Phố Bát Đại vào ban ngày không náo nhiệt được như buổi đêm.
Mặc dù nói là náo nhiệt, nhưng so với hai năm trước thì đã vắng vẻ không ít. Vào năm 1928, chính phủ nhân dân dời đến Nam Kinh, ban đầu chiếm giữ xã hội thượng lưu ở Bắc Kinh, từng bước tiến xuống phía nam Thượng Hải hoặc đến Thiên Tân. Khi đó, người đến phố Bát Đại chơi, thân phận đã giảm xuống rất nhiều.
Ở đây tôi muốn giải thích cho mọi người một chút, phố Bát Đại vốn không phải là nơi tập hợp của những kỹ viện, mà là một trung tâm thời trang. Tương đương với các hộp đêm hiện giờ, thời đó văn nhân chính khách đến phố Bát Đại đa số đều là bàn chuyện làm ăn buôn bán.
Kỹ nữ ở phố Bát Đại cũng không phải khách đến thì tắt đèn lên giường ngủ. Phố Bát Đại cũng được phân thành 4 cấp bậc, cấp 1 gọi là quán nhỏ ngâm thơ, cấp 2 gọi là phòng trà, cấp 3 mới là kỹ viện, cũng được gọi là chỗ tạm nghỉ, là nơi trò chuyện rồi ngủ lại. Có cấp thứ 4 không? Dĩ nhiên là có, nó được gọi là thổ môn tử. Có điều lúc đó thổ môn tử không có ở phố Bát Đại, chủ yếu là ở Tây Trực Môn.
Hơn nữa, thông thường mà nói, muốn đến phố Bát Đại tìm kỹ nữ còn khó hơn là lấy vợ. Kỹ nữ thời đó không phải chỉ cần có ngoại hình là được, còn phải hiểu lễ nghi có kỹ nghệ, riêng phần kỹ nghệ phải biết ít nhất hai loại nhạc cụ, chính trị cũng phải hiểu một chút.
Bởi vì khách ở phố Bát Đại đa số đều là nhân vật đến từ lưỡng viện nhất đường, lưỡng viện chính là thượng nghị viện và hạ nghị viện, nhất đường là hội đường đại học thủ đô. Cho nên việc Trần Độc Tú đến phố Bát Đại vào thời điểm đó vốn không phải là chuyện mất mặt gì cả, nhưng cũng không phải là chuyện có phẩm hạnh cho lắm.
(Trần Độc Tú : là một nhà hoạt động chính trị Trung Quốc, quê ở An Huy. Ông từng du học ở Nhật Bản và sau này là Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Trung Quốc từ năm 1921 đến năm 1927)
Có điều sau 1928, theo sự kiện chính phủ nhân dân dời xuống phía nam, phố Bát Đại cũng dần mất đi ánh hào quang vốn có.
Ông cố cùng bà cố đến phố Bát Đại, lần này vậy mà lại rất thuận lợi suôn sẻ, không sai một li, vừa hay đã đến cửa sau của Thanh Vân Phường.
Tại sao lần này không bị lạc đường chứ? Bởi vì bà cố tôi đã đích thân chỉ đường cho người kéo xe. Lần trước khi người kéo xe đưa bà cố từ Thanh Vân Phường về lại quán trọ, bà cố đã nhớ được đường đi rồi, chỗ nào có cột đèn điện, chỗ nào có nhà tắm công cộng, chỗ nào có cây liễu lớn, toàn bộ đều ghi nhớ kĩ.
Lần trước từ nhà hát Khai Minh ở phố Chu Thị Khẩu đi qua, đường đi không đúng.
Đến cửa sau của Thanh Vân Phường, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi xuống xe trước. Trả tiền xe xong, bà nói với Thanh Liên Nhi, bảo người kéo xe ở đây đợi bọn họ một lát. Bởi vì sắc trời cũng đã tối, họ cũng không thể ngồi ở đây quá lâu được, nói thế nào nhỉ, lỡ như làm chậm trễ chuyện làm ăn của người ta thì sao?
Dặn dò người kéo xe xong, Thanh Liên Nhi gõ cửa. Một âm thanh lanh lảnh vang lên, có tiếng trẻ con hỏi, ai đó?
Thanh Liên Nhi vội đáp, Tiểu Cô Lộc, là ta, Thanh Liên Nhi đây.
Hoá ra, đứa nhóc đó tên là Tiểu Cô Lộc.
Tiểu Cô Lộc ở bên trong đáp một tiếng, đến đây, ngay sau đó cửa mở ra.
Sau khi cửa mở, Thanh Liên Nhi nhìn một cái, Tiểu Cô Lộc quả nhiên là cậu nhóc hôm đó, có điều hôm nay mặt mũi đã được rửa sạch sẽ rồi. Trên đầu có một bím tóc được thắt cao vút, theo bước chân lắc lư lắc lư.
Thanh Liên Nhi đưa bánh ngọt qua, Tiểu Cô Lộc nhận lấy hỏi cô nàng, sao hôm nay tỷ lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?
Thanh Liên Nhi nói, trước đây có chút việc bận không kịp đến thăm. Bà cố tôi sợ Thanh Liên Nhi và Tiểu Cô Lộc trò chuyện không dứt ra được liền hỏi, Yên Chi cô nương có ở đây không?
Tiểu Cô Lộc gật đầu, Yên Chi đang ở sảnh trước, để ta đi gọi.
Bà cố nghe vậy, thấy Yên Chi cô nương người ta đang bận không muốn làm phiền bèn nói với Tiểu Cô Lộc, nếu như Yên Chi cô nương bận thì đừng quấy rầy nữa, ngày mai chúng ta quay về Từ Châu rồi, tối nay đến là muốn chào tạm biệt Yên Chi cô nương một tiếng.
Tiểu Cô Lộc đáp một tiếng, được, vậy đợi Yên Chi cô nương xong việc ta sẽ nói với cô ấy là mọi người có ghé qua. Lúc Tiểu Cô Lộc nói câu này vẫn đang chăm chú nhìn ông cố tôi.
Ông cố tôi cũng nhìn lại Tiểu Cô Lộc, nhưng lại cảm giác cậu nhóc này có chút kì quái. Ông cố vốn muốn nói gì đó, sau đó nghĩ lại thấy Bắc Bình cũng khá rộng lớn, chuyện kì lạ không ít, vẫn là không nên nói bậy thì tốt hơn, nói không chừng có những người sinh ra đã có chút kì quặc rồi.
Bà cố cảm ơn Tiểu Cô Lộc, cùng Thanh Liên Nhi chuẩn bị rời đi, lúc Tiểu Cô Lộc sắp đóng cửa lại, trong phòng truyền đến tiếng hỏi, ai ở bên ngoài đó?
Bà cố và Thanh Liên Nhi vừa nghe đã nhận ra đây chính là tiếng của Yên Chi cô nương. Tiểu Cô Lộc quay đầu nói, cô nương, là Thạch cô nương ngày trước đến nhà chúng ta.
Yên Chi cô nương bên trong nói, ngoài trời lạnh lắm, mau vào trong cho ấm hơn rồi nói.
Bà cố ở bên ngoài đáp lại một câu, Yên Chi tỷ tỷ, bọn muội đến để chào từ biệt, ngày mai sẽ lên đường về nhà, muốn nói với tỷ một tiếng.
Yên Chi ở bên trong nói, vậy bây giờ cũng không gấp vào trong nói chuyện một lát rồi hẵng đi cũng chưa muộn mà.
Bà cố đáp lại, vậy xin làm phiền cô nương. Nói xong liền gọi ông cố tôi cùng nhau vào trong.
Trong viện không có thay đổi gì lớn, chỉ là lần trước tới dưới sân tuyết rơi đầy đất, lần này tuyết đã tan đi nhiều, nhưng trong viện vẫn còn đọng lại một ít tuyết.
Bước vào trong, Yên Chi cô nương vẫn đứng ở cửa như trước, mặc một chiếc sườn xám bằng gấm màu xanh khói, khoác khăn choàng bằng lông cáo trắng. Nhìn thấy bà cố tôi và Thanh Liên Nhi bước đến, Yên Chi cô nương khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng lúc cô ấy nhìn thấy ông cố tôi nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng lại.
Bà cố nhìn thấy nét mặt của Yên Chi cô nương thì có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn ông cố. Đột nhiên phát hiện ra trên mặt ông lúc này đã giàn giụa nước mắt.
Thanh Liên Nhi cũng giống bà cố nhìn nhìn Yên Chi cô nương, kế đó lại nhìn nhìn ông cố tôi, Thanh Liên Nhi có chút mờ mịt, thế nhưng bà cố tôi tâm tư thấu đáo, chẳng mấy chốc đã hiểu ra ngay. Ông cố tôi và Yên Chi cô nương, giữa hai người này nhất định có chuyện gì đó.
Nghĩ đến đây trong lòng bà cố có chút bất an, một Tiểu Diễm Thu vừa đi, lại có một Yên Chi cô nương nữa đến.
Ông cố và bà cố tuổi tác xấp xỉ nhau, bà cố tự hỏi, một người trẻ tuổi như vậy lấy đâu ra nhiều chuyện tình vậy chứ. Lẽ nào bản thân bà thật sự đã gả cho một công tử ăn chơi trác táng hay sao?
Lúc bà cố còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, ông cố đã chạy về trước hai bước, lập tức bật khóc nức nở, vừa khóc vừa nói, Diễm Thu, ta tìm nàng tìm thật khổ sở.
Câu này bà cố vừa nghe liền hiểu, lẽ nào Yên Chi cô nương này là Tiểu Diễm Thu?
Nhưng khi bà cố nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Yên Chi cô nương, đáp án này tự nhiên không cần phải nói nữa, Yên Chi cũng mặt đầy nước mắt, khoé môi run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
Thanh Liên Nhi ở bên cạnh cũng bị hai người làm cho cảm động, bật khóc nức nở.
Tiểu Cô Lộc cầm bánh ngọt trên tay ngơ ngác nhìn bốn phía, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng ông cố tôi và Yên Chi cô nương mỗi người đều chạy về trước hai bước, nhìn nhau ôm đầu khóc rất thê thảm. Nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, bà cố tôi vừa đau xót vừa vui mừng, vừa mất mát lại vừa bi thương, không thể nói ra được là mùi vị gì.
Thấy ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu nhận ra nhau, trong lòng bà cố đương nhiên vui mừng vì người có tình chung quy cũng sẽ thành quyến thuộc. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hết lòng vì Tiểu Diễm Thu của ông cố, bà cố đột nhiên cảm thấy mất mát không thôi. Nghĩ đến việc hiện giờ hai người họ đã tìm thấy nhau, sau này bản thân bà rốt cuộc sẽ đi đâu về đâu cũng không biết, nhịn không được trong lòng lại dâng lên cảm giác bi thương. Có điều cho dù là vậy, bà cố vẫn như trước đây không rơi một giọt nước mắt nào, trong lòng khẽ than thở hai tiếng, kéo Thanh Liên Nhi xoay người bước ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa sau của Thanh Vân Phường, bà cố và Thanh Liên Nhi đứng trong một con hẻm không người, lại nhịn không được thở dài mấy cái. Vốn muốn quay về quán trọ, lại sợ ông cố tôi lát nữa trở ra không tìm được xe kéo. Muốn ở lại đợi một lúc, nhưng lại sợ hai người họ đêm nay muốn tâm tình với nhau, mình còn đợi ở đây để làm gì?
Lúc này, trong lòng bà cố có trăm loại mùi vị, không có ai để trút bầu tâm sự, muốn khóc cũng không có lí do để khóc.
Tiểu Diễm Thu nhà người ta đã đính ước với Thẩm Lão Tam trước, bọn họ cùng nhau trải qua mưa gió thăng trầm cuối cùng đã gặp được nhau. Trên thế gian này còn có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này sao? Thế nhưng Thạch Ấu Đường ta ở đây lại định làm gì?
Bà cố tôi trước nay chưa từng chịu đựng những đau khổ này, bà không biết ngọn nguồn của nỗi đau, cũng không biết thứ này rốt cuộc là gì? Lẽ nào là tình yêu sao? Lẽ nào là phân ly sao?
Bà cố muốn khóc, muốn hét thật to, thế nhưng thế gian này rộng lớn là vậy, biết khóc cùng ai, hét cùng ai đây?
Nghĩ đến đây bà cố không khỏi thở dài.
Thanh Liên Nhi nhẹ nhàng bước đến nắm lấy tay bà cố nói, tiểu thư, chúng ta về thôi.
Bà cố nhìn đôi mắt ngấn lệ của Thanh Liên Nhi dưới ánh đèn đường, khe khẽ gật đầu. Lúc bước lên xe, người kéo xe hỏi bà muốn đi đâu, bà cố mấp máy môi nhưng chưa nói được câu nào nước mắt đã rơi lã chã, ôm lấy Thanh Liên Nhi khóc nấc lên.
Thanh Liên Nhi biết trong lòng bà cố rất uất ức, thấy bà khóc, cô nàng cũng nhịn không được khóc theo, khóc còn thê thảm hơn cả bà cố tôi.
Người kéo xe nhìn thấy hai cô gái vừa lên xe của mình ngồi đã ôm nhau khóc nức nở, đi cũng không được, ở cũng không được, đứng lại nhìn cũng không được. Ngập ngừng một lát bèn lấy ra chiếc khăn lau mồ hôi trắng tinh, đưa đến trước mặt chủ tớ hai người họ, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Thanh Liên Nhi vốn có chút ghét bỏ đối với chiếc khăn lau mồ hôi của người kéo xe, thế nhưng khăn tay của cô nàng đã bị nước mắt thấm ướt hết. Thanh Liên Nhi nhận lấy khăn của người kéo xe lau lau nước mũi, chiếc khăn này vậy mà lại có mùi xà phòng rất thơm. Hai người ôm nhau khóc cả buổi, đương nhiên cổ họng khàn đặc, mí mắt cũng sưng hết cả lên, lại không biết đã xì mũi bao nhiêu lần.
Thanh Liên Nhi đem chiếc khăn đã ướt đẫm nước mắt trả lại cho người kéo xe, người kéo xe vốn thò tay ra muốn lấy, nghĩ một lúc lại nói, các cô cứ giữ lại mà dùng.
Thanh Liên Nhi nhìn nhìn chiếc khăn, trong này toàn là nước mắt nước mũi của mình, trả lại cho người ta cũng thật sự rất quá đáng.
Bà cố tôi khóc thoải mái rồi, trong lòng cũng nghĩ thông suốt, đừng ở đây đợi nữa, Thẩm Lão Tam đó có tay có chân có não, chẳng lẽ lại không tìm được đường về sao, đợi hắn làm gì. Nếu như không quay về càng tốt, sáng sớm ngày mai và bà Thanh Liên Nhi sẽ lên đường về thẳng nhà. Thẩm Lão Tam ở Bắc Bình muốn làm gì thì cứ làm đi.
Về đến Từ Châu rồi, việc đầu tiên là nhờ Thẩm gia viết cho mình một bức thư từ hôn. Không chịu viết cũng được, bây giờ chẳng phải đang thịnh hành kiểu đăng báo ly hôn sao? Bà biết rằng, năm ngoái Văn Tú nương nương cũng đã chủ động ly hôn với hoàng đế Phổ Nghi. Mặc dù trên báo đều nói hoàng đế Phổ Nghi bỏ Văn Tú nhưng người dân đều biết thật sự đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Lão Tam không chịu ly hôn, vậy cũng không làm gì được.
Bà cố hạ quyết tâm nói với Thanh Liên Nhi, chúng ta về quán trọ thôi.
Thanh Liên Nhi đáp một tiếng, nói với người kéo xe, được rồi, đừng đợi nữa, chúng ta đi thôi.
Người phu xe kéo xe đi, nói với bà cố tôi, các cô ngồi cho vững nhé. Vừa đi được vài bước, quay đầu lại, còn chưa kịp nhấc chân chạy, Tiểu Cô Lộc đã bước vội ra cửa, nhìn thấy chủ tớ hai người trên xe kéo lập tức mở miệng hét lớn, Thạch cô nương Thanh Liên Nhi cô nương, hai vị dừng bước.
Người kéo xe dừng lại, hỏi hai người họ, đang gọi các cô phải không? Bà cố tôi nhìn một cái, gật đầu nói phải.
Tiểu Cô Lộc thấy người kéo xe đứng lại, vội chạy tới đứng bên cạnh xe kéo nói với bà cố tôi, cô nương nhà ta và tam gia mời hai vị cô nương vào trong.
Bà cố do dự một hồi, nghĩ đi nghĩ lại, được, vẫn là làm phiền cậu ở đây đợi chúng tôi một lát. Chủ tớ hai người xuống xe, Thanh Liên Nhi móc ra một đồng bạc đưa cho người kéo xe, rồi theo Tiểu Cô Lộc bước vào cửa sau của Thanh Vân Phường lần nữa.
Vào đến cửa, Tiểu Cô Lộc cũng không dừng bước, trực tiếp dẫn hai người vào bên trong phòng. Vào đến nơi bà cố vừa nhìn liền thấy ông cố và Yên Chi cô nương đang ngồi trên băng ghế phía sau bàn đá, mắt ai nấy đều đỏ hoe, nhìn dáng vẻ này, có lẽ cũng vừa mới khóc xong một trận.
Yên Chi nhìn thấy hai người bước vào, liền đứng dậy chào hỏi bà cố tôi, ra hiệu cho bà ngồi xuống.
Bà cố tôi ngồi xuống bên bàn, Thanh Liên Nhi đứng ở sau lưng bà.
Yên Chi cô nương hắng giọng nói, không ngờ chuyện lại thành ra thế này, ta cũng không nghĩ bản thân mình và Thẩm Tam kiếp này còn có ngày gặp lại nhau, việc này trước tiên ta muốn cảm ơn Thạch cô nương, nếu như không có cô, ta và Thẩm Tam kiếp này chưa chắc có cơ hội gặp lại.
Nghe Yên Chi cô nương nói vậy, bà cố không biết nên đáp lại thế nào cho phải, nhưng đã nói đến đây, dù thế nào cũng phải đáp lại một câu đúng không? Bà cố tôi cũng hắng giọng nói, duyên phận trên thế gian này vốn là chuyện đã định sẵn, hôm nay hai người gặp nhau, cho dù có ta hay không cũng đều có thể tìm thấy nhau thôi.
Yên Chi nghe bà cố tôi nói những lời này, khẽ mỉm cười, Thạch cô nương, chuyện giữa ta và Thẩm Tam chắc hẳn cô cũng đã biết rồi. Nếu nói duyên phận, vậy thì duyên phận giữa ta và chàng ấy đến đây là chấm dứt, về sau Thẩm Tam xin nhờ cậy Thạch cô nương.
Bà cố tôi không ngờ Yên Chi cô nương lại nói vậy, nghe đến đây liền có chút sững sờ, bà quay sang nhìn ông cố tôi, thấy biểu cảm trên gương mặt ông vẫn chẳng có gì thay đổi. Có lẽ hai người đã bàn bạc với nhau xong cả rồi.
Yên Chi nhìn nét mặt của bà cố tôi, lại cười một hồi rồi nói, có lẽ Thạch cô nương sẽ cảm thấy kì lạ tại sao ta lại nói những lời này, rõ ràng vượt trăm núi ngàn sông không dễ dàng gì mới gặp lại nhau một lần, lẽ ra nên có một kết cục tốt mới phải. Không giấu gì Thạch cô nương, ta mà cô nhìn thấy bây giờ, đã âm dương cách biệt với thế gian này rồi.
Bà cố tôi nghe Yên Chi cô nương nói đến đây, lại ngẩn người lần nữa. Muốn mở miệng hỏi, lại không biết nên hỏi cái gì.
Yên Chi nhìn dáng vẻ này của bà cố tôi lại nói, ta biết trong lòng cô hiện giờ có rất nhiều nghi vấn, nhưng chuyện này không phải một hai câu là có thể nói rõ được. Năm ngoái ta đã chết rồi, nhưng sau khi chết lại không cam tâm ra đi như vậy. Vừa hay gặp được một dị nhân giang hồ chỉ ta một cách, để ta có thể nán lại nhân gian này lâu hơn một chút. Sở dĩ ta lưu luyến trần gian không đi, cũng là bởi vì còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, ta muốn được gặp Lão Tam lần cuối. Bây giờ gặp được rồi, ta đã có thể yên tâm rời đi.
Bà cố nghe vậy, nhất thời trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như Yên Chi cô nương đã chết rồi, vậy Tiểu Cô Lộc này, còn có người hầu già nấu cơm rót trà, bọn họ là ai?
Nhưng lời này, bà cố chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra được.
Yên Chi cô nương lại nói tiếp, từ hôm ta gặp cô, ta đã cảm thấy cô là một người rất tốt, Lão Tam miễn cưỡng cũng có thể xứng với cô. Hai người sau này ở lại nhân gian cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp, khi nào nhớ ta thì thắp vài nén hương, nhắc đến ta một chút là được, không nhớ cũng không sao, chỉ cần hai người sống tốt là được rồi. Yên Chi cô nương nói xong, rút một chiếc vòng màu xanh lục từ trên cổ tay xuống, nắm lấy cánh tay của bà cố tôi đeo vào.
Bà cố nhìn chiếc vòng màu sắc xanh biếc trong suốt, biết không phải là một món đồ đơn giản, muốn tháo ra. Nhưng Yên Chi cô nương nói, hai người cử hành đại hôn, ta cũng không chuẩn bị thứ gì, đây xem như là quà mừng. Cô không muốn, là đang coi thường món quà này sao?
Bà cố vội đứng dậy nói, không phải, thứ này quá quý giá rồi, ta không dám nhận.
Yên Chi cô nương cười nói, có gì mà không dám nhận, ta đã không còn trên dương gian này nữa rồi, cần thứ này để làm gì chứ? Cô đeo nó, cũng là một sự ghi nhớ, nhìn thấy nó liền nhớ đến ta. Đây cũng là một chút ích kỷ tư lợi của ta, cô nói xem đúng không?
Bà cố nghe Yên Chi cô nương nói vậy, đành phải nhận lấy. Vốn còn muốn nói mấy câu cảm ơn, nhưng lại không biết nên nói thế nào. Ngay lúc này, Yên Chi cô nương lại lấy ra một hộp trang sức bằng vàng và bạc, đem tất cả tặng hết cho Thanh Liên Nhi, nói Thanh Liên Nhi là một cô nương tốt, còn nói xem cô ấy như là muội muội của mình vậy.
Thanh Liên Nhi nhận quà, đương nhiên vui mừng hớn hở, liền gọi Yên Chi cô nương một tiếng, tỷ tỷ.
Lời đã nói xong, quà cũng tặng xong, Yên Chi cô nương lại dặn dò ông cố tôi vài việc, nói xong Yên Chi cô nương nói, trời đã khuya rồi ta không giữ mọi người lại nữa, mọi người cũng nên đi rồi, lần tới khi mọi người đến Bắc Bình, có lẽ ta đã không còn ở đây nữa.
Những lời này của Yên Chi cô nương khiến mọi người có mặt ai nấy đều đau xót trong lòng. Ông cố tôi không kiềm được nước mắt, muốn nói gì đó với Yên Chi cô nương, lời còn chưa nói ra, đã nghe trong viện vang lên tiếng nũng nịu của một cô gái, chà chà, nhìn không ra Thẩm Lão Tam lại là một người đàn ông si tình như vậy nha.
Ông cố và bà cố nghe được giọng nói này, cả mặt đều biến sắc. Hai người cùng lúc hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn trong viện, một cô gái tóc mây xinh đẹp y phục tung bay trong gió, đây không phải hồ ly mặt đen thì còn có thể là ai?
Bình luận facebook