• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 123

Lúc Chử Đồng bước ra cửa, hấp ta hấp tấp, vừa phát động cơ, vừa nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Bảo vệ giúp cô mở cổng sắt ra. Cô tăng tốc độ chạy về phía trước. Chiếc xe vững vàng lái ra khỏi Bán Đảo Hào Môn.



Thật may là Giản Trì Hoài không đè cô lên giường. Nếu không, cô thật sự tới trễ rồi.



Xe chạy thẳng về phía trước. Khoảng chừng nửa giờ sau, lúc này mới đi tới bệnh viện đã hẹn trước đó.



Chử Đồng cầm túi lên bước nhanh vào trong. Cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó có ghi lại số phòng bệnh. Cô bước vội vàng về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào người khác. Chử Đồng cúi đầu, lên tiếng theo bản năng, “thật xin lỗi, thật xin lỗi.”



“Chử Đồng, tại sao cô lại ở đây?”



Chử Đồng ngẩng đầu nhìn lên. Trước tiên liền thấy một cánh tay bị bó thạch cao. Ngẩng đầu lên nữa, cô liền trông thấy khuôn mặt của Bàng Tô.



“Cô đến đây để tái khám sao? Tại sao lại tới bệnh viện này?”



“Ở đâu cũng giống nhau mà.” Bàng Tô thuận miệng nói, “còn cô, chạy tới đây làm gì? Phỏng vấn à?”



“Đúng vậy. Không phải hai ngày trước có bác sĩ Chu vì cấp cứu bệnh nhân quá độ mà ngã bệnh sao?” Chử Đồng nói đơn giản mấy câu, “hôm nào chúng ta gặp mặt nói kỹ hơn đi. Tôi phải đi rồi, nếu không phỏng vấn sẽ không kịp nữa...”



Chử Đồng nói xong, xoay người bỏ chạy. Bàng Tô hướng cô vẫy vẫy tay, “này!”



Cô vọt vào thang máy, cửa thang máy liền đóng lại rất nhanh.



Đi lên lầu, trên hành lang, y tá và người thân bệnh nhân đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện và âm thanh quát tháo. Chử Đồng đi tới trước một phòng bệnh. Cô gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa, vừa khéo có một y tá đi ngang qua. Chử Đồng nhỏ giọng hỏi, “xin hỏi, bác sĩ Chu ở trong này đúng không?”



“Đúng vậy.”



“Bây giờ tình trạng của ông ấy như thế nào?”



“Đã chuyển biến tốt rồi, hơn nữa còn có thể bước xuống giường, cô là?”



Chử Đồng lấy thẻ hành nghề ra, “tôi là phóng viên của Dịch Lục Soát, hôm qua đã thoả thuận xong thời gian phỏng vấn với bệnh viện bên cô.”



Y tá bước tới, nhẹ gõ hai cái lên cánh cửa, “bác sĩ Chu, có phóng viên đến.”



Bên trong hình như có động tĩnh gì đó truyền tới. Y tá vặn nắm cửa, sau đó hé ra một khe hở vừa đủ cho một người lách vào, “vào đi, bác sĩ Chu là người rất tốt, hơn nữa còn rất dễ nói chuyện.”



“Vâng, cám ơn.”



Chử Đồng nhấc chân lên bước vào. Mặc dù là phòng đơn nhưng chiếc giường vẫn có rèm che chắn. Chử Đồng đóng cửa lại bước vào, “bác sĩ Chu, xin chào.”



“Chào cô.” Một giọng nam truyền vào trong tai Chử Đồng. Cô cảm thấy giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Theo động tác của một cánh tay vươn ra, tấm rèm kia bị gạt hết sang một bên. Phó Thời Thiêm đẹp trai anh tuấn, khuôn mặt lại tăm tối mười phần, cũng theo đó đập vào trong mắt Chử Đồng.



Bước chân của cô trong nháy mắt liền khựng lại, xoay người định chạy ra.



“Không ra được đâu, ngoài cửa có người trông chừng rồi, chỉ chờ cô tự chui đầu vào lưới thôi.” Phó Thời Thiêm nghiêm túc mà ung dung nhìn chằm chằm vào cô, “bây giờ đã biết phóng viên là một ngành nghề cực kỳ nguy hiểm chưa?”



“Sợ anh à?” Chử Đồng bình thản lấy lại tinh thần. Thấy bên cạnh có cái ghế, cô dứt khoát ngồi xuống, “Phó tiên sinh ngay cả chuyện giả vờ bị bệnh này cũng làm được, thật khâm phục.”



“Bằng không, muốn được gặp cô thật quá khó khăn đi?” Phó Thời Thiêm đứng dậy, cùng lúc đó chiếc giường bệnh kia phát ra một tiếng két. Anh nhàn nhã bước tới, “hôm nay thì không như vậy, tôi có cả đống thời gian để ở chung với cô.”



“Hai chúng ta còn có thể ở chung đến mức nảy sinh tình cảm được sao?” Chử Đồng không chút khách khí đâm thẳng, “cần gì phải lãng phí thời gian ở đây.”



“Tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Nhìn thử mà xem, một mình ở trong phòng bệnh yên tĩnh biết bao,” Phó Thời Thiêm đi tới trước mặt Chử Đồng, bất chợt cúi người xuống, hai tay dang ra chống ở hai bên thành ghế. Hai người cách nhau rất gần. Chử Đồng nín thở ngây người. Ánh mắt của Phó Thời Thiêm không chút kiêng kỵ quét tới quét lui trên mặt cô, “tôi còn chưa bao giờ nhìn kỹ cô như thế này đâu.”



Chử Đồng trong nhất thời cảm thấy lúng túng vô cùng. Vành tai không tự chủ được nóng bừng lên, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn giả vờ bình tĩnh, “vậy anh đánh giá xong chưa? Có hài lòng không?”



“Không coi là hài lòng lắm.”



“Tôi đối với anh cũng vậy. Tướng của anh không đẹp được như chồng của tôi.”



Khuôn mặt Phó Thời Thiêm trong nháy mắt trở nên xanh mét, hai tay bóp chặt thành ghế của cô, “được lắm. Cô ngược lại nói thử xem, tôi có chỗ nào không bằng Giản Trì Hoài?”



“Chỗ nào cũng không bằng,” Chử Đồng đem nửa người trên cố hết sức lui lại vùi sâu vào trong lưng ghế, “ở trong mắt tôi, chồng tôi là hoàn hảo nhất.”



“Thương nhau quá dễ chết sớm, lời này cô chưa từng nghe qua sao?”



Chử Đồng trả lời, “Phó Thời Thiêm, nêu anh thật sự muốn cố hết sức giằng co với tôi, anh cũng phải đánh giá xem xét lại một chút chứ. Tôi rốt cuộc vẫn không phải là cô vợ chưa cưới đã qua đời của anh. Tình cảm mà tôi đối với anh có đến chết cũng không bao giờ thay đổi. Anh đối với tôi cũng không phải là yêu thương sâu đậm đến tận xương tủy. Từ lúc nhìn thấy tôi lần đầu tiên, anh liền lấy lý do này, cẩn thận lên kế hoạch từng bước một, tập trung ép bức, thậm chí còn không tiếc đem con của mình ra để đặt cược. Anh rốt cuộc vì cái gì chứ? Chỉ vì muốn chiếm được tôi sao? Nhưng anh hãy nhìn kỹ lại một chút đi. Giữa anh và tôi có bao nhiêu thân thiết? Tôi có người đàn ông như Giản Trì Hoài, đời này, đời sau, dù còn lại duy nhất một người đàn ông trên đời tôi cũng coi thường. Muốn bắt tôi thay lòng đổi dạ, có chết cũng không thể.”



Ánh mắt Phó Thời Thiêm khóa chặt trên gương mặt của Chử Đồng. Cô cũng chỉ có một chút giống nhau ở phần trán mà thôi. Thế nhưng anh lại tốn hết tâm tư vì cái gì chứ?



Còn không phải muốn dối mình gạt người sao? Tự nhủ với mình rằng, anh nhớ gương mặt đó, cả đời này cũng rất khó mà quên được cô.



Thế nhưng...



Chử Đồng, cuối cùng cũng không phải là người đó.



Nhưng Phó Thời Thiêm làm sao có thể cam lòng được chứ? “Nếu không phải do những chiếc xe đã hộ tống Chử Nguyệt Tình, làm thế nào sau đó lại xảy ra tai nạn xe cộ được?”



“Có một số việc, đều là trời cao an bài, số phận đã định. Huống chi, xe không phải do Giản Trì Hoài đụng ngã, cũng quả thật là có người đua xe trên đường. Tôi chỉ có thể nói thật đáng tiếc. Phó Thời Thiêm, con gái của chúng tôi bị anh đổi đi. Bây giờ, mối quan hệ giữa tôi và chị gái cũng hết sức gượng gạo. Những thứ này không phải đều do anh một tay gây ra sao? Nếu vẫn còn có cơ hội để tôi thích anh, tôi mới đúng là đồ não tàn.”



Phó Thời Thiêm từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, hầu như không hề nhúc nhích.



Không khí xung quanh hình như bị ngưng đọng lại. Đồng hồ tựa như không còn pin để tiếp tục duy trì sự xoay vòng, trong giây lát liền ngừng lại một cách bất thường. Hai tay Chử Đồng đặt trên đầu gối, nâng tầm mắt lên nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Thời Thiêm. Ánh mắt của anh tựa như đang vồ lấy cô. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát. Phó Thời Thiêm bất chợt đem nửa người trên nghiêng về phía trước.



Chử Đồng vội vàng xô đẩy bờ vai của anh, “anh làm gì vậy?”



“Nếu muốn tìm lại chút cảm giác, đương nhiên phải làm một vài chuyện mà tôi đã từng làm với cô.”



Lửa giận trong đôi mắt Chử Đồng liền bốc lên ngùn ngụt, “Phó Thời Thiêm, anh là đồ vô sỉ!”



“Ấn tượng của cô về tôi, từ trước đến giờ luôn là kẻ vô sỉ, chưa từng thay đổi.”



Chử Đồng ngồi trên ghế, hết sức bị động, nhưng cô cũng không hề hốt hoảng quá mức, “có phải bởi vì chuyện anh bị bắt tới đồn cảnh sát, khiến anh thẹn quá hoá giận không? Chỉ là tôi không nghĩ tới, anh sẽ đem mũi giáo nhắm ngay vào tôi.”



“Chỗ đó có thể quản được tôi sao?” Phó Thời Thiêm cảm thấy buồn cười, “chỉ bằng một Chử Nguyệt Tình, còn muốn hãm hại tôi? Chử Đồng, chẳng qua là tôi không muốn truy cứu thôi. Nếu không, vào đồn cảnh sát phải là cô ta mới đúng.”



Chử Đồng rũ mắt xuống, “nước sông không phạm nước giếng. Tốt lắm, anh hại chúng tôi thành như vậy, Giản Trì Hoài sẽ không từ bỏ ý định. Thay vì anh hại tôi, tôi hại anh, còn không bằng để cho chuyện này trôi qua càng sớm càng tốt đi.”



“Trôi qua thế nào được? Ít nhất hai người phải trả lại con gái cho tôi trước đã.”



Chuyện Nguyệt Nguyệt bị cố tình tráo đổi, Chử Đồng cứ nghĩ tới là tức nghiến răng nghiến lợi. Phó Thời Thiêm còn hết lần này tới lần khác lần lượt đâm kim vào vết thương của cô. Cô giận đến mức hai tay nắm chặt thành ghế, cả người lui về phía sau, tiếp đó bất chợt cắm đầu về phía trước.



Chỉ nghe được ‘cốp’ một tiếng. Phó Thời Thiêm bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, trán như muốn nứt ra. Bàn tay anh đè lại trán của mình, cúi người xuống. Chử Đồng nhắm chặt đôi mắt, trong đầu ong ong quay cuồng. Thật đúng là giết địch một ngàn hại mình tám trăm nha.



Cửa phòng bệnh bất chợt bị người ta đẩy ra. Y y tá đẩy một chiếc xe nhỏ bước vào, còn có mấy nhân viên hộ lý đi theo.



Hai người vốn đang canh giữ ngoài cửa cũng bước theo đi vào, “Phó tiên sinh...”



Phó Thời Thiêm giơ tay lên, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt. Bị Chử Đồng cụng vào một cái như vậy, trước mắt anh hoàn toàn là một mảng đen tối.



Một sinh viên thực tập bước tới, níu lại cổ tay của Chử Đồng, “mau, đi tới phòng khám, xem thử chuyện gì đã xảy ra.”



Bước chân Chử Đồng lảo đảo, ngay cả đường đi cũng không ổn định. Bác sĩ đỡ lấy cánh tay của cô, dẫn cô đi về phía cửa. Người của Phó Thời Thiêm cũng bước nhanh đi tới bên cạnh anh, “Phó tiên sinh, ngài không sao chứ?”



Phó Thời Thiêm chống tay lên thành ghế, sau đó ngồi xuống. Anh cúi thấp đầu, gân xanh trên huyệt thái dương căng ra thật chặt.



Bác sĩ và một y tá khác thừa dịp tình huống còn đang rối loạn, dẫn Chử Đồng ra khỏi phòng bệnh. Chử Đồng bây giờ tựa như người bị mù, đôi mắt vẫn chưa thể mở ra được, “mắt, mắt của tôi sẽ không rơi ra ngoài chứ?”



Bọn họ cũng không rảnh để ý tới cô, đỡ cô đi thẳng về phía trước. Cho đến khi bước vào một phòng làm việc, Chử Đồng mới nghe thấy có một giọng nói quen thuộc truyền tới, “có lầm không vậy? Tại sao trên trán lại bị đập thành một cục u thế kia?”



“Bàng Tô?” Chử Đồng cố gắng mở mắt ra, cảm giác choáng váng đã đỡ hơn nhiều. Bàng Tô đã đứng ở ngay trước mặt cô, “cô va vào tường à?”



“Không có, tôi cụng đầu vào Phó Thời Thiêm.”



Bàng Tô quay sang vị bác sĩ đang đứng ở bên cạnh dặn dò, “đừng có đứng ì ra đấy. Nhìn xem có thể xử lý được không. Sưng thành như vậy, làm sao đi ra ngoài gặp người ta được đây?”



Chử Đồng giơ tay lên sờ sờ trán của mình, “trời ạ, hỏng hết cái mặt rồi.”



“Mau ngồi xuống đi.” Bàng Tô kéo cánh tay của cô, đỡ cô ngồi xuống ghế.



“Đúng rồi, tại sao cô vẫn còn ở đây vậy?” Chử Đồng nhìn sang Bàng Tô ở bên cạnh.



“Mới vừa rồi cô gấp gáp như vậy, tôi cũng chưa kịp nói cho cô biết. Bệnh viện này tôi cũng có cổ phần. Lúc cô vừa nhắc tới chuyện phỏng vấn bác sĩ Chu, tôi liền sai người tra xét thử. Nhưng bác sĩ Chu sáng nay đã ra viện về nhà nghỉ ngơi rồi. Tôi nghĩ đoán chừng Phó Thời Thiêm vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước, vì thế tôi sai người tới xem thử.”



“May nhờ có cô. Nếu không, tôi còn không biết làm thế nào để thoát thân đây.”



Y tá bước tới, giúp Chử Đồng xử lý tạm thời. Cục u lớn như vậy cũng không có cách gì để nhanh chóng làm xẹp xuống được.



Khuôn mặt Bàng Tô đầy vẻ lo lắng nhìn về phía cô, “không sao chứ? Choáng đầu không?”



“Choáng.”



“Không phải là chấn động não chứ?”



“Không thể nào,” Chử Đồng cười khẽ, “đầu tôi làm bằng sắt mà, làm sao chấn động được.”



“Tên Phó Thời Thiêm này cũng thật sự là một kẻ ăn miếng trả miếng. Tôi đã sắp xếp công việc cho chị của cô, mỗi ngày đi làm đều cùng các đồng nghiệp ngồi xe buýt của công ty. Tôi cứ cho là không sao. Ai mà ngờ được, cậu ta lại có thể tìm tới cô chứ?”



Chử Đồng tựa đầu vào lưng ghế. Bàng Tô liếc nhìn ra bên ngoài, “đi, tôi nên mau chóng đưa cô về nhà. Chỗ này cũng không an toàn đâu.”



“Bản thân cô là bệnh nhân còn lo lắng cho tôi là sao? Yên tâm đi, tôi nghỉ ngơi một lát là có thể lái được xe rồi.”



“Cô không muốn sống nữa rồi,” Bàng Tô bước tới, đỡ lấy cánh tay của Chử Đồng, “tài xế của tôi vẫn còn đang chờ tôi ở ngoài cửa. Đi thôi.”



Trên đường đi ra ngoài, may mắn không đụng phải Phó Thời Thiêm nữa. Tài xế của Bàng Tô lái xe trở về Bán Đảo Hào Môn. Chử Đồng chóng mặt dựa vào cửa sổ xe, cho đến khi nghe một giọng nói ôn hòa truyền vào trong tai, “đến rồi.”



Chử Đồng hướng ra ngoài nhìn lấm lét. Bàng Tô cũng nhìn ra theo, “tôi đưa cô vào nhé.”



“Không...” Chử Đồng vừa định nói không cần, liền lập tức đổi ý ngay, “vào nhà tôi ngồi một chút nhé, đi thôi.”



“Sẽ không có gì bất tiện chứ?”



“Chuyện hôm nay, tôi còn phải cám ơn cô đấy.”





Bàng Tô bảo tài xế đi về trước. Hai người cùng nhau đi vào trong nhà. Giản Trì Hoài còn đi làm, Nguyệt Nguyệt và Giản Bảo Bảo đều đang chơi ở trong sân. Bàng Tô đứng trước cửa sổ sát đất hướng ra ngoài liếc nhìn, “sớm biết thế này, tôi hẳn nên trên đường đi ghé qua trung tâm thương mại. Dù sao cũng cần mua ít đồ.”



“Cô không cần phải khách sáo vậy chứ?” Chử Đồng ngồi xuống ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra mở ứng dụng chụp hình lên, xem thử trán của mình một chút, “thật là xấu xí.”



“Sợ cái gì, chồng cô không chê là được rồi.”



Chử Đồng không khỏi cong cánh môi lên, “nói ngược lại, chồng tôi mới sẽ không chê tôi đâu.”



“Đúng rồi, tại sao không thấy ảnh cưới của hai người nhỉ?”



Khoé môi Chử Đồng khẽ nhếch lên, “cái đó... Ảnh cưới không có treo lên. Không phải cũng đã mấy năm trôi qua rồi sao? Cũ kỹ quá rồi.”



Cô cũng không thể nói rằng, cô và Giản Trì Hoài căn bản không hề có ảnh cưới chứ?



Bàng Tô ‘à’ một tiếng, đi tham quan khắp nơi. Người giúp việc bước tới bàn bạc với Chử Đồng về những món ăn cho bữa trưa hôm nay. Bàng Tô lần nữa quay lại đứng trước cửa sổ sát đất.



Ánh nắng hôm nay rực rỡ tươi sáng. Cỏ cây khắp nơi trong sân vườn, hoa nở đầy trên cành. Chẳng trách lúc mới vừa bước vào liền ngửi được mùi thơm nồng nàn. Giống hoa này, cánh hoa thuần khiết khiêm tốn, nhưng mùi hương lại rất đậm đà.



Bàng Tô đi về phía trước mấy bước. Xa xa nghe thấy có tiếng kèn xe hơi truyền tới. Ngay sau đó, một chiếc xe hơi màu đen lái vào trong sân. Cũng không lâu lắm, cô ta nhìn thấy một bóng người thon dài cao ngất từ đằng xa bước tới.



Một tay Giản Trì Hoài cắm ở trong túi quần, tay kia cầm bài thi, bước đi nhàn nhã thoải mái mà có lực. Đi được nửa đường, anh bất chợt dừng lại bước chân, sau đó rảo bước thật nhanh đi về phía hai con gái đang ở trong vườn.



Bàng Tô không tự chủ được giơ tay lên. Bàn tay nhẹ nhàng đè vào ngực của mình.



Trái tim đập trong lòng ngực càng lúc càng nhanh. Cô ta cảm thấy, trái tim này của mình dường như muốn lao ngay ra ngoài vậy.



“Bàng Tô,” Chử Đồng gọi cô ta từ trong phòng ăn, “cô có kiêng ăn món gì không?”



Ánh mắt cô ta vẫn chăm chú nhìn về phía trước, không nói tiếng nào. Chử Đồng lại gọi lần nữa, lúc này cô ta mới quay đầu lại hỏi, “cái gì?”



“Nhìn cái gì vậy?”



“Oh, nhìn con gái của cô đấy, nhất thời ngây ngẩn luôn.”



Chử Đồng lại hỏi lần nữa, “cô có kiêng ăn món gì không?”



“Tôi bình thường mà, ăn những món gia đình là được rồi, cô không cần để ý đâu.”



Chử Đồng dặn dò người giúp việc xong, nhấc chân lên đi về phía Bàng Tô. Tầm mắt người phụ nữ vẫn cố định ở trong vườn. Cô ta nhìn thấy Giản Trì Hoài cúi người xuống ẵm Nguyệt Nguyệt lên. Thế nhưng tại ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy giống hệt như thế này, nhà của cô lại vắng lặng tựa như buổi tối ở viện bảo tàng vậy.



Bàng Tô nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi hồi thần, hướng ra ngoài cửa sổ chỉ chỉ, “hình như là chồng cô trở về.”



“Thật sao?” Chử Đồng bước tới, tầm mắt hướng ra ngoài liếc nhìn, “đoán chừng hôm nay chỉ có hai tiết. Thôi rồi, cái trán của tôi có phải rất rõ ràng không?”



“Rất rõ ràng.”



Chử Đồng trông thấy Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi thẳng vào trong nhà. Cô xoã tóc ra, kéo tóc mái xuống, muốn che kín hoàn toàn cái trán của mình.



Bàng Tô mỉm cười giúp cô sửa sang lại mấy cái. Bàn tay mới vừa thu về, người đàn ông đã bước vào trong phòng. Nhìn thấy hai người, trên mặt anh có biểu lộ giật mình, “không phải em đi ra ngoài phỏng vấn sao?”



“Oh, phỏng vấn xong rồi.”



“Xe đâu?” Giản Trì Hoài tiến lên hai bước, “tại sao anh không nhìn thấy?”



“Cái đó... Trên đường về nhà gặp được Bàng Tô, là tài xế của cô ấy đưa bọn em trở về.”



Một tay Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Bàng Tô, trong nháy mắt cũng không hề dừng lại. Tầm mắt anh rơi vào trên mặt Chử Đồng. Cô có chút chột dạ, hướng phòng bếp chỉ chỉ, “hôm nay anh về sớm ghê. Em cứ cho là buổi chiều anh còn có tiết đấy. Vậy để em bảo phòng bếp chuẩn bị thêm món ăn nhé.”



“Không cần,” Giản Trì Hoài mở miệng nói, “bọn họ biết liệu chừng, không cần phải quan tâm.”



“Oh,” Chử Đồng tỏ ra rất không tự nhiên, “em đi uống nước nha.”



“Chờ một chút,” Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, luôn cảm thấy hôm nay có chỗ nào có cái gì đó rất không bình thường, “tại sao lại thả tóc xuống?”



Không thể nào? Chi tiết nhỏ nhặt như vậy, anh cũng có thể quan sát tỉ mỉ như thế sao?



Chử Đồng bước tới hít vào thật sâu, “thả xuống nhìn đẹp mắt nha, trông dịu dàng hiền thục.”



“Em? Dịu dàng hiền thục?” Giản Trì Hoài rõ ràng tỏ thái độ nghi ngờ.



Chử Đồng cau mày lại, “ông xã, ở đây còn có khách đó.”



Anh giơ tay lên, bàn tay từ từ vươn về phía cô. Cô còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, tóc trên trán liền bị gạt sang một bên. Sắc mặt Giản Trì Hoài liền trở nên rét lạnh, “tại sao có thể như vậy?”



Chử Đồng vội vàng giơ tay lên che trán, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Cả người cô theo bản năng định lui về phía sau, bàn tay Giản Trì Hoài liền vồ lấy cằm của cô, đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên. Động tác này lẽ ra chỉ nên là sự thân mật thuộc về riêng bọn họ, bây giờ dưới tình thế khẩn cấp, liền ở ngay trước mặt Bàng Tô mà biểu lộ ra không bỏ sót chút nào.



Chử Đồng xấu hổ xoa xoa cổ tay của anh, “không có chuyện gì lớn, chỉ bị đụng một cái mà thôi.”



“Em ra ngoài không mang mắt theo sao?”



Chử Đồng nhìn ánh mắt của Giản Trì Hoài. Rõ ràng, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu được cô ngay lập tức. Cô bất đắc dĩ nhún vai, “được rồi, em nói thật với anh. Hôm nay lúc phỏng vấn em gặp phải chút phiền toái. Em đi đường cụng trán vào người ta. Cũng may nhờ Bàng Tô đang ở trong bệnh viện, cô ấy đã cứu em. Vì vậy, em mời ân nhân của mình về nhà.”



Giản Trì Hoài buông tay ra. Chử Đồng xoa xoa cái cằm bị bóp đau của mình. Ngay sau đó Giản Trì Hoài liền kéo cô lại gần mình, cẩn thận gạt những sợi tóc mỏng kia ra, “kẹp tóc lên cao đi, giữ cho trán sạch sẽ.”



“Em chính là không muốn bị anh thấy được mà.”



“Anh không dễ bị lừa gạt như vậy.”



Bàng Tô đem mọi cử động của hai người nhìn vào trong mắt. Nói thật, cô ta đương nhiên là hâm mộ. Có người phụ nữ nào mà lại không hy vọng có được một tình yêu ngọt ngào như vậy?



Khoảng thời gian thân mật như thế này, cô cũng đã từng trải qua. Phụ nữ được cưng chiều tựa như một cánh đồng khô hạn được cơn mưa tưới mát. Bây giờ nhìn lại người khác, cô lại nổi lên một cảm giác hình như mình đã trôi qua mấy kiếp người rồi.



Chử Đồng thuận tay hất hết tóc về phía sau rồi dùng thun buộc lại thành đuôi ngựa. Đôi mắt Giản Trì Hoài nhẹ híp lại. Chử Đồng cười nói, “theo lý thuyết, tóc em phải thả xuống trông mới đẹp. Tại sao anh ngược lại thích em cột lên?”



“Không phải anh thích em buộc tóc. Nhưng mới vừa rồi em thả tóc xuống, vừa nhìn một cái liền biết ngay là muốn che giấu cái gì đó.”



“...”



Giản Trì Hoài đổi tay ẵm con gái, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía Bàng Tô ở trước mặt, “vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”



Bàng Tô nhẹ lắc đầu, “nhấc tay một cái thôi mà.”



Khoảng chừng hơn nửa giờ sau, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa trưa. Chử Đồng kéo Bàng Tô đi vào ngồi.



Giản Bảo Bảo và Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên ghế ăn trong phòng khách, có vú nuôi trông chừng. Chử Đồng cầm rượu bước ra. Bàng Tô liếc nhìn, không khỏi cười khẽ, “ban ngày ban mặt, uống rượu làm gì thế?”



“Người nào quy định rượu chỉ có thể uống vào buổi tối chứ?”



Chử Đồng rót đầy ly cho cô ta, “từ lần đầu tiên tôi quen biết cô cho đến bây giờ, hình như đều là cô giúp đỡ tôi. Trong lúc đó, tôi ngược lại còn đụng xe làm tay cô bị thương nữa chứ.”



“Đây cứ coi như là... Không đánh thì không quen đi?” Bàng Tô tươi cười nói đùa.



Chử Đồng cũng rót vào ly của Giản Trì Hoài. Cô ngồi lại xuống chỗ của mình. Người đàn ông bưng ly rượu lên, để cho rượu đỏ bên trong nhẹ lắc theo thành ly. Trông thấy thuỷ tinh trong suốt bị dính vết rượu đỏ, lúc này anh mới nâng cao cổ tay, “Bàng tiểu thư, tôi mời cô.”



Bàng Tô nâng cao ly rượu, cùng anh khẽ chạm, “cám ơn.”



Cái ly trong tay Chử Đồng cũng chụm vào cùng, “còn có tôi nữa.”



Bàng Tô nhìn sang cô, sau đó khẽ chạm vào ly của cô. Chử Đồng đem cái ly đưa về phía Giản Trì Hoài, lại thấy anh thản nhiên nhấp một hớp. Trong nhất thời cô liền cảm thấy không hài lòng, “em còn chưa có cụng đâu.”



“Ly này là anh mời riêng Bàng tiểu thư, không liên quan gì tới em cả.”



“Anh!” Chử Đồng nói ra được một chữ, lập tức im lặng không nói gì nữa.



Khoé miệng Giản Trì Hoài đột nhiên kéo ra, cười lên một tiếng, tựa như nghiêng cả toà thành. Trên khoé mắt bờ mi đều là nét cười ấm áp, anh đem cái ly trong tay hướng về phía Chử Đồng chạm nhẹ, “mời em, mời em, thỏa mãn chưa?”



“Lại trêu chọc em rồi.”



Bàng Tô có cảm giác đứng ngồi khó yên, chính là cảm thấy rất không thoải mái.



Cô miễn cưỡng uống hai hớp rượu. Hai tay Giản Trì Hoài đặt lên bàn, ánh mắt liếc nhìn về phía nơi xa. Bàn tay Chử Đồng sờ sờ lên trán, người đàn ông thu hồi tầm mắt, “có phải đau lắm không?”



“Không đến nỗi.”



“Anh nhìn xem.” Người đàn ông nói xong, tựa như chỗ không người tiến lại gần cô, “có thể ngày mai cũng không hết sưng được đâu.”



Chử Đồng giơ tay lên nhẹ xoa mấy cái. Bàng Tô đặt đũa xuống, “ngày mai, cô nên đến bệnh viện kiểm tra đi, chụp đầu nữa. Mong là thật sự không bị chấn động gì tới não.”



“Đúng rồi, tôi vẫn luôn cảm thấy gọi tên của cô nghe xa lạ sao ấy.”



Cả người Bàng Tô lui về phía sau dựa vào lưng ghế, “không gọi tên? Vậy cô muốn gọi tôi là cái gì đây?”



“Cô so với tôi lớn hơn mấy tuổi. Nếu không, tôi gọi cô là Bàng tỷ nhé?”



Bàng Tô vừa nghe thấy câu này, trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Sắc mặt cô có chút gượng gạo, “cô, cô quá khách sáo rồi?”



Mặc dù cô đã ba mươi lăm tuổi, già hơn hẳn một người hai mươi lăm tuổi, nhưng dù sao cô cũng không muốn phân biệt tuổi tác ở đây.



“Không muốn cư xử thiếu lễ độ quá thôi mà.” Chử Đồng bổ sung thêm.



“Vậy Giang Ý Duy thì sao? Cô và cô ấy cũng là bạn bè thân thiết cơ mà. Không phải cô ấy cũng lớn tuổi hơn cô sao? Cô gọi cô ấy là cái gì?”



Chử Đồng vừa định trả lời, Giản Trì Hoài liền cầm đũa lên, gắp cho cô món ăn mà cô thích, sau đó tiếp lời của Chử Đồng, “tôi cảm thấy cái tên Bàng Tô này thật không tệ, oai hùng hiên ngang, rất có phong độ. Hai chữ thiếu đi một chữ cũng không được. Đọc một lần là nhớ ngay, cũng không hề khó nghe.”



Đôi vợ chồng này, trình độ ăn ý từ trước đến giờ vẫn luôn cực tốt.



Chử Đồng đã hiểu được ý của anh. Cô gọi một tiếng chị này, muốn tỏ ra thân thiết, nhưng đoán chừng Bàng Tô lại ngại tuổi tác của mình khá lớn.



Cô vội vàng dựa theo lời của Giản Trì Hoài mà nói tiếp, “đúng vậy, nên gọi thẳng cả tên lẫn họ đi, rất dễ nghe.”



Khoé miệng cứng đờ của Bàng Tô kéo ra. Oai hùng hiên ngang, phong độ, những từ ngữ này, từ trong miệng Giản Trì Hoài nói ra, quả thật không phải gọi là dễ nghe bình thường thôi đâu. Huống chi, người được khen còn là cô ta nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom