• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 125

Tống Duy kinh hãi vô cùng, dùng sức lắc lư bả vai, chỉ là bàn tay người đàn ông nắm rất chặt, cô giãy giụa mấy cái cũng không có kết quả gì. Trái tim đang nhảy loạn bùm bụp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.



Phó Thời Thiêm cao hơn cô một đoạn, vì vậy tầm mắt của anh tự nhiên rơi vào cần cổ của cô. Một đoạn từ cổ áo tới ngực, đều là tuyết trắng vô ngần, đó là một loại hấp dẫn thuần khiết. Bàn tay Phó Thời Thiêm nắm cổ áo của cô càng thêm dùng sức. Tống Duy chỉ có thể nghiêng nửa người trên, cả người lui lại, “anh buông ra!”



Cần cổ của cô tựa như thiên nga, mang theo đường cong đẹp đẽ. Khuôn ngực bởi vì kích động mà lên xuống phập phồng, còn đường vòng cung kia lại cao vút, lộ ra hoàn toàn trong mắt anh, hết sức rõ ràng. Phó Thời Thiêm ngay cả vết thương trên trán cũng quên mất.



Tống Duy giơ tay kéo cổ áo mình lên, giãy dụa thêm mấy lần, lúc này người đàn ông mới buông ra.



Cô liếc nhìn anh. Phó Thời Thiêm buông tay ra nâng lên, sờ sờ vết thương trên trán mình, “cô có biết, vết thương kia vì sao mà có không?”



“Bị người ta đánh.” Tống Duy vội vàng mặc lại quần áo, sửa sang áo lót bị xộc xệch. Chỉ có thể lấy quần áo che chắn lại rồi hẵng nói.



“Là bị người ta húc đầu vào.”



Hai tay Tống Duy túm chặt cổ áo của mình, “không phải cùng một ý nghĩa sao?”



Phó Thời Thiêm đi về phía trước mấy bước, ngồi xuống ghế sa lon mà ban nãy Tống Duy đã ngồi, “cô nói xem, nếu một người phụ nữ không yêu tôi, vậy cô ấy xem thường tôi ở điểm nào?”



“Đoán chừng là điểm nào cũng xem thường.”



“Chỉ là, có rất ít phụ nữ không động lòng với tôi. Cô cũng là phụ nữ, cô nói đi, tôi có điểm nào không đáng để cô coi trọng chứ?”



Phó Thời Thiêm thật sự muốn cùng Tống Duy nói chuyện đàng hoàng, để cho Tống Duy đứng dưới góc độ của một người phụ nữ mà phân tích suy luận. Thế nhưng anh lại nghe thấy nơi cổ họng Tống Duy tràn ra tiếng cười lạnh, “tôi thì đương nhiên là coi thường anh rồi, đồ cưỡng bức.”



“Cút.”



Tống Duy nghe nói như thế, trong lòng thả lỏng, xoay người sải bước rời đi.



Thành Đại.



Hôm nay là giờ dạy học chung của Giản Trì Hoài. Anh theo thường lệ điểm danh trước, sau đó bắt đầu dạy học.



Tiết học của Giản Trì Hoài, từ trước đến giờ đều luôn rất nghiêm khắc. Đến giờ thi, anh cho tới bây giờ không hề lơ là một mắt nhắm một mắt mở. Dù chỉ kém một hai điểm, anh cũng có thể không chút do dự đánh rớt người ta.



Vì vậy, rất nhiều sinh viên lên lớp của anh, tất cả đều phải lên dây cót mười hai vạn phần tinh thần.



Người đàn ông cầm thước kẻ trong tay, dáng người thon dài của anh đi qua đi lại trên bục giảng, giọng nói chậm rãi ôn hoà, hình như còn mang theo một loại từ tính. Trong giảng đường rộng rãi chỉ nghe thấy giọng nói của anh đang vang vọng khắp nơi.



Dưới bục giảng, có người đang nghiêm túc lật sách, cũng có người ôm may mắn trong lòng, đang len lén chơi điện thoại di động, xem phim.



Tiết học của Giản Trì Hoài giảng được một nửa, bảo rằng muốn kiểm tra đột xuất nội dung hôm trước. Anh thuận miệng gọi một cái tên. Một bạn trai đứng dậy, ấp úng cả nửa ngày không nói ra được nội dung bài học. Giản Trì Hoài bắt cậu ta đứng ở đó rồi tiếp tục gọi một cái tên khác.



Cứ như vậy điểm danh một loạt đi xuống, rất nhanh, trong giảng đường đã có mười mấy người bị phạt đứng, không một ai có thể trả lời được câu hỏi.



Những người nãy giờ chưa bị gọi tên, ai cũng co đầu rụt cổ, chỉ sợ người kế tiếp bị gọi tên sẽ là mình.



Khi đó, hết lần này tới lần khác có một cái tay giơ lên thật cao, “thưa thầy, em biết.”



Là một giọng nữ, trong trẻo giòn tan. Giản Trì Hoài theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy người phụ nữ ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên nét cười, sắc mặt căng thẳng của anh không khỏi từ từ buông lỏng, sau đó nhìn về phía cô ta, “tốt, em nói đi.”



Người phụ nữ đứng dậy, từng câu từng chữ dõng dạc đọc lên.



Giản Trì Hoài nhịp nhịp thước kẻ trong lòng bàn tay mình. Cho đến khi lời nói của đối phương chấm dứt, lúc này anh mới bước xuống bục giảng, theo lối đi băng qua hơn nửa giảng đường, đi tới bên cạnh ‘sinh viên nữ’ kia, “vậy em ngược lại hãy giải thích xem, đoạn lý luận này, phải làm thế nào để vận dụng vào thực tế?”



“Vấn đề này, em còn phải đào sâu tìm hiểu kỹ hơn.”



Khoé miệng Giản Trì Hoài cong lên nét cười, người phụ nữ cũng vậy. Anh xoay người lại, “được rồi, tất cả ngồi xuống hết đi. Lúc đi học, nếu không phải bỏ quên đầu ở nhà thì cũng là ngủ nướng.”



Bàng Tô ngồi lại xuống ghế. Sinh viên nữ ngồi bên cạnh quay sang cô ta, “bạn ở khoa nào vậy? Làm phiền bạn rồi, cuối cùng đã cứu vớt được chúng tôi ra từ trong dầu sôi lửa bỏng bị bắt phạt đứng.”



Bàng Tô giật mình, kinh ngạc với lời nói của sinh viên nữ kia. Ai mà lại không thích được người ta nói thành trẻ tuổi chứ? Huống chi, còn bị người ta nhận lầm thành sinh viên nữa.



Cũng không lâu lắm, tiếng chuông tan học vang lên, Bàng Tô thu dọn sách vở tài liệu, đi theo các bạn học cùng ra khỏi phòng học.



Trước khi Giản Trì Hoài rời khỏi phòng học, anh liếc nhìn về phía chỗ ngồi của cô ta, nhưng Bàng Tô đã đi mất rồi.



Giờ học tiếp theo anh không có tiết, dự tính về sớm hơn một chút. Lúc băng qua sân bóng rổ, anh lại thấy Bàng Tô đứng ở chỗ đó, đang xem hai đội sinh viên đại học chơi bóng rổ với nhau. Anh lững thững bước tới. Bàng Tô cảm thấy ở bên cạnh có người tiến lại gần, không khỏi liếc mắt qua, “xin chào giáo sư Giản.”



“Cô thật sự tới đi học.”



“Đương nhiên rồi.”



Giản Trì Hoài cầm cuốn sách trong tay, “nhưng tiết học chung của tôi, cho tới bây giờ không nhận nhiều học trò lắm đâu.”



“Giáo sư Giản, anh không phải không biết, trong lớp cũng không thiếu các sinh viên trường khác lẫn vào sinh viên trường ta. Riêng tôi là còn đóng học phí đàng hoàng đấy.”



Giản Trì Hoài nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “cô còn tiết học nào không?”



“Không có.”



“Có cần tôi đưa cô về không?” Anh nói lời này, vốn cũng chỉ là một câu lịch sự mà thôi.



Bàng Tô lắc đầu, “không cần đâu, tôi tự mình lái xe là được rồi.”



“Mang theo một cánh tay bó thạch cao đi học, cô có ý đồ gì vậy?”



Bàng Tô nghe nói như thế, không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào, “rất đơn giản, tôi chỉ muốn tự nói với mình, tôi còn sống. Nếu không, tôi còn có thể làm chuyện gì nữa đây? Chẳng lẽ còn có thể liều mạng xông pha đi gây dựng sự nghiệp sao? Tôi không có hoài bão đó, chỉ muốn được sống an nhàn khép kín một chút,” Khoé miệng Bàng Tô nhẹ cong lên, trong mắt ẩn giấu chút khổ sở, sau đó nhìn Giản Trì Hoài cười cười, “tôi muốn làm quen với một vài bạn bè thật lòng, tôi không muốn sống một cách nhàm chán.”



t r u

y e n c u a t u i N e t Giản Trì Hoài liếc nhìn cô ta. Anh nhìn người từ trước đến giờ luôn rất chính xác. Giờ phút này, từ trong mắt của Bàng Tô, anh không hề nhìn ra sự dối trá hoặc tính toán mưu đồ gì đó.



Bước chân của anh nhẹ động, “tôi quay về phòng làm việc.”



“Vâng.”



Giản Trì Hoài đặt quyển sách xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa xe rồi đi xuống lầu. Lúc băng qua sân bóng rổ kia, đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng của Bàng Tô nữa.



Một tháng tiếp theo, Giản Trì Hoài nhận được thông báo tòa án. Nội dung là tòa án đã thụ lý vụ án liên quan đến Giản Bảo Bảo.



Anh vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí còn không thèm ngó tới một lần.



Bán Đảo Hào Môn.



Lúc Tưởng Linh Thục tới, Giản Trì Hoài vừa mới về đến nhà, Chử Đồng cũng đang từ trên lầu bước xuống.



Người giúp việc vội vàng đi pha trà. Chử Đồng đi vào trong phòng khách, nhẹ giọng chào hỏi, “mẹ.”



Tưởng Linh Thục nhẹ gật đầu, “vốn Lệ Đề cũng muốn tới đây, nhưng tạm thời có hẹn tụ tập rồi.”



“Mẹ cứ để cho em ấy đi vòng vòng nhiều một chút đi, rất tốt mà.” Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh Tưởng Linh Thục. Liếc mắt một cái, cô lại thấy được vẻ mặt tiều tụy của bà, “mẹ, có phải mẹ mệt không? Hay là có chỗ nào không thoải mái? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”



Tưởng Linh Thục giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, “có sao?”



Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đứng ở cách đó không xa, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, anh quay mặt lại liếc nhìn, “đúng vậy, mẹ, sắc mặt của mẹ thế nào lại kém như vậy? Có cần tới bệnh viện khám thử không?”



“Mấy ngày nay hơi mệt một chút, ngủ không ngon.”



Giản Trì Hoài thả Nguyệt Nguyệt xuống đất, để cho bé và Giản Bảo Bảo cùng nhau chơi đùa. Anh bước ra ngoài cửa. Chử Đồng nghiêng người cầm lấy điều khiển TV, bật lên.



Kênh thiếu nhi đang phát ra bài hát “Con trai đầu to và ba đầu nhỏ”. Nguyệt Nguyệt xem một lát, thu hồi tầm mắt, đi nhặt món đồ chơi trên mặt đất.



Hai đứa bé rất nhanh lại có động tác tranh giành. Chử Đồng bước tới, cầm tay của Nguyệt Nguyệt, “cục cưng ngoan nha. Lần trước mẹ đã nói với các con rồi mà. Ai cầm món đồ chơi này trước thì có thể chơi nhiều hơn một chút, không được giành...”



Tưởng Linh Thục nhìn vào trong mắt. Bà đứng dậy bước tới, ôm lấy Nguyệt Nguyệt, “cục cưng không khóc. Bà nội xuống dẫn cháu đi ra ngoài, đến trung tâm thương mại mua một đống đồ chơi luôn có được không?”



Nguyệt Nguyệt đối với bà chưa quen thuộc lắm, chỉ thấy mặt mấy lần, vẫn còn xa lạ. Giản Bảo Bảo thì ngược lại, biết bà là bà nội của mình, bé bò tới, ôm lấy chân Tưởng Linh Thục, cũng muốn được bà ôm.



Khuôn mặt Tưởng Linh Thục không rõ thần sắc. Vừa khéo lúc này vú nuôi bước tới đây, ẵm Giản Bảo Bảo lên, nói muốn dẫn bé đi uống nước trái cây, sau đó mới dỗ bé rời đi.



Tưởng Linh Thục vặn chân mày, “Chử Đồng, hai vợ chồng các con định làm như vậy phải không?”



“Mẹ, ý của mẹ là gì vậy?”



“Đứa bé...”



Chử Đồng nâng tầm mắt lên nhìn bà, “mẹ, chẳng lẽ mẹ cảm thấy chúng con làm sai sao?”



“Haizz, mới đầu, mẹ thật sự không bỏ được Giản Bảo Bảo, dù sao nó cũng làm cháu gái của mẹ suốt cả một năm trời rồi, mẹ và cha con đều thương yêu nó như vậy. Nhưng thời gian lâu dài, mẹ càng nghĩ càng thấy không ổn. Dù sao nó cũng không phải là máu mủ nhà họ Giản chúng ta, sự thật này chúng ta phải tiếp nhận. Chử Đồng, con và Trì Hoài sau này sẽ còn có con nữa, không thể nào không muốn có đứa thứ hai, có phải không? Vậy đến lúc đó, Giản Bảo Bảo coi là cái gì đây?”



Chử Đồng mím mím cánh môi, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng được. Tưởng Linh Thục ôm chặt cháu gái vào trong lòng, “mẹ cũng không muốn để cho cháu gái ruột của mình bị ấm ức. Bây giờ không được, các con bàn bạc lại với nhau đi. Ý của ba con cũng giống như mẹ vậy, chúng ta đã có Nguyệt Nguyệt rồi, vẫn đang chờ ôm cháu trai đây.”



“Mẹ,” Lời của Chử Đồng vừa đến cổ họng, lại không biết làm thế nào để tiếp tục, “lời mẹ nói, con cũng hiểu. Chẳng qua là muốn hạ xuống quyết định này, quá khó khăn.”



“Trì Hoài cũng không chịu ư?” Tưởng Linh Thục liếc nhìn về phía con trai ở ngoài cửa sổ.



Chử Đồng điều chỉnh âm thanh TV nhỏ lại. Tưởng Linh Thục thả Nguyệt Nguyệt xuống đất, để cho bé tự mình chơi đùa, “chúng ta mặc kệ trước đây Phó Thời Thiêm là người như thế nào, làm chuyện gì không tốt, nhưng nhà họ Giản chúng ta đang đứng trước đầu sóng ngọn gió. Bây giờ người ta đều đang bàn tán ầm ĩ về chuyện này. Mẹ không muốn con của mẹ phải chịu áp lực và gánh nặng quá lớn.”



Tưởng Linh Thục nói xong, đứng dậy. Bà bước ra ngoài vườn hoa. Khắp người Giản Trì Hoài đều là ánh mặt trời ấm áp. Tưởng Linh Thục cảm thấy ánh sáng này quá chói mắt, bà giơ cánh tay lên che lại.





Bà nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài. Con trai của bà trong lúc không ai hay biết đã cao hơn, tựa như thật lâu trước kia, anh đã cao như vậy rồi.



Tưởng Linh Thục đứng ở sau lưng anh. Giản Trì Hoài vừa định quay đầu lại, “mẹ, tại sao mẹ lại ra đây?”



Tưởng Linh Thục đem đầu tựa lên bả vai của anh, “con trai, đứng yên đừng nhúc nhích.”



Người đàn ông không nhịn được cười, “mẹ làm gì vậy?”



“Bờ vai của ba con, còn không chân thật được như của con đâu,” Tưởng Linh Thục ngẩng đầu lên, bàn tay còn nắm lấy cánh tay của Giản Trì Hoài, “lần trước khi mẹ có loại cảm giác này, đó là lúc em gái của con gặp chuyện không may. Con trai, mặc dù ở trong mắt của mẹ con rất mạnh mẽ, nhưng lần lượt từng gánh nặng đè lên vai, con không cảm thấy mệt sao?”



“Mẹ, con một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.”



“Nhưng mẹ đau lòng,” Tưởng Linh Thục vòng qua bên người Giản Trì Hoài, đứng ngay trước mặt anh, “Chử Đồng... Haizz, nó định sẵn là chẳng giúp được gì cho con cả. Nói thật, mẹ còn thật sự hâm mộ cái loại gia đình thông gia có điều kiện đó. Người vợ có thể trở thành cánh tay đắc lực giúp đỡ cho chồng của mình. Hai vợ chồng cùng chung tay góp sức, người đàn ông có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”



“Mẹ, mẹ thật sự suy nghĩ nhiều rồi. Đó chỉ có thể nói rằng người đàn ông kia còn chưa đủ mạnh mẽ, vì vậy mới phải cần người khác hỗ trợ chắp cánh cho anh ta.”



“Đứa nhỏ này,” Tưởng Linh Thục vỗ nhẹ xuống bả vai anh, “ngược lại luôn nói đỡ cho nó.”



“Mẹ, con không mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc. Sự nghiệp của con không cần bất kỳ kẻ nào giúp một tay, vẫn như cá gặp nước.”



Tưởng Linh Thục không khỏi thả lỏng nét mặt. Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, “có phải gần đây mẹ có chuyện gì không? Hình như gầy đi.”



“Không có gì.”



“Còn có chuyện gì không thể nói với con sao?”



Tưởng Linh Thục im lặng hồi lâu, lúc này mới sâu xa lên tiếng, “chính là ba con đó, có đôi lúc không về nhà, nói rằng có xã giao.”



“Cái gì?” Giản Trì Hoài vừa nghe xong, chân mày trong thoáng chốc liền cau lại, “bây giờ ông ấy còn có xã giao gì nữa chứ?”



Vừa nghe một cái, anh đã biết chuyện gì xảy ra. Sắc mặt Giản Trì Hoài tái mét, “già rồi mà còn không để cho người ta kính trọng!”



“Đừng,” Tâm tình Tưởng Linh Thục hơi có chút kích động, “không thể nói ba con như vậy.”



Lồng ngực Giản Trì Hoài tức nghẹn buồn bực vô cùng, vươn tay ra vịn bả vai Tưởng Linh Thục, “vào nhà đi, ở đây ánh mặt trời rất gắt.”



Tưởng Linh Thục chăm sóc bản thân mình rất tốt, nhưng gương mặt đã hiện ra tái nhợt không còn được như trước đây, lúc nhấc bước chân lên, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như một bước đạp vào trong một cái hố không đáy, cả người bà ngã nhào về phía trước, may nhờ Giản Trì Hoài dùng sức ôm lại, “mẹ, mẹ làm sao vậy?”



Tưởng Linh Thục nhắm mắt, một tay nắm lấy cổ tay Giản Trì Hoài, “không sao không sao, đột nhiên bị choáng váng, bệnh cũ, huyết áp quá thấp thôi.”



“Không được, con lập tức dẫn mẹ đến bệnh viện kiểm tra.”



Tưởng Linh Thục gắng gượng mở mắt ra, nơi cổ họng tràn lên vị chua buồn ói. Giản Trì Hoài đỡ bà đứng thẳng dậy, “đi, vừa khéo làm kiểm tra tổng quát cho mẹ luôn.”



Tưởng Linh Thục không hề phản đối, chỉ là bước chân mới vừa nhấc lên, liền nghe thấy ở cách đó không xa, từ trong nhà truyền tới tiếng khóc thảm thiết, “oa oa oa ——”



Ngay sau đó, có người giúp việc chạy đến, “Giản tiên sinh, không xong rồi, không xong rồi, tiểu thư ngã bị thương!”



Cả hai đều là tiểu thư, cũng không biết là Nguyệt Nguyệt hay là Giản Bảo Bảo. Sắc mặt Tưởng Linh Thục càng trở nên trắng bệch, bà nhấc chân lên, ba bước cũng đi thành hai bước chạy vào trong nhà. Giản Trì Hoài cũng khẩn trương chạy vào theo. Vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Chử Đồng đang ôm Giản Bảo Bảo, “tại sao có thể như vậy? Chảy máu rồi!”



Vú nuôi ẵm Nguyệt Nguyệt trong lòng cũng vừa chạy tới, “thật ngại quá, ban nãy tôi không có ở đây. Mới vừa rồi tôi dẫn Nguyệt Nguyệt đi toilet, cứ cho là không có việc gì.”



Tưởng Linh Thục thấy Nguyệt Nguyệt không sao, trong lòng hơi buông lỏng. Giản Trì Hoài bước tới, mặc dù người bị thương là Giản Bảo Bảo, nhưng anh cũng đau lòng không chịu được. Anh từ trong tay Chử Đồng nhận lấy Giản Bảo Bảo, nhìn kỹ. Bé ngã nhào một cái bị thương ở phía trên khóe mắt, lúc này, ngay cả trong mắt cũng có máu.



Vú nuôi ở bên cạnh vẫn luôn miệng nói thật xin lỗi. Lòng Chử Đồng nóng như lửa đốt, “mau đi bệnh viện.”



Giản Trì Hoài dỗ dành mấy câu, sau đó ôm lấy Giản Bảo Bảo đang khóc đến tê tái cõi lòng sải bước đi ra ngoài. Tưởng Linh Thục không yên tâm cháu gái, ở lại trong nhà để trông chừng.



Qua khoảng chừng hơn hai giờ sau, mọi người mới từ bệnh viện trở về.



“Thế nào?” Tưởng Linh Thục hỏi thăm trước tiên.



Chử Đồng mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lon, “cũng may, không bị tổn thương đến mắt, tiêm một mũi uốn ván.”



Giản Bảo Bảo nằm trên bả vai Giản Trì Hoài, đã ngủ thiếp đi. Vú nuôi cẩn thận đón lấy bé, sau đó ẵm bé đi lên lầu.



“Bác sĩ vốn nói rằng tốt nhất nên khâu hai mũi, nhưng con không cho,” Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh Tưởng Linh Thục, “đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao chịu đau được chứ? Huống chi lại còn nằm ở mắt, lỡ như sau này bị ảnh hưởng, coi như xong.”



“Ừ, khôi phục chậm một chút cũng không sao, chỉ cần cẩn thận chăm sóc là được rồi.”



Giản Trì Hoài chạy một chuyến như vậy, rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhớ kỹ chuyện vừa rồi, “mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào, con đưa mẹ đến bệnh viện nhé.”



“Mẹ không thoải mái sao?” Chử Đồng để túi xuống, “vậy mau chóng đến bệnh viện đi.”



Tưởng Linh Thục mỉm cười lắc đầu, “mới vừa rồi chỉ là huyết áp thấp thôi, đột nhiên bị choáng váng. Con xem mẹ bây giờ không phải là rất tốt sao? Có thể... Có liên quan đến tâm tình nữa.”



Giản Trì Hoài vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tưởng Linh Thục, “những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều, thân thể của mình là quan trọng nhất.”



“Yên tâm đi con trai, không sao đâu.”



Chử Đồng nhìn hai mẹ con ở trước mặt. Giản Trì Hoài đối với người ngoài lạnh lùng thờ ơ, nhưng đối với phụ nữ trong nhà mình, bất kể là em gái, vợ hay mẹ, đều có thể nâng niu trong lòng bàn tay.



Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, như chiếc đồng hồ cát, chảy xuống thật nhanh, muốn nắm cũng không nắm lại được.



Lại một tháng trôi qua.



Chử Đồng phỏng vấn xong, thời gian vẫn còn sớm, đi thẳng tới một con phố nhỏ bên cạnh Thành Đại. Thức ăn ở đây rất ngon, là khi Chử Đồng đến tìm Giản Trì Hoài trong lúc vô tình phát hiện được. Cô thả túi trong tay xuống, gọi ông chủ mang tới một chén tàu hũ.



Ông chủ cười híp mắt bưng chén tới, “Sinh viên Thành Đại hả? Lúc này không có tiết học sao?”



“Đúng vậy,” Chử Đồng thuận miệng bịa chuyện, “xế chiều hôm nay không có tiết, được nghỉ ạ.”



“Sinh viên đại học các cháu thật sung sướng nha, muốn chơi thì chơi.”



Chử Đồng một tay chống cằm, xuyên qua bờ rào nhìn về phía Thành Đại trên con đường ở đối diện. Dường như cô đã có thể thấy được dáng vẻ của Giản Trì Hoài đang đứng trên bục giảng trong phòng học nghiêm túc giảng bài.



Ăn xong chén tàu hũ, Chử Đồng đứng dậy đi về phía cổng trường. Bảo vệ nhận ra cô, biết cô là vợ của giáo sư Giản, đương nhiên sẽ cho cô đi qua.



Chử Đồng lướt qua cổng kiểm soát tiến vào sân trường. Thời khoá biểu của Giản Trì Hoài có thay đổi, nhưng cô đã sớm học thuộc lòng, theo đó biết được ngày nào anh sẽ có tiết, bao gồm cả việc anh sẽ dạy ở đâu.



Nếu Giản Trì Hoài có tiết dạy riêng, Chử Đồng sẽ không tới đó, bởi vì chỉ có một lớp học, căn phòng nhỏ như vậy, muốn trốn cũng không trốn được. Nhưng giảng đường bậc thang thì khác, bình thường đều là bốn năm lớp nhét chung một chỗ, những người ngồi ở phía sau rất khó bị phát hiện ra.



Lúc Chử Đồng chạy vào giảng đường đã vào giờ học rồi. Cô ngồi ở hàng cuối cùng, sát cửa sổ, còn có tấm rèm dày cộm nặng nề. Cô nép vào chỗ đó, rất khó để người khác chú ý.



Giản Trì Hoài đang chăm chú giảng bài. Anh hăng hái nhiệt tình, cả người trên dưới dường như dán đầy kiến thức. Đến nửa sau tiết học, người đàn ông thong thả cầm ly nước trên bàn lên để uống, đôi mắt nhẹ quét một lượt xuống phía dưới.



Chử Đồng vội vàng rũ đầu xuống. Giản Trì Hoài từ bên cạnh lấy ra một xấp giấy dày cộm, “bài kiểm tra tuần trước, tôi rất không hài lòng, số người đạt tiêu chuẩn không tới một nửa. Các em như vậy, còn muốn tốt nghiệp sao?”



Đám sinh viên ngồi phía dưới im phăng phắc.



“Bất quá, cũng có sinh viên tiến bộ rất nhanh. Lát nữa bảo trưởng lớp phát bài thi ra cho mọi người, kiểm tra lại xem lỗi của mình ở đâu.” Ánh mắt Giản Trì Hoài liếc nhìn về một phía, đột nhiên mở miệng nói, “Bàng Tô, em đạt tiêu chuẩn.”



“Có thật không?” Bàng Tô đứng dậy, giọng nói tràn đầy phấn khởi.



Chử Đồng cảm thấy không thể hiểu nổi. Bàng Tô? Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?



Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy hàng thứ nhất có một người phụ nữ đang đứng. Giản Trì Hoài đem bài thi đưa về phía cô ta, khuôn mặt khôi phục lại vẻ nghiêm túc, “một người dự thính cũng có thể đạt tiêu chuẩn. Tôi thật hoài nghi, trong cuộc thi này, không phải các em đã để đầu óc của mình lăn vòng vòng bên ngoài đấy chứ?”



Đây có coi là lôi người này ra để công kích người kia không?



Bất quá bọn sinh viên ngồi bên dưới cũng đã quen rồi. Đối mặt với giáo sư Giản, chỉ có thể da mặt dày thôi.



Chử Đồng nhìn chằm chằm bóng dáng của người phụ nữ kia. Cô xác định, Bàng Tô này chính là người mà mình quen biết. Chỉ là, cô ta làm sao lại tới tham dự tiết học của Giản Trì Hoài chứ?



Hơn nữa nhìn vào tình huống này, cũng không phải mới tới một lần hai lần? Tại sao Giản Trì Hoài ngoài miệng không hề đề cập tới chuyện này?



Bàng Tô nhận lấy bài thi, ngồi xuống lại. Chử Đồng cúi đầu xuống. Sau một lát, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học xung quanh thu dọn đồ đạc, lục tục đi ra ngoài.



Chử Đồng thấy Bàng Tô cũng đứng dậy. Cô ta và sinh viên nữ ở bên cạnh cùng nhau đi ra khỏi phòng học, hình như cũng chẳng có gì khác thường. Cũng không lâu lắm, Giản Trì Hoài thu dọn sách vở xong xuôi, vẻ mặt tự nhiên bước ra ngoài.



Nhìn vào tất cả, không thể bình thường hơn được nữa.



Mặc dù có đôi lúc Chử Đồng khá hời hợt, nhưng cũng coi là nhạy cảm. Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại trước kia Bàng Tô có nói qua muốn đi học. Cô suy nghĩ, cũng có thể thật sự là trùng hợp chăng?



Bàng Tô chọn tiết học của Giản Trì Hoài, hai người không hề có gì lén lút qua lại, vì vậy không cần phải nói cho cô biết.



Trong giảng đường bậc thang rộng lớn, chỉ còn lại một mình cô. Sau đó cô cũng đứng lên đi ra ngoài.



Giản Trì Hoài đi về phía phòng làm việc. Bàng Tô cũng đứng ở cách đó không xa, đang cầm bài thi thảo luận với mấy sinh viên nữ. Giản Trì Hoài vốn đang lướt ngang qua, loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người. Anh không khỏi dừng lại bước chân, “sao vậy, không đúng chỗ nào à?”



“Giáo sư Giản,” Bàng Tô ngẩng đầu nhìn lên, “em cảm thấy thầy cộng sai rồi, thiếu mất của em năm điểm.”



“Thật sao?” Bóng dáng cao lớn của Giản Trì Hoài bước lên phía trước, “chỗ nào?”



Trông thấy những chuyện này, trong lòng Chử Đồng cũng không hề cảm thấy thoải mái. Mặc dù Bàng Tô là bạn bè, nhưng chỉ cần là phụ nữ độc thân, đều phải đề phòng không phải sao?



Chử Đồng cũng không suy nghĩ nhiều, nhấc chân bước đi theo qua đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom