Lúc bà cố vẫn còn chưa bước vào hang động, đã cảm thấy bên trong rất rộng, nhưng vào đến cửa mới phát hiện ra, cửa động chẳng qua cũng chỉ có thể chứa được một người đi vào.
Bà cố ngẫm nghĩ một lát mới hiểu, bởi vì vừa nãy người đứng ở cửa là con hoàng bì tử cài hoa nhỏ đó nên mới sinh ra cảm giác này.
Bà cố đi đến bên cạnh Tiểu Hoa, mới nhận ra Tiểu Hoa chỉ cao bằng phân nửa mình. Một người nhỏ nhắn như vậy đứng cạnh cửa động, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm giác cửa động khá rộng lớn.
Khi bà cố bước ngang qua Tiểu Hoa, phát hiện trên người cô gái này có một mùi hương rất thơm. Bà cố còn đặc biệt khen một câu, mùi hương trên người ngươi thơm thật, không biết là dùng hương liệu gì?
Tiểu Hoa nghe thấy bà cố khen mình, che miệng cười duyên dáng nói, đây là bí mật, ta không thể nói cho cô được.
Nhưng lúc Lưu Kim Toả bước qua Tiểu Hoa lại không khách sáo như vậy, hung dữ trợn mắt nhìn cô ta. Tiểu Hoa cũng không để bụng, ngược lại còn mỉm cười với Lưu Kim Toả. Lưu Kim Toả thấy Tiểu Hoa cười, cơn giận bỗng chốc tan biến, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.
Ba người bước vào trong Huyền Lão Động, mới phát hiện nơi này thật ra cũng không lớn lắm. Bên trong không có thắp đèn dầu, mà chỉ đặt ở giữa một chậu lửa. Cũng không biết trong chậu lửa này đang đốt loại củi gì, chẳng những không có một chút khói nào, mà còn khiến cả căn phòng được chiếu sáng rực rỡ.
Bên trong Huyền Lão Động chỉ có 3 người, một là con hoàng bì tử nhỏ chạy đi báo tin, hai là hoàng bì tử râu quai nón, còn lại chính là con hoàng bì tử mặt đầy nếp nhăn, dưới cằm có hàm râu trắng. Con hoàng bì tử này nhìn đã rất già rồi, không chỉ dưới cằm mọc đầy râu trắng, mà ngay cả lông trên người cũng đã rụng trụi lủi.
Quấn quanh người con hoàng bì tử già là một tấm chăn không rõ màu sắc, móng vuốt nhỏ nhắn ấy đang cầm một tẩu thuốc, hút phì phèo. Nhìn thấy ba cô gái bước vào, hoàng bì tử già hơi ngước đầu lên nhìn nhìn, sau đó khẽ gật đầu, đưa bàn tay đang cầm tẩu thuốc ra chỉ vào chỗ bên cạnh bếp lửa, mở miệng nói, đến đây, ngồi đi. Giọng nói có chút khàn khàn, lại có chút mệt mỏi.
Bà cố cúi chào hoàng bì tử già một cái, dẫn Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả đến ngồi bên bếp lửa. Sau khi ngồi xuống, bà mới nói, lão tiên sinh, lần này làm phiền ông rồi.
Thật ra lúc bà cố nói chuyện trong lòng cũng rất lo sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên bà đối mặt trực diện với một con hoàng bì tử đã thành tinh. Lúc đối mặt với Mộc Hương Ngọc vẫn bình thường, bởi vì bà cảm thấy Mộc Hương Ngọc là một tiểu nha đầu rất đáng yêu, cho nên không có quá nhiều gánh nặng về mặt tâm lý, cũng không xem cô ấy là yêu tinh. Nhưng lúc thật sự đối mặt với con hoàng bì tử già này, bà cố liền ý thức được, đây là một con yêu quái đã thành tinh.
Thật ra Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng không giữ được bình tĩnh. Nói đến lần trước bọn họ gặp Mộc Hương Ngọc chỉ kinh sợ chứ không rơi vào nguy hiểm, sau này còn có thể làm bạn với cô ấy. May mắn có ông cố tôi đứng ra giúp đỡ, mấy người con gái bọn họ vốn không hề có kinh nghiệm và bản lĩnh để đối phó với yêu quái. Lần này hai người họ cùng bà cố tôi ngồi xuống trước mặt con hoàng bì tử già, trong lòng họ cũng giống bà cố tôi, đều là lo lắng bất an.
Con hoàng bì tử già nghe những lời bà cố nói xong thì khẽ mỉm cười đáp, chúng ta có thể gặp được nhau âu cũng là duyên phận. Không thể nói là làm phiền hay không làm phiền được.
Bà cố nghe vậy, cảm thấy con hoàng bì tử già này cũng là một người rất thấu tình đạt lý, xem ra chính là một thủ lĩnh rất khéo ăn nói. Bà cố thẳng thắn nói ra cách nghĩ trong lòng mình cho hoàng bì tử già nghe, nói là muốn nhờ cậy vào thế lực của trấn Phượng Đài này giúp ông cố tôi cứu được Yên Chi cô nương hay nói đúng hơn là Tiểu Diễm Thu ra ngoài.
Hoàng bì tử già nghe những lời bà cố tôi nói, cầm tẩu thuốc hút hai hơi, trầm tư một lúc không nói gì. Bà cố thấy ông ấy im lặng, cũng không dám mở miệng, bởi vì bà không biết rõ ông ấy rốt cuộc đang nghĩ gì?
Hoàng bì tử rất lâu cũng không nói chuyện, Thanh Liên Nhi có chút kích động nói, lão già này, ông đồng ý hay không đồng ý thì nói đại một câu đi.
Hoàng bì tử già nghe Thanh Liên Nhi nói vậy cũng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười, Thanh Liên Nhi thấy ông ấy vẫn còn cười, trong lòng càng nôn nóng, này, con người của ông sao chỉ cười mà không nói chuyện, tiểu thư của chúng tôi hỏi ông đó, ông thấy được hay là không được? Nói thẳng đi.
Hoàng bì tử già lại đưa tẩu thuốc lên hút thêm hai hơi, chầm chậm nhả ra một làn khói xanh, nghĩ ngợi một lúc hỏi Thanh Liên Nhi, vừa nãy ngươi nói ta cái gì?
Thanh Liên Nhi cất giọng trong trẻo nói, ta nói con người của ông sao chỉ cười mà không nói chuyện.
Hoàng bì tử già nghe Thanh Liên Nhi nói lại câu này, lập tức bật cười ha hả, ngẩng mặt nhìn trời nói, được rồi được rồi.
Ông ta nói xong câu này, ba người bà cố tôi liền nhìn thấy con hoàng bì tử già đang đắp chăn và cầm tẩu thuốc bỗng chốc biến thành một ông lão. Ông lão này đầu tóc lưa thưa, dưới cằm là một chùm râu dê, da dẻ nhăn nhúm đen nhẻm, mắt nhỏ, mũi nhỏ, miệng lại to, trên mặt đầy nếp nhăn rất khó coi.
Tuy là khó coi, nhưng ông lão có vẻ như rất hài lòng, lúc thì nhìn tay trái của mình, lúc lại nhìn sang tay phải, còn nhấc chân lên nhìn tới nhìn lui nữa. Nhìn xong xuôi, ông lão không giấu được vẻ mặt hớn hở, cười hề hề, quả nhiên, quả nhiên, quả nhiên như người đó nói.
Ba người bà cố tôi, từ lúc bắt đầu đã nhìn thấy vô số chuyện biến hoá, cho nên đối với việc này của ông lão cũng cảm thấy không có gì kì quái lắm. Nhất là Thanh Liên Nhi, nhìn thấy ông ta biến thành bộ dạng đó, liền mở miệng nói, biến thành một kẻ xấu xí như vậy mà vẫn thấy vui thế sao.
Ông lão nghe Thanh Liên Nhi nói vậy chẳng những không giận ngược lại còn cười ha ha nói, cô nương, ta có thể biến thành bộ dạng như vậy đều là nhờ cô đấy. Hôm nay ta thật sự cảm ơn cô. Nói xong, ông ta đứng dậy chắp tay hành lễ với Thanh Liên Nhi. Thanh Liên Nhi vốn dĩ đang khó chịu với hoàng bì tử già này, đột nhiên nhìn thấy ông ta chắp tay hành lễ với mình, trái lại có hơi bối rối, liền đứng dậy nói, không được không được, ta còn trẻ lắm, ông không thể hành lễ với ta được.
Bà cố nghe xong, buột miệng hỏi nguyên do, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, tại sao Thanh Liên Nhi có thể là ân nhân của ông chứ?
Hoàng bì tử già thở dài một hơi, cầm lấy tẩu thuốc hút thêm hai hơi, nói với bà cố tôi, ta đã sống hơn trăm tuổi, từ lúc Càn Long còn sống đến giờ cô nói xem đã được bao nhiêu năm rồi? Hoàng bì tử già lại nói, người như ta, sống đến 50, 60 năm là có thể thành tiên rồi. Thế nhưng thành tiên cũng phải có cơ duyên, trước tiên phải thành người đã, thành người không được thì cũng đừng hòng thành tiên.
Bà cố nghe hoàng bì tử già nói vậy, cảm thấy kì quái hỏi, ông xem trên núi này của các ông có nhiều hoàng bì tử như vậy, chẳng phải con nào cũng thành người hết rồi sao? Sao lại nói là không thành người được?
Hoàng bì tử già nghe bà cố tôi hỏi vậy thì bật cười nói, không phải như vậy, bọn họ biến thành người đều do quỷ thuật, không phải người thật, chẳng qua đó chỉ là chút phép thuật nhỏ của ta. Mà loại quỷ thuật này không thể duy trì được lâu, chỉ trong chốc lát, theo thời gian hiện tại mà nói, vài tiếng là hết.
Hoàng bì tử già tiếp tục nói, nếu muốn thật sự biến thành người, thì phải trải qua quá trình tu luyện không ngừng, thế nhưng điều này không phải dễ. Hơn nữa cho dù tu luyện thành công, cũng phải được người khác công nhận ngươi là người, nếu như không có người công nhận vậy thì cũng vô dụng. Vừa nãy tiểu cô nương này nói ta là người, tức là đã thụ phong cho ta thành người, ta mới có thể biến thành hình người, bây giờ ta đã thật sự có được thân thể của một con người đúng nghĩa. Cô nói ta đã nhận phong từ cô gái này, lẽ nào cô ấy không phải là ân nhân của ta sao?
Bà cố nghe hoàng bì tử già này nói vậy, lúc này mới hiểu ra được sự thật. Bà cố nghĩ cũng không nghĩ ra Thanh Liên Nhi vậy mà lại có loại cơ duyên như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ có Thanh Liên Nhi mới có thể nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy, đổi lại là người khác, gặp được hoàng bì tử già dĩ nhiên cũng sẽ không dám nói ông ta là người, có lẽ đây chính là duyên phận vậy.
Hoàng bì tử già nói với bà cố tôi, hôm qua có một chàng trai trẻ đã đến đây, người này nói với ông ấy, tối nay sẽ có ba vị tiên gia ghét thăm, đến lúc đó ông ấy nhất định sẽ nhận được sự công nhận từ ba vị tiên gia này. Hoàng bì tử già nói, lúc đó khi nghe chàng trai trẻ ấy nói vậy, còn cho rằng cậu ta nói năng hồ đồ. Bây giờ xem ra, cậu ấy quả thật dự đoán rất chính xác.
Bà cố tôi vừa nghe đã hiểu ra, chàng trai trẻ đó nhất định là ông cố. Bà cố hỏi hoàng bì tử già người đó tướng mạo, ăn mặc thế nào, hoàng bì tử già bắt đầu miêu tả, vậy mà lại không phải là Thẩm Lão Tam sao? Không phải chàng ấy thì còn có thể là ai?
Lưu Kim Toả nghe hoàng bì tử già miêu tả thì phì cười nói, Lão Tam này, đúng là thần kỳ.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn. Có 2 nguyên nhân dẫn đến sự phiền muộn này, một là ông cố tôi vẫn biết cách chơi đùa đấy, quả nhiên đã tính toán xong cả rồi, dường như chỉ đợi ba người bọn họ cắn câu thôi, còn gọi họ là ba vị tiên gia? Hai là, vẻ mặt của Lưu Kim Toả khi nói câu này, bà cố tôi cũng là phụ nữ, nhìn một cái liền hiểu, Lưu Kim Toả này e rằng cũng đã nhìn trúng ông cố rồi. Nếu nói trước đây bà cố có nghĩ đến chuyện này hay không, thì thật sự là không có, nhưng dựa trên một loạt phản ứng gần đây, Lưu Kim Toả này nhất định là có ý với Thẩm Lão Tam.
Nghĩ đến đây, bà cố thầm rủa trong lòng một câu, Thẩm Lão Tam, ngươi là một tên trêu ong ghẹo bướm khốn kiếp.
Đây là những điều bà cố nghĩ trong lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra, có điều hoàng bì tử già kia đã nhắc tới ông cố, bà cố cảm thấy đây trái lại sẽ là thời cơ tốt.
Khi hoàng bì tử già kia ngừng nói, bà cố vỗ tay bốp một cái nói, vừa hay, người mà tôi nhờ ông cứu giúp chính là người này, chính là người thanh niên đó, ông xem có thể không?
Hoàng bì tử già nghe bà cố nói vậy, không hút thuốc nữa, khàn giọng nói, được chứ, sao lại không được, đây là đại ân nhân của ta, ta đương nhiên phải cứu hắn. Thế nhưng cứu thế nào? Sau khi cứu xong thì làm sao? Cô phải cho ta một kế hoạch. Không thể cứu ân nhân xong rồi, lại làm tổn hại đến đại gia đình của ta ở Phượng Đài này, vậy thì không được.
Bà cố nghĩ ,hoàng bì tử già này nói cũng có lý. Suy xét một lát bà nói với hoàng bì tử già, chỉ cần có thể cứu được Thẩm Lão Tam và Tiểu Diễm Thu ra thì bọn ta có thể tìm cho ông một chỗ dừng chân khác rồi. Nói đến đây, bà cố còn đặc biệt nhắc đến thân phận của ông cố, hoàng bì tử già nghe xong nói, Thẩm gia này ở phía bắc Giang Tô cũng là một gia tộc nổi bật, được rồi, cứ quyết định như vậy đi.
Sau khi hoàng bì tử già đồng ý, bà cố tôi nói ra cách nghĩ của bà, có thể mang những con hoàng bì tử ở Phượng Đài cải trang thành thổ phỉ đến Tương Châu liên lạc với Trương Bộ Vân không?
Hoàng bì tử già nghe bà cố tôi nói ra cách nghĩ này, nhịn không được cất lời khen ngợi, cô quả thật là một anh thư, nữ trung hào kiệt. Có thể có được dũng khí này quả thật không đơn giản, ta đây bái phục.
Thanh Liên Nhi nghe hoàng bì tử già nói vậy, châm chọc nói, được rồi, ông đừng xu nịnh nữa, nói thật đi, bên phía ông có thể không?
Hoàng bì tử già gõ gõ tẩu thuốc nhỏ trong tay nói, không vấn đề gì, bên phía ta nhất định sẽ phối hợp. Ta không dám nhiều lời, nhưng chỗ của ta có bao nhiêu người ta đều có thể giao hết cho cô.
Bà cố nghe hoàng bì tử già nói vậy, cau mày nói, nhưng ở đây có một vấn đề, đám con cháu của ông một khi biến thành người sẽ bị hạn chế về mặt thời gian, thời hạn biến đối đại khái là bao lâu? Ông có thể nắm chắc chính xác không?
Hoàng bì tử già nghĩ một lúc rồi nói, đám con cháu này của ta tư chất khác nhau, có đứa thời gian biến thành người sẽ dài hơn một chút, có đứa lại ngắn hơn. Nói xong, ông ta chỉ vào hoàng bì tử râu quai nón nói, giống như nó năng lực tương đối tốt, thậm chí có thể giữ nguyên hình dạng suốt 4, 5 giờ cũng không vấn đề gì. Nói xong lại chỉ sang con hoàng bì tử nhỏ, đứa này thì không được, tuổi quá nhỏ, cũng chỉ có thể kéo dài được hơn 1 giờ.
Hoàng bì tử già nói xong câu này, con hoàng bì tử nhỏ có vẻ không vui lắm nói, ông nội, bây giờ con đã tiến bộ rất nhiều rồi, có thể kéo dài thời gian hơn trước một chút.
Hoàng bì tử già bật cười nói, ồ, Xuân Oa Tử đã lớn rồi, lớn thật rồi.
Hoàng bì tử già nói xong, con hoàng bì tử nhỏ tên Xuân Oa Tử đó thẹn thùng cười, cúi đầu mặt đỏ bừng. Bà cố tôi có chút khó hiểu, một con chồn làm sao có thể đỏ mặt chứ?
Hoàng bì tử già nói đến đây, đến lúc chúng ta đi xem thử xem cần bao nhiêu người, cố gắng chọn ra những nguời có năng lực cao một chút. Có điều…..hoàng bì tử già nói đến đây, âm điệu hơi kéo dài ra một chút.
Bà cố nghe giọng điệu này của hoàng bì tử già, biết có vấn đề bèn hỏi, lão tiên sinh, có điều thế nào?
Hoàng bì tử già lại thở dài một hơi nói, cô đừng thấy đám con cháu này của ta đứa nào đứa nấy trời không sợ đất không sợ, thật ra gan của chúng rất nhỏ. Trời vừa có sấm chớp cả đám đã sợ chết khiếp. Cho nên, nếu để chúng đi, đối phương nổ súng hoặc ném lựu đạn gì đó, đám con cháu này của ta đánh cũng không thể đánh lại, đến lúc đó toàn bộ đều hiện nguyên hình, đây là điều mà ta lo nhất.
Thật ra không cần hoàng bì tử già nói, bà cố tôi đã được lĩnh giáo sự gan dạ của đám hoàng bì tử này. Nếu như không phải bà nổ 2 phát súng, bà vẫn thật sự không biết đám thổ phỉ đó lại do hoàng bì tử biến thành.
Nghe hoàng bì tử già nói xong, bà cố tôi cũng rơi vào trầm tư.
Lưu Kim Toả lại nói, chuyện này có gì phải sợ, chúng ta đến đó cùng bọn họ ăn thịt uống rượu, chứ không phải gây sự bắn nhau, cho nên đến lúc đi cứ diễn một vở kịch thật hay là được, không cần sợ gì cả.
Lưu Kim Toả nói đến đây, dừng lại giải thích với bà cố tôi và hoàng bì tử già một hồi, hoá ra ở địa bàn tỉnh Sơn Đông, bọn thổ phỉ đều liên kết với nhau, mặc dù có lúc đánh nhau không dứt, nhưng phần lớn thời gian vẫn là mối quan hệ phụ thuộc vào nhau. Muốn dựa vào khả năng của bản thân đơn độc sinh tồn, điều đó rất khó, bọn họ sống chung với nhau không phải là ta giúp ngươi thì cũng là ngươi giúp ta.
Gặp phải quan binh đến trấn áp, không thể ở lại nữa, ta đến chỗ của ngươi ở vài ngày cũng không có vấn đề gì. Còn gặp quan binh đến chiêu mộ, huynh đệ, ta cùng ngươi liên kết lại, ngươi tập hợp cho ta một đến hai trăm người có khả năng, bọn ta cướp tiền, cướp súng, cướp thuốc phiện, cũng sẽ chia lại cho ngươi.
Cho nên mối quan hệ giữa thổ phỉ và thổ phỉ, rất ít khi xảy ra xô xát. Loại người tính tình tiểu nhân như Trương Bộ Vân cũng có, giết Tống Hoán Kim để bành trướng thế lực của bản thân, muốn lên làm lão đại. Trừ phi bất đắc dĩ phải tranh chấp thì mới đem quân đi chiến đấu với nhau, nhưng đánh đến một lúc nhất định cũng sẽ tìm người ra mặt giảng hoà. Mọi người lăn lộn tranh giành không phải vì liều mạng ngươi chết ta sống, mà là vì miếng cơm manh áo thôi.
Bà cố tôi và hoàng bì tử già nghe xong, lúc này mới hiểu rõ, vừa nãy những chuyện bọn họ lo lắng tất cả đều không cần thiết.
Bà cố nói, nếu là như vậy thì đây là kế tốt rồi.
Thanh Liên Nhi nghe Lưu Kim Toả và bà cố tôi nói chuyện, lại có một vấn đề xuất hiện trong cái đầu nhỏ của cô nàng, Thanh Liên Nhi hỏi, vậy đến lúc đó chúng ta đến Tương Châu, ai sẽ dẫn đầu?
Ý của Thanh Liên Nhi rất rõ ràng, họ đến Tương Châu là để nghe ngóng tin tức của ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu, nếu như bà cố tôi hoặc Lưu Kim Toả không đích thân đi, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Bà cố tôi và Lưu Kim Toả nhìn nhau, bà cố nói, để ta dẫn đầu là được rồi, Kim Toả tỷ thì giúp ta ổn định thế trận. Kim Toả tỷ, tỷ thấy có được không?
Lưu Kim Toả ngẫm nghĩ một lát rồi nói, vậy cũng được, chỉ là dung mạo của muội xinh đẹp như vậy, muội đi ta sợ Trương Bộ Vân sẽ không tin. Theo lời của Lưu Kim Toả, thổ phỉ là những kẻ mỗi ngày đến trong gió lạnh đi trong mưa giông, ai nấy đều là những tên đàn ông thô tục, đừng nói là ăn diện dọn dẹp, nửa tháng một tháng không rửa mặt cũng là chuyện thường. Cho nên nhìn vào đám thổ phỉ này, chẳng có tên nào ăn diện đẹp đẽ cả, liếc mắt nhìn qua cũng chỉ có một từ miêu tả, thô.
Bà cố tôi bị Lưu Kim Toả chọc cười, nhìn tỷ nói kìa, dung mạo của tỷ cũng xinh đẹp mà, vậy đến lúc đó người Trương Bộ Vân không tin không chỉ có mình ta, mà là hai người chúng ta.
Hoàng bì tử già nghe bà cố tôi và Lưu Kim Toả nói chuyện với nhau, liền tiếp lời, cái này hai người không cần phải lo, ta có cách. Nói xong ông ta cầm ấm nước lên đổ chút nước vào lòng bàn tay, rồi quẹt một cái lên bức tường phía sau, trên tay vừa dính đầy bùn ẩm vừa dính đầy tro, sau đó bôi lên mặt bà cố tôi. Bà cố còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi hai người đều đồng loạt ồ lên một tiếng.
Bà cố không nhìn thấy được dáng vẻ của bản thân, trong lòng có chút lo lắng.
Hoàng bì tử già vẫn như lúc nãy đổ ra tay một ít nước, quẹt lên mặt tường, rồi bôi lên mặt Lưu Kim Toả. Bà cố vừa nhìn, chỉ thấy bỗng chốc nước da trên gương mặt của Lưu Kim Toả đã biến thành vừa đen vừa vàng. Nhìn bộ dạng này, giống như đã rất lâu rồi chưa rửa mặt vậy. Hơn nữa khuôn mặt vốn dĩ trơn láng mịn màng, bỗng nhiên trở nên nứt nẻ. Đâu còn dáng vẻ xinh đẹp thanh tú lúc trước nữa, rõ ràng là một tên đàn ông thô kệch.
Bà cố tôi vừa nhìn thấy Lưu Kim Toả biến thành bộ dạng đó, lại nghĩ đến bản thân mình nhất định cũng đang thành ra như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cũng có chút phiền muộn.
Lưu Kim Toả nhìn thấy thần sắc trong ánh mắt bà cố tôi, mở miệng cố ý khàn giọng nói, ầy, tiểu cô nương này cũng xinh đẹp lắm, hay là đến làm phu nhân thứ 13 của ta đi.
Bà cố tôi nghe Lưu Kim Toả nói câu đó, lập tức chuyển buồn thành vui, trong lòng không khỏi khen ngợi sự cẩn thận và chu đáo của Lưu Kim Toả. Nghĩ đến vừa nãy mình còn vì mối quan hệ của Thẩm Lão Tam mà nổi nóng với cô ấy, bà cố liền có chút hối hận.
Hoàng bì tử già nghe giọng của Lưu Kim Toả thì nói, cô cũng không cần cố gắng giả giọng cho giống với đám đàn ông bọn họ đâu, ta cho cô ăn một thứ, giọng nói của cô sẽ tức khắc biến đổi.
Lưu Kim Toả nghe hoàng bì tử già nói vậy, bật cười ha ha nói, ta bây giờ vẫn không được tính là đàn ông sao?
Hoàng bì tử già cười mà không đáp, thò tay vào trong tẩu thuốc nắn nắn, nắn ra một viên nhỏ màu đen, đưa cho Lưu Kim Toả nói, cô ngậm cái này vào miệng đi, lát nữa giọng nói của cô sẽ biến thành giọng đàn ông, không cần giả giọng nữa.
Lưu Kim Toả nhận lấy viên nhỏ màu đen, đặt vào lòng bàn tay mới phát hiện nó chỉ nhỏ chút xíu, nhưng cô ấy lại cảm thấy thứ này rất bẩn, không muốn bỏ vào miệng. Bà cố tôi nhìn thấy Lưu Kim Toả do dự, đưa hai ngón tay ra chộp lấy viên thuốc màu đen nhỏ đó bỏ vào miệng.
Ngay khi viên thuốc vào đến cổ họng, bà cố tôi suýt chút nữa là nôn ra. Mùi vị của nó quả thật rất kì lạ, có mùi của thuốc lá, có mùi tanh của đất, còn có mùi chân thối nữa. Bà cố mở miệng nói, đây là cái gì vậy? Khó ăn quá.
Bà cố vừa mở miệng, thì đã khiến bản thân sợ hết hồn, đây là giọng nói của mình sao? Vừa ồm vừa khàn, thật sự giống hệt giọng của một tên đàn ông thô lỗ.
Thanh Liên Nhi nhìn bà cố tôi, kinh ngạc nói, tiểu thư, cô còn là tiểu thư không vậy?
Bà cố tôi xoay đầu nhìn Thanh Liên Nhi, bặm môi ngang ngược nói, tiểu thư, ai là tiểu thư của ngươi? Ta thấy nha đầu nhà ngươi cũng rất xinh đẹp, có lẽ bán đi sẽ rất được giá. Nói xong, bà cố tôi quay đầu hỏi Lưu Kim Toả, ông chủ Lưu, ông xem được bao nhiêu tiền?
Bà cố vốn chỉ là một lúc tinh nghịch muốn trêu chọc cô nàng một chút, ai ngờ sau khi mở miệng nói xong, Thanh Liên Nhi liền khóc thút thít, tránh xa bà cố tôi rồi nói, tiểu thư, cô đừng doạ em.
Bà cố tôi có chút tinh quái, cố ý không chịu dừng lại, tiếp tục nói, ta doạ ngươi? Ta doạ ngươi làm gì? Ngày mai ta sẽ đem ngươi đi bán.
Điều khiến bà cố không ngờ đến là, bà vừa nói xong câu này, Thanh Liên Nhi đã sợ đến oà khóc nức nở.
Bà cố không ngờ lại có thể đạt đến hiệu quả này, vội vàng chạy đến an ủi Thanh Liên Nhi một hồi, lại đưa tay ra cho cô nàng nhìn, em nhìn tay ta đi, tay ta vẫn như vậy, ta vẫn là tiểu thư của em. Bà cố tôi và Lưu Kim Toả cùng nhau dỗ dành Thanh Liên Nhi, cô ấy mới đỡ hơn một chút.
Thế nhưng cho dù là như vậy, lúc nghỉ ngơi, Thanh Liên Nhi vẫn hỏi bà cố tôi mấy lần, tiểu thư, là cô phải không? Khiến bà cố dở khóc dở cười.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, ăn sáng qua loa xong, bà cố tôi và hoàng bì tử già lại cùng nhau bàn bạc một hồi nữa, cuối cùng đưa ra một kế hoạch.
Theo như cách mà Lưu Kim Toả đã nói, viết một tấm danh thiếp, đích thân gửi đến Tương Châu.
Bình luận facebook