Giản Trì Hoài nghe xong liền nói, “thế à? Được, anh sẽ lập tức qua đó.”
Chử Đồng nghe thấy giọng nói của người đàn ông mang theo thoải mái và an tâm, nhưng điều này cũng là bình thường. Nếu bác sĩ đã nói thuốc này bị hạn chế, thật vất vả mới có thể xuất ra được, đương nhiên có thể khiến cho Giản Trì Hoài an lòng không ít.
“Lúc ăn cơm em đang nghe điện thoại nên quên nói với anh. Bất quá em vừa khéo đi săn tin tức có chạy ngang qua bệnh viện...”
“Thế à? Vậy em đi lấy thuốc đi, anh cũng khỏi phải đi một chuyến.”
Chử Đồng nghe thấy anh nói câu này, đột nhiên thở phào một cái thật dài, giọng điệu cũng giương lên theo, “vâng.”
Cúp điện thoại, Chử Đồng cũng không đi vào phòng làm việc nữa. Cô biết coi như cô có dây dưa thêm, bác sĩ cũng sẽ không đưa thuốc cho cô. Qua gần mười phút sau, cô lại gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài một lần nữa. Người đàn ông cũng mới vừa rời khỏi công ty. Chử Đồng nghe thấy tiếng kèn xe hơi ầm ĩ trên đường, “ông xã.”
“Lấy được thuốc rồi à?”
“Bác sĩ không chịu đưa.”
" Nghĩa là sao? " Giản Trì Hoài hình như nghe không hiểu lắm ý nghĩa trong câu nói của cô. "
Chử Đồng ngồi trước cửa phòng làm việc của bác sĩ nói, “ông ta nói, nhất định phải tự mình giao tận tay cho anh, dù là em cũng không được. Em vẫn còn ở bệnh viện nè, anh đến đây đi, em chờ anh.”
“Ừ.” Giản Trì Hoài nói xong liền cúp điện thoại.
Chử Đồng đợi không bao lâu liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ đầu hành lang bên kia truyền tới. Cô ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đứng dậy. Giản Trì Hoài nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc, “bác sĩ đang ở trong đó?”
“Vâng.”
Giản Trì Hoài bước tới gõ nhẹ hai tiếng, sau đó mở cửa ra bước vào.
Bác sĩ vừa trông thấy anh, vô cùng lịch sự, mới vừa đứng lên, ánh mắt liếc qua liền trông thấy Chử Đồng đi theo sau lưng Giản Trì Hoài. Người đàn ông tiến tới mấy bước, “lấy được thuốc rồi?”
“Được rồi.” Bác sĩ mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chai thuốc.
Giản Trì Hoài nhận lấy, khuôn mặt lộ ra nét cười, “cám ơn.”
“Số thuốc này hẳn có thể dùng được một khoảng thời gian...”
“Bác sĩ Hồ, có đôi lúc công việc của tôi có thể sẽ hơi bận rộn. Nếu lần sau tôi không rảnh, vợ của tôi tới đây cũng y như nhau, như vậy cũng không cần làm phiền hai chúng tôi đều phải chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Lúc này vị thế của Giản Trì Hoài là người nhà của bệnh nhân, còn đối phương là bác sĩ, anh đương nhiên sẽ không hạ thấp vai trò của bác sĩ Hồ được, chỉ là ý tứ trong lời nói cũng đủ rõ ràng. Bác sĩ Hồ liếc mắt sang Chử Đồng, “Giản phu nhân, chuyện vừa rồi ngài đừng để trong lòng, đó cũng là do tôi quá cẩn thận, là thói quen nghề nghiệp. Dù sao chuyện này tôi cũng chỉ làm theo quy định mà thôi. Vì muốn giữ chén cơm của mình, tôi phải suy xét cho cẩn thận.”
Khoé miệng Chử Đồng cong lên nét cười nhàn nhạt, giọng nói bình thản, “tôi biết.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn chai thuốc trong tay, nói tiếng cám ơn, chuẩn bị rời đi. Chử Đồng vẫn không xoay người lại, sau đó làm như lơ đãng nói ra một câu, “bác sĩ Hồ chịu giúp một tay, thật là vô cùng cảm ơn. Ai cũng bảo quen biết được thêm một người thì dễ làm thêm một việc, xem ra là thật chứ không đùa.”
Giản Trì Hoài liếc mắt sang cô. Chử Đồng nói tạm biệt với bác sĩ Hồ, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Bước đi trên hành lang, Chử Đồng thản nhiên hỏi, “bác sĩ chủ trị của mẹ, có phải anh đã nhờ vả người quen không? Nếu không, rất nhiều chuyện nhất định sẽ không thể dễ dàng giải quyết được như vậy.”
“Lúc ấy người đưa mẹ đi cấp cứu là tài xế. Sau đó anh định đổi bệnh viện khác cho mẹ, nhưng thiết bị y tế và đội ngũ bác sĩ ở đây cũng không tệ...”
“Có người quen sao?” Chử Đồng lại hỏi lần nữa.
“Anh không tìm, nhưng anh cảm thấy hẳn là có người đang âm thầm giúp đỡ.”
“Âm thầm?” Chử Đồng không khỏi dừng lại bước chân, “tại sao lại âm thầm chứ?”
“Anh cũng không rõ, chỉ là trực giác mà thôi.”
Giản Trì Hoài nhấc chân lên bước về phía trước. Chử Đồng vẫn đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của anh, sau đó giả vờ làm ra vẻ thoải mái, “anh nói xem, có phải là Bàng Tô không?”
Giản Trì Hoài xoay người lại, “có thể,” anh hướng Chử Đồng vẫy vẫy tay, ý bảo cô bước tới. Chử Đồng ba hai bước đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài. Người đàn ông tiếp tục nói, “dưới tay Bàng Tô có bệnh viện, nói không chừng là do nể mặt em nên mới ưu ái chúng ta.”
“Cũng... Chỉ là suy đoán mà thôi,” Chử Đồng vươn tay khoác lên cánh tay của anh, “nếu thật sự là cô ấy, tại sao cô ấy lại không nói với em?”
“Bây giờ không có tâm tư để suy cái này đoán kia đâu,” Giản Trì Hoài nắm chặt chai thuốc trong tay, “nếu có thể có nhiều hơn một giây, anh cũng không muốn lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy, còn không bằng ở bên cạnh mẹ anh nhiều hơn.”
Chử Đồng liếc mắt nhìn sang gò má của Giản Trì Hoài. Vẻ mặt anh tự nhiên vô cùng, lòng của cô cũng liền lắng xuống.
Giản Trì Hoài nói cũng không sai. Anh cho rằng khả năng là Bàng Tô tương đối lớn, vì vậy mới nói như thế. Nhưng dù sao anh cũng không có chứng cứ gì chắc chắn, hơn nữa cũng không có tâm tư đi chứng minh cho rõ ràng.
Lúc Bàng Tô gọi điện thoại tới lần nữa, là hai ngày sau.
Lúc đó Chử Đồng đang chơi với Nguyệt Nguyệt. Khi thấy tên người gọi tới, cô ngây ngẩn nhìn chòng chọc mấy giây, sau đó mới nhấc máy, “alo?”
“Đồng Đồng.” Giọng nói của Bàng Tô từ bên trong truyền ra, “đang làm gì thế?”
“Đang chơi với con gái.”
“Cuối tuần rồi mà không đi thư giãn một chút sao?”
Chử Đồng thu hồi ánh mắt, “tôi ngược lại muốn nha.”
“Vậy buổi chiều cùng nhau đi dạo phố đi? Tôi mời cô uống trà chiều.”
Vẻ mặt Chử Đồng hơi đổi, sau đó nhẹ nhàng cười nói, “được.”
Cúp điện thoại, Chử Đồng ẵm Nguyệt Nguyệt rồi quay trở vào nhà. Cô bảo vú nuôi trông nom đứa bé. Bước vào phòng ngủ, cô ngồi xuống trước tấm gương trang điểm, nhìn ngắm chính mình trong gương. Đầu tóc buộc lên tuỳ tiện, quần áo cũng chọn loại rộng thùng thình để tiện ẵm em bé. Chử Đồng xoã tóc xuống, tiện tay chải vuốt, sau đó bắt đầu trang điểm từng bước một.
Trước khi ra ngoài, cô bước vào phòng treo quần áo. Trong này có không ít quần áo đều là do Giản Trì Hoài mua thêm cho cô, nhưng bình thường cô đi săn tin tức, cơ hội để mặc cũng không nhiều lắm.
Chử Đồng chọn một chiếc đầm vải len thấp ngực màu trắng ôm sát người, phối cùng một chiếc áo khoác ngắn màu vàng nhạt. Một đôi giày bốt cao quá đầu gối ôm lấy đôi chân mảnh khảnh của cô trông đẹp vô cùng. Màu son đỏ tím tô điểm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô tăng thêm mấy phần tươi trẻ. Cô lái xe ra cửa, hơn nữa rất nhanh liền chạy tới chỗ đã hẹn với Bàng Tô.
Bàng Tô ngồi trong đám người. Chiếc túi Channel phiên bản hạn chế đặt trên bàn trông vô cùng bắt mắt. Lúc cô ta ra ngoài hiển nhiên đã trang điểm ăn mặc rất tỉ mỉ. Chử Đồng sửa sang lại mái tóc, bước nhanh về phía trước, “Bàng Tô!”
Người phụ nữ mỉm cười, quay đầu lại. Lúc trông thấy Chử Đồng rõ ràng giật cả mình. Trông theo bóng dáng cô tới gần, Bàng Tô có cảm giác tròng mắt của mình tựa như đang bị vỡ ra, đau đến không chịu được. Chử Đồng kéo ghế ra ngồi vào đối diện cô ta, “chờ lâu chưa?”
Mái tóc dài bóng mượt của cô phủ ở sau lưng, làn da trắng nõn nà, gò má hơi ửng hồng, trang điểm lên, cả người xinh đẹp đến mức khiến cho người ta đứng nhìn ngây ngẩn không đành lòng dời mắt đi. Bàng Tô miễn cưỡng mấp máy cánh môi, “Đồng Đồng, hôm nay cô thật là đẹp nha.”
" Vậy còn cô? Cô ngày ngày đều xinh đẹp như vậy nha. " Chử Đồng nhìn chằm chằm Bàng Tô trước mặt."
Bàng Tô thu lại tầm mắt, “muốn uống chút gì không?”
“Trà lài đi, không muốn uống cà phê đâu.”
“Ừ.”
Bàng Tô chọn món trên thực đơn xong, ánh mắt rơi vào trên tay của Chử Đồng. Cô đang đeo chiếc nhẫn mà Giản Trì Hoài đã cầu hôn trong tiệc tất niên vừa rồi của Dịch Lục Soát. Hai tay Bàng Tô xếp lại, “gần đây cô thế nào? Thấy cô thật bận rộn.”
“Tôi phải chăm sóc con gái, nhất định không thể thường xuyên đi ra ngoài rồi.”
“Cũng đúng,” Một tay Bàng Tô chống cằm, “trong nhà tất cả đều ổn chứ?”
Chử Đồng giơ ngón tay vén một lọn tóc ra sau gáy, “cũng ổn.”
“Vậy thì tốt.” Bàng Tô bắt đầu trò chuyện với Chử Đồng về mấy đề tài vớ vẩn. Chử Đồng lại không có chút hào hứng nào. Đợi đến khi nhân viên phục vụ bưng trà lài tới, Chử Đồng bưng tách trà trong lòng bàn tay, “chồng tôi gần đây rất bận rộn, tiết dạy ở trường cũng ít đi. Còn cô thì sao? Vẫn còn đi học ở Thành Đại chứ?”
“Vẫn đang học.”
Một tay Chử Đồng chống gò má, trong lời nói mang theo ý vui đùa, ánh mắt lại khoá chặt nhìn chăm chú về phía Bàng Tô, “cô đấy, cũng thật biết tự tìm phiền phức cho mình. Trong tay đã có công ty, còn có bệnh viện, cô còn đi học những thứ kia làm gì? Tiết dạy của chồng tôi tôi cũng có lén lút chạy tới nghe giảng, khô khan, nhàm chán, nghe không hiểu. Nếu cô muốn học, cũng nên học theo mấy khoá có tâm hồn bay bổng một chút chứ.”
“Sau khi cô chân chính bước vào học sẽ cảm thấy đó là một môn học đầy kiến thức.” Bàng Tô kinh ngạc khi nghe Chử Đồng nói bốn chữ ‘khô khan nhàm chán’ kia. Cô cư nhiên lại dùng những từ ngữ như vậy để miêu tả tiết học của Giản Trì Hoài, thật là đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
“Quan trọng là cô cũng đâu có đi làm,” Chử Đồng làm ra vẻ vô cùng khó hiểu, “cô chỉ cần dựa vào bệnh viện là đủ rồi... Đúng rồi, nhắc đến bệnh viện mới nhớ, bệnh viện ung bướu chi nhánh Tây Thành, chẳng lẽ cũng là của cô?”
Tay Bàng Tô đang bưng ly cà phê chợt khựng lại, giương mắt lên nhìn cô. Sự kinh ngạc trong đáy mắt bị cô ta che giấu đi, “bệnh viện kia làm sao?”
“Bàng Tô, chúng ta là bạn bè. Lúc trước cô còn cứu tôi, tôi rất cảm kích. Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà.”
Chử Đồng hỏi tới vấn đề này, có một số việc, Bàng Tô nhất định không thể giấu giếm. Cô là phóng viên, có cái gì không thể điều tra ra được?
Cô ta nhẹ nhấp một hớp cà phê, trong đầu suy tính tìm lời thích hợp. Đợi đến sau khi đem ly cà phê đặt lại xuống bàn, khoé môi cô ta nhẹ vểnh lên, “đúng vậy, tôi cũng có cổ phần ở đó. Từ khi nào cô lại tò mò về chuyện của bệnh viện vậy? Chắc không phải là bệnh viện đó của tôi làm việc không đàng hoàng, bị cô theo dõi đấy chứ?”
Nếu Bàng Tô đã lựa chọn thẳng thắn, Chử Đồng cũng liền đi thẳng vào vấn đề, “vậy thuốc mà bây giờ mẹ chồng tôi đang uống, cũng là do cô giúp một tay mới lấy được đúng không?”
“Chuyện này cũng không coi là khó khăn gì cả, cô còn ngại với tôi ư?”
“Hai ngày trước tôi đến bệnh viện lấy thuốc, vị bác sĩ chủ trị kia lại nói phải giao tận tay cho Giản Trì Hoài mới được. Lúc đó tôi thật sự không thể hiểu nổi, bệnh viện còn có quy định này sao?”
Ngón tay Bàng Tô nhẹ vẽ theo thành tách cà phê. Một hồi lâu sau, lúc này cô ta mới lên tiếng, “Đồng Đồng, cô đừng hiểu lầm gì hết. Việc đã đến nước này, tôi cũng không giấu giếm nữa. Đến tột cùng mẹ chồng cô bị bệnh gì, cô có biết không?”
Chử Đồng nhìn chằm chằm Bàng Tô ngồi đối diện, cô gật đầu, “tôi đương nhiên là biết.”
“Tôi không chắc, cái gọi là biết trong lời nói của cô với hồ sơ bệnh án mà tôi tìm hiểu có giống nhau hay không. Tôi nghe bác sĩ chủ trị miêu tả, hình như là trong nhà họ Giản, người trao đổi với ông ấy về bệnh tình của bà chỉ có một mình Giản Trì Hoài. Vì vậy chúng tôi đều cho rằng, ngoại trừ chồng cô ra, người bên cạnh đều không hay biết gì.”
Bàn tay Chử Đồng vẫn đang bưng tách trà kia, chỉ là một hớp cũng không uống, “chồng tôi sẽ không bao giờ giấu giếm tôi chuyện gì, bệnh tình của mẹ chồng tôi, tôi rất rõ ràng.”
“Vậy thì tốt,” Sắc mặt Bàng Tô nhẹ nhõm hẳn, “tôi vốn là một người không thể giấu giếm được chuyện gì trong lòng. Trước đây tôi cứ cho là cô không biết, còn rất mâu thuẫn, suy nghĩ có nên nói cho cô biết hay không. Nhưng tôi lại cho rằng Giản Trì Hoài đang giấu giếm, tôi còn nghĩ, nếu thầy ấy đã có ý định giấu giếm, nhất định tất cả đều là vì muốn tốt cho mọi người mà thôi.”
Chử Đồng nghe xong những lời này, trong lòng càng dâng lên cảm giác không thoải mái. Tại sao chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, lại phải nhờ người khác che giấu giúp?
“Cô yên tâm đi, từ lúc mẹ chồng tôi có kết quả khám bệnh, anh ấy đã nói cho tôi biết ngay rồi.”
Bàng Tô nhẹ gật đầu, “bác sĩ chủ trị bên kia, ngay từ đầu chính là tôi đã dặn trước. Tôi chỉ sợ để người khác lấy thuốc, nếu như có ý nghi ngờ, lại đem thuốc đến bệnh viện khác hỏi thăm, vậy chuyện mẹ chồng cô bị bệnh gì sẽ không giấu giếm được nữa.”
Tầm mắt Chử Đồng vẫn khoá chặt Bàng Tô. Ánh mắt của cô ta vô cùng chân thành, trong lời nói cũng không hề có ý tứ giấu giếm. Cô làm sao có thể nói nên lời một câu trách móc hay bắt bẻ cô ta được đây?
Chử Đồng cười khẽ, “nói hay lắm. Buổi trà chiều này tôi mời, cám ơn cô đã giúp một tay.”
“Cô thật là đủ keo kiệt rồi. Một tách cà phê liền giải quyết xong chuyện của tôi?”
“Vậy cô cũng có thể trực tiếp nói với tôi mà, nói cô đang giúp chúng tôi một tay.”
Bàn tay nhỏ bé của Bàng Tô chống lên má, “chuyện này có gì hay mà nói. Gặp phải chuyện như vậy, chính bản thân hai người cũng đã hao tâm phí sức không hết. Tôi là bạn cô, lại là học trò của giáo sư Giản. Những chuyện này đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Tôi không muốn để cho hai người cảm thấy mắc nợ ân tình của tôi. Bây giờ việc cần làm nhất chính là dành thời gian ở bên cạnh người bệnh nhiều hơn một chút. Huống chi tôi làm những việc này cũng không phải vì muốn hai người nhớ đến tôi.”
Cô ta đã nói đến nước này, Chử Đồng ngược lại không biết nên nói thêm điều gì nữa.
Bàng Tô dựa vào lưng ghế phía sau, “hôm nay đồng ý cùng tôi đi ra ngoài dạo phố, không phải bởi vì chuyện này đấy chứ?”
Chử Đồng tựa như đang đeo mặt nạ, đem toàn bộ tâm tình giấu giếm hết, “sao có thể chứ. Chỉ là ở nhà buồn bực đến mức làm gì cũng hỏng bét, nghĩ muốn đi ra ngoài thư giãn một chút.”
Lời giải thích của Bàng Tô, cô cũng đã nghe xong rồi, không thể chê vào đâu được, thật là hoàn hảo không một chút sơ suất nào. Nói cho cùng cũng chính là vì suy tính cho cô.
“Vậy thì thật là tốt nha, buổi chiều cùng nhau đi mua một ít quần áo đi?”
“Được,” Chử Đồng thuận miệng gật đầu đồng ý, “sau này nếu ở bệnh viện có chuyện gì, trực tiếp nói với tôi đi. Dù sao chồng tôi có chuyện gì cũng đều không dối gạt tôi đâu. Tôi cũng muốn chia sẻ một chút với anh ấy mà. Thấy anh ấy như vậy, lòng tôi đau lắm.”
“Được, cô cũng đừng quá vất vả, chú ý thân thể của mình.”
Chử Đồng nhẹ gật đầu. Cô tự hỏi, có phải giác quan thứ sáu của mình có vấn đề gì rồi không?
Trước đây, bất kể là Lâu Mộc Ngôn hay là Trần Lộ, hễ là kẻ có ý đồ mờ ám với Giản Trì Hoài, cô đều có thể cảm giác được. Sau khi lên tiếng thử dò xét hoặc cảnh cáo, chẳng phải kẻ nào cũng đều lộ tẩy ngay lập tức sao?
Thế nhưng Bàng Tô hiển nhiên không phải là người như thế. Khi Chử Đồng nói đến câu ‘thấy Giản Trì Hoài như vậy, cô sẽ đau lòng’, coi như là người nguỵ trang khá hơn nữa, cũng sẽ giả vờ hỏi mấy câu về tình trạng của Giản Trì Hoài chứ? Nhưng điều Bàng Tô quan tâm ngược lại chính là cô.
Ngón tay Chử Đồng đang chống gò má khẽ nhúc nhích. Bàng Tô nhìn chằm chằm gương mặt này. Cô ta không thể không thừa nhận, Chử Đồng so với cô ta trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn. Trên người cô trong lúc lơ đãng lại tản mát ra sự tươi đẹp, những thứ đó cô ta đều không có.
“Cô và giáo sư Giản thật đúng là một đôi. Cô nói xem tôi có nên đổi cách xưng hô hay không, gọi cô một tiếng sư mẫu nhỉ?”
Chử Đồng không nhịn được liếc cô ta một cái, “cô cũng đừng gọi tôi già như vậy.”
“Được rồi, lúc này cũng mấy giờ rồi, tôi còn muốn đi mua quần áo đấy, đi thôi.” Bàng Tô cầm túi ở trên bàn lên, tay còn lại kéo Chử Đồng đứng dậy.
Nhà họ Phó.
Màn đêm buông xuống, trong ngôi biệt thự thỉnh thoảng lại truyền tới mấy trận tiếng khóc của trẻ con.
Giản Bảo Bảo vẫn còn khóc lóc ầm ĩ, chỉ là so ngày đầu tiên lúc mới tới, dáng vẻ này vẫn còn đỡ hơn một chút.
Phó Thời Thiêm lái xe trở về, vênh váo nháy đèn. Quang cảnh trước cổng ngôi biệt thự hiện lên rõ ràng sáng sủa, theo chuyển động lăn của bánh xe, tựa như đèn pha chiếu sáng, chao trái lượn phải. Một bóng người bất chợt xuất hiện trong mắt anh, đợi đến khi Phó Thời Thiêm muốn nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa rồi.
Người đàn ông không khỏi đạp thắng. Chiếc xe dừng lại ở cổng không chạy vào tiếp. Anh đẩy cửa xe ra bước xuống, đi về phía trước mấy bước.
Anh nghe thấy có tiếng bước chân chuyển động. Phó Thời Thiêm sải bước đi tới, “ai!”
Xung quanh, một chút động tĩnh cũng không có. Đôi mắt Phó Thời Thiêm nheo lại. “Đừng để tôi gọi bảo vệ tới.”
Sau bụi cây thâm thấp, một bóng người chậm chạp đứng dậy. Phó Thời Thiêm bình tĩnh nhìn kỹ, lại là Tống Duy, “tại sao cô lại ở đây?”
Tống Duy cắn chặt cánh môi không nói lời nào. Chân mày Phó Thời Thiêm cau lại, “khi nào thì bắt đầu biến thành người câm rồi?”
“Anh không nghe thấy con gái đang khóc sao?”
Đầu Phó Thời Thiêm lại đau đớn từng trận này đến trận khác, “đương nhiên tôi có thể nghe được.”
“Anh có mời nhiều vú nuôi hơn nữa cho con bé cũng vô ích thôi.”
Phó Thời Thiêm hướng cô quét mắt, “chuyện của con gái, không cần cô quan tâm.”
Tống Duy trông thấy anh xoay người định rời đi, cô vội vàng nhảy ra từ trong bụi cây, “chờ một chút, để cho tôi vào gặp mặt con bé một lần đi.”
“Giữa cô và con bé không có liên quan gì với nhau cả.” Phó Thời Thiêm nói xong, quay trở vào trong xe. Tống Duy trông thấy cổng sắt trước mặt đang từ từ mở ra. Phó Thời Thiêm lái xe chạy vào. Cô nhắm ngay khe hở, nhấc hai chân lên chạy thật nhanh lách vào trong. Phó Thời Thiêm chỉ thấy được một cái bóng lướt qua. Anh hạ cửa sổ xe xuống, thấy Tống Duy đã chạy vào tới cửa chính.
Cửa không khóa, Tống Duy liền trực tiếp bước vào. Tiếng khóc của Giản Bảo Bảo vẫn vang vọng bên tai không dứt. Cô bước nhanh vào trong phòng khách. Vú nuôi ngẩng đầu lên nhìn cô, “cô, cô là ai?”
“Tôi là mẹ của đứa bé.”
Vú nuôi ‘ồ’ một tiếng, cho rằng Tống Duy được Phó Thời Thiêm mời về, vội vàng đứng dậy nói, “tiểu thư hôm nay ban ngày vẫn còn đỡ, chỉ là mới vừa rồi lại vô duyên vô cớ khóc ầm lên.”
Tống Duy không kịp quay lại nhìn thử xem Phó Thời Thiêm ở sau lưng có đuổi theo hay không. Vẻ mặt cô sốt ruột nôn nóng giơ tay ra, “nào, để tôi ẵm.”
“Vâng.” Vú nuôi không chút do dự, liền đem đứa bé giao cho cô.
Tống Duy giơ tay nhận lấy bé con, hai tay dùng sức ôm chặt thân thể mềm mại. Trong lúc nhất thời, nỗi xót xa trong lòng kích động toàn bộ các tế bào trong cơ thể, chóp mũi chua xót đến khó chịu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Phó Thời Thiêm cũng rảo bước tiến vào. Tống Duy hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Bảo Bảo, “cục cưng, là mẹ nè, mẹ yêu con lắm.”
Giản Bảo Bảo nhìn cô. Tống Duy vội vàng lau mắt, cô chỉ chỉ vào mặt của mình, “nhìn nè, mẹ làm mặt xấu cho con xem nha.”
Cô làm mặt quỷ. Tiếng khóc của Giản Bảo Bảo từ từ dừng lại, tò mò nhìn chằm chằm cô. Tống Duy ôm bé đi tới đi lui trong phòng khách. Phó Thời Thiêm vừa định hỏi, tại sao lại đưa con cho cô, lại nghe thấy vú nuôi vui vẻ nói, “Phó tiên sinh ngài nhìn xem. Sợi dây liên kết giữa mẹ con ruột thịt với nhau vĩnh viễn không thể cắt rời được. Con bé chỉ thích mẹ của mình thôi.”
Lời nói của Phó Thời Thiêm vừa đến nơi cổ họng, chỉ có thể nuốt trở lại.
Tống Duy trò chuyện với Giản Bảo Bảo, giọng nói dịu dàng kéo dài, không ngừng gật đầu mỉm cười, làm như mình cũng trở thành trẻ con. Rất nhanh, khóe miệng Giản Bảo Bảo vểnh lên, cư nhiên toét miệng cười.
Phó Thời Thiêm cảm thấy rất thần kỳ. Đứa bé này từ khi về đây đến nay, trừ khóc ra chính là ăn rồi ngủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bé cười. Bé đối với Phó Thời Thiêm hoàn toàn coi như người xa lạ. Thế nhưng theo lý thuyết, Tống Duy cũng nên là người xa lạ chứ? Bé dựa vào cái gì mà cười với cô đây?
Phó Thời Thiêm đi tới ghế sa lon trước mặt. Tống Duy tựa trán mình vào con gái. Người đàn ông liếc nhìn, “sau một thời gian dài, con bé tự nhiên sẽ quen thôi. Rôtd cuộc cũng chỉ là trẻ con, từ từ, nó sẽ đem ký ức một năm kia ở nhà họ Giản, toàn bộ đều quên hết.”
“Ừ, đứa bé có thể quên mất, bản thân anh thì quên được sao?”
Phó Thời Thiêm cười lạnh, “ý cô nói tôi không thể quên được chuyện gì? Vậy đối với chuyện gì cô cảm thấy chưa thoả mãn, đến nay vẫn khó mà quên được?”
Tống Duy ôm chặt đứa bé trong tay, “tư tưởng của anh xấu xa, từ trước đến giờ tôi đều biết, nhưng tôi muốn thường xuyên được thấy mặt con gái, việc này cũng không sai chứ?”
“Tối nay có thể cho cô thấy.”
Tống Duy cũng không thèm để ý những chuyện này nữa, hai cánh tay đang ẵm con gái của cô run rẩy. Cô thật sự quá kích động. Lần đầu tiên và duy nhất từ khi ra đời đến nay, thì ra ôm con của mình lại là một chuyện hạnh phúc đến như vậy.
Trung tâm thương mại Tây Thành.
Đi dạo một chút sau 12 giờ trưa, hai người đều mệt mỏi rã rời. Bàng Tô vốn muốn rủ Chử Đồng cùng đi ăn tối, nhưng Chử Đồng nói trong nhà có con nhỏ không yên tâm, liền từ chối. Lái xe trở về Bán Đảo Hào Môn, lúc này cởi đôi giày bốt ra thật phiền phức, cô mệt đến mức không thèm đổi giày, trực tiếp bước vào trong nhà.
Giản Trì Hoài và Nguyệt Nguyệt đang ngồi trước bàn ăn cơm tối. Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên liếc nhìn cô. Đôi mắt hẹp dài nheo lại, thần sắc trên mặt vẫn không hề biến đổi gì. Chử Đồng liếc nhìn chính bản thân mình, đột nhiên cảm thấy không ổn, màu sắc trang phục tươi đẹp mà rực rỡ như vậy. Bây giờ Tưởng Linh Thục đang bệnh nặng, cô lại ăn mặc thành thế này, cô thật sự là thiếu suy nghĩ rồi. Bàn tay Chử Đồng rơi xuống cúc áo, mới vừa cởi ra một hạt nút, liền bị Giản Trì Hoài đè lại bàn tay, “Làm gì vậy?”
“Em, em ăn mặc như vậy không thích hợp, để em cởi ra.”
“Sao có thể không thích hợp?” Giản Trì Hoài vươn tay vòng qua hông của cô, kéo lại gần mình, “rất đẹp mắt, anh rất thích ngắm nhìn em mặc như vậy.”
“Thế nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết. Suốt ngày bị đè nén không chịu nổi, lúc mới nhìn thấy em ăn mặc trang điểm như thế này, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.”
Chử Đồng nâng tay lên, giơ tay ôm lấy đầu Giản Trì Hoài, “em trang điểm như vậy, vốn là có ý đồ không trong sáng. Em đi thăm dò Bàng Tô đấy.”
Giản Trì Hoài nghe thấy từ này, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Thăm dò cô ta cái gì?”
Chử Đồng bày ra một bộ dáng làm như hoàn toàn đang nói đùa, “Thăm dò xem có phải cô ta đang để ý đến chồng em hay không.”
Bình luận facebook