Nghe hoàng bì tử mặt đen miêu tả, bà cố tôi và Lưu Kim Toả liền hiểu ra, tên tiểu tử hôm qua mà nó nói chính là ông cố tôi.
Lưu Kim Toả cầm súng hỏi con hoàng bì tử mặt đen, người đó vạch trần các ngươi bằng cách nào?
Qua cách nó kể lại, bà cố tôi và Lưu Kim Toả đã nắm được toàn bộ quá trình xảy ra sự việc.
Hoá ra, hôm qua sau khi xuống tàu hoả ông cố cũng vội vã đến Tương Châu ngay trong đêm. Và cũng giống bọn họ, khi đi đến Giao Hà thì bị đám hoàng bì tử này hoá trang thành thổ phỉ chặn lại. Ban đầu đám hoàng bì tử tưởng rằng ông cố tôi là một miếng mồi béo bở, nhưng lục soát tới lui mới phát hiện trên người ông chẳng có bao nhiêu tiền cả.
Những con hoàng bì tử chiếm cứ con đường này đã quen thói cậy thế hung hăng, vừa nhìn thấy trên người ông cố tôi không có tiền, túm tụm lại muốn đánh ông một trận. Ông cố nào nhịn được cơn tức này, vung tay đấm một con hoàng bì tử ngã lăn ra đất.
Đám hoàng bì tử muốn ra tay với ông cố tôi, ông cố sao lại sợ bọn chúng chứ. Vừa ra tay, từng con hoàng bì tử một đã bị quật té ngã xuống đất
Vốn dĩ ông cố mang theo quyết tâm liều chết với bọn chúng một phen, bởi vì dù sao đám người này cũng có súng, nhưng điều khiến ông không thể ngờ đến là, sức chiến đấu của đám thổ phỉ này lại yếu như vậy. Sau khi đánh ngã đám hoàng bì tử, ông cố phát hiện ra một manh mối, trong đó có hai con hoàng bì tử không kẹp chặt mông lại, để lộ cái đuôi ra ngoài.
Ông cố vừa nhìn đã hiểu rõ, thổ phỉ gì chứ, đám người này chính là bọn hoàng bì tử giả dạng. Ông chụp lấy những khẩu súng trên tay bọn chúng lên nhìn kỹ lại, thứ này cũng không phải là súng gì cả, tất cả đều là do những thanh gỗ mục biến thành.
Ông cố dùng những thanh gỗ mục này đánh bọn hoàng bì tử một trận, đánh xong ông mới hỏi bọn chúng, các ngươi con nào con nấy đều có thể biến thành hình người, nhưng một chút phép thuật cũng không biết? Sao có thể giả thành thổ phỉ đánh cướp ở đây?
Con hoàng bì tử đầu đàn ra vẻ đáng thương nói với ông cố tôi rằng, nếu như bọn chúng biết phép thuật thì sẽ không đến mức ngay cả việc tự sinh tồn cũng không làm được.
Ông cố nghe xong vô cùng tức giận, còn cho rằng con đầu đàn này đang lừa mình nữa. Ông hỏi nó, các ngươi có thể biến thành người, lại còn nói mình không biết phép thuật? Nói xong lại dùng cây gậy trong tay đánh xuống.
Con đầu đàn cũng chính là tên râu quai nón kia bị đánh thì rất sợ hãi, ôm đùi ông cố tôi nói, bọn ta đều không phải là hoàng bì tử đã trải qua tu luyện, cũng không biết biến thành người, mà là ở chỗ bọn ta có một lão già tu luyện phép thuật, chính ông ấy đã biến bọn ta thành người.
Ông cố nghe vậy liền hiểu ra, hoá ra chuyện là như thế. Ông cố cũng hỏi cùng một câu giống Lưu Kim Toả vậy, ở đây từ trước tới giờ đã có ai phát hiện ra dáng vẻ thật sự của các ngươi chưa?
Râu quai nón nói, bởi vì bọn chúng đều đi cướp vào ban đêm, cướp xong liền mau chóng quay về, cho nên cướp bóc đã lâu như vậy nhưng chưa từng có ai phát hiện ra chúng là hoàng bì tử. Mọi người nhìn thấy bọn chúng cưỡi ngựa cầm theo súng sớm đã sợ mất hồn rồi, nếu không chạy vào rừng trốn thì là đứng im tại chỗ nơm nớp lo sợ.
Ông cố tôi nghe những lời của râu quai nón nói, suy nghĩ một lát liền hiểu ra, lão bách tính vùng này bị bọn thổ phỉ gây hại quá nhiều, đến nỗi cho dù là cáo đội lốt hổ, chỉ cần họ nhìn thấy ai đó có hình dạng giống thổ phỉ, lẽ tất nhiên trong lòng sẽ rất sợ hãi. Đám chồn này biến thành thổ phỉ, mặc dù sức chiến đấu không có, súng trên tay cũng là do gỗ mục hoá thành. Nhưng dân chúng bị bọn thổ phỉ này doạ sợ chết khiếp, nhìn thấy đám người này cũng cho rằng bọn chúng vô cùng hung ác, hoặc bỏ chạy vào rừng hoặc là ở lại ngoan ngoãn giao nộp tiền bạc cho chúng.
Ông cố nghe xong thì nổi giận đùng đùng, lại dùng thanh gỗ trong tay đánh tên râu quai nón một trận, nói với bọn chúng sau này không được biến thành thổ phỉ cướp đoạt của dân chúng nữa, nếu không gặp lần nào đánh lần đó, còn không hối cải sẽ lập tức bắt tất cả lại. Ông cố nói tới đây, còn thi phép lên một lá bùa, doạ đám hoàng bì tử sợ mất hồn.
Lưu Kim Toả lấy làm lạ hỏi, người hôm qua đã cho các ngươi một bài học rồi, không cho phép các ngươi giả làm thổ phỉ đi cướp bóc nữa, vậy tại sao các ngươi còn làm?
Râu quai nón che mũi lại nói, không cướp thì bọn ta lấy gì ăn? Trên núi không có gì ăn cả.
Lưu Kim Toả biết những lời nó nói là thật, khi đó vùng Sơn Đông còn quá nghèo nàn, đừng nói là người không có gì ăn, ngay cả động vật cũng không tìm được thức ăn. Nếu nói là khổ, thì đó thật sự là quá khổ. Có điều mười năm sau đó mọi người lại càng khổ sở hơn.
Lưu Kim Toả nghĩ một lúc rồi nói, vậy tại sao các ngươi cứ phải cướp của người nghèo, sao không đi cướp những người giàu có kia?
Râu quai nón nói, người giàu có pháo đài, có súng, có hộ viện.
Lưu Kim Toả nghe xong, nhận thấy tên này nói cũng không sai, đó là dĩ nhiên, người có tiền đương nhiên có kẻ hầu có vũ khí. Giống như ở những ngôi làng giàu có và đông đúc, có thể tập hợp trai tráng, cầm súng chiến đấu với đám thổ phỉ. Có điều loại chuyện này cũng rất mạo hiểm, đánh đuổi được bọn thổ phỉ thì không nói làm gì, nhưng nếu đám thổ phỉ không bị đánh chạy khỏi làng, vậy thì ngôi làng đó nhất định sẽ gặp tai hoạ. Ví như tên ác bá Lưu Hắc Thất, đã tàn sát rất nhiều thôn làng. Những ông bà lão trên 80 tuổi hay những đứa trẻ còn quấn tã, tất cả hắn đều không buông tha.
Có người nói, tên Lưu Hắc Thất này lộng hành hơn 20 năm, người dân vô tội chết trong tay hắn nhiều vô số kể, chỉ tính những cô gái chưa xuất giá bị hắn cướp về đã lên đến hàng ngàn.
Mà bọn thổ phỉ giống như Lưu Hắc Thất ở khu vực Sơn Đông nhiều không đếm xuể, những chuyện ác mà bọn chúng đã làm quả thật không thể nói hết thành lời. Có tên thổ phỉ nào là người tốt không? Cũng có, chính là người giống Tiểu Phan An và Lưu Quế Bình vậy. Có điều thổ phỉ tốt dù sao cũng rất ít, đại đa số thổ phỉ đều vì muốn sống sót qua ngày mà không thể không cướp, cái gọi là lòng dạ độc ác chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Bà cố và Lưu Kim Toả nghe hai con hoàng bì tử nói vậy, đột nhiên vừa sợ vừa vui. Sợ là bởi vì ông cố tôi nhanh chân như vậy, tin chắc hiện giờ đã đến được Tương Châu rồi, cũng không biết mọi việc thế nào. Vui là bởi vì bản lĩnh của ông cố lại cao cường như vậy, chỉ một hành động nhẹ nhàng đã khiến đám hoàng bì tử này đầu hàng khuất phục rồi.
Mặc dù hai người họ biết cách thức của đám hoàng bì tử này, hơn nữa hang ổ của chúng ở đâu họ cũng đã biết rồi, thế nhưng bước tiếp theo nên tha hay là xử lý chúng thế nào, hai người vẫn có chúng đắn đo không thể quyết. Giết thì chắc chắn không thể giết được, thật sự nếu để cho hai cô gái như họ thẳng tay giết hết đám hoàng bì tử, dĩ nhiên họ sẽ không độc ác đến mức đó. Nhưng nếu cứ như vậy thả chúng đi một cách nhẹ nhàng, hai người có chút không cam lòng, hôm qua bọn chúng bị ông cố tôi dạy dỗ một trận, hôm nay vẫn như cũ không biết hối cải, cứ như vậy mà thả chúng đi, về sau không biết còn bao nhiêu người vô tội phải gặp hoạ.
Nghĩ ngợi một lát bà cố nói, tối nay chúng ta không đến Tương Châu nữa, đi, chúng ta cùng họ đến trấn Phượng Đài.
Lưu Kim Toả vừa nghe bà cố nói muốn đến trấn Phượng Đài, không biết bà cố rốt cuộc định làm gì.
Bà cố nhìn ra được sự nghi hoặc của Lưu Kim Toả, nháy mắt ra hiệu với cô ấy. Lưu Kim Toả biết bà cố nhất định là có ý định sâu xa nào đó, cũng không hỏi nữa. Bèn thả hết đám hoàng bì tử ra, để bọn chúng đi trước dẫn đường. Mấy người họ leo lên xe ngựa, bảo người đánh xe mặt tròn cho xe đi theo đám hoàng bì tử này, đến trấn Phượng Đài.
Lúc đầu người mặt tròn thấy đám hoàng bì tử này rất hung hăng, không chịu đi đến trấn Phượng Đài, thế nhưng không chống lại được sự thuyết phục của bà cố tôi. Ngoài ra bà còn nói sẽ trả thêm một đồng tiền xe, người mặt tròn mới miễn cưỡng đánh xe đi đến trấn Phượng Đài.
Ở trên xe, bà cố nói cách nghĩ của mình cho Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi nghe. Ý của bà cố là sẽ dựa vào sức của đám hoàng bì tử này, đến Tương Châu trợ giúp ông cố tôi. Thế nhưng Lưu Kim Toả nói, không quá hai ngày nữa Tiểu Phan An sẽ dẫn người đến, đến lúc đó chuyện trợ giúp ông cố tôi đã có Tiểu Phan An lo liệu rồi.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói những lời này thì gật đầu. Nói đến đây, bà cố nói với Lưu Kim Toả, Kim Bình huynh đệ có đồng bọn của cậu ấy, ta dĩ nhiên rất yên tâm. Có điều dù sao đó cũng là địa bàn của Trương Bộ Vân, tục ngữ nói rất hay, rồng cũng khó thắng được rắn địa phương. Kim Bình huynh đệ bản lĩnh dù lớn đến đâu, nơi đó dẫu sao cũng là địa bàn của kẻ khác, ta nghĩ là, đừng thấy những con chồn này lá gan không lớn, đến lúc cần có thể cùng Kim Bình huynh đệ trong ngoài phối hợp, nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Nói rồi, bà cố lại kề sát tai Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi nói nhỏ mấy câu, hai người họ nghe xong cũng liên tục gật đầu.
Lúc đến trấn Phượng Đài cũng đã là nửa đêm.
Hiện giờ bên dưới Phượng Đài có thôn làng có thị trấn, nhưng lúc đó ở Phượng Đài đừng nói là thị trấn, ngay cả làng mạc cũng không có. Cũng không phải ban đầu không có làng, ban đầu ở đây cũng có làng mạc, nhưng do chiến loạn và thổ phí phá hoại, những ngôi làng ở Phượng Đài sớm đã trống không. Người thì chết kẻ thì bỏ chạy, trên núi toàn bộ đều là cáo mượn oai hùm.
Đi đến cuối Phượng Đài, bà cố ngẩng đầu nhìn một cái, nơi gọi là Phượng Đài này thật ra chỉ là một ụ đất nhỏ. Ụ đất nhỏ này mặc dù trên đầu cũng có những rừng cây bao bọc, nhưng lại vô cùng thưa thớt.
Ngồi trên xe, bà cố nhìn dáng vẻ của đám hoàng bì tử dưới ánh đèn leo lét, con nào con nấy ngồi xổm trên lưng ngựa, bộ dạng hệt như khỉ. Bà cố không hiểu lắm, tại sao thế đạo bây giờ lại rối rắm đến vậy.
Đám hoàng bì tử ngồi trên lưng ngựa nắm dây cương giật vài cái, men theo con đường nhỏ dưới chân núi, đi thẳng đến Phượng Đài. Bởi vì con đường đó rất nhỏ, xe ngựa không thể đi qua. Người đánh xe mặt tròn xin lỗi bà cố tôi một tiếng, nói chỉ có thể đưa mọi người đến đây thôi. Bà cố bảo Thanh Liên Nhi đưa tiền, từ biệt người đánh xe mặt tròn xong, liền theo sau đuôi những con ngựa kia, tiến vào khu rừng ở Phượng Đài.
Đi qua một vài khúc quanh trong khu rừng, đám hoàng bì tử đưa nhóm người của bà cố tôi tiến vào trong một khe núi. Rẽ vào khe núi, bà cố chỉ nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng. Rất nhiều những con hoàng bì tử đang bận rộn tới tới lui lui trong này.
Những con hoàng bì tử này nhìn thấy tên râu quai nón quay lại, lập tức nháo nhào chạy đến chào hỏi, ai nấy vậy mà đều nói được tiếng người. Nhưng lúc nhìn thấy nhóm người bà cố tôi đi theo phía sau ngựa của đám hoàng bì tử, tất cả đều ngậm miệng lại.
Trong đó có một con hoàng bì tử nhỏ nhắn, phóng nhanh vào sâu trong khe núi, nhìn dáng vẻ có lẽ là đi báo tin.
Ở Giao Hà trước khi lên đường, bà cố đã cùng đám hoàng bì tử nói chuyện rõ ràng, đến Phượng Đài bà muốn được gặp thủ lĩnh của bọn chúng, cũng chính là con hoàng bì tử già biết pháp thuật.
Tên râu quai nón tiến vào trong khe núi, sau khi xuống ngựa liền đi trước dẫn đường, chạy theo hướng của con hoàng bì tử nhỏ kia, cũng đi vào sâu trong khe núi. Dưới ánh đèn, bà cố nhìn thấy bên trong khe núi này khắp nơi đều là hang động. Có rất nhiều con hoàng bì tử bên trong hang động ló đầu ra nhìn, rõ ràng là rất thích thú với ba người bọn họ.
Có hai con hoàng bì tử còn chưa trưởng thành chạy ra khỏi hang động, dường như muốn chạy đến trước mặt bọn họ để nhìn thử, nhưng lại bị một con hoàng bì tử lớn hơn tóm được, bắt trở về. Sau khi trở vào hai con hoàng bì tử đó bị đánh vào mông hai cái rất mạnh, khiến chúng nhất thời khóc đến kinh thiên động địa.
Bà cố không ngờ rằng hành vi của nhũng con hoàng bì tử này so ra chẳng khác với loài người chút nào. Cũng biết hiếu kỳ, cũng biết sợ hãi, cũng biết dạy dỗ trẻ con. Nhìn khe núi này của bọn họ, hệt như một ngôi làng nhỏ của hoàng bì tử. Có hoàng bì tử lớn, hoàng bì tử nhỏ, hoàng bì tử đực, hoàng bì tử cái. Mỗi hang động trong khe núi này, đương nhiêu chính là từng gia đình nhỏ một.
Lúc gần đến điểm cuối cùng của khe núi, bà cố nhìn thấy phía cuối đường có một sơn động chỉnh tề, bên trên viết 3 chữ, Huyền Lão Động. Trên cửa động có một ngọn đèn dầu, gió bấc thổi qua, ngọn lửa trên đèn dầu đung đưa toả ra một làn khói đen, lắc trái lắc phải. Một con hoàng bì tử vừa gầy vừa nhỏ đầu cài bông hoa nhỏ đang đứng trước cửa động. Nhìn dáng vẻ của con hoàng bì tử đó, thật sự rất nhanh nhẹn đáng yêu.
Con hoàng bì tử cài hoa nhỏ đó, hai tay chống hông, trên mặt dường như đang cười khẽ, nhìn con hoàng bì tử râu quai nón chậm rãi bước tới, còn có ba người bà cố tôi.
Râu quai nón đi đến cửa động, mặt mày của hoàng bì tử cài hoa nhỏ có chút biến sắc, đưa tay ra tát vào miệng râu quai nón mấy cái, vừa tát vừa nói, đám đàn ông thối các người quả nhiên vừa có tiền thì liền trở nên xấu xa, bây giờ có bản lĩnh biến thành người rồi, ngang nhiên mang về ba cô gái, ngươi quên năm đó lão nương lấy ngươi ngươi đã nói gì rồi sao? Bà cố nghe giọng mắng của hoàng bì tử cài hoa nhỏ, vừa lanh lảnh vừa điềm đạm, vẫn rất dễ nghe.
Hoàng bì tử râu quai nón bị đánh thì có chút mất kiên nhẫn, vừa đưa tay ra ngăn cản vừa nói, ây da ây da, được rồi, đừng nghĩ vớ vẩn, không phải như nàng nghĩ đâu.
Hoàng bì tử cài hoa nhỏ hừ một tiếng dừng tay lại, gì mà không phải như ta nghĩ đâu, mau vào phòng, lão gia đang đợi kìa.
Đánh râu quai nón xong, hoàng bì tử cài hoa nhỏ ôm ngực thở phào một hơi, xoay người một cái liền biến thành một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn, trên đầu vẫn cài một bông hoa nhỏ. Cô gái khoác lên người một bộ sườn xám rất hợp thời, như gió xuân phe phẩy cành liễu rũ, mỉm cười cúi chào ba người bọn họ, ồ, không ngờ rằng chỗ ở nhỏ xíu này của bọn ta lại có thể đón tiếp khách quý tới đây đấy. Không biết ba vị khách quý từ đâu tới, tên huý là gì?
Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi nhìn thấy con hoàng bì tử này thoắt cái đã biến thành một cô gái, cảm thấy vô cùng kì lạ. Thanh Liên Nhi sớm đã không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, quên mất lúc ở Giao Hà đã từng bị hoàng bì tử râu quai nón bắt nạt, nói với bà cố tôi, tiểu thư mau nhìn đi mau nhìn đi, con hoàng bì tử này lại có thể biến thành người.
Lưu Kim Toả cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô ấy không kinh ngạc giống Thanh Liên Nhi, mà chỉ giương mắt quan sát tỉ mỉ con hoàng bì tử cài hoa này, vừa nhìn vừa nói, không ngờ cũng rất xinh đẹp đấy chứ.
Bà cố không tiếp lời Thanh Liên Nhi, chỉ cúi đầu đáp lễ với hoàng bì tử cài hoa nhỏ rồi nói, lần này bọn ta đến là muốn gặp lão gia của các người.
Hoàng bì tử cài hoa nhỏ nghe bà cố tôi nói vậy, khẽ mỉm cười đáp, ồ, lẽ nào lão gia của bọn ta là kẻ mà ai muốn gặp cũng có thể gặp được sao?
Lưu Kim Toả vốn còn đang cảm thấy con hoàng bì tử này hoá thành người quả thật rất xinh đẹp, nhưng vừa nghe nó nói vậy, lập tức trở nên khó chịu. Từ trong túi lấy ra một khẩu súng chĩa vào hoàng bì tử nhỏ nói, ta cứ muốn gặp lão gia của các ngươi đấy, có cho gặp hay là không?
Hoàng bì tử cài hoa nhỏ nhìn thấy Lưu Kim Toả móc súng ra, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, khẽ cười nói, ngươi lấy thứ này ra để làm gì? Còn chĩa vào ta nữa, ta có chút sợ rồi đấy.
Lưu Kim Toả nghe con hoàng bì tử này nói vậy, cố ý muốn doạ nó một chút, nhưng đang lúc định bóp cò, nhìn lại trên tay, khẩu súng không còn nữa mà đã biến thành một bông hoa lớn.
Lưu Kim Toả cảm thấy kì quái, mình cầm bông hoa trong tay lúc nào chứ, ngẫm nghĩ một lúc, Lưu Kim Toả đưa bông hoa ra trước mắt nhìn nhìn. Nhưng bà cố lại nhìn thấy rất rõ ràng, ban đầu Lưu Kim Toả vốn lấy súng ra chĩa vào con hoàng bì tử kia, ai ngờ được một hồi cuối cùng lại đột nhiên tự chĩa súng vào mình.
Bà cố tôi sợ đến nhảy dựng, giật lấy khẩu súng trong tay Lưu Kim Toả, hỏi cô ấy, tỷ đang làm gì vậy?
Lưu Kim Toả nhìn một cái, bông hoa trên tay không còn nữa, đột nhiên lại chuyển vào tay bà cố tôi rồi. Nhưng vừa nhìn kỹ lại, thứ trong tay bà cố tôi nào phải bông hoa gì, nó vậy mà lại biến lại thành khẩu súng của cô ấy. Lúc này Lưu Kim Toả mới hiểu ra toàn bộ mọi chuyện đều là do con hoàng bì tử cài hoa giở trò, cô giật lấy khẩu súng trên tay bà cố, lại chĩa súng vào con hoàng bì tử kia lần nữa. Nghĩ cũng không cần nghĩ, chuẩn bị nổ súng. Lúc này bên trong sơn động vang lên một giọng nói già nua, Tiểu Hoa, để bọn họ vào đi.
Bà cố nghe vậy ồ lên một tiếng, thật sự tên là Tiểu Hoa nữa đấy.
Tiểu Hoa nghe người bên trong nói liền đáp lại một tiếng, chậm rãi khom lưng cúi đầu với ba người họ rồi nói, ba vị khách nhân, mời vào trong.
Bình luận facebook