• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 137

Bước ra khỏi nhà hàng, Giản Trì Hoài đang đứng chờ cô ở bên ngoài. Chử Đồng sải bước tiến tới, “ba đâu rồi?”



Giản Trì Hoài liếc mắt vào trong xe. Chử Đồng thấy Giản Thiên Thừa đang ngồi ở chỗ phía sau xe. Giản Trì Hoài giúp cô kéo cửa chỗ phụ lái ra. “Đi thôi.”



Hai người ngồi vào trong xe. Giản Thiên Thừa không nói lời nào. Bầu không khí trong xe ngưng trọng nặng nề, quỷ dị vô cùng. Chử Đồng nghĩ đến những lời mới vừa rồi của Ôn Kiều, lồng ngực dường như bị thứ gì đó làm tắc nghẹn. Bệnh tình của Tưởng Linh Thục, trừ người nhà ra, ai cũng không biết. Ngay cả Giản Lệ Đề cũng phải giấu giếm, nói gì đến bà ta?



Giọng điệu của bà ta đắc ý như vậy, nhất định Giản Thiên Thừa đã nói qua cái gì rồi, hoặc đã hứa hẹn gì đó với bà ta.



Chẳng lẽ vợ cả ở nhà chịu đủ mọi hành hạ đau đớn của căn bệnh, ông ta nhìn mà không đau lòng, lại còn tính toán muốn đón tiểu tam nghênh cưới vào cửa nữa sao? Sắc mặt Chử Đồng hết sức khó coi, đôi môi mím chặt lại. Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, “sao vậy?”



Giản Thiên Thừa vẫn còn đang ở trên xe. Dù sao cũng là bố chồng, Chử Đồng khó mà nói được gì, chỉ có thể lắc đầu, miễn cưỡng nói, “không có gì.”



Giản Trì Hoài lái xe chạy về phía trước, đến một nơi khá yên tĩnh, anh đem xe dừng hẳn lại.



Giản Thiên Thừa hướng ra ngoài cửa sổ liếc nhìn, vặn chân mày, dẫn đầu mở miệng, “chuyện hôm nay, bây giờ ba cũng không có gì để giải thích. Từ sau khi kết thúc lần trước đến nay, bọn ba cũng chưa từng gặp mặt. Hôm nay là lần đầu tiên, ba cũng chỉ là nể nang giao tình trước đây mà thôi.”



“Bà ta và ba có thể có cái giao tình gì?” Giản Trì Hoài quay người lại, ánh mắt hung hăng nhìn chòng chọc về phía Giản Thiên Thừa, “đến mức ba phải vứt bỏ người vợ đang bệnh nặng qua một bên, đặc biệt tới đó một chuyến như vậy sao?”



“Trì Hoài, tốt xấu gì ba cũng là ba của con!”



“Nhưng ba không có tư thế của một người làm cha nên có!”



Chử Đồng ngồi bên cạnh, không dám nói chen vào. Cô nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Giản Trì Hoài. Anh từ trước đến giờ luôn là một người có thể khống chế được tâm tình của mình. Thế nhunge khi rơi vào hoàn cảnh này, cho dù là thần thánh cũng sẽ không thể nhẫn nhịn được nữa.



Giản Thiên Thừa cuối cùng cũng không tranh cãi nữa, “trở về đi thôi, ba nói với mẹ con chỉ đi ra ngoài một lát. Ba hứa với con, từ nay về sau ba sẽ không gặp Ôn Kiều nữa.”



Giản Trì Hoài cố gắng kìm nén, một hồi lâu sau mới phát động cơ rời đi.



Về đến nhà, Giản Thiên Thừa không chịu nổi bầu không khí trong xe, đẩy cửa ra bước xuống. Chử Đồng nhìn theo bóng dáng của ông, “anh tin tưởng lời ba nói sao?”



“Em cảm thấy thế nào?”



Chử Đồng thu hồi tầm mắt, ánh mắt chạm đến Giản Trì Hoài, “em không dám nói.”



“Tại sao? Em sợ khi em nói ra sự thật, ông ấy là ba của anh, anh sẽ mất hứng.”



“Em thật sự không tin.”



Giản Trì Hoài cởi dây an toàn ra. Chử Đồng thấy anh định bước xuống, cô kéo lại bàn tay của anh, “ông xã.” Cô tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Giản Trì Hoài quay đầu lại nhìn cô, “sao vậy?”



“Mới vừa rồi sau khi anh và ba rời đi, em lời qua tiếng lại với Ôn Kiều. Bà ta nói bà ta biết mẹ bị bệnh, hơn nữa bà ta còn đang chờ mấy tháng sau, bước chân vào nhà họ Giản.”



Chử Đồng biết những lời này rất tàn nhẫn, nhưng cô cũng không thể không nói ra.



Cả khuôn mặt của Giản Trì Hoài đều bị bao phủ trong tăm tối. Tròn mắt tràn ngập oán hận và tức giận, tựa như một con thú dữ điên cuồng mất kiểm soát đột nhiên xông ra. Trong đáy mắt anh hiện đầy tổn thương, đau đớn. Chử Đồng thấy vậy, vội vàng tiến tới ôm lấy cổ của anh, “ông xã, đừng như vậy.”



Hai tay Giản Trì Hoài bấm vào hông của cô. Trong lòng anh đã quá rõ ràng. Nếu không phải Giản Thiên Thừa đã nói qua, Ôn Kiều làm sao có thể biết được chứ?



“Em đã dạy dỗ bà ta rồi.” Chử Đồng nhẹ nhàng nói.



Giản Trì Hoài cười lạnh, giọng nói lạnh lùng vô cùng, “có anh ở đây một ngày, bà ta vĩnh viễn đừng nghĩ bước vào được. Coi như đứng trước cửa nhìn lấm lét cũng không có phần của bà ta đâu!”



“Đúng vậy.”



Hai người ổn định lại tâm tình rồi mới bước vào trong nhà. Tưởng Linh Thục ngồi trên ghế sa lon, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, đang nói gì đó với Giản Thiên Thừa. Trông thấy đôi vợ chồng trẻ, bà vui vẻ ngoắc tay, “các con đã tới rồi à, lại đây.”



Giản Trì Hoài và Chử Đồng cùng sánh vai bước tới. Vẻ mặt Giản Thiên Thừa đã sớm khôi phục lại như bình thường. Tưởng Linh Thục ra hiệu bảo Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh mình, “xem một chút đi, tại sao sắc mặt con trai mẹ lại kém như vậy?”



“Có sao?” Giản Trì Hoài sờ sờ mặt của mình.



“Con có hay không, mẹ liếc mắt một cái liền nhìn ra được ngay.”



Giản Thiên Thừa ngồi bên bên cạnh, một chữ cũng không nói. Tưởng Linh Thục lại nhìn sang Chử Đồng, “con cũng vậy. Tròn khoảng thời gian mẹ ngã bệnh, lo lắng cái này cái kia, gầy đi rồi.”



“Mẹ, gầy thì tốt, khỏi cần giảm cân.”



Tưởng Linh Thục mỉm cười nhẹ gật đầu. Giản Thiên Thừa đứng dậy đi lên lầu hai. Tưởng Linh Thục nhìn Chử Đồng, “Lệ Đề vẫn còn đang ở trên lầu vẽ vời đấy. Hôm qua nó mới hoàn thành xong một tác phẩm, nói là muốn cho con xem thử.”



“Thật sao?” Chử Đồng lập tức đứng dậy, “vậy để con đi lên xem thử.”



Giản Trì Hoài nhìn theo bóng dáng của cô bước lên lầu hai, lúc này mới thu hồi tầm mắt, “mẹ, mẹ viện cớ để chi Chử Đồng rời đi, có chuyện gì không?”



“Con đấy... Mặt mũi thông minh đầu óc khôn lanh,” Tưởng Linh Thục đối với con trai của mình, cũng không quanh co lòng vòng, “mẹ cảm thấy con gần đây có tâm sự.”



“Đâu có tâm sự gì?”



Tưởng Linh Thục khẽ thở dài, “còn nhớ lúc mẹ đang nằm viện, những chậu bông kia được mang tới phòng bệnh không?”



“Làm sao không nhớ rõ được chứ.”



“Mẹ cứ cho là đó là của Chử Đồng mang tới, con cũng nói là do nó đưa. Nhưng sau đó khi nó tới bệnh viện, mẹ thấy nó cứ nhìn chằm chằm những chậu bông kia đến ngẩn người, còn nhìn qua giỏ trái cây trên tủ đầu giường nữa. Mẹ liền biết được, những thứ đó không phải do nó đưa tới.”



Giản Trì Hoài không thể không bội phục Tưởng Linh Thục. Chẳng lẽ đây chính là đôi mắt hỏa nhãn kim tinh (mắt nhìn yêu quái của Tôn Ngộ Không) trong truyền thuyết sao?



Chỉ là nếu thật sự bà có lực quan sát tinh tế như vậy, cuộc tình vụng trộm của Ôn Kiều và Giản Thiên Thừa, có phải đã bị bà phát hiện ra từ sớm rồi chăng?



Chuyện đã đến nước này, hơn nữa Tưởng Linh Thục đã bệnh như vậy, Giản Trì Hoài đâu còn có thể tiếp tục lừa gạt bà nữa. Anh thành thật xác nhận, “đúng vậy, những thứ kia quả thật không phải do Chử Đồng mang tới.”



“Vậy là ai?” Ngay sau đó Tưởng Linh Thục liền hỏi lại.



“Có thể là một học trò của con. Bệnh viện kia, vừa khéo là của cô ta.”



“Học trò? Mấy học trò?” Tưởng Linh Thục đuổi cùng giết tận không buông tha.



“Mẹ, những chuyện đó đều không quan trọng...”



Tưởng Linh Thục đột ngột một phát đè lại cổ tay Giản Trì Hoài, “Trì Hoài, gần đây con tâm thần không yên, có phải cũng bởi vì chuyện này hay không?”



Giản Trì Hoài hiểu được ý tứ của Tưởng Linh Thục, nhưng anh lại không thể nói ra. Điều thật sự khiến anh ưu phiền vô cùng, chính là bệnh của bà. “Mẹ, người ta chẳng qua chỉ tặng vài chậu bông mà thôi, mẹ đừng suy nghĩ lung tung.”



“Đàn ông ngoại tình, chính là xuất phát từ những chuyện nhỏ nhặt tích tụ lại mà thành. Trì Hoài, mặc dù ngay từ đầu Chử Đồng không phải là đứa con dâu lý tưởng trong lòng mẹ. Nhưng mà, các con cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Hơn nữa bây giờ, mẹ thật sự thích nó.”



“Mẹ thích cô ấy?” Giản Trì Hoài hỏi.



“Làm sao có thể không thích? Mẹ rất lo lắng con sẽ dẫm lên vết xe đổ của ba con.” Những tổn thương mà Tưởng Linh Thục phải gánh chịu từ khi kết hôn đến nay, bất kỳ kẻ nào cũng không thể cảm nhận được. “Nếu đã kết hôn, nhất định phải chịu trách nhiệm với một nửa kia của mình, đừng bao giờ đem tới đau thương và nước mắt cho người bên gối của mình.”



“Mẹ, mẹ cảm thấy con giống với loại người như vậy sao?”



Tưởng Linh Thục lắc lắc đầu, “không giống. Nhưng mà... Bây giờ có rất nhiều phụ nữ, cô ta để ý tới một trong số những người đàn ông, có lẽ không phải vì tiền bạc, không phải vì thân phận hay ngoại hình, chỉ vì cảm giác tranh giành thật sự rất kích thích...”



“Mẹ,” Giản Trì Hoài cắt đứt lời của bà, kéo tay của bà nhét vào trong lòng bàn tay của mình, sau đó từ từ bao bọc lại, “đời này, con chỉ yêu nhất bốn người phụ nữ: Mẹ của con, em gái của con, vợ con của con. Kẻ đã gây ra tổn thương sâu đậm cho mẹ... Bất kể là Ôn Kiều, hay là những người giống như Ôn Kiều, con làm sao có thể yêu thích nổi? Con đối với loại người này căm hận đến tận xương tuỷ, hơn nữa cả đời cũng sẽ không bao giờ đụng vào.”



Tưởng Linh Thục tựa như vừa được uống một viên thuốc an thần, hướng Giản Trì Hoài cười cười, “con trai của mẹ, trong lòng mẹ rõ ràng nhất.”



“Không phải mới vừa rồi mẹ còn nghi ngờ con sao?”



“Mẹ chỉ là sợ lòng con chưa đủ vững vàng...”



Giản Trì Hoài vỗ vỗ mu bàn tay của anh, “đối với con, mẹ vĩnh viễn không cần phải hao phí một chút xíu tâm tư nào cả. Mẹ, trong lòng con tựa như một cán cân, nghiêng về bên nào sẽ mất đi thăng bằng, tự bản thân con đã rõ ràng.”



“Ừ, mẹ không cần phải lo lắng về con.” Thần sắc trên mặt Tưởng Linh Thục tự nhiên khiến cho người ta rất thoải mái. Giản Trì Hoài đỡ bà ngồi xuống, “hai ngày nay, còn nhức đầu nữa không?”



“Đúng rồi, mới vừa rồi mẹ còn muốn nói, những thuốc kia thật hữu dụng, đầu của mẹ hầu như không bị đau nữa. Thỉnh thoảng có một hai lần đau đến mức không chịu nổi, uống xong một viên là hết ngay.”



“Trước khi làm giải phẫu, sẽ phải hội chẩn một lần, thời gian đã ấn định rồi, chính là thứ năm tuần này.”



Tưởng Linh Thục sờ sờ đầu của mình, “thế à? Tốt quá, mẹ ngược lại hy vọng hôm nay có thể làm liền luôn, càng nhanh càng tốt.”



Giản Trì Hoài nhẹ nắm lấy đầu vai của bà, “mẹ, mẹ có từng nghĩ qua muốn đi đâu du lịch không? Chờ sau khi mẹ khỏi bệnh rồi, con sẽ dẫn mẹ đi.”



“Mẹ muốn đi Tô Châu.”



“Tô Châu?” Giản Trì Hoài rũ mắt xuống nhìn bà, “không muốn đi nước ngoài sao? Ngắm cảnh biển...”



“Mẹ muốn đi thăm phố cổ Tô Châu, mua vài sợi dây chuyền trân châu, lựa vài món đồ thủ công tơ tằm, hoặc có thể hồi tưởng lại thời thanh xuân, mặc đồ cổ trang chụp hình trong quán ven hồ, đứng ở đó...” Tưởng Linh Thục nói xong lời cuối cùng, cười bẽn lẽn.



Dường như, vào giờ phút này bà đang đứng dưới một mái hiên cổ kính đẹp đẽ, mưa phùn mờ ảo, con thuyền lơ đãng trôi trên mặt hồ...



Giản Trì Hoài quay mặt sang một bên, tầm mắt cũng có chút mông lung.



Nếu như, nếu như cuộc giải phẫu này có thể thành công, có thể kéo dài được sinh mạng của bà, đừng nói là một Tô Châu, coi như toàn bộ thế giới anh cũng nguyện ý đi cùng bà.



Trong lòng Giản Trì Hoài chợt dâng lên một nỗi bi thương khó có thể cầm giữ được. Vừa khéo lúc này, Chử Đồng từ trên lầu bước xuống, dời đi sự chú ý của Tưởng Linh Thục.



Hai người ở lại nhà họ Giản với Tưởng Linh Thục một buổi chiều, sau khi ăn cơm tối xong mới rời đi.



Ngồi trên xe, Chử Đồng vẫn tỏ vẻ lo lắng, “mặc dù chúng ta đều có ý gạt mẹ, nhưng tình trạng thân thể của mẹ càng ngày càng kém, huống chi trước đây Ôn Kiều còn từng gửi cho mẹ hình chụp chung của bà ta với ba. Anh nói xem, bà ta có thể bổn cũ soạn lại hay không?”





“Sau lần đó, bà ta cũng đã chịu khổ không ít. Ba anh cũng vô cùng chán ghét bà ta hành động như vậy. Việc này, anh tin rằng bà ta sẽ không ngu xuẩn đến mức lặp lại lần thứ hai. Cũng có thể, ba anh đã nói qua, bảo bà ta cố gắng nhẫn nhịn. Bây giờ, bà ta chỉ cần chờ đợi là được rồi, gây chuyện đối với bà ta không có lợi.”



“Nếu bà ta có thể nhẫn nại được, vậy thì tốt. Vào lúc này mẹ sẽ không thể chịu nổi bất kỳ kích thích nào đâu.”



Những chuyện còn lại để sau này giải quyết đi. Chỉ một Ôn Kiều cũng không gây ra được chuyện gì to tát.



Thứ sáu, Chử Đồng theo Giản Trì Hoài đi tới nhà họ Giản, cùng Giản Thiên Thừa đưa Tưởng Linh Thục đến bệnh viện.



Sau một loạt các bước kiểm tra rườm rà mà vô cùng cẩn thận, Tưởng Linh Thục được đẩy ra ngoài. Giản Thiên Thừa đang chờ trong khu nghỉ ngơi cũng đi theo bà.



Giản Trì Hoài đầy vẻ nghiêm túc từ trong phòng làm việc của bác sĩ đi ra. Chử Đồng bước nhanh về phía trước, đè thấp giọng nói, “sao rồi?”



“Còn phải chờ kết quả.”



“Vậy chúng ta đưa mẹ về nhà trước nhé.” Chử Đồng mới vừa khoác qua cánh tay của anh, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Cô lôi ra từ trong túi xách. Trông thấy Bàng Tô gọi tới, cô giật mình, vội vàng bắt máy, “alo?”



“Đồng Đồng, cô đang ở bệnh viện sao?”



“Đang ở đây nè.”



“Cái đó...” Bàng Tô muốn nói lại thôi, “cô hẳn đang đi cùng giáo sư Giản rồi. Nếu đã vậy, trưa nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi?”



“Có chuyện gì không?”



“Có một số việc, tôi muốn nói trực tiếp với hai người.”



Dự cảm xấu trong lòng Chử Đồng càng dâng lên mãnh liệt, “được.”



Cúp máy xong, cô đem ý định của Bàng Tô nói cho Giản Trì Hoài nghe. Người đàn ông cũng không nói gì. Anh bước tới trước đỡ Tưởng Linh Thục đứng dậy, “mẹ, con đưa mẹ về nhà nhé? Một lát nữa, con và Chử Đồng còn có hẹn ăn cơm với người ta.”



“Ừ.”



Đưa Tưởng Linh Thục trở về xong, hai người chạy tới chỗ hẹn với Bàng Tô. Nhân viên phục vụ đưa bọn họ vào phòng bao. Trong phòng bao không chỉ có một mình Bàng Tô, còn có toàn bộ đội ngũ y bác sĩ đã tham gia hội chẩn hôm nay.



Sắc mặt Giản Trì Hoài không khỏi lạnh lẽo. Bàng Tô bảo bọn họ ngồi xuống. Cô ta còn đặc biệt giữ lại một chỗ ngồi cho Chử Đồng, mời cô ngồi xuống bên cạnh mình.



Bầu không khí trên bàn hoàn toàn không hề thoải mái. Trong toàn bộ quá trình Giản Trì Hoài đều dùng tiếng Anh để trao đổi với đối phương. Bàng Tô cũng nghiêm túc lắng nghe. Tiếng Anh của Chử Đồng không được tốt lắm, vì vậy phải cố hết sức để nghe hiểu. Chân mày Bàng Tô vặn lại thật chặt. Thấy gương mặt ngơ ngác của Chử Đồng, cô ta không khỏi lên tiếng giải thích, “mẹ chồng của cô, có khả năng không thể giải phẫu được.”



“Tại sao?”



“Khối u trong đầu của bà ấy đã có tình trạng di căn. Vị trí bây giờ vô cùng không tốt, hầu như là không thể nào đụng vào được...”



Hô hấp của Chử Đồng đột nhiên bị người ta đè ngược lại một phát. Đây là tia hy vọng cuối cùng của Giản Trì Hoài, nhưng bây giờ, lại nhanh chóng vụt tắt như vậy sao?



Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ nóng nảy của Giản Trì Hoài, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe mọi người trao đổi.



Một hồi lâu sau, cuộc nói chuyện mới kết thúc. Bàng Tô đứng dậy đi cùng bọn họ. Sau khi vội vàng nói hẹn gặp lại với Chử Đồng, cô ta liền rời đi ngay.



Chử Đồng thấy Giản Trì Hoài vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Bữa cơm này, hai người đều một hớp cũng không động. Chử Đồng đứng dậy đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài, “có phải không thể phẫu thuật được không?”



“Người ta nói tỷ lệ thành công, ngay cả một phần trăm cũng không tới.”



Chử Đồng nắm chặt bàn tay, “tại sao lại như vậy?”



Không phải cô đang hỏi ngược lại, bởi vì không ai có thể cho cô câu trả lời, chỉ là cô muốn không hiểu mà thôi.



Giản Trì Hoài thở ra một hơi thật dài, “ý của họ là đừng làm giải phẫu nữa, hầu như sẽ không có cơ hội thành công, còn nói... Bảo anh lúc này hãy quý trọng thời gian, mẹ anh nhiều lắm chỉ còn có thể chống đỡ được ba tháng.”



Chử Đồng há hốc mồm, mắt hạnh trợn tròn. Ba tháng ư? Đừng nói là ba tháng, coi như là ba năm, thời gian này cũng chỉ là một cái nháy mắt. Quý trọng? Còn kịp sao?



“Chúng ta đi về trước đi.” Chử Đồng nhẹ ấn xuống đầu vai người đàn ông.



Lúc trở về Bán Đảo Hào Môn, không nghĩ tới Tưởng Linh Thục lại ở đó. Buổi sáng làm xong kiểm tra, ăn cơm xong, bà đã tới rồi, còn mua cho Nguyệt Nguyệt một đống đồ chơi và quần áo tã lót.



Bà đang ngồi trên ghế sa lon chơi với Nguyệt Nguyệt, dáng người nghiêng nghiêng rơi vào trong mắt hai người. Bộ sườn xám trên người rộng thùng thình một cách rõ ràng. Từ góc độ này nhìn lại, trải qua một cơn bệnh nặng, đến nay Tưởng Linh Thục đã gầy đi ít nhất mười cân. Cứ tiếp tục như vậy, không phải chỉ còn lại da bọc xương sao?



Giản Trì Hoài sải bước tiến lên, “mẹ.”



Tưởng Linh Thục vừa quay đầu lại, không biết bị làm sao, đột ngột che mắt. Giản Trì Hoài nôn nóng kéo tay của bà, “sao vậy?”



“Cứ hay cảm thấy trước mắt có một bóng đen lướt qua, đầu bắt đầu có chút đau đớn.”



“Có mang thuốc theo không?”



Tưởng Linh Thục nhắm mắt lại. Một hồi lâu sau, bà lắc đầu, từ từ mở mắt ra, “được rồi, không còn đau nữa.”



Chử Đồng cũng nơm nớp lo sợ. Tưởng Linh Thục nhìn nhìn hai người, “bác sĩ có nói lúc nào có thể làm giải phẫu không?”



Chử Đồng không dám lên tiếng. Giản Trì Hoài đè thấp giọng nói, “con còn đang chờ tin tức của bọn họ. Nếu không thể phẫu thuật thì xem thử có thể điều trị bằng thuốc để khống chế khối u hay không.”



“Trì Hoài, có phải bệnh của mẹ rất nghiêm trọng không?”



Giản Trì Hoài lắc đầu, giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái, “đương nhiên là không nghiêm trọng. Mẹ cứ nhìn thái độ của con thì sẽ biết. Nếu quả thật có cái gì đó không ổn, con còn có thể không gấp chết sao?”



“Bất quá mẹ thật sự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ gấp chết của con...”



Chử Đồng nhìn dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của Giản Trì Hoài, vô cùng đau lòng. Giản Trì Hoài nhìn Tưởng Linh Thục, anh muốn thử một lần. Thay vì chìm đắm trong đau khổ suốt ba tháng trời, vậy còn không bằng đánh cuộc một lần.



Thành Đại.



Bàng Tô ngồi ở hàng đầu tiên, tới đây học như thường lệ. Giản Trì Hoài từ bên ngoài bước vào. Anh sải bước đi tới trước bục giảng, hai tay chống lên bàn, vừa định lên tiếng, ánh mắt lại liếc sang rơi vào trên người của Bàng Tô.



Anh đang suy nghĩ. Nếu quả thật anh muốn thử đánh cuộc một phen, khả năng thắng bại sẽ có bao lớn? Nếu Tưởng Linh Thục không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, anh có chịu đựng nổi sự áy náy này suốt đời không?



Tầm mắt của Giản Trì Hoài trước sau vẫn chưa từng dời đi, tựa như cố định ở tại chỗ. Bàng Tô lơ đãng ngẩng đầu lên, bất chợt bị anh vồ lấy tầm mắt. Đôi mắt của anh tựa như một hồ nước rộng lớn sâu thẳm, khiến cho cô ta không còn chút năng lực chống đỡ nào mà ngã vào trong đó.



Dần dần, các sinh viên khác cũng cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Giản Trì Hoài.



Bàng Tô lúng túng nhìn qua nhìn lại hai bên. Mọi người đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ. Cuối cùng Giản Trì Hoài cũng hồi thần, lật quyển sách bên tay ra.



Sau một tiết học sẽ có thời gian nghỉ ngơi hai mươi phút. Bàng Tô đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, liền trông thấy Giản Trì Hoài bước tới trước mặt mình. Anh nói, “Bàng Tô, cô đi theo tôi đến phòng làm việc một chuyến.”



Bàng Tô đồng ý, đứng dậy bước ra ngoài.



Đi tới phòng làm việc của Giản Trì Hoài, cô ta bước vào nhìn quanh. Bên trong chỉ có một mình anh. Bàng Tô đóng cửa lại, sau đó đi tới trước bàn của anh.



Ánh mắt cô ta vô ý thức quét qua bàn làm việc, sạch sẽ, gọn gàng, hầu như không hề bài trí một đồ vật dư thừa nào. Không, vẫn có một thứ, đó chính là một tấm hình của Chử Đồng, được lồng trong một khung ảnh màu ngà, đặt ngay bên cạnh máy vi tính xách tay của Giản Trì Hoài.



Bàng Tô dời đi ánh mắt, “giáo sư Giản, thầy gọi tôi tới đây có chuyện gì sao?”



“Kết quả hội chẩn của các chuyên gia, tôi cơ bản đã rõ ràng. Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn thu xếp làm giải phẫu cho mẹ tôi.”



Sau khi Bàng Tô nghe xong, lập tức cảm thấy kinh hãi, “thầy đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?”



“Tôi chỉ biết là ba tháng quá ngắn ngủi, tôi không thể để cho nó trôi qua như vậy.”



Bàng Tô cứ cho rằng anh sẽ bỏ cuộc. Đôi lông mày thanh tú của cô ta cau lại, “nhưng mà, cuộc giải phẫu này tiến hành rất khó khăn, hầu như là không có hy vọng, chỉ có 0.5 phần trăm tỷ lệ thành công. Điều này đồng nghĩa với án...”



“Án tử phải không?” Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú về phía cô ta.



Bàng Tô mím mím môi, “tôi không phải có ý này.”



“Làm phiền cô thu xếp giúp tôi.” Giọng điệu của Giản Trì Hoài rất cứng rắn.



Bàng Tô nhìn anh, sau đó nghiêm túc trả lời, “thật xin lỗi giáo sư Giản, sợ rằng không được.”



Giản Trì Hoài không nghĩ tới cô ta lại từ chối, “tại sao?”



“Thầy làm vậy chẳng khác nào lấy mạng bà ấy.”



“Bà ấy là mẹ tôi, cô cảm thấy cô nói với tôi những lời này, thích hợp sao?”



Tầm mắt Bàng Tô trước sau vẫn nhìn chằm chằm anh, sau đó dịu giọng lại, “tôi hiểu suy nghĩ trong lòng thầy. Trơ mắt nhìn người thân bị hành hạ như vậy, dù là người nào cũng không thể chấp nhận nổi. Nhưng đây không phải là một nửa cơ hội. Nếu bác sĩ nói, cơ hội sống có thể là một nửa, coi như thầy có do dự, tôi cũng sẽ khuyên nhủ thầy. Thế nhưng, 0.5 phần trăm, thầy không phải không biết, ý nghĩa của nó là như thế nào.”



Giản Trì Hoài đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, sau đó mở một cánh cửa ra, “chẳng lẽ cô muốn tôi trơ mắt nhìn ba tháng trôi qua, sau đó trơ mắt nhìn mẹ của tôi rời đi hay sao?”



“Sinh già bệnh chết, chuyện chúng ta có thể làm được, chỉ có thể chấp nhận thôi. Hơn nữa ai cũng phải trải qua mà.”



Giản Trì Hoài xoay người lại, ánh mắt lần nữa vồ lấy cô ta, “những điều cô từng cân nhắc, toàn bộ tôi cũng đã cân nhắc qua rồi. Cô không cần suy xét tỷ lệ thành công của cuộc giải phẫu này thay cho tôi. Việc đó, tự tôi sẽ gánh chịu hậu quả mà nó mang lại. Cho dù là kết quả không tốt, tôi chỉ cần bệnh viện các người mau chóng sớm sắp xếp thời gian giải phẫu là được rồi.”



“Không được, tôi không thể đồng ý với thầy,” Bàng Tô từ chối rất kiên quyết, “tôi chẳng qua chỉ là học trò của thầy, không quen không biết. Bệnh viện kia là của chồng tôi để lại cho tôi. Tôi không thể vì một ca giải phẫu biết rõ là sẽ thất bại mà phải trả giá bằng danh dự của cả bệnh viện. Tôi không làm được.”



Bàng Tô lúc này, thật sự khiến cho Giản Trì Hoài nhìn với con mắt khác xưa. Tội cho Chử Đồng lúc trước còn đi thử dò xét cô ta. Không phải anh muốn nói cô ta không có ý với anh. Bất quá, những lời này, ngược lại khiến cho Giản Trì Hoài nghe rất thoải mái. Một con ngựa trung thành mới là con ngựa tốt nhất, “chi phí giải phẫu, cô cứ yên tâm đi, tôi tình nguyện gánh hết toàn bộ tiền viện phí.”



“Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Tôi cũng không thiếu tiền,” Bàng Tô vẫn kiên quyết vô cùng, “nếu ca giải phẫu thất bại, đừng nói là gia đình thầy không chịu nổi, ngay chính bản thân tôi cũng không chịu nổi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom