• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 127

Giản Bảo Bảo ở trong lòng Giản Trì Hoài bắt đầu khóc, hơn nữa cả người còn nghiêng về phía Chử Đồng, đòi được cô ẵm. Chử Đồng vội vàng đưa tay ra, Giản Trì Hoài lại lui về phía sau một bước, “sau này chúng ta sẽ còn có con của mình, con bé rốt cuộc vẫn không phải là con gái của chúng ta. Nếu sớm hay muộn đều phải đi đến bước này, trễ còn không bằng sớm.”



“Không muốn, trong khoảng thời gian này, thật ra em vẫn luôn đang giằng co. Nếu thật sự phải mang con bé đi, em sẽ không chịu nổi đâu.”



“Không có gì gọi là chịu nổi hay không chịu nổi cả. Tựa như lúc mới đầu chúng ta cũng không thể chấp nhận được chuyện đứa bé bị tráo đổi. Chỉ cần vượt qua được khó khăn này, tất cả đều sẽ ổn thôi.”



Sắc mặt Chử Đồng trắng bệch, nhẹ lắc đầu, “anh mang con bé đi cho ai? Trả lại cho Phó Thời Thiêm sao?” Cô bước tiến lên, kéo lại cánh tay của Giản Trì Hoài, “tối hôm qua, anh vẫn còn chơi đùa với con bé, nói rằng khi nào con bé lớn lên sẽ đưa nó và Nguyệt Nguyệt đi chơi, tại sao bây giờ lại mang nó đi?”



Sắc mặt tăm tối của Giản Trì Hoài ẩn giấu trong đêm đen, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Chử Đồng. Trông thấy vẻ mặt nóng nảy và lo lắng của cô, anh cái gì cũng không nói nữa, ẵm Giản Bảo Bảo xoay người lại đi vào trong nhà.



Giản Bảo Bảo thật giống như bị hoảng sợ, nằm trên đầu vai Giản Trì Hoài nhỏ giọng khóc tấm tức.



Quay lại vào trong nhà, vú nuôi vừa khéo đi xuống, “Giản tiên sinh, Nguyệt Nguyệt ngủ rồi, tôi ẵm cục cưng đi tắm nhé?”



Giản Trì Hoài đem Giản Bảo Bảo giao cho vú nuôi, sau đó đứng dậy đi lên lầu.



Quay trở lại phòng ngủ, Chử Đồng nghe thấy từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, cô ngồi xuống mép giường. Đợi đến khi Giản Trì Hoài từ trong phòng tắm bước ra, cô bước nhanh tiến lên đón, “việc làm của anh hôm nay rất khác thường. Giữa chúng ta không cần phải giấu giếm, có chuyện gì anh và em cứ nói thẳng với nhau đi.”



Giản Trì Hoài lau tóc, đi thẳng đến trướcg mép giường. Anh vén chăn lên nằm dài trên giường, “anh mệt rồi, ngủ đi.”



“Ông xã ——” Chử Đồng bước theo qua đó, cúi người nhìn xuống. Người đàn ông đã nhắm lại hai mắt.



Tóc anh vẫn còn ướt. Chử Đồng khẽ đẩy đầu vai anh, “ít nhất anh phải sấy khô tóc chứ, để vậy đi ngủ sẽ ngã bệnh mất.”



Giản Trì Hoài nhắm mắt không nói, Chử Đồng cũng không còn cách nào khác. Trông thấy gối đầu bị ướt cả một mảng lớn, cô không khỏi lo lắng. Giản Trì Hoài cho tới bây giờ sẽ không như vậy. Cô đứng dậy trở lại phòng tắm, cầm máy sấy bước ra. Cô ngồi xuống mép giường, bật chế độ thấp. Gió mát nhẹ nhàng thổi trên đầu anh. Ngón tay Chử Đồng xoa bóp tóc cho anh, động tác hết sức tập trung, ẩm ướt trên ngón tay từ từ khô đi. Giản Trì Hoài hình như thật sự ngủ thiếp đi, mi mắt nhắm lại thật chặt, không hề nhúc nhích.



Chử Đồng tắt máy sấy. Cô cúi người xuống, hai tay chống trên giường, khom lưng hôn xuống gương mặt của anh.



Ngày hôm sau là chủ nhật, khi Chử Đồng tỉnh lại, trong phòng cũng không thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài.



Bước xuống lầu, trong phòng khách rất náo nhiệt. Vú nuôi đang bật TV, hai đứa bé ngồi chơi chung với nhau. Mặc dù bình thường có đôi lúc cũng hay xảy ra tranh giành, nhưng do tuổi tác xấp xỉ nên hai bé vẫn chơi lại với nhau được ngay.



Giản Trì Hoài ngồi trên ghế sa lon, dường như đang xuất thần. Nguyệt Nguyệt chạy tới ôm lấy chân của anh. Người đàn ông hồi thần nhìn xuống. Giản Bảo Bảo cũng chạy tới, nhưng còn chưa kịp đến gần, sắc mặt Giản Trì Hoài liền có chút rét lạnh, “ẵm nó đi chỗ khác, đừng để nó tới đây.”



Vú nuôi nghe xong có chút giật mình, đúng lúc Chử Đồng từ lầu hai bước xuống, vừa khéo đem cảnh tượng này thu vào trong mắt.



Vú nuôi ẵm Giản Bảo Bảo đi qua bên kia. Giản Trì Hoài chống trán, bàn tay nhẹ nhàng rơi vào trên đầu con gái của mình.



Chử Đồng bước tới cạnh ghế sa lon, cúi người xuống ẵm Nguyệt Nguyệt lên đặt lên đùi. Giản Trì Hoài nhìn sang cô, “lát nữa anh sẽ về nhà ăn cơm.”



“Hôm nay còn phải đi sao?”



“Ừ.”



“Vậy em đi cùng với anh nhé?”



Giản Trì Hoài lắc đầu, “không cần, anh đi một mình, em ở nhà trông con cho tốt.”



Chử Đồng cầm tay của anh, “ông xã...”



“Chuyện mang Giản Bảo Bảo đi không phải anh nói ngoài miệng thôi đâu. Nếu bây giờ em không chịu nổi, anh có thể tạm thời trì hoãn mấy ngày, để cho em chuẩn bị tâm lý.”



Chử Đồng nghe thấy câu này, trong lòng lại căng thẳng lần nữa, cũng sắp bị ép đến phát điên rồi, “rốt cuộc anh nghĩ như thế nào?”



“Không có suy nghĩ gì khác cả, anh không muốn nuôi con của người khác.”



“Tình cảm của em đối với con bé, em... Em thật sự không thể dứt bỏ được.”



Giọng điệu của Giản Trì Hoài vẫn cứng rắn, “dù cho có giữ con bé ở lại đây, anh cũng sẽ không coi nó như con gái ruột thịt của mình nữa. Anh không muốn nhìn thấy mặt nó, hiểu chưa?”



“Em không đồng ý mang con bé đi.”



Giản Trì Hoài đứng dậy, “phí hết tâm tư để giữ con bé ở bên cạnh mình như thế là vì sao? Em không phải ra mặt, vì vậy em vĩnh viễn không biết được, để giữ nó ở lại, cần phải bỏ ra một cái giá đắt thế nào đâu!”



Lúc này Giản Trì Hoài, trong lời nói đã không còn kiên nhẫn, thậm chí còn rất lạnh lùng.



Đôi mắt hạnh của Chử Đồng trợn tròn lên. Cô ôm chặt Nguyệt Nguyệt trong tay, nâng tầm mắt lên nhìn anh, “là anh đã nói, tất cả mọi chuyện, em không cần phải lo lắng, em chỉ cần núp ở sau lưng anh. Bây giờ, anh lại cảm thấy em hành xử rất sai trái phải không?”



Giản Trì Hoài không hề đáp lại, anh liếc nhìn cô rồi xoay người rời đi.



Cơm trưa, cơm tối anh cũng không về ăn. Lúc anh trở lại Bán Đảo Hào Môn cũng đã khuya lắm rồi, Chử Đồng đã đi ngủ.



Cảm thấy ở bên cạnh có tiếng động, Chử Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hỏi một câu, “tại sao về trễ thế?”



“Ba anh đi ra ngoài, anh ngồi trò chuyện với mẹ một lúc.”



http://truyencuatui.net/

“Oh.” Chử Đồng đáp lời, sau đó lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.



Ngày chủ nhật sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp dịu nhẹ. Trong giảng đường bậc thang bọn học sinh đang ầm ĩ nhốn nháo. Tiết học của Giản Trì Hoài, một sinh viên bình thường cũng không dám vắng mặt.



Bàng Tô ngồi ở hàng thứ nhất. Hai sinh viên nữ ngồi bên cạnh cầm voucher trong tay, “không nhìn lầm chứ, voucher tiệc đứng này cả mấy trăm một tấm, cô thật sự cho chúng tôi sao?”



“Cũng là của người khác cho tôi. Tôi lại không thích đi ra ngoài ăn nên không dùng. Thay vì lãng phí, còn không bằng đưa cho người khác.”



“Vậy thì thật sự cám ơn vô cùng.”



Một bóng người thon dài từ ngoài cửa bước vào, cả giảng đường trong nháy mắt yên lặng như tờ. Khoé miệng Bàng Tô nhẹ cong lên. Giản Trì Hoài bước vào ai cũng không thèm nhìn, anh đem quyển sách đặt trên bàn giáo viên, “tiết học này, các em tự học.”



Bên dưới chỉ còn thiếu nước vang dội tiếng hoan hô. Giản Trì Hoài xách cái ghế ra đặt ở cửa giảng đường, sau đó đưa lưng về phía giảng đường, ngồi xuống.



“Không phải chứ, tại sao lại tự học?”



“Đúng vậy, trừ hôm kiểm tra, mỗi tiết học của chúng ta căn bản đều phải lên lớp...”



Từng giọng nói khác nhau truyền vào trong tai Bàng Tô. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Trì Hoài. Người đàn ông ngồi ở cửa giảng đường, vắt chéo một chân, trong tay không hề cầm bất kỳ đồ vật gì để giải khuây. Trên khuôn mặt anh biểu lộ ra tâm sự nặng nề. Ánh mặt trời sáng rỡ rơi trên đầu vai anh, lại không hề làm suy yếu đi sự lạnh lẽo xa cách và nghiêm trọng trên người anh.



Trong giảng đường, các sinh viên nam bắt đầu chơi đùa, còn có người chơi game, xem phim.



Dần dần, tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, thấy Giản Trì Hoài vẫn mặc kệ, họ liền không chút kiêng kỵ.



Bàng Tô nhìn chằm chằm bóng lưng của Giản Trì Hoài. Cô ta không hiểu anh bị làm sao, nhưng cô ta biết, anh nhất định là có chuyện. Nếu không, Giản Trì Hoài sẽ không dễ dàng biểu lộ một mặt này của anh ra ngoài. Anh từ trước đến giờ luôn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí tạo cho người ta một loại ảo giác rằng anh không hề có tình cảm vui buồn.



Lúc này Giản Trì Hoài, trên gò má có một loại buồn thương rõ ràng, xua cũng không tan đi được.



Bàng Tô cứ như vậy nhìn chằm chằm anh ngồi đến hết tiết học.



Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Giản Trì Hoài cũng không nói gì. Bọn sinh viên tự động dọn dẹp đồ đạc rời đi. Sinh viên nữ ngồi bên cạnh Bàng Tô nói, “đi thôi?”





“Có thể đi sao?”



“Đương nhiên, tan học rồi.”



“Ừ,” Bàng Tô giả vờ dọn dẹp, “các bạn đi trước đi, dù sao tiết học tiếp theo mình cũng không có lớp.”



“Được.”



Trong nháy mắt, trong giảng đường bậc thang rộng lớn chỉ còn lại một mình Bàng Tô.



Giản Trì Hoài vẫn còn đang ngồi ở đó. Bàng Tô cầm túi đứng dậy. Tiếng bước chân của cô ta đè xuống thật nhẹ, lúc đi tới sau lưng Giản Trì Hoài, người đàn ông cũng không hề phát hiện ra. Bàng Tô từ trên cao nhìn chằm chằm xuống bóng dáng của anh. Nửa người trên của Giản Trì Hoài dựa vào lưng ghế, không hề nhúc nhích, cũng không biết đang nhìn cái gì.



Bàng Tô cũng không hề quấy rầy anh. Cho đến khi chân Giản Trì Hoài động đậy, anh nghĩ đến cái gì đó xoay người lại liếc nhìn, chợt phát hiện ra Bàng Tô đang đứng sau lưng mình. Bàng Tô cũng bị động tác của anh dọa giật nảy mình. Cô ta lui về phía sau một bước dài, thiếu chút nữa là ngã nhào.



Giản Trì Hoài đứng dậy, tầm mắt quét một lượt quanh giảng đường, “tại sao em còn chưa đi?”



“Thầy có tâm sự phải không?”



“Làm sao vậy?”



Bàng Tô ôm chặt cuốn sách trong tay, “liếc mắt một cái liền nhìn ra được ngay. Chỉ là nhìn giáo sư Giản thế này, em cảm thấy không quen.”



“Tôi không sao.” Dù trong lòng anh có chuyện gì lớn hơn nữa cũng không thể nói cho Bàng Tô biết được.



Bàng Tô cũng rất biết điều, “không sao thì tốt rồi. Chỉ là em cảm thấy, ai cũng có lúc có tâm sự, cũng có khoảng thời gian khó khăn nhất. Anh có thể tâm sự với người gần gũi nhất của anh, ví dụ như Chử Đồng chẳng hạn.”



“Cám ơn sự quan tâm của cô.”



Bàng Tô nhẹ nhún đầu vai, “việc này cũng không tính là quan tâm. Em chỉ lấy thân phận của một người qua đường để khuyên nhủ thầy thôi.”



Giản Trì Hoài không nói gì, Bàng Tô liếc nhìn anh, “nếu tiết học hôm nay đã kết thúc, vậy em đi đây, gặp lại sau.”



Người đàn ông nhẹ gật đầu, nghiêng người sang một bên để cô ta bước qua.



Rời khỏi trường học, Giản Trì Hoài cũng không lập tức trở về Bán Đảo Hào Môn, mà lại lái xe chạy suốt gần một canh giờ, đi tới một vườn trái cây.



Lúc chạy tới chỗ của Tưởng Linh Thục, trời cũng sắp chạng vạng tối. Giản Trì Hoài bước ra khỏi xe, ôm hai thùng nho ở trên xe xuống. Trong nhà chỉ có Tưởng Linh Thục và Giản Lệ Đề. Thấy con trai bước vào cửa, bà kinh ngạc tiến lên đón, “cầm thứ gì vậy?”



“Không phải lần trước mẹ khen nho con mang tới ăn ngon lắm sao? Đây là nho tươi mới hái.”



“Nhưng không phải con đã nói phải đi rất xa mới có thể mua được sao?”



“Cũng không xa lắm,” Giản Trì Hoài đem cái thùng đặt trên bàn ăn, “Lệ Đề đâu?”



“Ngủ cả một buổi chiều rồi, còn chưa chịu dậy nữa.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi vào trên mặt của Tưởng Linh Thục, “mẹ, uống thuốc có đúng giờ không vậy?”



“Uống rồi,” Tưởng Linh Thục bước tới, “mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối, ở lại đây ăn cơm rồi về nhé?”



“Không được, con phải đi.”



Tưởng Linh Thục cũng không kiên trì giữ anh lại. Giản Trì Hoài xoay người rời đi. Đi tới cửa, anh dừng lại bước chân nói, “nhân lúc nho còn tươi mẹ ăn đi. Sau này nếu mẹ còn muốn ăn nữa, con sẽ lại đi mua.”



“Ừ.”



Trở về Bán Đảo Hào Môn, ăn xong cơm tối, Chử Đồng mau chóng tắm rửa thay quần áo cho hai đứa bé. Lúc bước vào phòng, cô thấy Giản Trì Hoài đã đi ngủ.



Anh có tính sạch sẽ, vì vậy trước khi đi ngủ đều luôn tắm rửa gội đầu. Chử Đồng đi tới mép giường nhìn xuống, trong lòng nhanh chóng nổi lên ngọn lửa, “tại sao anh lại để vậy mà đi ngủ?”



Trông thấy gối đầu ướt một mảng lớn, Chử Đồng lại như tối qua, rút gối ra, sau đó cầm máy sấy tóc đưa tới.



Mặc dù hôm qua hai người cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng Chử Đồng đã sớm đem nó ném ra sau ót. Đầu ngón tay cô nhẹ xuyên qua mái tóc đen dày của anh. Giản Trì Hoài khẽ hé mắt ra, Chử Đồng không khỏi cười khẽ, “chịu mở mắt rồi à.”



Người đàn ông không nói lời nào, động tác của Chử Đồng vẫn êm ái, “nhìn anh cuộn tròn trong chăn giống như trẻ con vậy, em thật sự không quen đâu.”



Khí ấm thổi lất phất trên đầu, vô cùng thoải mái, Chử Đồng cứ lặp đi lặp lại những động tác đó. Lúc này Giản Trì Hoài mới lên tiếng, “đừng sấy nữa, không ngại mỏi tay sao?”



“Không ngại. Tóc anh ngắn, muốn sấy khô cũng rất dễ dàng.”



Giản Trì Hoài nâng tầm mắt lên nhìn cô. Chử Đồng bị anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, cô không khỏi chế nhạo, “sao vậy, có phải trông em đẹp quá hay không?”



Cổ tay cô vẫn đang xoay chuyển trên cao, “Giản Trì Hoài, anh đừng nói với em rằng anh không sao cả. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”



Người đàn ông hơi chống người dậy, bất chợt gối đầu lên đùi Chử Đồng. Cô cười khẽ, “em cảm thấy anh giống như con trai trưởng của em vậy.”



Động tác trên tay cô vẫn như cũ. Giản Trì Hoài càng tiến lại gần cô thêm một chút, đem mặt chôn vào bụng cô, giọng nói trở nên nặng nề mà khàn khàn, “Chử Đồng.”



“Hả?” Ngón tay cô xuyên vào mái tóc của anh.



“Mẹ anh, sắp chết rồi.”



Tay Chử Đồng bất chợt run lên, sau đó dừng động tác lại. Khí nóng từ máy sấy tóc thổi lên mu bàn tay của cô. Nóng bỏng đột ngột khiến cô chợt bừng tỉnh lại. “Anh, anh nói cái gì?”



Giản Trì Hoài không nói gì nữa. Chử Đồng không tiếp nhận nổi sự đè nén đến tắc nghẹn như vậy, “anh, anh đừng làm em sợ. Thân thể của mẹ khoẻ mạnh như thế, lúc đến nhà chúng ta còn có thể dễ dàng ẵm cục cưng lên nữa mà.”



Giản Trì Hoài không để cho cô nhìn thấy mặt của mình. Lồng ngực Chử Đồng tựa như bị một khối đá to lớn đè ép. Cô đem máy sấy tóc đặt lên tủ đầu giường, bàn tay xoa xoa đầu người đàn ông, “sấy khô rồi, như vậy mới phải chứ.”



Thấy anh vẫn không muốn nói chuyện, Chử Đồng bình tĩnh nhìn đỉnh đầu của anh đến ngẩn người. Một hồi lâu sau, cô cúi người xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu Giản Trì Hoài. Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói rõ ràng cho thấy sự run rẩy không bình thường, “Giản Trì Hoài, anh đừng làm em sợ. Thật đấy, đừng dọa em mà.”



Giản Trì Hoài giơ một tay ra, ôm thật chặt hông của Chử Đồng.



Nước mắt cô bắt đầu chảy ra như đê vỡ, “hôm đó anh đưa mẹ đến bệnh viện, lúc trở về em liền cảm thấy không được bình thường. Hai ngày nay cũng vậy, tại sao anh lại giấu em chứ?”



Giản Trì Hoài buông tay ra, sau đó từ từ ngồi dậy. Chử Đồng thấy trong mắt của người đàn ông ửng đỏ lên, hai tay cô bấm vào cánh tay của Giản Trì Hoài, “anh nói câu nói kia là có ý gì? Đã nghiêm trọng đến thế rồi sao?”



“Ừ,” Giản Trì Hoài bất đắc dĩ đến cùng cực, “Chử Đồng, có rất nhiều chuyện xảy ra, anh đều có thể ngăn chặn được hết, tại sao chỉ có chuyện này là không được chứ?”



“Có lẽ, có lẽ không nghiêm trọng như anh nói đâu. Bây giờ y học phát triển như vậy, rất nhiều bệnh nan y đều có thể chữa trị được hết. Chúng ta đi tìm bệnh viện khác cho mẹ. Hoặc là, nhờ chuyên gia hội chẩn, áp dụng đủ tất cả các biện pháp!”



Giản Trì Hoài giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng chống trán, “anh cũng hy vọng là chẩn đoán nhầm.”



“Hôm nào, chúng ta lại đưa mẹ đến bệnh viện khác đi. Đúng rồi, rốt cuộc bác sĩ đã nói mẹ bị bệnh gì?”



“Trong đầu có một khối u, là ác tính, hơn nữa lại nằm ở vị trí nguy hiểm, không thể phẫu thuật.”



Trong lòng Chử Đồng rối như tơ vò, nhưng vẫn cố hết sức trấn định lại, “không có việc gì đâu, nhất định vẫn có thể chữa trị được mà. Một lời của bác sĩ không nói rõ lên được điều gì cả. Không sao hết, sẽ không có chuyện gì hết.”



Giản Trì Hoài vươn tay ra nắm lấy bả vai của Chử Đồng, “vô ích thôi, trong lòng anh cũng đã rõ ràng. Trong vòng một tháng nay, bệnh tình đã phát triển nhanh nhất ác liệt nhất. Nếu có thể phát hiện ra sớm hơn một tháng, mẹ còn có thể chữa trị được. Chỉ cần thời gian một tháng thôi, thế nhưng, không còn kịp nữa rồi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom