Phó Thời Thiêm thật sự không sợ phải đi chuyến này. Bọn họ làm việc theo pháp luật, vào đồn cảnh sát cũng không quản được anh. Lại nói đây cũng không phải là chuyện ván đã đóng thuyền. Cái túi này dù sao cũng vẫn là của Chử Nguyệt Tình. Chỉ bằng cô, cũng không sợ tự bê đá lên đập vào chân của mình.
Chử Nguyệt Tình ở bên ngoài nhìn thấy Phó Thời Thiêm bị bắt đi, trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung, tiếng trống bùm bụp trong lồng ngực lúc này mới dừng lại. Cô trốn ở đằng sau một thân cây ngô đồng cao lớn. Đoàn người lần lượt lên xe. Cô vỗ nhẹ lên ngực của mình. Doạ chết người, cô rất sợ những người đó ập vào không đúng lúc. Nếu như vậy, chẳng phải họ sẽ bắt cô ngay tại chỗ sao.
Chử Nguyệt Tình nhìn xuống đồng hồ. Sau khi trông thấy chiếc xe kia đã đi xa, lúc này cô mới xoay người bước vào một nhà hàng ở đối diện.
Bàng Tô đã gọi một bàn thức ăn. Thấy Chử Nguyệt Tình bước vào, cô ta vội vàng gọi cô tới ngồi xuống, “không cần đóng cửa đâu, lát nữa còn có người tới đây.”
“Ai vậy?” Chử Nguyệt Tình nghe thấy chuyện này, không khỏi ngại ngần đứng dậy.
“Cô cứ tới đây ngồi xuống trước đi.”
Chử Nguyệt Tình gật đầu đồng ý. Sau khi đi tới ngồi vào chỗ của mình, cô liền nghe thấy có tiếng bước chân đi tới cửa. Cô ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy Chử Đồng đang tiến vào. “Chị?”
Vừa trông thấy Chử Nguyệt Tình, Chử Đồng vô cùng ngạc nhiên giật nảy mình. Cô đóng cửa lại, sau đó bước nhanh đi tới, “tại sao chị lại ở đây?”
“Chị của em mới vừa rồi đã thay em trút được cơn tức giận này rồi đấy.”
Khuôn mặt Chử Đồng tỏ vẻ khó hiểu, “chị gấp gáp gọi em tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Còn nữa... Hai người thế nào mà lại ở chung một chỗ vậy?”
“Mấy ngày nay, thông tin hỗn loạn, có mấy tin tức chị cũng không biết là thật hay giả, nhưng Phó Thời Thiêm đối với các em nhất định đã tạo ra không ít phiền toái. Chị và Nguyệt Tình coi như là có duyên gặp gỡ mới quen biết được nhau đấy. Sau khi chị bị gãy tay, ngày ngày nhốt mình ở trong nhà quá buồn chán nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Sau đó gặp Nguyệt Tình ở ven đường. Tài xế đang đợi đèn đỏ, chị của em đang băng qua làn đường dành cho người đi bộ, được nửa đường lại không chịu đi tiếp. Sau đó từng chiếc xe lướt qua, Nguyệt Tình cũng không chịu đi, khiến bọn họ tức giận. Chị liền bảo tài xế đỡ cô ấy lên xe.”
Chử Đồng nghe xong, không khỏi sợ hết hồn hết vía. Bàng Tô tiếp tục nói, “sau đó chị trò chuyện với Nguyệt Tình, trong lời nói có nhắc đến em, thế nên mới biết Nguyệt Tình là chị gái của em.”
“Chị, chuyện nguy hiểm như vậy tại sao chị không nói với em?”
Chử Nguyệt Tình cũng không nói gì.
Khuôn mặt Chử Đồng tỏ vẻ bất đắc dĩ, “em biết, chuyện của đứa bé, chị vẫn luôn oán trách em.”
“Em hiểu lầm rồi,” Bàng Tô tiếp lời, “chị của em thật ra rất mâu thuẫn. Chuyện của các em mặc dù chị không tính là hiểu rõ tận gốc rễ, nhưng cũng coi là khá rõ ràng. Trước đó, Nguyệt Tình kể rằng Phó Thời Thiêm muốn hợp tác với em ấy nhưng em ấy nhất quyết từ chối, may nhờ chị khích lệ em ấy. Hôm nay, không phải em ấy đã khiến cho Phó Thời Thiêm thiếu chút nữa là lật thuyền trong mương rồi sao?”
“Phó Thời Thiêm thế nào?”
“Bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Chử Đồng không khỏi trợn to đôi mắt, “anh ta bị bắt đi?”
“Đúng vậy,” Bàng Tô đem chuyện vừa rồi tóm tắt lại đơn giản rõ ràng cho Chử Đồng nghe, “trong này còn có chuyện riêng của chị nữa, coi như là ba chúng ta cùng nhau báo thù chung.”
“Chị?” Chử Đồng tò mò hỏi, “chị và Phó Thời Thiêm có quen biết sao?”
“À, trước đây có cùng nhau ăn cơm, là do ông nội của anh ta sắp xếp. Đến nơi, chị mới biết được... Nói thế nào nhỉ, coi như đây là một cuộc xem mắt đi. Ông cụ Phó hỏi sau này chị có tính toán gì không. Lúc ấy chị cũng không nghĩ nhiều lắm nha, liền nói thật lòng luôn. Chị nói, chị đã mất đi một người yêu, không muốn tiếp tục trải nghiệm sự đau khổ như vậy lần thứ hai nữa. Chị nói nhưng chị lại muốn có một đứa con của riêng mình. Lời nói này của chị cũng đâu có quá đáng đúng không? Ha, Phó Thời Thiêm không chịu, còn nửa đường rời đi. Ý là, anh ta nghĩ chị muốn mượn của anh ta. Lúc ấy chị giận đến mức thiếu chút nữa đứng dậy bỏ đi luôn...”
“Ha ha ha ha ——” Chử Đồng không thể nhịn được nữa, bật cười to.
Bàng Tô hướng cô xua tay, “em hiểu ý chị không?”
“Thật là buồn cười chết em rồi. Trí tưởng tượng của Phó Thời Thiêm thật là phong phú quá đi.”
“Còn phần sau nữa đấy,” Bàng Tô tiếp tục kể, “ông cụ Phó vô cùng áy náy, còn cùng chị ăn xong bữa cơm kia, nói cháu trai của ông ta không biết lễ phép gì cả. Đêm đó chị còn nhận được tin nhắn của Phó Thời Thiêm. Trong đó viết rằng, nửa đường rời đi là cậu ta không đúng, cậu ta sẽ giúp chị tuyển chọn ứng cử viên tốt nhất. Em nói xem, có phải cậu ta bị bệnh không? Đây là làm tổn thương danh dự của chị đó nha?”
Ánh mắt Chử Đồng nhẹ quét qua khuôn mặt của Chử Nguyệt Tình. Nghĩ đến chuyện mà Bàng Tô mới vừa kể, cô không khỏi thu lại nét cười, “thế nhưng mấy thứ đó lại nằm trong túi của chị em, lỡ như chuyện này dính dáng đến chị của em thì làm sao bây giờ?”
Đây cũng là chuyện khiến Chử Nguyệt Tình lo lắng, “tôi sẽ không bị bắt chứ?”
“Yên tâm đi, bên trong chỉ có mấy viên viên thuốc là thật. Hai túi đồ còn lại đều là bột mì. Chị cũng không muốn hại Phó Thời Thiêm thành như thế nào cả. Dù sao, muốn hại cũng hại không được. Nhà họ Phó ở Tây Thành cũng không phải loại tầm thường, chỉ là tô điểm thêm chút màu sắc cho cậu ta xem thôi. Bằng những mối quan hệ trong tay chị, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhốt cậu ta ở lại đó một tối thôi. Bất quá, cũng coi là đáng để ăn mừng rồi. Trải qua tối nay, sợ là có thể khiến cho cậu ta cả đời khó quên đấy.”
Bàng Tô giơ cái ly trong tay lên, “nào, cạn ly.”
Chử Nguyệt Tình đối với Phó Thời Thiêm đương nhiên cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nỗi đau mất đi con gái của cô, tất cả đều là do Phó Thời Thiêm một tay đạo diễn.
Chử Đồng cầm ly lên, khẽ chạm vào ly của Chử Nguyệt Tình, “chị, cám ơn chị.”
Chử Nguyệt Tình vẫn không nhìn cô lấy một cái, “cám ơn chị làm gì. Chị là do trong lòng không nén nổi cơn oán hận này, không phải là vì em mà trút giận đâu.”
“Không riêng gì chuyện này, còn có chuyện cây bút ghi âm nữa.”
Chử Nguyệt Tình uống được nửa ly, sau đó ánh mắt thẳng tắp rơi về phía Chử Đồng, “coi như chị có bất đồng ý kiến với em, thế nhưng, em là em gái của chị, chị sẽ không hãm hại em.”
“Đúng vậy, hai chị em không giận nhau qua đêm. Lại nói, vốn cũng chẳng có giận hờn gì cả.” Bàng Tô đứng dậy, cầm ly lên cùng các cô khẽ chạm, “nào, cạn ly.”
Chử Đồng thả lỏng nét mặt, cụng ly với hai người ở đổi diện.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng rón ra rón rén bước vào phòng. Nguyệt Nguyệt và Giản Bảo Bảo đều được dẫn lên phòng để đồ chơi ở lầu ba. Trên chiếc giường đôi rộng rãi chỉ thấy một mình Giản Trì Hoài đang nằm nghiêng, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Chử Đồng tiến tới gần, thấy hai mắt anh đang nhắm chặt, hô hấp ổn định, hẳn là ngủ thiếp đi rồi.
Cô không khỏi cúi người xuống. Đôi môi tiến sát tới gò má của anh. Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt Giản Trì Hoài. Chân mày người đàn ông giật giật, chỉ là vẫn không hề mở mắt ra.
Chử Đồng khựng lại ở đó. Giản Trì Hoài vẫn nhắm mắt nói, “tại sao lại không hôn tiếp?”
Cô bật cười, “anh biết em định hôn anh sao?”
Người đàn ông mở mắt ra. Đôi con ngươi đen bóng như đá hắc diệu vồ lấy cô không thả, “nếu không, em dí mặt lại gần anh như vậy làm gì?”
“Em chỉ muốn nhìn anh thử một chút.”
“Đùa gì thế? Từ trước đến giờ anh đều luôn có một cái mũi hai con mắt. Chẳng lẽ hôm nay còn mọc thêm cái gì nữa sao?”
Hai tay Chử Đồng chống đầu gối. Giản Trì Hoài níu lại cánh tay của cô kéo về phía mình, “đi ra ngoài làm gì thế?”
Chử Đồng bỗng nhiên bừng tỉnh lại, “anh nhất định là không biết vào khoảng một canh giờ trước đã xảy ra chuyện gì đâu.”
“Chuyện gì?” Giản Trì Hoài lười biếng hỏi.
Chử Đồng trèo lên giường, đầu gối lên ngực anh, đem chuyện mới vừa trải qua kể hết từ đầu đến cuối cho Giản Trì Hoài nghe, “anh nói xem Bàng Tô kia, tại sao lá gan lại lớn như vậy? Em cảm thấy loại người như Phó Thời Thiêm, vẫn là nếu có thể tránh thì phải cố hết sức mà tránh, không cần phải lấy cứng đối cứng. Nếu không một ngày nào đó bị anh ta hãm hại cũng không biết.”
“Tính tình của cô ta anh đã từng nghe rồi, cũng coi là khá nóng nảy không kiêng nể ai bao giờ. Bạn bè của cô ta rất ít, hẳn là bình thường quan hệ giao tiếp xã hội tương đối dễ dàng đắc tội với người ta.”
“Đúng vậy, muốn nói gì thì nói, cũng coi là thẳng thắn.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn sắc trời bên ngoài. Ngón tay Chử Đồng nhẹ nhàng vẽ hai cái trên lồng ngực anh, “chị của em không đem bút ghi âm giao cho Phó Thời Thiêm. Mặc dù lúc ấy em không cảm thấy chuyện đó nằm ngoài kế hoạch, nhưng nếu nó xảy ra một lần nữa, trong lòng em nhất định sẽ có chút lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?” Giản Trì Hoài không biểu lộ chút cảm xúc nào, “thứ này coi như có đem lên tòa án cũng không thể nói rõ cái gì cả.”
“Nhưng dù sao cũng sẽ bất lợi đối với chúng ta.”
“Em ngược lại hẳn nên suy nghĩ thử xem, sau khi Phó Thời Thiêm được thả ra sẽ trả thù chị em như thế nào.”
Chử Đồng tiến đến gần anh hơn một chút, “chị của em không có việc gì. Bàng Tô đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện về sau rồi.”
“Thật ư?” Giản Trì Hoài có chút khó tin, “cô ta chỉ là một người phụ nữ mà thôi, còn có thể thu xếp ổn thoả được nhiều chuyện như vậy sao?”
“Anh đừng xem thường phụ nữ!” Chử Đồng ngồi bật dậy, “em cũng là phụ nữ đó.”
Giản Trì Hoài không khỏi bật cười, “được, anh nói chuyện nghiêm túc, chẳng qua là... Anh rất tò mò, cô ta sẽ làm thế nào để bảo vệ Chử Nguyệt Tình.”
“Ông xã, anh cũng giúp em để ý chút đi. Em sợ Phó Thời Thiêm sẽ không từ bỏ ý đồ. Lỡ đâu Bàng Tô không đối phó được...”
“Không phải mới vừa rồi em còn nói không nên xem thường phụ nữ sao?”
Chử Đồng khẽ đẩy lồng ngực anh, “không phải em nói sợ lỡ đâu sao?”
Giản Trì Hoài thừa dịp bắt lại tay của cô, “trong thời điểm quan trọng, hẳn nên dựa dẫm vào chồng em.”
“Dạ dạ dạ, chồng em lợi hại nhất.” Mấy câu từ khen ngợi tán dương như thế này, Chử Đồng cho tới bây giờ luôn không chút nào keo kiệt.
Hôm sau.
Phó Thời Thiêm từ trong đồn cảnh sát bước ra. Tài xế của anh đang chờ ở cửa. Sắc mặt người đàn ông xanh mét đi tới. Sau lưng anh có mấy người đang sải bước chạy theo, “Phó tiên sinh, Phó tiên sinh. Thật ngại quá, tôi cũng sáng nay mới biết chuyện của ngài. Tôi...”
Tài xế mở cửa ra, Phó Thời Thiêm không nói hai lời ngồi vào. Tài xế thấy anh không thèm nói gì, liền đem cửa xe hung hăng đóng lại.
Chiếc xe chở người đàn ông nghênh ngang rời đi. Tài xế hướng anh liếc nhìn, “Phó tiên sinh, tôi đưa ngài về nhà.”
Phó Thời Thiêm nhắm mắt dưỡng thần, một lời cũng không nói.
Sáng hôm đó, Chử Đồng thức dậy thật sớm, rửa mặt xong từ phòng tắm bước ra. Giản Trì Hoài đang ngồi ở mép giường mặc quần áo. Cô liếc nhìn anh, “hôm nay em có một cuộc phỏng vấn quan trọng. Em đi trước.”
“Phỏng vấn ai mà quan trọng vậy.” Người đàn ông thờ ơ cài nút áo.
“Một bác sĩ trong bệnh viện, hôm trước đã làm giải phẫu cả đêm, lại chẳng phân biệt thời gian, trực thâu đêm suốt sáng cứu chữa cho một đứa bé. Sau đó chính ông ta lại ngất xỉu trong phòng bệnh. Em mới nhận được điện thoại, vừa tỉnh dậy, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.”
Giản Trì Hoài thấy cô xách túi lên định đi ra ngoài, “đúng rồi, chị của em vẫn còn đi làm.”
“Em biết, Bàng Tô giới thiệu cho chị ấy đấy.”
Người đàn ông nhẹ cong khóe miệng lên, “xem ra, Bàng Tô này cũng có chút bản lĩnh. Phó Thời Thiêm đã được thả ra chừng mấy ngày rồi. Cô ta quả nhiên không để cho Phó Thời Thiêm tính sổ được trên đầu của chị em.”
“Đó là đương nhiên,” Chử Đồng tươi cười, “chị ấy làm việc rất đáng tin.”
Giản Trì Hoài đứng dậy, nhét áo sơ mi vào trong quần tây. Lúc làm động tác này, cơ bắp trên bụng càng hiện lên rõ ràng. Người đàn ông không hề chú ý tới ánh mắt của cô, tiếp tục nói, “so với bản lĩnh chọc ra phiền toái của em, cô ta quả thật đáng tin hơn nhiều.”
Chử Đồng bước nhanh về phía trước, “anh đang khen chị ấy.”
Người đàn ông nhẹ sửa sang lại cổ áo, “ừ, em hiểu đúng rồi đấy.”
Chử Đồng giơ hai tay lên, bưng lấy khuôn mặt đẹp trai của Giản Trì Hoài, “anh cư nhiên ở ngay trước mặt của em, khen một người phụ nữ khác!”
Hai tay Giản Trì Hoài nắm lấy cổ tay của Chử Đồng, “cô ta không phải là bạn của em sao?”
“Bạn bè cũng không được. Giản Trì Hoài, anh cho tới bây giờ chưa từng khen ngợi người khác. Giang Ý Duy tài giỏi như vậy, anh cũng chưa từng khen, em ghen.”
“Tại sao anh lại chưa từng khen ngợi em nhỉ? Chỉ là em quên mất mà thôi.”
Chử Đồng nhón chân lên, hoàn toàn quên thời gian gấp rút của mình, hai tay cô vắt lên cổ Giản Trì Hoài, “anh khen em như thế nào? Khen lại một lần nữa.”
“Mặt đẹp, tay đẹp,” Ba chữ cuối cùng, Giản Trì Hoài tiến tới bên tai Chử Đồng nói, “mê cái đẹp.”
Cô lập tức phản ứng kịp, “từ này đâu phải văn phong của anh.”
“Nhưng xài ở trên người em không phải cũng rất thích hợp sao?”
Cánh tay Chử Đồng thu hẹp, kéo chặt Giản Trì Hoài lại một chút, “đây là lời khen dành cho đàn ông.”
“Ai bảo em vậy? Nói cách khác, em không chịu thừa nhận anh liệt kê ba ưu điểm này của em sao?”
“Dù sao em cũng mặc kệ, anh khen người khác là không được.”
“Bàng Tô kia so với anh còn lớn tuổi hơn. Chẳng lẽ em còn sợ anh để ý cô ta sao?”
Chử Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Vốn dĩ, cô cũng chỉ nói một câu bông đùa mà thôi. Chỉ là sau khi đề tài này bị chặn lại, cô liền muốn tiếp tục đào sâu hơn, “Giản Trì Hoài, mắt anh cao hơn đầu. Cho tới bây giờ bất kể chuyện gì em gây ra, dù là có thể hay không thể giải quyết, ở trong mắt anh đều là chuyện nhỏ như con thỏ. Em cũng đã quen có chuyện gì cũng ỷ lại vào anh. Đương nhiên không phải em sợ anh thích người khác. Em chỉ cảm thấy rằng, có thể để cho anh khen khợi đôi lời như vậy, đặc biệt còn là một người phụ nữ nữa, thật là quá hiếm hoi.”
“Em không thể so với cô ta. Em có người để ỷ lại, em không ỷ lại vào anh thì còn ai vào đây nữa? Nhưng cô ta thì không giống như vậy. Cô không dựa vào chính mình thì còn có thể dựa vào người nào đây? Bản lãnh của cô ta chính là phải bỏ ra một cái giá cao đến thê thảm, tất nhiên là từng bước một cho tới bây giờ. Vì thế, cô ta dám chống đối với Phó Thời Thiêm, bởi vì cô ta có tiền. Đương nhiên, nhất định cũng phải có một chút quyết đoán.”
Chử Đồng nghe có chút ngây ngẩn. Giản Trì Hoài bất chợt ngẩng đầu lên, tựa lên đầu của cô hung hăng cọ xát, “em đừng hâm mộ loại phụ nữ ấy. Em cũng không cần phải như vậy. Cuộc sống đó, cả đời cũng đừng gặp phải mới đúng. Nếu muốn trở nên cứng cỏi, cần phải trả một cái giá thật lớn. Cho dù là một chút xíu thay đổi cũng không được, anh sẽ đau lòng.”
Mái tóc Chử Đồng mới được chải gọn gàng, bị chà xát như vậy lại trở nên rối bù không chịu nổi.
Chỉ là, số lần cô nghe được hai chữ ‘đau lòng’ từ trong miệng Giản Trì Hoài càng ngày càng nhiều. Cô biết đây là chuyện tốt, “anh thật là buồn nôn.”
“Là em quấn lấy anh, bắt anh nói này nói nọ,” Giản Trì Hoài kéo cánh tay của cô xuống, “sau này đừng bắt anh phải nói những lời ngon tiếng ngọt gì nữa nhé. Ngày ngày nói với em, còn có thể nói ra được cái gì nữa đây?”
“Này,” Chử Đồng lại giơ tay lên ôm lấy cổ của anh lần nữa, “có ý gì? Mắt thẩm mỹ càng ngày càng kém đi có phải không?”
“Không có.” Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ cong lên, trong nét cười hình như còn chứa đựng ý tứ sâu xa nào đó.
Chử Đồng thấy khóe mắt anh giương lên thật cao, dáng vẻ không có ý tốt, cánh tay cô lắc lắc hai cái. “Đúng vậy, anh chính là mắt thẩm mỹ bị kém đi rồi.”
“Thật sự không có,” Giản Trì Hoài cúi đầu xuống, vầng trán tựa nhẹ lên Chử Đồng, “ở trong mắt anh, anh đã gặp quá nhiều quá nhiều người đẹp rồi. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy em có thể vượt qua ai cả. Vì vậy cũng không có chuyện mắt thẩm mỹ bị kém đi đâu.”
Chử Đồng cảm thấy nơi cổ họng tràn lên một trận lửa nóng. Máu đang dồn thẳng lên não nha!
“Giản Trì Hoài ——”
Cô tựa như một con rắn bị chọc tức, há miệng định cắn tới. Hành động đó cũng không phải đột nhiên xuất hiện, chỉ là tình huống này vừa vặn nằm trong kế hoạch của Giản Trì Hoài. Bởi vì, anh vừa khéo giống như một con rắn đang trêu chọc một con rắn khác. Người ta hay bảo đánh rắn phải đánh dập đầu. Vào lúc cô lui người ra làm động tác chuẩn bị nhào tới, bàn tay Giản Trì Hoài đã giữ chặt mu tay của cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô vào trong lòng, sau đó cúi người xuống vồ lấy cánh môi của cô.
Một loạt động tác này, lưu loát và gọn gàng. Nếu đặt vào một cảnh trong phim truyền hình được phát trên TV, người xem nhất định sẽ cho rằng phân đoạn này đã được luyện tập hết sức tỉ mỉ. Ít nhất, mọi người đều sẽ cảm thấy người đàn ông này đã thử qua vô số người nên động tác kia mới thành thạo được như vậy.
Hơi thở mát lạnh xen lẫn sự nam tính nóng bỏng, lan tràn khắp bốn phía nơi khóe miệng của cô. Nụ hôn của anh, cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Chỉ là, mỗi một lần anh tới gần đều khiến cho cô khẩn trương kích động, thẳng cho tới khi tất cả lỗ chân lông trên người cô đều co rút lại.
Chử Đồng không ngừng xô đẩy lồng ngực anh. Giản Trì Hoài nhẹ nâng mi lên, ánh mắt liếc qua thấy cách đây ba bước là một vách tường. Anh đang cần có một chỗ để mượn lực. Sau khi khiến cho Chử Đồng ổn định lại, lúc này mới có thể... Muốn làm gì thì làm.
Chử Đồng cũng không biết tại sao. Rõ ràng là cô không có thời gian, cô muốn đi ra ngoài. Rõ ràng là chỉ bàn về một chuyện nhỏ, nó không có chút liên quan nào đến chuyện hôn hít cả. Tại sao Giản Trì Hoài lại có thể xâu chuỗi với nhau được cơ chứ?
Một tay anh ôm lấy hông của Chử Đồng, bước chân chợt dồn ép lên phía trước. Chử Đồng lảo đảo lui ra sau, thiếu chút nữa là ngã nhào. Giản Trì Hoài nửa ôm nửa cưỡng ép cô lui tới bức tường trước mặt. Cho đến khi sau lưng Chử Đồng áp vào mặt tường cứng rắn, lúc này trong lòng cô mới kêu than một tiếng. Cô giãy giụa còn có ích lợi gì. Thế nào cô lại quên mất, chiêu đè vào tường từ trước đến giờ luôn là sở trường của giáo sư Giản chứ.
Bình luận facebook