nóng, vừa bưng nước nóng vào, đến giường cũng làm nóng xong xuôi. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên ấm áp hơn nhiều.

Con hồ ly vẫn giữ nguyên dáng vẻ là một cô gái xinh đẹp, dứt khoát vào thẳng vấn đề nói với ông cố tôi, cô ta biết ông cố và Tiểu Phan An là huynh đệ kết bái. Nhưng hiện giờ Trương Bộ Vân muốn xử lý Tiểu Phan An, hi vọng ông cố tôi đừng dính dáng đến chuyện này.

Cô gái xinh đẹp nói, Tiểu Phan An này đã giết chết người Nhật Bản, chuyện này bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định truy rõ đến cùng. Trương Bộ Vân đã nhận vụ mua bán này của người Nhật, cũng sẽ không dừng tay, nhất định phải cùng Tiểu Phan An một mất một còn. Nói đến đây, cô gái xinh đẹp còn đặc biệt nhắc đến việc gia đình cô ta với gia đình ông cố tôi dù sao cũng là thân thích, vì vậy mong ông có thể đứng ngoài chuyện này, cũng là để cô ấy dễ bề ăn nói với gia đình hai bên.

Ông cố tôi nhấp một ngụm trà, ngẩng mặt lên nhìn cô gái xinh đẹp đó nói, thân thích? Sao ta lại không biết gia đình ta có họ hàng thân thích với ngươi vậy? Thân thích của chúng ta là người Trung Quốc, không phải người Nhật Bản, cũng không phải là chó săn của người Nhật Bản, càng huống hồ không có quan hệ gì với quái vật Nhật Bản.

Cô gái xinh đẹp nghe ông cố tôi nói nặng lời như vậy, có hơi không nhịn nhục được. Cười nói, bọn người ở nhân gian hở chút là đòi đánh đòi giết, nước này, nhà này có chỗ nào liên quan đến bọn ta đâu chứ? Bọn ta sống ở non sông đồng cỏ, chỗ nào tiêu dao tự tại thì ở chỗ đó. Bọn họ muốn chém muốn giết, cứ để cho họ làm đi.

Ông cố tôi buông tách trà xuống nói, đúng vậy, cứ để họ tuỳ ý chém giết đi, vậy ngươi còn ở đây nói nhiều làm gì?

Cô gái xinh đẹp có chút lúng túng cười nói, ta đây mắc nợ ân tình của người khác, nhận hương hoả của người thì phải làm cho người chút chuyện.

Ông cố tôi nói, ngươi nhận ân tình của người nào thì sẽ làm việc cho người đó, bất kể là người tốt hay là xấu, phải không? Ngươi sống trên mảnh đất này, nhận ân huệ của đất đai nơi đây, vậy mà lại giúp người ngoài đối phó với con người ở đây. Đề nghị này của ngươi, thứ lỗi ta không giúp được.

Cô gái xinh đẹp nghe ông cố tôi nói vậy, lập tức trở mặt. Đập tách trà lên bàn nói, đều đã qua mấy trăm năm rồi. Cho dù đời trước của ngươi rất lợi hại, nhưng huyết mạch của bà ấy chảy đến đời của ngươi thì còn lại bao nhiêu chứ? Ngươi ngang ngược với ta, hung dữ với ta như vậy có ích gì không? Ngươi có tin bây giờ ta….

Cô gái xinh đẹp nói đến đây, đột nhiên chỉ mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào nữa. Há miệng một lúc, cô ta mới phát hiện ra có điều không ổn, lật người xông về phía ông cố tôi. Nhưng còn chưa đến được trước mặt ông cố, đã bị ông đập một cú vào đầu, ầm một tiếng, đâm vào cạnh bàn, ngã xuống đất.

Cô gái xinh đẹp ngã xuống đất, tóc mây bay tứ tung, quần áo xộc xệch, lớp trang điểm trên khuôn mặt cũng nhoè đi.

Lúc này, cô ta dường như đã hiểu ra mình không đấu lại ông cố tôi, há miệng phun ra một làn khói đen, làn khói đen ấy xông thẳng về phía bà cố.

Ông cố không ngờ được cô ta lại có thể giở thủ đoạn này, trong cơn hoảng loạn, đẩy bà cố từ trên ghế xuống. Bà cố bị ông cố đẩy mạnh chưa kịp phòng bị, ngã bệt xuống đất, mông chạm đất vỡ thành 8 cánh hoa, đau đến chảy nước mắt.

Nhìn thấy bà cố té ngã, viền mắt ngân ngấn nước, ông cố có chút sững sờ. Lợi dụng lúc ông cố sững người, cô gái xinh đẹp xoay người một cái trở về dáng vẻ ban đầu. Đâm sầm vào ô cửa sổ, rồi biến mất vào trong màn đêm.

Ông cố đuổi theo đuôi của hồ ly mặt đen đến trước cửa sổ, lại nghĩ đến bà cố ở phía sau, bèn lập tức dừng bước. Quay đầu lại đỡ bà ngồi lên ghế. Nhưng bà cố cũng không biết vừa nãy đã ngã trúng vào đâu, mông vừa chạm vào ghế lièn đau đến mức hét lên.

Ông cố thấy vậy sốt ruột, vội vàng hỏi bà cố đã đụng trúng chỗ nào? Bà cố quả thật bị ngã trúng vào mông, nhưng thân là một cô gái, mặc dù đã gả cho người trước mặt rồi nhưng vẫn xấu hổ không thể mở miệng.

Ông cố là người biết y thuật, 12, 13 tuổi đã biết bắt mạch xem bệnh cho người nhà, đối với bệnh nặng, bệnh nhẹ, phong hàn, bệnh vặt, tuy không phải chuyên gia, nhưng căn bản cũng biết được 7, 8 phần. Trong nhà có một bà vú già và một tiểu nha hoàn, thân thể đau nhức, kinh mạch không thông. Ông cố tôi chỉ bắt mạch một cái, cũng có thể kê vài đơn thuốc. Lúc này nhìn bộ dạng của bà cố, ông liền biết bà bị ngã trúng mông rồi, từ góc độ của kẻ hành y có tấm lòng phụ mẫu, ông cố đưa tay ra sờ vào mông của bà cố hỏi, có phải ở đây không?

Bà cố bị ông cố sờ một cái, cả người lập tức run rẩy không dám nhúc nhích. Vị trí đó từ nhỏ đến lớn ngay cả cha ruột của bà cũng chưa từng chạm qua, nào ngờ bây giờ lại bị ông cố tôi sờ trúng. Bà cố vừa xấu hổ vừa hồi hộp, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Trong lòng vừa căng thẳng, nước mắt đã bắt đầu rơi.

Ông cố thấy bà cố khóc, càng lo lắng hơn, thầm nghĩ, cú ngã này lại có thể đau đến như vậy sao? Bèn nói với bà cố, nàng đừng cử động, để ta giúp nàng.

Nói xong, ông cố gập ngón giữa lại, ở chỗ huyệt trật biên và huyệt hoàn khiêu ấn liên tục mấy cái. Bà cố chỉ cảm thấy nửa người ngứa ran. Sau đó ông cố thả tay ra nói với bà, nàng đứng dậy đi lại thử xem.

Bà cố ngượng ngùng một lúc, cuối cùng nghe lời ông cố, đứng lên đi hai bước. Khỏi phải nói, cơn đau ở mông đã biến mất không chút dấu vết, chỉ còn lại một chút cảm giác tê ngứa.

Ông cố nói, nàng đi thêm vài bước nữa đi, lát nữa sẽ khỏi.

Bà cố làm theo lời ông nói, bước quanh bàn mấy bước, quả nhiên cảm giác tê ngứa đó cũng không còn nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của bà cố, ông cố mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với bà, lúc nãy nàng từ trên ghế ngã xuống, đập mạnh xuống đất khiến cho máu bị tích tụ. Kì thực không có trở ngại gì lớn, ta không giúp nàng thì lát nữa nàng cũng có thể tự khỏi. Chỉ là sáng sớm mai sẽ bị tụ máu bầm.

Bà cố lúc này vẫn còn chưa hết xấu hổ, nghe ông cố nói vậy trong lòng vừa oan ức vừa tức tối, nhưng giọng điệu vẫn không có gì thay đổi, vừa nãy không phải là ta tự mình ngã, mà là chàng đẩy ta ngã.

Lúc này ông cố tôi mới phản ứng lại, vội vàng nói, à, là, là ta đẩy nàng ngã xuống, chỉ là lúc đó tình hình cấp bách….

Bà cố không đợi ông cố nói hết, đã ngắt lời, chàng nói tự ta cũng có thể khỏi được, vậy chàng gây khó dễ cho ta chính là cố ý rồi. Câu nói này bà cố chỉ nói một nửa, ý nói chàng thừa dịp lợi dụng ta.

Ông cố vội xua tay, không phải không phải, tự nàng cũng có thể khỏi, nhưng sẽ không khỏi nhanh như vậy, vả lại nếu ta không bấm huyệt cho nàng, ngày mai bị tụ máu bầm cũng sẽ rất đau.

Ông cố nói xong câu này, bà cố nhất thời không còn gì để nói tiếp nữa, nhưng bà lại cảm thấy hai người không thể cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy mà không nói gì được, muốn đi cũng không thể vui vẻ mà rời đi. Bà cố viện cớ lấy đại một chủ đề để nói với ông cố, bèn hỏi, cô gái lúc nãy nói gia đình chàng và gia đình cô ta là thân thích thật ra là sao?

Nghe bà cố hỏi vậy, ông cố mới nói, những người đời trước truyền lời lại rằng gia đình ta có huyết thống pha trộn với hồ ly. Nhưng loại chuyện này cũng không có mấy ai tin, hậu bối chúng ta đều là nghe nói vậy mà thôi. Có điều lúc trước có một tiên gia từng ghé thăm, nói rằng tổ tiên đời trước của nhà ta và ông ấy có quan hệ thân thích gì đó, ta cũng không biết là thật hay giả.

Lúc này bà cố mới nghĩ đến chuyện mà cha của bà đã kể lúc nhỏ, liền hỏi ông cố tôi. Ông cố nói, việc này ta cũng không rõ nữa, chuyện của đời trước vốn không có cách nào chứng minh được.

Hai người nói đến đây, dường như đã vô cùng cố gắng rồi. Bà cố nhìn thấy cửa sổ vẫn còn mở, nói với ông cố, đêm khuya gió lớn, chàng đóng cửa sổ lại đi.

Ông cố đứng dậy đóng cửa sổ, nhưng cánh cửa lúc nãy bị con hồ ly mặt đen đâm phải lệch sang một bên, không tài nào đóng lại được.

Ngay khi ông cố còn đang lúng túng, Tiểu Phan An gõ cửa, lên tiếng nói, các người ở bên trong ồn ào quá, có thể nhỏ tiếng một chút không?

Bà cố hiểu được ý của Tiểu Phan An nói là gì, cả mặt liền đỏ bừng lên, vội vàng chạy ra mở cửa cho Tiểu Phan An, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ chào tạm biệt ông cố rồi nói, ngủ sớm một chút, sau đó xoay người rời đi.

Tiểu Phan An cả mặt hớn hở nhìn ông cố tôi nói, không ngờ nha lão tam, đệ được lắm đấy, ta còn nói không hiểu sao đệ cứ nhất quyết đòi ở phòng riêng, hoá ra, hì hì, tên tiểu tử này.

Ông cố tôi bị Tiểu Phan An trêu chọc đến dở khóc dở cười, muốn mở miệng ra giải thích, nhưng Tiểu Phan An cứ một mực muốn trêu chọc ông, khiến ông cố có trăm cái miệng cũng không biện bạch được. Đợi lúc Tiểu Phan An không cười cợt nữa, ông cố tôi mới đem chuyện xảy ra tối nay kể lại rõ ràng cho Tiểu Phan An.

Kể xong, Tiểu Phan An nhìn ông cố tôi, vậy theo ý đệ nói thì Trương Bộ Vân này là một kẻ có pháp thuật sao?

Ông cố lắc đầu nói, Trương Bộ Vân có pháp thuật thật hay không đệ không biết, nhưng hắn nhất định có tiên gia hộ thể.

Tiểu Phan An trầm mặc, rất lâu sau cũng không nói gì.

Ông cố khuyên nhủ Tiểu Phan An, đại ca, huynh đó, đừng ở lại Bắc Bình nữa, cùng Kim Toả tỷ nhanh chóng quay về núi Thanh Thạch đi. Bên đó đệ sẽ nói với huynh trưởng của đệ một tiếng, cung cấp cho huynh ít lương thực, đạn dược.

Tiểu Phan An ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, như vầy tam đệ, ý tốt của đệ ta xin nhận, chuyện này do ta gây ra, cũng nên để ta tự mình gánh vác, tam đệ, chuyện này vốn không liên quan đến đệ, đệ không cần nhúng tay vào. Kể từ ngày mai, đệ an tâm ở lại Bắc Bình tìm Tiểu Diễm Thu hoặc trở về quê nhà đều được, chúng ta chia tay nhau ở đây, ta không muốn liên luỵ đệ.

Tiểu Phan An lại nói, chuyện không nên chậm trễ, tối nay ta sẽ rời đi. Còn về tỷ của ta, ta không thể kéo tỷ ấy theo được, vậy nên, tỷ ta…giao lại cho đệ.

Ông cố tôi kéo Tiểu Phan An lại, lí do rất đơn giản, thứ nhất, không thể để Tiểu Phan An rời đi giữa đêm, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết được, lỡ như đêm nay có chuyện phát sinh, vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Thứ hai, lúc này cổng thành ở Bắc Bình đã đóng cả rồi, muốn đi? Huynh có thể đi đâu chứ?

Thứ ba, ông cố tôi đã quyết tâm, không thể để Tiểu Phan An một mình đối mặt với chuyện này được. Nếu nói những lời kết bái năm ngoái đều vô dụng như một cái đánh rắm, vậy không phải toàn bộ chuyện này đều là đánh rắm cả sao?

Thứ tư, ông cố hiện giờ trong lòng vừa nghĩ đến Tiểu Diễm Thu, vừa cảm thấy có lỗi với bà cố tôi, hơn nữa ông cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lưu Kim Toả đang đặt trên người mình. Hiện giờ lỡ như Tiểu Phan An thật sự đi, để ông cố một mình ở lại giải quyết chuyện này, vậy thì thật sự quá khó khăn rồi.

Ngoại trừ điều thứ tư không nói ra, sau khi nói ra ba lời trước với Tiểu Phan An, hắn đã nặng nề đập bàn một cái, bực tức mắng, con mẹ nó.

Ông cố tôi nói với Tiểu Phan An, mấy ngày này huynh cứ ở lại Bắc Bình với ta đi, có chuyện gì xảy ra ta cũng có thể thay huynh ngăn chặn. Không giấu gì huynh, cha ta và ông nội ta ở Bắc Bình cũng có vài mối quan hệ thân thiết, có thể giúp đỡ chúng ta. Bình thường ta không muốn đến tìm họ, có điều hiện giờ chuyện của huynh gấp rút, không thể không tìm đến họ.

Ông cố tôi nói chắc như đinh đóng cột, Tiểu Phan An nghe vậy cũng tràn đầy tin tưởng, bèn đồng ý với ông cố, nói mấy ngày này sẽ ở lại Bắc Bình với ông.

Thế nhưng điều khiến ông cố tôi tuyệt đối không thể ngờ đến là, tình người ấm lạnh trên thế gian này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ông. Ngày hôm sau, ông cố tôi mang theo lễ vật đi thăm hỏi rất nhiều người, đa số đều là những tên tuổi vang danh, hoặc là bá chủ, hoặc là thương nhân tiếng tăm. Nhưng khi những người này biết ông cố đến là vì chuyện tranh chấp giữa Tiểu Phan An và người Nhật Bản, hoặc là thoái thác không gặp, hoặc là nói có bệnh trong người, hoặc là dứt khoát tiễn khách.

Ông cố tôi đi hết một vòng, đi đến tinh thần ủ ê chán nản. Ông không thể hiểu, năm đó lão gia nhà mình tiêu tốn nhiều tiền của kết giao bạn bè, sao người nào người nấy lại toàn là bộ dạng này.

Ông cố không biết là hiện giờ 3 tỉnh Đông Bắc hoàn toàn đã bị chiếm đóng, trở thành thiên hạ của người Nhật Bản. Hơn nữa hoàng đế Phổ Nghi đã đồng ý đến Mãn Châu làm vua.

Bấy giờ cuộc sống bấp bênh, có thể bảo vệ được nhà của mình không còn chưa biết, lúc này làm gì có ai dám chống lại người Nhật chứ?

Đạo lý này mãi về sau khi ông cố tôi nói chuyện với ông tổ thì mới hiểu ra được, hiện giờ ông cố còn trẻ, nào hiểu những chuyện này.

Liên tục bị từ chối, ông cố cũng mất hết ý chí, suy nghĩ muốn tìm Tiểu Diễm Thu cũng gạt sang một bên. Mấy ngày này, chuyện chính gì đó đều không làm, ông và Tiểu Phan An ngày đêm uống rượu, uống đến say xỉn thì chửi người, chửi Trương Học Lương, chửi Ngô Bội Phù, chửi người Nhật Bản, còn chửi cả đám người đã từ chối mình nữa.

Bà cố nhìn thấy ông cố như vậy, trong lòng rất lo lắng. Nhưng lo lắng cũng không có tác dụng gì, bà không thể chữa được căn bệnh trong lòng người đàn ông này.

Thấy bà cố rầu rĩ, Thanh Liên Nhi cũng rầu rĩ theo. Lưu Kim Toả thì liên tục cau mày, cô không biết hai người đàn ông này đã gặp phải chuyện gì sao lại biến thành bộ dạng như vậy. Bèn cố ý gọi hai người họ đến mắng một trận, nhưng lại lo mình mắng nặng lời quá, sẽ khiến cả hai khó chịu trong lòng.

Lúc mấy người họ còn đang chau mày không thôi, Hoàng Tiểu Cải mang đến một tin tức, tìm thấy gánh hát Trình Tường rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom