• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (3 Viewers)

  • Chương 91

Chử Nguyệt Tình nghe thấy lời Giản Trì Hoài nói, sau đó hướng Chử Đồng cười khẽ, “em xem, tất cả mọi người đều không phản đối gì rồi. Yên tâm đi, chị chẳng qua là đi làm thôi mà, có thể có chuyện gì chứ? Có đúng không?”



Có mấy lời đã đến nơi cổ họng nhưng lại không có cách nào nói ra khỏi miệng. Ý của Chử Nguyệt Tình đã quyết. Lý Tĩnh Hương nhìn hai đứa con gái của mình, “Tình Tình, chúng ta chẳng qua chỉ là lo lắng cho con mà thôi.”



“Mẹ, chẳng lẽ mẹ cảm thấy con bệnh vẫn chưa khỏi đúng không?”



“Mẹ...”



Chử Cát Bằng nãy giờ vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên chen vào một câu, “được rồi, nếu con thực sự muốn đi, vậy thì cứ đi đi. Công ty đó cách nhà ta hình như cũng không xa. Nếu như đi làm không quen, con cứ quay về, nghe lời chúng ta, bảo Đồng Đồng thu xếp cho con một công việc ở Dịch Lục Soát có được không?”



“Dạ.” Chử Nguyệt Tình đồng ý. Mọ người cũng coi là mỗi bên nhường một bước rồi.



Trên đường trở về, Giản Trì Hoài liếc nhìn Chử Đồng đang ngồi bên cạnh, “không phải đã nói xong rồi sao? Thế nào vẫn còn một bộ dáng tâm sự nặng nề như vậy.”



“Dù sao thật sự là chị của em mấy năm nay không tiếp xúc với xã hội, em lo lắng.”



“Sớm muộn gì chị ấy cũng phải bước ra một bước này. Không có gì phải lo lắng đâu.” Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng đè xuống mu bàn tay của Chử Đồng, “hơn nữa chị ấy đi làm ở công ty của Phó Thời Thiêm, em còn không yên tâm sao?”



Chử Đồng ngẩng đầu lên hướng anh liếc nhìn, “lời này có ý gì?”



“Em hãy nói có phải hay không đi?”



Giản Trì Hoài nhất định là đã biết hoặc đã nhìn ra chút gì đó. Chử Đồng khẽ vuốt tóc, đem chuyện Phó Thời Thiêm cưỡng hôn lần trước cố tình giấu giếm đi, “hôm đó không phải là Giang Giang bị người của Phó Thời Thiêm mời đi sao? Lúc em dẫn cô ấy đi ra, Phó Thời Thiêm có nói dáng dấp của em rất giống một người quen của anh ta, còn hỏi nhà em có chị em gái gì không. Không phải em đang sợ chị của em bị anh ta để mắt tới sao?”



“Còn có chuyện như vậy sao?” Giọng điệu của Giản Trì Hoài rõ ràng có chút giương cao.



Chử Đồng vươn tay ra vuốt ve lồng ngực anh, “bình tĩnh lại một chút đi. Cõ phải anh cảm thấy em rất quyến rũ không?”



“Anh là cảm thấy buồn cười. Phó Thời Thiêm cũng coi là một nhân vật có máu mặt. Lý do thiểu năng như vậy cũng có thể nghĩ ra sao?”



Chử Đồng dựa vào bờ vai của anh, “bất quá sau nay em suy nghĩ kỹ lại một chút. Có thể thật sự có người như vậy thì sao? Bất quá anh cứ yên tâm đi, em có nói với anh ta rằng em đang mang thai. Ann ta chắc chắn sẽ không làm gì đối với một phụ nữ có thai đâu. Nhưng em sợ, anh ta sẽ không đem mục tiêu đặt lên trên người của chị em chứ?”



Giản Trì Hoài một chút cũng không sợ, “Phó Thời Thiêm tìm phụ nữ rất kén chọn đấy, có được không?”



Chử Đồng nghe được câu này, lại thấy không vui. Cô ngồi thẳng người dậy liếc nhìn anh, “có ý gì vậy? Anh nói là anh ta hẳn nên coi thường chị em mới đúng ư?”



“Vậy rốt cuộc em muốn anh ta để ý hay là coi thường đây?”



Chử Đồng há hốc mồm, một câu liền bị tắc nghẹn ngay trong cổ họng. Cô suy nghĩ trong chốc lát. Lúc này mới đem lý trí của mình kéo về được, “em nghĩ tốt nhất là anh ta không nên nhìn thấy chị của em.”



“Em đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. Măcn dù chị của em đi làm ở Văn Hải, nhưng chị ấy cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà thôi. Cơ hội gặp mặt được cấp trên như Phó Thời Thiêm hầu như là số không. Hơn nữa chị của em tuyệt đối không thể nào với tay được đến vị trí cao cấp. Vì thế lo lắng chuyện này là em làm việc dư thừa rồi.”



Lời của Giản Trì Hoài tuy nói ra quá thẳng thừng, nhưng cuối cùng cũng xoa dịu hơn phân nửa lo âu và bất an trong lòng Chử Đồng.



Lúc Chử Đồng mang thai được chừng sáu tháng, bụng nhô ra, đã lộ rõ dáng vẻ của người có thai. Khi đó vào đúng giữa mùa hè, Chử Đồng bất kể có mặc quần áo hay không, cái bụng kia cũng không giấu được nữa. Đây là thời điểm mà Giản Trì Hoài cảm thấy hào hứng nhất. Nhưng cô lại có cảm giác mình xấu xí vô cùng, bụng to thì cứ to đi, tại sao toàn bộ phần lưng dưới cũng cảm thấy phì nhiêu lên hẳn đây?



Giang Ý Duy đang đóng phim ngoài trường quay. Tài xế đưa Chử Đồng tới nơi. Cô thật vất vả mới tìm được một chỗ râm mát để ngồi xuống. Giang Ý Duy đang giờ nghỉ ngơi. Trên đầu đội mấy chiếc khăn nặng nề, quần áo trên người lại càng thêm rườm rà, trong ngoài tầng tầng lớp lớp, đến mồ hôi cũng không thể thấm ra nổi. Chử Đồng cầm cây quạt nhỏ chỉa ngay vào trước mặt mình, “nóng quá nóng quá, cậu làm thế nào mà chịu được vậy?”



“Mình đã quen rồi.” Mặt Giang Ý Duy bị nóng đến đỏ bừng, trong tay cũng chỉ có một chiếc quạt gió nho nhỏ. Chử Đồng nhìn sang cô, “có cảm thấy mình gần đây mập lên hẳn không?”



Giang Ý Duy cẩn thận xem xét cô, “không có. Trừ bụng so với lần nhìn rõ ràng hơn, những chỗ khác cũng không thấy thay đổi gì cả.”



“Eo thì sao? Mông thì sao?”



“Không có, thật sự không thấy.”



“Thật không?” Bàn tay Chử Đồng rơi vào trên bụng mình, “vậy thì tốt, hy vọng không mập ra.”



Ngồi một lúc, Chử Đồng có chút không chịu nổi, “trời này hẳn phải bốn mươi độ ấy? Giang Giang, cậu đừng để bị nóng thành đồ ngốc luôn chứ.”



Giang Ý Duy đang uống nước đá, hướng cô liếc mắt, “cậu có thể nói thẳng ra được không?”



“Đoàn phim không thể đặt một phòng có máy điều hòa không khí sao? Lúc nghỉ ngơi mọi người cùng trốn ở trong đó.”



“Cậu cho rằng ở đây là trung tâm Tây Thành sao? Chúng mình đi đóng phim, không phải đi hưởng thụ. Mỗi ngày bận rộn cũng bận rộn gần chết. Có lúc thời gian không cho phép, trực tiếp nằm trên ghế ngủ luôn...” Giang Ý Duy đang nói chuyện, nơi xa chợt có mấy người bước tới, trong tay xách một cái thùng xốp màu xanh nhạt. Vừa nhìn cũng biết đồ ở trong thùng kia rất nặng. Bọn họ đi thẳng tới chỗ Giang Ý Duy đang ngồi. Những người trong đoàn làm phim Chử Đồng căn bản đều biết rõ. Những người lạ mặt này tự nhiên xông tới đây như vậy, đoàn phim cư nhiên cũng cho đi qua sao?



[ truyen cua tui @@ Net ]

Bọn họ đem đồ đặt xuống bên cạnh Giang Ý Duy. Chử Đồng còn chưa kịp nhìn kỹ, đã cảm thấy một luồng mát lạnh chợt ùa tới, thoải mái đến không chịu được. Giang Ý Duy nhìn chằm chằm cái thùng trước mặt. Bên trong là những khối nước đá lớn chất đầy, “đây là?”



“Là An tiên sinh dặn dò chúng tôi đưa tới. Giang tiểu thư cứ việc quay phim. Bên ngoài còn có một xe lớn.” Những người kia xách cả sáu thùng nước đá chất đầy tới đây, vừa khéo đem Giang Ý Duy và Chử Đồng vây vào giữa. Chử Đồng tắt cây quạt gió nhỏ. Cảm giác nhớp nháp khó chịu trên người trong nháy mắt liền bay biến mất. Giang Ý Duy liếc nhìn, “làm phiền An tiên sinh rồi. Thật ra cũng không cần phải như vậy. Tôi không cảm thấy ở đây quá vất vả. Mọi người trở về đi, không cần phải mang đến nữa...”



“Giang tiểu thư, chúng tôi đang ở bên ngoài, ngài cứ làm việc của ngài trước.” Nói xong, người kia liền thẳng tắp dẫn đồng nghiệp rời đi.



Mấy diễn viên cùng đoàn cũng tiến tới gần, “nước đá mát quá. Mọi người mau tới đây ăn ké chút không khí mát mẻ này đi, rất thoải mái đấy.”



Trí tò mò trong lòng Chử Đồng lại nổi lên. Cô tiến lại gần Giang Ý Duy nhỏ giọng hỏi, “An tiên sinh này là ai vậy?”



“Là giám đốc công ty vàng bạc đá quý. Trước đây không phải mình đã kể với cậu rằng mình làm đại diện quảng cáo cho họ sao?”



“Oa, anh ta đang đeo đuổi cậu à? Cậu xem con người như thế nào, bao nhiêu tuổi? Ngàn vạn lần đừng gặp phải tên sở khanh nha.”



Ngón tay Giang Ý Duy thờ ơ lật trang kịch bản, “hình như là ba mươi lăm thì phải.”



“Kim cương Vương lão ngũ nha!”



Giang Ý Duy hướng cô liếc mắt, “chuyện này liên quan gì đến mình?”



Chử Đồng kéo cô lại gần mình, “Giang Giang, cậu cũng nên vì bản thân mình mà cân nhắc lại cho kỹ lưỡng đi. Cậu đâu thể nào đi đóng phim cả đời được. Nữ diễn viên nổi tiếng của giới giải trí kết hôn với đại gia ngoài giới, chuyện này nghe hợp tình hợp lý biết bao nhiêu? Nếu cậu cứ mãi dây dưa với Ân Thiếu Trình không thoát nổi, cậu nên tìm cho mình một con đường lui đi. Trước tiên cứ chung sống xem thử một chút, có lẽ An tiên sinh này mới là người chồng định mệnh của cậu thì sao?”



Giang Ý Duy không lên tiếng, ngây ngốc nhìn chằm chằm kịch bản trong tay. Chử Đồng nói lý lẽ đương nhiên cô hiểu rõ. Tiết trời nóng nực như vậy, những tâm tình bực bội không yên kia cũng nhờ mấy thùng nước đá mà dịu xuống hẳn.



Chử Đồng thoải mái nhẹ than một tiếng, “nằm ở đây thật là thoải mái. Chờ tảng nước đá tan ra hết, bọn họ sẽ đi vào thay cái khác chứ?”



“Cậu đấy, nên trở về mà hưởng thụ đi, làm Thiếu phu nhân của cậu đi.” Giang Ý Duy đặt kịch bản xuống, “mình phải đi quay phim rồi. Lát nữa cậu về sớm một chút, ở đây phơi nắng quá lâu, đối với phụ nữ có thai không tốt.”



“Mình biết rồi.”



Sau khi Giang Ý Duy kết thúc công việc thì trời cũng đã tối. Cởi xuống hết những thứ quần áo rườm rà, cô ngồi trong phòng trang điểm, thật vất vả mới tháo xuống hết mọi phụ kiện trên người. Cô mơ màng buồn ngủ, trên trán đau dữ dội. Cô tiến sát tới trước gương nhìn kỹ, trầy da, là bị những món đồ trang sức nặng nề kia làm thành như vậy.



Trợ lý cẩn thận nhìn ngó, “mua băng keo cá nhân dán lên đi?”



“Bây giờ không cần. Sáng mai trước khi hoá trang thì dán lên, nếu không sẽ đau chết mất.” Sau khi xử lý xong xuôi, cô cùng trợ lý rời đi. Xe đang chờ ở bên ngoài. Trong thời gian đi bộ, cuối cùng trợ lý cũng nói với cô một câu, “An tiên sinh thật không tệ. Trong khoảng thời gian này đối với mọi người vô cùng quan tâm. Biết cô bận rộn cũng không hề tới đây quấy rầy.”



Giang Ý Duy cười cười. Đi ra ngoài mấy bước, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới, “Giang tiểu thư.”



Giang Ý Duy theo bản năng vặn mày lại. Đây là tài xế của Ân Thiếu Trình. Cô nhìn bốn phía, “sao anh lại tới đây?”



“Ân thiếu mời ngài ăn cơm tối, đang ở chỗ cũ chờ ngài.”



Trợ lý nghe thấy câu này, sắc mặt cũng không được đẹp mắt cho lắm, “xin hỏi, lúc này cũng mấy giờ rồi? Ý Duy từ lúc bốn giờ sáng đã phải thức dậy...”



Giang Ý Duy giơ tay lên, ý bảo cô đừng tiếp tục nói nữa. Cô hướng tài xế liếc nhìn, “được rồi, tôi đi.”



Trợ lý rõ ràng lấy làm ngạc nhiên. Theo lý thì Giang Ý Duy sẽ không đồng ý mới phải, “Ý Duy!”



“Không sao, tôi vừa khéo cũng đói bụng. Cô mau chóng đi về trước đi.” Giang Ý Duy nói xong, đi theo tài xế lên xe.



Đi tới nơi, thật đúng là chỗ cũ. Ân Thiếu Trình bao trọn gói. Cả lầu ba của nhà hàng cạnh bờ sông cũng chỉ để lại một phòng bao để phục vụ. Tài xế đem cửa đẩy ra. Giang Ý Duy bước vào, ngửi thấy mùi thuốc lá, cảm giác khó chịu nơi cổ họng của cô chợt dâng lên. Ân Thiếu Trình ngẩng đầu lên trông thấy cô đến, trên mặt ngược lại hết sức mừng rỡ, “em đã đến rồi.”



Anh đứng dậy giúp Giang Ý Duy kéo cái ghế ra. Sau khi cô ngồi vào chỗ của mình, nhìn trên bàn tràn đầy các món ăn. “Hôm nay nghĩ thế nào lại mời tôi ăn cơm tối?”



“Anh vẫn luôn hẹn em, chẳng qua là em mãi không chịu tới.” Ân Thiếu Trình ngồi lại xuống chỗ đối diện, “đói bụng không?”



Giang Ý Duy nhìn chằm chằm những món ăn ngon lành đẹp mắt, lại không khơi gợi nổi một chút hào hứng nào. Cô nói với trợ lý rằng mình vừa khéo đang đói bụng, nhưng thật ra là lừa gạt cô ấy. Tiết trời nóng bức như vậy, cô căn bản ăn không vô thứ gì cả, chứ đừng nói chi là một bàn đủ các món ăn sơn hào hải vị này. Mỗi một miếng cũng có thể đem người ta chán ngấy đến chết. Nhưng cô vẫn cầm đũa lên, ăn vài miếng thức ăn. Trong tay Ân Thiếu Trình đang kẹp điếu thuốc, nhìn chăm chú về phía đôi mắt của cô tựa như đang có chút ngây ngốc, “đóng phim có phải rất vất vả không?”





“Cũng may, tập nhiều thành quen rồi.”



Ân Thiếu Trình hung hăng rít một hơi thuốc, “Ý Duy, cần gì chịu tội như vậy. Nễu thực sự quá vất vả thì đừng đóng phim nữa.”



“Anh không cần phải quan tâm đến tôi,” Giang Ý Duy nâng tầm mắt lên chống lại anh, “Du tiểu thư không phải đang mang thai sao? Thế nào còn không chịu kết hôn?”



“Anh không muốn kết hôn.” Ân Thiếu Trình nói thẳng thừng dứt khoát, “anh cũng không muốn sống với cô ta cả đời.”



“Vậy sao?” Trên mặt của Giang Ý Duy cũng không có biểu lộ dư thừa. Ân Thiếu Trình cầm cái muỗng lên, giúp cô múc cháo tổ yến, lại không phát hiện ra Giang Ý Duy đã đặt đũa xuống, “Ân Thiếu Trình, anh nên sống cho tốt đi. Nếu cô ta đã có con của anh rồi, anh nên chịu trách nhiệm, không phải sao? Tôi cũng sẽ sống thật tốt, tôi đang yêu.”



Keng --



Cái muỗng trong tay Ân Thiếu Trình chợt rơi xuống, va chạm vào miệng chén vang lên một tiếng thanh thuý. Anh ngồi trở lại xuống ghế tựa, mặt mũi có chút dữ tợn, lại tựa như không tin, nhìn chằm chằm Giang Ý Duy với ánh mắt càng lúc càng hiểm độc, “em nói cái gì?”



Hai tay Giang Ý Duy đan vào nhau, ánh mắt thản nhiên, “chẳng lẽ tôi muốn yêu đương cũng không cho phép sao?”



“Em gạt người cũng không cần viết nháp sao?”



Thân thể Giang Ý Duy lui về dựa vào phía sau, tầm mắt cố định trên mặt người đàn ông, “nếu anh cảm thấy tôi đang lừa gạt anh, tôi cũng không có vấn đề gì cả.”



“Vậy anh ta là ai?”



“Không phải người trong giới của chúng ta. Chỉ là anh ta đối xử với tôi rất tốt.”



Ân Thiếu Trình thoáng giễu cợt, khóe miệng cong lên, “đối xử tốt với em? Bằng cách nào?”



“Anh muốn nghe sao?”



Cơn tức giận trong cơ thể Ân Thiếu Trình chợt tăng vọt, hình như sắp không thể kìm nén được nữa, “chẳng lẽ không thể nghe được?”



Giang Ý Duy rũ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt quét qua một bàn trải đầy thức ăn kia, “anh bao trọn cả một tầng này sao? Bàn ăn này, lại là tiêu chuẩn hơn vạn khối chăng? Đúng vậy, đối xử với tôi thật tốt, đồ ăn ngon lành như vậy, là thương cảm tôi đóng phim khổ cực. Nhưng anh có từng nghĩ qua chưa? Một ngày nóng nực như vậy, tôi cả ngày đi đóng phim, căn bản không muốn ăn cái gì hết. Mà anh ta thì đang ở trường quay nơi tôi diễn, sai người ta mang tới không ít nước đá. Nếu như không phải nhờ những tảng nước đá kia, tôi hôm nay có thể sẽ bị cảm nắng rồi. Có lẽ vào lúc này còn đang nằm trong bệnh viện, sẽ không ăn được cháo tổ yến của anh đâu.”



Sắc mặt của Ân Thiếu Trình càng lúc càng khó coi. Vết thương trên trán Giang Ý Duy đau rát nóng bỏng, “Ân Thiếu Trình, tôi đã càng ngày càng chán ghét ăn chơi qua đường rồi. Có người rất tốt với tôi. Tôi muốn yêu đương, trước chẳng qua là nói bâng quơ với anh thôi, nhưng lần này tôi thật sự đang thử nghiệm.”



Đôi môi Ân Thiếu Trình đang run rẩy, đó là do bị chọc giận mà thành. Giang Ý Duy cầm điện thoại di động ở trên bàn lên, “tôi ăn no rồi, tôi đi trước.”



“Không cho phép đi!” Anh lại nổi tính bá đạo, đặc biệt là đối với Giang Ý Duy. Anh cho tới bây giờ đều luôn đối với cô gọi là tới đuổi là đi như thế. Giang Ý Duy cũng đã tập mãi thành quen, vì vậy cô mới bình tĩnh như thế. Ân Thiếu Trình đứng dậy, “vì thế tôi hẹn em nhiều lần như vậy, chỉ có hôm nay em mới đồng ý. Vừa tới liền nói em đang yêu đương, coi là cái gì? Em là tới đây để khoe khoang sao?”



“Tôi nào dám. Tôi chẳng qua là nói với anh một tiếng. Con người ta yêu được bỏ được. Huống chi chúng ta đã sớm chia tay rồi, nhưng tôi cũng quá tôn trọng anh đi? Có một số việc nghe từ miệng người khác truyền đến tai anh cũng không tốt. Tôi nghĩ, hẳn nên chính miệng nói cho anh biết thì hay hơn.”



Ân Thiếu Trình sải bước đi đến trước mặt Giang Ý Duy. Dáng vẻ của anh trông thật đáng sợ, tựa như muốn đem cô bóp nát ra vậy. Giang Ý Duy cũng không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn anh, “anh muốn làm gì?”



Cánh tay chợt bị anh lôi tới. Ân Thiếu Trình vung tay một cái, đống chén đĩa trước mặt cô nối nhau rơi xuống đất loảng xoảng. Hai tay Giang Ý Duy níu lấy cổ áo người đàn ông, lúc này còn chưa hoàn toàn bị đè ở trên bàn, “Ân Thiếu Trình, tôi tới đây không phải là để cho anh cưỡng bức đâu.”



“Tôi chỉ hỏi em, ai cho phép em nói yêu đương với người khác?”



Cô cảm thấy buồn cười, “đừng dây dưa cái đề tài này nữa có được không? Chỉ cho phép anh đính hôn với người ta, cùng người ta sinh con đẻ cái. Cư nhiên không cho phép tôi yêu đương? Dựa vào cái gì? Giang Ý Duy tôi đã bán cho anh rồi sao?”



“Em là của tôi!”



“Anh muốn mua sao?” Giang Ý Duy ‘xì’ một tiếng hỏi ngược lại, “giá trị bản thân tôi cũng không thấp, tương lai sau này cũng không thể đoán trước được. Anh trái lại muốn mua? Chỉ là Ân Thiếu Trình anh có bản lĩnh này sao?”



Ân Thiếu Trình cho tới bây giờ chưa từng phát hiện ra tài ăn nói của Giang Ý Duy lại trơn tru đến như vậy. Anh cúi người xuống hung hăng vồ lấy môi của cô. Cô cũng không nói nhiều. Khi anh sắp xâm nhập vào trực tiếp cắn cho một phát. Ân Thiếu Trình đau đến mức da đầu tê dại. Máu trên đầu lưỡi theo cánh môi mỏng quyến rũ chảy ra. Giang Ý Duy ngồi dậy, sửa lại tóc một chút, “tôi biết anh sẽ tức giận, nhưng anh cứ suy nghĩ một chút đi. Anh có tư cách nổi giận với tôi sao?”



Bàn tay Ân Thiếu Trình đè lên miệng của mình. Giang Ý Duy hướng anh liếc nhìn, “buông tha cho tôi đi, cho tôi một hạnh phúc có thể.”



“Em không yêu họ. Coi như chung sống thì thế nào, không có tình yêu, lấy đâu ra hạnh phúc?”



“Lòng người làm bằng thịt mềm. Chì cần người ta đối xử tốt với tôi, tôi cũng có thể cảm giác được.” Giang Ý Duy cầm túi và điện thoại di động lên, “anh đang sống tốt, không có lý do gì để quấn lấy tôi, bắt tôi phải một mình sống trong bóng tối.”



“Anh sống không tốt!” Ân Thiếu Trình bật thốt lên.



Giang Ý Duy bước tới cửa, mở ra, đầu cũng không quay lại, “vậy anh càng không có lý do gì bám lấy tôi. Lúc Giang Ý Duy tôi đi theo anh, một lòng một dạ đối với anh. Chằng lẽ anh chấp nhận để cho tôi đến lúc này bây giờ, đi làm người thứ ba?”



Sau khi cô bước ra, đem cửa nặng nề đóng lại. Tài xế của Ân Thiếu Trình đã chờ sẵn ở bên ngoài. “Giang tiểu thư, tôi đưa ngài về.”



“Không cần, tôi tự mình gọi xe là được rồi.” Giang Ý Duy sải bước đi nhanh qua hành lang không ngớt người qua lại. Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài khắp nơi đều là xe trống. Cô bước lên một chiếc, sau đó đọc địa chỉ.



Trở lại khách sạn, Giang Ý Duy quẹt thẻ vừa định bước vào. Cửa phòng cách đó không xa chợt bật mở, trợ lý thò đầu ra, vừa khéo nhìn thấy cô, “Ý Duy.”



Giang Ý Duy nghiêng đầu nhìn cô, “còn chưa ngủ sao?”



“Chờ ở đây, tôi đi lấy thứ này,” Trợ lý xoay người đi vào phòng. Lúc trở ra, trong tay còn bưng một cái hộp, “cho cô.”



“Cái gì vậy?” Giang Ý Duy nhận lấy nhìn lại, là cháo tử thước lạnh (một loại ngũ cốc màu tím) nấu hoa quế nổi tiếng ở Tây Thành. Hai mắt Giang Ý Duy chợt sáng rực lên, “a, làm sao cô biết tôi muốn ăn món này? Gần đây khẩu vị không tốt, trong lòng cứ nghĩ ngợi mãi thôi.”



“Tôi làm sao có thể chạy xa được như thế chứ. Nhà vợ lão Tống, ở tận khu Cổ Thành. Đây là An tiên sinh sai người đưa tới. Mỗi người trong đoàn phim đều có phần. Cô không có ở đó, tôi vẫn luôn để trong tủ lạnh cho cô đấy, mau ăn đi.”



Giang Ý Duy bưng trong tay, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hộp cháo lạnh kia, nhất thời cảm thấy đói bụng, “vâng, cám ơn.”



Mở cửa trở về phòng, Giang Ý Duy đem cái hộp mở ra. Cháo ở bên trong được gói lại rất kỹ. Cô múc một muỗng lên đưa tới miệng. Ngọt mà không ngấy, quan trọng nhất là mát lạnh thoải mái, thoải mái đến mức khiến cho người ta nói không nên lời. Hốc mắt cô có chút ướt át. Trong lòng càng thêm khó có thể nói ra tư vị.



Sau khi Chử Đồng từ đoàn phim rời đi, trực tiếp trở về Bán đảo hào môn. Tắm táp xong xuôi trốn trong phòng, đây mới gọi là thoải mái nhất. Đem rèm che nắng cửa sổ phủ xuống, trong phòng tối sầm lại, thích hợp nhất để ngủ.



Ngủ không biết được bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác trên bụng nong nóng, Chử Đồng mắt cũng không thèm mở ra, “ông xã, anh mỗi ngày đều nghe, có nghe ra nó nói cái gì với anh không?”



Giản Trì Hoài hôn một cái lên bụng của cô. Ở trong bóng tối mò mẫm tiến lên, hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng, “nó nói, nó muốn chui ra sớm một chút để xem thế giới bên ngoài.”



Chử Đồng không khỏi bật cười. Giản Trì Hoài đứng dậy, kéo rèm che nắng cửa sổ lên. Chử Đồng theo bản năng nheo mắt lại. Bất quá vừa nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã tối. Giản Trì Hoài bước tới mở đèn lên, “đứng dậy ăn cơm tối.”



“Không muốn ăn,” Hai tay Chử Đồng quấn lấy cổ người đàn ông, “hôn hôn.”



Giản Trì Hoài hôn lên môi cô. Chử Đồng vẫn cảm thấy không đủ, “còn muốn.”



Giản Trì Hoài mỉm cười nhìn chằm chằm cô. Bụng Chử Đồng càng lúc càng lớn, tài làm nũng của cô cũng theo đó mà càng ngày càng nâng cao. Người đàn ông hôn hai cái lên cánh môi đang vểnh lên của cô, “hôm nay đến chỗ Giang Ý Duy à?”



Cô nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, hai tay càng thêm siết chặt. Giản Trì Hoài không thể không dựa vào cô gần thêm một chút. Chử Đồng hôn hai cái lên mặt anh. Tay anh rơi vào thắt lưng cô, “hôm nay sao thế? Nhiệt tình vậy?”



“Anh xem em này. Bụng càng lúc càng lớn, lập tức sẽ sinh ra một tiểu bảo. Đến lúc đó, anh nhất định cả ngày lẫn đêm chỉ hôn mình nó.”



Giản Trì Hoài mỉm cười, một nụ hôn nặng nề rơi vào trên trán Chử Đồng, sau đó theo sống mũi trượt xuống, ở bên gò má hôn thêm mấy cái, rồi rơi xuống cánh môi cô. Mỗi lần đều là chuồn chuồn lướt nước, thân mật mười phần. Chử Đồng hài lòng nhắm mắt lại. Giản Trì Hoài hôn thêm vài cái lên môi cô, chợt nặng nề hôn xuống, đem một hớp hô hấp của cô ngậm vào trong miệng, sức lực càng lúc càng tăng.



Đôi mắt Chử Đồng ánh lên nét cười. Một hồi lâu sau, Giản Trì Hoài lúc này mới lui người ra, chỉ là cổ vẫn còn bị cô quấn chặt, “như vậy còn chưa thỏa mãn sao?”



“Chưa thỏa mãn, vĩnh viễn cũng chưa thỏa mãn.”



“Được rồi, làm tiếp.” Đôi môi người đàn ông tiến tới. Chử Đồng quay mặt đi cười khẽ, “quên đi, quên đi, bụng em đói quá.”



Giản Trì Hoài ôm lấy hông của cô, cẩn thận kéo cô lại cùng hôn.



Chử Nguyệt Tình làm việc ở Văn Hải đã hơn hai tháng. Cô làm việc rất nghiêm túc, việc giao vào tay ngược lại rất nhanh nhẹn. May là công việc nhân viên văn phòng căn bản cũng không tính là quá khó khăn. Hơn nữa quan hệ đồng nghiệp cũng không tệ, rất chịu khó giúp đỡ cô. Như vậy so với việc cô ngày ngày ở nhà buồn bực tốt hơn rất nhiều. Cuối cùng cô cũng bắt đầu tiếp xúc được với xã hội, quen biết được một vài người bạn mới.



Cô ngồi trước máy vi tính, đang nhập một phần tài liệu vào máy. Quản lý đi tới, ánh mắt quét một vòng, sau đó đi thẳng tới bên cạnh Chử Nguyệt Tình.



“Tình Tình, cô qua đây đi.”



Chử Nguyệt Tình chợt khựng lại động tác trong tay. Trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác lo lắng, “sao vậy? Là bản báo cáo hôm qua tôi làm cho ngài có vấn đề gì sao?”



“Không phải, cô đừng khẩn trương như vậy, là ông chủ muốn gặp cô.”



“A?” Chử Nguyệt Tình lại càng thêm bối rối, ông chủ? Ông chủ muốn gặp một nhân viên mới toanh vớ vẩn như cô làm gì?



Cô thấp thỏm đứng dậy, bước theo quản lý đi ra ngoài, hai bàn tay khẩn trương úp



Vào nhau, “ngài nói, ông chủ của chúng ta là người như thế nào?”



Quản lý cũng không hề quay đầu lại, “rất hung dữ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom