-
Chương 3+4
Chương 3: Cuộc đời trêu ngươi (1)
Hùng Cách Cách đeo chiếc túi da đựng một cuộn giấy vệ sinh và một chiếc cốc rỗng, đi tới ngân hàng, đầu tiên là nhập hai tháng tiền lương vào tài khoản của ba Hùng, để trong nhà biết, hiện tại cô sống rất tốt. Sau đó, đi bâng quơ trên đường.
Thời gian cơm trưa sắp đến, cô theo bản năng đi vào siêu thị lớn nằm gần công ty, đi tới khu thức ăn chín, đầu tiên là lấm la lấm lét quan sát một vòng, thấy không có ai coi chừng ‘đồ ăn nếm thử’, bèn giả bộ chọn đồ ăn giống như thường ngày, cực kỳ chăm chỉ nhấm nháp ‘đồ ăn nếm thử’.
Sau khi đi tới đi lui ‘nếm thử’ hai vòng, Hùng Cách Cách phát hiện mình bị bại lộ rồi. Có hai nhân viên trừng mắt nhìn cô. Hùng Cách Cách lập tức cúi thấp đầu, giả bộ không nhìn thấy. Ăn đi, ăn no rồi tính. Nếu là ‘đồ ăn nếm thử’, cũng không viết ‘số lượng’ nếm thử, vậy thì không thể trách cô thử hơi nhiều.
Thật ra thì, người chú ý tới Hùng Cách Cách, đâu chỉ có hai nhân viên này?
Phó Khương đã lượn hết một vòng lớn trong khu vực đồ chơi trẻ em của siêu thị, lúc đang chuẩn bị ra khỏi đó thì nhìn thấy một cô gái đang vùi đầu vào ăn ‘đồ ăn nếm thử’ ở khu thức ăn chín.
Cô gái đó có mái tóc ngố rất dài, che lại hơn nửa gương mặt. Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xám, đi đôi giày cùng màu. Cô ta cầm cây tăm, mỗi lần đều chỉ xiên một miếng lòng nướng nhỏ, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng, rồi nhanh chóng lặp lại. Động tác, tư thế, tốc độ kia thật sự giống như con thỏ rừng ra ngoài kiếm ăn, lúc nào cũng cảnh giác sợ đại bàng bắt được, và luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Ái chà… Lại là cô ta.
Âm thanh đói bụng ục ục truyền ra từ bụng Phó Khương. Anh nhếch môi cười, đi về phía Hùng Cách Cách. Thật sự là đã rất lâu rồi dục vọng của anh chưa được thỏa mãn.
Không thể không nói, làn da trắng nõn, miệng nhỏ xinh xắn và hai má phồng lên lúc nhai nhanh làm anh thèm ăn.
Phó Khương ưu nhã đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách. Ngón tay thon dài cầm lên một cây tăm cắm vào một miếng lòng nước, động tác hết sức thuần thục, đến khi cắm đầy cây tăm mới đưa vào trong miệng, từ từ nhai rồi nuốt xuống.
Hùng Cách Cách nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhủ thầm: một người đàn ông ăn mặc lịch sự, vẻ ngoài đẹp trai là thế lại đi làm những việc không biết xấu hổ như vậy, đã thế còn bình tĩnh ung dung mặt không đổi sắc, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài!
Phó Khương sau khi ăn hết nửa bàn lòng nướng thì quay đầu lại hỏi Hùng Cách Cách: “Khu đồ uống đang có hoạt động uống thử sản phẩm mới, cô muốn đi cùng tôi không?”
Giọng nói này, dễ nghe quá đi mất!
Nai con trong lòng Hùng Cách Cách đang điên cuồng nhảy múa, cô vội vàng dùng lực gật đầu, sau đó nhấc chân vui vẻ theo sát phía sau Phó Khương đi đến khu đồ uống.
Đi tới đi lui, Hùng Cách Cách nhíu mày. Tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của người này quen quen nhỉ?
Hùng Cách Cách bước nhanh hai bước đi tới bên cạnh anh ta, hai mắt cẩn thận quan sát.
Người đàn ông này cao chừng 1m8, tay chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, nước da màu lúa mạch lộ ra ngoài rất đẹp. Tóc anh rất mềm có mấy sợi rũ xuống trước trán, còn lại được cắt tỉa tùy ý sau tai. Tóc anh không phải màu đen nhánh mà là màu cây đay rất gợi cảm.
Đường nét gương mặt của anh không phải là vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ, nhưng lại có cảm giác khó nói thành lời, giống như… giống như mưa bụi lất phất không nhìn rõ nhưng lại không nhịn được phải ca ngợi và cảm thán.
Mắt của anh màu cà phê đậm rất mê người. Thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua lại thành màu hổ phách. Đôi mắt anh giống như hai viên ngọc lưu ly sáng chói vô cùng, mê mẩn lòng người.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt. Nụ cười thoải mái đó làm người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Anh mặc áo khoác vàng nhạt, áo sơ mi trắng và quần đen, rất khiêm tốn bình thường nhưng lại cực kỳ lịch sự.
Bất luận là cảm giác từ chi tiết hay tổng thể mà nói thì người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là cực phẩm trong hàng cực phẩm.
Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào! Trong đầu thổi qua mấy chữ to đùng… có thể làm công cũng có thể làm thụ!
Hai người lần lượt đi tới khu đồ uống, dưới sự nhiệt tình chào mời của cô gái bán hàng, Phó Khương và Hùng Cách Cách chia nhau ra nếm thử ba loại đồ uống mới. Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của cô gái bán hàng, hai người vô cùng tự nhiên xoay người rời đi.
Phó Khương đề nghị: “Dạo này khu bánh ngọt cũng có bánh mới ra lò.”
Hùng Cách Cách hết sức phối hợp gật đầu lần nữa, bày tỏ mình cũng muốn đi ăn.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi tới khu bánh ngọt.
Đi tới đi lui, Phó Khương quay đầu hỏi Hùng Cách Cách, “Cô bị sa thải rồi hả?”
Hùng Cách Cách cả kinh, theo bản năng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Phó Khương nhếch môi cười, có dáng vẻ của đạo sĩ. Anh ta chỉ vào thẻ nhân viên ghim trên ngực Hùng Cách Cách giải thích: “Nghe nói công việc trong ‘Phó thị’ rất cực đoan. Người làm bên sáng tác có thể tùy ý kiểm soát thời gian của mình, chỉ cần đến kỳ nộp tác phẩm là được. Nhưng làm nhân viên ở khu công tác bắt buộc phải trải qua cuộc sống sáng nắng chiều mưa. ‘Phó thị’ làm sao có thể cho phép nhân viên đi dạo siêu thị trong thời gian làm việc chứ?”
Hai mắt phía sau tóc mái ngố của Hùng Cách Cách phát ra hai tia sáng sùng bái tột độ. Trong lòng cô đang cúng bái reo hò: “Đúng là liệu việc như thần!”
Phó Khương quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Cô hay tới chỗ này à?”
Hùng Cách Cách đáp: “Ừ.”
Phó Khương lại hỏi: “Trưa nào cũng tới?”
Hùng Cách Cách lại đáp “Ừ”.
Phó Khương hỏi lần nữa: “Trưa nào cũng đi ăn ‘đồ ăn nếm thử’?”
Hùng Cách Cách hơi suy nghĩ một chút, vốn định phủ nhận bởi đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng lại không muốn lừa gạt ‘thần tiên’. Hơn nữa cô có nói hay không thì cũng chẳng quan trọng lắm, ‘thần tiên’ nhất định đã hiểu rõ tất cả việc của cô. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách gật đầu vô cùng biết điều, rồi lại “Ừ” một tiếng.
Phó Khương dừng bước nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: “Ngoài ‘ừ’ ra cô không muốn nói những thứ khác à?”
Cảm tình của Hùng Cách Cách tựa như đang lên men. Qua khoảng năm sáu giây rốt cuộc cô mở miệng thử dò xét nói: “Anh có vẻ như biết rất nhiều nhỉ?”
Phó Khương cười nhẹ một tiếng. Khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt lơ đễnh nhàn nhạt lập tức hạ gục trái tim Hùng Cách Cách.
Nụ cười của Phó Khương càng làm địa vị ‘thần tiên’ của anh trong lòng Hùng Cách Cách thêm vững chắc.
Hùng Cách Cách cho rằng người khiêm tốn trước giờ đều là cao nhân có bản lĩnh nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Ví dụ như… bản thân cô chẳng hạn. Thật ra thì cô là người cũng có lai lịch lắm chứ. Nhà cô là quan võ nổi danh gần xa! Mẹ cô là ‘thầy phong thủy’ biết coi bói càng nổi tiếng hơn.
Hùng Cách Cách ngước nhìn Phó Khương, dào dạt lòng tôn sùng, hết sức mong đợi hỏi: “Vậy anh có thể coi xem tháng trước tôi đánh mất 20 đồng ở đâu không? Còn có thể tìm về được không?”
Câu hỏi này Hùng Cách Cách thật sự muốn hỏi mẹ già của cô, nhưng mẹ già ‘thầy phong thủy’ biết coi bói này của cô lại rất khó để chỉ ra được chỗ sai cho người ta. Mẹ Hùng là ‘biết năm mươi năm trước, tính năm mươi năm sau’. Thậm chí những chuyện đã xảy ra trong những năm đó bà đại khái cũng không biết. Được rồi, không thể nói là không biết, là không muốn biết, không thèm biết. Sư phụ mà, nếu có thể nhìn xa trông rộng thì không thể quá thực tế. Những thứ thực tế là vì nó quá thực tế, vì vậy tính ra không tốt.
Chương 4: Cuộc đời trêu ngươi (2)
Chân mày Phó Khương nhăn lại, sau đó nở nụ cười làm chân mày từ từ giãn ra thành đường cong dịu dàng. Nụ cười kia quả là như tẩm gió xuân.
Suy nghĩ của Hùng Cách Cách bị ảnh hưởng nên quên mất vấn đề cô muốn hỏi.
Phó Khương rất hài lòng cũng rất đắc ý, nhưng anh sẽ không biểu hiện ra.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình lẩm bẩm nói: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy."
Chân mày Phó Khương nhăn lại lần nữa.
Được rồi, Phó Khương phải thừa nhận, Hùng Cách Cách là người mạnh mẽ.
Phó Khương vẫn cho rằng, có một loại phụ nữ là cá, trí nhớ của họ chỉ có bảy giây. Qua bảy giây, họ sẽ quên tất cả những chuyện xảy ra trước đó. Họ rất vui vẻ, mà những hiềm nghi cũng chẳng mấy khi để ý, còn có một loại phụ nữ là lịch vạn niên. Những chuyện từ đời thuở nào họ cũng nhớ hết, hơn nữa còn thường xuyên lấy ra nhai đi nhai lại.
Hôm nay, Phó Khương lại biết thêm một kiểu phụ nữ nữa. Con người này là cái cối xay, họ chậm chạp chuyển động theo một hướng, nhưng vào lúc bạn không để ý là cắm lên một hạt đậu, sống chết không chịu chuyển chỗ. Vừa bình thường vừa mâu thuẫn cố chấp.
Phó Khương nhẹ nhàng liếc nhìn Hùng Cách Cách. Ánh mắt kia nhìn như vô ý nhưng lại có loại yêu mị không nói ra được. Giống như một vị thánh nữ ngây thơ, chậm rãi nâng làn váy tới bên hông nhìn vô cùng mị hoặc.
Anh nói: "Tôi không thích phụ nữ có quá nhiều câu hỏi. Con gái là phải mềm mại có thể biến điều xấu thành điều tốt. Tôi nghĩ biểu hiện đẹp nhất của con gái khi mở miệng không phải là nói tía lia, mà là liếm, mút và nuốt vào vật gì đó. Trong quá trình này phụ nữ có cảm giác chinh phục. Nhất là khi một vật cứng bị phụ nữ ngậm vào trong miệng, rồi dùng phương thức của mình, làm cho nó mềm đi, nhỏ đi, cuối cùng trở lại trạng thái nguyên thủy."
Suy nghĩ phơi phới của Hùng Cách Cách lập tức vút đến hình ảnh rất không thuần khiết. Mặt cô đỏ lựng, tim nhảy nhót không ngừng. Lần đầu tiên gặp mặt sao anh ta có thể nói ra chủ đề dễ bị xã hội hòa bình vùi dập thế chứ? Chẳng lẽ anh ta không nhận ra rằng cô rất đơn thuần sao? Cô uống sữa tươi tinh khiết, đắp chăn cotton nguyên chất, cho nên cô thật sự rất thuần khiết mà!
Phong độ của Phó Khương lại thay đổi lần nữa. Anh dùng giọng điệu y như anh cả hết sức ân cần hỏi thăm: "Mặt của cô sao mà đỏ thế?"
Hùng Cách Cách ngượng ngùng liếc Phó Khương rồi lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình không trả lời.
Phó Khương rất hiền hoà hỏi: "Chẳng lẽ cô không đồng tình với lời của tôi?"
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu hơn, nhưng vẫn không đáp lại.
Phó Khương gật đầu nói: "Cô đã không tin tôi nói, vậy thì tự mình nghiệm chứng đi."
Hùng Cách Cách lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Khương.
Phó Khương xoay người, đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, dường như đang móc một vật gì đó.
Hùng Cách Cách là một cô gái mê trai nhưng không có ham muốn, chân cô muốn chạy trốn nhưng lòng của cô thì muốn lưu lại. Cuối cùng trái tim phơi phới của cô cũng chiến thắng lý trí dễ như trở bàn tay. Cô ở lại, cô muốn xem thử người đàn ông đưa lưng về phía cô rốt cuộc có thể móc ra cái gì?
Khi Phó Khương quay người lại, hành động nhanh cực kỳ, lúc anh nhét một thứ vào miệng Hùng Cách Cách thì cô hóa đá ngay tại chỗ. Thứ trong miệng cô ngọt ngọt, cưng cứng, sau khi nhai mấy cái là bắt đầu biến thành mềm. Đó là… bubble gum TA TA! (loại kẹo cao su có thể thổi thành bong bóng)
Phó Khương hết sức nghiêm túc hỏi: "Sao hả? Cảm giác thế nào? Đợi sau khi cô thổi ra thành một quả bong bóng thật lớn có phải thấy rất thành tựu không?"
Hùng Cách Cách tâm tình phức tạp cắn bubble gum TA TA, cảm giác dường như đang bị đùa giỡn. Người trước mặt đúng là ‘thần tiên’, nhưng khi xuống trần đầu anh ta chắc bị đập xuống đất.
Khi hai người đi tới khu bánh ngọt, Hùng Cách Cách mím môi hỏi một vấn đề, "Anh móc bubble gum TA TA từ đâu ra đấy?"
Phó Khương nhìn Hùng Cách Cách cười một cách thần bí, nhỏ giọng giải thích bí mật của mình, "Vì phòng ngừa kẻ cắp trộm bảo bối của tôi, nên lúc ra cửa tôi đều không mang theo ví tiền. Đồ của tôi đều được giấu trong quần lót. Ha ha...."
Động tác thổi bubble gum TA TA của Hùng Cách Cách dừng lại, rất lâu sau cô mới hỏi một vấn đề, “Sao tôi không nhìn thấy anh bóc vỏ kẹo bubble gum?”
Phó Khương cười rất đắc ý, tiến tới bên tai Hùng Cách Cách, trả lời hơi có tố chất thần kinh: "Tôi sợ lúc ra cửa quét máy ra đa, bị người ta phát hiện tôi cầm mấy viên bubble gum. Cho nên bỏ hết những giấy gói kẹo đi rồi.”
Cơn cuồn cuộn trong dạ dày Hùng Cách Cách suýt nữa là phun ra. Cô cảm thấy anh chàng trước mắt này nhất định là thần kinh không bình thường, nếu không sao có thể nói ra mấy lời như vậy?
Đang lúc Hùng Cách Cách há mồm, chuẩn bị nhổ miếng kẹo cao su trong miệng ra thì Phó Khương đi trước cô một bước, làm bộ khẩn trương nói: "Đừng nhổ. Mặc dù cô ăn không uống không ở trong siêu thị, nhưng cũng phải có đạo đức công cộng tối thiểu chứ. Kẹo cao su mà dính vào đế giày là rất khó xử lý đó.”
Hùng Cách Cách suy nghĩ một chút, cảm thấy Phó Khương nói cũng đúng, vì vậy duỗi ngón trỏ móc miếng kẹo cao su trong miệng ra, sau đó đưa tay ngọc đến trước mặt Phó Khương, nghiêm túc nói: "Đây là của anh mà, trả lại cho anh."
Con ngươi Phó Khương lóe lên. Anh lui về phía sau một bước nói: "Tôi không phải người hẹp hòi. Nếu đã cho cô thì là của cô."
Hùng Cách Cách cực kỳ cố chấp chìa tay ra, "Tôi thật sự là không cần, anh lấy lại đi."
Ngón tay Phó Khương cử động hai cái, sau đó bóp miếng kẹo cao su dinh dính kia, xoay người lại rất nhanh, đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, làm bộ nhét đồ vào trong quần.
Hùng Cách Cách nheo lại mắt, khóe môi cong lên, bả vai rung rung, cười thầm. Trộm nghĩ: người này quả nhiên là đầu óc không bình thường! Kẹo cao su nhét vào trong quần lót thì dễ nhưng nếu muốn lấy ra, không nhổ tận gốc mấy ‘sợi đen’ mới là lạ!
Phải nói nụ cười này của Hùng Cách Cách thật có thể khiến cho người ta rùng mình. Cô nhếch môi làm cho người ta có cảm giác, giống như ‘có người dùng một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, bùi ngùi xúc động nhưng ưu thương’, rất mâu thuẫn, rất bỉ ổi, cũng rất kinh điển.
Lúc Phó Khương quay người lại, Hùng Cách Cách lập tức khôi phục diện mạo hiền lành muôn đời không đổi. Ở trước mặt người khác, Hùng Cách Cách nào giờ vẫn khiêm tốn, không phơi bày ‘sự xấu xa’ trong lòng ra ngoài.
Hùng Cách Cách vốn không muốn tiếp xúc với Phó Khương thêm nữa, nhưng Phó Khương lại nhất quyết muốn đi cùng Hùng Cách Cách tới khu ‘nếm thử bánh ngọt miễn phí’. Hùng Cách Cách không phải người giỏi cự tuyệt người khác, Phó Khương bám cô khuyên nhủ nên lại đi với anh ta tới khu bánh mì.
Thời điểm thưởng thức bánh ngọt, Phó Khương hết sức khẳng định nói: “Cô rất không vui, cần phải nói hết ra.”
Hùng Cách Cách nghĩ, nếu hai bên đã không quen biết nhau, nói hết ra cũng chẳng sao cả. Thế là cô tường thuật đơn giản lại một lượt việc bị sa thải hôm nay.
Phó Khương nghe xong, lập tức bất bình thay Hùng Cách Cách.
Lửa giận vốn đã tắt của Hùng Cách Cách giống như gặp dầu, tức thì cháy lên hừng hực.
Hùng Cách Cách đeo chiếc túi da đựng một cuộn giấy vệ sinh và một chiếc cốc rỗng, đi tới ngân hàng, đầu tiên là nhập hai tháng tiền lương vào tài khoản của ba Hùng, để trong nhà biết, hiện tại cô sống rất tốt. Sau đó, đi bâng quơ trên đường.
Thời gian cơm trưa sắp đến, cô theo bản năng đi vào siêu thị lớn nằm gần công ty, đi tới khu thức ăn chín, đầu tiên là lấm la lấm lét quan sát một vòng, thấy không có ai coi chừng ‘đồ ăn nếm thử’, bèn giả bộ chọn đồ ăn giống như thường ngày, cực kỳ chăm chỉ nhấm nháp ‘đồ ăn nếm thử’.
Sau khi đi tới đi lui ‘nếm thử’ hai vòng, Hùng Cách Cách phát hiện mình bị bại lộ rồi. Có hai nhân viên trừng mắt nhìn cô. Hùng Cách Cách lập tức cúi thấp đầu, giả bộ không nhìn thấy. Ăn đi, ăn no rồi tính. Nếu là ‘đồ ăn nếm thử’, cũng không viết ‘số lượng’ nếm thử, vậy thì không thể trách cô thử hơi nhiều.
Thật ra thì, người chú ý tới Hùng Cách Cách, đâu chỉ có hai nhân viên này?
Phó Khương đã lượn hết một vòng lớn trong khu vực đồ chơi trẻ em của siêu thị, lúc đang chuẩn bị ra khỏi đó thì nhìn thấy một cô gái đang vùi đầu vào ăn ‘đồ ăn nếm thử’ ở khu thức ăn chín.
Cô gái đó có mái tóc ngố rất dài, che lại hơn nửa gương mặt. Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xám, đi đôi giày cùng màu. Cô ta cầm cây tăm, mỗi lần đều chỉ xiên một miếng lòng nướng nhỏ, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng, rồi nhanh chóng lặp lại. Động tác, tư thế, tốc độ kia thật sự giống như con thỏ rừng ra ngoài kiếm ăn, lúc nào cũng cảnh giác sợ đại bàng bắt được, và luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Ái chà… Lại là cô ta.
Âm thanh đói bụng ục ục truyền ra từ bụng Phó Khương. Anh nhếch môi cười, đi về phía Hùng Cách Cách. Thật sự là đã rất lâu rồi dục vọng của anh chưa được thỏa mãn.
Không thể không nói, làn da trắng nõn, miệng nhỏ xinh xắn và hai má phồng lên lúc nhai nhanh làm anh thèm ăn.
Phó Khương ưu nhã đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách. Ngón tay thon dài cầm lên một cây tăm cắm vào một miếng lòng nước, động tác hết sức thuần thục, đến khi cắm đầy cây tăm mới đưa vào trong miệng, từ từ nhai rồi nuốt xuống.
Hùng Cách Cách nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhủ thầm: một người đàn ông ăn mặc lịch sự, vẻ ngoài đẹp trai là thế lại đi làm những việc không biết xấu hổ như vậy, đã thế còn bình tĩnh ung dung mặt không đổi sắc, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài!
Phó Khương sau khi ăn hết nửa bàn lòng nướng thì quay đầu lại hỏi Hùng Cách Cách: “Khu đồ uống đang có hoạt động uống thử sản phẩm mới, cô muốn đi cùng tôi không?”
Giọng nói này, dễ nghe quá đi mất!
Nai con trong lòng Hùng Cách Cách đang điên cuồng nhảy múa, cô vội vàng dùng lực gật đầu, sau đó nhấc chân vui vẻ theo sát phía sau Phó Khương đi đến khu đồ uống.
Đi tới đi lui, Hùng Cách Cách nhíu mày. Tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của người này quen quen nhỉ?
Hùng Cách Cách bước nhanh hai bước đi tới bên cạnh anh ta, hai mắt cẩn thận quan sát.
Người đàn ông này cao chừng 1m8, tay chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, nước da màu lúa mạch lộ ra ngoài rất đẹp. Tóc anh rất mềm có mấy sợi rũ xuống trước trán, còn lại được cắt tỉa tùy ý sau tai. Tóc anh không phải màu đen nhánh mà là màu cây đay rất gợi cảm.
Đường nét gương mặt của anh không phải là vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ, nhưng lại có cảm giác khó nói thành lời, giống như… giống như mưa bụi lất phất không nhìn rõ nhưng lại không nhịn được phải ca ngợi và cảm thán.
Mắt của anh màu cà phê đậm rất mê người. Thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua lại thành màu hổ phách. Đôi mắt anh giống như hai viên ngọc lưu ly sáng chói vô cùng, mê mẩn lòng người.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt. Nụ cười thoải mái đó làm người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Anh mặc áo khoác vàng nhạt, áo sơ mi trắng và quần đen, rất khiêm tốn bình thường nhưng lại cực kỳ lịch sự.
Bất luận là cảm giác từ chi tiết hay tổng thể mà nói thì người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là cực phẩm trong hàng cực phẩm.
Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào! Trong đầu thổi qua mấy chữ to đùng… có thể làm công cũng có thể làm thụ!
Hai người lần lượt đi tới khu đồ uống, dưới sự nhiệt tình chào mời của cô gái bán hàng, Phó Khương và Hùng Cách Cách chia nhau ra nếm thử ba loại đồ uống mới. Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của cô gái bán hàng, hai người vô cùng tự nhiên xoay người rời đi.
Phó Khương đề nghị: “Dạo này khu bánh ngọt cũng có bánh mới ra lò.”
Hùng Cách Cách hết sức phối hợp gật đầu lần nữa, bày tỏ mình cũng muốn đi ăn.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi tới khu bánh ngọt.
Đi tới đi lui, Phó Khương quay đầu hỏi Hùng Cách Cách, “Cô bị sa thải rồi hả?”
Hùng Cách Cách cả kinh, theo bản năng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Phó Khương nhếch môi cười, có dáng vẻ của đạo sĩ. Anh ta chỉ vào thẻ nhân viên ghim trên ngực Hùng Cách Cách giải thích: “Nghe nói công việc trong ‘Phó thị’ rất cực đoan. Người làm bên sáng tác có thể tùy ý kiểm soát thời gian của mình, chỉ cần đến kỳ nộp tác phẩm là được. Nhưng làm nhân viên ở khu công tác bắt buộc phải trải qua cuộc sống sáng nắng chiều mưa. ‘Phó thị’ làm sao có thể cho phép nhân viên đi dạo siêu thị trong thời gian làm việc chứ?”
Hai mắt phía sau tóc mái ngố của Hùng Cách Cách phát ra hai tia sáng sùng bái tột độ. Trong lòng cô đang cúng bái reo hò: “Đúng là liệu việc như thần!”
Phó Khương quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Cô hay tới chỗ này à?”
Hùng Cách Cách đáp: “Ừ.”
Phó Khương lại hỏi: “Trưa nào cũng tới?”
Hùng Cách Cách lại đáp “Ừ”.
Phó Khương hỏi lần nữa: “Trưa nào cũng đi ăn ‘đồ ăn nếm thử’?”
Hùng Cách Cách hơi suy nghĩ một chút, vốn định phủ nhận bởi đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng lại không muốn lừa gạt ‘thần tiên’. Hơn nữa cô có nói hay không thì cũng chẳng quan trọng lắm, ‘thần tiên’ nhất định đã hiểu rõ tất cả việc của cô. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách gật đầu vô cùng biết điều, rồi lại “Ừ” một tiếng.
Phó Khương dừng bước nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: “Ngoài ‘ừ’ ra cô không muốn nói những thứ khác à?”
Cảm tình của Hùng Cách Cách tựa như đang lên men. Qua khoảng năm sáu giây rốt cuộc cô mở miệng thử dò xét nói: “Anh có vẻ như biết rất nhiều nhỉ?”
Phó Khương cười nhẹ một tiếng. Khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt lơ đễnh nhàn nhạt lập tức hạ gục trái tim Hùng Cách Cách.
Nụ cười của Phó Khương càng làm địa vị ‘thần tiên’ của anh trong lòng Hùng Cách Cách thêm vững chắc.
Hùng Cách Cách cho rằng người khiêm tốn trước giờ đều là cao nhân có bản lĩnh nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Ví dụ như… bản thân cô chẳng hạn. Thật ra thì cô là người cũng có lai lịch lắm chứ. Nhà cô là quan võ nổi danh gần xa! Mẹ cô là ‘thầy phong thủy’ biết coi bói càng nổi tiếng hơn.
Hùng Cách Cách ngước nhìn Phó Khương, dào dạt lòng tôn sùng, hết sức mong đợi hỏi: “Vậy anh có thể coi xem tháng trước tôi đánh mất 20 đồng ở đâu không? Còn có thể tìm về được không?”
Câu hỏi này Hùng Cách Cách thật sự muốn hỏi mẹ già của cô, nhưng mẹ già ‘thầy phong thủy’ biết coi bói này của cô lại rất khó để chỉ ra được chỗ sai cho người ta. Mẹ Hùng là ‘biết năm mươi năm trước, tính năm mươi năm sau’. Thậm chí những chuyện đã xảy ra trong những năm đó bà đại khái cũng không biết. Được rồi, không thể nói là không biết, là không muốn biết, không thèm biết. Sư phụ mà, nếu có thể nhìn xa trông rộng thì không thể quá thực tế. Những thứ thực tế là vì nó quá thực tế, vì vậy tính ra không tốt.
Chương 4: Cuộc đời trêu ngươi (2)
Chân mày Phó Khương nhăn lại, sau đó nở nụ cười làm chân mày từ từ giãn ra thành đường cong dịu dàng. Nụ cười kia quả là như tẩm gió xuân.
Suy nghĩ của Hùng Cách Cách bị ảnh hưởng nên quên mất vấn đề cô muốn hỏi.
Phó Khương rất hài lòng cũng rất đắc ý, nhưng anh sẽ không biểu hiện ra.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình lẩm bẩm nói: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy."
Chân mày Phó Khương nhăn lại lần nữa.
Được rồi, Phó Khương phải thừa nhận, Hùng Cách Cách là người mạnh mẽ.
Phó Khương vẫn cho rằng, có một loại phụ nữ là cá, trí nhớ của họ chỉ có bảy giây. Qua bảy giây, họ sẽ quên tất cả những chuyện xảy ra trước đó. Họ rất vui vẻ, mà những hiềm nghi cũng chẳng mấy khi để ý, còn có một loại phụ nữ là lịch vạn niên. Những chuyện từ đời thuở nào họ cũng nhớ hết, hơn nữa còn thường xuyên lấy ra nhai đi nhai lại.
Hôm nay, Phó Khương lại biết thêm một kiểu phụ nữ nữa. Con người này là cái cối xay, họ chậm chạp chuyển động theo một hướng, nhưng vào lúc bạn không để ý là cắm lên một hạt đậu, sống chết không chịu chuyển chỗ. Vừa bình thường vừa mâu thuẫn cố chấp.
Phó Khương nhẹ nhàng liếc nhìn Hùng Cách Cách. Ánh mắt kia nhìn như vô ý nhưng lại có loại yêu mị không nói ra được. Giống như một vị thánh nữ ngây thơ, chậm rãi nâng làn váy tới bên hông nhìn vô cùng mị hoặc.
Anh nói: "Tôi không thích phụ nữ có quá nhiều câu hỏi. Con gái là phải mềm mại có thể biến điều xấu thành điều tốt. Tôi nghĩ biểu hiện đẹp nhất của con gái khi mở miệng không phải là nói tía lia, mà là liếm, mút và nuốt vào vật gì đó. Trong quá trình này phụ nữ có cảm giác chinh phục. Nhất là khi một vật cứng bị phụ nữ ngậm vào trong miệng, rồi dùng phương thức của mình, làm cho nó mềm đi, nhỏ đi, cuối cùng trở lại trạng thái nguyên thủy."
Suy nghĩ phơi phới của Hùng Cách Cách lập tức vút đến hình ảnh rất không thuần khiết. Mặt cô đỏ lựng, tim nhảy nhót không ngừng. Lần đầu tiên gặp mặt sao anh ta có thể nói ra chủ đề dễ bị xã hội hòa bình vùi dập thế chứ? Chẳng lẽ anh ta không nhận ra rằng cô rất đơn thuần sao? Cô uống sữa tươi tinh khiết, đắp chăn cotton nguyên chất, cho nên cô thật sự rất thuần khiết mà!
Phong độ của Phó Khương lại thay đổi lần nữa. Anh dùng giọng điệu y như anh cả hết sức ân cần hỏi thăm: "Mặt của cô sao mà đỏ thế?"
Hùng Cách Cách ngượng ngùng liếc Phó Khương rồi lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình không trả lời.
Phó Khương rất hiền hoà hỏi: "Chẳng lẽ cô không đồng tình với lời của tôi?"
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu hơn, nhưng vẫn không đáp lại.
Phó Khương gật đầu nói: "Cô đã không tin tôi nói, vậy thì tự mình nghiệm chứng đi."
Hùng Cách Cách lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Khương.
Phó Khương xoay người, đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, dường như đang móc một vật gì đó.
Hùng Cách Cách là một cô gái mê trai nhưng không có ham muốn, chân cô muốn chạy trốn nhưng lòng của cô thì muốn lưu lại. Cuối cùng trái tim phơi phới của cô cũng chiến thắng lý trí dễ như trở bàn tay. Cô ở lại, cô muốn xem thử người đàn ông đưa lưng về phía cô rốt cuộc có thể móc ra cái gì?
Khi Phó Khương quay người lại, hành động nhanh cực kỳ, lúc anh nhét một thứ vào miệng Hùng Cách Cách thì cô hóa đá ngay tại chỗ. Thứ trong miệng cô ngọt ngọt, cưng cứng, sau khi nhai mấy cái là bắt đầu biến thành mềm. Đó là… bubble gum TA TA! (loại kẹo cao su có thể thổi thành bong bóng)
Phó Khương hết sức nghiêm túc hỏi: "Sao hả? Cảm giác thế nào? Đợi sau khi cô thổi ra thành một quả bong bóng thật lớn có phải thấy rất thành tựu không?"
Hùng Cách Cách tâm tình phức tạp cắn bubble gum TA TA, cảm giác dường như đang bị đùa giỡn. Người trước mặt đúng là ‘thần tiên’, nhưng khi xuống trần đầu anh ta chắc bị đập xuống đất.
Khi hai người đi tới khu bánh ngọt, Hùng Cách Cách mím môi hỏi một vấn đề, "Anh móc bubble gum TA TA từ đâu ra đấy?"
Phó Khương nhìn Hùng Cách Cách cười một cách thần bí, nhỏ giọng giải thích bí mật của mình, "Vì phòng ngừa kẻ cắp trộm bảo bối của tôi, nên lúc ra cửa tôi đều không mang theo ví tiền. Đồ của tôi đều được giấu trong quần lót. Ha ha...."
Động tác thổi bubble gum TA TA của Hùng Cách Cách dừng lại, rất lâu sau cô mới hỏi một vấn đề, “Sao tôi không nhìn thấy anh bóc vỏ kẹo bubble gum?”
Phó Khương cười rất đắc ý, tiến tới bên tai Hùng Cách Cách, trả lời hơi có tố chất thần kinh: "Tôi sợ lúc ra cửa quét máy ra đa, bị người ta phát hiện tôi cầm mấy viên bubble gum. Cho nên bỏ hết những giấy gói kẹo đi rồi.”
Cơn cuồn cuộn trong dạ dày Hùng Cách Cách suýt nữa là phun ra. Cô cảm thấy anh chàng trước mắt này nhất định là thần kinh không bình thường, nếu không sao có thể nói ra mấy lời như vậy?
Đang lúc Hùng Cách Cách há mồm, chuẩn bị nhổ miếng kẹo cao su trong miệng ra thì Phó Khương đi trước cô một bước, làm bộ khẩn trương nói: "Đừng nhổ. Mặc dù cô ăn không uống không ở trong siêu thị, nhưng cũng phải có đạo đức công cộng tối thiểu chứ. Kẹo cao su mà dính vào đế giày là rất khó xử lý đó.”
Hùng Cách Cách suy nghĩ một chút, cảm thấy Phó Khương nói cũng đúng, vì vậy duỗi ngón trỏ móc miếng kẹo cao su trong miệng ra, sau đó đưa tay ngọc đến trước mặt Phó Khương, nghiêm túc nói: "Đây là của anh mà, trả lại cho anh."
Con ngươi Phó Khương lóe lên. Anh lui về phía sau một bước nói: "Tôi không phải người hẹp hòi. Nếu đã cho cô thì là của cô."
Hùng Cách Cách cực kỳ cố chấp chìa tay ra, "Tôi thật sự là không cần, anh lấy lại đi."
Ngón tay Phó Khương cử động hai cái, sau đó bóp miếng kẹo cao su dinh dính kia, xoay người lại rất nhanh, đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, làm bộ nhét đồ vào trong quần.
Hùng Cách Cách nheo lại mắt, khóe môi cong lên, bả vai rung rung, cười thầm. Trộm nghĩ: người này quả nhiên là đầu óc không bình thường! Kẹo cao su nhét vào trong quần lót thì dễ nhưng nếu muốn lấy ra, không nhổ tận gốc mấy ‘sợi đen’ mới là lạ!
Phải nói nụ cười này của Hùng Cách Cách thật có thể khiến cho người ta rùng mình. Cô nhếch môi làm cho người ta có cảm giác, giống như ‘có người dùng một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, bùi ngùi xúc động nhưng ưu thương’, rất mâu thuẫn, rất bỉ ổi, cũng rất kinh điển.
Lúc Phó Khương quay người lại, Hùng Cách Cách lập tức khôi phục diện mạo hiền lành muôn đời không đổi. Ở trước mặt người khác, Hùng Cách Cách nào giờ vẫn khiêm tốn, không phơi bày ‘sự xấu xa’ trong lòng ra ngoài.
Hùng Cách Cách vốn không muốn tiếp xúc với Phó Khương thêm nữa, nhưng Phó Khương lại nhất quyết muốn đi cùng Hùng Cách Cách tới khu ‘nếm thử bánh ngọt miễn phí’. Hùng Cách Cách không phải người giỏi cự tuyệt người khác, Phó Khương bám cô khuyên nhủ nên lại đi với anh ta tới khu bánh mì.
Thời điểm thưởng thức bánh ngọt, Phó Khương hết sức khẳng định nói: “Cô rất không vui, cần phải nói hết ra.”
Hùng Cách Cách nghĩ, nếu hai bên đã không quen biết nhau, nói hết ra cũng chẳng sao cả. Thế là cô tường thuật đơn giản lại một lượt việc bị sa thải hôm nay.
Phó Khương nghe xong, lập tức bất bình thay Hùng Cách Cách.
Lửa giận vốn đã tắt của Hùng Cách Cách giống như gặp dầu, tức thì cháy lên hừng hực.
Bình luận facebook