Trên đường trở về, hai đứa bé vẫn ngồi trên ghế an toàn như cũ. Nguyệt Nguyệt cúi đầu nghịch nút áo trên người mình, miệng sưng vù, hẳn là cảm thấy rất đau, thỉnh thoảng lại trề môi ra một cái, nước miếng cứ như vậy mà chảy xuống.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Giản Bảo Bảo chơi đã mệt, ngủ thiếp đi. Chử Đồng ẵm bé xuống xe. Giản Trì Hoài ôm Nguyệt Nguyệt đi vào trong nhà. Chử Nguyệt Tình cũng không nói tiếng nào đi theo sau lưng họ.
Giản Trì Hoài đưa hai đứa bé lên lầu. Chử Nguyệt Tình đứng ở trong phòng khách nhìn lấm lét theo bóng lưng của anh. Chử Đồng khẽ kéo tay của cô, “chị, chị ngồi đi.”
Bước chân Chử Nguyệt Tình cứng đờ đứng ở ngay tại chỗ. Cô vẫn cố chấp đứng im không động đậy, “Đồng Đồng, nếu ngày nào đó các em phát hiện mình không chịu nổi, không muốn chăm sóc Nguyệt Nguyệt nữa, có thể đem con bé trả lại cho chị không?”
“Chị,” Chử Đồng có chút bất đắc dĩ. Cô vươn tay ra nhẹ ấn xuống bả vai Chử Nguyệt Tình, “chị xem thử thái độ của Giản Trì Hoài đối với Nguyệt Nguyệt đi, chị cảm thấy chuyện như vậy sẽ xảy ra sao? Lại nói, Nguyệt Nguyệt là con gái ruột thịt của chúng em, thế nào lại chịu buông tay được chứ?”
“Nhưng các em cũng không thể kiểm soát được Giản Bảo Bảo. Tiếp tục như vậy, không sợ sẽ gặp chuyện không may sao?”
Chử Đồng bất chợt cảm thấy một hớp không khí tắc nghẹn lại ở nơi cổ họng, “chị, có một số việc, em và Giản Trì Hoài cần thời gian, chị cũng vậy.”
“Đồng Đồng, vậy em hứa với chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
" Dù trong hai đứa bé này, các em muốn buông tay đứa nào... Chử Nguyệt Tình nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, " nghĩ đến chuyện này, hẳn là các em sẽ muốn giữ lại con gái ruột của mình. Nhưng còn Giản Bảo Bảo, chị cũng rất thích, cũng là đứa bé chị nhìn nó lớn lên từ khi còn nhỏ, có thể đem nó cho chị được không? "
“Chị?” Chử Đồng có chút giật mình, “rốt cuộc chị đang nghĩ gì vậy?”
“Suy nghĩ của chị rất đơn giản. Mất đi tất cả, chị thật lòng không chịu nổi. Em đem Giản Bảo Bảo cho chị đi, chị đối với con bé vốn cũng có tình cảm...”
“Chị, nhưng đây là con gái của Phó Thời Thiêm!” Chử Đồng cắt ngang lời của cô, “ý định này, chị ngàn vạn lần không nên nghĩ tới.”
“Tại sao không thể?” Chử Nguyệt Tình hỏi ngược lại, “Mặc dù con bé là con của Phó Thời Thiêm, nhưng các em cũng đâu có ý định trả lại cho anh ta.”
“Chị, Phó Thời Thiêm là hạng người gì, chị còn chưa hiểu rõ sao? Anh ta đối với việc giành lại con gái là bất chấp thủ đoạn. Giản Trì Hoài cũng phải cố hết sức mới chống đỡ nổi. Nếu em thật sự đem Giản Bảo Bảo cho chị, chẳng phải mỗi ngày chị đều phải sống trong nơm nớp lo sợ sao?”
Giản Trì Hoài từ trên lầu bước xuống, thấy hai chị em đang đứng giữa phòng khách, anh liếc nhìn Chử Nguyệt Tình, “hai đứa đều ngủ thiếp đi rồi.”
Chử Nguyệt Tình nghiêng người qua, mở miệng hỏi, “Trì Hoài, mỗi ngày nhìn thấy con gái của Phó Thời Thiêm, trong lòng không cảm thấy khó chịu sao? Dù cho có thật lòng thương yêu suốt hơn một năm trời, nhưng mà, ba ruột của con bé vẫn là Phó Thời Thiêm. Bây giờ anh có thể kéo dài thời gian, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng có ngày bị phơi bày ra ánh sáng. Giản Bảo Bảo có ba mẹ ruột thịt của mình. Coi như ban đầu Phó Thời Thiêm là kẻ có lỗi, nhưng giữa họ vẫn luôn có quan hệ máu mủ ruột thịt. Hai người đấu lại được sao?”
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, vẻ mặt xa cách, “chị thay mặt Phó Thời Thiêm tới đây để thương lượng sao?”
“Tôi chỉ nghĩ rằng, tôi đã mất đi một đứa con gái. Nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn có lại một đứa con gái khác.”
Giản Trì Hoài bình thản nói, “chị còn trẻ, có thể tìm người để sinh một đứa.”
“Trì Hoài, tôi không phải có ý này,” Chử Nguyệt Tình gấp gáp giải thích, “nếu hai người cảm thấy hai đứa bé khiến mình đau đầu nhức óc, tôi có thể...”
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy như vậy,” Giản Trì Hoài đứng ở bên cạnh Chử Đồng, vươn tay khẽ vuốt ve đầu vai của cô, sau đó gọi Chử Nguyệt Tình một tiếng, “chị, đi xem TV một lát đi. Ăn xong cơm tối tôi sẽ bảo tài xế đưa chị trở về.”
“Không cần, tôi đi trước.”
Chử Đồng bước theo phía sau cô đi ra ngoài. Tới cửa, Chử Đồng gọi tài xế tới bảo anh ta đưa Chử Nguyệt Tình về. Chử Nguyệt Tình nhẹ lắc đầu, “không cần, cách đây không xa có tàu điện ngầm. Chị sẽ ngồi tàu điện về nhà.”
“Chị, chị đến nhà em, trừ chuyện của Nguyệt Nguyệt em không thể không để cho chị chịu ấm ức, những chuyện còn lại, chị đừng khách sáo với em.”
Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu lên nhìn Chử Đồng, “Đồng Đồng...”
Cô cứ cho là Chử Nguyệt Tình vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi, “chị, thật ra chị nói rất đúng. Có lẽ, sớm muộn gì cũng có ngày đứa bé mà em đã nuôi dưỡng hơn một năm trời sẽ bị mang đi. Nhưng em tình nguyện rằng người đó là Phó Thời Thiêm chứ không phải chị.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu phải chiến đấu với Phó Thời Thiêm, thật sự quá mệt mỏi.”
Chử Nguyệt Tình nhẹ nâng chân mày lên. Tài xế lái xe đến ngoài cổng lớn. Chử Nguyệt Tình hồi thần, “được, Đồng Đồng, chị đi đây.”
“Vâng, chị đi nhé.”
Xe chạy thẳng đưa Chử Nguyệt Tình về đến nhà họ Chử. Cô đứng ở cổng chung cư, trông thấy tài xế lái xe rời đi, cô cũng không đi vào nhà ngay, mà lại nhấc chân lên đi ra ngoài.
Đi tới một toà nhà đã được sửa sang đổi mới thành phòng trà, Chử Nguyệt Tình men theo hành lang thật dài đi vào trong. Đi ngang qua giữa sân vườn, bọt nước phun ra từ hòn non bộ chảy xuống thấp. Cô lướt qua con đường lát đá xanh, đi tới trước cửa một căn phòng. Nhân viên phục vụ đang canh giữ ở bên ngoài giúp cô mở cửa ra.
Chử Nguyệt Tình bước vào. Phó Thời Thiêm đang tự mình pha trà, nghe thấy tiếng bước chân đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Chử Nguyệt Tình dứt khoát ngồi xuống trước mặt Phó Thời Thiêm. Người đàn ông đem ly trà đã pha xong đưa về phía Chử Nguyệt Tình, “nhiều lần mời cô ra ngoài, cô đều không đồng ý. Hôm nay nghĩ như thế nào mà lại thông suốt rồi?”
“Không phải anh đã nói trong điện thoại rằng chúng ta có thể hợp tác sao?”
Chân mày Phó Thời Thiêm hơi nâng lên, “nếu nói vậy, cô đã thật sự nghĩ thông rồi.”
“Anh có thể nghe thứ này trước một chút.” Chử Nguyệt Tình lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi xách. Bên trong tất cả đều là cuộc nói chuyện giữa cô, Chử Đồng và Giản Trì Hoài. Lúc ở Bán Đảo Hào Môn, bọn họ không hề đề phòng cô. Đợi đến khi câu nói cuối cùng kết thúc, Chử Nguyệt Tình nghiêm túc nhìn về phía anh, “trong lời nói của Giản Trì Hoài và Chử Đồng, tất cả đều nghe rõ, hơn nữa còn thừa nhận Giản Bảo Bảo là con gái của anh. Có đoạn ghi âm cuộc trò chuyện này, có phải anh sẽ càng thêm nắm chắc phần thắng không?”
Phó Thời Thiêm không khỏi nhìn kỹ đánh giá người phụ nữ ở đối diện, “tôi cứ cho rằng cô là một con cừu nhỏ hiền lành.”
“Tôi cũng đã từng nghĩ rằng anh là một con dê.”
“Nói như vậy, chúng ta hẳn coi như là người cùng một phe.”
Chử Nguyệt Tình cười khẽ, “Phó tiên sinh, tôi không có xảo quyệt như anh đâu. Anh đánh giá tôi quá cao rồi.”
Phó Thời Thiêm vươn tay ra cầm lấy cây bút ghi âm chỉ chỉ về phía cô, “vật này đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng. Thứ mà tôi không thể lấy được, cô lại dễ dàng đem cho.”
Chử Nguyệt Tình thu lại nét cười trên cánh môi, “nhưng thứ mà tôi không lấy được, anh lại có thể dễ dàng cho tôi.”
“Nói ví dụ như là?”
“Đến tận lúc này, chúng ta còn vòng vo như vậy nữa cũng vô ích. Tựa như lúc trước ở trong điện thoại đã nói rõ ràng, anh nói anh biết tôi không thể rời xa Nguyệt Nguyệt được.”
“Con gái của Giản Trì Hoài, đổi lấy một cây bút ghi âm của cô, vụ mua bán này không được sòng phẳng cho lắm. Nếu tôi phải giúp cô giành lại Nguyệt Nguyệt, chuyện này hầu như so với lên trời còn khó hơn.”
Cả người Chử Nguyệt Tình lui về phía sau dựa vào lưng ghế, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “thật ra thì đều giống nhau cả thôi. Bất kể là Nguyệt Nguyệt hay Giản Bảo Bảo, nếu muốn giành lại thì đều khó hơn so với lên trời. Phó Thời Thiêm, anh không giúp được tôi, cũng đừng cho tôi hy vọng hết lần này đến lần khác.”
Cô nói xong, đứng lên chuẩn bị rời đi. Phó Thời Thiêm mở miệng nói, “chờ một chút, cô cứ để thứ này lại cho tôi trước. Chuyện của đứa bé, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Chử Nguyệt Tình ngồi lại xuống chỗ cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh không chớp một cái, “anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng tin tưởng anh vậy sao.”
“Cô có giữ thứ này đối với cô mà nói một chút lợi ích cũng không có.”
Chử Nguyệt Tình lại nhấn vào cây bút ghi âm kia, nghe thấy giọng nói của Chử Đồng từ bên trong truyền ra, “chị, Phó Thời Thiêm là hạng người gì, chị còn chưa hiểu rõ sao? Anh ta đối với việc giành lại con gái là bất chấp thủ đoạn. Giản Trì Hoài cũng phải cố hết sức mới chống đỡ nổi. Nếu em thật sự đem Giản Bảo Bảo cho chị, chẳng phải mỗi ngày chị đều phải sống trong nơm nớp lo sợ sao?”
Phó Thời Thiêm không khỏi ngây người. Một hồi lâu sau, ánh mắt anh lúc này mới rơi vào Chử Nguyệt Tình, “tôi ở trong mắt cô ấy, thì ra là như vậy sao?”
“Anh ở ngoài đời hay trong mắt của em ấy, không phải đều như nhau hết sao?”
Người đàn ông tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên đầu gối. Nếu không phải ngoài ý muốn xảy ra chuyện của Giản Bảo Bảo, kế hoạch của anh phải gọi là không chê vào đâu được. Nếu không phải con gái của anh bị cuốn vào âm mưu này, Chử Đồng căn bản cũng không thể biết được, đứa bé là do anh sai người đổi đi.
Phó Thời Thiêm có chút buồn bực, “cứ để đồ lại cho tôi trước đi. Vấn đề sau này, tôi sẽ thông báo cho cô.”
Chử Nguyệt Tình hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn tỏ ra dáng vẻ bị thuyết phục, “nếu vậy, được rồi, chuyện của tôi anh nhất định phải nhớ kỹ.”
Cô đem cây bút ghi âm nhét lại vào trong túi của mình, sau đó đặt cái túi nhỏ lên trên bàn, “chuyện này, tôi không muốn bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. Nếu truyền tới tai Chử Đồng, tình cảm của chị em chúng tôi cũng sẽ chấm dứt từ đây.”
“Yên tâm đi.” Phó Thời Thiêm liếc nhìn cái túi nhỏ kia.
Chử Nguyệt Tình đứng dậy rời đi. Lúc bước ra khỏi phòng, cô còn đem cửa phòng nhẹ nhàng kéo lại.
Phó Thời Thiêm ở trong phòng uống trà, sau đó vươn tay ra cầm lấy cái túi nhỏ kia. Anh lấy cây bút ghi âm ra, nhấn xuống nút phát tiếng. Thế nhưng nội dung bên trong lại không có bất cứ thứ gì cả.
Chân mày Phó Thời Thiêm không khỏi nhíu lại. Mới vừa rồi, anh còn nhìn thấy Chử Nguyệt Tình bấm nút phát ra tiếng. Ở ngay dưới mí mắt của anh, cô cũng không làm ra động tác gì giống như là tráo đổi. Sau đó, bây giờ tất cả những chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
Ngoài cửa, một trận tiếng động chợt truyền vào trong tai Phó Thời Thiêm. Có mấy người mặc thường phục ập vào. Một người trong số đó lớn tiếng nói, “chúng tôi là cảnh sát, không được nhúc nhích.”
Phó Thời Thiêm không vui cau mày lại, “cảnh sát, biết tôi là ai không?”
Người kia bước tới, quét mắt một lượt ở trên bàn, cuối cùng đem tầm mắt cố định trên cái túi kia. Anh ta vươn tay ra cầm lấy cái túi, “đây là của anh à?”
Mi mắt Phó Thời Thiêm khẽ giật giật, “ừ.”
Đối phương lật tìm xem xét cái túi kia. Bên trong không có gì cả. Phó Thời Thiêm đứng dậy, cầm cây bút ghi âm lên định rời đi. Người đàn ông bóp cái túi mấy lần, bất chợt lôi một con dao nhỏ ra từ trong túi quần, rạch một đường dọc theo cái túi.
Phó Thời Thiêm nghe ‘toc’ một tiếng. Có thứ gì đó rơi ra. Anh cúi đầu xuống nhìn lại, hình dáng trông hơi giống viên thuốc.
Sau đó người đàn ông còn giũ giũ cái túi mấy lần. Thứ gì đó trông như cái kẹp được giấu trong túi cũng rớt ra ngoài. Sắc mặt Phó Thời Thiêm không khỏi lạnh lẽo. Người đàn ông bỏ vật chứng vào túi nilon rồi nói, “đi, theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”
“Không phải anh không biết tôi là Phó Thời Thiêm chứ?”
“Thật xin lỗi, tôi còn thật sự không biết ngài là thần thánh phương nào.”
Phó Thời Thiêm ném mạnh cây bút ghi âm kia xuống mặt bàn đánh ‘cạch’ một tiếng. Tròn lòng anb đã sớm hiểu được chuyện gì xảy ra. Trước khi Chử Nguyệt Tình đem cây bút ghi âm này bỏ vào trong túi đã xoá sạch nội dung kia đi rồi. Mục đích thật sự của cô không phải là muốn cùng anh hợp tác, mà chỉ muốn khiến cho giây phút mới vừa rồi kia của anh được thanh tĩnh lại mà thôi.
Bình luận facebook