• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 126

Mấy sinh viên nữ đang đứng bên cạnh Bàng Tô giúp cô ta cầm bài thi mở ra. Bàng Tô chỉ vào một đề bài trong đó, “bọn em mới lật sách ra, hẳn là chính xác.”



Giản Trì Hoài đứng ở trước mặt cô ta. Anh rất cao, ánh mặt trời vốn dĩ đang chiếu xuống lan tràn trên tờ bài thi toàn bộ đều bị che kín. Bàng Tô cũng không cần phải cố hết sức nheo mắt lại để nhìn.



Giản Trì Hoài quét mắt, “em xác định là chính xác?”



“Ít nhất, em cho là như vậy.”



“Tốt.” Giản Trì Hoài nhẹ gật đầu, vừa định mở miệng, lại thấy sinh viên nữ đứng bên cạnh Bàng Tô kéo kéo tay áo người bạn học của mình, mọi người đồng loạt nhìn sang. Giản Trì Hoài còn chưa quay đầu lại, liền nghe thấy giọng nói của Chử Đồng truyền tới, “ông xã ơi.”



Tầm mắt của Bàng Tô cũng từ trong bài thi nâng lên, sau đó rơi vào trên mặt Chử Đồng, “Chử Đồng.”



Khoé miệng cô nhẹ cong lên, đi tới trước mặt mọi người. Giản Trì Hoài nhìn sang cô, cũng không nói câu nào, trước tiên đem câu hỏi trong bài thi giải thích rõ ràng, sau đó hỏi Bàng Tô, “hiểu chưa?”



Bàng Tô như chợt bừng tỉnh ra, “được rồi, xem ra là em có mấy câu hỏi còn chưa hiểu rõ ràng.”



“Không sao đâu, cứ từ từ đi. Em cứ bổ sung kiến thức bằng cách học thuộc lòng trước. Có thể thi đạt được thành tích như vậy, đã rất không dễ dàng rồi.”



Sau khi các sinh viên nữ đứng cạnh Bàng Tô chào hỏi xong xuôi, mỗi người tự trở về ký túc xá của mình. Bàng Tô cất lại bài thi, nói với Chử Đồng, “nhìn thấy tôi ở đây, có phải rất kinh ngạc không.”



“Không kinh ngạc,” Chử Đồng thầm nghĩ trong bụng, “lần trước tôi đã loáng thoáng nghe cô nói, muốn đăng ký ngành học gì đó, cô chọn Thành Đại sao?”



“Cũng đúng, không phải ai cũng đều như thế. Còn một trường học, tôi cũng sẽ đi.”



“Rất tốt, có thể tập trung học tập.”



Bàng Tô nhét đồ đạc cá nhân vào ba lô của mìn, “tôi đi nha. Ngày hôm nay trôi qua thật thú vị, về nhà là có thể ăn cơm rồi.”



“Đi ăn cùng chúng tôi chứ,” Chử Đồng nhẹ khoác lên cánh tay của Giản Trì Hoài, “hôm nay chúng tôi cũng ra ngoài ăn.”



“Không cần đâu. Giáo sư Giản bây giờ là thầy của tôi. Học sinh và thầy giáo cùng ăn cơm với nhau rất áp lực. Trước đây tôi đã sớm muốn nói với cô rằng tôi đi học thêm ở đây. Thế nhưng từng tuổi này rồi còn đi học, thật mất thể diện quá, tôi nói ra không được...” Bàng Tô tươi cười nhìn Chử Đồng vẫy tay, “đi nha.”



“Cô tới đây bằng cách nào?”



“Lái xe đó,” Bàng Tô giơ mười ngón tay lên, “thạch cao đã sớm tháo xuống rồi.”



Cô ta xoay người rời đi. Giản Trì Hoài nắm lấy tay của Chử Đồng, “anh đi lấy chìa khoá xe.”



Chử Đồng trông thấy Bàng Tô đi ra ngoài sân trường, cô một phát níu lại cánh tay của Giản Trì Hoài, “cô ta đi học ở đây, tại sao anh không nói cho em biết?”



“Không phải chỉ là học viên dự thính thôi sao? Nói làm gì?” Ở trong mắt Giản Trì Hoài xem ra, những chuyện này đều hết sức bình thường.



“Nhưng mà... Bàng Tô là người em quen biết, anh cũng quen biết. Cô ta tới tham gia lớp học của anh, cho dù là trong lúc vô tình anh cũng phải nói qua chứ.”



Giản Trì Hoài nhìn bộ dáng lo lắng của cô, chóp mũi còn phủ một lớp mồ hôi mịn, “Chử Đồng, học trò của anh nhiều như vậy, còn có cả người ở trường khác chạy tới nữa, chính anh còn không quản lý được. Bàng Tô bất quá chỉ đăng ký ngành học mà thôi. Nói hay không, cô ta cũng đi học ở đây rồi, cũng chỉ là học trò của anh, em nóng cái gì?”



Chử Đồng đương nhiên nói không lại Giản Trì Hoài. Cô cố gắng mấy lần, nhưng cũng không nói thêm được câu gì khác.



Giản Trì Hoài xoay người đi về phía phòng làm việc, đặt quyển sách xuống rồi cầm chìa khóa xe bước ra. Chử Đồng vẫn còn đứng ở tại chỗ. Anh tiến lên mấy bước, “về nhà đi.”



Cô giật giật bước chân. Giản Trì Hoài dắt tay của cô, “rốt cuộc em đang lo lắng điều gì?”



“Em không có lo lắng.”



“Chắc em không đến nỗi cho rằng anh sẽ yêu người khác chứ?”



Chử Đồng bất chợt dừng lại bước chân. Giản Trì Hoài đi phía trước, cánh tay bởi vì cô dừng bước mà bị kéo căng ra. Anh xoay người lại nhìn cô, “sao vậy?”



“Trong phòng làm việc của em có một đồng nghiệp nữ, năm nay mới 28 tuổi, tốt nghiệp Đại học chính quy, dáng dấp cũng đẹp, nhưng mà hai ngày trước đã ly hôn rồi.”



Giản Trì Hoài xem xét sắc mặt của cô, “em muốn nói gì?”



“Chồng của chị ấy, tháng trước còn tổ chức cho chị ấy một bữa tiệc sinh nhật khiến cho người khác phải ghen tỵ, tặng hoa còn mang đến tận phòng làm việc. Bọn họ từ năm hai trung học đã bắt đầu yêu nhau.”



Giản Trì Hoài dứt khoát không nói lời nào, chờ cô tiếp tục.



“Nguyên nhân ly hôn, thật ra vẫn rập khuôn cũ rích. Nhiều năm chung sống thương yêu nhau, sau một tình yêu nồng cháy, chỉ còn lại cuộc sống bình thản qua ngày. Thế nhưng trong cuộc sống của họ, lại bất chợt xông vào một người khác. Người phụ nữ đó năm nay ba mươi tuổi, là khách hàng của chồng chị ấy. Em đã thấy hình chụp rồi, xa xa dáng dấp còn không đẹp bằng vợ trước, nhưng cô ta lại có thể phá hủy một gia đình vốn đang hạnh phúc mỹ mãn. Tại sao lại như vậy chứ?” Chử Đồng nói đến đây, không ngừng thổn thức mà than thở, “nguyên lý cuộc sống thật quá đơn giản. Có lẽ, sau khi vợ chồng trải qua giai đoạn yêu thương mãnh liệt nhất, không phải là không yêu nhau nữa, chỉ là bởi vì ở với nhau quá gần, cuối cùng ngay cả cảm giác hưng phấn và bí ẩn tất cả đều không còn.”



Hai tay Giản Trì Hoài khoanh lại trước ngực, “em sợ Bàng Tô sẽ trở thành khách hàng của anh à.”



“Không phải vậy.”



“Chúng ta còn chưa đi đến giai đoạn đó, bây giờ em không cần phải lo lắng.”



Chử Đồng nghe thấy câu này, trong lòng chợt rơi bộp một cái, “cái gì gọi là còn chưa đi đến giai đoạn đó?”



Khoé miệng Giản Trì Hoài kéo ra nét cười, cuối cùng vẫn không bằng nghiêm túc như ban nãy, “anh muốn nói với em, mấy năm sau, mấy thập niên sau, anh sẽ vẫn như cũ, yêu em như yêu một cô gái nhỏ, em có tin hay không?”



Chử Đồng bị anh hỏi như vậy có chút ngẩn ra, “em không biết.”



“Trước đây chúng ta đều chưa từng trải qua chuyện này, mà cuộc hôn nhân này, đều là lần đầu tiên của chúng ta. Chúng ta cần phải rèn dũa, sửa đổi để hoà hợp được với nhau. Có lẽ, ở với nhau quá gần, thật sự sẽ có một ngày đón nhận mệt mỏi, nhưng anh và em đều muốn tình yêu ban đầu này trải qua một đời vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thay đổi.”



Chử Đồng nhích từng bước tới gần anh. Giản Trì Hoài lại dắt tay của cô lần nữa. “Em không đến nỗi mỗi một người đều phải ăn dấm chứ.”



“Cũng không phải là em ghen...” Nhưng cụ thể chỗ nào khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô lại không nói ra được.



“Nếu không phải là ghen, nào, vậy thì đi ăn cơm.”



Bàng Tô lái xe về đến nhà. Trong ngôi biệt thự rộng lớn, cũng chỉ có thể thấy được bóng dáng của người giúp việc đang đi lại.



Cô ta ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách. Cũng không lâu lắm, gia sư dạy kèm đã tới nơi. Thật ra thì một lần nữa cầm sách giáo khoa lên đối với cô ta mà nói, thật sự phải cố gắng rất nhiều. Cô ta phải hao tổn tinh thần học tập nhiều gấp trăm lần so với người khác. Hơn nữa, coi như có đi học, đối với cô ta mà nói cũng không có lợi ích gì lớn. Nhưng cô ta đã lâu rồi không có việc gì để làm. Bây giờ, rốt cuộc đã có thể tìm ra một chuyện khiến cho cô ta trở nên cố gắng, cô ta cảm thấy rất đáng giá.



Bàng Tô giữ gia sư ở lại ăn cơm tối. Cô ta không có chuyện gì khác để làm, sau khi học xong đi lên lầu, lúc đi ngủ cũng chưa tới chín giờ.



Giản Trì Hoài và Chử Đồng ở bên ngoài ăn bữa ăn tối, sau đó hai người lên xe. Chử Đồng điều chỉnh ghế phụ lái xuống thấp, cô nằm ngửa ra, vẻ mặt mệt mỏi.



Về đến nhà, hai cục cưng đã đi ngủ, Chử Đồng bèn đi thẳng vào phòng tắm.



Tắm xong bước ra, Giản Trì Hoài cũng không có ở trong phòng. Cô ở bên ngoài săn tin tức chạy lòng vòng hơn nửa ngày cũng mệt mỏi, nằm dài trên giường không bao lâu, liền nặng nề chìm sâu vào mộng đẹp.



Lúc Giản Trì Hoài thân mật với cô, Chử Đồng còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Cô vẫn nhắm mắt, cho đến khi có chút cảm giác càng ngày càng giống như thật, lúc này cô mới mơ màng mở mắt ra, “nửa đêm nửa hôm không đi ngủ...”



Người đàn ông hôn lên cánh môi của cô, tiếng hít thở dồn dập mà nặng nề lan toả trên đôi môi của Chử Đồng. Hai tay của anh ở trên người cô quạt gió thổi lửa, Chử Đồng dần dần chống đỡ không nổi, nhưng vẫn còn tránh né động tác của người đàn ông, “đừng, anh quên em bây giờ không thể mang thai sao? Mang bao...”



Giản Trì Hoài cắn đầu vai của cô, giọng nói mơ hồ truyền tới, “bây giờ còn chưa tới lúc mang đâu, anh có chừng mực...”



“Không được,” Chử Đồng vẫn kiên trì, “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Sanh mổ trong hai ba năm không thể mang thai, mau mang vào.”



Giản Trì Hoài trong ngày thường cái gì cũng chiều theo ý cô, chỉ là ở trên giường, từ trước đến giờ anh luôn nắm quyền chủ động trong tay, anh cũng đã quen rồi.



Kích tình trong nháy mắt liền có thể nổi lên, vì vậy mới phải gấp gáp vội vã và xung động, lúc này, sợ nhất chính là bị cắt đứt. Thân thể của mình, lúc nào mới có thể phóng ra, trong lòng anh rõ ràng nhất, nhưng Chử Đồng luôn rất sợ, cô chỉ sợ lỡ như...



Cô dùng sức đẩy người đàn ông phía trên ra một chút, khuỷu tay chống nửa người trên dậy, từ trên tủ đầu giường cầm lên một món đồ, “ngoan nào.”



Anh cũng không phải là đứa bé ba tuổi, đương nhiên không dễ bị dụ dỗ như vậy.



Chử Đồng dùng miệng xé túi ra. Giản Trì Hoài thấy động tác này, toàn thân không tránh khỏi một trận căng thẳng. Chử Đồng đem đồ đưa tới trước mặt anh, “mang vào.”



Nơi cổ họng anh nhẹ lăn xuống, sau khi lấy ra, lần nữa áp Chử Đồng lại xuống giường lớn...



Một tuần lễ sau, tối thứ sáu, Tưởng Linh Thục gọi điện thoại tới, nói rằng ông bà nội đến nhà chơi, bảo hai vợ chồng trẻ ngày mai mang theo bọn nhỏ ghé qua nhà.



Hôm sau, Chử Đồng thay váy đầm cho hai công chúa nhỏ. Vú nuôi ẵm Giản Bảo Bảo, Giản Trì Hoài thì ẵm Nguyệt Nguyệt. Tài xế lái chiếc xe thương vụ chờ ở bên ngoài, đoàn người cứ như vậy mà lên đường.



Đi tới nhà họ Giản, ông bà nội chạy ra đón. Chuyện của đứa bé, bọn họ cũng đã biết, thấy Giản Bảo Bảo vẫn thân thiết vô cùng, mỗi tay dắt một đứa đi vào trong.



Giản Thiên Thừa cũng ở nhà. Người giúp việc đang sửa soạn trong sân vườn. Trên cái bàn trải khăn thật dài còn được đặt lên những chiếc bình cắm đầy hoa tươi. Tưởng Linh Thục bảo con trai tới ngồi xuống. Bà lại đứng dậy rời đi một hồi, lúc quay lại, trong tay còn bưng ly trà. Lúc ngồi xuống bên cạnh Giản Thiên Thừa, bà đem ly trà tử sa đặt vào trong tay ông ta.



Giản Thiên Thừa đã sớm có thói quen được phục vụ như vậy, ông ta đem ly trà bỏ lên bàn, “gần đây, chuyện của công ty thế nào?”



“Rất tốt.” Giản Trì Hoài nói ít ý nhiều, “ba, gần đây ba bề bộn nhiều việc sao?”



Tưởng Linh Thục nghe vậy, động tác trở nên cẩn thận. Giản Thiên Thừa không có bất kỳ biểu lộ nào hỏi ngược lại, “tại sao lại đột nhiên quan tâm ba như vậy?”



“Ba là ba của con, quan tâm ba không nên sao?”



Giản Thiên Thừa cười khẽ mấy cái, nhìn hai cháu gái đang chạy tới chạy lui khắp phòng, “ba cũng già rồi, còn có thể bận rộn cái gì nữa, đơn giản chỉ là những chuyện trên phương diện làm ăn thôi.”



“Vậy thì tốt.” Giản Trì Hoài nhấn mạnh ý vị sâu xa.



Ông bà nội dắt theo hai chắt gái đi ra ngoài. Trên chiếc bàn dài trong sân, bày đầy đủ các loại đồ ăn ngon. Hai đứa bé nhấc chân lên chạy tới định lấy. Tưởng Linh Thục nhìn mà phát hoảng, “hay là để mẹ ra đó coi chừng một chút, thật không yên tâm.”



“Mẹ, không có chuyện gì đâu,” Chử Đồng vội vàng nói, “có vú nuôi ở đằng kia rồi, hơn nữa bãi cỏ mềm, có ngã cũng không đau đâu.”



“Cũng đừng nói như thế. Lần trước, mắt của Giản Bảo Bảo do té ngã mà bị thương thành như vậy, mẹ cũng bị hù doạ suýt chết.” Tưởng Linh Thục nói xong, bước ra ngoài.



Giản Lệ Đề ngồi xuống bên cạnh Chử Đồng, trò chuyện với cô, “chị dâu, lát nữa ra ngoài sân dùng cơm. Hôm nay khí trời thật tốt, nghĩ cũng thấy vui vẻ.”



“Đúng vậy...”



Giản Trì Hoài và Giản Thiên Thừa ngồi bàn luận với nhau về tình trạng gần đây của công ty. Trong phòng khách, tiếng nói chuyện của mọi người bình ổn mà ôn hòa, cho đến khi bị giọng nói kinh hoảng của Giản Trì Hoài phá vỡ, “mẹ ——”



Chử Đồng và Giản Lệ Đề cũng giật mình, còn chưa hiểu đã xảy ra tình huống gì, liền nghe thấy từ ngoài sân truyền tới từng đợt tiếng kêu to, có người đang gọi Giản Trì Hoài, có người đang gọi Giản Thiên Thừa...



Chử Đồng cuống quít quay đầu sang nhìn lại, thấy ông nội và bà nội đang ngồi xổm người xuống, loáng thoáng còn có thể thấy được đôi chân của Tưởng Linh Thục. Bà đang nằm trên mặt đất.



Giản Trì Hoài đứng dậy, sải bước chạy ra ngoài. Ra đến ngoài sân, anh quỳ một gối xuống mặt đất, “mẹ, chuyện gì xảy ra? Mẹ!”



Tưởng Linh Thục hai mắt nhắm nghiền. Giản Thiên Thừa, Chử Đồng và Giản Lệ Đề cũng chạy ra ngoài. Giản Trì Hoài ôm lấy nửa người trên của Tưởng Linh Thục, lúc này bà mới yếu ớt mở mắt ra. Ngồi dưới ánh mặt trời chói chang, sắc mặt bà càng trắng bệch như một tờ giấy.



Giọng nói của Giản Trì Hoài run rẩy, “mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện nhé.”



“Mẹ bị sao vậy?” Tưởng Linh Thục ngay cả việc mình bị ngất xỉu cũng không hề hay biết. Khuôn mặt Chử Đồng cũng đầy vẻ lo âu, “mẹ, mau chóng đến bệnh viện đi.”



“Tại sao lại vô duyên vô cớ bị ngất xỉu?” Giản Thiên Thừa bảo người giúp việc đi thông báo tài xế chuẩn bị xe. Giản Trì Hoài ôm bà từ dưới đất lên, “con đưa mẹ đi là được rồi.”



“Em đi cùng với anh nhé.”



Giản Trì Hoài liếc nhìn sang Chử Đồng, “không cần đâu, em ở lại đây chăm sóc tốt cho con gái, tự mình anh đi.”



Anh nói xong, ôm Tưởng Linh Thục bước nhanh về phía trước. Tưởng Linh Thục nhìn ra sau lưng một chút, “nếu không hôm khác lại đi nhé? Hôm nay ông bà nội con đều ở đây, bây giờ mẹ cũng tốt...”



“Không được,” lúc này Giản Trì Hoài có nói gì cũng không chịu đồng ý, “lần trước nếu không phải bởi vì Giản Bảo Bảo đột nhiên ngã bị thương, con đã sớm đưa mẹ đến bệnh viện khám rồi. Việc này cũng đã trôi qua hai tháng, mẹ có đến bệnh viện không?”



“Không có, mẹ không cảm thấy có chỗ nào khó chịu cả, chỉ thỉnh thoảng bị choáng đầu một chút thôi.”



Giản Trì Hoài dẫn Tưởng Linh Thục tới bệnh viện. Người trong nhà sốt ruột lo lắng không yên. Đợi đến giữa trưa, Chử Đồng không nhịn được liền gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài.



Bên kia không có động tĩnh gì cả. Điện thoại đổ chuông mấy lần, lúc này mới có người bắt máy.



“Alo, ông xã, mẹ thế nào rồi?”



“Vẫn còn đang kiểm tra.”



Chử Đồng có chút thấp thỏm, “sẽ không có chuyện gì lớn chứ?”



“Yên tâm đi, có thể mẹ con anh sẽ về trễ, đến lúc đó rồi hẵng nói.”



“Vâng.”



Mà sự chờ đợi này, lại chờ đến hẳn gần chạng vạng tối.



Cả nhà đang ngồi trong phòng khách, nghe được động tĩnh ở cửa, Chử Đồng đứng dậy đầu tiên. Tưởng Linh Thục đi vào trước, “mẹ đã nói không có chuyện gì lớn rồi mà, Trì Hoài cứ nhất quyết không chịu tin. Kiểm tra cái này kiểm tra cái kia, lãng phí sức lực cả một ngày trời.”



Chử Đồng nghe vậy, khối đá lớn đang treo trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được, “mẹ, không sao là tốt rồi. Kiểm tra sức khoẻ luôn luôn có lợi mà.”



“Đã ăn cơm tối chưa?” Tưởng Linh Thục đi tới trước ghế sa lon. Giản Thiên Thừa nhìn bà, “vậy tại sao lại té xỉu.”



“Còn không phải là do huyết áp thấp sao. Đột nhiên bị ánh mặt trời kích thích một cái thôi mà. Được rồi, chuẩn bị ăn cơm tối thôi...”



Chử Đồng lướt qua phòng khách đi về phía trước. Lúc bước tới bên cạnh Giản Trì Hoài, cô theo bản năng khoác lên cánh tay của anh, “buổi chiều, hai đứa bé vẫn còn đang tìm anh đấy. May mà mẹ kiểm tra không bị sao cả.”



Cô đi về phía trước, người đàn ông lại đứng ở tại chỗ. Chử Đồng quay đầu lại nhìn anh, “ông xã?”



Giản Trì Hoài hồi thần, “hả?”



“Ăn cơm tối.”



“Ừ.” Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ cong lên, nhưng nét cười lại cực kỳ gượng gạo. Chử Đồng và anh cùng đi tới trước bàn ăn. Người giúp việc lần lượt bưng thức ăn đã chuẩn bị xong lên bàn. Sau khi cả nhà ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu dùng cơm, còn khui rượu đỏ. Ông nội và Giản Thiên Thừa mỗi người rót một ly. Bà nội ở bên cạnh không hài lòng nhắc nhở, “đã bảo ông đừng uống rượu rồi mà.”



“Lâu lâu mới uống một ly thôi mà. Trì Hoài, cháu cũng uống đi.”



Giản Trì Hoài nhìn ông nội, “không được, hôm nay cháu hơi mệt. Ăn xong cơm tối, bọn cháu phải về nhà sớm một chút.”



“Cũng phải,” Tưởng Linh Thục tiếp lời, “ở trong bệnh viện cả một ngày trời, đừng uống rượu nữa.”



Chử Đồng liếc nhìn gò má của Giản Trì Hoài. Đường nét trên gương mặt anh cứng đờ, ngay cả cười cũng không được tự nhiên như mọi khi.



Giản Lệ Đề hỏi tới tình hình gần đây của Giang Ý Duy, “anh, chị Ý Duy gần đây lại đang quay phim mới à? Cũng lâu lắm rồi em không được gặp chị ấy.”



“Ừ,” Giản Trì Hoài trả lời rất qua loa đại khái, “đang quay.”



“Vậy lúc nào chị ấy mới trở lại? Anh là ông chủ mà, vẫn không thể giảm bớt công việc cho chị ấy sao?”



Giản Trì Hoài nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, “có việc làm mới là chuyện tốt, em không hiểu gì hết.”



“Anh, anh có thể nói chuyện phiếm một cách thoải mái được không?”



Tưởng Linh Thục cũng nói giúp cho con trai, “Lệ Đề, đang ăn không nói chuyện. Anh con cũng mệt rồi, có chuyện gì hôm khác lại hỏi.”



“Mẹ, mẹ thiên vị.”



Giản Trì Hoài buổi tối ăn được cũng không nhiều lắm. Anh đặt chén đũa xuống, đứng dậy đi về phía Nguyệt Nguyệt ở bên kia. Anh từ trong tay vú nuôi nhận lấy cái chén, “để tôi làm cho.”



“Dạ.”



Giản Bảo Bảo ngồi bên cạnh Nguyệt Nguyệt nhìn Giản Trì Hoài toét miệng cười. Người đàn ông liếc nhìn, động tác máy móc bắt đầu đút cơm cho Nguyệt Nguyệt ăn.



Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Linh Thục và Chử Đồng ngồi ở ghế sa lon, bên cạnh Giản Lệ Đề đang xem tin tức giải trí.



Giản Trì Hoài bước tới, trong tay cầm theo ly nước, “mẹ, uống thuốc đi.”



Tưởng Linh Thục nhìn anh, ánh mắt rơi vào ly nước kia, “thật là, mẹ cũng không phải là đứa trẻ. Các con cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi về đi.”



“Tại sao không phải là đứa trẻ? Nếu mẹ có thể đi bệnh viện sớm hơn một chút, cũng không cần... Không cần phải chịu đựng khổ sở như vậy. Đây cũng không phải là bệnh nặng, uống thuốc vào là ổn ngay.”



Tưởng Linh Thục bất đắc dĩ nhận lấy ly nước. Giản Trì Hoài xoè bàn tay kia ra, bên trong có mấy viên thuốc.



Tưởng Linh Thục vui vẻ nhận lấy thuốc, sau đó một hớp nuốt vào.



Thật ra, chuyện khiến bà hạnh phúc nhất, chính là sinh được đứa con trai như vậy.



Nếu không phải là anh, ngay từ khoảng thời gian lúc Giản Lệ Đề ngã bệnh, bà đã sụp đổ rồi. Nếu không phải là anh một mình gánh vác mọi chuyện, làm sao sau này có thể gió êm biển lặng được như vậy đây?



Tưởng Linh Thục nhìn sang con gái ở bên cạnh, mặc dù ngoài miệng trách móc, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, “Lệ Đề, con cũng biết rõ những tin tức này không có ý nghĩa gì cả. Cũng đã lớn như vậy rồi, còn chạy theo thần tượng nữa.”



“Mẹ, đây là sở thích cá nhân của con mà.”



Tưởng Linh Thục cười cười, không nói thêm gì nữa.



Sau đó, Giản Lệ Đề đề nghị chơi đánh bài, cũng may là Tưởng Linh Thục đã ngăn cản lại. Bà nhìn đồng hồ, thúc giục Chử Đồng và Giản Trì Hoài, “trở về đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”



Giản Trì Hoài đứng dậy, cũng không ở lại lâu. Trên đường trở về Bán Đảo Hào Môn, hai đứa bé đều ngồi trên ghế an toàn. Chử Đồng cẩn thận nhìn sang Giản Trì Hoài, “em cảm thấy hôm nay anh có chút không bình thường. Sao vậy?”



“Không có gì, chỉ là mệt mỏi thôi.”



Chử Đồng tiến lại gần anh một chút, “em biết, mẹ như vậy, đừng nói là anh, ngay cả em cũng bị dọa sợ. Thế nhưng cũng may, không có chuyện gì lớn.”



Vẻ mặt Giản Trì Hoài lạnh lùng, tầm mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh vươn tay ra nắm tay của Chử Đồng, “đúng vậy, không sao là tốt rồi.”



Xe chạy thẳng về Bán Đảo Hào Môn. Đến cửa, Chử Đồng đứng dậy ẵm Giản Bảo Bảo lên. Vú nuôi thì ôm đứa bé còn lại bước xuống xe.



Giản Trì Hoài nhấc bước chân nặng nề lên đi theo sau lưng bọn họ. Động tác của vú nuôi mau hơn, ẵm Nguyệt Nguyệt đi thẳng lên lầu. Bà muốn đi pha nước cho bọn nhỏ, chuẩn bị tắm.



Chử Đồng ẵm Giản Bảo Bảo đi vào trong phòng khách. Giản Trì Hoài đứng ở cửa một lát, sau đó giày cũng không đổi, trực tiếp bước vào trong.



Anh đi tới ghế sa lon trước mặt. Chử Đồng mới vừa ôm Giản Bảo Bảo ngồi xuống, người đàn ông liền giơ tay ra, “để anh ẵm.”



Chử Đồng đem đứa bé trao cho anh. Giản Bảo Bảo vô cùng vui vẻ, lập tức kêu lên hai tiếng ‘ba ba’ rồi ôm lấy cổ của anh, cọ xát một hồi lâu.



Giản Trì Hoài ngắm nhìn bé trong chốc lát, trong con ngươi rõ ràng có vẻ phức tạp. Anh xoay người bước ra khỏi phòng khách. Chử Đồng cho là anh muốn đi lên lầu, vì vậy cũng không hề để ý. Cho đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô lại trông thấy bóng lưng của Giản Trì Hoài đi ra ngoài cửa.



Cô nghi hoặc đứng dậy, hơn nữa còn đuổi theo anh, “ông xã, trời cũng đã tối thế này, anh còn ẵm Giản Bảo Bảo đi đâu?”



Giản Trì Hoài đã đi ra ngoài sân, hơn nữa bước chân cũng thật nhanh. Chử Đồng chạy theo một đoạn đường mới đuổi kịp, cô đứng chặn ngay trước mặt Giản Trì Hoài, “anh muốn đi đâu?”



“Anh mang con bé đi.” Giản Trì Hoài trầm giọng nói.



“Cái gì?” Chử Đồng dường như nghe không hiểu, lại cảm thấy hình như mình nghe lầm, đôi mắt hạnh trợn tròn, khó tin nhìn về phía Giản Bảo Bảo ở trong lòng anh, “anh nói, anh muốn mang con bé đi sao?”



“Chử Đồng, con bé rốt cuộc cũng không phải là con gái của chúng ta, anh sẽ không nuôi dưỡng nó nữa.”



Chử Đồng kinh hoảng tái mét, trong lòng đột nhiên bị nổ tung một phát. Biến cố đột ngột này khiến cho cô không biết làm sao để phản ứng, nhưng hai tay cô vẫn theo bản năng dang ra, “không, không được, không thể mang đi.”



Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh nhìn cô. Đứa bé trong lòng hình như đã hiểu ra cái gì đó, bé bất an ở trên người Giản Trì Hoài đẩy đẩy mấy cái. Chử Đồng bước tới định đón lấy, Giản Trì Hoài lại nghiêng người qua tránh né, “anh nói, đứa bé này, anh sẽ không cần nữa.”



“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Chử Đồng gấp đến độ vành mắt cũng ửng hồng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom