Nguyên nhân bà cố tôi đích thân đưa danh thiếp rất đơn giản, chính là muốn nhìn thử xem Trương Bộ Vân rốt cuộc có mặt mũi như thế nào, nhân tiện cũng xem thử có thể gặp được ông cố tôi hay không. Nhưng khi bà cố đến Tương Châu, mới biết Trương Bộ Vân không có ở đó, đã cùng các anh em quay về Đại Song Miếu rồi.
Trương Bộ Vân là một người đầy mưu mô, sở dĩ hắn có thể làm nên nghiệp lớn không phải chỉ dựa vào việc đánh đánh giết giết, mà còn bởi sự lanh trí của mình nữa. Hai năm trước, hắn thông đồng với quân đồn trú trên địa bàn, lấy danh nghĩa của quân đội, dẫn theo đám thổ phỉ giết chết Phó Lập Đường hội trưởng liên trang Bắc Doanh và thay thế vị trí của hắn. Sau đó rất nhiều thổ phỉ đã đến nương nhờ Trương Bộ Vân.
Thế lực ngày một lớn, Trương Bộ Vân tự mình thành lập thêm vùng thứ 8 và đảm nhiệm chức hội trưởng hội liên trang. Sau khi trở thành người đứng đầu của hai liên trang, tên Trương Bộ Vân này còn chơi trò tiên nhân đoán mệnh.
Hắn ta mua chuộc vợ của Tôn Đức ở trấn Cảnh Tri huyện An Khâu, người này có một sức ảnh hưởng nhất định, được mệnh danh là cận thân của hồ tiên Hồ Tam Thái Gia, có thể chữa được bách bệnh, biết trước được xui rủi của con người.
Vợ của Tôn Đức trắng trợn khen ngợi vận mệnh của Trương Bộ Vân có quý nhân phù trợ, đường thăng quan rộng mở, tương lai sẽ trở thành tỉnh trưởng của tỉnh Sơn Đông. Vì vậy Trương Bộ Vân đã mượn vốn xây dựng một ngôi miếu cho Hồ Tam Thái Gia ở làng Vương Giao gần với Đại Song Miếu và dựng tượng thần ở đó. Hôm nay thật không trùng hợp, vừa đúng lúc hắn đến đó chủ trì nghi thức khai miếu.
Bà cố tôi vừa nghe vậy, đã không gặp được Trương Bộ Vân, cũng không gặp được ông cố, vốn dĩ Thanh Liên Nhi còn bảo bà đi nghe ngóng tin tức, bà cố lại nói, đây không phải là lúc để hỏi thăm tin tức về ông cố tôi.
Lưu Kim Toả đưa ra một chủ ý, chúng ta vì đưa danh thiếp mới đến đây, hơn nữa bây giờ Trương Bộ Vân đang ở miếu Hồ Tam Thái Gia, hay là chúng ta cũng đến đó thử đi. Nghi lễ hôm nay quan trọng như vậy, tên Trương Bộ Vân đó nhất định sẽ mặc một bộ trang phục lộng lẫy đến dự, hơn nữa con hồ ly mặt đen bắt cóc Tiểu Diễm Thu đương nhiên cũng sẽ đến đó.
Bà cố nghe vậy cảm thấy vô cùng có lý, hỏi rõ đường đi, bốn người liền lên ngựa đến Vương Giao.
Đi cùng với ba người con gái bọn họ còn có hoàng bì tử râu quai nón. Trên đường đi bà cố tôi lại hỏi hắn ta vài câu hỏi, tên râu quai nón này không tính là thổ phỉ chuyên nghiệp, cho nên những câu trả lời của hắn cũng chỉ là đáp án nửa vời. May mà có Lưu Kim Toả, cách thức hành sự của thổ phỉ Lưu Kim Toả cũng nắm được khá rõ ràng, bởi vì loại thủ đoạn này không chỉ Trương Bộ Vân mà Lưu Hắc Thất cũng đã từng dùng qua, cô ấy trước đây đã nghe Tiểu Phan An nói về chuyện này.
Lúc bốn người họ đến được Tương Châu thì trời đã sáng, theo tốc độ này, trước buổi trưa có thể đến được Vương Giao. Tiếc là bà cố tôi và Thanh Liên Nhi không thạo cưỡi ngựa, hơn nữa lúc cưỡi ngựa mông bị ma sát rất đau. Đến giữa đường phải dừng lại, lúc đến được Vương Giao, lễ khai miếu đã gần xong.
Đoàn múa lân, còn có múa ương ca, tất cả đều sắp kết thúc. Bà cố nhìn thấy vậy liền có chút sốt ruột. Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi, như này vẫn chưa xong đâu, trước hết bọn họ sẽ thắp hương cúng bái, làm xong những chuyện này sẽ đến lượt vợ của Tôn Đức lập đàn làm pháp sự. Nói trắng ra, chuyện pháp sự này cũng chỉ là giả thần gạt quỷ. Vợ của Tôn Đức làm xong pháp sự thì bắt đầu biễu diễn, giống như chúng ta nhìn thấy, những người đang đeo mặt nạ búp bê múa ương ca, còn có đoàn múa lân và rồng. Sau khi những chuyện này kết thúc, Trương Bộ Vân còn phải lên đọc một bài diễn văn.
Nghe Lưu Kim Toả giải thích xong, bà cố tôi mới thấy nhẹ nhõm một chút. Vậy hôm nay nhất định có thể nhìn thấy được Trương Bộ Vân. Lưu Kim Toả còn nói với bà cố tôi, chúng ta đã đến rồi, sao lại không đến cửa miếu tham dự nghi lễ, ít nhất cũng để Trương Bộ Vân biết được chúng ta cũng là nhân vật có tiếng. Đến lúc hắn quay về nhìn thấy danh thiếp, đây chẳng phải rất hợp lẽ sao?
Bà cố nghe thấy cũng có lý, thế nhưng đăng lễ như vậy thì phải góp bao nhiêu tiền? Lưu Kim Toả nói, không cần sợ, chúng ta lên phía trước xem thử, người ta bỏ bao nhiêu chúng ta bỏ bấy nhiêu.
Bà cố nhìn thấy nghi lễ khai miếu phô trương rình rang như vậy, trong lòng có chút lo lắng. Lúc bà và Thanh Liên Nhi đến đây, bởi vì là đưa danh thiếp nên trên người cũng không có bao nhiêu tiền. Cho nên nhìn thấy mọi người phô trương như vậy, bà cảm thấy, việc quyên góp cho đại lễ này ít nhất cũng phải mất ba đến năm trăm đồng đại dương.
Thế nhưng khi đến nơi nhìn một cái, bà cố suýt chút nữa bật cười, chỉ thấy con số ghi trong sổ đăng ký rất nhỏ, Lý Tứ ở thôn Trương góp 1 tệ, Hàn Ngũ ở thôn Lý góp 3 tệ. Thấy vậy, bà cố đã nắm được vấn đề, bảo Thanh Liên Nhi lấy ra 10 tệ đập lên bàn. Người lo liệu việc đăng ký tham dự nghi lễ nhìn một cái, thấy bốn người đi tới gương mặt xa lạ, nghi hoặc hỏi, không biết bốn vị đây là…
Lưu Kim Toả chắp tay, giọng điệu có phần hơi thô lỗ nói, đây là đương gia của chúng tôi, mới đến nơi này, muốn xin một bát cơm tối. Cho nên chút lòng thành không thể hiện đủ sự ngưỡng mộ, bọn ta muốn tiếp kiến Trương đại đương gia một lát.
Người quản việc nghe Lưu Kim Toả nói vậy, nhướng mi mắt lên hỏi, vị đương gia này xưng hô thế nào?
Tối hôm qua ba người họ đã bàn bạc xong cả rồi, nếu phải dùng một cái tên để gọi thì cứ lấy họ của bà cố tôi. Còn tên thì vẫn sẽ là tên của bà cố, chỉ có điều không giữ nguyên mà thay đổi một chút. Thạch Ấu Đường không còn tên là Thạch Ấu Đường nữa, mà sẽ đổi thành Thạch Hựu Đường. Người quản việc hỏi họ đến từ đâu, ở trong quyển sổ đăng ký viết 6 chữ Thạch Hựu Đường trấn Phượng Đài, bên dưới là số tiền quyên góp, 10 đồng đại dương.
Vừa đăng ký xong, bên này đám múa lân, múa ương ca, tiếng kèn xô-na, tiếng trống đánh, tiếng gõ chuông, tất cả đều dừng lại. Một giọng nói lanh lảnh cất lên, xin kính mời hội trưởng hội liên trang Trương hội trưởng lên phát biểu nghi thức khai miếu, mọi người cùng hoan nghênh nào. Đám đông người xem xung quanh sôi nổi vỗ tay, lúc này bà cố tôi và ba người còn lại nhìn thấy trên khán đài dựng ngay trước cửa miếu, một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, tầm khoảng 28 tuổi đang chậm rãi bước lên bục. Thanh Liên Nhi nhìn thấy, thấp giọng nói với bà cố tôi, cô xem đi, tai của người đàn ông này rất to đó.
Bà cố nghe Thanh Liên Nhi nói vậy, cẩn thận nhìn kĩ lại, phải không? Người đàn ông cao gầy này, khuôn mặt khá đen, xương gò má cao, thân hình mảnh mai, thế nhưng lại không khiến đôi tai to bị lộ ra ngoài cách rõ ràng.
Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi, người này chính là Trương Bộ Vân rồi.
Trương Bộ Vân bước lên bục khẽ mỉm cười, dùng giọng ở vùng Giao Châu Sơn Đông để nói chuyện, chào mọi người, nghi thức khai miếu hôm nay đã diễn ra rất suôn sẻ. Hồ Tam Thái Gia cũng là một người nổi tiếng là linh nghiệm, mọi người đến đây cúng bái, có bệnh khỏi bệnh, có hoạ giải hoạ, muốn thăng quan có thể thăng quan, muốn phát tài cũng có thể phát tài. Tôi là một người tương đối thô kệch, những thứ khác không nói, tôi chỉ nói câu này, chỉ cần Trương Bộ Vân tôi còn sống ngày nào, tôi nhất định sẽ bảo đảm cho tất cả mọi người có cuộc sống tốt đẹp ngày ấy. Được rồi, những lời tôi muốn nói chỉ bấy nhiêu đây thôi. Vì buổi lễ khai miếu này của chúng ta, tôi đã đặc biệt mời Thẩm Tam Gia từ Từ Châu đến đây, tiếp sau đây xin mời Thẩm Tam Gia lên phát biểu đôi lời.
Trương Bộ Vân nói xong, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang dội như sấm, còn có tiếng huýt sáo, tóm lại là rất náo nhiệt. Nghe động tĩnh phía bên dưới, Trương Bộ Vân không để lộ ra biểu cảm gì, chỉ giơ tay, ông cố tôi liền từ dưới bục bước lên.
Bà cố nhìn thấy ông cố, nhất thời có chút tức giận. Bà cũng không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng vừa nhìn thấy ông cố thì liền muốn nổi nóng. Nghĩ đến việc ba người họ lén lén lút lút từ trên núi Thanh Thạch đến đây, trên đường cứ vì sự an nguy của ông cố mà lo lắng không thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của ông cố, dường như căn bản không có chuyện gì cả. Thử nói xem có khiến người ta tức giận hay không?
Giống như những gì bà cố nghĩ, ông cố từ dưới bục bước lên, vô cùng ung dung thoải mái. Tia sáng đầu xuân chiếu vào, ông cố mặc trên người một chiếc áo hai lớp màu xanh ngọc, bên trong là trường bào bằng lụa đen, đầu tóc gọn gàng, phong thái đó dáng vẻ đó càng lấn áp Trương Bộ Vân vạn lần.
Ông cố bước lên khán đài, khẽ mỉm cười, liếc nhìn trái phải một lượt, sau khi nhìn xong, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, không ai mở miệng nói chuyện, không có tiếng vỗ tay, cũng không còn tiếng huýt sao. Thanh Liên Nhi thấy vậy nhỏ giọng nói bên tai bà cố tôi, Tam Gia thật có bản lĩnh.
Bà cố tôi chẳng ừ hử gì cả, thật ra trong lòng bà cũng cảm thấy lúc này đây khi ông cố đang đứng trên khán đài, quả thực là khí chất bất phàm. So với tên thô kệch như Trương Bộ Vân, ông cố quả thật rất nổi bật, có điều bà cố lập tức viện ra một cái cớ, có thể là do bộ quần áo mới đang mặc trên người chăng.
Thế nhưng, quần áo mới này lấy từ đâu ra? Bà cố có chút khó hiểu.
Ông cố ở trên khán đài khẽ ho một tiếng, nói, xin chào các hương thân phụ lão, huynh đệ tỷ muội, để đáp lại lời mời chân tình của Trương hội trưởng, ta từ Từ Châu đến nơi này, bản thân rất lo sợ. Hôm nay được tham dự lễ khai miếu Hồ Tam Thái Gia, ta vô cùng vui mừng. Ta và Hồ Tam Thái Gia đã quen biết nhau khi ở Bắc Bình, giao tình của cả hai vô cùng thân thiết, ta đối với Hồ Tam Thái Gia cũng rất kính trọng, ngài ấy đối với ta mà nói vừa là bạn vừa là thầy.
Bản lĩnh của Hồ Tam Thái Gia, không chỉ ở vùng này, cho dù là ở Bắc Bình, ở ba tỉnh phía Đông, đều vô cùng nổi danh. Ta và Hồ Tam Thái Gia có duyên qua lại vài lần, rất cảm phục bản lĩnh của ngài ấy, hơn nữa Hồ Tam Thái Gia ở Bắc Bình và 3 tỉnh phía Đông đã nhận được rất nhiều sự yêu quý của mọi người. Có thể nói là cầu được ước thấy, là báu vật trong lòng người dân chúng ta. Hôm nay là ngày đầu tiên khai miếu, ta không làm chậm trễ việc mọi người thắp hương nữa. Cuối cùng xin chúc cho cuộc sống của mọi người ngày càng tốt đẹp hơn, ngày qua ngày càng sung túc thịnh vượng.
Ông cố tôi nói xong những lời này, đứng trên khán đài khom mình cúi chào, sau đó bước xuống, bộ dạng và phong thái ấy anh tuấn khí thế không nói nên lời. Khiến Thanh Liên Nhi nhìn đến hai mắt lấp lánh, nói với bà cố tôi, không ngờ Tam Gia còn có bản lĩnh này nữa.
Bà cố hừ một tiếng, bản lĩnh hay không bản lĩnh gì thì vẫn phải để chúng ta đến tìm hắn.
Bà cố nói xong quay sang nhìn Lưu Kim Toả hỏi, Kim Toả tỷ, tiếp theo chúng ta nên….
Lưu Kim Toả nghe bà cố nói, liền cắt ngang lời bà đáp, Thạch đương gia, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta quay về núi đi. Chờ tin của Trương hội trưởng là được rồi.
Bà cố tôi nghe Lưu Kim Toả nói vậy, mới cảm thấy lời nói của bản thân có chút sai sót, đột nhiên lại vô thức gọi Lưu Kim Toả là tỷ, rốt cuộc vẫn là Lưu Kim Toả hiểu chuyện hơn nhiều. Nếu lỡ như có người nào đó vô tình nghe thấy lời này, vậy thì phiền phức rất lớn.
Ba người cùng với tên râu quai nón lập tức trở về trấn Phượng Đài.
Sau khi về đến trấn Phượng Đài, chính là thời gian chờ đợi trong đau khổ, sự chờ đợi này là cảm giác khó chịu nhất trên đời. Thế nhưng không thể không chờ, bởi vì không chờ được thì cũng không thể tuỳ tiện đến Tương Châu. Thứ nhất, từ góc độ của thổ phỉ mà nói, điều này là vượt quá giới hạn, là phá vỡ quy tắc. Đến lúc đó, nếu như bị người khác phát hiện, chuyện này sẽ rất phiền phức, đừng nói tới việc qua lại thân thiết, rất có thể sẽ phải động đến cả binh đao. Thứ hai, theo cái nhìn của những cô gái bọn họ, đã chọn đi nước cờ thông minh như vậy thì không thể rút dây động rừng.
Đợi đến ngày thứ hai, bà cố tôi thực sự có chút nôn nóng. Lưu Kim Toả nói với bà, không cần gấp, chúng ta mới chỉ đợi có hơn một ngày, nhiều nhất là đến ngày kia. Với tính cách của Trương Bộ Vân, hắn muốn nhanh chóng khuếch trương đội quân của mình, nhất định sẽ đưa thiếp mời đến cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta danh chính ngôn thuận đến là được rồi.
Bà cố tôi đương nhiên biết Lưu Kim Toả nói đều là thật, thế nhưng dù sao bà cũng chưa từng trải qua những việc này, cuối cùng chỉ đành tự thuyết phục bản thân mình bình tĩnh lại, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.
Thấy bà cố tôi đã bình tĩnh hơn, Lưu Kim Toả lại nói, không bằng mấy ngày này chúng ta đi xem thử đám hoàng bì tử tập luyện thế nào rồi đi, nếu có vấn đề gì chúng ta cũng nhanh chóng có sự chuẩn bị, đừng để đến lúc xảy ra chuyện lại trở tay không kịp.
Theo như con hoàng bì tử già nói, có rất nhiều hoàng bì tử sinh sống bên trong khe núi, có thể lên đến mấy trăm con. Nhưng có thể thành thục thuật biến hoá thì chỉ có vỏn vẹn mười mấy con. Dù sao bọn chúng xuống núi vốn cũng không phải thật sự đánh phá cướp bóc, chỉ là biến thành bộ dạng của những tên thổ phỉ, doạ nạt dân chúng, vơ vét chút tiền của, lương thực mà thôi. Ngay cả phụ nữ họ cũng không cướp.
Hoàng bì tử già còn nói, bên dưới chân núi vốn có một gia đình, con gái lớn nhà họ rất xinh đẹp, bởi vì thật sự quá nghèo, cơm cũng không có mà ăn, nên đã sẵn lòng để bọn thổ phỉ bắt lên núi. Có điều cô gái này rất xui xẻo, ngày đầu tiên quyết định theo bọn thổ phỉ lên núi, lại gặp trúng bọn hoàng bì tử. Lúc đó dẫn đầu cả đám cũng là tên râu quai nón, xuống núi rồi, nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp đang đứng ở bên đường nhìn hắn bằng đôi mắt đói khát, hắn đã rất hoảng sợ.
Tên râu quai nón vốn không phải thật sự sợ cô gái đó, mà là sợ cô gái này sau khi theo mình lên núi, không biết sẽ bị Tiểu Hoa xử lý thế nào nữa.
Râu quai nón không hề để ý gì đến cô gái này cả, ở trên đường đi dạo 2 vòng, cướp được 200 cân cao lương, thêm 2 đồng đông dương nữa thì quay về.
Hành động này của râu quai nón khiến cô gái rất ảo não, còn cho rằng nguyên nhân là vì ngoại hình của mình. Cô cố ý quay về nhà, vẽ lại chân mày, bôi son đỏ, dặm thêm ít phấn trên mặt. Có điều như vậy cũng vô ích, lần thứ 2 lại đụng phải tên râu quai nón.
Lần này, cô gái giương mắt nhìn chằm chằm vào tên râu quai nón đang cưỡi trên một con ngựa, gió cuốn mưa tan rít gào thổi qua, hắn chẳng thèm nhìn cô gái lấy một lần, điều này khiến cô ấy có chút thất vọng.
Cô gái còn từng muốn tự sát, cô nghĩ rằng thế giới này bị làm sao vậy, lẽ nào bọn thổ phỉ đều không còn muốn cướp phụ nữ nữa sao?
Sau khi phiền muộn một hồi, cô gái quyết định sẽ dốc hết sức lần cuối cùng, nếu như đám thổ phỉ này thực sự không cướp mình đi, vậy thì mình sẽ chủ động dâng tới cửa.
Đến lần thứ 3 cô ấy đã đạt được ý nguyện, gặp được Hồng Lão Cửu của núi Nghi Mông. Nhìn thấy cô nương một mình đứng bên đường, dáng vẻ do dự bất lực, Hồng Lão Cửu cưỡi ngựa chạy vụt qua bên cạnh cô gái, cánh tay thô kệch to lớn kẹp cô gái đưa lên lưng ngựa.
Cô gái nhìn thấy dáng vẻ này của Hồng Lão Cửu, cảm động đến bật khóc. Mở miệng lầm bầm nói, ngài không biết ta đã đợi bao lâu rồi đâu, cuối cùng ta cũng đợi được rồi.
Nhìn thấy cô gái nước mắt giàn giụa, Hồng Lão Cửu không có phản ứng gì, còn cho rằng cô gái này bị mình doạ sợ. Cho đến khi nghe những lời cô gái nói, Hồng Lão Cửu cũng bị làm cho cảm động, hắn cảm thấy như mình đã gặp được tri kỉ rồi vậy. Từ đó trở đi, Hồng Lão Cửu đã chỉ dạy cho cô gái rất nhiều kĩ nghệ, bắn cung, cưỡi ngựa, bày binh bố trận. Sau này cô gái đã trở thành một nữ thổ phỉ lừng danh ở vùng núi Nghi Mông, tên là Triệu Ma Ma.
Bà cố tôi vì để phô trương thanh thế, đã bàn bạc với hoàng bì tử già, ít nhất cũng phải có một trăm con hoàng bì tử biến được thành người thì mới ổn. Nếu không, chỉ dựa vào mười mấy người này, có đi đến đó cũng không tạo ra được chút khí thế nào.
Đương nhiên tất cả chủ ý này đều do Lưu Kim Toả nói với bà cố. Ý của Lưu Kim Toả rất rõ ràng, nếu như chúng ta chỉ đem 20, 30 người đến Tương Châu, Trương Bộ Vân đó cũng sẽ không coi trọng chúng ta. Chúng ta muốn kéo gần mối quan hệ với Trương Bộ Vân thì nhất định phải có ưu thế về quân số. Chỉ có cách thân thiết với Trương Bộ Vân, mới có thể biết được Thẩm Lão Tam và Tiểu Diễm Thu đang bị nhốt ở đâu, như vậy mới có cách cứu được họ, nếu không thì chuyện gì cũng đừng hòng làm được.
Bà cố tôi nghe Lưu Kim Toả nói những lời này, tự bản thân cũng cho là rất chính xác, cho nên mới nói ra con số đó với hoàng bì tử già, hơn nữa bà cố đã đưa ra một con số vô cùng rõ ràng, ít nhất phải là một trăm năm mươi người.
Hoàng bì tử già đáp lại có phần khó khăn, một trăm năm mươi người? Cả đám hoàng bì tử trên khe núi của bọn họ tính hết cũng chỉ được ba trăm, đấy là đã tính cả đực cái già trẻ rồi. Nếu như chỉ yêu cầu những người trẻ tuổi, một trăm năm mươi người này căn bản là không thể tập hợp đủ được.
Bà cố nói, không cần phải là những tên trẻ tuổi, chúng ta không phải đi đánh cướp, chỉ cần có thể biến thành hình người là được.
Hoàng bì tử già nghe bà cố tôi nói vậy bèn đáp, việc này thì có thể, nhưng một trăm năm mươi người này đi đến Tương Châu rồi trở về, giữa đường chắc chắn sẽ hiện lại nguyên hình.
Sau khi bà cố nghe câu này, suy nghĩ một lúc rồi nói với hoàng bì tử già, không cần thiết phải để một trăm năm mươi người đó đi hết cả, đến lúc bảo Trương Bộ Vân đến cũng được.
Hoàng bì tử già nghe cách nghĩ của bà cố tôi thì nói, được, cô đã yêu cầu vậy thì chúng ta cứ làm thôi.
Cứ như vậy, hoàng bì tử già đã bắt đầu huấn luyện cho một trăm năm mươi con hoàng bì tử học cách biến thành người.
Bà cố tôi từ Huyền Lão Động bước ra, đi đến bên cạnh khe núi. Hoàng bì tử già cũng đang ở đây huấn luyện cho một trăm năm mươi con hoàng bì tử biến thành người. Thật ra cũng chỉ có hơn một trăm con cần phải tập luyện. Thế nhưng hơn một trăm con hoàng bì tử đứng cùng với nhau, nhìn vào cũng thấy rất ấn tượng. Có điều bà cố nhìn hơn một trăm con hoàng bì tử biến thành người, có chút lo lắng trong lòng.
Không phải là hơn một trăm con hoàng bì tử biến thành người không tốt, mà là vô cùng không tốt.
Trong hơn một trăm con hoàng bì tử này, chỉ có một số ít là có thể hoàn toàn biến thành người, đại đa số còn lại đều chỉ có thể biến được 1 bộ phận, có con thì biến ra được chân, có con thì chỉ biến được cái mông. Còn có một số con, nửa bên trái là người, nửa bên phải lại là chồn. Dù sao cũng là đủ loại hình dáng kì quái, thứ gì có thể tưởng tượng được đều có.
Bà cố càng nhìn càng thấy không vừa lòng, thế nhưng không hài lòng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thúc giục bọn họ. Dẫu sao đây cũng không phải là chuyện bản thân có thể thay đổi được, bà cố nghĩ, chỉ đành đợi đến tối, bàn bạc lại với hoàng bì tử già xem sao.
Bà cố quyết định xong, còn muốn ở lại nhìn xem một lát. Lúc này hoàng bì tử râu quai nón cầm trên tay một bức thư, tung ta tung tăng chạy đến, hét lớn, Tương Châu gởi thiếp mời đến.
(Còn tiếp)
Bình luận facebook