• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 134

Trở lại nhà họ Giản, Giản Trì Hoài vội vàng bước xuống xe. Đi vào trong sân, nơi đông vui náo nhiệt ban nãy, bây giờ một người cũng không còn.



Cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy, Giản Trì Hoài rảo bước đi vào nhà. Lên tới lầu hai, anh thấy Giản Lệ Đề đang tựa vào cửa phòng. Thấy anh trở lại, cô bước nhanh về phía trước, vẻ mặt nôn nóng không dứt, “anh.”



“Mẹ đâu?”



“Ba và chị dâu đang trông chừng ở trong phòng.” Giản Lệ Đề níu lại cánh tay của anh, “mẹ thật sự bị bệnh không nghiêm trọng sao? Em rất sợ hãi.”



“Không sao,” Giản Trì Hoài hầu như là nghiến răng nói ra những lời này, “uống thuốc là sez khỏi.”



Giản Trì Hoài nói xong, lướt qua cô đi về phía trước, bước vào phòng ngủ chính, anh nhìn thấy Chử Đồng đang ngồi trông chừng ở mép giường. Tưởng Linh Thục nằm trên giường, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Giản Thiên Thừa cũng mặt mũi nghiêm trọng. Chử Đồng là người đầu tiên phát hiện ra Giản Trì Hoài trở về. Cô đứng dậy, bước nhanh về phía trước, “lấy được thuốc rồi?”



Giản Trì Hoài nhẹ gật đầu. Cô không nói hai lời, bước thật nhanh đi ra ngoài.



Giản Trì Hoài bước tới mép giường, giọng nói nhẹ nhàng, “mẹ.”



Hai mắt Tưởng Linh Thục nhắm nghiền, một chữ cũng không nói. Chử Đồng quay trở lại vào phòng, trong tay bưng ly nước ấm. Cô bước tới bên cạnh Giản Trì Hoài, đưa ly nước cho anh, “mau bảo mẹ uống thuốc đi.”



Giản Trì Hoài đổ ra một viên thuốc từ trong chai, đỡ nửa người trên của Tưởng Linh Thục dậy, đút cho bà uống thuốc.



Sau khi uống thuốc xong, anh chầm chậm đỡ Tưởng Linh Thục nằm lại xuống giường. Đầu tóc bà rối bù, mới vừa rồi bị đau dữ dội, chỉ có thể nắm kéo tóc của mình, mặc dù làm vậy cũng chẳng có ích lợi gì. Giản Trì Hoài giúp bà xoa bóp mấy cái. Từ lúc anh hiểu chuyện đến nay, phong thái của Tưởng Linh Thục từ trước đến giờ đều luôn nhã nhặn đoan chính, chưa bao giờ cho phép bản thân mình nhếch nhác luộm thuộm.



Bây giờ, bà lại nhắm nghiền hai mắt, toàn thân đau nhức đến mức sức lực cũng không còn. Cơn đau này có thể chịu đựng qua nổi không cũng phải nói sau.



Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường. Một hồi lâu sau, lúc này Tưởng Linh Thục mới mở mắt ra. Người đàn ông vội vàng tiến lên trước, “mẹ, cảm giác thế nào?”



Bà gật đầu một cái, “tốt hơn nhiều rồi, không thấy đau nữa.”



Trong lòng mọi người đều thả lỏng. Tưởng Linh Thục muốn ngồi dậy nhưng bị Giản Trì Hoài đè lại bả vai, “nằm thêm một lát đi.”



“Trì Hoài, lúc nào mẹ mới có thể làm giải phẫu vậy?”



Chử Đồng nghe vào tai, trái tim lại bị cứa ra tê tái. Cô liếc sang chồng của mình. Trong lòng Giản Trì Hoài còn đau hơn so với cô, hơn nữa còn là đau rất nhiều, nhưng anh không hề biểu lộ ra chút nào, chỉ giả vờ ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, “bác sĩ cũng phải bảo đảm không xảy ra vấn đề gì sơ suất mới có thể ra tay, dù sao cũng là mổ não mà.”



“Mẹ đã đau đến không chịu nổi nữa rồi,” Tưởng Linh Thục giơ tay đỡ trán. “Phải chăng làm giải phẫu có rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn, vì vậy mọi người mới còn đang do dự?”



Chử Đồng quay sang chỗ khác, không dám đối mặt thẳng với câu hỏi này của Tưởng Linh Thục. Giản Thiên Thừa cũng không hề lên tiếng. Chuyện này, cuối cùng vẫn phải đổ lên người Giản Trì Hoài. “Mẹ, tất cả các cuộc giải phẫu, cho dù là một tiểu phẫu, bác sĩ cũng không thể bảo đảm hoàn toàn rằng nó sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bệnh của mẹ... Không có gì đáng ngại, nhưng sắp xếp giải phẫu có chút phiền toái. Bọn họ cần phải thống nhất một phương án hoàn chỉnh. Con mới ghé qua bệnh viện, cũng đã mang thuốc trở về. Lần tới nếu mẹ lại bị nhức đầu, liền uống một viên.”



Tưởng Linh Thục ngồi dậy. Chử Đồng vội vàng cầm gối lên, nhét vào sau lưng bà. Cô lại kéo chăn tới đắp lên trước ngực bà, “thuốc này tốt thật, bây giờ mẹ không còn cảm thấy đau nữa.”



“Không đau thì tốt rồi.” Còn lại, đi một bước tính tiếp một bước.



Giản Trì Hoài cầm hộp thuốc lên, đặt nó trên tủ đầu giường, “thuốc con để ở đây cho mẹ.”



Chử Đồng quét mắt qua. Đó là một chai đựng thuốc trong suốt màu trắng, trên mặt nhãn mác gì cũng đều không có.



Tưởng Linh Thục nhìn ngó bốn phía xung quanh rồi hỏi, “Nguyệt Nguyệt đâu rồi?”



Chử Đồng nhỏ giọng trả lời, “vú nuôi đang trông chừng, mẹ đừng lo lắng.”



Tưởng Linh Thục gõ nhẹ vào trán của mình, muốn để cho mọi người thả lỏng một chút, “mẹ bị bệnh thế này, nếu đang đi bộ trên vỉa hè mà đột ngột phát tác, thật là dọa người nha. Nếu không phải là cho tới bây giờ Trì Hoài chưa từng lừa gạt mẹ, mẹ sẽ thật sự suy nghĩ lung tung, cảm giác như mình bị mắc phải bệnh nan y ấy.”



“Mẹ!” Giản Lệ Đề đang đứng ở cuối giường, bị dọa sợ đến mức sắp khóc, “mẹ nói bậy bạ gì đó.”



Sắc mặt của Giản Trì Hoài cũng khó coi đến cực điểm. Tưởng Linh Thục trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của tất cả mọi người, vội vàng tươi cười mở miệng, “chẳng lẽ mẹ không được khen con mẹ mấy câu sao? Nhìn mọi người từng người một đều bị dọa sợ kìa. Trì Hoài đã nói mẹ không sao rồi, nhất định sẽ không sao đâu.”



Giản Thiên Thừa buồn bực đứng ở đó, một câu cũng không nói. Chử Đồng cố gắng giấu giếm tâm tình trong mắt đang sắp tràn ra ngoài. Cô vươn tay nhẹ đặt lên vai Giản Trì Hoài, người đàn ông hồi thần, “vâng, nếu con nói mẹ không sao, sẽ không có ai dám để cho mẹ xảy ra chuyện đâu.”



Tưởng Linh Thục nghe xong, không nhịn được cười, mang theo chút thoải mái, “Trì Hoài, con cũng biết, mẹ là người tin Phật. Số mệnh của một người là do trời cao chỉ định. Mẹ cũng coi là người tốt số, từ nhỏ đến giờ, áo cơm không cần lo, không cần phải bôn ba lăn lộn kiếm sống. Có con và ba con che chở ở phía trước, mẹ rất hạnh phúc.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài ngây ngẩn, cuối cùng, cũng chỉ có thể vểnh lên khóe miệng, vô lực mà tái nhợt.



Lúc xế chiều, anh và Chử Đồng dẫn theo Nguyệt Nguyệt rời đi, hơn nữa còn dặn dò Giản Lệ Đề, bảo cô vào thời điểm thấy Tưởng Linh Thục bị nhức đầu, trước tiên liền gọi điện thoại cho anh.



Buổi sáng hai ngày sau, Chử Đồng và Giản Trì Hoài cùng đi ra ngoài. Lúc đi tới Dịch Lục Soát, hai người mỗi người rẽ vào phòng làm việc của mình. Đến buổi trưa, đồng nghiệp rủ Chử Đồng cùng đi ăn cơm, cô vừa định đồng ý, điện thoại di động lại vang lên đột ngột.



Chử Đồng liếc nhìn trên màn hình, phát hiện là Giản Trì Hoài gọi tới, cô theo bản năng liền hoảng hốt. Phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới phải chăng Tưởng Linh Thục đã xảy ra chuyện gì.



Cô vội vàng bắt máy, “alo?”



Giọng nói của Giản Trì Hoài từ đầu kia truyền tới, “đang làm gì vậy? Bận lắm sao?”



Chử Đồng nghe giọng điệu của người đàn ông, trong lòng hơi thả lỏng một chút, “cũng không đến nỗi, đang chuẩn bị đi ăn cơm đây.”



“Cùng nhau ăn đi.”



“Sao vậy, có chuyện gì không?” Thật ra trong tay cô còn cả một đống lớn công việc cần phải xử lý.



Giản Trì Hoài mở miệng nói, “chồng thì không được mời vợ đi ăn một bữa cơm sao? Anh muốn em đi với anh, không muốn ăn ở công ty.”



“Vâng, em đi cùng anh.” Chử Đồng đồng ý rất nhanh chóng.



Cúp điện thoại xong, Chử Đồng khéo léo từ chối lời mời của đồng nghiệp. Cô bước xuống lầu, đứng chờ Giản Trì Hoài ở cửa công ty. Sau khi lên xe anh, chiếc xe chạy thẳng về phía trước. Chử Đồng nhìn lấm lét ra bên ngoài, “chúng ta đi đâu ăn cơm?”



“Bây giờ chúng ta muốn ăn một bữa cơm cũng khó khăn như vậy, đương nhiên là phải tìm một chỗ có phong cảnh hữu tình rồi.”



Chử Đồng cười cười, “xem ra, chờ đến khi em già đi, cũng không cần phải lo lắng cuộc sống của em không có những giây phút kích tình.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, khóe miệng lại vểnh lên rõ ràng. “Chỉ là không biết khi em già rồi, có còn sức lực để chơi đùa kích tình hay không.”



Chử Đồng tươi cười tiến lại gần anh, “anh có, em cũng có nha.”



Giản Trì Hoài kéo kéo tay của cô, chạy thẳng tới chỗ dùng cơm, mãi đến khi bước xuống xe, lúc này mới buông ra. Lòng bàn tay Chử Đồng toát cả mồ hôi, đẩy cửa xe ra rồi bước theo Giản Trì Hoài đi vào trong.



Phòng bao đã sớm được chuẩn bị xong xuôi. Giản Trì Hoài kéo ghế ra cho cô, Chử Đồng ngồi xuống. Cô không khỏi ngắm nhìn bốn phía, “phong cảnh nơi này thật không tệ.”



“Vậy sau này chúng ta hẹn hò, có thể chọn chỗ này.”



Trong cuộc sống không thể thiếu đi giây phút kích tình. Lúc đang rối rắm thì phải giấu giếm đi những tốt đẹp của ban đầu, nhưng khi đến thời điểm bình tĩnh từ từ ngẫm nghĩ lại, kích tình nên do chính bản thân mình sáng tạo ra.



Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, nhân viên phục vụ liền bước vào, lần lượt bưng thức ăn lên, vì vậy bọn họ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái không cần thiết.



Chử Đồng cầm đũa lên, Giản Trì Hoài đã gắp một miếng cá thả vào trong chén của cô, “bà xã.”



“Hả?” Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhưng chút ngạc nhiên với sự xưng hô này của anh, phần lớn thời gian anh đều có thói quen gọi cô bằng cả tên lẫn họ. Khoé miệng Chử Đồng nhẹ nhàng vểnh lên thành một vòng cung, “sao vậy, ông xã?”



“Chờ thêm một thời gian nữa, anh tổ chức cho em một hôn lễ.”



Ngón tay cầm đũa tay của cô bất chợt căng cứng, “tại sao? Ý em là bây giờ, vào thời điểm này...”



“Vốn dĩ, anh định tổ chức ngay bây giờ, muốn cho mẹ anh tham dự. Người như mẹ rất thích náo nhiệt, lần đầu tiên của chúng ta còn là quá đơn giản. Nhưng nếu làm bây giờ, mẹ sẽ không khỏi tất bật vất vả, thân thể nhất định sẽ không chịu nổi. Vì vậy, anh phải tổ chức cho em trễ hơn rồi.”



“Ông xã,” Chử Đồng đương nhiên hiểu rõ tâm tình lúc này của anh, “chúng ta đã kết hôn lâu như vậy rồi, anh cũng biết rõ, em không quan tâm lễ nghi hình thức. Thứ em quan tâm chính là trái tim của anh. Dù cho cả đời này chúng ta sẽ không có nghi thức đó, em vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”



Giản Trì Hoài vươn tay ra nắm lấy tay của cô, “nếu mẹ anh có thể vượt qua được cửa ải này, chờ sau khi mẹ khỏi hẳn, chúng ta sẽ lập tức cử hành. Nếu không vượt qua được... Chúng ta cũng phải làm. Anh muốn để cho mẹ nhìn thấy, dù mẹ đã đi rồi, anh vẫn sẽ sống từng ngày thật tốt.”



Chử Đồng như bị nghẹn ở cổ họng, đâu còn ăn cơm được nữa. Cô đặt đôi đũa xuống bàn, “chúng ta không cần những thứ đó, ăn một bữa cơm thật ngon, xúc cho mình ăn thật no là được rồi.”



Giản Trì Hoài buông lỏng tay, đứng dậy, “anh vào toilet một chút.”



“Vâng.”



Trông thấy người đàn ông rời đi, Chử Đồng nhìn một bàn đầy thức ăn, không biết làm thế nào để hạ đũa. Đề tài này quá nặng nề, khiến cho trái tim cô đến giờ phút này vẫn còn tăm tối vô cùng.



Hai tay Chử Đồng ôm lấy đầu, bất chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy điện thoại di động của Giản Trì Hoài đang đặt lên bàn. Anh đã đi ra ngoài, Chử Đồng chỉ sợ có chuyện quan trọng, vội vàng bắt máy, “alo?”



“Xin chào, đây có phải là điện thoại của Giản tiên sinh không ạ?”



“Vâng, ông là ai? Ông tìm anh ấy có chuyện gì không?”



Giọng điệu của đối phương rất ôn hòa, “tôi là bác sĩ chủ trị của mẹ ngài ấy...”



Chử Đồng như chợt bừng tỉnh ra, “xin chào xin chào. Tôi là Giản phu nhân. Xin hỏi có phải bệnh tình của mẹ chồng tôi...”



Nửa câu sau của cô vẫn cắm ở nơi cổ họng, không dám nói tiếp nữa. Ngay sau đó bác sĩ liền tiếp lời, “không phải vậy, là đơn thuốc ngài ấy đã dặn, tôi đã kê xong xuôi. Nhờ ngài chuyển lời cho Giản tiên sinh lúc nào rảnh rỗi thì tới đây một chuyến.”



“Ồ, vâng, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”



Sau khi Chử Đồng cúp máy, đem điện thoại di động của Giản Trì Hoài trả về chỗ cũ. Không lâu sau, Giản Trì Hoài đẩy cửa ra bước vào. Anh trông thấy Chử Đồng đang nói điện thoại, nghe qua chỉ là những chuyện về công việc. Giản Trì Hoài đợi cô hơn mười phút, lúc này cô mới cúp máy.



Người đàn ông gắp vài món ăn cho cô, “ăn một bữa cơm còn phải tất bật như vậy.”



“Có tin tức trên nhật báo xảy ra chút vấn đề, lát nữa em còn phải đi giải quyết.”



Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô, “không phải em đã nói rồi sao? Ăn một bữa cơm thật ngon, chuyện gì trước đó đều không suy nghĩ nữa. Gần đây cũng ăn không ngon ngủ không yên rồi. Nào, ăn đi.”



Chử Đồng nhét cá vào trong miệng. Đúng vậy, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, ném ra sau ót rồi hẵng nói. Chỉ là, rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cô lại không nhớ nổi. Cô nhớ hình như cô muốn nói gì đó với Giản Trì Hoài.



Ăn xong cơm trưa, hai người trở lại công ty. Chử Đồng lái xe phỏng vấn chạy ra ngoài.



Bận rộn tất bật đến hai ba giờ chiều, lúc lái xe chạy ngang qua trung tâm thành phố, cô ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy bảng hiệu của bệnh viện.



Chử Đồng không khỏi ngây ngẩn. Đây chính là bệnh viện mà Tưởng Linh Thục đi khám. Vẻ mặt cô tối tăm, chợt nhớ ra cái gì đó. Đúng rồi, bác sĩ đã nhờ cô báo cho Giản Trì Hoài tới đây lấy thuốc.



Chử Đồng nhìn đồng hồ. Vừa khéo thời gian tiếp theo cô cũng không có chuyện gì cần làm, lại đi ngang qua đây, có thể sẵn tiện vào lấy thuốc luôn.



Cô đảo tay lái, quẹo về phía bệnh viện. Không tới năm phút, cô đã đỗ xe xong xuôi dưới hầm để xe của bệnh viện.



Bác sĩ chủ trị của Tưởng Linh Thục, Chử Đồng cũng biết mặt. Đi tới trước cửa phòng làm việc, Chử Đồng gõ một cái rồi đẩy cửa ra bước vào. Vị bác sĩ kia ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, “Giản phu nhân, xin chào.”



“Xin chào, tôi tới để lấy thuốc cho mẹ chồng của tôi. Mới vừa rồi ông đã gọi điện thoại tới.”



Bác sĩ liếc nhìn cô, tầm mắt không khỏi hướng ra cửa, “Giản tiên sinh không tới sao?”



“Anh ấy không rảnh, tôi lại vừa khéo đi ngang qua đây.”



“Chuyện này...” Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử, hai tay xếp vào nhau, hình như cũng không có ý định cho thuốc. Chử Đồng nhìn nhìn tỏ vẻ khó hiểu, “lúc mẹ tôi còn nằm viện, tôi cũng có tới đây. Lúc ông đi kiểm tra phòng, tôi và chồng tôi đều ở đó. Không phải là ông không tin tôi đấy chứ? Hơn nữa, chẳng qua chỉ là lấy thuốc thôi mà, có phải không?”



“Tôi biết, tôi cũng hiểu. Nhưng mà Giản phu nhân ngài không biết đó thôi. Thuốc này, tôi kê ra nhất định phải chịu trách nhiệm. Thuốc là Giản tiên sinh bảo tôi kê, nếu vậy... Nếu không bảo ngài ấy hôm nào rảnh thì tới đây một chuyến đi. Hoặc là, tôi nhờ người đưa qua cho ngài ấy cũng được.”



Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không được bình thường. Ông ta là bác sĩ, bọn họ là người nhà của bệnh nhân, tại sao lại được phục vụ chu đáo đến thế, còn đem thuốc nhờ người ta đưa tới tận cửa?



Hơn nữa, cô và Giản Trì Hoài là vợ chồng. Bất quá chỉ là một hộp thuốc thôi mà, tại sao cô lại không được lấy chứ?



Trong lòng Chử Đồng cảm thấy không thoải mái vô cùng. Cô xoay người lại, nhìn bức tường trắng toát trong phòng làm việc, bước chân đang nhấc lên bất chợt bị đông cứng lại.



Bệnh viện, bác sĩ, Bàng Tô...



Cô cũng không biết tại sao cô lại đột ngột lôi Bàng Tô vào chuyện đó.



Nhưng cô lại bất chợt có suy nghĩ này. Trước đây cô bị Phó Thời Thiêm lừa gạt tới bệnh viện, chẳng phải cũng nhờ Bàng Tô ra tay cứu giúp sao?



Nói không chừng bệnh viện này cũng có liên quan. Sau khi Chử Đồng quay người lại lần nữa, “có phải nếu tôi muốn lấy thuốc này, còn phải xin phép người khác một câu hay không? Với ai vậy?”



“Giản phu nhân, ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải có ý này.”



Chử Đồng thu hồi tầm mắt, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc. Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, trong lòng lại bị nghẹn thành như vậy. Cô ngồi trên ghế ở bên ngoài, không muốn phải rời đi như vậy. Có một số việc lướt qua một lần trong đầu, cô liền cảm thấy sự suy đoán của mình càng ngày càng dễ dàng trở thành sự thật. Bởi vì bây giờ cô không thể tìm ra được một lý do nào hợp lý khiến cho bác sĩ không chịu cấp thuốc cho cô.



Trừ khi là có người đã dặn dò từ trước. Thuốc này nhất định phải giao đến tận tay Giản Trì Hoài.



Chử Đồng ngồi một lát, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, gọi cho Giản Trì Hoài.



Cách một hồi lâu sau, lúc này bên đầu kia mới nhấc máy, “alo.”



“Anh đang ở đâu vậy?”



“Vừa định trở về.”



“Ồ, em quên nói cho anh biết. Lúc ăn cơm, em nhận được điện thoại của bác sĩ, nói rằng anh nhờ ông ta kê những thuốc kia. Ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, báo anh tới bệnh viện một chuyến để lấy thuốc về.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom