• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 133

Lúc chạy tới nhà họ Chử, trời đã chạng vạng tối. Lý Tĩnh Hương cũng bận rộn không kém, trên bàn bếp bày rất nhiều món ăn. Người mở cửa là Chử Cát Bằng, thấy cả nhà Giản Trì Hoài đứng trước cửa, ông vội vàng bảo họ vào nhà.



Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt bước vào phòng khách. Chử Cát Bằng la to một tiếng, “Tình Tình, em gái con tới nè.”



Cánh cửa phòng Chử Nguyệt Tình vẫn đóng chặt. Chử Đồng liếc nhìn, bước tới gõ cửa, “chị, chúng em ẵm Nguyệt Nguyệt tới.”



Cô nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, ngay sau đó, Chử Nguyệt Tình mở cửa ra. Cô liếc nhìn Chử Đồng, cái gì cũng không nói, sải bước đi về phía Nguyệt Nguyệt trong phòng khách. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh gầy cuối cùng đã có chút vui vẻ, bước tới trước mặt Nguyệt Nguyệt. Bé con trông thấy cô, vui vẻ toét miệng cười.



Chử Nguyệt Tình vội vàng vỗ tay một cái, “cục cưng, mẹ rất nhớ con.”



Nguyệt Nguyệt quay sang nhìn Giản Trì Hoài, sau đó từ từ đưa ra hai tay về phía Chử Nguyệt Tình. Trong mắt Chử Nguyệt Tình có chút thất vọng. Cô cứ cho là Nguyệt Nguyệt trông thấy cô sẽ không chút do dự mà nhào tới, hoặc sẽ kích động kêu lên thật to. Thế nhưng, bé chỉ biểu lộ ra một chút hưng phấn, lại hoàn toàn không hề tỏ ra lệ thuộc vào cô nữa.



Dù sao, cô cũng làm mẹ của bé hơn một năm trời mà.



Chử Nguyệt Tình ôm bé thật chặt vào trong lòng. Chử Đồng bước tới bên cạnh cô. Nguyệt Nguyệt rất vui vẻ. Lý Tĩnh Hương từ phòng bếp bước ra, nhẹ nhàng kéo tay con gái qua, “Giản Bảo Bảo đâu?”



Đột ngột ít đi một đứa bé, bà cũng cảm thấy không quen.



Chử Đồng còn muốn giấu giếm chuyện này. Sắc mặt cô hơi ảm đạm, chóp mũi có chút chua xót. Giản Trì Hoài ở bên cạnh lên tiếng, “đã trả lại cho Phó Thời Thiêm rồi.”



“Cái gì?” Cả ba người nhà họ Chử đều tỏ vẻ kinh hãi. Chử Cát Bằng mở miệng đầu tiên, “chuyện gì xảy ra vậy?”



“Dù sao con bé cũng không phải là con gái ruột thịt của chúng con.” Giản Trì Hoài chỉ nói một câu như vậy. Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng cũng thật khó khăn để tiếp nhận, nhưng lại không nói ra được bất kỳ lời nào để có thể phản bác. Chử Nguyệt Tình đứng bên cạnh càng thêm không chịu nổi, “các người đem trả Giản Bảo Bảo cho Phó Thời Thiêm?”



Chử Đồng nhìn sang cô, “chị.”



Chân mày Chử Nguyệt Tình nhíu lại thật chặt, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “cũng đúng, Nguyệt Nguyệt còn không cho chị, đừng nói chi là Giản Bảo Bảo.”



“Chị, một người lòng dạ hiểm độc như Phó Thời Thiêm, con gái của anh ta rơi vào tay ai, anh ta sẽ tựa như lang sói hung ác nhắm về phía người đó...”



Chử Nguyệt Tình ẵm Nguyệt Nguyệt, xoay người đi về phía ban công tràn ngập ánh nắng mặt trời, “Nguyệt Nguyệt, cục cưng, mẹ dẫn con đi ngắm những bông hoa mới nở rất đẹp nè.”



Lý Tĩnh Hương thấy sắc mặt của Giản Trì Hoài thật khó coi, vội vàng mở miệng nói, “Tình Tình nhất thời vẫn chưa sửa được cách gọi. Sau này phải kêu bác mới đúng.”



Chử Đồng cũng không để trong lòng. Lý Tĩnh Hương bảo họ vào ngồi ăn cơm tối. Chử Nguyệt Tình dắt Nguyệt Nguyệt theo bên người, đút cho bé ăn cơm, bản thân mình thì không hề động đũa. Đợi đến lúc Nguyệt Nguyệt ăn xong, cô ẵm bé con trở về phòng của mình.



Chử Cát Bằng lần nữa rót đầy rượu cho Giản Trì Hoài. Lý Tĩnh Hương thuận miệng hỏi, “Trì Hoài, thân thể ba mẹ con vẫn khỏe chứ?”



Tay đang bưng ly rượu của Giản Trì Hoài rõ ràng khựng lại. Trong lòng Chử Đồng càng không nói ra được tư vị. Cô liếc sang Giản Trì Hoài, thấy anh đang xuất thần, vội vàng đón lấy lời nói, “vẫn tốt lắm.”



“Vậy thì tốt, khi nào gặp họ, thay mẹ hỏi thăm sức khoẻ nhé.”



“Vâng.”



Câu này vốn dĩ chỉ là một lời thăm hỏi đơn giản nhất, nhưng nghe vào trong tai Giản Trì Hoài, lại khiến cho anh thật vất vả muốn rượu để xua đi nỗi buồn vừa kéo đến. Anh uống hết hơn nửa ly rượu. Chử Đồng muốn cản anh, nhưng khi thấy sắc mặt của anh lại cảm thấy không đành lòng, chỉ biết ngồi bên cạnh nhìn anh và Chử Cát Bằng cạn hết ly này đến ly khác.



Sau bữa cơm tối, Giản Trì Hoài trông cũng không say mấy, ngồi trên ghế sa lon, “ba, mẹ, bọn con đi về trước.”



“Ừ, con uống gần cả chai rượu, lát nữa đừng lái xe.”



“Con biết rồi.” Giản Trì Hoài ra hiệu bảo Chử Đồng đi ẵm Nguyệt Nguyệt về. Chử Đồng đứng dậy đi tới trước phòng của Chử Nguyệt Tình. Cô gõ nhẹ lên cánh cửa, “chị, chúng em phải đi về.”



Cô vặn tay nắm cửa, lại phát hiện cửa bị khóa trái rồi.



Chử Đồng lại nhẹ nhàng gõ cửa, “chị, chị mở cửa ra đi.”



Lý Tĩnh Hương ngồi trong phòng khách thấy vậy, vội vàng bước tới, “sao thế?”



Chử Đồng hạ thấp giọng, chỉ sợ bị Giản Trì Hoài nghe thấy, “chị khóa cửa.”



“Cái gì?” Lý Tĩnh Hương vặn thử, sau đó lôi chìa khoá ra từ trong túi, “chìa khoá phòng của nó, mẹ luôn mang theo bên người.”



Bà mở cửa ra, sau đó cùng Chử Đồng bước vào. Chử Nguyệt Tình đã ngủ, Nguyệt Nguyệt cũng ngủ thiếp đi, hai người cùng nằm trên giường. Quần áo của Nguyệt Nguyệt cũng bị cởi ra, xếp lại gọn gàng đặt trên tủ đầu giường. Chử Đồng nhìn trân trối mà không nói nên lời. Lý Tĩnh Hương bước tới, đẩy đẩy bả vai Chử Nguyệt Tình, “Tình Tình, con dậy đi!”



Chử Nguyệt Tình mở mắt ra, mơ mơ màng màng, “mẹ, sao vậy?”



“Nguyệt Nguyệt và Đồng Đồng phải về nhà rồi.”



“Về nhà?” Chử Nguyệt Tình ngồi bật dậy, liếc sang con gái nằm bên cạnh, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Chử Đồng, “con bé cũng đã ngủ rồi, hay là để nó ở lại đây một đêm đi?”



“Tình Tình, con đừng như vậy,” Lý Tĩnh Hương ngược lại khó có khi không chịu nhượng bộ như thế, “con làm như vậy là làm khó cho em gái con. Trì Hoài vẫn còn đang chờ ở ngoài phòng khách đấy, đừng khiến cho nó chờ đến nổi nóng. Nếu lần sau bọn nó không chịu tới đây nữa, con...”



Chử Nguyệt Tình im lặng không nói. Lý Tĩnh Hương mặc lại quần áo đàng hoàng cho Nguyệt Nguyệt, sau đó ẵm lên giao cho Chử Đồng, “đi thôi, buổi tối lái xe nhất định phải cẩn thận coi chừng.”



“Con biết rồi.” Chử Đồng liếc sang Chử Nguyệt Tình, “chị, em về nhé.”



Chử Nguyệt Tình một lời cũng không đáp, nằm lại xuống giường rồi chui vào trong chăn. Lý Tĩnh Hương đẩy lưng Chử Đồng, “đi đi.”



Trở lại phòng khách, Giản Trì Hoài tiến lên mấy bước, nhận lấy Nguyệt Nguyệt đang ngủ say. Hai người rời khỏi nhà họ Chử. Chử Đồng lái xe, Giản Trì Hoài ngồi ở chỗ phụ lái, hai mắt nhắm nghiền. Chử Đồng nhẹ lắc đầu, “uống nhiều quá có phải không?”



“Cũng không đến nỗi, tửu lượng của anh vẫn còn khống chế được.”



“Ông xã...”



“Em lái chậm một chút, anh hơi choáng.”



Chử Đồng thả chậm tốc độ xe. Nguyệt Nguyệt ngủ trên ghế an toàn, nghiêng cái đầu nhỏ, không lo không buồn. Ánh mắt Chử Đồng chăm chú nhìn về phía trước. Mặc dù trong đầu có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, nhưng trong lúc lái xe, cô không cho phép bản thân mình phân tâm, dù sao trên xe cũng là ba người nhà cô.



Đến ngã tư trước mặt, trông thấy đèn xanh vừa tắt, cô đạp lên thắng xe.



Cánh tay Giản Trì Hoài quấn lấy hông của cô, tiến tới gần. Chử Đồng ngửi thấy được mùi rượu gay mũi, “nếu không anh ngủ một lát đi.”



Mới vừa quay đầu sang, liền bị Giản Trì Hoài hôn tới. Chử Đồng cũng không muốn để cho anh phóng túng như vậy. Bây giờ vẫn còn chưa tính là muộn, cách đó ba bước trên vỉa hè rộng rãi vẫn có người tản bộ qua lại. Hai tay Giản Trì Hoài quấn chặt lấy cô, càng tiến lại gần hơn. Chử Đồng ngay cả tránh cũng không tránh thoát được.



Hai tay cô từ trên tay lái thu lại, chống trước ngực Giản Trì Hoài, “bên ngoài còn có người đấy.”



“Mặc dù có người, bọn họ cũng không quản được vợ chồng người ta thân thiết.”



Giản Trì Hoài hôn lên mặt của cô. Chử Đồng vừa định đẩy anh ra, lại thấy tầm mắt người đàn ông chăm chú nhìn cô. Trong con ngươi không hề có lửa nóng dục vọng, chỉ có tăm tối sâu hun hút, tựa như đá hắc diệu thạch. Trong lòng Chử Đồng bất chợt co rút, bắt đầu cảm thấy đau lòng. Cũng không phải là anh kiên trì đòi hỏi thân thiết ngay lúc này, không được thì không chịu nổi, chỉ là, Giản Trì Hoài anh cũng có thời điểm thiếu hụt cảm giác an toàn. Anh muốn ôm chặt cô, muốn hôn cô, không muốn ngồi cô đơn một mình, trong ngực trong lòng đều là lạnh lẽo.



Hai tay Chử Đồng bưng lấy khuôn mặt của Giản Trì Hoài. Ánh mắt người đàn ông nhìn thật sâu vào trong con ngươi của cô. Cô chủ động tiến tới hôn lên cánh môi của anh. Đầu tiên, tựa như nước chảy nhỏ giọt từng chút một, sau đó, liền biến thành khuấy động kịch liệt điên cuồng.



Hai tay Giản Trì Hoài vẫn ôm chặt cô, tựa như muốn hung hăng hoà nhập cô vào trong máu thịt của mình. Hai cánh tay Chử Đồng bị siết đến mức đau đớn, nhưng vẫn cố nén nhịn đáp lại anh.



Tiếng kèn xe hơi từ đằng sau vang lên nối liền không dứt. Chử Đồng vẫn làm như hoàn toàn không hề nghe thấy. Người kia nháy đèn loang loáng. Chử Đồng giơ hai tay ôm chặt hông của Giản Trì Hoài, hoà nhập vào nụ hôn mãi không chịu dứt ra.



Người kia lúc này đã hết chịu nổi, tay lái đảo sang một bên, lái xe tới bên cạnh xe của Chử Đồng, thò đầu ra ngoài nhìn, “wow, coi đường xá là nhà riêng của mấy người à, hôn hít nhiệt tình như vậy, muốn làm thì về nhà mà làm đi.”



Chử Đồng hoàn toàn coi hắn ta như cục rác, dù sao cũng chẳng biết hắn là ai.



Hô hấp của Giản Trì Hoài càng lúc càng gấp gáp, một hồi lâu sau, lúc này mới lui người ra, mệt mỏi tựa đầu lên bả vai Chử Đồng. Anh thật sự là... Muốn tìm một người để thoải mái dựa dẫm một chút.





Chử Đồng nghiêng đầu, cùng anh tựa vào nhau, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve sau gáy anh, “chúng ta về nhà đi, sợ rằng nếu xe tải chạy tới đây, chúng ta cả người lẫn xe đều phải cùng nhau tháo chạy.”



“Ôm một lúc nữa đi, không vội.”



“Được rồi,” Cô nhẹ giọng nói theo, “không vội.”



Sau khi Tưởng Linh Thục ngã bệnh, Giản Trì Hoài đã hao tổn phần lớn tinh lực ở trên người bà, có thể ở bên cạnh nhiều hơn một ngày thì hay một ngày.



Chử Đồng cũng cố gắng hết sức tranh thủ thời gian để ghé qua. Ai cũng không dám nói một câu về tình trạng thân thể của Tưởng Linh Thục. Chỉ là, thời gian chính là như vậy, ở cùng thêm một ngày, liền giảm bớt đi một ngày.



Giản Lệ Đề dắt Nguyệt Nguyệt ra ngoài sân chơi. Nguyệt Nguyệt chạy nhảy rất hăng hái, chỉ là thỉnh thoảng trông bước chân không được vững vàng cho lắm. Người khác nhìn thấy trong lòng còn hồi hộp, nhưng bản thân bé lại không hề bị vấp ngã.



Chử Đồng ngồi bên cạnh Tưởng Linh Thục, kể một vài câu chuyện đời sống cho bà nghe, “mẹ, mẹ biết không? Hai ngày trước con nhận được một cú điện thoại. Người phụ nữ đó vừa mở miệng liền hỏi con có phải là phóng viên hay không. Con nói đúng vậy. Cô ta hỏi sức ảnh hưởng sau lưng con có bao lớn?”



Tưởng Linh Thục nghe vậy, không khỏi nhíu chặt chân mày, “đây là muốn tới gây chuyện à?”



Chử Đồng cười cười, “lúc mới đầu con cũng cảm thấy vậy. Sau đó con lại nói với cô ta, con làm ở Dịch Lục Soát. Trên phương diện truyền thông tin tức, còn nhà nào có tiếng tăm hơn so với chúng ta nữa? Sau đó cô ta nói, được, hãy dẫn theo nhiều người tới đây. Vừa nghe được khí thế này, wow, tin tức lớn nha.”



Tưởng Linh Thục cũng bị hấp dẫn, “sau đó thì sao?”



Giản Trì Hoài ngồi ở cách đó không xa, nhìn Chử Đồng miêu tả sinh động như thật. Hơn nữa hai tay cô còn khua khoắng loạn xạ để phụ hoạ, hận không thể vẽ lại cảnh tượng đó một cách chân thật nhất.



“Con lái xe phỏng vấn tới đó, còn dẫn theo mấy người nữa. Địa điểm phỏng vấn là một khu nhà dân ở ngoại ô. Lúc bọn con chạy tới, bên ngoài bà con dân làng đang vây quanh xem náo nhiệt, trông thấy con, còn chủ động tránh đường nói, phóng viên tới phóng viên tới. Chỉ là con mới vừa bước vào nhà, liền trông thấy một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi nằm trên giường gào khóc lăn lộn. Đứng bên cạnh là một cô bé chừng hai mươi tuổi. Con vừa liếc qua một cái, tin tức này không hiếm lạ gì nha, nhất định là con trai nhà này lừa gạt cô bé nhà kia.”



“Đúng vậy, bây giờ người ta yêu đương, có mấy ai là nghiêm túc thật lòng đâu?” Tưởng Linh Thục cầm ly trà đặt bên cạnh lên.



“Sau đó con liền hỏi, đây là chuyện gì vậy? Không nghĩ tới cha mẹ của cậu trai ngược lại nhảy lên trước, nói rằng: Bà già kia mượn thân phận con gái bà ta lừa đảo con trai nhà tôi, còn lừa mất ba vạn tiền sính lễ, không biết xấu hổ. Bây giờ còn ở lỳ trong nhà tôi, đòi kết hôn với con trai tôi đấy. Con tôi mới hai mươi ba à, bà ta cũng đã năm mươi rồi!”



“Phụt ——” Tưởng Linh Thục vội vàng giơ tay che miệng, thiếu chút nữa là bị sặc trà. Chử Đồng rút khăn giấy ra đưa cho bà. Tưởng Linh Thục buồn cười khó có thể kìm nén, “vậy thằng bé kia, trước đó không hề phát hiện ra sao?”



“Không có đâu, một lòng một dạ muốn kết đôi với em gái 9x nửa sau kia. Nhìn hình chụp rất là xinh đẹp nha. Lúc tán gẫu với nhau, giọng điệu nói chuyện cũng giả vờ như một cô gái nhỏ. Người phụ nữ đó còn ly hôn nữa đấy, cứ ở lỳ trong nhà cậu ta không chịu đi, nói không cưới thì không đi. Sau đó phải gọi cảnh sát tới mới xong việc.”



Tưởng Linh Thục cười đến sắp không chịu nổi, “người phụ nữ kia cũng thật là, đã từng tuổi này vẫn còn tự tin như vậy?”



“Bà ấy nói, yêu thật lòng đấy. Cậu trai kia cũng đã từng hứa hẹn thề thốt, nói coi như bà ấy có già rồi, cũng vẫn yêu bà ấy như ban đầu.”



Tưởng Linh Thục gần đây đều bị cơn nhức đầu hành hạ thân xác, khó có khi tâm tình vui vẻ được như vậy. Khoé miệng Giản Trì Hoài không khỏi nhẹ cong lên. Có đôi lúc, quả thật cũng chỉ có Chử Đồng mới có thể làm được như vậy. Mặc dù cô là con dâu trưởng của nhà giàu, nhưng lời nói hành động, vẫn rất vô tư hồn nhiên.



Hôm nay khí trời đặc biệt tốt, ấm áp dễ chịu. Giản Thiên Thừa cầm ly trà trong tay, “chuyện hội chẩn thế nào rồi?”



“Mấy ngày nữa là có thể sắp xếp.”



Giản Thiên Thừa nhìn chằm chằm bóng dáng của Tưởng Linh Thục, “đến bây giờ ba vẫn không dám tin tưởng, luôn cảm thấy bác sĩ chẩn đoán sai. Một người cho dù có mắc bệnh, ít nhất cũng phải có một cơ hội để điều trị chứ, tại sao lại trực tiếp phán án tử, nói rằng chỉ còn lại mấy tháng để sống đây?”



“Con chỉ có thể tận dụng hết tất cả cố gắng của mình để cứu lấy tính mạng của mẹ, cũng không biết trời cao có chịu cho con cơ hội đó hay không.”



Điện thoại di động của Giản Thiên Thừa đặt trên bàn bất chợt vang lên. Sắc mặt ông không khỏi cứng lại, liếc nhìn Giản Trì Hoài, sau đó cầm lấy điện thoại di động, nhìn dãy số biểu hiện trên màn hình.



Ánh mắt Giản Trì Hoài lạnh lùng quét qua, thấy Giản Thiên Thừa tắt điện thoại.



Tưởng Linh Thục và Chử Đồng ngồi trò chuyện với nhau một lát, bà đứng dậy định đi ẵm Nguyệt Nguyệt, lại cảm thấy trước mắt dường như có một bóng tối quét tới, tựa như có thứ gì đó che lại đôi mắt, bà vội vàng chống tay lên bàn. Chử Đồng hoảng hốt đứng dậy, đỡ lấy bà ngay lập tức, “mẹ, mẹ làm sao vậy?”



Hai tay Tưởng Linh Thục ôm lấy đầu, “nhức, nhức đầu, tựa như muốn nứt ra vậy.”



Chử Đồng quay sang cách đó không xa kêu lên, “ông xã!”



Giản Trì Hoài nhanh chóng đứng dậy, sải bước chạy tới bên này. Chử Đồng đỡ Tưởng Linh Thục ngồi lại xuống ghế. Giản Trì Hoài đi tới trước mặt, cúi người xuống vội vàng hỏi thăm, “mẹ, có phải mới vừa rồi lại đau đầu không?”



“Đau đến không chịu nổi, có thuốc giảm đau không? Mẹ không chịu nổi nữa rồi.”



Giản Trì Hoài nắm đầu vai của bà, “con đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi.”



“Vô dụng thôi,” Tưởng Linh Thục một phát nắm lấy cổ tay Giản Trì Hoài, “mẹ đau đến như vậy, cảnh vật ngay trước mắt cũng sắp không thấy rõ nữa rồi. Trì Hoài, bác sĩ không bảo con chuẩn bị thuốc giảm đau sao?”



“Vậy mẹ ở nhà chờ con, bây giờ con sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.”



Tưởng Linh Thục buông lỏng tay. Giản Trì Hoài dặn dò Chử Đồng trông nom bà kỹ lưỡng, sau đó bước nhanh rời đi.



Lái xe tới bệnh viện, Giản Trì Hoài tìm được bác sĩ chủ trị của Tưởng Linh Thục, kể lại tình huống mới vừa rồi. Sắc mặt bác sĩ hơi nghiêm trọng nói, “căn bệnh này... Về căn bản, chúng tôi cũng không có thuốc chữa. Nếu kết quả hội chẩn thống nhất rằng có thể làm giải phẫu, hơn nữa còn thành công, cũng coi là kỳ tích...”



“Bây giờ ông không cần nói với tôi những chuyện này. Nếu như không thể làm giải phẫu, mẹ tôi phải sống trong đau đớn trong suốt những ngày tháng còn lại sao?”



Vẻ mặt bác sĩ lộ ra khó xử, hai tay đang xếp lại cũng buông ra, “như vậy đi, tôi sẽ kê đơn thuốc cho bà ấy. Nhưng mà loại thuốc này, tôi không có quyền kê nhiều, chỉ có thể kê mấy viên thôi.”



“Có thể uống trong bao lâu?”



“Tôi đề nghị... Rằng lúc đau đến mức không chịu được nữa thì hẵng uống. Trong một tháng bằng khả năng của tôi chỉ có thể kê ra ngoài số lượng có hạn, không thể...”



“Thuốc đó có tác dụng phụ sao?”



Bác sĩ chủ trị liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, “nói với ngài thế này. Đó là thuốc độc ba phần, nhưng dùng trên người của bệnh nhân mắc bệnh này, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại. Tôi rất rõ ràng tâm tình của ngài bây giờ, trơ mắt nhìn người thân chịu đủ mọi hành hạ, cảm giác kia là so đâm vào tim còn đau hơn nhiều. Trước tiên tôi kê cho ngài năm viên, đến lúc hết lại nói tiếp được không?”



“Ý của ông tôi hiểu. Nếu như không thể giải phẫu, mẹ tôi chỉ có thể chờ chết. Có thể tác dụng phụ còn chưa kịp phát tác trên người bà, bà đã ra đi rồi. Vì vậy tạm thời ngăn chặn đau đớn mới là điều quan trọng nhất bây giờ, phải không?”



Bác sĩ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể lớn gan chuẩn bị kê thuốc.



Giản Trì Hoài liếc nhìn, “nếu đã vậy, ông kê cho tôi nhiều hơn nữa đi.”



“Thật xin lỗi, tôi thật sự không có quyền hạn này...” Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử.



“Bệnh viện các người, còn có lúc không muốn kiếm tiền nữa sao?”



“Thuốc này có yêu cầu hạn chế nghiêm khắc,” Bác sĩ liếc nhìn Giản Trì Hoài, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ông cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên rồi đứng dậy, “tôi đi gọi điện thoại, ngài chờ tôi một lât.”



Giản Trì Hoài nhìn ông ta bước vào căn phòng đơn cách vách. Khoảng chừng dăm ba phút sau, ông ta đẩy cửa ra trở lại.



“Bây giờ, tôi sẽ kê cho ngài mười viên. Sau đó tôi sẽ nghĩ cách tìm các bác sĩ khác, mỗi người kê ra một vài đơn thuốc. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho ngài tới lấy, có được không?”



Giản Trì Hoài thu lại nét nghiêm nghị và không vui trên mặt, gật đầu, “được.”



Bác sĩ cầm đơn thuốc. Tầm mắt Giản Trì Hoài quét qua điện thoại di động trên bàn của ông ta. Anh đương nhiên hiểu rõ, nếu không phải có người núp trong bóng tối lên tiếng, đơn thuốc này, bác sĩ chủ trị kia làm sao có thể kê lên nhiều như vậy?



Huống chi, nếu không có sự cho phép của người đó, chắc hẳn cũng sẽ không có bác sĩ nào đồng ý làm việc vượt quyền hạn của mình như vậy.



Giản Trì Hoài cầm đơn thuốc đứng dậy. Sau khi đi ra ngoài hai bước, anh quay đầu lại liếc nhìn vị bác sĩ kia. “Thay tôi nói với cô ấy một tiếng cám ơn.”



“Hả? Ai cơ?” Vị bác sĩ kia hỏi lại một cách mất tự nhiên.



Khuôn mặt không chút biểu cảm của Giản Trì Hoài hơi có nét cười, “chính là người mà ông đã gọi điện thoại xin phép đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom