• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 82

Chử Đồng tắt máy bằng tay cũng không được, Giản Trì Hoài thấy cô luống cuống tay chân, càng bước nhanh đi tới bên cạnh cô, “sao thế?”



“Đứng máy, có... Có virut.”



“Để anh xem một chút.”



Chử Đồng đè màn ảnh máy vi tính lại, định gập nó xuống, “không cần, quét virut là được rồi.”



“Đứng máy còn quét virut thế nào được?” Giản Trì Hoài ngồi vào bên cạnh Chử Đồng, thấy cô hốt hoảng như vậy, anh đẩy màn ảnh về chỗ cũ, “yên tâm đi, đã nói cho em mỗi ngày nửa giờ, sẽ không la mắng em đâu.”



Hai chân Chử Đồng ngọ nguậy, “vậy em đi uống nước trước nha.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi vào trên màn ảnh, Chử Đồng ngồi một bên trên bệ cửa sổ, động cũng không dám động, tay người đàn ông rơi xuống bàn phím, ngón tay không động đậy, tầm mắt trở nên tối tăm không rõ lượng, “cái này là cái gì?”



“Nhiễm virut đó, anh xem, tất cả đều là bảng quảng cáo.”



“Tài khoản QQ này là của em.” Giản Trì Hoài nghiêng đầu, liếc cô một cái, yên lặng chờ cô giải thích.



Chử Đồng gượng gạo co rúc trước máy vi tính, sau khi Giản Trì Hoài quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào khung chat kia, “yêu cầu còn rất cao, vóc người ngoại hình đều phải đẹp, ngay cả kỹ thuật cũng phải nhẹ nhàng, bởi vì bây giờ thân thể em không chịu đựng nổi, nhất định phải cần người khác dịu dàng săn sóc.”



“Giản Trì Hoài, anh nói cái gì đấy?” Chử Đồng cười gượng, “em chỉ là giúp đồng nghiệp tra một ít tài liệu mà thôi.”



“Trong kho tài liệu của Dịch Lục Soát chẳng lẽ còn không tìm được thứ em muốn sao? Bộ dáng này của em, thế nào, là muốn lén lút điều tra?”



Chử Đồng xoa xoa bụng của mình, “em là phụ nữ đang mang thai còn đi lén lút điều tra những chuyện như vậy sao, lại nói anh cũng đâu có cho em đi ra ngoài, chẳng qua là gần đây đồng nghiệp đang theo dõi một vụ án, sau đó lại khiến cho em có rất nhiều linh cảm. Em định bây giờ thu thập đủ tài liệu, chờ sau này đi làm sẽ vừa khéo có tin tức để săn, anh nghĩ một chút mà xem, tin tức này cũng đâu có gì nguy hiểm đâu?”



“Tại sao không nguy hiểm? Lỡ như người ta hiến tinh cho em thật thì sao đây?”



“Đừng đùa,” hai tay Chử Đồng nắm lấy đầu vai Giản Trì Hoài, “em là phụ nữ có thai đấy, phụ nữ có thai.”



“Bộ dáng bây giờ của em như vậy nhìn cũng không ra là phụ nữ có thai.” Ngón tay Giản Trì Hoài linh hoạt gõ gõ trên bàn phím, máy vi tính rất nhanh khôi phục trở lại bình thường. Đối phương thấy bên này không trả lời, liên tiếp gửi lại mười mấy tin nhắn, còn có tư liệu cá nhân của người đàn ông và hình ảnh. Giản Trì Hoài không nói hai lời đóng lại ngay lập tức, sau đó tắt máy.



Chử Đồng cười cười, “giỏi quá.”



Giản Trì Hoài ngoài cười nhưng trong không cười, “sau này an phận một chút.”



Mang thai hơn ba tháng, bây giờ Chử Đồng ở nhà không chịu đựng nổi được nữa, kiên quyết muốn đi làm. Vì chuyện này, nhà họ Chử và nhà họ Giản còn đặc biệt tổ chức một cuộc họp gia đình.



Tưởng Linh Thục và Giản Lệ Đề ngồi một bên, Lý Tĩnh Hương và Chử Nguyệt Tình ngồi ở bên kia, hai đầu bàn ăn chia ra Chử Đồng và Giản Trì Hoài mỗi người ngồi ở một đầu. Lý Tĩnh Hương là người đầu tiên không đồng ý, “đã mang thai còn đi ra ngoài làm việc, không được, tuyệt đối không được.”



Tưởng Linh Thục nghe thấy bà nói như vậy trong lòng thật là thỏa mãn, vội vàng nói giúp, “đúng vậy, Chử Đồng, nhà họ Giản chúng ta còn chưa tới mức cần tiền lương của con để nuôi sống gia đình đâu, lại nói con ôm cái bụng bầu đi ra ngoài thật là bất tiện.”



“Mẹ, con bây giờ ăn ngon ngủ ngon, y hệt như lúc chưa mang thai vậy, lại nói con là người sắp làm mẹ, nên làm thế nào để bảo vệ bảo bối của mình trong lòng con rõ ràng nhất. Mỗi ngày đều buồn bực ở nhà như thế này sớm muộn gì con cũng sẽ sinh bệnh, con sẽ không dấn thân vào những tin tức nguy hiểm. Hay là để cho con làm công việc văn thư trong phòng đi, thỉnh thoảng đi ra ngoài phỏng vấn mấy tin tức không quan trọng khẩn yếu là được. Chỉ cần đừng đem con nhốt ở đây, con không chịu nổi.”



Giản Lệ Đề nhìn hướng về phía Giản Trì Hoài ở bên cạnh, sau đó yếu ớt mở miệng, “anh, em tán thành lý lẽ của chị dâu.”



“Con hùa theo xem náo nhiệt gì vậy?” Tưởng Linh Thục bất mãn kéo cánh tay của con gái.



“Mẹ, anh,” Giản Lệ Đề đem tay mình tránh thoát đi, “cảm nhận của chị dâu con hiểu rõ nhất, ban đầu không phải con cũng bị mọi người bảo vệ y như vậy sao? Con mất đi đám bạn của mình, mặc dù mỗi ngày đều được ăn ngon mặc đẹp, nhưng con không vui. Con mặc những thứ quần áo đắt tiền mới nhất, anh đối xử với con rất tốt, vừa ra sản phẩm mới thì catalogue đã đưa đến tay con đầu tiên rồi. Nhưng con mặc cho ai nhìn đây? Trừ mọi người ra không ai ngắm nghía được.”



Giản Trì Hoài nhìn về phía cô em gái ở bên cạnh, Tưởng Linh Thục hướng Lý Tĩnh Hương ở đối diện nháy mắt một cái, Lý Tĩnh Hương lập tức mở miệng, “nhưng dù sao cũng đang mang thai mà, hơn nữa sinh con xong là trở lại bình thường thôi.”



“Mẹ,” Chử Nguyệt Tình ngồi bên cạnh từ lúc bước vào cũng không tiện không nói câu nào, “có lẽ cảm nhận của người bị giam cầm chỉ có những kẻ đã từng trải qua như chúng con mới có thể hiểu rõ. Con tin chắc Chử Đồng không cần phải hoàn toàn bị nhốt ở trong phòng, em ấy thỉnh thoảng có thể đi ra ngoài ăn cơm, xem phim, đi dạo phố. Thế nhưng tinh thần cũng bị nhốt lại như thế, mẹ là người thân nhất của em ấy, mẹ hẳn phải hiểu em ấy từ nhỏ đã không thích sống an phận, bắt em ấy nghiêm túc ngồi một chỗ, có thể sao? Lại nói, tình thương của người mẹ là trời sinh hết sức thần kỳ, em ấy có thể bảo vệ con của mình thật tốt.”



Giản Trì Hoài đưa tay chống trán, lẽ ra anh không nên để cho hai bà mẹ này dẫn theo Giản Lệ Đề và Chử Nguyệt Tình đến đây, cả hai người này cũng coi như là bản thân đã từng trải, cảm nhận sâu sắc, lời nói ra dĩ nhiên sẽ nghiêng về phía Chử Đồng.



Chử Đồng nghe được những lời này càng tỏ ra phấn khích không chịu được, “em đi làm ở Dịch Lục Soát, ngay trong tầm mắt của anh, lại nói đi lại nhiều ở bên ngoài rất có lợi cho việc sinh con, tương lai của em chính là phải sinh thường một cách thuận lợi.”



Tưởng Linh Thục vẫn còn lo lắng, “con muốn đi ra ngoài không ai ngăn cấm con cả, không phải đã có tài xế sao?”



“Mọi người không cho con đi ra ngoài, với tính tình của con như vậy mà ngày ngày cứ phải ở nhà mong ngóng, không sợ con sẽ sinh bệnh sao?”



Chân mày Giản Trì Hoài nhăn lại, có chút buồn phiền mà xua tay, “được rồi.”



Tưởng Linh Thục vừa nghe xong cau mày lại một cái, “Trì Hoài!”



“Yên tâm đi, có con ở đây, cháu trai hoặc cháu gái của mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Giản Trì Hoài an ủi mẹ mình, Chử Đồng vốn là một người vô cùng không an phận, ở trong nhà, với một cái máy vi tính hoặc một cái điện thoại di động, nếu cô muốn cũng có thể khuấy đảo đến long trời lở đất. Anh cũng không thể đề phòng hết được, cái gì cũng không đỡ nổi.



Chử Đồng hướng anh nháy mắt mấy cái, mím mím môi lấy lòng, ánh mắt Giản Trì Hoài vô cùng lạnh lẽo quay mặt sang chỗ khác, tán dóc với em gái ở bên cạnh.



Tây Thành, trong một quán bar.



Bóng đèn tỏa ra những ánh sáng đủ màu đủ sắc chiếu vào giữa sàn nhảy, đây cũng không phải là nơi ăn chơi giải trí cao cấp gì cả, chỉ là Ân Thiếu Trình lái xe đi ngang qua chỗ này, nhất thời cao hứng liền bước vào.



Anh đã uống đến say mèm lâng lâng, thân ảnh thon dài liêu xiêu giữa sàn nhảy, cực phẩm như vậy lọt vào giữa cái ổ này thật là nổi bật. Hai tay anh giơ cao khỏi đỉnh đầu, nút áo ở cổ cởi ra một viên, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh rơi vào mông anh, người đàn ông híp mắt cười cười, sau khi bắt lại liền kéo cô gái đến trước mặt mình.



Đối phương tuổi hẳn còn nhỏ, ăn mặc thời thượng, nhiều lắm là chừng hai mươi tuổi. Tầm mắt Ân Thiếu Trình rơi vào trước ngực cô ta, ánh mắt không chút kiêng kỵ, đồng thời lại có mấy cô gái bước tới đây, một cái tay không kịp chờ đợi rơi vào trên người anh, sờ soạng tấm lưng bền chắc, xương quai xanh và lồng ngực của anh.



Ba bốn cô gái áp sát vào anh nhiệt tình nhảy nhót, Ân Thiếu Trình ngay cả cơ hội để chuyển bước cũng rất khó khăn, anh đang hưởng thụ loại cảm giác này, khi người ta muốn đánh mất bản thân thì quá dễ dàng, quá dễ dàng. Ngón tay của cô gái nhỏ kia càng tỏ ra lớn mật, móc vào lưng quần của người đàn ông, ánh mắt quyến rũ như tơ, lúc nào cũng có thể đem anh nuốt vào trong bụng. Khoé miệng Ân Thiếu Trình cong lên nét cười cợt nhả, anh thuận tay ôm cô gái vào trong ngực, môi mỏng nhẹ tiến sát vào bên tai cô ta, “cùng tôi về nhà, hả?”



Cô gái tươi cười, hai tay ôm chặt lấy hông của Ân Thiếu Trình, “bây giờ liền đi?”



Ân Thiếu Trình tuy uống say khướt mơ màng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ràng, anh đã buông thả quen rồi, một cô gái khác ở bên cạnh trông thấy cực phẩm như vậy làm sao có thể bỏ qua được, cô ta tiến lên nhào vào trong ngực Ân Thiếu Trình, “dẫn em theo nữa.”



“Được, dẫn theo, đi!”



Bước chân Ân Thiếu Trình lảo đảo đi ra ngoài, hay nói cách khác là bị hai cô gái dìu ra khỏi quán bar. Lúc bước đến cửa chính, gió lạnh tùy ý thổi tới, cũng làm cho người ta chợt tỉnh táo lại không ít. Dục vọng trong cơ thể bị khơi gợi ra khiến Ân Thiếu Trình bỗng nổi lên cảm giác mệt mỏi. Anh ngẩng đầu lên, chợt trông thấy trên một tòa nhà cao tầng ở cách đó không xa, tấm bảng quảng cáo đang dán bức hình quảng cáo sữa tắm của Giang Ý Duy.



Từ khi cô quay lại đỉnh cao danh vọng đến nay, cô gái này hầu như đã biến thành một cái máy kiếm tiền. Ân Thiếu Trình nheo mắt lại, thấy bả vai trắng nõn của Giang Ý Duy ngâm trong nước ấm, nơi cổ họng anh nhẹ lăn. Cô gái bên cạnh vẫy tay đón xe, khẽ đẩy anh, “nhà anh ở đâu?”



Ân Thiếu Trình thật lâu cũng không nói câu nào, cô gái ưỡn ẹo tựa sát người anh, tay lần mò đến lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, “nói đi mà.”



Ngón tay của đối phương đã lần theo kẽ hở giữa hai nút áo sơ mi chui vào trong, Ân Thiếu Trình rũ tầm mắt xuống, kéo tay của cô ta ra, “tối nay anh còn có việc, hẹn hôm khác đi.”



“Cái gì?” Cả hai cô gái cùng bật thốt lên, bất mãn nhìn anh, “còn có thể có việc gì nữa chứ?”



Ân Thiếu Trình xiêu vẹo bước về phía trước, xe của anh đang dừng ở ven đường. Anh men say lâng lâng ngồi vào trong, lúc khởi động, thậm chí ngay cả biển chỉ đường phía trước cũng không nhìn thấy rõ. Chiếc xe vòng vèo chạy về phía trước, chính anh cũng không biết mình muốn đi đâu, trong lòng khó chịu vạn phần, tựa như nếu không phát tiết ra được sẽ chết ngay lập tức.



Đợi đến khi xe dừng hẳn, Ân Thiếu Trình đẩy cửa xe ra, lúc bước ra ngoài thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Chất cồn trong cơ thể mãi vẫn chưa tan đi được, anh lảo đảo bước lên thềm đá. Chung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe được mấy tiếng chim hót, đường đi dưới chân vừa tối lại vừa mấp mô, anh bị trượt ngã mấy lần, lúc này mới bò được tới nơi.



Anh nhất định là bị điên rồi, cư nhiên lại tới nghĩa trang. Ân Thiếu Trình có cảm giác mình say sắp chết rồi, nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng bia mộ đó ở đâu, hơn nữa còn tìm được tới nơi. Anh tê liệt ngồi trước bia mộ, ngón tay từng lần một vuốt ve hàng chữ phía trên tấm bia.



Đây là con trai của Ân Thiếu Trình anh đấy, cái gì anh cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được, thậm chí còn không kịp nhìn mặt một lần, anh không có, không có gì hết.



Vầng trán Ân Thiếu Trình tựa lên tấm bia mộ lạnh như băng, bả vai nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay hung hăng bấm vào những chữ trên tấm bia, trong miệng lẩm bẩm lên tiếng, “con trai, con trai...”



Đúng vậy, Ân Thiếu Trình anh sống bừa bãi, bừa bãi thế đấy, nhưng tình cảm anh dành cho đứa bé này lại là thật lòng. Lúc biết được Giang Ý Duy mang thai, cái loại cảm giác hưng phấn đó làm thế nào cũng không thể che giấu được. Nhung rồi anh lại cứ như vậy không có gì cả. Anh nghĩ tới việc kéo Giang Ý Duy tới, hung hăng hành hạ ngay lập tức, nhưng rốt cuộc lại không nỡ ra tay, đây coi là cái gì? Còn không phải là bởi vì tình cảm mà Ân Thiếu Trình anh dành cho cô sao? Anh không hề phủ nhận mình yêu cô. Chỉ là trái tim của Ân Thiếu Trình anh lại chưa từng đặt trên người một cô gái. Anh có thể đem chín mươi phần trăm thật lòng hướng về Giang Ý Duy, sau đó mười phần trăm còn lại chia cho một đám phụ nữ khác. Nhưng tình yêu như vậy, Giang Ý Duy không cần, đúng, cô không cần anh.



Lúc Giang Ý Duy kết thúc công việc thì cũng đã gần 1 giờ sáng, còn phải quay về học thuộc kịch bản. Cô xoa bóp bả vai đau nhức trở lại khách sạn. Tắm rửa xong xuôi, điện thoại di động vẫn đang vang lên, báo hiệu có tin nhắn đến. Giang Ý Duy vừa lau tóc ướt vừa bước qua, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, đều là do Ân Thiếu Trình gửi tới.



Cô định trực tiếp xóa hết, nhưng ngón tay chỉ mấy cái, cuối cùng vẫn không chạm xuống được. Anh ta làm việc từ trước đến giờ luôn gọn gàng dứt khoát, có chuyện gì cũng đều gọi điện thoại, Giang Ý Duy do dự một chút rồi chạm nhẹ lên màn ảnh.



Tin nhắn ảnh hiện ra quả thật khiến cho người ta rợn cả tóc gáy. Tay Giang Ý Duy run rẩy tới mức thiếu chút nữa đánh rơi cả điện thoại di động. Đầu óc có bị bệnh không, tự nhiên lại gửi cho cô tấm hình chụp nghĩa trang. Từng tấm bia mộ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u trong bóng tối, Giang Ý Duy bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán.



Trong đó có một tấm hình, loáng thoáng có thể nhìn thấy được những dòng chữ quen thuộc. Trái tim Giang Ý Duy chợt chìm xuống, không khỏi ngây ngẩn. Lúc này chẳng lẽ Ân Thiếu Trình còn đang ở nghĩa trang sao?



Sau đó, hết lần này đến lần khác đều có điện thoại gọi tới, Giang Ý Duy cũng đều không nhận. Hai chân cô mềm nhũn, ngây ngốc ngồi hướng mép giường, đây coi là cái gì? Là muốn bắt cô phải nhớ lại những chuyện đau lòng trước kia sao? Ân Thiếu Trình tựa như bị phát điên, điện thoại không nhận, anh lại dùng giọng nói.



Giang Ý Duy chạm nhẹ xuống một chút, vừa nghe một cái liền biết Ân Thiếu Trình đã say phát điên rồi, anh gửi đến cho cô một tin nhắn video. Cô giơ điện thoại di động lên, muốn ném đi, một phát là xong hết mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm. Cả người Giang Ý Duy kiệt sức ngồi im một hồi lâu, sau đó mở video đó ra.



Trong đoạn video, Ân Thiếu Trình tựa vào bia mộ, cánh tay giơ lên thật cao, “Giang Ý Duy, em nhìn xem, có thấy anh đang ở cùng với ai không?”



Ngón tay Giang Ý Duy run rẩy, lạnh đến mức hàm răng cũng đang va vào nhau lập cập, hai mắt Ân Thiếu Trình ửng đỏ, muốn đứng dậy, nhưng gượng mấy lần cũng không đứng lên nổi, anh dứt khoát đem nửa người trên dựa vào trên bia mộ, “Giang Ý Duy, em đoán xem, đứa bé kia rốt cuộc là con trai hay con gái? Tại sao em lại không để cho anh nhìn nó một chút vậy? Tại sao em lại nhẫn tâm như thế?”



Nước mắt mà Giang Ý Duy nên chảy ra cũng đã sớm chảy đến khô cạn rồi, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn ảnh, sự việc đã trôi qua lâu như vậy, Ân Thiếu Trình ngược lại vẫn mãi chìm đắm trong đó khó có thể thoát ra được. Cô cảm thấy thật châm chọc, phụ nữ muốn sinh con cho Ân Thiếu Trình nhiều như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến một người mà anh hoàn toàn không để ở trong lòng như thế chứ?



“Giang Ý Duy, em tới đây cho anh, nếu em không tới đây, tối nay anh sẽ chết rét ở nơi này, em tới, chúng ta một nhà đoàn tụ...”



Giang Ý Duy mắng một câu ‘có bệnh’, sau đó tắt máy. Chỉ là tâm tình buồn bực tới cực điểm, Giang Ý Duy bấu chặt vào drap giường dưới người, cuối cùng chỉ có thể phát tiết đem điện thoại di động vứt xuống giường.



Trái tim của cô, theo lý hẳn còn đau đớn gấp ngàn vạn lần so với Ân Thiếu Trình. Anh thì khá lắm, còn hết lần này đến lần khác xát muối lên vết thương của cô.



Sáng sớm hôm sau.



Ân Thiếu Trình là hoàn toàn bị đông cứng mà tỉnh dậy. Gió lạnh ùa tới, mặc dù mùa đông rét lạnh nhất đã trôi qua rồi nhưng cái lạnh của sáng sớm thật đúng là chỉ có những người không được chui rúc trong chăn ấm mới có thể hiểu được. Cả người anh run lẩy bẩy, muốn đứng dậy, nhưng nằm co quắp trong một thời gian quá lâu, hai chân tê dại, người còn chưa kịp đứng vững, liền đụng vào trên mộ bia. Anh bình tĩnh nhìn kỹ, ánh mắt càng ngày càng trở nên phức tạp, nhìn lại bản thân mình một chút, toàn thân đều là bùn đất, nhếch nhác không chịu nổi.



Anh ngồi xuống lại vào chỗ của mình, tất cả những điên cuồng tối qua đều nhớ lại hết, hình như anh còn khóc lóc nữa có phải không? Gì vậy, thật là bao nhiêu thể diện đều vứt hết xuống một thế giới khác rồi. Ân Thiếu Trình xoa mặt của mình, anh còn nhớ rõ, anh bảo Giang Ý Duy tới đây, bộ dáng này của anh cô rõ ràng cũng nhìn thấy nhưng lại hoàn toàn thờ ơ không thèm ngó ngàng, cô tình nguyện để cho anh bị đông cứng mà chết ở đây.



So với anh, lòng của Giang Ý Duy còn lạnh lùng hơn gấp bội, Ân Thiếu Trình vuốt ve tấm bia mộ, “con trai.” Những lời còn lại cũng không nói nổi nữa, người đàn ông đứng dậy, đến đi bộ vẫn còn chưa bình thường được, chao qua đảo lại rời đi khỏi nghĩa trang.



Anh nghĩ chắc là tinh thần anh cũng không được bình thường, thế nào mà nửa đêm canh ba cư nhiên chạy đến nơi này chứ?



Chử Đồng rời khỏi Bán Đảo Hào Môn để đi làm. Cô ngồi ở vị trí phụ lái, sung sướng háo hức nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Đến công ty, Giản Trì Hoài nhìn về phía cô, “áo khoác chống bức xạ phải mặc vào đấy.”



“Biết rồi.” Chử Đồng đẩy cửa xe ra, nhảy một chân ra ngoài, Giản Trì Hoài trông thấy liền đau đầu vô cùng, “không phải đã nói với em rồi sao? Động tác không thể quá mạnh mẽ, nhẹ nhàng một chút.”



“Giản Trì Hoài!” Chử Đồng biết rõ có tranh cãi cũng không lại được với anh, không thể làm gì khác hơn là nhún nhường cẩn thận bước xuống xe, “vâng, buổi tối gặp.”



Cô xoay người bước nhanh rời đi, động tác dứt khoát, Giản Trì Hoài thật nhức đầu, anh nhìn chung quanh thấy không ít phụ nữ đang mang thai, đi bộ có thể gọi là bước từng bước nhỏ một, bụng còn chưa lộ vẻ mang thai đã hận không thể đem bụng ôm trong tay mà bước đi, thế nào mà khi đến trên người cô thì lại một chút dáng vẻ phụ nữ cũng không có chứ?



Chử Đồng cũng cảm thấy cô và người khác không hề giống nhau, trong phòng làm việc cũng có một thai phụ, mới vừa mang thai, khổ sở khỏi phải nói, ăn rồi ói, ói xong lại ăn, ăn xong vẫn ói. Cả người sức tàn lực kiệt, nằm bẹp tại chỗ. Nhìn lại Chử Đồng, trên bàn chất đầy trái cây, sữa chua, quả hạch. Ăn ăn ăn, đói đói đói!



Vừa tới giờ cơm, cô không kịp chờ đợi cầm thẻ cơm lên. Đồng nghiệp xung quanh vẫn còn chưa biết cô mang thai. Dù sao cô cũng là bà chủ, chuyện rời khỏi phòng làm việc trước giờ nghỉ, người khác cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.



Đã lâu không được ăn cơm trong công ty, cô lại thèm thuồng mùi vị gà cay ở đó. Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc chưa được hai bước, gặp ngay chủ biên đang đi tới, hướng cô nói, “bà chủ, ông chủ dặn ngài đi lên ăn, đây là mệnh lệnh.”



Chử Đồng dừng lại bước chân, “không phải chứ?”



“Đúng vậy, chúng tôi mới vừa tan họp, ông chủ nói đã chuẩn bị bữa ăn cho ngài, bảo ngài mau chóng đi lên.”



Chử Đồng ‘oh’ một tiếng, nhưng trên mặt không có một chút hào hứng nào, trong miệng rất nhạt nhẽo. Đẩy cửa phòng làm việc ra bước vào, mùi vị canh hầm ngọt mát tràn vào trong mũi, Chử Đồng ủ rũ tiến lên, “em và các đồng nghiệp cũng đã hẹn xong rồi, định cùng nhau ăn cơm trưa.”



“Để chào đón em đi làm trở lại, anh đặc biệt mời một đầu bếp tới đây, coi như là ăn mừng vì em.”



Chử Đồng ngồi vào ghế sa lon, nhìn từng đĩa thức ăn tinh xảo bày trên bàn trà. Đừng nói là mùi vị, màu sắc mới nhìn thôi cũng không thể khơi gợi nổi cảm giác thèm ăn của cô, “em muốn ăn gà cay, muốn ăn cá nấu dưa chua, muốn ăn tiết canh.”



“Hả?” Giản Trì Hoài giương cao âm điệu, ánh mắt nhẹ nâng lên, cứ như vậy không biết đang giận hay vui rơi vào trên mặt cô, “muốn ăn cái gì?”



Chử Đồng không dám lên tiếng nữa, Giản Trì Hoài khẽ mỉm cười, “nói đi, anh đang nghe đây.”



Chử Đồng mím môi lại, chỉ xuống cái nồi đất tử sa bên cạnh anh, “canh gà đi.”



Giản Trì Hoài cầm một cái chén nhỏ lên, định múc canh cho cô. Chử Đồng ngồi khoanh tay lại, cúi người xuống nhìn nồi canh gà kia, “ngày ngày cứ tiếp tục ăn uống như vậy, bảo bảo còn chưa có ra đời, em lập tức sẽ biến thành một người béo ú. Em sẽ không còn mặt mũi để gặp người ta nữa đâu.”



Giản Trì Hoài không nói gì, cầm muỗng canh lên, nhưng cũng không lập tức múc canh cho cô, mà lại cẩn thận gạt bỏ lớp mỡ trên mặt qua một bên. Động tác của anh rất lưu loát. Đồng hồ sang trọng quý giá đeo trên cổ tay tựa hồ như bị canh gà nóng bỏng tạo ra một tầng hơi nước mờ ảo. Dây đeo đồng hồ bạch kim lấp lánh sáng lên ẩn hiện trong cổ tay áo sơ mi trắng tinh của người đàn ông. Không cần nhìn mặt, chỉ cần liếc sơ qua trang phục như vậy, ai cũng có thể đoán ra được người đàn ông này có vai vế hơn người. Nếu như trong tay anh đang cầm một cây bút, nhất định sẽ là xoay trời chuyển đất, nếu như tay anh đang gõ gõ trên bàn phím, nhất định sẽ là vững vàng khống chế được huyết mạch kinh tế mà người bình thường khó có thể theo kịp. Vậy mà...



Giản Trì Hoài đem lớp mỡ đã gạt ra múc bỏ vào trong chén, anh lặp đi lặp lại động tác này chừng mười mấy lần, tỏ vẻ chăm chú. Cuối cùng, anh mới cầm lấy một cái chén nhỏ khác, dùng muỗng canh khuấy khuấy trong nồi hai cái, “còn cho ít nấm nữa, biết em thích ăn.”



Độ cong trên cánh môi Chử Đồng không khỏi tăng lên, một người đàn ông có thể vì mình mà làm được tới mức độ như vậy, còn so đo ăn cái gì để làm chi nữa?



Coi như bây giờ có đưa cho cô một ly nước lọc, cô cũng có thể nếm ra được mùi vị ngọt ngào. Chử Đồng không kìm nén được liền tiến tới hôn môi Giản Trì Hoài. Người đàn ông có chút bất ngờ không kịp đề phòng, muỗng canh trong tay anh buông lỏng, thuận thế ôm lấy cô, càng tiến sâu nụ hôn này hơn nữa.



Anh đương nhiên không dám tuỳ tiện bá đạo như bình thường nữa, sau khi hôn rồi định tách ra. Chử Đồng lại cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, ôm lấy cổ anh muốn xâm nhập. Giản Trì Hoài lui lại mấy lần, trên mặt có sự đè nén, cuối cùng dứt khoát dùng ngón tay trỏ chặn lại cánh môi của cô, “cẩn thận thiếu dưỡng khí, đối với bảo bảo không tốt.”



“Giản Trì Hoài, từ khi nào mà anh lại trở nên nhát gan như vậy?”



Ngọn lửa đang đè nén trong lồng ngực Giản Trì Hoài vẫn chưa tiêu tan được, “nhịn một chút đi.”



“Thật đáng thương,” hai tay Chử Đồng vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, “ăn cũng ăn không được, hôn cũng hôn không xong.”



Giản Trì Hoài hướng cô liếc mắt, “còn muốn ăn cơm nữa không?”



“Ăn, ăn.” Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài, “em muốn ăn canh gà, còn có tôm nữa, Giản Trì Hoài, em còn muốn ăn tôm lột.”



“Buổi tối ăn, lát nữa anh sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị.”



Đối với Chử Đồng, Giản Trì Hoài thật sự cẩn thận không ít. Những gì cô còn chưa ngờ tới, anh cũng đều có thể nghĩ ra được hết rồi. Buổi tối trở về, ăn xong cơm tối, khi Giản Trì Hoài làm xong công việc thai giáo, Chử Đồng liền lăn ra ngủ thẳng.



Người đàn ông cẩn thận rút gối kê sau lưng cô ra, lại đem chăn kéo cao lên. Tay của anh xuyên qua áo ngủ rơi vào trên bụng cô, vẫn bằng phẳng như lúc ban đầu, thật là một chút cũng không hề giống vẻ đang mang thai. Cũng không biết cần thêm mấy tháng nữa mới có thể trông giống như một thai phụ, mới có thể để cho anh nhìn cái bụng bầu kia một chút.



Giản Trì Hoài căng cứng thân thể. Kể từ sau khi cô mang thai, anh chưa từng có cảm giác ngủ được một giấc thoải mái không chút kiêng kỵ, chỉ sợ đè ép hoặc đụng trúng cô.



Chử Đồng lật người một cái, chủ động vươn tay ra ôm lấy hông của anh. Cô mới vừa ngủ được một giấc, lúc này đã tỉnh táo hẳn, cô hướng anh cọ tới cọ lui, “Giản Trì Hoài.”



Người đàn ông vẫn còn chưa ngủ, “hả.”



Chử Đồng tiến tới, hướng bên tai anh thổi khí, “bác sĩ nói là trước ba tháng phải cẩn thận làm việc, anh cũng đã nhịn lâu như vậy, bây giờ ba tháng đã trôi qua, có thể làm được rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom