-
Chương 41+42
Chương 41: Tức giận đi các chàng trai! (1)
Trên đường về nhà, Phó Bạc Yến phụ trách lái xe, còn Tô Hàng và Hùng Cách Cách ngồi ở ghế sau.
Dọc đường Tô Hàng mắng Hùng Cách Cách đến máu chảy đầu rơi. Mắng cô không đủ lanh lợi, mắng cô không biết linh hoạt, mắng cô lúc chịu ấm ức không biết báo đại danh của anh.
Hùng Cách Cách không nói tiếng nào.
Tô Hàng mắng cô một câu, cô mắng Phó Khương hai câu trong lòng!
Nếu như... Nếu như anh còn dám đến tìm cô, cô sẽ đạp chết anh! Để anh biết chết là thế nào!
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cúi đầu, bèn chọc cô hai cái, “Được rồi tôi không mắng cô nữa, đúng là phí nước miếng mà! Cô nói đi sau khi buổi dạ tiệc bắt đầu cô chạy đi đâu hả? Có phải bị người ta lừa bán không? Người lừa bán cô phát hiện cô là một món hàng lỗ nên lại đưa cô về à?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng đến gần Hùng Cách Cách hạ thấp giọng hỏi: “Cô đang trừng tôi hả?”
Hùng Cách Cách lên tiếng phủ nhận, “Không.”
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, lấy tay hất mái ngố dài của Hùng Cách Cách hai cái, “Đừng tưởng rằng cô dùng mái ngố dài che lại là tôi không biết cô đang trừng tôi.”
Hùng Cách Cách quay mặt, khó chịu nói: “Đâu có?”
Tô Hàng thu tay lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng điều chỉnh trái tim đang đập điên loạn. Anh vẫn luôn biết Hùng Cách Cách không phải cô gái xấu xí, thậm chí nói có chút quyến rũ. Chẳng qua là anh chưa từng nghĩ tới dưới mái ngố dài đó lại cất giấu một đôi mắt đẹp và mị hoặc đến vậy.
Hôm nay khi anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đẩy xe hàng trong siêu thị chạy như điên tới trước quầy thu ngân, tim anh đã trở nên khác thường rồi. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, tóm lại là nó rất xúc động, rất háo hức, rất phấn khích, rất… tuyệt vời!
Hùng Cách Cách dốc hết sức chạy băng băng, không cần nghi ngờ gì nữa bởi cô rất hấp dẫn.
Sợi tóc bay lên để lộ ra vầng trán đầy đặn, đôi mắt dễ thương. Đôi mắt đó giống như nhuộm màu phấn hồng ở đuôi mắt, tạo cho người ta có cảm giác say ngà ngà, quyến rũ mà xinh đẹp.
Ha ha... Nếu như Hùng Cách Cách ăn vận vào, nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm thành hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi mắt của Hùng Cách Cách lại hoàn toàn bất đồng với tính tình của cô.
À, không, phải là phù hợp.
Hình dạng đôi mắt của Hùng Cách Cách cực kỳ quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rất ngây thơ.
Cô gái có sự pha trộn giữa ngây thơ và quyến rũ, thì người đàn ông nào chẳng muốn giữ làm của riêng?
Giữ làm của riêng?
Suy nghĩ này hơi gay go đấy. Con gái là rắc rối. Gái càng đẹp thì càng phiền phức. Hùng Cách Cách chính là phiền phức trong đại phiền phức.
Nhưng để Hùng Cách Cách tiếp tục mang kiểu tóc ngớ ngẩn đó giấu đi tất cả vẻ đẹp của cô cũng là một ý hay.
Có lẽ, anh hai cũng nghĩ như vậy?
Tô Hàng đánh mắt quan sát Phó Bạc Yến lại phát hiện anh ấy đang nhìn mình qua gương chiếu hậu giữa.
Hai người nhìn nhau một lát sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác làm bộ thản nhiên như không có chuyện gì.
Đàn ông hiểu tâm tư của đàn ông nhất, huống chi hai người còn là anh em sinh đôi.
Tô Hàng nhìn ra được, Phó Bạc Yến đã lặng lẽ đến gần Hùng Cách Cách lúc nào không hay, đồng thời anh ấy cũng làm tốt công tác chuẩn bị để có thể đi được vào lòng cô. Nhưng Phó Bạc Yến nào giờ nổi tiếng là đa tình, liệu anh ấy có thật sự muốn từ bỏ cả một rừng hoa vì Hùng Cách Cách không? Hay chỉ là vui đùa thôi? Theo anh thấy sợ là vế sau chiếm đa số. Phó Bạc Yến sở dĩ còn chưa xuống tay với Hùng Cách Cách, có lẽ đang bận tâm tới cá tính của Hùng Cách Cách, cô tuyệt đối không phải đối thủ nếu anh ấy muốn đùa bỡn.
Phó Bạc Yến cũng biết rõ Tô Hàng có ý với Hùng Cách Cách. Nó mắng cô, gào thét với cô, thậm chí là bắt nạt cô đều chỉ là một phương thức để thu hút cô. Một số cậu bé không hiểu được tình yêu thường lấy cách thức dở hơi này để thu hút sự chú ý của con gái. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hàng chính là cậu bé ngây thơ ngốc nghếch, kỳ cục, không biết cách biểu đạt tình cảm. Hùng Cách Cách sẽ thích đàn ông như thế sao? Ha ha… Chưa chắc!
Tô Hàng và Phó Bạc Yến đều có tâm sự riêng, cả hai đang âm thầm cân nhắc phần thắng của nhau.
Trong xe rơi vào trạng thái yên lặng trước giờ chưa từng có, chỉ mấy giây trước Tô Hàng còn gầm thét Hùng Cách Cách một trận, đúng là khác một trời một vực, khiến người ta có chút không quen.
Phó Bạc Yến phá vỡ trầm mặc, mở miệng dò hỏi: “Vũ hội hóa trang hôm nay cô mặc bộ đồ gì?” Tại sao anh không tìm được cô?
Con ngươi Hùng Cách Cách lóe lên, cười ha hả nói: “Linh tinh ý mà, tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Cô không muốn nói cho bọn họ biết cô mặc đồ nhân viên phục vụ. Nếu như cô nói ra chân tướng họ nhất định sẽ đoán ra người phục vụ làm trò cười cho thiên hạ chính là cô. Ừm, cô cũng là người sĩ diện, không thể mất hết mặt mũi được.
Phó Bạc Yến không hỏi trang phục của Hùng Cách Cách nữa mà liếc cô với thâm ý khác.
Hùng Cách Cách rụt cổ làm bộ đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi về đến nhà Hùng Cách Cách chạy thẳng tới phòng mình, chuẩn bị ngủ.
Trong lòng Tô Hàng hơi bực bội, không biết là bởi Hùng Cách Cách không chào anh một tiếng đã muốn đi ngủ hay là vì lo nghĩ cô không hiểu cách thức quan tâm cô của anh, tóm lại là anh khó chịu. Anh gọi cô lại: “Này Hùng Cách Cách, qua đây giúp tôi một tay, tôi muốn bắt đầu làm việc.”
Hùng Cách Cách lấy tay vặn nắm cửa đang đấu tranh tư tưởng. Đi hay là không đi đây? Nếu đi sẽ thành giai cấp bị bóc lột; còn không đi thì… Cô đã đồng ý với Tô Hàng kiêm chức trợ lý cho anh. Rắc rối quá....
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên. Phó Bạc Yến nói: “Trễ thế này rồi để cô ấy đi ngủ đi, mai còn phải đến công ty báo cáo nữa.”
Hùng Cách Cách như nhận được đại xá, quay đầu nhìn Phó Bạc Yến, càng nhìn càng thấy đế vương công rất dịu dàng, rất săn sóc, rất có phong độ!
Tô Hàng liếc Hùng Cách Cách một cái rồi nói: “Được rồi, cô đi ngủ đi, tối nay tôi muốn vẽ ra hình tượng nhân vật manga mới nhất.”
Đôi mắt của cô nàng mê manga Hùng Cách Cách tức thì sáng lên, lập tức ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Tôi giúp anh một tay!”
Tô Hàng nhếch môi cười, xoay người đi vào phòng của mình. Ha ha... Anh vẫn có manga làm tiền vốn dụ dỗ cô.
Hùng Cách Cách theo sát phía sau kiên quyết dấn thân vào biển manga.
Phó Bạc Yến cau mày, đi vào phòng của mình tẩy rửa mùi nước hoa của phụ nữ trên người. Anh cần suy xét lại xem có phải nên tìm một cô gái tốt để ổn định không.
Sau khi Tô Hàng đóng cửa phòng, anh đi tắm trước thay một chiếc áo T-shirt rộng rãi mặc quần soóc, chân không lượn lờ một vòng trước mặt Hùng Cách Cách đang cố sửa bút vẽ.
Anh thấy Hùng Cách Cách không nhìn mình mà khó chịu trong lòng, xoay người cầm bút ngồi vào ghế bắt đầu vẽ nguệch ngoạc một cách ngẫu nhiên. Vẽ tới vẽ lui, lại có cảm hứng nên anh bèn chuyên tâm không suy nghĩ linh tinh nữa.
Sau khi Hùng Cách Cách sửa xong bút vẽ thì rón rén đi tới bên cạnh Tô Hàng, nhìn đường nét bay lượn dưới ngòi bút của anh, từ từ tạo thành một số hình ảnh làm người ta nhiệt huyết sôi trào. Hùng Cách Cách nhìn đến mê mẩn...
Chương 42: Tức giận đi các chàng trai! (2)
Cô dè dặt ngồi vào bên cạnh Tô Hàng phân loại các bản phác họa. Các bản phác họa đẹp sẽ được đặt ngay ngắn ở một góc trên bàn; những bản bỏ cô sẽ xếp nó trên bàn chơi trò tô màu.
Thời gian vô tình trôi đi trong lúc cô đang tô tô vẽ vẽ, mí mắt trên của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn mí mắt dưới. Cô lắc đầu để mình tỉnh táo một chút. Vất vả kiên trì tới lúc tô màu xong đống phác họa thì người đã buồn ngủ muốn chết rồi.
Ba giờ rưỡi sáng Tô Hàng duỗi lưng, xoa cái cổ cứng ngắc, lắc cổ tay. Khi anh đứng lên chuẩn bị đi rót cà phê thì lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ thiếp trên bàn của anh. Mà bên dưới tay của cô đang đè lên một đống bản phác họa bỏ đi.
Tô Hàng rút bản phác họa từ dưới tay Hùng Cách Cách ra lật xem.
Anh nhận thấy rằng mặc dù kỹ thuật tô màu của cô vẫn còn non nhưng màu sắc sử dụng lại cực tốt. Màu sắc rất đơn giản, cảm giác rất phóng khoáng, không giống với bút tích của một cô gái.
Nhìn bản phác họa từ đầu tới cuối một lượt, rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách đã tiến bộ vượt bậc.
Hùng Cách Cách là người rất đặc biệt
Bức họa được Hùng Cách Cách tô màu đều là những thứ anh vứt đi. Còn những bức có ích đều được Hùng Cách Cách chọn ra xếp ở một góc trên bàn.
Mấy trợ lý trước của anh trước giờ không phân biệt rõ được các bản phác họa cái nào cần, cái nào là bỏ. Nhưng Hùng Cách Cách lại phân rất rõ ràng.
Không biết vì sao mà anh lại phát hiện ra một chuyện, mỗi lần có Hùng Cách Cách ở bên là quá trình sáng tác của anh lại đặc biệt suôn sẻ. Những bản phác họa nhìn thì tưởng như được vẽ một cách tùy tiện, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.
Tô Hàng đặt bản vẽ xuống, lẳng lặng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách.
Tô Hàng cảm thấy, lúc này anh giống như đang suy tư gì đó, nhưng trên thực tế anh chỉ nhìn chăm chú Hùng Cách Cách, không suy nghĩ gì cả.
Một lúc lâu sau, anh vén mái ngố dài của Hùng Cách lên để nó lởn vởn trên ngón tay anh. Cảm giác khi sờ vào rất mềm mại làm tim người ta đập thình thịch. Trước kia sao anh lại không phát hiện tóc Hùng Cách Cách rất mềm nhỉ?
Hùng Cách Cách không tỉnh, vẫn ngủ ngon lành.
Tô Hàng biết một khi Hùng Cách Cách đã ngủ thì có mà sét đánh bên tai cũng không tỉnh.
Ngủ trên ghế không thoải mái nên anh ôm cô về giường. Thế nhưng không biết trong lòng anh có gì quấy rối, anh không muốn ôm Hùng Cách Cách về phòng cô mà… Muốn để cô ngủ trên giường anh.
Được rồi, trước giờ anh là một người rất tùy hứng nên cũng không ngại làm nhiều thêm một lần.
Tô Hàng cúi người xuống bế Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách giống như chú mèo, đôi môi hồng hơi mở ra, ngáy khò khò.
Trông cô rất hấp dẫn.
Lòng Tô Hàng mềm nhũn. Mắt anh khẽ chớp, nhẹ nhàng ôm chặt Hùng Cách Cách, dường như… Không muốn đặt cô xuống.
Đúng lúc này trên đồng hồ chỉ bốn giờ tròn.
Cơ thể giống như con cá chạch của Hùng Cách Cách bất ngờ bật ra khỏi ngực Tô Hàng. Cô vẫn nhắm mắt, hét lớn một tiếng “Hàaa...!”, vung quyền, bày ra tư thế chiến đấu.
Hình như trên nắm đấm đã sượt qua một thứ gì đó, nó mềm mềm, đặc sánh. Có lẽ là nằm mơ.
Hùng Cách Cách chép miệng, ngửa người ra sau muốn ngã xuống giường của mình. Vậy mà, đúng lúc này một tiếng hét to đâm thủng màng nhĩ của cô: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, hô to một tiếng “Có!”, người ngả về sau lập tức đứng thẳng lại.
Đứng trước mặt Hùng Cách Cách là một anh chàng mặt mũi be bét máu.
Hùng Cách Cách chớp mắt, dịch người về phía sau, hỏi dò: “Anh là... Tô Hàng?”
Tô Hàng chỉ vào mũi mình, nghiến răng hung tợn hỏi: “Cô nghĩ tôi là ai?”
Hùng Cách Cách nhận thức được mình đã gây họa rồi.
Tay cô lục lọi lấy được một miếng vải trên giường bịt lên mũi Tô Hàng.
Lúc này mặc dù Tô Hàng không thể nói chuyện nhưng điều đó của không trở ngại tới việc anh dùng mắt trừng người ta.
Hùng Cách Cách cúi đầu, làm bộ biết lỗi.
Khi máu mũi ngừng chảy, Tô Hàng mở miệng giễu cợt: “Hùng Cách Cách, cô có tiền đồ thật đấy. Chuyện hôm nay cô giải thích thế nào?”
Hùng Cách Cách mím môi, thầm nói: anh bảo tôi nói cái gì? Nói tất cả là lỗi của tôi. Chỉ là nhìn bộ dạng của Tô Hàng, dù không nói vẫn là sai.
Hùng Cách Cách hạ quyết tâm đáp: “Tôi muốn nói chính là, trải qua chuyện này tôi phát hiện xương tay quả là cứng hơn xương mũi.”
Tô Hàng vui vẻ. Anh gật đầu liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, “Cú đấm của cô cứng, đúng không? Trong ngăn kéo của tôi của có mấy quả óc chó, cô dùng nắm đấm đập vỡ chúng cho tôi. Để tôi chứng minh xem rốt cuộc là nắm đấm của cô cứng hay là quả óc chó của tôi cứng?”
Hùng Cách Cách cụp vai không lên tiếng.
Không biết vì sao nhìn Hùng Cách Cách như vậy, Tô Hàng lại càng tức giận. Anh chọc vào ót Hùng Cách Cách quở trách: “Nhìn cái bộ dạng khiếp đảm của cô kìa! Mẹ cô sinh cô ra là để cho người ta ức hiếp hả? Cá tính của cô đâu? Tự tôn của cô đâu? Được rồi được rồi, tôi không nói cô nữa, nhìn đã thấy phiền!”
Hùng Cách Cách xoay đầu đi, thầm mắng trong lòng: đúng là đồ con lợn! Nếu như anh không phải là ông chủ của tôi thì tôi đã thiêu rụi anh không để lại dấu vết rồi! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chứ gì?
Tô Hàng nhìn dáng vẻ uất ức của Hùng Cách Cách, trong lòng hơi ảo não, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, “Tôi vừa mới coi mấy bản phác họa cô tô màu, bút pháp non nớt chứ đừng nói gì đến kỹ xảo...” Nói đến đây dường như anh nhận ra mình lại đang phê bình Hùng Cách Cách, vì vậy lập tức vắt óc suy nghĩ, cố nặn ra một câu khích lệ, “Nhưng cũng tiến bộ rất lớn, trình độ từ mức học sinh tiểu học tiến bộ lên học sinh cấp ba.” A… câu này cũng được coi là khích lệ người chứ?
Hùng Cách Cách biện giải cho mình: “Phải là trình độ lớp sáu tiểu học chứ?”
Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, lần đầu tiên thỏa hiệp: “Ừm, cứ coi là vậy đi.”
Hùng Cách Cách rất vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên thề son sắt: “Đợi tôi vẽ nhiều nhất định sẽ tiến bộ hơn.” Suy nghĩ một lát lại không tự tin dò hỏi, “Đúng không?”
Tô Hàng nhăn mày đáp: “Học cùng tôi dĩ nhiên sẽ rất tiến bộ. Sau này buổi tối hàng ngày cô đến phòng tôi, tôi chỉ cho vài điều.”
Hùng Cách Cách vui vẻ gật đầu. Cô thích xem manga, nếu như có thể tự mình vẽ manga, vậy thật sự quá cool! Cô muốn vẽ ra bức tranh xxoo của Tô Hàng và Phó Bạc Yến, muốn để Phó Bạc Yến bạo ‘cúc hoa’ của Tô Hàng! Máu tươi tất nhiên là phải chảy thành hàng chậu rồi! Grừ… grừ… Hùng Cách Cách, mày có thể làm được! Mày rất mạnh mẽ!
Nếu như Tô Hàng biết lối suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, nhất định sẽ không dạy Hùng Cách Cách vẽ manga. Đáng tiếc, anh không biết.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cao hứng, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.
Anh đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa máu mũi trên mặt. Nhưng khi đứng trước gương anh cực kỳ kinh hãi phát hiện, vải mềm anh dùng để bịt mũi ấy thế mà là… Tất thối tối qua anh thay!
“Hùng! Cách! Cách!” Tô Hàng gầm thét.
Trên đường về nhà, Phó Bạc Yến phụ trách lái xe, còn Tô Hàng và Hùng Cách Cách ngồi ở ghế sau.
Dọc đường Tô Hàng mắng Hùng Cách Cách đến máu chảy đầu rơi. Mắng cô không đủ lanh lợi, mắng cô không biết linh hoạt, mắng cô lúc chịu ấm ức không biết báo đại danh của anh.
Hùng Cách Cách không nói tiếng nào.
Tô Hàng mắng cô một câu, cô mắng Phó Khương hai câu trong lòng!
Nếu như... Nếu như anh còn dám đến tìm cô, cô sẽ đạp chết anh! Để anh biết chết là thế nào!
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cúi đầu, bèn chọc cô hai cái, “Được rồi tôi không mắng cô nữa, đúng là phí nước miếng mà! Cô nói đi sau khi buổi dạ tiệc bắt đầu cô chạy đi đâu hả? Có phải bị người ta lừa bán không? Người lừa bán cô phát hiện cô là một món hàng lỗ nên lại đưa cô về à?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng đến gần Hùng Cách Cách hạ thấp giọng hỏi: “Cô đang trừng tôi hả?”
Hùng Cách Cách lên tiếng phủ nhận, “Không.”
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, lấy tay hất mái ngố dài của Hùng Cách Cách hai cái, “Đừng tưởng rằng cô dùng mái ngố dài che lại là tôi không biết cô đang trừng tôi.”
Hùng Cách Cách quay mặt, khó chịu nói: “Đâu có?”
Tô Hàng thu tay lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng điều chỉnh trái tim đang đập điên loạn. Anh vẫn luôn biết Hùng Cách Cách không phải cô gái xấu xí, thậm chí nói có chút quyến rũ. Chẳng qua là anh chưa từng nghĩ tới dưới mái ngố dài đó lại cất giấu một đôi mắt đẹp và mị hoặc đến vậy.
Hôm nay khi anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đẩy xe hàng trong siêu thị chạy như điên tới trước quầy thu ngân, tim anh đã trở nên khác thường rồi. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, tóm lại là nó rất xúc động, rất háo hức, rất phấn khích, rất… tuyệt vời!
Hùng Cách Cách dốc hết sức chạy băng băng, không cần nghi ngờ gì nữa bởi cô rất hấp dẫn.
Sợi tóc bay lên để lộ ra vầng trán đầy đặn, đôi mắt dễ thương. Đôi mắt đó giống như nhuộm màu phấn hồng ở đuôi mắt, tạo cho người ta có cảm giác say ngà ngà, quyến rũ mà xinh đẹp.
Ha ha... Nếu như Hùng Cách Cách ăn vận vào, nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm thành hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi mắt của Hùng Cách Cách lại hoàn toàn bất đồng với tính tình của cô.
À, không, phải là phù hợp.
Hình dạng đôi mắt của Hùng Cách Cách cực kỳ quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rất ngây thơ.
Cô gái có sự pha trộn giữa ngây thơ và quyến rũ, thì người đàn ông nào chẳng muốn giữ làm của riêng?
Giữ làm của riêng?
Suy nghĩ này hơi gay go đấy. Con gái là rắc rối. Gái càng đẹp thì càng phiền phức. Hùng Cách Cách chính là phiền phức trong đại phiền phức.
Nhưng để Hùng Cách Cách tiếp tục mang kiểu tóc ngớ ngẩn đó giấu đi tất cả vẻ đẹp của cô cũng là một ý hay.
Có lẽ, anh hai cũng nghĩ như vậy?
Tô Hàng đánh mắt quan sát Phó Bạc Yến lại phát hiện anh ấy đang nhìn mình qua gương chiếu hậu giữa.
Hai người nhìn nhau một lát sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác làm bộ thản nhiên như không có chuyện gì.
Đàn ông hiểu tâm tư của đàn ông nhất, huống chi hai người còn là anh em sinh đôi.
Tô Hàng nhìn ra được, Phó Bạc Yến đã lặng lẽ đến gần Hùng Cách Cách lúc nào không hay, đồng thời anh ấy cũng làm tốt công tác chuẩn bị để có thể đi được vào lòng cô. Nhưng Phó Bạc Yến nào giờ nổi tiếng là đa tình, liệu anh ấy có thật sự muốn từ bỏ cả một rừng hoa vì Hùng Cách Cách không? Hay chỉ là vui đùa thôi? Theo anh thấy sợ là vế sau chiếm đa số. Phó Bạc Yến sở dĩ còn chưa xuống tay với Hùng Cách Cách, có lẽ đang bận tâm tới cá tính của Hùng Cách Cách, cô tuyệt đối không phải đối thủ nếu anh ấy muốn đùa bỡn.
Phó Bạc Yến cũng biết rõ Tô Hàng có ý với Hùng Cách Cách. Nó mắng cô, gào thét với cô, thậm chí là bắt nạt cô đều chỉ là một phương thức để thu hút cô. Một số cậu bé không hiểu được tình yêu thường lấy cách thức dở hơi này để thu hút sự chú ý của con gái. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hàng chính là cậu bé ngây thơ ngốc nghếch, kỳ cục, không biết cách biểu đạt tình cảm. Hùng Cách Cách sẽ thích đàn ông như thế sao? Ha ha… Chưa chắc!
Tô Hàng và Phó Bạc Yến đều có tâm sự riêng, cả hai đang âm thầm cân nhắc phần thắng của nhau.
Trong xe rơi vào trạng thái yên lặng trước giờ chưa từng có, chỉ mấy giây trước Tô Hàng còn gầm thét Hùng Cách Cách một trận, đúng là khác một trời một vực, khiến người ta có chút không quen.
Phó Bạc Yến phá vỡ trầm mặc, mở miệng dò hỏi: “Vũ hội hóa trang hôm nay cô mặc bộ đồ gì?” Tại sao anh không tìm được cô?
Con ngươi Hùng Cách Cách lóe lên, cười ha hả nói: “Linh tinh ý mà, tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Cô không muốn nói cho bọn họ biết cô mặc đồ nhân viên phục vụ. Nếu như cô nói ra chân tướng họ nhất định sẽ đoán ra người phục vụ làm trò cười cho thiên hạ chính là cô. Ừm, cô cũng là người sĩ diện, không thể mất hết mặt mũi được.
Phó Bạc Yến không hỏi trang phục của Hùng Cách Cách nữa mà liếc cô với thâm ý khác.
Hùng Cách Cách rụt cổ làm bộ đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi về đến nhà Hùng Cách Cách chạy thẳng tới phòng mình, chuẩn bị ngủ.
Trong lòng Tô Hàng hơi bực bội, không biết là bởi Hùng Cách Cách không chào anh một tiếng đã muốn đi ngủ hay là vì lo nghĩ cô không hiểu cách thức quan tâm cô của anh, tóm lại là anh khó chịu. Anh gọi cô lại: “Này Hùng Cách Cách, qua đây giúp tôi một tay, tôi muốn bắt đầu làm việc.”
Hùng Cách Cách lấy tay vặn nắm cửa đang đấu tranh tư tưởng. Đi hay là không đi đây? Nếu đi sẽ thành giai cấp bị bóc lột; còn không đi thì… Cô đã đồng ý với Tô Hàng kiêm chức trợ lý cho anh. Rắc rối quá....
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên. Phó Bạc Yến nói: “Trễ thế này rồi để cô ấy đi ngủ đi, mai còn phải đến công ty báo cáo nữa.”
Hùng Cách Cách như nhận được đại xá, quay đầu nhìn Phó Bạc Yến, càng nhìn càng thấy đế vương công rất dịu dàng, rất săn sóc, rất có phong độ!
Tô Hàng liếc Hùng Cách Cách một cái rồi nói: “Được rồi, cô đi ngủ đi, tối nay tôi muốn vẽ ra hình tượng nhân vật manga mới nhất.”
Đôi mắt của cô nàng mê manga Hùng Cách Cách tức thì sáng lên, lập tức ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Tôi giúp anh một tay!”
Tô Hàng nhếch môi cười, xoay người đi vào phòng của mình. Ha ha... Anh vẫn có manga làm tiền vốn dụ dỗ cô.
Hùng Cách Cách theo sát phía sau kiên quyết dấn thân vào biển manga.
Phó Bạc Yến cau mày, đi vào phòng của mình tẩy rửa mùi nước hoa của phụ nữ trên người. Anh cần suy xét lại xem có phải nên tìm một cô gái tốt để ổn định không.
Sau khi Tô Hàng đóng cửa phòng, anh đi tắm trước thay một chiếc áo T-shirt rộng rãi mặc quần soóc, chân không lượn lờ một vòng trước mặt Hùng Cách Cách đang cố sửa bút vẽ.
Anh thấy Hùng Cách Cách không nhìn mình mà khó chịu trong lòng, xoay người cầm bút ngồi vào ghế bắt đầu vẽ nguệch ngoạc một cách ngẫu nhiên. Vẽ tới vẽ lui, lại có cảm hứng nên anh bèn chuyên tâm không suy nghĩ linh tinh nữa.
Sau khi Hùng Cách Cách sửa xong bút vẽ thì rón rén đi tới bên cạnh Tô Hàng, nhìn đường nét bay lượn dưới ngòi bút của anh, từ từ tạo thành một số hình ảnh làm người ta nhiệt huyết sôi trào. Hùng Cách Cách nhìn đến mê mẩn...
Chương 42: Tức giận đi các chàng trai! (2)
Cô dè dặt ngồi vào bên cạnh Tô Hàng phân loại các bản phác họa. Các bản phác họa đẹp sẽ được đặt ngay ngắn ở một góc trên bàn; những bản bỏ cô sẽ xếp nó trên bàn chơi trò tô màu.
Thời gian vô tình trôi đi trong lúc cô đang tô tô vẽ vẽ, mí mắt trên của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn mí mắt dưới. Cô lắc đầu để mình tỉnh táo một chút. Vất vả kiên trì tới lúc tô màu xong đống phác họa thì người đã buồn ngủ muốn chết rồi.
Ba giờ rưỡi sáng Tô Hàng duỗi lưng, xoa cái cổ cứng ngắc, lắc cổ tay. Khi anh đứng lên chuẩn bị đi rót cà phê thì lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ thiếp trên bàn của anh. Mà bên dưới tay của cô đang đè lên một đống bản phác họa bỏ đi.
Tô Hàng rút bản phác họa từ dưới tay Hùng Cách Cách ra lật xem.
Anh nhận thấy rằng mặc dù kỹ thuật tô màu của cô vẫn còn non nhưng màu sắc sử dụng lại cực tốt. Màu sắc rất đơn giản, cảm giác rất phóng khoáng, không giống với bút tích của một cô gái.
Nhìn bản phác họa từ đầu tới cuối một lượt, rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách đã tiến bộ vượt bậc.
Hùng Cách Cách là người rất đặc biệt
Bức họa được Hùng Cách Cách tô màu đều là những thứ anh vứt đi. Còn những bức có ích đều được Hùng Cách Cách chọn ra xếp ở một góc trên bàn.
Mấy trợ lý trước của anh trước giờ không phân biệt rõ được các bản phác họa cái nào cần, cái nào là bỏ. Nhưng Hùng Cách Cách lại phân rất rõ ràng.
Không biết vì sao mà anh lại phát hiện ra một chuyện, mỗi lần có Hùng Cách Cách ở bên là quá trình sáng tác của anh lại đặc biệt suôn sẻ. Những bản phác họa nhìn thì tưởng như được vẽ một cách tùy tiện, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.
Tô Hàng đặt bản vẽ xuống, lẳng lặng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách.
Tô Hàng cảm thấy, lúc này anh giống như đang suy tư gì đó, nhưng trên thực tế anh chỉ nhìn chăm chú Hùng Cách Cách, không suy nghĩ gì cả.
Một lúc lâu sau, anh vén mái ngố dài của Hùng Cách lên để nó lởn vởn trên ngón tay anh. Cảm giác khi sờ vào rất mềm mại làm tim người ta đập thình thịch. Trước kia sao anh lại không phát hiện tóc Hùng Cách Cách rất mềm nhỉ?
Hùng Cách Cách không tỉnh, vẫn ngủ ngon lành.
Tô Hàng biết một khi Hùng Cách Cách đã ngủ thì có mà sét đánh bên tai cũng không tỉnh.
Ngủ trên ghế không thoải mái nên anh ôm cô về giường. Thế nhưng không biết trong lòng anh có gì quấy rối, anh không muốn ôm Hùng Cách Cách về phòng cô mà… Muốn để cô ngủ trên giường anh.
Được rồi, trước giờ anh là một người rất tùy hứng nên cũng không ngại làm nhiều thêm một lần.
Tô Hàng cúi người xuống bế Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách giống như chú mèo, đôi môi hồng hơi mở ra, ngáy khò khò.
Trông cô rất hấp dẫn.
Lòng Tô Hàng mềm nhũn. Mắt anh khẽ chớp, nhẹ nhàng ôm chặt Hùng Cách Cách, dường như… Không muốn đặt cô xuống.
Đúng lúc này trên đồng hồ chỉ bốn giờ tròn.
Cơ thể giống như con cá chạch của Hùng Cách Cách bất ngờ bật ra khỏi ngực Tô Hàng. Cô vẫn nhắm mắt, hét lớn một tiếng “Hàaa...!”, vung quyền, bày ra tư thế chiến đấu.
Hình như trên nắm đấm đã sượt qua một thứ gì đó, nó mềm mềm, đặc sánh. Có lẽ là nằm mơ.
Hùng Cách Cách chép miệng, ngửa người ra sau muốn ngã xuống giường của mình. Vậy mà, đúng lúc này một tiếng hét to đâm thủng màng nhĩ của cô: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, hô to một tiếng “Có!”, người ngả về sau lập tức đứng thẳng lại.
Đứng trước mặt Hùng Cách Cách là một anh chàng mặt mũi be bét máu.
Hùng Cách Cách chớp mắt, dịch người về phía sau, hỏi dò: “Anh là... Tô Hàng?”
Tô Hàng chỉ vào mũi mình, nghiến răng hung tợn hỏi: “Cô nghĩ tôi là ai?”
Hùng Cách Cách nhận thức được mình đã gây họa rồi.
Tay cô lục lọi lấy được một miếng vải trên giường bịt lên mũi Tô Hàng.
Lúc này mặc dù Tô Hàng không thể nói chuyện nhưng điều đó của không trở ngại tới việc anh dùng mắt trừng người ta.
Hùng Cách Cách cúi đầu, làm bộ biết lỗi.
Khi máu mũi ngừng chảy, Tô Hàng mở miệng giễu cợt: “Hùng Cách Cách, cô có tiền đồ thật đấy. Chuyện hôm nay cô giải thích thế nào?”
Hùng Cách Cách mím môi, thầm nói: anh bảo tôi nói cái gì? Nói tất cả là lỗi của tôi. Chỉ là nhìn bộ dạng của Tô Hàng, dù không nói vẫn là sai.
Hùng Cách Cách hạ quyết tâm đáp: “Tôi muốn nói chính là, trải qua chuyện này tôi phát hiện xương tay quả là cứng hơn xương mũi.”
Tô Hàng vui vẻ. Anh gật đầu liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, “Cú đấm của cô cứng, đúng không? Trong ngăn kéo của tôi của có mấy quả óc chó, cô dùng nắm đấm đập vỡ chúng cho tôi. Để tôi chứng minh xem rốt cuộc là nắm đấm của cô cứng hay là quả óc chó của tôi cứng?”
Hùng Cách Cách cụp vai không lên tiếng.
Không biết vì sao nhìn Hùng Cách Cách như vậy, Tô Hàng lại càng tức giận. Anh chọc vào ót Hùng Cách Cách quở trách: “Nhìn cái bộ dạng khiếp đảm của cô kìa! Mẹ cô sinh cô ra là để cho người ta ức hiếp hả? Cá tính của cô đâu? Tự tôn của cô đâu? Được rồi được rồi, tôi không nói cô nữa, nhìn đã thấy phiền!”
Hùng Cách Cách xoay đầu đi, thầm mắng trong lòng: đúng là đồ con lợn! Nếu như anh không phải là ông chủ của tôi thì tôi đã thiêu rụi anh không để lại dấu vết rồi! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chứ gì?
Tô Hàng nhìn dáng vẻ uất ức của Hùng Cách Cách, trong lòng hơi ảo não, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, “Tôi vừa mới coi mấy bản phác họa cô tô màu, bút pháp non nớt chứ đừng nói gì đến kỹ xảo...” Nói đến đây dường như anh nhận ra mình lại đang phê bình Hùng Cách Cách, vì vậy lập tức vắt óc suy nghĩ, cố nặn ra một câu khích lệ, “Nhưng cũng tiến bộ rất lớn, trình độ từ mức học sinh tiểu học tiến bộ lên học sinh cấp ba.” A… câu này cũng được coi là khích lệ người chứ?
Hùng Cách Cách biện giải cho mình: “Phải là trình độ lớp sáu tiểu học chứ?”
Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, lần đầu tiên thỏa hiệp: “Ừm, cứ coi là vậy đi.”
Hùng Cách Cách rất vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên thề son sắt: “Đợi tôi vẽ nhiều nhất định sẽ tiến bộ hơn.” Suy nghĩ một lát lại không tự tin dò hỏi, “Đúng không?”
Tô Hàng nhăn mày đáp: “Học cùng tôi dĩ nhiên sẽ rất tiến bộ. Sau này buổi tối hàng ngày cô đến phòng tôi, tôi chỉ cho vài điều.”
Hùng Cách Cách vui vẻ gật đầu. Cô thích xem manga, nếu như có thể tự mình vẽ manga, vậy thật sự quá cool! Cô muốn vẽ ra bức tranh xxoo của Tô Hàng và Phó Bạc Yến, muốn để Phó Bạc Yến bạo ‘cúc hoa’ của Tô Hàng! Máu tươi tất nhiên là phải chảy thành hàng chậu rồi! Grừ… grừ… Hùng Cách Cách, mày có thể làm được! Mày rất mạnh mẽ!
Nếu như Tô Hàng biết lối suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, nhất định sẽ không dạy Hùng Cách Cách vẽ manga. Đáng tiếc, anh không biết.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cao hứng, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.
Anh đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa máu mũi trên mặt. Nhưng khi đứng trước gương anh cực kỳ kinh hãi phát hiện, vải mềm anh dùng để bịt mũi ấy thế mà là… Tất thối tối qua anh thay!
“Hùng! Cách! Cách!” Tô Hàng gầm thét.
Bình luận facebook