• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (5 Viewers)

  • Chương 7+8

Chương 7: Mẹ kiếp! (2)

Edit: Chenqiucao

Tô Hàng từ trước đến giờ không thích qua lại với con gái. Anh cảm thấy phụ nữ rất rắc rối. Không khó để nhận ra cô gái hôm nay anh gặp là đại phiền toái trong phiền toái. Anh không nhịn được, lạnh giọng quát: “Buông tay!”

Hùng Cách Cách nhìn quyển sách manga cũ, nhớ lại tình hình lúc mình mua nó, không nhịn được nước mắt rơi như mưa. Vì lấy được quyển này sách manga, cô đã phải vừa dỗ vừa lừa, mang tất cả vốn liếng của bản thân mới mua được từ cô bé nhà sát vách với giá hai đồng rưỡi đó!

Người xem náo nhiệt xung quanh càng ngày càng nhiều, thậm chí đã có người hướng về phía Tô Hàng chỉ chỉ chỏ chỏ, nói anh ra giá không rẻ cho bản đơn lẻ ** trong đống đồ của Hùng Cách Cách. Nhưng cô gái không muốn bán, chàng trai lại cứng rắn muốn tranh đoạt. Mọi người đều là người có văn hoá có cần thô lỗ vậy không! (**sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)

Tô Hàng nghe những lời đó, chân mày nhíu càng chặt hơn.

Trong lúc giằng co, cơn giận của Tô Hàng bắt đầu nguôi bớt. Anh ta hung dữ nói với Hùng Cách Cách, “Muốn khóc cút sang một bên mà khóc! Nhanh ra giá đi! Quyển sách này tôi nhất định muốn!” Quyển manga này là bộ đầy đủ, là một trong những cuốn manga có tính tiêu biểu nhất định. Anh từng có một bộ đầy đủ, nhưng một cuốn trong đó lại bị cháu gái của anh ném vào trong bể bơi. Hôm nay đi qua con đường này, vốn anh chỉ muốn tùy tiện đi dạo một lát, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cuốn sách anh thiếu kia. Nó chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng chẳng hiểu sao anh lại là con người cuồng sưu tầm kiêm người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Do đó, bất kể thế nào cuốn manga cũ này anh nhất định phải mang về nhà.

Về phương diện cố chấp với manga, Tô Hàng và Hùng Cách Cách đều liều mạng như nhau.

Hùng Cách Cách đầu tiên là nhìn tờ một trăm trong tay Tô Hàng, rồi lại cúi đầu nhìn sách manga bị cô siết chặt không thả, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô đáng thương nói với Tô Hàng: “Anh để tôi ôm nó thêm chút nữa được không? Để tôi ôm một lát, sau đó sẽ bán cho anh.”

Tô Hàng không nghĩ Hùng Cách Cách có gan dám giở trò, nên buông lỏng tay.

Hùng Cách Cách ôm sách manga, mặt áy náy hướng về phía sách manga nói: “Xin lỗi vì tao sắp phải bán mày đi rồi. Mày không thể trách tao được, tao cũng là bị cuộc sống ép buộc. Tao thật sự rất, rất, rất thích mày, mày…”

Tô Hàng cảm thấy cô gái trước mắt này rất buồn cười. Nhưng trong cái nực cười đó lại có tinh thần chấp nhất với manga, khiến người ta không thể không nhìn nhiều thêm.

Tô Hàng vốn không muốn nói thêm gì, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Cô hiểu được manga à? Cô biết quyển manga này chỉ là một trong năm quyển không? Cô biết bộ manga này có ý nghĩa đại biểu và là bước đột phá trong kỹ xảo vận dụng không?”

Hùng Cách Cách quên khóc, ngây ngốc nhìn Tô Hàng hỏi: “Anh đã xem bốn quyển còn lại à?”

Tô Hàng gật đầu, “Bốn bản còn lại tôi đều có.”

Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, lập tức lui về phía sau một bước.

Tô Hàng cẩn thận hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Hùng Cách Cách ôm chặt sách manga, bắt đầu nói điều kiện, “Anh cho tôi xem bốn cuốn còn lại kia, thì tôi sẽ đem cuốn này cho anh.”

Tô Hàng lần nữa hiểu được Hùng Cách Cách thuộc loại đặc biệt rắc rối. Anh cau mày nói: “Tôi nói rồi, cô ra giá.”

Hùng Cách Cách kiên quyết lắc đầu nói: “Không, tôi không bán nữa. Anh cho tôi xem bốn quyển khác, quyển này tôi sẽ đưa anh. Nếu không... anh… anh anh anh… Anh làm gì đấy? Anh cách xa tôi một chút! Không phải tôi hù dọa anh đâu, tôi biết võ công thiệt đó!” Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng không nghe lời khuyến cáo, từng bước tiến gần lại phía cô, vì vậy quyết định quay đầu bỏ chạy thật nhanh.

Tô Hàng không ngờ cô nàng nhìn có vẻ bẩn thỉu dơ dáy đó lại dám ôm sách manga của anh bỏ trốn!

Đuổi theo! Nhất định phải đuổi theo cô ta!

Vì vậy, trong hiệu sách cũ náo nhiệt, trình diễn một màn khôi hài trai đẹp sa sút tinh thần điên cuồng đuổi theo cô nàng lôi thôi.

Không thể không nói, Hùng Cách Cách suy cho cùng cũng xuất thân từ gia đình luyện võ, thể lực và tốc độ người thường không thể sánh kịp. Sau khi chạy một vòng quanh hiệu sách cũ, cô vòng lại chỗ cũ ôm lấy rương sách manga của cô, tiếp tục chạy như điên.

Lúc vừa bắt đầu Tô Hàng đuổi còn ra dáng, nhưng về sau anh ta cũng chỉ biết đứng một chỗ há miệng thở dốc thôi.

Mỗi khi Tô Hàng dừng lại không đuổi nữa, Hùng Cách Cách sẽ dừng lại quay đầu cẩn thận đánh giá Tô Hàng, lớn tiếng dò hỏi: “Rốt cuộc anh có cho tôi xem bốn quyển kia không? Nếu anh không cho tôi coi thì tôi chạy về nhà thật đó!”

Uy hiếp hả? Đe dọa hả! Cô gái đáng chết này lại dám uy hiếp mình ư? Tô Hàng căm hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không thỏa hiệp. Anh giơ hai tay lên, tỏ rõ thái độ.

Trong lòng Hùng Cách Cách kích động, vội chạy tới bên người Tô Hàng, vô cùng hưng phấn nói: “Đi thôi, chúng ta đến nhà anh xem manga!”

Mặc dù Tô Hàng thua Hùng Cách Cách về mặt rượt đuổi, nhưng anh ta vẫn không nhịn được muốn dùng ngôn ngữ châm chọc Hùng Cách Cách đôi câu, “Cô cầm tinh con thỏ à? Có đôi chân vòng kiềng vậy mà lại chạy nhanh thế? Cô không sợ trên đất có hố làm trẹo chết cái người lùn tịt như cô à!”

Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn qua nhìn lại hai chân mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không phải là chân vòng kiềng.”

Lời Tô Hàng nói chưa từng bị ai phản bác. Mặc dù ban nãy nói Hùng Cách Cách chân vòng kiềng hoàn toàn là vu oan, nhưng anh không có thói quen bị người khác phản bác. Vì vậy, anh cau mày nói: “Tôi nói cô là chân vòng kiềng thì cô chính là vậy!”

Anh tưởng rằng Hùng Cách Cách sẽ phẫn nộ, sẽ vì vấn đề mặt mũi của con gái mà cãi cọ ầm ĩ với anh một trận. Như vậy anh có thể thay vì giao chiến chính diện mà giết cô không còn mảnh giáp!

Không ngờ Hùng Cách Cách lại cúi đầu nhìn đi nhìn lại hai chân mình, đáp lại một câu nhạt nhẽo, “Hình như cũng hơi vòng kiềng thật.”

Tô Hàng chửi rủa một tiếng, cảm thấy Hùng Cách Cách là cô gái không có nguyên tắc nhất anh ta từng gặp!

Ngồi lên xe jeep của Tô Hàng, Hùng Cách Cách hưng phấn lạ thường.

Khi lái xe đến cửa nhà Tô Hàng thì Hùng Cách Cách lại trợn tròn mắt.

Cô nằm mơ cũng không ngờ, nhà Tô Hàng lại là nơi thường hay chiếu trong chương trình quảng cáo trên ti vi. Hùng Cách Cách không nhớ chỗ này tên là gì, chỉ nhớ lời quảng cáo cực kỳ độc ác – một hộ một núi!

Một hộ một núi hả?

Hùng Cách Cách không phải là người hay tức giận, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi bộc phát ra chút bất mãn.

Đứng ở cửa biệt thự của Tô Hàng, chân Hùng Cách Cách nhũn hết cả ra.

Tô Hàng bắt đầu làm tổn thương Hùng Cách Cách, “Thế nào? Không dám vào à?”

Hùng Cách Cách cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Làm bẩn sàn nhà có thể không bắt đền tôi không?”

Không biết vì sao Tô Hàng rất muốn cười. Nhưng anh không cười. Anh cũng không trả lời vấn đề của Hùng Cách Cách mà dẫn đầu vào nhà.

Hùng Cách Cách theo sát sau lưng Tô Hàng, đầu tiên là tiến vào phòng khách, sau đó chạy thẳng tới lầu hai.

Hùng Cách Cách len lén liếc bốn phía xung quanh, phát hiện ra không ít đồ tốt. Cô muốn sờ mó thứ này một tý, thứ kia một tẹo, nhưng chỉ tiếc là cô sợ, cô không dám, cô sợ mình là người bất cẩn lỡ làm hỏng đồ nhà người ta, đến lúc đó có lẽ cô thật sự phải đi bán thân để bồi thường cũng nên.

Hùng Cách Cách bước từng bước nhỏ, giống như một nàng dâu khéo léo theo đuôi Tô Hàng đi vào phòng của anh ta.

Gian phòng rất lớn, nhưng cũng không ngăn nắp. Trên bàn, trên sàn nhà, trên giường, khắp nơi đều bừa bộn cọ và giấy vẽ. Đây… Đây đích thực là một nhà máy manga mà!

Hùng Cách Cách tự giác kiễng chân lên, bước chân dè dặt chỉ sợ dẫm lên giấy vẽ trên sàn nhà. Khi cô nhìn thấy hai chữ ‘Mộc Cang’ trên vị trí ký tên của bản gốc tranh vẽ, lập tức nhào tới nâng bản gốc lên cúng bái.

Hùng Cách Cách rất kích động, cả cơ thể bé nhỏ cũng run lẩy bẩy. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Hàng, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Những… Những thứ này… Đều là tác phẩm của anh phải không?”

Chương 8: Mẹ kiếp! (3)

Edit: Chenqiucao

Tô Hàng dựa vào trên bệ cửa sổ tùy ý gật đầu.

Tim Hùng Cách Cách nhảy tưng tưng. Cô cầm bản gốc tranh vẽ kích động nói: "Hóa ra... hóa ra anh chính là ‘Mộc Cang’, tôi rất sùng bái anh, thật sự rất sùng bái anh! Tôi là fan manga của anh đó! Tôi thắt lưng buộc bụng cả tháng cũng là vì mua sách manga của anh! Đợi tôi mua được, anh ký tên cho tôi nhé, được không? Phải ký thật lớn, thật đẹp vào!”

Đối mặt với sự nhiệt tình của Hùng Cách Cách, Tô Hàng rất bình tĩnh, bởi anh đã sớm quen rồi. Anh bóp hai bên thái dương hỏi: “Bây giờ cô có thể đưa cuốn sách kia cho tôi rồi chứ?”

Hùng Cách Cách lắc đầu.

Tô Hàng bực bội hỏi: “Cô không phải là của fan manga của tôi à? Cô không phải rất sùng bái tôi hả? Tại sao không chịu đưa sách cho tôi?”

Hùng Cách Cách nhỏ giọng đáp: “Việc tôi thích manga của anh không cùng một chuyện với chuyện hôm nay.”

Tô Hàng xoay người cái xoạt, lật tìm bốn cuốn manga được cất giữ hoàn chỉnh trên giá sách, nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Hùng Cách Cách đứng lên, dè dặt đi tới trước bàn, lật xem một tờ rồi tiếp một tờ. Thỉnh thoảng, cô sẽ đập hai cái xuống mặt bàn; thỉnh thoảng, cô sẽ phát ra tiếng cười quái dị kinh khủng; thỉnh thoảng, cô còn lau hai hàng nước mắt; thỉnh thoảng, cô lại cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng gì đó.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách đã chìm đắm trong sách manga, bèn ngồi trên sàn nhà tựa vào bên giường, cầm bàn vẽ lên thuận tay phác họa ra một số hình tượng nhân vật. Không ngờ lần phác họa tùy tiện này lại có hiệu quả tốt ngoài dự liệu.

Sắc trời dần dần tối, tầm mắt Hùng Cách Cách cuối cùng rơi trên chữ ‘End’.

Khép lại sách manga, cô duỗi lưng đứng lên, lúc này mới chợt nhớ tới, mình không ở trong nhà Phạm Bảo Nhi, mà là... trong nhà một người đàn ông khác.

Mà người đàn ông kia đang ôm bàn vẽ, dùng bàn tay linh hoạt phác họa ra bức tranh lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.

Hùng Cách Cách không quấy rầy Tô Hàng, mà ngồi lại trên ghế dựa, đầu tiên là gửi một tin nhắn cho Phạm Bảo Nhi, nói cho cậu ấy biết, cô sẽ về trễ một chút, sau đó len lén lật xem tác phẩm của Tô Hàng. Cô càng xem càng vui vẻ, càng xem càng hưng phấn.

Rạng sáng Tô Hàng hài lòng kết thúc công việc.

Anh bóp cái cổ cứng ngắc, vừa quay đầu phát hiện Hùng Cách Cách vẫn ngồi trên ghế của mình, nghiêm túc lật xem tác phẩm manga của anh. Gò má chuyên chú đó rất là... bỉ ổi.

Mái ngố che đi hơn nửa gương mặt làm người ta không nhìn rõ được nét mặt của cô, nhưng trên cánh môi mềm mại đang hé mở lại dính nước miếng óng ánh trong suốt. Thời điểm nước miếng sắp nhỏ xuống, Hùng Cách Cách ý thức được hút lại. Cứ lặp lại như thế, bỉ ổi cực kỳ.

Tô Hàng vốn định giải quyết con người rắc rối này một cách nhanh chóng, nhưng thấy Hùng Cách Cách xem mê mẩn thì không kìm được quan sát cô.

Với nhiều năm kinh nghiệm hội họa của anh mà nói, cô gái trước mặt này mặc dù xám xịt, nhưng dưới bộ đồ công sở màu xám đó nhất định đang bao lấy bộ ngực co dãn kiêu ngạo. Tầm mắt chuyển xuống rơi vào trên vòng eo mảnh khảnh, hơi dừng lại một lát rồi tiếp tục hướng xuống phía dưới. Cô gái này mặc chiếc quần màu xám và đeo đôi giày cao gót cùng màu. Thật khó mà tưởng tượng nổi, cô gái đó lại đeo đôi giày cao gót chạy hết sức nhẹ nhàng trước mặt anh.

Trên chân cô nàng không mang tất. Da chân trắng nõn mịn màng giống như đồ sứ thượng hạng. Rất tốt, rất có khuynh hướng cảm xúc.

Nếu như không phải kiểu tóc của cô ta quá tồi, có lẽ cô ta còn có chút đáng để nhìn.

Trước mắt, anh cần một người phụ tá mới.

Một phụ tá có thể giúp anh chỉnh sửa lại tác phẩm, quét dọn phòng ốc, sắp xếp lịch trình. Người phụ tá này vừa không cần xinh đẹp, vừa không thể bày ra vẻ mặt si ngốc với anh; vừa không thể quá mức khôn khéo lão luyện, lại không thể lấy tinh thần sa sút làm biếng; người trợ lý này phải biến thành người tàng hình lúc anh làm việc, nhưng khi anh cần thì phải lập tức có mặt. Anh nghĩ, cô gái này có thể đảm nhiệm được trọng trách đó.

Tô Hàng nhớ tới những người trợ lý trước kia của mình, người nào người nấy mặt mũi mơ hồ. Mặc dù anh không nhớ nổi diện mạo của họ, nhưng vẫn nhớ trước khi họ từ chức vẻ mặt đều vô cùng uất ức.

Mình nói chuyện chanh chua ư? Mình không coi trợ lý là con người ư? Mình tính khí nóng nảy sao? Mình từng ngược đãi nhân viên hả? Có trời mới biết!

Có lẽ tìm cô nàng chập mạch này hợp tác hoàn toàn không phải hành động sáng suốt. Nhưng niềm đam mê và cố chấp của cô ta đối với manga lại không giống người thường. Có lẽ cũng đáng để thử một lần.

Nghĩ đến đây, Tô Hàng mở miệng dò hỏi: “Này, sao cô còn chưa đi?”

Hùng Cách Cách không đáp lời.

Tô Hàng đề cao âm lượng, hỏi lại lần nữa: “Này, tôi hỏi cô đó, tại sao cô vẫn chưa đi hửm?”

Hùng Cách Cách đột nhiên quay đầu, trừng mắt với Tô Hàng.

Tô Hàng hít vào một hơi. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng, mình nhìn thấy sự oán hận vô cùng to lớn từ trong mái ngố của Hùng Cách Cách!

Thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng.

Hùng Cách Cách lấy lại tinh thần, hướng về phía Tô Hàng nhếch miệng cười, nụ cười đó lập tức hòa tan nỗi oán hận kinh khủng kia. Cô cuống quít đứng lên, khẩn trương nhìn Tô Hàng.

Tô Hàng không nhịn được gầm lên: “Trả lời đi!”

Hùng Cách Cách ‘A’ một tiếng, lập tức đáp lại, “Tôi không biết đường.”

Tô Hàng nằm soài trên giường, thích thú với việc tranh cãi này. Anh nói: “Không biết đường thì có thể thuê xe.”

Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn giày của mình, “Tôi không có... không có nhiều tiền như vậy.”

Tô Hàng quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: “Không có tiền nên mới đi bán manga hả? Tinh thần bất khuất của cô với manga đi đâu rồi? Đam mê nồng nhiệt với manga đâu? Cô như vậy mà muốn nói là fan manga của tôi ư?” Giọng Tô Hàng lần nữa trở nên chanh chua.

Hùng Cách Cách quyến luyến vuốt ve tác phẩm của Tô Hàng, bất chợt thay đổi đề tài, “Sau này tôi có thể tới chỗ anh xem sách manga được không?”

Tô Hàng giật mình, thầm nói: chẳng lẽ cô ta không hiểu sự châm chọc trong lời nói của mình?

Song dù thế nào đi nữa trái tim nhỏ bé của Tô Hàng cũng có chút vui mừng. Thần kinh thô vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể không cần xem xét vấn đề phụ nữ da mặt mỏng. Nhưng anh vẫn không hiểu, con gái không phải rất sợ mất thể diện sao?

Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng không lập tức phản đối, tức thì bắt đầu bổ sung thêm một điều kiện, “Tôi có thể giúp anh quét dọn phòng, tôi còn có thể giặt quần áo cho anh, tôi... tôi...”

Tô Hàng ngồi dậy khỏi giường, giơ ba ngón tay lên nói: “Thứ nhất, tôi thích con gái sạch sẽ. Thứ hai, tôi thích con gái biết nghe lời. Thứ ba, cô phải ghi nhớ kỹ hai điều trên. Nếu như cô có thể tuân thủ ba việc đó, tôi sẽ cho cô một công việc, về phần tiền lương...”

Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, mắt long lanh nhìn Tô Hàng, nắm chặt tay nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định tắm giặt sạch bóng! Anh bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó!”

Tô Hàng cau mày, anh cảm thấy lời Hùng Cách Cách nói có ý khác. Nhưng lại cười rộ lên. Anh có thể bảo cô ta làm gì chứ? Anh với cô ta sẽ xảy ra quan hệ không đứng đắn ư? Làm ơn đi, anh rất có phẩm vị đó!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom