• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (1 Viewer)

  • Chương 81+82

Chương 81: Chúng mình yêu nhau đi (1)

Đêm nay là một đêm hỗn hợp giữa nóng nảy lo lắng và rối rắm buồn bực.

Phó Bạc Yến và Tô Hàng cùng ngồi trên ghế sa lon, thức tròng trọc cho đến khi trời sáng hẳn.

Bốn giờ mười lăm phút, Hùng Cách Cách từ trong phòng đi ra, nên làm cái gì thì làm cái đó, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Tô Hàng mang theo đôi mắt thâm quầng nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Hùng Cách Cách. Cậu vốn định tiếp lời xua tan lúng túng nhưng lại phát hiện Hùng Cách Cách căn bản chẳng thèm liếc cậu một cái. Tô Hàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thậm chí là rất luống cuống.

Phó Bạc Yến vốn muốn hỏi xem Hùng Cách Cách rốt cuộc sao rồi? Nhưng khổ một nỗi là không tìm được chủ đề để có thể nói chuyện. Hùng Cách Cách dường như vẫn giống như trước đó, vòng qua vòng lại quanh anh, hỏi han ân cần, xum xoe nịnh nọt. Suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy bên trong nhiệt tình mơ hồ có thể thấy được sự xa lánh và cẩn trọng.

Haizz... Tóm lại là một lời khó nói hết.

Khi mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong phòng bếp, Tô Hàng giống như một xác chết khô được máu tươi tưới nhuần, chậm chạp đứng lên rồi từ từ đi vào phòng bếp.

Cậu đứng ở phía sau Hùng Cách Cách nhìn cô múc cháo thành thạo, nghĩ tới muốn đưa tay ra đón lấy nhưng không ngờ, cơ thể bị người ở phía sau đẩy một cái nên lập tức mất đi địa hình có lợi.

Phó Khương đầu tóc bù xù, để trần nửa người và đi chân không, cả người trên lẫn dưới chỉ mặc một chiếc quần jean cạp trễ! Anh chiếm mất vị trí của Tô Hàng, tay cực kỳ tự nhiên đặt lên vai Hùng Cách Cách, mắt đảo vòng quanh hà hơi nói: “Em nấu món gì mà thơm thế?”

Hùng Cách Cách đã quen với những cử chỉ thân mật Phó Khương, cho nên cũng không tránh né, mà trực tiếp nhét chén cơm vào trong tay Phó Khương, cô đáp: “Tôi rưới dầu mè lên dưa leo, còn trộn thêm cả mấy thứ nữa, nấu thành một nồi cháo mè đen.” Cô nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu, “Bổ thận lắm đấy.”

Phó Khương cười để lộ ra hàm răng trắng, thân mật nói bên tai Hùng Cách Cách: “Anh biết chỉ có em là thương anh thôi mà.”

Mặt Hùng Cách Cách đỏ lên, trợn mắt nhìn Phó Khương một cái. Ánh nhìn đó giống như mang theo tình ý vô hạn, quả thật là xinh đẹp động lòng người, muốn nói nhưng còn thẹn thùng.

Phó Khương thấy đã xử lý xong rồi, nên anh bưng bát cơm của mình lên xoay người nhướn mày với Tô Hàng, bên trong rất có mùi khiêu khích.

Tô Hàng vô cùng tức giận, cậu bước một bước dài xông tới muốn sửa cái tên không biết xấu hổ này một trận! Cơn giận này cậu đã nín nhịn cả đêm rồi! Nếu còn không phát tiết ra, cậu sợ mình sẽ tức đến nổ tung mất! Vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của bản thân cùng với những thứ tình thân vớ vẩn kia đều đi xuống địa ngục hết đi!

Phó Khương lui về phía sau một bước, khoa trương kêu lên: “Tiểu Hàng Hàng, cháu muốn làm gì?”

Tô Hàng phát ra tiếng kêu rên ẩn nhẫn: “Ưmh...”

Phó Khương nói tiếp: “Chú biết, sáng sớm đàn ông đều sẽ có chút phản ứng sinh lý nhưng bổ nhào như lang như hổ vào chú giống cháu thì chú thật sự có hơi lo lắng đấy, thể trạng của chú đây không kìm giữ được sự nhiệt tình của cháu đâu. Chậc chậc… cháu xấu hổ hay sao mà mặt đỏ hết lên cả rồi? Lắc đầu hả? Cháu lắc đầu là có ý gì? Không phải thẹn, vậy thì cảm rồi. Cháu cẩn thận không bị bệnh SARS (**) đấy. Mau, mau lên, mau cách ly đi. Còn lắc đầu nữa hả? Haizz… tâm tư của thiếu niên chú còn không hiểu sao.” Anh nói xong bèn bưng bát của mình đi đến trước bàn ăn ngồi xuống bắt đầu thưởng thức món dưa leo rưới dầu vừng của Hùng Cách Cách.

(**) SARS là hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tiếng Anh: Severe acute respiratory syndrome; viết tắt: SARS) là một chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra bởi một loại virus mang tên virus SARS. Giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hồng Kông lan tỏa gần như trở thành một đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử vong trên toàn thế giới (10,9% tử vong) theo Tổ chức Y tế Thế giới. Chỉ trong vòng vài tuần lễ, SARS lan từ Hồng Kông sang lây nhiễm nhiều người khác tại 37 quốc gia trên thế giới vào đầu năm 2003.

Tô Hàng đứng tại chỗ với gương mặt đỏ bừng, tiếp tục mắt đối mắt với Hùng Cách Cách.

Đừng lầm tưởng rằng Tô Hàng bị Phó Khương làm tức đến nội thương, sự thật thường ngoài dự liệu, cũng rất bi kịch.

Vào lúc Phó Khương kêu to ‘Tiểu Hàng Hàng, cháu muốn làm gì?’ thì Hùng Cách Cách đang bưng bát cháo mè đen vừa múc xong chợt xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn về phía Tô Hàng và Phó Khương. Khi cô nhận ra Tô Hàng giơ nắm đấm uy hiếp Phó Khương thì cô đã nhanh nhẹn giơ bát cháo ra, chặn một cú giúp Phó Khương.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách đi ngăn cản, tốc độ lập tức chậm lại, sức lực cũng giảm bớt.

Kết quả là, xuất hiện một màn thế này… nắm đấm của Tô Hàng từ từ rơi vào bát cháo Hùng Cách Cách đang bưng.

Trong bát cháo nóng vừa múc vẫn còn nóng hổi, đang bốc hơi nghi ngút.

Màu sắc trong bát trông rất đẹp mắt, chẳng những có cháo nóng đen bóng mà còn có một nắm đấm đỏ au.

Tô Hàng kêu rên, Phó Khương đi ăn vô cùng hả hê với kiểu cười trên nỗi đau của người khác.

Đây chính là chân tướng.

Tô Hàng nghĩ: Hùng Cách Cách không di chuyển, cậu cũng không di chuyển! Nếu cậu đã mắng sai Hùng Cách Cách thì nỗi đau này cậu đáng phải chịu.

Hùng Cách Cách nghĩ: có phải Tô Hàng ngủ ngu luôn rồi không? Mộng du hả? Không biết nắm đấm của mình đã đút vào trong bát cháo à? Hay là… bị phỏng ngốc luôn rồi?

Trong lúc hai người giằng co, Phó Bạc Yến lên tiếng nói: “Ăn cơm đi!”

Hùng Cách Cách đáp lại một tiếng, hết sức bình tĩnh dời chén cháo đi.

Tô Hàng cúi đầu, dùng nước lạnh rửa cháo trên tay sau đó xoay người ngồi vào trước bàn cơm. Hùng Cách Cách không chịu để ý đến cậu nên tâm trạng của cậu cực tệ.

Hùng Cách Cách bưng chén lên múc thêm chút cháo vào bên trong chén cháo đã bị Tô Hàng làm hỏng, sau đó quay người đặt chén cháo này trước mặt Tô Hàng. Khóe miệng Tô Hàng giật giật rất lâu, cậu không biết có nên đưa ra cho Hùng Cách Cách một đề nghị, đề nghị cô đổi một cái chén mới, múc cháo mới cho cậu không?

Hùng Cách Cách làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Tô Hàng, sau khi múc cháo cho mình và Phó Bạc Yến xong, cô ngồi xuống yên lặng ăn. Thực ra thì trong lòng cô đã vui đến nở hoa rồi.

Lúc vừa mới ăn, đầu tiên Phó Khương khen ngợi tay nghề của Hùng Cách Cách, sau đó chuyển ánh mắt lên người Tô Hàng, anh hỏi: “Tiểu Hàng Hàng sao cháu không ăn đi? Có phải cháu chê Hùng Cách Cách nấu cháo không hợp khẩu vị của cháu không? Nếu cháu không ăn thì đưa đây cho chú.”

Cho chú? Nằm mơ đi! Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, bưng chén lên bắt đầu húp cháo.

Phó Khương lại nói: “Chậc chậc... Tiểu Hàng Hàng, cháu là chòm sao cự giải hả?”

Tô Hàng bực bội đáp lại: “Chú mới là chòm cự giải ý!”

Phó Khương lắc đầu nói “Chú không phải chòm sao đó, nhưng theo kinh nghiệm phân tích nhiều năm của chú thì cháu nhất định là chòm đó. Không tin cháu nhìn tay mình thử xem, bị luộc thành con cua đỏ rồi. Ha ha... Ha ha ha... Cháu nhất định là chòm cự giải .”

Trên trán Tô Hàng nổi gân xanh, cậu gầm lên: “Cháu không phải chòm cự giải!”

Phó Khương cảm khái nói: “Haizz... Đúng là trẻ con. Không phải thì không phải chứ sao, cháu hét gì chứ? Cháu nhìn đi, vừa mới la lên là nước cháo phun linh tinh rồi. Cháu đã lớn vầy rồi, phải chú ý hình tượng chứ.”

Trên trán Tô Hàng lại nổi lên thêm một đường gân xanh nữa, cậu cắn răng nghiến lợi: “Cháu không chú ý hình tượng ư? Chú nhìn lại bản thân mình đi, để trần nửa người lại còn ở đây lượn đi lượn lại thì có hình tượng rồi!”

Phó Khương cúi đầu nhìn qua nhìn bộ ngực của mình, nhếch miệng cười nói: “Có phải cháu nghen tỵ vì cơ ngực của chú rắn chắc hơn cháu, vòng eo dẻo dai hơn cháu, cánh tay cơ bắp hơn cháu không?”

Tô Hàng giận dữ hét lên: “Cái cơ bắp chảy xệ của chú kia mà cũng đòi so sánh với cháu ư?”

Phó Khương nhướn mày nói: “Ha ha... chú có tự tin khoe ra, cháu có dám vậy không? Nào nào đến đây, cháu cởi ra để chú út nhìn coi, để Hùng Cách Cách làm nhân chứng.”

Tô Hàng nhìn về phía Hùng Cách Cách, thấy hai mắt cô sáng ngời có thể sánh ngang bóng đèn 2000 kW! Nhìn biểu tình của cô rõ ràng là đang nói: cởi đi cởi đi, để cho tôi nhìn một chút!

Tô Hàng tức đỏ mặt, nhìn Phó Khương mắng: “Bỉ ổi!”

Phó Khương tấm tắc nói: “Không ngờ một người làm nghệ thuật lại nói cơ thể người là bỉ ổi. Xem ra lúc cháu vẽ tranh trong đầu nhất định là nghĩ tới những chuyện bỉ ổi không chịu nổi rồi.” Anh nghiêng người đến gần Hùng Cách Cách cười gian nói, “Đeo kính màu nhìn người thì nhìn thấy ai cũng đều có màu sắc cả. Sau này cách xa nó một chút, kẻo nó sẽ xem em là kẻ có sắc tâm thối tha đấy.” (Kính màu tức là thành kiến hay cái nhìn phiến diện. Anh Khương đang chơi chữ ấy nói xiên Tô Hàng ấy mà.)

Nói đến mức này rồi thì có là người ngu cũng hiểu, đây là Phó Khương cố tình chèn ép Tô Hàng, dùng lời châm chọc cậu báo thù cho Hùng Cách Cách!

Tối hôm qua, lúc Tô Hàng chửi Hùng Cách Cách như tát nước, tuy Phó Khương không nói gì cố ý để họ xảy ra hiểu lầm từ đó sẽ dần sinh ra trở ngại, nhưng anh lại không muốn thấy người khác bôi nhọ Hùng Cách Cách, dù cho tất cả những thứ này đều là hướng đi theo sự sắp đặt của anh.

Bất kể là ai cũng không có quyền nhục mạ Hùng Cách Cách!

Con người anh là nhỏ mọn vậy đấy, hễ ai đắc tội với anh thì anh sẽ luôn tìm thời cơ để trả thù lại.

Vừa hay sáng sớm hôm này Tô Hàng đụng trúng họng súng.

Phó Bạc Yến nhìn Phó Khương trừng trị Tô Hàng, không có chút xíu ý định đi giúp đỡ. Anh nghĩ: để Hùng Cách Cách xả giận, cũng tốt.

Nhưng khi thấy Phó Khương vừa trị Tô Hàng xong là quay ngoắt ra bắt đầu khoe mẽ trước mặt Hùng Cách Cách thì anh hơi gai mắt. Anh mở miệng: “Chú út, chú cũng chú ý giữ hình tượng trước mặt bề dưới một chút chứ, dầu gì cũng nên mặc áo vào.” Anh nói Phó Khương là bề trên, kéo mình với Hùng Cách Cách làm người vai dưới để khoảng cách trở nên không thể vượt qua!

Phó Khương liếc Phó Bạc Yến một cái, thản nhiên nói: “Được. Dù sao chú mặc áo rồi thì sẽ không mặc quần nữa, Cháu cứ khăng khăng bảo chú để trần cái gì cũng thế cả, vậy để lộ ra chỗ mạnh của mình vậy.”

Phó Bạc Yến tức giận cực kỳ, “Chú!”

Phó Khương nhếch môi cười nói: “Tất cả mọi người đều là đàn ông, sợ cái gì chứ? Chú lại thấy mặc quần áo vào không thoải mái bằng khỏa thân. Chỉ có để cơ thể gần gũi với tự nhiên, dung nhập vào tự nhiên thì tự nhiên mới có thể thuộc về cháu được.” Rồi anh quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách, “Em không để ý việc anh trần trụi ăn cơm chứ?”

Dưới cái nhìn chăm chăm của Phó Bạc Yến và Tô Hàng, gò má Hùng Cách Cách đỏ lên, cô cúi thấp đầu lẩm bẩm: “Việc đó… tùy anh.” Há há… Vừa ăn cơm vừa ngắm trai đẹp là một chuyện tuyệt vời biết nhường nào chứ? Tại sao phải từ chối? Nếu Phó Khương không sợ người khác nhìn chẳng lẽ cô còn phải đi xem người ta nghĩ sao chắc?

Đỉnh đầu Phó Bạc Yến bắt đầu bốc khói, hàm răng Tô Hàng bắt đầu ma sát va chạm vào nhau.

Phó Khương đứng lên làm Phó Bạc Yến và Tô Hàng sợ tới mức không dám thở, lầm tưởng rằng anh muốn cởi quần, chơi trò khỏa thân chạy nhong! Nhưng không ngờ anh lại chỉ nhếch môi cười chế giễu: “Hai đứa đúng là hai con sói con lại đi dùng ánh mắt háo sắc nhìn chòng chọc chú. Chú biết các cháu muốn nhìn chú khỏa thân nhưng chú thật sự không thể thỏa mãn loại ảo tưởng này của hai đứa được.” Rồi anh nháy mắt quyến rũ Hùng Cách Cách, “Sau này có cơ hội anh sẽ cho mình em xem.”

Nói rồi anh bưng chén lên đi vào nhà bếp lại tự múc cho mình một bát cháo nữa.

Mặt Hùng Cách Cách đỏ lựng như máu rồi.

Khi Phó Khương quay về chỗ ngồi, Phó Bạc Yến và Tô Hàng mới lấy lại tinh thần từ trong trí tượng tượng mắc ói, họ giơ đũa lên quyết định bắt đầu ăn cơm.

Vậy mà, khiến cả ba người đàn ông không ngờ được là trên bàn cơm chỉ còn lại ba đĩa nhỏ trống trơn, ngay cả một miếng dưa muối cũng không thấy!

Ba người đàn ông cùng nhau nhìn về phía Hùng Cách Cách.

Phó Khương hỏi: “Em ăn sạch tất cả dưa muối rồi à?”

Hùng Cách Cách ngượng ngùng liếm miệng đáp: “A, không sao, tôi thích ăn mặn, không sợ mặn.”

Nếu bọn họ thích đấu đi đấu lại, đánh tới đánh lui, vậy thì cô đành phải một mình một chiến tuyến, ăn sạch đĩa dưa muối thôi.

Ba người đàn ông, buông đũa xuống hết ý kiến. Cháo mè đen vô vị nhạt nhẽo này rốt cuộc phải ăn tiếp thế nào đây? Bổ thận thì cũng không phải bổ theo cách này chứ?

Chương 82: Chúng mình yêu nhau đi (2)

Bởi vì Phó Bạc Yến còn đang trong thời gian dưỡng thương cho nên tất cả mọi người đều ở lại trong biệt thự, ăn bơ làm biếng, chơi trò thấp kém mắt to trừng mắt nhỏ nhưng lại cực kỳ tiêu tốn thời gian.

Tô Hàng vẫn muốn tìm cơ hội nói đôi lời với Hùng Cách Cách, nhưng Phó Khương này hệt như con muỗi đang chích lên thịt người, lúc nào cũng dính trên người Hùng Cách Cách, muốn phủi cũng không phủi đi được. Trừ phi bạn vỗ chết nó! Nhưng mà con muỗi này lại biết võ. Chú ấy từng học kungfu thiết bố sam (**), thực sự rất khó để tìm ra chỗ hiểm của chú ấy.

Thiết bố sam hay còn gọi là ‘áo giáp sắt’ là bài tập luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt, không luyện bụng. Khởi luyện bằng cách xoa toàn thân, nằm trên vật cứng. Sau tăng lên bằng các bài tập phi lưng, ngực, vai v.v. lên cát. Tương truyền công phu này do một thiền sư Tây Tạng truyền cho Thiếu Lâm tự và rất được ngưỡng mộ. Hoặc đào hố cát mịn chừng 0.33 m rồi nắm 2 tay trên xà ngang thả rơi mình xuống hố cát sao cho thân mình, ngực, bụng, vai, lưng rơi chạm xuống cát. Trước khi luyện như vậy nên quấn vải thân mình rồi xoa mạnh vào thân mình.

Vết thương của Phó Bạc Yến đã đỡ nhiều rồi nhưng vết bầm trên mặt vẫn chưa tan hết. Mỗi khi anh lấy gương soi chỉ muốn nở một nụ cười vô cùng hấp dẫn nhưng khốn nỗi là anh không làm được! Thôi được rồi, anh đành phải nhẫn nhịn, đợi sau khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn anh sẽ nói chuyện với Hùng Cách Cách lại. Khoảng thời gian này đối với anh mà nói quả thực là đau khổ và giày vò!

Cứ như vậy bảy ngày đã trôi qua, vết thương của Phó Bạc Yến đã khỏi bảy tám phần nên anh phải đi làm.

Hùng Cách Cách làm trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên phải bám gót sau anh.

Khi Hùng Cách Cách xuất hiện trong công ty, lập tức gây ra không ít xôn xao.

Ai có thể ngờ được cô nàng xinh đẹp quyến rũ trước mắt này lại chính là Hùng Cách Cách chứ?

Các chàng trai sục sôi, các cô gái ghen tỵ.

Các chàng trai mặc dù đã biết rõ là hoa đã có chủ nhưng vẫn có kẻ kích động đi dòm ngó một hai cái. Những tên bình thường chẳng thèm ngó tới Hùng Cách Cách nay cũng bắt đầu thường xuyên nhìn lén cô, cũng cố gắng tìm cơ hội hẹn cô ra ngoài tụ họp một lát.

Các cô gái bắt đầu tụ tập tốp năm tốp ba, dùng ngữ điệu ‘chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi’ và biểu tình ‘thì ra là vậy’ trắng trợn bà tám về lịch sử phẫu thuật thẩm mỹ của Hùng Cách Cách. Từ mắt của cô nói đến mũi, lại nói từ mũi đến miệng. Từ miệng nói đến ngực rồi lại nói từ ngực đến mông. Nói tóm lại Hùng Cách Cách chính là cô nàng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ trong nháy mắt biến thành mỹ nữ!

Thỉnh thoảng sẽ có một âm thanh nhỏ tốt bụng đứng ra chất vấn: phẫu thuật thẩm mỹ không thể nào thoáng cái đã làm xong được, cũng không thể nào khôi phục lại tốt như vậy trong thời gian ngắn thế?

Đám con gái đều lựa chọn bỏ ngoài tai âm thanh đó, coi như hoàn toàn không nghe thấy! Kỹ thuật y học bây giờ phát triển tân tiến như vậy, biến một cô nàng xấu xí tức thì thành một đại mỹ nhân thanh thoát! Không có gì là không thể cả! Tóm lại, Hùng Cách Cách đã đi phẫu thuật thẩm mỹ!

Lời đồn trong khu làm việc nổi lên khắp nơi, Phó Bạc Yến ngồi trên ghế ông chủ trong phòng làm việc, nhìn chăm chăm Hùng Cách Cách bằng đôi mắt đen nhánh, anh dịu dàng nói: “Anh cảm thấy em đang có tâm sự, có tiện nói ra không?” Trước tiên anh vứt đề cho Hùng Cách Cách, chỉ cần Hùng Cách Cách cho ra đáp án thì anh có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi.

Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Yến, kinh ngạc nói: “Anh nhìn ra được à?”

Phó Bạc Yến gật đầu nghiêm túc nói: “Anh hy vọng em có thể chia sẻ nỗi lòng của em với anh.”

Hùng Cách Cách rối rắm một lát, cô hạ quyết tâm nói: “Phó tổng, tôi… Tiền lương của tôi.” Đã hơn một tháng rồi mà một xu tiền lương cô cũng không nhìn thấy! A! A! Thiên lý ở đâu chứ!

Phó Bạc Yến sững sờ một lát rồi lắc đầu cười cười, anh lấy thẻ ngân hàng trong bóp ra đưa cho Hùng Cách Cách, “Tiền lương của em đây.” Anh nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu, “Còn có cả tiền anh mua những món đồ nhỏ kia nữa.”

Hùng Cách Cách hoan hô nhận lấy tấm thẻ, cười không khép được miệng. Cảm tạ tổ chức, cảm tạ lãnh đạo, cảm tạ chủ nghĩa xã hội, ông chủ không ăn bớt tiền của nhân viên, amen! Cô đã ngóng khoản tiền lương này lâu lắm rồi. Cô muốn gửi một chút tiền về nhà, muốn cho bố mẹ biết mình vẫn sống rất tốt; muốn mua chút quà cho Phạm Bảo Nhi để cậu ấy cười toe toét; muốn mua cho mình bộ sách manga bản số lượng có hạn, nuôi dưỡng tâm hồn non nót của mình! Có tiền tốt thật.

Phó Bạc Yến vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Hùng Cách Cách liền cướp lời trước: “Tôi biết, tôi biết rồi, sáu số sau của thẻ ngân hàng chính là mật mã!” Thế rồi cô cười ha ha siết chặt tấm thẻ chạy đi.

Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, mặt tràn đầy ý cười cưng chiều.

Có lẽ thật sự anh đã quá nhạy cảm rồi. Hùng Cách Cách vẫn là Hùng Cách Cách của ngày nào, vẫn là Hùng Cách Cách thích vây quanh anh có điều mưu tính cả. Một bảo bối ngây thơ như vậy anh thật sự không muốn buông tay.

Niềm vui của Hùng Cách Cách đơn giản như vậy nhưng luôn có thể dễ dàng lây sang anh.

Anh không biết sự lo lắng bất an mấy ngày gần đây của anh rốt cuộc là vì cái gì? Có lẽ nguyên nhân là tại Xương Kỳ, có lẽ nó đến từ Phó Khương. Ha ha… Chỉ cần đi làm là tốt rồi. Ít nhất trong tám tiếng giờ hành chính này Hùng Cách Cách vẫn ở bên anh.

Buổi trưa, tóc tai Tô Hàng như ổ gà, bò dậy khỏi giường hệt như Vampire sau khi say rượu. Cậu vốn muốn lập tức chạy tới công ty nhưng vừa nghĩ đến sự hờ hững của Hùng Cách Cách là cậu lại thấy tiu nghỉu, trong lòng khó chịu không nói ra được.

Cậu thử lấy lòng cô, cô lại trốn tránh cậu như tránh rắn rết.

Tô Hàng cậu không phải không có phụ nữ bám theo? Tội gì cậu phải bám riết chán ngắt vậy chứ. Người ta còn khinh chẳng thèm ngoái lại nhìn.

Tô Hàng đứng trước gương, nheo mắt đánh giá mình một lượt, càng nghĩ càng không hiểu, ánh mắt của Hùng Cách Cách vì sao không dừng lại trên người cậu chứ? Theo lý mà nói cậu rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô mới đúng.

Lông mày không dày không thưa, mắt lấp lánh có hồn, đuôi mắt còn hơi xếch lên, sống mũi thẳng tắp, miệng hơi hồng nhưng khẩu hình môi không có cong. Tô Hàng tạo hình mấy cái trong gương, càng cảm thấy mình có thể nói là rồng phượng trong biển người, nhưng anh lại càng lúc càng không hiểu sao khi mình rơi vào trong mắt Hùng Cách Cách lại thành kẻ vô dụng bỏ đi chứ?

Cậu cau mày đổi một bộ âu phục thoải mái được cắt may vô cùng vừa người, rồi cậu lại soi gương vuốt tóc hai lần mới hài lòng đi xuống lầu.

Cậu vốn định lái xe đi ra ngoài hóng gió, tùy tiện túm lấy một cô nàng, nghe tiếng thét chói tai của cô nàng, nhìn cô nàng lấy lòng mình để tăng thêm chút lòng tự tin, nhưng không biết vì sao cậu càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát đi bộ ra ngoài biệt thự rồi ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại bước từng bước về phía công ty.

Đi từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, lúc cậu chỉ còn lại hơi thở cuối cùng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa chính của công ty.

Trước đây dưới trướng cậu, cậu không hề thương tiếc, Hùng Cách Cách cũng phải bôn ba giữa công ty và biệt thự như vậy sao?

Trong lòng Tô Hàng đột nhiên biến thành ngũ vị tạp trần.

Khi Tô Hàng kéo lên cơ thể mệt mỏi chuẩn bị qua đường thì Phạm Bảo Nhi vừa vặn đi ngang qua đây, vừa liếc một cái đã trông thấy Tô Hàng.

Con ngươi Phạm Bảo Nhi rét lạnh, cơn giận bùng lên, cô vọt tới trước mặt Tô Hàng như cơn gió lốc, cô nói với giọng điệu châm chọc: “Aiyo, đây không phải ông chủ của Hùng Cách Cách đó sao? Xem chừng là cả thể xác và tinh thần đều mệt lử ha. Đào hoa nhiều quá không biết hái được đóa nào chưa? Nhìn bộ dạng của anh đúng là bị hư thận nặng rồi! Trở về tôi phải nói cho Hùng Cách Cách biết, tuýp đàn ông như thế không đáng để thích, nếu cứ khăng khăng thích tên mặt trắng rõ ràng thận hư vậy không phải là mắt có vấn đề hay sao…”

Không đợi Phạm Bảo Nhi nói xong, Tô Hàng đã bắt lấy cổ tay cô, kích động hỏi: “Cô nói cái gì? Hùng Cách Cách thích tôi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom