• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (2 Viewers)

  • Chương 85+86

Chương 85: Chúng mình yêu nhau đi (5)

Hai người lái xe đi đến quán búp-phê hải sản, Tô Hàng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Hùng Cách Cách từ một cô nàng bỉ ổi hóa thân thành người sói.

Cô giành hết cua bể rồi giành đến tôm hùm, giành hết bào ngư rồi đến cá ngừ ca-li, hết cá ngừ ca-li lại giành đến vịt quay Bắc Kinh…

Tóm lại, đừng nhìn Hùng Cách Cách đang vùi đầu thưởng thức mỹ vị mà coi thường cô, cô đúng tiêu chuẩn của người mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, hễ có món gì ngon được nhân viên phục vụ đẩy lên là cô nhất định sẽ chạy lên trong thời gian ngắn nhất, mang về một đĩa đầy hụ những món tươi ngon nhất.

Tô Hàng vốn tưởng một bàn thức ăn đầy như vậy họ sẽ ăn không hết, nhưng ai ngờ bình thường sức ăn của Hùng Cách Cách không lớn thế mà lúc này lại hóa thân thành ông vua dạ dày lớn!

Cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc đóng ăn sạch sành sanh những món bày đầy trên bàn, ngay cả nước canh cũng không để lại.

Tô Hàng thấy cô ăn vui vẻ, trong lòng cũng từ từ dâng lên muôn vàn tình cảm dịu dàng. Cậu thật sự rất muốn chìa tay ra xoa cái bụng nhỏ của Hùng Cách Cách xem thử xem rốt cuộc cô ăn đến mức độ nào rồi, có phải ăn đến mức cái bụng nhỏ tròn vo rồi không?

Suy nghĩ này có thể có, nhưng hành động này không thể có. Đến hôm nay cậu vẫn còn nhớ rõ cái răng của cậu là bị Hùng Cách Cách đánh rớt.

Nghĩ đến đây, Tô Hàng hơi run, làm bộ lắc đầu cảm khái nói: “Hùng Cách Cách, cô thật đúng là tham ăn. Chậc chậc... người tham ăn như cô, ai có thể nuôi nổi đây?”

Sau khi Hùng Cách Cách ợ liên tiếp hai cái, sau đó mới hài lòng ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Tự tôi có thể nuôi sống mình.” Rồi cô đến gần Tô Hàng, cười nịnh nọt, “Chỉ cần anh phát tiền lương tháng trước cho tôi, tôi còn có tiền mời anh ăn cơm nữa đấy.”

Tô Hàng sững sờ, đây... đây... đây rõ ràng là đang thúc giục tiền lương mà? Hùng Cách Cách, cô được lắm!

Tô Hàng cười ha ha nói: “Tôi thật sự vô cùng nghi ngờ, bất luận tôi nói cái gì cô đều sẽ vòng lại tiền lương. Được, ngày mai tôi sẽ trả cho cô, tránh để cô nhớ nhung.”

Hùng Cách Cách cười híp mắt nói: “Lần đầu tiên tôi phát hiện con người anh thật sự tốt vô cùng.”

Tô Hàng làm bộ không vui, “Lần đầu tiên phát hiện à? Tôi làm người thật đúng là thất bại.”

Hùng Cách Cách dựng đứng đầu ngón tay, bảo đảm nói: “Nếu anh có thể trả luôn cả phí trị liệu cho tôi ngày nào tôi cũng khen anh là người tốt!”

Tô Hàng nhức đầu. Cô nàng Hùng Cách Cách này, cả ngày lẫn đêm đi theo sau mông cậu chỉ muốn đòi tiền! Chỉ có điều dường như cậu rất thích loại cảm giác này! Ha ha...

Nếu như Hùng Cách Cách có thể ngày ngày đi theo sau cậu, không ngừng giục nợ cậu, vậy sẽ là chuyện mất hồn biết bao đây?

Mặc dù Tô Hàng vô cùng hướng tới kiểu cuộc sống đó nhưng cậu vẫn thật sự không muốn mình có hình tượng tồi tệ quỵt nợ không trả ở trong lòng Hùng Cách Cách. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tô Hàng cam kết ngày mai sẽ bắn luôn tiền lương và phí trị liệu vào trong tài khoản của Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách vui vẻ quá, lại ăn thêm một đĩa tôm lớn!

Khi ăn cơm xong, Hùng Cách Cách đứng lên từ từ đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua khu đồ uống, cô nuốt nước miếng, sau đó thò tay thật thanh cầm lên một cốc đồ uống đủ mọi màu sắc, đổ vào trong miệng uống không còn một giọt.

Động tác nhanh chóng đó làm Tô Hàng không khỏi hoài nghi, có phải cô vận dụng tuyệt học của nhà họ Hùng không nữa!

Đi ra khỏi quán búp-phê Tô Hàng đề nghị: “Gần đây có một công viên, chúng ta đi dạo một vòng để tiêu cơm đi.” Cậu thật sự sợ Hùng Cách Cách ăn hỏng luôn dạ dày mất.

Hùng Cách Cách sờ bụng của mình, cười vô cùng hài lòng, “Được.”

Lúc này là 10 giờ tối, trong công viên yên tĩnh có chút lịch sự tao nhã, tịch mịch, còn có chút khủng hoảng.

Tô Hàng trêu ghẹo nói: “Không ngờ cô lại tham ăn đến vậy.”

Hùng Cách Cách liếc Tô Hàng một cái rồi nói: “Anh ăn không nhiều lắm, tôi phải ăn cả phần của anh, như vậy mới không lỗ!”

Trong lòng Tô Hàng dâng lên chút tư vị ngọt ngào, cậu nhếch miệng cười nói: “Cô không sợ bể bụng hả.”

Hùng Cách Cách ưỡn bụng, kiêu ngạo nói: “Dạ dày tôi là túi vạn năng, hôm nay ăn nhiều đồ ngon như vậy, mai cả ngày không ăn cơm cũng được!”

Tô Hàng hơi cau mày, quan tâm nói: “Ngu ngốc, vậy dạ dày chẳng phải sẽ bị hư à? Đợi tới khi cô bị đau xem ai quan tâm cô!”

Hùng Cách Cách nhỏ giọng nói lầm bầm: “Tự tôi sẽ đi bệnh viện, không cần người khác quan tâm.”

Tô Hàng biết bản lĩnh làm người khác tức giận của Hùng Cách Cách là vô địch thiên hạ. Đúng, cậu thừa nhận mình lại bị cô làm tức phát điên rồi. Làm sao lại không cần người khác quan tâm chứ? Cậu là người ngoài ư? Hơn nữa đi bệnh viện đáng thương biết chừng nào? Nếu để người ta biết cô là vì tham ăn mà phải nhập viện thì mặt mũi của họ đúng là đừng mong còn nữa!

Tô Hàng muốn mắng người, nhưng lại nhịn xuống. Không khí tối nay tốt thế cậu không thể phá hỏng được. Bình tĩnh, bình tĩnh lại, hít sâu, hít sâu, nhất định phải… Tỉnh táo!

Tô Hàng cúi đầu, nhìn lướt qua bàn tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách, đầu ngón tay cậu giật giật, như kiểu kích động muốn nắm lấy bàn tay ấy. Hùng Cách Cách thích cậu. Cậu nắm tay cô, chắc cô không tránh đâu nhỉ? Bất kể cô có tránh hay không thì cậu cũng muốn nắm tay cô!

Nghĩ đến đây, Tô Hàng quyết định nắm lấy bàn tay Hùng Cách Cách thật nhanh.

Hùng Cách Cách kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Hàng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Dưới ánh trăng, cái miệng nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách có vẻ cực kỳ mê người. Chỉ mở khép thôi cũng hấp dẫn vô hạn. Nếu như hôn lên nhất định sẽ rất đàn hồi, rất ngọt, rất có cảm xúc.

Hô hấp của Tô Hàng nghẹn lại, một bàn tay khác nắm lấy eo Hùng Cách Cách để cô dán vào lồng ngực mình. Sau đó cậu cúi xuống vừa định hôn lên cái miệng khiến cậu động lòng thì đúng lúc này điện thoại của cậu lại kêu lên thảm thiết.

Tô Hàng vốn không muốn để ý tới, thế nhưng người gọi điện thoại tới lại không chịu bỏ qua, đại khái kiểu anh không nhận điện thoại thì tôi cứ gọi qua.

Tô Hàng mắng một tiếng, buông Hùng Cách Cách ra, lấy điện thoại di động ra nóng nảy quát lớn: “A lô? Ai chán sống thế hả?”

Đầu điện thoại bên kia dừng lại ba giây sau đó cũng gầm ra tiếng giận dữ, “Nếu như tôi mà chán sống từ 27 năm về trước thì sẽ chẳng có tên súc sinh là anh đâu!”

Tô Hàng bĩu môi, cực kỳ bối rối lên tiếng, “Ba.”

Ba Phó trực tiếp hỏi: “Con ở chỗ nào vậy?”

Tô Hàng thuận miệng đáp: “Con đi linh tinh một chút thôi mà. Ba tìm con có chuyện gì à?” Bình thường ba Phó chưa bao giờ gọi điện thoại cho cậu. Nếu người trong nhà muốn cậu về thì đều là mẹ Tô gọi điện bảo cậu về.

Ba Phó đáp: “Ban nãy chú út con có gọi điện qua nói là hai ngày nữa sẽ dẫn thím út về nhà chính thức ra mắt. Bảo ba báo cho con một tiếng. Ơ? Con với chú út con không phải sống chung sao? Vậy nó còn bảo ba thông báo cái gì chứ?”

Tô Hàng cau mày gào lên: “Con biết sao được? Cái tên bệnh thần kinh chết bầm!”

Ba Phó dạy dỗ con trai: “Đừng nói chú út con như vậy. Mặc dù tinh thần nó không ổn định nhưng ngày thường trông cũng chẳng khác gì người thường cả. Ba cảnh cáo con tốt nhất đừng có đi trêu chọc nó. Nếu nó mà điên khùng lên lần nữa, ai cũng không gánh nổi đâu!” Vừa nghĩ tới bộ dạng điên khùng lên của Phó Khương là ông không nhịn được rùng cả mình.

Tô Hàng buồn bực đáp lại: “Con biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại Tô Hàng càng bực mình hơn. Phó Khương nhất định là biết cậu đang ở bên Hùng Cách Cách nên mới điện thoại cho ba bảo ông già gọi điện cho cậu, hại cậu trở tay không kịp. Mẹ nó! Bỉ ổi quá thể! Sao cậu lại có một chú út như thế cơ chứ? Nếu như có thể cậu thật sự muốn bảo chú ấy đi chết đi!

Chương 86: Hùng Cách Cách, chúng ta hẹn hò đi! (6)

Editor: Mèo Múp

Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách, quyết định dứt khoát, tối nay anh muốn xác định quan hệ của hai người!

Vì Hùng Cách Cách, ngay cả anh ruột anh cũng có thể mang ra làm bia đỡ đạn thì một người chú không thân thiết có đáng gì? Ha Ha... Ngày mai anh phải dẫn Hùng Cách Cách về nhà! Một chiêu giành lấy tiên cơ này, anh phải vận dụng cho tốt, không thể để Phó Khương chèn ép mãi được.

Bây giờ anh không khỏi có chút mong đợi, khi anh nắm tay Hùng Cách Cách, đứng ở trước mặt người nhà giới thiệu đây là bạn gái của mình thì lúc đó vẻ mặt của Phó Khương sẽ thay đổi đặc sắc như thế nào đây? Ha... Mới nghĩ thôi đã thấy vô cùng hưng phấn rồi!

Được rồi, được rồi, anh không thể đắc ý vênh váo được. Đầu tiên phải thu phục được Hùng Cách Cách trước đã.

Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới thu phục được Hùng Cách Cách đây?

Trước kia, chỉ có phụ nữ mới tìm đủ mọi cách bám lấy anh, còn Hùng Cách Cách này, rõ ràng là thích anh nhưng lại muốn chơi vờ tha để bắt, đúng là trò chơi của con gái, quả thật làm cho anh gặp chút khó khăn khi ra tay. Hay là trước tiên thử dò xét ý tứ của cô một chút rồi mới tiếp tục? Hoặc là trực tiếp làm luôn thì tốt hơn đây? Thật là rắc rối.

Tô Hàng vô cùng rối rắm, sau đó quyết định nói thẳng ra ý định của mình. Anh đút hai tay vào túi, hít một hơi thật sâu, nhìn mặt hồ tĩnh lặng trong công viên, giọng điệu có chút đắc ý: “Này, Hùng Cách Cách, tôi biết là cô thích tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội, chúng ta...” Anh quay đầu nhìn Hùng Cách Cách, nói lớn tiếng: “Chúng ta hẹn hò đi!”

Hùng Cách Cách sợ hết hồn! Anh ta... Anh ta... Anh ta đang nói gì vậy? Đầu óc Hùng Cách Cách giống như bị chập mạch, cảm thấy chắc là mình nghe lầm. Cô nói lắp bắp: “Tôi... Chúng ta... Chúng ta... hẹn hò?”

Tô Hàng nắm lấy cổ tay Hùng Cách Cách, kéo cô đến trước mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đúng! Hẹn hò! Làm bạn gái của tôi!”

Trong nháy mắt, lòng của Hùng Cách Cách hoảng loạn. Cô lắc đầu như trống bỏi: “Không không không...” Lời nói của Tô Hàng nói giống như tàu lượn siêu tốc, thật dọa người! Cô thà ngồi tàu lượn siêu tốc mười lần, sau đó ói mửa dữ dội mười lần chứ không muốn nghe Tô Hàng rống lớn ‘Chúng ta hẹn hò đi’. Nói thế còn tổn thương người khác hơn là bạo cúc hoa nữa.

Tô Hàng hoàn toàn không nghĩ đến việc Hùng Cách Cách sẽ từ chối thẳng thừng như thế, tức giận nói: “Tại sao lại không? Không phải là cô thích tôi sao?” Rõ ràng là cô thích anh vậy mà bây giờ lại làm bộ làm tịch, rốt cuộc là tại sao?

Hùng Cách Cách kinh ngạc nói: “Ai nói tôi thích anh?”

Tô Hàng nghiến răng nói: “Phạm Bảo Nhi!”

Hùng Cách Cách suy nghĩ một chút, sực hiểu ra: “Cô ấy hiểu lầm rồi. Nhất định cô ấy cho rằng anh là ông chủ của tôi.”

Cả người Tô Hàng run lên, cố gắng khống chế đôi tay đang run rẩy, trầm giọng hỏi: “Ý của cô là cô thích anh tôi?”

Hùng Cách Cách mấp máy môi, nói thẳng đuột: “Có chút thích. Anh ấy rất tốt với tôi.”

Gân xanh trên trán Tô Hàng giật giật, anh gầm lên: “Chẳng lẽ tôi không tốt với cô hay sao?”

Hùng Cách Cách nhìn Tô Hàng, lên án: “Anh luôn la mắng tôi, lúc nghe những lời đó thì trong lòng tôi thấy không thoải mái.” Nếu như nói mắng một người xối xả là tốt với người đó, vậy thì cô cũng có thể đối xử tốt với Tô Hàng, còn hơn cả tốt nữa cơ!

Tô Hàng định mắng Hùng Cách Cách ngu ngốc, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Anh hít một hơi thật sâu, nắm cổ tay Hùng Cách Cách, thử dùng giọng nói bình tĩnh tiến hành khai thông cho Hùng Cách Cách: “Cô cũng biết bây giờ anh tôi và Xương Kỳ đã có con, cô sẽ không thể có kết quả với anh tôi được, nhưng cô có thể thích tôi.”

Hùng Cách Cách kiềm chế ý định né tránh Tô Hàng, lầm bầm “Đừng tưởng ‘thích anh’ là một niềm vinh hạnh. Tôi không muốn.” Thích một người là chuyện rất hạnh phúc, rất thần thánh, là chuyện tâm ý tương thông, tuyệt đối không phải là vinh hạnh, ban ơn gì hết. Từ ‘thích’ mà Tô Hàng nói giống như chủ nhân bố thí cho nô tài một ánh mắt thân thiện, chẳng những nô tài phải cảm tạ ân đức mà còn phải cảm động đến nước mắt đảo quanh, tạ chủ long ân, cam kết đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn đặt chủ nhân lên đầu. ‘Thích’ như vậy, Hùng Cách Cách không muốn, cũng không có cách nào chịu nổi.

Tô Hàng rất tổn thương, cực kì tổn thương. Anh cảm thấy mình như kẻ ngu. Anh lầm tưởng người Hùng Cách Cách thích là anh nên cứ vui mừng hớn hở mãi. Anh chủ động đến gần Hùng Cách Cách, ôm tâm tình kích động vây quanh cô, trong lòng thấp thỏm lo lắng thổ lộ với cô nhưng thứ nhận được chỉ là từ không! Không! Không! Liên tiếp cùng với sự hiểu lầm đến mắc ói!

Tô Hàng tổn thương nhưng lại không biết rằng lời nói của anh cũng khiến Hùng Cách Cách tổn thương.

Hùng Cách Cách bị tổn thương nhưng cũng không biết rằng lời của cô khiến Tô Hàng tổn thương.

Tô Hàng bị tổn thương là bởi vì anh luôn xem mình là trung tâm, luôn nghĩ ý muốn chủ quan của mình là ý muốn của người khác; còn Hùng Cách Cách bị tổn thương có lẽ là vì cô không bao giờ nghĩ mình là trung tâm, cũng hoàn toàn không ý thức được mình sẽ chiếm cứ trái tim của Tô Hàng, dẫn dắt tư tưởng của anh. Đây chính là một loại tình cảm rối rắm, muốn cắt đứt cũng không thể.

Hai người đều bị tổn thương, đều giống như con thú nhỏ, cho dù bị thương cũng không dễ dàng bỏ qua cho người tổn thương mình

Tô Hàng quay đầu đi, châm chọc nói: “Cô không muốn? Vậy thì cô muốn cái gì? Muốn chú tôi thích cô hay là muốn anh tôi thích cô? Tình cảm của tôi không đáng giá đến vậy sao? Để cô yêu thích tôi khó khăn đến thế sao? Hùng Cách Cách, đừng quá đề cao mình!”

Hùng Cách Cách hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay thành nắm đấm: “Tôi chưa bao giờ đề cao mình! Cho nên mới có thể chịu đựng sự giễu cợt và khinh thường của anh hết lần này đến lần khác! Tô Hàng, anh biết không, tôi có một chuyện muốn nói với anh từ rất lâu rồi.”

Tô Hàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách vung nắm đấm lên, đánh vào mặt Tô Hàng!

Tô Hàng đờ người. Máu tươi từ khóe môi anh chảy ra, nhỏ xuống ngực, giống như là bị một mũi tên bắn thủng tim.

Hùng Cách Cách lắc lắc quả đấm, co chân chạy mất. Người cũng đã đánh rồi, từ chối cũng đã từu chối rồi, bây giờ mà không chạy thì ở lại chờ bị đánh sao? Tô Hàng cũng không phải là một người đàn ông đối xử tử tế với con gái.

Nhớ tới đủ loại ức hiếp bắt nạt trước kia, anh ta quá độc ác mà. Cho dù anh ta nói thích cô thì cô cũng khó mà tin được. Ừ... Dù cho một chút xíu tin tưởng thì cũng không thể tiếp nhận được. Thử nghĩ đi, có cô gái nào tìm bạn trai mà lại không muốn tìm một người dịu dàng săn sóc? Làm gì có cô gái nào muốn tìm bạn trai vừa mở miệng đã mắng mình tới mức không đất dung thân, hận không được đào hố tự chôn mình chứ? Nếu như có cô gái như vậy thì tốt thôi, có thể xứng đôi với Tô Hàng.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách bỏ chạy, lúc này mới hồi hồn. Con mẹ nó... Hùng Cách Cách dám đánh anh?

Giờ phút này, anh không biết mình muốn gì nữa, hình như trong đầu óc chỉ còn sót lại một ý nghĩ, đó chính là… nhất định phải đuổi theo cô!

Tô Hàng nhổ máu tươi trong miệng ra, cộng thêm một cái răng trắng noãn, sau đó điên cuồng đuổi theo.

Hai người ở trong công viên trình diễn một cuộc so tài rượt đuổi trước nay chưa từng có. Nam đuổi theo nữ, nữ chạy vòng quanh; nữ tránh nam, nam điên cuồng đuổi bắt!

Không biết đã chạy bao lâu, Hùng Cách Cách cho rằng dựa vào bản lĩnh đã vượt qua trăm ngàn thử thách của mình thì nhất định Tô Hàng sẽ không đuổi kịp nên hơi giảm tốc độ, quay đầu lại nhìn ra xa, không nghĩ tới lại bị Tô Hàng đánh lén.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom