• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hồn Ma Kỹ Nữ (1 Viewer)

  • Chương 19: Hai Trò Đời

Nghe Hoàng Tiểu Cải nói đã tìm thấy tung tích của gánh hát Trình Tường, ông cố tôi nửa say nửa tỉnh, áo quần xộc xệch, vừa lăn vừa bò tháo chạy ra ngoài.

Lúc Hoàng Tiểu Cải đến bà cố cũng biết, nhìn thấy ông cố chạy xuống lầu còn vấp ngã một cái, bà thấy không yên tâm, bèn đi cùng ông.

Bốn người gọi hai chiếc xe kéo cùng Hoàng Tiểu Cải đến một tứ hợp viện có lầu khá rộng cách đó không xa. Hoàng hôn buông xuống, bầu trời lại đổ thêm một trận tuyết nhẹ. Trong một buổi chiều tà lạnh lẽo như vậy, bốn bề vắng lặng như tờ, ngay cả chó cũng không buồn sủa. Chỉ có bên trong tứ hợp viện thỉnh thoảng truyền tới vài âm thanh lanh lảnh.

Đến cổng tứ hợp viện, Hoàng Tiểu Cải xuống xe trước, nhìn Thẩm Lão Tam hai mắt đã sưng húp như cái bánh bao, nói, chính là ở đây, đệ đi xem thử đi.

Ông cố nhìn Hoàng Tiểu Cải và Tiểu Phan An, lại nhìn bà cố tôi một hồi. Đờ đẫn lúc lâu mới bắt đầu nhấc chân loạng choạng bước vào trong tứ hợp viện.

Lúc ông cố vào trong, bà cố không có theo cùng. Hoàng Tiểu Cải và Tiểu Phan An cũng chỉ đứng ngoài cửa. Hoàng Tiểu Cải gấp lại tay áo giũ ống quần, nói với bà cố tôi, hai ngày nay Mộc Hương Ngọc ở nhà rất nhớ cô, nói cô rảnh rỗi thì hãy đến chơi.

Tâm tình của bà cố sớm đã theo cùng ông cố vào bên trong kia, nghe Hoàng Tiểu Cải nói chuyện, một lúc lâu sau mới phản ứng lại nói, gần đây xảy ra nhiều chuyện, nếu ngày mai thời tiết tốt ta sẽ qua đó. Hương Ngọc tuổi còn nhỏ, ta và cô ấy cũng rất hợp nhau.

Hoàng Tiểu Cải nghe bà cố tôi nói vậy thì rất vui, vậy được nhé, ngày mai ta gọi một lồng thịt dê nhúng, chúng ta nhóm lửa cùng nhau ăn một bữa ngon.

Bà cố tôi biết thịt dê nhúng mà Hoàng Tiểu Cải nói, là thịt dê Đông Lai Thuận, đặc biệt phải nói đến thang thanh bàn lượng. Bàn lượng, là thịt dê được đặt bên trong một cái khay, lúc lấy xong thịt dê, không bỏ sót lại một chút máu nào, nên gọi là bàn lượng nghĩa là khay sạch bóng. Thang thanh, là thịt trong nồi cho dù có nhúng bao nhiêu lần, bên trong vẫn không nổi chút bọt nào, đấy gọi là thang thanh nghĩa là nước dùng trong vắt.

Món ăn này là do ông cố nói với bà cố tôi. Lúc đó bà cố nói với ông, bọn họ lần đầu tiên đến Bắc Bình đã ăn món thịt dê nhúng, ông cố mới nói với bà chuyện này.

Bà cố nghe Hoàng Tiểu Cải nói muốn ăn thịt dê nhúng, bèn đáp, đến lúc dó nhất định dắt theo Thanh Liên Nhi tới, tiểu nha đầu này rất háu ăn, ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Hoàng Tiểu Cải nói, ta cũng rất thích món này, đến lúc đó chúng ta ăn nhiều một chút. Tiếc là Mộc Hương Ngọc không có lộc ăn, cô ấy chỉ ăn chay không thể ăn thịt.

Bà cố nói, ăn chay cũng tốt, rất có phúc.

Mặc dù ngoài miệng bà cố nói chuyện cùng Hoàng Tiểu Cải, nhưng hai lỗ tai toàn bộ đều đặt vào bên trong tứ hợp viện kia. Vừa nói câu này xong, liền nghe bên trong truyền đến tiếng khóc rất thê lương, bà cố lắng tai nghe kĩ, tiếng khóc này là của ông cố tôi.

Nghe thấy tiếng khóc của ông cố, bà cố ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào bên trong. Lúc bước đến tứ hợp viện đụng phải bậc cửa quá cao, khiến bà suýt chút nữa thì vấp ngã.

Bà cố chạy bước nhỏ vào trong, cũng không phân biệt được có những ai, phóng thẳng vào trong con đường dẫn đến khúc sân phụ. Chạy vào đến sân, chỉ nhìn thấy ông cố tôi ngồi bệt dưới đất đang khóc rất lớn.

Bà cố vội vã dìu ông dậy, nhưng hai lần liên tiếp ông cố đều không ngồi dậy được, vừa đấm tay xuống nền đất vừa khóc.

Bà cố không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn hai người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt ông cố cách đó không xa hỏi, có chuyện gì vậy? Người trung niên dẫn đầu kia, cũng chính là ông chủ của gánh hát Trình Tường, Lưu Tùng Liên, ông chủ Lưu. Ông chủ Lưu này cũng đang lau nước trên khoé mắt. Bà cố hỏi lại lần nữa, lúc đó mới biết được ngọn nguồn câu chuyện.

Hoá ra lúc trước khi gánh hát Trình Tường đến hát kịch ở nhà chúng tôi, ông chủ Lưu đã biết chuyện giữa ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu rồi, chỉ là ông chủ Lưu thấy tình cảm của hai người mới chớm nở, cho rằng chỉ là đùa giỡn nhất thời, không quá để tâm. Nào ngờ lúc diễn xong chuẩn bị đến Bắc Bình, Tiểu Diễm Thu sống chết cũng không chịu đi.

Tiểu Diễm Thu không đi, gánh hát này cũng không thể biểu diễn được. Bởi vì kể từ năm ngoái khi quan lớn ở Bắc Bình nhìn thấy gánh hát biểu diễn thì đã không thể nào quên được Tiểu Diễm Thu rồi. Ông ấy hẹn mùa thu năm nay gánh hát Trình Tường phải đến nhà ông ta hát kịch ba ngày. Còn nói, lão thái thái nhà ông rất nhớ Tiểu Diễm Thu.

Ông chủ Lưu là người đã lang bạt trong giang hồ 30, 40 năm rồi, có gì mà ông ta không hiểu, có gì mà chưa từng trải qua đâu chứ? Mặc dù Tiểu Diễm Thu không phải là con gái ruột của ông, nhưng ông đã cưu mang cô gái này, để cô ấy theo bên cạnh xem như con gái ruột của mình. Vất vả nuôi nấng nên người, truyền thụ cho cô ấy từng cử chỉ từng biểu cảm, không phải chỉ vì mong một ngày nào đó cô ấy có thể nổi bật hơn người sao?

Ở lê viên của bọn họ cái gì được gọi là vượt trội hơn người? Chính là có được sự nâng đỡ của người khác, hiện tại cô con gái này mới 10 mấy tuổi đã có người nhìn trúng rồi, còn lo sau này không nổi danh sao?

Thế nhưng đứa con gái này lại nói, con không muốn thành danh gì cả, con chỉ muốn ở cạnh Bá Như. Tiểu Diễm Thu khi đó đã quỳ xuống trước mặt ông chủ Lục, muốn ông chủ Lục thành toàn cho cô ấy. Thế nhưng ông chủ Lục biết, gia đình chúng tôi là thế gia vọng tộc liệu có thể không màng đến xuất thân của Tiểu Diễm Thu không? Một điều cần phải nói nữa là vị đại nhân ở Bắc Bình chẳng lẽ lại không bằng một tiểu thiếu gia vô công rỗi nghề sao?

Ông chủ Lục đã dự liệu chu toàn cho đứa con gái này, bằng mọi giá cũng phải mang Tiểu Diễm Thu đi theo, cho dù nó có đòi sống đòi chết cũng không có tác dụng.

Trước ngày khởi hành, Tiểu Diễm Thu và ông cố tôi đã hẹn ước sẽ gặp nhau ở Bắc Bình. Cô ấy nói với ông cố tôi, sau khi chàng đến Bắc Bình, ta sẽ đi cùng chàng. Chỉ cần là đi cùng chàng, đến đâu cũng được, chân trời góc bể, có rau ăn rau có cháo ăn cháo.

Có được câu nói này của Tiểu Diễm Thu, ông cố tôi trong lòng tràn đầy quyết tâm, cho nên đây là lí do khiến ông bất chấp tất cả phải tìm cho bằng được Tiểu Diễm Thu. Bởi vì ông biết, toàn bộ trái tim của cô ấy đã trao cho ông. Không có Tiểu Diễm Thu ông vẫn có thể sống được, nhưng Tiểu Diễm Thu không có ông, thì chỉ còn lại một cái xác biết đi.

Thực tế, ông cố đã rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, trên đời làm gì có ai không thể sống nếu thiếu ai chứ? Tất cả mọi người đều có thể tiếp tục sống, chỉ là cách sống của mỗi người là khác nhau.

Thế nhưng xa cách nửa năm, lúc ông cố tôi được Bắc Bình, mới biết vị đại quan kia đã nạp Tiểu Diễm Thu làm thiếp.

Nếu như nói Tiểu Diễm Thu cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp của đại quan đó, từ nay an ổn sống qua ngày cũng là một chuyện tốt. Có điều Tiểu Diễm Thu tính tình cương nghị, cô ấy không muốn, tối đêm đó đã bắt lấy vị đại quan kia, đánh ông ta bầm dập mặt mũi.

Chuyện này đồn đại khắp Bắc Bình ai ai cũng biết, thể diện của vị đại quan bị mất sạch. Cuối cùng ông ta nổi trận lôi đình, đem bán Tiểu Diễm Thu vào phố Bát Đại.

Ông chủ Lục biết Tiểu Diễm Thu bị bán vào phố Bạt Đại thì trong lòng rất đau khổ. Ông không biết sao kết cục lại thành ra như vậy, vốn dĩ tưởng rằng đã sắp xếp cho con gái mình một con đường ổn thoả, nào ngờ cuối đường lại là ngõ cụt.

Ông đến phố Bát Đại hỏi thăm xem rốt cuộc Tiểu Diễm Thu đang ở đâu? Nhưng phố Bát Đại nhiều đường như vậy, nhiều toà nhà như vậy, nhiều cô nương như vậy, làm sao hỏi thăm ra được chứ? Năm dài tháng rộng, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của ông chủ Lục. Ngày nhớ đêm mong, ông ấy lúc nào cũng muốn được gặp lại con gái. Cuối cùng vào một đêm, ông rốt cuộc đã gặp được Tiểu Diễm Thu.

Hôm đó, gió bắc lành lạnh thổi. Ông chủ Lục ban ngày đến nhà người ta hát mừng thọ, cũng đã nhận được không ít tiền thưởng. Thế nhưng khi đó có một người nói rằng, tiệc mừng thọ hôm nay nghe ông chủ Lục hát trong lòng rất cao hứng, đặc biệt thưởng cho ông một chén rượu. ông chủ Lục nhìn một cái, cái bát lớn này nặng đến một cân, bên trong chứa đầy hoàng tửu ủ lâu năm.

(hoàng tửu: một loại rượu của Thiệu Hưng)

Rượu là rượu ngon, thế nhưng để uống hết được cái bát này thì cũng là điều quá sức, nhưng không uống lại không ổn lắm. Bọn họ làm nghề này, chính là để mua vui cho người khác. Những người này vui rồi, họ mới kiếm được tiền.

Ông chủ Lục ngửa cổ lên, một hơi uống cạn chén rượu lớn. Khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay, ông chủ Lục úp chén rượu xuống, đi một vòng quanh các bàn tiệc. Dĩ nhiên mọi người đều thưởng cho ông không ít tiền.

Thế nhưng lúc tàn tiệc, ông chủ Lưu cảm thấy không ổn rồi, vừa nôn vừa khó chịu, cứ thế quay cuồng đến nửa đêm. Sau khi người hầu lui xuống, ông chủ Lục vậy mà lại tỉnh táo hẳn. Uống xong một ấm trà thì không ngủ được nữa, đúng lúc ấy, ông chủ Lục nghe thấy một tiếng khóc vô cùng thê lương.

Tiếng khóc này quá bi thảm, nghe vào đến tai trong lòng liền dâng lên một cảm giác chua xót.

Có điều ông chủ Lục cảm thấy tiếng khóc này vô cùng quen thuộc, đột nhiên ông nhớ ra, tiếng khóc này chẳng phải là của Tiểu Diễm Thu con gái ông sao? Ông chủ Lục kinh ngạc, từ trên ghế bật ngồi dậy, có phải là Tiểu Diễm Thu đang ở bên ngoài sân không?

Ông chủ Lục đứng dậy, lật đật chạy ra mở cửa, đứng ở trong sân gọi mấy tiếng, Diễm Thu, Diễm Thu, con của ta.

Thế nhưng trong cơn gió lạnh, chỉ có tiếng khóc nức nở, Tiểu Diễm Thu không để ý đến ông.

Ông chủ Lục cẩn thận lắng nghe, âm thanh này phát ra từ bức tường bên ngoài. Nhất thời, ông cũng không lo nhiều như vậy, đẩy cửa lớn, bước ra khỏi tứ hợp viện.

Ra đến bên ngoài, ông chủ Lục chỉ nhìn thấy một cô gái đang đứng lặng lẽ trong bóng tối. Không phải Tiểu Diễm Thu, còn có thể là ai?

Ông chủ Lục nhìn Tiểu Diễm Thu, nước mắt lập tức tuôn như mưa, kêu lên một tiếng, con của ta, để con chịu khổ rồi.

Ông chủ Lục vừa khóc, Tiểu Diễm Thu bèn dừng lại không bước tới. Bả vai khẽ rung rẩy, đứng trong bóng tối khóc không ngừng. Vừa khóc vừa trách móc ông chủ Lục, trách ông thật nhẫn tâm, trách ông không niệm tình cũ, trách ông lòng dạ sắt đá…Trách mắng hồi lâu, Tiểu Diễm Thu nói với ông chủ Lục, lần này con đến đây là để chào từ biệt cha, cha đã nuôi dưỡng coi suốt 16 năm, bây giờ con trả lại cho cha. Chỉ mong sau khi con đi, cha có thể lập cho con một bài vị, sớm tối thắp 3 nén nhang, vậy là đủ rồi.

Ông chủ Lục nghe Tiểu Diễm Thu nói vậy, sững sờ một lúc mới biết Tiểu Diễm Thu đã thác xuống hoàng tuyền. Mặc dù Tiểu Diễm Thu đã chết, nhưng ông không biết ai đã nhặt xác của cô, thi thể được chôn cất ở đâu? Biết được những chuyện này, có thể làm lễ tế cho cô cũng tốt hơn.

Thế nhưng Tiểu Diễm Thu dặn dò xong mấy câu này liền đi mất. Ông chủ Lục còn muốn chạy đến kéo tay cô, thế nhưng còn chưa đến gần được, đã cảm thấy một luồng khí lạnh tràn vào tim phổi, theo gió bắc cuốn đi mất.

Ông chủ Lưu thầm nghĩ, xem ra cái chết của Tiểu Diễm Thu chính là kết cục đã được định sẵn rồi. Thế nhưng điều ông không ngờ tới đó là tam thiếu gia của nhà họ Thẩm lại thật sự có thể tìm đến nơi này. Nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ sa sút của ông cố tôi, ông chủ Lục không biết làm sao để nói với ông cố. Chỉ có thể dẫn ông đến xem bài vị của Tiểu Diễm Thu, lúc nhìn thấy bài vị của cô ấy, ông cố tôi cứ thế thừ người ra, không nói tiếng nào. Mãi đến khi bước ra ngoài sân, bị gió lạnh thổi qua, ông cố mới tỉnh táo lại, ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết.

Nhìn ông cố khóc đến thương tâm như vậy trong lòng bà cố cũng rất khó chịu. Nhưng người chết cũng giống như ngọn đèn đã tắt, không cách nào thay đổi được nữa, thế gian này đã không còn Tiểu Diễm Thu, ngày tháng sau này vẫn phải sống tiếp thôi.

Bốn người cùng nhau quay trở về quán trọ, ông cố tôi trở về phòng, thẫn thờ ngồi suốt một ngày một đêm, không ăn cơm, không uống nước, cũng không nói chuyện.

Ông cố trở nên như vậy, khiến cho những người còn lại lo lắng không yên. Mọi người đều bảo bà cố đi khuyên nhủ ông, bà cố nói, những chuyện này chỉ có thể tự mình vượt qua, có những con đường chỉ có thể tự mình đi, nếu một người gặp phải ngọn núi to mọi người có thể nhấc nó lên thay cho người đó không? Nhấc không nổi đâu. Cứ để chàng ấy yên tĩnh một lúc đi, nói không chừng sẽ tốt lên thôi. Nếu như không thể tốt lên được, vậy thì thật sự không xứng làm người đàn ông của Thạch Ấu Đường này rồi.

Bà cố đứng ở bên ngoài phòng ông cố nói những điều này, nói rất lớn tiếng, cố ý để ông cố nghe được.

Đến tối ngày thứ 3, ông cố tôi đứng dậy nói với Tiểu Phan An, ngày mai chúng ta đến nhà của Hoàng Tiểu Cải ngồi một lát, sau đó cùng nhau quay về.

Tiểu Phan An nghe ông cố tôi nói vậy, mới có thể đặt tảng đá nặng trong lòng xuống. Hỏi ông cố muốn ăn gì, ông cố nói, ta muốn húp một bát cháo.

Đây là lần đầu tiên bà cố tôi nấu ăn, còn là mượn nhà bếp của quán trọ để nấu, cháo cũng bị nấu khét, dưa chuột thái còn dày hơn cả ngón tay. Ông cố không nói gì, ăn hết sạch, ăn xong lau miệng, soi gương nói, ta muốn chải lại đầu tóc.

Bà cố lần đầu tiên chải tóc cho ông.

Lúc bà cố chải tóc cho ông, ông cố đã nói một câu, ta đã hại nàng thành ra như thế, sao nàng lại không hận ta?

Bà cố lúc đó trong lòng chua xót, nhưng lại mở miệng nói, có gì mà hận chứ, duyên phận không phải là như vậy sao? Chàng nên làm thế nào, thì cứ làm thế ấy.

Ông cố nhìn bà cố qua tấm gương, nhìn một lúc lâu cũng không nói gì.

Chải đầu xong, bà cố quay về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau thu dọn mọi thứ xong xuôi, bà cùng ông cố và Tiểu Phan An đến nhà Hoàng Tiểu Cải. Hoàng Tiểu Cải quả thật đã làm theo lời bà cố tôi nói hôm đó, gọi hai lồng thịt dê, bắt một cái nồi đồng, để mọi người ngồi quanh bàn ăn thịt dê nhúng.

Như Hoàng Tiểu Cải đã nói, Mộc Hương Ngọc chỉ ăn đồ chay, có ngửi mùi thịt cô ấy cũng không chịu ăn. Bà cố tôi hỏi, các người ở Diệu Phong Sơn không phải cũng ăn thịt người sao?

Mộc Hương Ngọc mỉm cười giải thích với bà cố tôi, chúng tôi không thể ăn như này, những người đó ở dưới chân chúng tôi từng chút từng chút bị hấp thụ vào. Không có hương vị gì, cũng không kịch liệt giống như mọi người đang ăn.

Những lời Mộc Hương Ngọc nói khiến bà cố chợt rùng mình, từ nay về sau bà cũng sẽ ăn chay.

Ở nhà Hoàng Tiểu Cải chơi hết một ngày, lúc trời đã nhá nhem tối, mọi người muốn trở về quán trọ, Hoàng Tiểu Cải dặn dò ông cố tôi và Tiểu Phan An, trên đường nhớ chú ý một chút. Mặc dù hai ngày nay không tra được tin tức gì của Trương Bộ Vân nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Ông cố tôi và Tiểu Phan An đề cao cảnh giác, thế nhưng từ nhà Hoàng Tiểu Cải thẳng đến cổng chào Đông Tứ, không có chuyện gì xảy ra cả. qua cổng chào Đông Tứ là đến đường lớn, càng không thể có chuyện gì được, bốn người thong thả đi đến đường Đại Sách Lan.

Bước xuống xe kéo, bà cố hỏi ông cố, chuyến tàu ngày mai là mấy giờ?

Ông cố nói chuyến tàu trưa mai, đã mua vé xong cả rồi.

Bà cố nghĩ một lúc, chuyến tàu trưa mai, đến sáng mai thì người ở phố Bát Đại đều đóng cửa nghỉ ngơi hết rồi, vậy thì không kịp, bà cố bàn bạc với Thanh Liên Nhi, tối nay có phải chúng ta có thể đi thăm Yên Chi cô nương không?

Thanh Liên Nhi nói, lần trước chúng ta tìm thế nào cũng không thấy, nếu lần này cũng không tìm được thì sao?

Bà cố tôi đáp, lần này không tìm được thì chúng ta quay về vậy, người ta đã cứu chúng ta một mạng, chúng ta lại sắp rời khỏi Bắc Bình rồi, còn không đến chào người ta một tiếng sao?

Thanh Liên Nhi nghe thấy cũng đúng, bèn mua đầy ắp điểm tâm ở Vinh Phương Trai phía đối diện, muốn cùng bà cố tôi đến phố Bát Đại tìm Yên Chi cô nương.

Ông cố tôi nghe chủ tớ hai người họ muốn đến phố Bát Đại, liền trêu chọc nói, hai người đến phố Bát Đại, đại cô nương dạo chơi kỹ viện, từ xưa đến nay là chuyện hiếm có.

Bà cố nói, chàng đừng nói mát nữa, nếu thật sự không nhịn được thì chàng đi cùng bọn ta một chuyến, dù sao cũng cách chỗ này không xa.

Lời bà cố nói cũng là ý định của ông cố tôi. Một là trời đã nhé nhem tối, hai là ông cũng lo lắng đám người của Trương Bộ Vân ở Bắc Bình làm loạn, lỡ như không chú ý, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi xảy ra chuyện gì, ông cố có hối hận cũng đã muộn.

Thế là ông cố cũng ngồi lên xe kéo, theo sau bà cố tôi và Thanh Liên Nhi đến phố Bát Đại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom