-
Chương 37+38
Chương 37: Khi gian tình được tiến hành (4)
Phó Khương nói: “Những thứ cô ăn đều có hàm lượng calo cao, sẽ béo phì.”
Trong lòng Hùng Cách Cách vẫn còn sợ hãi: “Có à?”
Phó Khương nghiêm túc đáp: “Đến đây, khiêu vũ vận động một lát sẽ tốt thôi.”
Hùng Cách Cách rối rắm nói: “Nhưng tôi không biết khiêu vũ.”
Phó Khương cúi đầu nhìn hai bàn chân thường giẫm lên mu bàn chân mình của Hùng Cách Cách nói: “Em cứ cởi giày ra đi, như vậy tối thiểu khi kết thúc một bản nhạc tôi còn có thể giữ được hai chân của mình.”
Hùng Cách Cách lắc đầu, nở nụ cười giả tạo, “Không được.” Để cho anh cứ khiêu vũ với tôi như vậy, để cho anh đàng hoàng chiếm tiện nghi của tôi, tôi nhất định sẽ giẫm chết anh!
Phó Khương bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, chúng ta đành phải nhảy thế vậy.” Nói xong anh dùng sức nâng mông của Hùng Cách Cách lên. Hùng Cách Cách nhảy lên phía trước theo bản năng. Phó Khương thuận thế vừa kéo vừa ôm, lấy tay kéo cái mông của Hùng Cách Cách, vòng hai chân của cô lên trên eo của mình.
Động tác này cực kỳ lớn mật, cực kỳ mập mờ!
Hùng Cách Cách mặt đỏ tim đập, một loại cảm giác không thể nói rõ được tập kích giác quan của cô. Cô nhỏ giọng mắng: “Mau bỏ tôi xuống, tên thần kinh này!”
Phó Khương nối một câu theo lý thường, “Tôi chính là người bị thần kinh mà.”
Hùng Cách Cách cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, mặt nóng bừng.
Cô cố gắng tránh thoát nhưng không ngờ động tác quá lớn dẫn tới sự chú ý của nhiều người hơn. Nếu để cho Phó Bạc Yến và Tô Hàng biết cô gái cưỡi trên người Phó Khương lúc này là cô, thì công việc của cô nhất định sẽ không giữ được. Bởi vì cô là trợ lý kiêm bạn nhảy của bọn họ mà giờ lại nhảy cùng người khác!
Hùng Cách Cách là người rất có khí chất đà điểu. Nếu không thoát khỏi trói buộc của Phó Khương vậy thì cô nằm luôn trên bả vai anh ta, để tất cả mọi người đều không nhìn thấy cô.
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, khẽ cau mày. Anh cảm thấy thân hình của cô gái kia hơi giống Hùng Cách Cách. Nhưng Hùng Cách Cách sao có thể nhảy điệu mập mờ với một người đàn ông như thế chứ?
Tô Hàng ngồi thẳng người, chăm chú nhìn sống lưng Hùng Cách Cách. Lúc này anh cũng có cảm giác giống với Phó Bạc Yến, cảm thấy thân hình của cô gái kia có mấy phần tương tự với Hùng Cách Cách.
Tô Hàng rất buồn bực, Hùng Cách Cách đến cùng anh nên chắc chắn sẽ được đãi ngộ như khách quý, sao có thể lẫn vào trong đám nhân viên phục vụ được? Cô gái kia chắc không phải là Hùng Cách Cách đâu nhỉ
Sau khi Phó Khương ôm Hùng Cách Cách nhảy xong một bản bèn nói: “Khiêu vũ là một việc rất tốn sức, chúng ta đi ăn chút gì trước đi.”
Hùng Cách Cách nhảy khỏi ngực Phó Khương, nhanh chân chạy đi.
Không ngờ, Phó Khương lại bắt lấy cổ tay cô lôi trở lại trong ngực, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đồ ăn ở đây không nhiều, tôi biết trong phòng bếp có nhiều thức ăn ngon hơn, em có muốn đi nếm thử không?”
Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, nhưng không đồng ý ngay. Hôm nay cô mới nhận ra lực tay của Phó Khương vậy mà lại rất mạnh, nếu như anh ta thật sự nổi điên cô chưa chắc sẽ chế ngự được anh ta.
Phó Khương tiếp tục dụ dỗ: “Ăn không hết còn có thể gói lại.”
Hùng Cách Cách ho nhẹ một tiếng, hết sức cẩn thận hỏi: “Anh có thể bảo đảm mình sẽ không làm những chuyện quỷ dị nữa không?” Ví dụ như đột nhiên hôn cô, đột nhiên nổi điên, đột nhiên khỏa thân chạy nhong....
Phó Khương gật đầu, “Tôi bảo đảm.” Bảo đảm không làm chuyện hết sức quỷ dị. Nhưng anh thật sự không cảm thấy mình đã làm chuyện gì đặc biệt quỷ dị.
Hùng Cách Cách sau khi cân nhắc hơn thiệt, bèn vui vẻ theo sát Phó Khương, len lén âm thầm vào phòng bếp. Nói thật, cô rất là đói!
Ở trong phòng bếp, Hùng Cách Cách ăn đến vô cùng vui vẻ, đến khi trong bụng không thể chứa được bất cứ thứ gì nữa, mà vẫn còn cầm bánh cookie không nỡ buông tay.
Phó Khương hỏi: “Cô còn có thể ăn được nữa không?”
Hùng Cách Cách ợ một cái do dự lắc đầu, “Hình như không ăn được nữa.”
Phó Khương chỉ bảo: “Cô nhảy nhảy lên một lát để đống thức ăn trong bụng tiêu bớt là có thể ăn thêm một chút.”
Hùng Cách Cách thử nhảy lên, quả nhiên cảm giác có thể ăn thêm chút đồ.
Cô cảm thấy con người Phó Khương, trừ thỉnh thoảng sẽ nổi điên vắt mấy giọt mỡ của cô ra thì thật đúng là khá tốt. Ít nhất, anh ta biết làm thế nào mới có khả năng ăn tốt hơn.
Hùng Cách Cách sau khi ăn hết bánh cookie vẫn giữ mãi trong tay, bắt đầu dùng túi gói lại thức ăn mình thích.
Phó Khương nhếch môi cười, đi ra khỏi phòng bếp. Chỉ trong chốc lát anh mang về một chiếc túi xách lớn.
Hùng Cách Cách đang rầu rĩ, những túi kia đều là trong suốt, xách ra ngoài sợ là sẽ bị bắt. Coi như cô không biết xấu hổ xách ra ngoài thì Tô Hàng và Phó Bạc Yến cũng không để cô xách về nhà.
Khi Phó Khương đưa túi xách cho Hùng Cách Cách, cô nhanh nhẹn nhét tất cả đồ ăn đã gói xong vào trong đó. Giơ túi lớn lên, áng chừng trọng lượng, Hùng Cách Cách cười hài lòng. Chỗ này đủ để mọi người ăn sáng một tuần rồi!
Lúc ra khỏi phòng bếp Hùng Cách Cách bất giác hỏi: “Phó Khương, anh tìm được túi xách ở đâu vậy? Không phải là trộm của vị khách nữ nào khác đấy chứ?”
Phó Khương trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách nói: “Em không phát hiện đó là phong cách nam à? Vốn chuẩn bị túi để gói cho mình, giờ thì hời cho em quá rồi.”
Hùng Cách Cách ôm chặt túi cười mãn nguyện: “Anh có lòng thật đấy.”
Ánh mắt Phó Khương đong đưa nhìn Hùng Cách Cách, thề son sắt nói: “Đợi lần sau có cơ hội thế này nữa chúng ta sẽ xách hai túi, diệt sạch phòng bếp luôn!”
Ý chí chiến đấu của Hùng Cách Cách sục sôi, gật đầu lia lịa, “Được!”
Phó Khương, anh đúng là người tốt!
…….
Khi Hùng Cách Cách vào trong phòng tiệc phát hiện vũ hội hóa trang đã kết thúc. Cô lập tức chạy về phía phòng hóa trang, thay lại quần áo của mình. Lúc ra khỏi mới nhớ tới Phó Khương. Nhìn lướt xung quanh nhưng chẳng thấy một bóng người. Tâm tình Hùng Cách Cách rất tốt, nhếch miệng cười một tiếng, hì hì... càng tốt, không có ai tới giựt túi thức ăn ngon của cô.
Hùng Cách Cách giơ túi lên, đang chuẩn bị ra ngoài cửa chờ Phó Bạc Yến và Tô Hàng thì lại trông thấy một người đàn ông xa lạ đi thẳng tới chỗ cô.
Trương Huy vốn muốn tới phòng hóa trang thay quần áo, thì lại thấy một cô nàng đang xách túi casual của mình, sợ hãi rụt rè chuồn ra cửa!
Trương Huy tiến lên hai bước, đoạt lấy túi trên tay Hùng Cách Cách, lạnh lùng quát: “Cô dám trộm túi xách của tôi?”
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau một bước.
Trương Huy nhất quyết không tha nói: “Chỗ cao cấp như vậy mà cô cũng dám chuồn vào, đúng là quá to gan rồi! Đi! Chúng ta tới đồn cảnh sát!”
Hùng Cách Cách lắc đầu lập tức giải thích: “Không không không, tôi không trộm túi của anh, đó là bạn tôi tặng tôi.”
Trương Huy tóm cổ tay Hùng Cách Cách, phòng ngừa cô chạy trốn, “Bạn cô? Cô cũng không nhìn xem mình có bộ dạng gì, ai lại tặng cô một cái túi đắt tiền thế này chứ? Dù có bán cô đi liệu có được giá như nó không? Giờ cô nói gì cũng vô ích cả thôi, đến đồn cảnh sát cùng tôi!”
Giọng nói của Trương Huy rất lớn nên đã thu hút không ít người.
Chương 38: Khi gian tình được tiến hành (5)
Hùng Cách Cách rất tức giận muốn cực lực giải thích, nhưng lại đắn đo không chắc rốt cuộc Phó Khương có trộm túi của người ta không. Phó Khương là một bệnh nhân tâm thần, thỉnh thoảng sẽ động kinh. Hơn nữa anh ta cũng không phải lần đầu bỡn cợt cô. Là cô đần lại bị lừa lần nữa, còn vui vẻ coi người ta là bạn. Cô....đúng là đần độn mà!
Hùng Cách Cách cụp vai cực kỳ uất ức.
Lúc này Xương Kỳ vẻ mặt thỏa mãn, dáng dấp lung linh xuất hiện. Cô ta giống như nàng công chúa tôn quý, lơ đãng nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Huy nhắm thẳng vào Hùng Cách Cách, “Cô ta trộm túi xách của tôi.”
Hùng Cách Cách tránh khỏi kiềm chế của Trương Huy, cất cao giọng nói: “Tôi không có!”
Xương Kỳ kiêu căng lườm Hùng Cách Cách rồi nói: “Cô là người đầu tiên trộm đồ ở nơi tôi tổ chức tiệc.” Nói rồi xoay người nói với một người đàn ông khác, “Cục trưởng Trương, làm phiền ông phải xử lý rồi.”
Người được kêu là cục trưởng Trương gật đầu, nói nịnh nọt: “Xương tiểu thư yên tâm, tôi...”
“Phì...” Hùng Cách Cách cười lên.
Xương Kỳ quay đầu nhìn Hùng Cách Cách hỏi: “Cô cười cái gì?”
Hùng Cách Cách nén cười, đau khổ nói: “Không có gì, không có gì...” Chẳng qua là cô vừa nghĩ đến cách xưng hô ‘Xương tiểu thư’ thì đã muốn cười rồi. Hai từ ‘Xương’ và ‘tiểu thư’ hiện nay rất có nghĩa khác. Ha ha… Cô không cố ý hiểu sai, mà ba chữ kia có lực sát thương liên tưởng quá mức. ‘Xương’ cũng là ‘kỹ nữ’ mà ‘tiểu thư’ cũng tương đương với ‘kỹ nữ’. Thôi được rồi là cô xấu xa. (昌[chāng] họ Xương, nghĩa là hưng thịnh, còn 娼[chāng]lại có nghĩa là kỹ nữ, hai từ này có cách phát âm giống nhau nhưng nghĩa thì hoàn toàn khác biệt. Còn từ‘小姐’mình dịch là tiểu thư, bởi thường thì nó có nghĩa như vậy, là cách xưng hô tỏ sự tôn trọng, nhưng hiện nay nó còn dùng để chỉ những cô gái bán hoa. Nên chúng ta cần thận trọng khi sử dụng từ 小姐 trong giao tiếp.)
Xương Kỳ là cô gái thông mình nên lập tức nghĩ ra lý do tại sao Hùng Cách Cách lại cười rộ lên.
Cô ta rất giận!
Cô nàng hèn hạ đó dựa vào đâu mà cười nhạo cô ta? Ả là cái thá gì chứ? Dám sinh sự trong vũ hội hóa trang của cô ta sao? Xương Kỳ muốn ả ta chết quả là dễ như trở bàn tay. A... Đúng vậy, không khác gì với việc bóp chết một con kiến.
Cục trưởng Trương thấy Xương Kỳ không vui, lập tức ra mặt quắc mắt với Hùng Cách Cách, lạnh lùng nói: “Đi, theo tôi về cục!”
Hùng Cách Cách kiên quyết lắc đầu, nhắc lại: “Tôi không đi, tôi không trộm đồ.”
Trương Huy vừa mở túi casual ra vừa nói: “Không trộm đồ? Vậy tại sao túi của tôi lại ở trên tay cô? Ơ? Ví tiền bên trong của tôi đâu? Máy tính bảng, điện thoại đâu rồi? Cô giấu chúng ở đâu hả? Có phải cô còn đồng bọn không? Quá ghê tởm! Cô còn dám nói mình không phải kẻ cắp? Vậy những đồ ăn này là sao!” Miệng túi casual hướng xuống dưới, đổ hết đống đồ ngọt xuống đất.
Hùng Cách Cách giống như bị điểm vào tử huyệt, đầu cúi xuống càng thấp hơn. Cắn môi lẩm bẩm giải thích chuyện duy nhất cô có thể giải thích, “Đồ ăn là không ăn hết nên gói lại.”
Xương Kỳ tỏ vẻ châm chọc đánh mắt liếc Hùng Cách Cách, cười lạnh nói: “Gói lại? Cô tưởng chỗ này là nhà của mình chắc.”
Cục trưởng Trương thấy vậy, lập tức bắt lấy cánh tay Hùng Cách Cách, muốn vặn tay cô đưa về trong cục.
Đừng nhìn bộ dạng Hùng Cách Cách rất dễ ăn hiếp, nhưng thực chất bên trong cô lại đặc biệt có chủ kiến. Cô cảm thấy chuyện hôm nay không phải lỗi tại cô. Coi như cô có gói đồ ăn ở đây mang đi thì cũng không đến mức bị đưa vào trong cục cảnh sát.
Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước, lạnh mặt nhắc lại: “Tôi nói rồi, tôi không trộm cái túi xách kia. Là một anh chàng đã đưa nó cho tôi!”
Xương Kỳ hỏi: “Anh chàng đó tên là gì?”
Hùng Cách Cách nắm chặt tay, đấu tranh trong giây lát cuối cùng vẫn không nói ra tên của Phó Khương. Cô nói: “Mới quen nên tôi không biết anh ta tên gì.” Bệnh tâm thần sở dĩ luôn chạy ra ngoài là bởi vì không muốn sống trong bệnh viện tâm thần. Nếu như cô nói ra tên tuổi của Phó Khương, anh ta nhất định sẽ bị đưa về bệnh viện tâm thần. Thay vì như vậy, không bằng... để mình cô gánh vác! Chỉ là, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm tới Phó Khương nữa!
Phó Khương tên chết tiệt này! Anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không tôi sẽ để cho anh ta biết chữ ‘chết’ rốt cuộc được viết như thế nào!
Cục trưởng Trương hơi muốn nổi cáu. Ông ta cảm thấy Hùng Cách Cách làm ông ta mất hết thể diện trước mặt Xương Kỳ! Phải biết bản lĩnh bắt người của ông ta đã có mười năm kinh nghiệm. Lúc nãy giơ tay như vậy thế mà lại không tóm được Hùng Cách Cách!
Cục trưởng Trương lại giơ tay dùng sức tóm bả vai Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách dịch người lại tránh thoát.
Cục trưởng Trương cả giận, dùng mặt bên của bàn tay bổ xuống cổ Hùng Cách Cách.
Lần này nếu như bổ trúng Hùng Cách Cách không chết thì cũng bị lột da.
Không ngờ một bàn tay lớn lại vươn ra giữ lấy bàn tay cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương thẹn quá hóa giận xoay tay lại đánh trả.
Khi ông ta nhìn rõ người đó là ai muốn thu lại quả đấm đã không kịp rồi. Song Phó Bạc Yến chỉ nhẹ nhàng dịch người một chút đã trốn được công kích của cục trưởng Trương.
Phó Bạc Yến nói với cục trưởng Trương: “Hùng Cách Cách là người của tôi, mong cục trưởng Trương hạ thủ lưu tình.” Câu này đã cho cục trưởng Trương đủ thể diện nhưng… cũng rất có hàm nghĩa khác.
Xương Kỳ nhìn Phó Bạc Yến, lại đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách, nhếch môi cười giễu cợt. Đàn ông luôn muốn nắm nhiều chiếm nhiều. Nhưng cô gái anh ta muốn chiếm lấy kia thực sự chẳng có chút bản lĩnh gì. Nhìn mà xem cô nàng đó là dạng con gái như thế nào chứ? Tóc rối bù xù che mất đôi mắt; trên gương mặt nhỏ còn dính mảnh vụn sô cô la chưa lau sạch; quần áo mặc trên người là thứ rác rưởi vừa không có hình tượng vừa rẻ tiền, lại không được cắt may thủ công! Cô nàng đó đến từ sao thổ hả? Ha ha ha... Ha ha ha ha...
Cục trưởng Trương khó xử nhìn Xương Kỳ. Một bên là người đẹp một bên là thần tài, ông chẳng muốn đắc tội với bên nào hết.
Phó Bạc Yến lạnh lùng đánh mắt nhìn Trương Huy nói: “Bất kể tổn thất của cậu là bao nhiêu tôi cũng sẽ đền gấp mười lần.”
Hùng Cách Cách không làm chuyện đó vì thế cô kéo tay áo Phó Bạc Yến nhỏ giọng nói: “Tôi không trộm túi xách của anh ta.”
Phó Bạc Yến vỗ vỗ đầu Hùng Cách Cách nhếch môi cười, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng vội.
Ngọn lửa đố kị trong lòng Xương Kỳ giống như lửa ngoài đồng nội tức thì thiêu đốt cô ta không còn gì cả! Cô ta nắm chặt ngón tay cố gắng không để mình luống cuống. Người đàn ông vừa nãy còn vuốt ve cô ta sao có thể vừa xoay người đã thể hiện sự dịu dàng với cô gái xấu xí kia được chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? !
Xương Kỳ bị lòng đố kị gặm nhấm đến mức gần như thương tích đầy mình. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm trong xã hội nói cho cô ta biết phải bình tĩnh! Phó Bạc Yến vốn là một đại thiếu gia chơi bời! Anh ta bạc tình, anh ta phóng túng, anh ta coi thường tất cả! Ha ha... Cô ta hiểu rõ anh ta. Cho nên, không cần tức giận, không cần ghen tỵ, không được kích động! Cô ta cần phải đợi, đợi để nhìn xem cô nàng xấu xí kia chết như thế nào! Chỉ bởi vì từ nay về sau người phụ nữ đứng sau lưng Phó Bạc Yến chỉ có thể là cô ta! Và nhất định phải là cô ta!
Bên Xương Kỳ thì ngọn lửa ghen ghét đã thiêu rụi cô ta; còn bên phía Hùng Cách Cách lại có cảm giác đặc biệt yên tâm. Cảm giác mà Phó Bạc Yến cho cô vẫn là hình tượng trưởng thành, chững chạc, làm việc chín chắn. Có Phó Bạc Yến ở đây cô tin tưởng, không có ai có thể tổn thương cô, mang cô đi, vu oan giá họa cho cô! Nếu như anh là chỗ dựa của cô thì tốt biết bao.
Phó Khương nói: “Những thứ cô ăn đều có hàm lượng calo cao, sẽ béo phì.”
Trong lòng Hùng Cách Cách vẫn còn sợ hãi: “Có à?”
Phó Khương nghiêm túc đáp: “Đến đây, khiêu vũ vận động một lát sẽ tốt thôi.”
Hùng Cách Cách rối rắm nói: “Nhưng tôi không biết khiêu vũ.”
Phó Khương cúi đầu nhìn hai bàn chân thường giẫm lên mu bàn chân mình của Hùng Cách Cách nói: “Em cứ cởi giày ra đi, như vậy tối thiểu khi kết thúc một bản nhạc tôi còn có thể giữ được hai chân của mình.”
Hùng Cách Cách lắc đầu, nở nụ cười giả tạo, “Không được.” Để cho anh cứ khiêu vũ với tôi như vậy, để cho anh đàng hoàng chiếm tiện nghi của tôi, tôi nhất định sẽ giẫm chết anh!
Phó Khương bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, chúng ta đành phải nhảy thế vậy.” Nói xong anh dùng sức nâng mông của Hùng Cách Cách lên. Hùng Cách Cách nhảy lên phía trước theo bản năng. Phó Khương thuận thế vừa kéo vừa ôm, lấy tay kéo cái mông của Hùng Cách Cách, vòng hai chân của cô lên trên eo của mình.
Động tác này cực kỳ lớn mật, cực kỳ mập mờ!
Hùng Cách Cách mặt đỏ tim đập, một loại cảm giác không thể nói rõ được tập kích giác quan của cô. Cô nhỏ giọng mắng: “Mau bỏ tôi xuống, tên thần kinh này!”
Phó Khương nối một câu theo lý thường, “Tôi chính là người bị thần kinh mà.”
Hùng Cách Cách cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, mặt nóng bừng.
Cô cố gắng tránh thoát nhưng không ngờ động tác quá lớn dẫn tới sự chú ý của nhiều người hơn. Nếu để cho Phó Bạc Yến và Tô Hàng biết cô gái cưỡi trên người Phó Khương lúc này là cô, thì công việc của cô nhất định sẽ không giữ được. Bởi vì cô là trợ lý kiêm bạn nhảy của bọn họ mà giờ lại nhảy cùng người khác!
Hùng Cách Cách là người rất có khí chất đà điểu. Nếu không thoát khỏi trói buộc của Phó Khương vậy thì cô nằm luôn trên bả vai anh ta, để tất cả mọi người đều không nhìn thấy cô.
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, khẽ cau mày. Anh cảm thấy thân hình của cô gái kia hơi giống Hùng Cách Cách. Nhưng Hùng Cách Cách sao có thể nhảy điệu mập mờ với một người đàn ông như thế chứ?
Tô Hàng ngồi thẳng người, chăm chú nhìn sống lưng Hùng Cách Cách. Lúc này anh cũng có cảm giác giống với Phó Bạc Yến, cảm thấy thân hình của cô gái kia có mấy phần tương tự với Hùng Cách Cách.
Tô Hàng rất buồn bực, Hùng Cách Cách đến cùng anh nên chắc chắn sẽ được đãi ngộ như khách quý, sao có thể lẫn vào trong đám nhân viên phục vụ được? Cô gái kia chắc không phải là Hùng Cách Cách đâu nhỉ
Sau khi Phó Khương ôm Hùng Cách Cách nhảy xong một bản bèn nói: “Khiêu vũ là một việc rất tốn sức, chúng ta đi ăn chút gì trước đi.”
Hùng Cách Cách nhảy khỏi ngực Phó Khương, nhanh chân chạy đi.
Không ngờ, Phó Khương lại bắt lấy cổ tay cô lôi trở lại trong ngực, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đồ ăn ở đây không nhiều, tôi biết trong phòng bếp có nhiều thức ăn ngon hơn, em có muốn đi nếm thử không?”
Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, nhưng không đồng ý ngay. Hôm nay cô mới nhận ra lực tay của Phó Khương vậy mà lại rất mạnh, nếu như anh ta thật sự nổi điên cô chưa chắc sẽ chế ngự được anh ta.
Phó Khương tiếp tục dụ dỗ: “Ăn không hết còn có thể gói lại.”
Hùng Cách Cách ho nhẹ một tiếng, hết sức cẩn thận hỏi: “Anh có thể bảo đảm mình sẽ không làm những chuyện quỷ dị nữa không?” Ví dụ như đột nhiên hôn cô, đột nhiên nổi điên, đột nhiên khỏa thân chạy nhong....
Phó Khương gật đầu, “Tôi bảo đảm.” Bảo đảm không làm chuyện hết sức quỷ dị. Nhưng anh thật sự không cảm thấy mình đã làm chuyện gì đặc biệt quỷ dị.
Hùng Cách Cách sau khi cân nhắc hơn thiệt, bèn vui vẻ theo sát Phó Khương, len lén âm thầm vào phòng bếp. Nói thật, cô rất là đói!
Ở trong phòng bếp, Hùng Cách Cách ăn đến vô cùng vui vẻ, đến khi trong bụng không thể chứa được bất cứ thứ gì nữa, mà vẫn còn cầm bánh cookie không nỡ buông tay.
Phó Khương hỏi: “Cô còn có thể ăn được nữa không?”
Hùng Cách Cách ợ một cái do dự lắc đầu, “Hình như không ăn được nữa.”
Phó Khương chỉ bảo: “Cô nhảy nhảy lên một lát để đống thức ăn trong bụng tiêu bớt là có thể ăn thêm một chút.”
Hùng Cách Cách thử nhảy lên, quả nhiên cảm giác có thể ăn thêm chút đồ.
Cô cảm thấy con người Phó Khương, trừ thỉnh thoảng sẽ nổi điên vắt mấy giọt mỡ của cô ra thì thật đúng là khá tốt. Ít nhất, anh ta biết làm thế nào mới có khả năng ăn tốt hơn.
Hùng Cách Cách sau khi ăn hết bánh cookie vẫn giữ mãi trong tay, bắt đầu dùng túi gói lại thức ăn mình thích.
Phó Khương nhếch môi cười, đi ra khỏi phòng bếp. Chỉ trong chốc lát anh mang về một chiếc túi xách lớn.
Hùng Cách Cách đang rầu rĩ, những túi kia đều là trong suốt, xách ra ngoài sợ là sẽ bị bắt. Coi như cô không biết xấu hổ xách ra ngoài thì Tô Hàng và Phó Bạc Yến cũng không để cô xách về nhà.
Khi Phó Khương đưa túi xách cho Hùng Cách Cách, cô nhanh nhẹn nhét tất cả đồ ăn đã gói xong vào trong đó. Giơ túi lớn lên, áng chừng trọng lượng, Hùng Cách Cách cười hài lòng. Chỗ này đủ để mọi người ăn sáng một tuần rồi!
Lúc ra khỏi phòng bếp Hùng Cách Cách bất giác hỏi: “Phó Khương, anh tìm được túi xách ở đâu vậy? Không phải là trộm của vị khách nữ nào khác đấy chứ?”
Phó Khương trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách nói: “Em không phát hiện đó là phong cách nam à? Vốn chuẩn bị túi để gói cho mình, giờ thì hời cho em quá rồi.”
Hùng Cách Cách ôm chặt túi cười mãn nguyện: “Anh có lòng thật đấy.”
Ánh mắt Phó Khương đong đưa nhìn Hùng Cách Cách, thề son sắt nói: “Đợi lần sau có cơ hội thế này nữa chúng ta sẽ xách hai túi, diệt sạch phòng bếp luôn!”
Ý chí chiến đấu của Hùng Cách Cách sục sôi, gật đầu lia lịa, “Được!”
Phó Khương, anh đúng là người tốt!
…….
Khi Hùng Cách Cách vào trong phòng tiệc phát hiện vũ hội hóa trang đã kết thúc. Cô lập tức chạy về phía phòng hóa trang, thay lại quần áo của mình. Lúc ra khỏi mới nhớ tới Phó Khương. Nhìn lướt xung quanh nhưng chẳng thấy một bóng người. Tâm tình Hùng Cách Cách rất tốt, nhếch miệng cười một tiếng, hì hì... càng tốt, không có ai tới giựt túi thức ăn ngon của cô.
Hùng Cách Cách giơ túi lên, đang chuẩn bị ra ngoài cửa chờ Phó Bạc Yến và Tô Hàng thì lại trông thấy một người đàn ông xa lạ đi thẳng tới chỗ cô.
Trương Huy vốn muốn tới phòng hóa trang thay quần áo, thì lại thấy một cô nàng đang xách túi casual của mình, sợ hãi rụt rè chuồn ra cửa!
Trương Huy tiến lên hai bước, đoạt lấy túi trên tay Hùng Cách Cách, lạnh lùng quát: “Cô dám trộm túi xách của tôi?”
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau một bước.
Trương Huy nhất quyết không tha nói: “Chỗ cao cấp như vậy mà cô cũng dám chuồn vào, đúng là quá to gan rồi! Đi! Chúng ta tới đồn cảnh sát!”
Hùng Cách Cách lắc đầu lập tức giải thích: “Không không không, tôi không trộm túi của anh, đó là bạn tôi tặng tôi.”
Trương Huy tóm cổ tay Hùng Cách Cách, phòng ngừa cô chạy trốn, “Bạn cô? Cô cũng không nhìn xem mình có bộ dạng gì, ai lại tặng cô một cái túi đắt tiền thế này chứ? Dù có bán cô đi liệu có được giá như nó không? Giờ cô nói gì cũng vô ích cả thôi, đến đồn cảnh sát cùng tôi!”
Giọng nói của Trương Huy rất lớn nên đã thu hút không ít người.
Chương 38: Khi gian tình được tiến hành (5)
Hùng Cách Cách rất tức giận muốn cực lực giải thích, nhưng lại đắn đo không chắc rốt cuộc Phó Khương có trộm túi của người ta không. Phó Khương là một bệnh nhân tâm thần, thỉnh thoảng sẽ động kinh. Hơn nữa anh ta cũng không phải lần đầu bỡn cợt cô. Là cô đần lại bị lừa lần nữa, còn vui vẻ coi người ta là bạn. Cô....đúng là đần độn mà!
Hùng Cách Cách cụp vai cực kỳ uất ức.
Lúc này Xương Kỳ vẻ mặt thỏa mãn, dáng dấp lung linh xuất hiện. Cô ta giống như nàng công chúa tôn quý, lơ đãng nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Huy nhắm thẳng vào Hùng Cách Cách, “Cô ta trộm túi xách của tôi.”
Hùng Cách Cách tránh khỏi kiềm chế của Trương Huy, cất cao giọng nói: “Tôi không có!”
Xương Kỳ kiêu căng lườm Hùng Cách Cách rồi nói: “Cô là người đầu tiên trộm đồ ở nơi tôi tổ chức tiệc.” Nói rồi xoay người nói với một người đàn ông khác, “Cục trưởng Trương, làm phiền ông phải xử lý rồi.”
Người được kêu là cục trưởng Trương gật đầu, nói nịnh nọt: “Xương tiểu thư yên tâm, tôi...”
“Phì...” Hùng Cách Cách cười lên.
Xương Kỳ quay đầu nhìn Hùng Cách Cách hỏi: “Cô cười cái gì?”
Hùng Cách Cách nén cười, đau khổ nói: “Không có gì, không có gì...” Chẳng qua là cô vừa nghĩ đến cách xưng hô ‘Xương tiểu thư’ thì đã muốn cười rồi. Hai từ ‘Xương’ và ‘tiểu thư’ hiện nay rất có nghĩa khác. Ha ha… Cô không cố ý hiểu sai, mà ba chữ kia có lực sát thương liên tưởng quá mức. ‘Xương’ cũng là ‘kỹ nữ’ mà ‘tiểu thư’ cũng tương đương với ‘kỹ nữ’. Thôi được rồi là cô xấu xa. (昌[chāng] họ Xương, nghĩa là hưng thịnh, còn 娼[chāng]lại có nghĩa là kỹ nữ, hai từ này có cách phát âm giống nhau nhưng nghĩa thì hoàn toàn khác biệt. Còn từ‘小姐’mình dịch là tiểu thư, bởi thường thì nó có nghĩa như vậy, là cách xưng hô tỏ sự tôn trọng, nhưng hiện nay nó còn dùng để chỉ những cô gái bán hoa. Nên chúng ta cần thận trọng khi sử dụng từ 小姐 trong giao tiếp.)
Xương Kỳ là cô gái thông mình nên lập tức nghĩ ra lý do tại sao Hùng Cách Cách lại cười rộ lên.
Cô ta rất giận!
Cô nàng hèn hạ đó dựa vào đâu mà cười nhạo cô ta? Ả là cái thá gì chứ? Dám sinh sự trong vũ hội hóa trang của cô ta sao? Xương Kỳ muốn ả ta chết quả là dễ như trở bàn tay. A... Đúng vậy, không khác gì với việc bóp chết một con kiến.
Cục trưởng Trương thấy Xương Kỳ không vui, lập tức ra mặt quắc mắt với Hùng Cách Cách, lạnh lùng nói: “Đi, theo tôi về cục!”
Hùng Cách Cách kiên quyết lắc đầu, nhắc lại: “Tôi không đi, tôi không trộm đồ.”
Trương Huy vừa mở túi casual ra vừa nói: “Không trộm đồ? Vậy tại sao túi của tôi lại ở trên tay cô? Ơ? Ví tiền bên trong của tôi đâu? Máy tính bảng, điện thoại đâu rồi? Cô giấu chúng ở đâu hả? Có phải cô còn đồng bọn không? Quá ghê tởm! Cô còn dám nói mình không phải kẻ cắp? Vậy những đồ ăn này là sao!” Miệng túi casual hướng xuống dưới, đổ hết đống đồ ngọt xuống đất.
Hùng Cách Cách giống như bị điểm vào tử huyệt, đầu cúi xuống càng thấp hơn. Cắn môi lẩm bẩm giải thích chuyện duy nhất cô có thể giải thích, “Đồ ăn là không ăn hết nên gói lại.”
Xương Kỳ tỏ vẻ châm chọc đánh mắt liếc Hùng Cách Cách, cười lạnh nói: “Gói lại? Cô tưởng chỗ này là nhà của mình chắc.”
Cục trưởng Trương thấy vậy, lập tức bắt lấy cánh tay Hùng Cách Cách, muốn vặn tay cô đưa về trong cục.
Đừng nhìn bộ dạng Hùng Cách Cách rất dễ ăn hiếp, nhưng thực chất bên trong cô lại đặc biệt có chủ kiến. Cô cảm thấy chuyện hôm nay không phải lỗi tại cô. Coi như cô có gói đồ ăn ở đây mang đi thì cũng không đến mức bị đưa vào trong cục cảnh sát.
Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước, lạnh mặt nhắc lại: “Tôi nói rồi, tôi không trộm cái túi xách kia. Là một anh chàng đã đưa nó cho tôi!”
Xương Kỳ hỏi: “Anh chàng đó tên là gì?”
Hùng Cách Cách nắm chặt tay, đấu tranh trong giây lát cuối cùng vẫn không nói ra tên của Phó Khương. Cô nói: “Mới quen nên tôi không biết anh ta tên gì.” Bệnh tâm thần sở dĩ luôn chạy ra ngoài là bởi vì không muốn sống trong bệnh viện tâm thần. Nếu như cô nói ra tên tuổi của Phó Khương, anh ta nhất định sẽ bị đưa về bệnh viện tâm thần. Thay vì như vậy, không bằng... để mình cô gánh vác! Chỉ là, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm tới Phó Khương nữa!
Phó Khương tên chết tiệt này! Anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không tôi sẽ để cho anh ta biết chữ ‘chết’ rốt cuộc được viết như thế nào!
Cục trưởng Trương hơi muốn nổi cáu. Ông ta cảm thấy Hùng Cách Cách làm ông ta mất hết thể diện trước mặt Xương Kỳ! Phải biết bản lĩnh bắt người của ông ta đã có mười năm kinh nghiệm. Lúc nãy giơ tay như vậy thế mà lại không tóm được Hùng Cách Cách!
Cục trưởng Trương lại giơ tay dùng sức tóm bả vai Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách dịch người lại tránh thoát.
Cục trưởng Trương cả giận, dùng mặt bên của bàn tay bổ xuống cổ Hùng Cách Cách.
Lần này nếu như bổ trúng Hùng Cách Cách không chết thì cũng bị lột da.
Không ngờ một bàn tay lớn lại vươn ra giữ lấy bàn tay cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương thẹn quá hóa giận xoay tay lại đánh trả.
Khi ông ta nhìn rõ người đó là ai muốn thu lại quả đấm đã không kịp rồi. Song Phó Bạc Yến chỉ nhẹ nhàng dịch người một chút đã trốn được công kích của cục trưởng Trương.
Phó Bạc Yến nói với cục trưởng Trương: “Hùng Cách Cách là người của tôi, mong cục trưởng Trương hạ thủ lưu tình.” Câu này đã cho cục trưởng Trương đủ thể diện nhưng… cũng rất có hàm nghĩa khác.
Xương Kỳ nhìn Phó Bạc Yến, lại đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách, nhếch môi cười giễu cợt. Đàn ông luôn muốn nắm nhiều chiếm nhiều. Nhưng cô gái anh ta muốn chiếm lấy kia thực sự chẳng có chút bản lĩnh gì. Nhìn mà xem cô nàng đó là dạng con gái như thế nào chứ? Tóc rối bù xù che mất đôi mắt; trên gương mặt nhỏ còn dính mảnh vụn sô cô la chưa lau sạch; quần áo mặc trên người là thứ rác rưởi vừa không có hình tượng vừa rẻ tiền, lại không được cắt may thủ công! Cô nàng đó đến từ sao thổ hả? Ha ha ha... Ha ha ha ha...
Cục trưởng Trương khó xử nhìn Xương Kỳ. Một bên là người đẹp một bên là thần tài, ông chẳng muốn đắc tội với bên nào hết.
Phó Bạc Yến lạnh lùng đánh mắt nhìn Trương Huy nói: “Bất kể tổn thất của cậu là bao nhiêu tôi cũng sẽ đền gấp mười lần.”
Hùng Cách Cách không làm chuyện đó vì thế cô kéo tay áo Phó Bạc Yến nhỏ giọng nói: “Tôi không trộm túi xách của anh ta.”
Phó Bạc Yến vỗ vỗ đầu Hùng Cách Cách nhếch môi cười, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng vội.
Ngọn lửa đố kị trong lòng Xương Kỳ giống như lửa ngoài đồng nội tức thì thiêu đốt cô ta không còn gì cả! Cô ta nắm chặt ngón tay cố gắng không để mình luống cuống. Người đàn ông vừa nãy còn vuốt ve cô ta sao có thể vừa xoay người đã thể hiện sự dịu dàng với cô gái xấu xí kia được chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? !
Xương Kỳ bị lòng đố kị gặm nhấm đến mức gần như thương tích đầy mình. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm trong xã hội nói cho cô ta biết phải bình tĩnh! Phó Bạc Yến vốn là một đại thiếu gia chơi bời! Anh ta bạc tình, anh ta phóng túng, anh ta coi thường tất cả! Ha ha... Cô ta hiểu rõ anh ta. Cho nên, không cần tức giận, không cần ghen tỵ, không được kích động! Cô ta cần phải đợi, đợi để nhìn xem cô nàng xấu xí kia chết như thế nào! Chỉ bởi vì từ nay về sau người phụ nữ đứng sau lưng Phó Bạc Yến chỉ có thể là cô ta! Và nhất định phải là cô ta!
Bên Xương Kỳ thì ngọn lửa ghen ghét đã thiêu rụi cô ta; còn bên phía Hùng Cách Cách lại có cảm giác đặc biệt yên tâm. Cảm giác mà Phó Bạc Yến cho cô vẫn là hình tượng trưởng thành, chững chạc, làm việc chín chắn. Có Phó Bạc Yến ở đây cô tin tưởng, không có ai có thể tổn thương cô, mang cô đi, vu oan giá họa cho cô! Nếu như anh là chỗ dựa của cô thì tốt biết bao.
Bình luận facebook