• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (1 Viewer)

  • Chương 91+92

Chương 91: Lời nói độc ác của người đàn ông đố kị (1)

Edit: Mèo Múp

Beta: Diem Nguyen

Hùng Cách Cách đi báo cảnh sát.

Đối với sự biến mất của Phó Khương, cảnh sát chỉ thể hiện hai phần áy náy và ba phần không thể làm gì được. Hiện tại người mất tích rất nhiều, huống chi còn là một người bị bệnh tâm thần. Nói không chừng anh ta phát điên, chạy đến chỗ nào đó giương oai giễu võ rồi. Mặc dù như thế nhưng xin thưa nhân dân yên tâm, cảnh sát bọn họ sẽ dùng hết sức lực để tìm kiếm. Nếu như tìm được thì sẽ thông báo cho cô trước tiên. Nếu như không tìm được thì chính là không tìm được. Không nên hỏi nhiều, không cần hỏi thăm nhiều, cảnh sát cũng rất bận rộn.

Hùng Cách Cách sùng máu: Thật là muốn đánh người, thật là muốn đánh người quá mà!

Hùng Cách Cách nghĩ: Có lẽ tìm được nhân viên bưu điện đó là có thể biết được đầu mối, từ đó tìm được Phó Khương. Vậy mà nhân viên bưu điện đó giống như chưa từng có xuất hiện, ngay thậm chí ngay cả một tin tức nhỏ cũng không để lại.

Hùng Cách Cách nghĩ: Nếu như Phó Khương đột nhiên xuất hiện giống như quá khứ thì cô nhất định sẽ cười nhạo anh, hút một điếu thuốc mà cũng dùng thời gian dài như vậy. Đáng tiếc, qua hơn nửa tháng, chẳng những Phó Khương không xuất hiện, mà thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không có gọi.

Hùng Cách Cách nghĩ: Phó Khương thật đúng là một người không đáng tin cậy! Nói biến mất là biến mất, chắc anh ta lại đi gieo họa cho người khác rồi!

Hùng Cách Cách nghĩ: Tại sao Phó Khương còn chưa xuất hiện? Có khi nào anh ta đột ngột nổi điên, cởi truồng chạy đến một thành phố khác, sau đó đần độn u mê bị người ta bán vào một ổ mại dâm trong thế giới ngầm, mỗi ngày bị vô số Cock lớn công kích, là đồ tiêu khiển cho người ta hay không?

Hùng Cách Cách nghĩ: Nếu như Phó Khương lập tức xuất hiện, cô sẽ ôm anh thật chặt! Sau đó... Sau đó có thể để cho anh hôn cô một cái thật nhẹ. Cô sẽ không đánh anh, thật sự sẽ không đánh anh.

Hùng Cách Cách nghĩ: Phó Khương, tốt nhất là cả đời đừng xuất hiện nữa, nếu như anh dám xuất hiện thì cô sẽ nguyền rủa anh, khi mua dưa chuột đều bị cắt thành lát mỏng!

Hùng Cách Cách rất tức giận, rất rối rắm, rất nóng nảy và lo lắng. Mỗi ngày chuyện đầu tiên sau khi cô mở mắt ra chính là hỏi Tô Hàng: "Phó Khương đã trở về chưa?"

Tô Hàng vuốt vuốt mái tóc ngắn của Hùng Cách Cách, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng trấn an cô: "Từ trước đến giờ chú ấy luôn xuất quỷ nhập thần, đi lung tung, cô đừng lo lắng quá mức. Chờ chú ấy điên khùng đủ rồi thì sẽ trở lại." Đi luôn đi, đi luôn đi, đã dám đi thì cũng không cần trở lại nữa! Tô Hàng không thể không thừa nhận, anh bắt đầu ghen tỵ với Phó Khương. Tại sao chú ấy lại có thể khiến cho Hùng Cách Cách nhớ thương như vậy được? Tại sao chú ấy nói đến là đến, nói đi là đi? Tô Hàng thật muốn biến Phó Khương thành cái rắm, thả một cái cho sướng. Chỉ tiếc, Phó Khương chẳng những là cái rắm mà còn là một cái rắm có mùi thối ngút trời. Sau khi phóng ra mà vẫn còn ảnh hưởng đến tâm tình người khác, làm cho mỗi lần nghĩ đến đều thấy đáng ghét vô cùng!

Hùng Cách Cách cau mày nói: "Nhưng mà Tô Hàng, tôi vẫn luôn cảm thấy lần này có chút không giống." Trong quá khứ, bất luận là Phó Khương điên khùng đến thế nào thì cũng sẽ không thái quá như vậy. Trong quá khứ, tuy nói anh nói đi là đi, nhưng mà trước khi đi, anh sẽ không chào hỏi với cô. Lần này, anh lại nói với cô là đi ra ngoài hút điếu thuốc, rồi biến mất trong khoảng thời gian dài như vậy, rõ ràng là có chút không bình thường.

Môi Tô Hàng giật giật, giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ vững im lặng. Có một số việc, để Hùng Cách Cách biết thì không hay. Không phải anh muốn giữ bí mật cho Phó Khương, mà là cảm thấy việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài.

Hùng Cách Cách cắn môi, nói: "Tô Hàng, tôi muốn xuất viện." Viện phí nơi này rất đát, cho dù không cần cô trả nhưng cô cũng đau lòng. Cô trời sinh ra đã không có số hưởng phúc. Còn nữa, ở trong bệnh viện thì có thể hưởng cái phúc gì? Chẳng những hưởng không tới phúc mà còn phải trải qua cảm giác không an toàn, lo lắng đề phòng mỗi ngày. Mỗi ngày, lúc cô đi nhà vệ sinh đều bị Tô Hàng chú ý. Loại cảm giác này thật sự không tốt, suýt nữa làm hại cô đại tiểu tiện không khống chế được.

Tô Hàng khuyên nhủ: "Ở lại thêm một chút nữa. Chờ vết thương tốt lên thì tôi sẽ bảo người ta làm thẩm mỹ lại cái lưng cho cô, bảo đảm không có người nào biết được lưng cô đã từng bị thương."

Hùng Cách Cách rũ mí mắt xuống, nhìn mình chằm chằm mũi chân, kiên trì nói: "Tôi muốn xuất viện." Cô phải ra viện đi tìm Phó Khương, không thể để cho anh lưu lạc ở bên ngoài một mình được. Nếu như anh ta thật sự nổi điên, bị ai bắt nạt thì cũng không biết. Cô không che chở được cho anh thì làm sao?

Tô Hàng không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Hùng Cách Cách.

Tô Hàng nói: "Nhà bị cháy rồi, chúng ta đến phòng tranh của tôi thôi. Khi tôi về nước đã mua một kho hàng làm phòng vẽ tranh, vật dụng bên trong đó cũng khá đầy đủ."

Hùng Cách Cách gật đầu: "Được." Cô cúi người xuống, lôi cái rương da bảo bối mà Phó Khương đã giao cho cô từ dưới gầm giường ra.

Sắc mặt của Tô Hàng trầm xuống, nhưng không có nói gì. Anh cầm lấy cái rương da trong tay Hùng Cách Cách, đem đến chỗ xe jeep. Thật ra thì anh càng muốn mở cửa sổ, sau đó ném cái rương da lớn dính mùi của Phó Khương ra ngoài! Tốt nhất là... Có thể trực tiếp đập chết ông chú gieo họa đó đi!

Ai... Ông chú chuyên gieo họa này, rốt cuộc là đã chạy đi đâu nhỉ? Thật là muốn chết mà!

Sau khi làm hết thủ tục xuất viện thì cô và Tô Hàng tới phòng vẽ tranh.

Đó là một kho hàng rất lớn ở vùng ngoại ô.

Nhìn từ phía bên ngoài thì kho hàng rất cũ, giống như bị bỏ hoang nhiều năm.

Nhưng lúc vào bên trong thì lại không khác bồng lại tiên cảnh.

Các bức hình lớn ở trên tường đều là các hình vẽ tốc kí nghệch ngoạc của Tô Hàng.

Võng ở nơi này được bện từ dây gai, xích đu được làm bằng gỗ, quầy rượu thì làm từ bánh xe, cái bàn thì được làm từ thùng gỗ bị vứt bỏ, quần áo treo trên mấy cây đinh thép, vòi hoa sen được coi là đồ vật hiện đại nhất, làm bằng đồng nguyên chất!

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều hết sức mộc mạc tự nhiên nhưng lại cực kì cá tính.

Lúc Hùng Cách Cách nhìn thấy thì trợn mắt há mồm.

Trong không gian trống trải không có bất kỳ ngăn cách nào. Nếu có thì cũng chỉ những bức vẽ.

Những bức vẽ đó có lớn có nhỏ, nội dung cũng không giống nhau. Vậy mà Hùng Cách Cách lại cảm thấy nỗi cô đơn sâu sắc từ trong đó.

Đó là chuyến du lịch một mình, chuyện cũ của một người, tâm tình của một người...

Hùng Cách Cách chìm đắm trong những chuyện cũ của Tô Hàng, cô cảm thấy mũi cay cay, thậm chí xúc động muốn rơi lệ.

Cô lấy tay vuốt ve những tấm vải vẽ tranh sơn dầu kia, cảm thụ những đường vân nổi lên trên đó, lẩm bẩm: "Tô Hàng, anh rất cô độc sao?"

Lòng Tô Hàng hơi chấn động. Đã nhiều năm rồi, chưa từng có người nào hỏi anh rằng anh có cảm thấy cô đơn không?

Anh có một người anh trai chững chạc, có một chú nhỏ ở giữa ranh giới của thiên tài và kẻ điên, có ba mẹ và ông bà yêu thương anh, vậy mà, linh hồn của anh lại thường cảm thấy cô độc.

Có lẽ là bởi vì anh luôn có thể cảm nhận được tâm tình của người khác, cho nên mới có thể biểu hiện nhiều cảm xúc lên giấy đến vậy. Mà cũng chính vì điểm này, tình cảm của anh mới dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.

Người khác khóc, anh cũng sẽ rất thương tâm; người khác cười, anh cũng sẽ rất vui vẻ.

Như vậy tốt sao?

Dần dần anh không còn cảm thấy được vui buồn hờn giận của mình nữa. Anh giống như sống vì người khác.

Khi Tô Hàng ý thức được điều này thì anh lập tức phòng bị cho mình. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ móng tay đến hàm răng. Thay đổi rõ ràng, trực tiếp nhất chính là anh sẽ công kích, chửi bới, khiển trách năng lực của người khác một cách mạnh mẽ, dứt khoát.

Anh giống như một con thú hoang, dùng vũ khí lợi hại để tổn thương người khác nhưng chính mình cũng mệt mỏi gần chết. May mắn là kỹ năng của anh rất thuần thục, rất tốt, rốt cuộc anh cũng không bị tình cảm của người khác ảnh hưởng nữa rồi. Chỉ có điều là anh càng ngày càng cô độc.

Vậy mà chưa từng có người nào hỏi anh, có cảm thấy cô độc hay không?

Anh cũng không muốn để cho người khác biết nội tâm cô độc của mình. Nói đến việc này thì không khác gì làm cho người ta cảm thấy anh không ốm mà rên. Tâm hồn cô độc, anh chỉ có thể tự mang trong lòng mà thôi.

Hôm nay, lời nói Hùng Cách Cách giống như đốt một ngọn đèn dầu nhỏ trong tâm hồn tối đen như mực. Mặc dù không có cách nào xua đuổi được nỗi muộn phiền này nhưng nó lại khiến anh có được một người bạn. Ở trên đời này có thể gặp được một người hiểu mình là chuyện may mắn đến mức nào?

Hùng Cách Cách không đợi Tô Hàng trả lời mà trong lòng cô đã có đáp án.

Tô Hàng bình ổn lại tâm tình đang kích động của mình, đặt rương da bảo bối của Phó Khương ở trên một chiếc giường lớn, lịch sự nói: "Cô ngủ trên giường này."

Hùng Cách Cách tò mò hỏi: "Nơi này rất sạch sẽ, anh thường hay tới đây sao?"

Tô Hàng đáp lời: "Thỉnh thoảng mới tới."

Hùng Cách Cách cười híp mắt, nói: "Chỗ này rất sạch sẽ nha. Đều do tự anh quét dọn à?" Không có mướn người làm thêm giờ? Không có mời bảo mẫu? Thật không giống như phong cách của Tô Hàng nha. Loại người như anh ta, không sai bảo người khác giống như con lừa là tốt rồi, làm sao còn tìm được niềm vui thú trong cuộc sống thấp kém chứ? Nhớ ngày đó, anh sai bảo cô giống như nhổ lông trên con khỉ (vì lông khỉ rất nhiều). Cái này không phải là cô mang thù, chỉ là bất ngờ một chút mà thôi.

Tô Hàng trực tiếp trả lời: “Anh không thích người khác bước vào không gian riêng tư của mình."

Bước chân của Hùng Cách Cách trở nên cứng ngắt không tự nhiên. Cô có tính là bước vào địa bàn của anh ta không? Nếu như lát nữa anh ta bảo cô đền bù phí tổn thất tinh thần thì chắc là sẽ muốn cái mạng nhỏ của cô mất.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách trở nên sượng sùng, anh lập tức bổ sung: "Nhưng không tính em."

Hùng Cách Cách kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Hàng.

Gò má Tô Hàng hiện lên đám mây hồng khả nghi. Anh làm bộ như bề bộn nhiều việc, vừa dọn dẹp giường, vừa nói thật nhanh: "Em đã đồng ý làm bạn gái của anh, tất nhiên là không giống người khác."

Hùng Cách Cách ngây người, tê cứng, thừ ra.

Cô mờ mịt hỏi: "Tôi đồng ý làm bạn gái của anh lúc nào?" Vấn đề này rất đáng được nghiên cứu kỹ!

Trong nháy mắt Tô Hàng ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Hùng Cách Cách, quát: "Ngày đó ở trong công viên, anh hỏi em có muốn qua lại với anh hay không, em gật đầu! Anh cho em biết, Hùng Cách Cách, đừng coi thường tình cảm của người khác! Em đã đồng ý rồi thì phải làm được cho anh! Có nghe thấy không hả? !" Nhiều khi quát mắng người khác là một loại biểu hiện của sự chột dạ của bản thân.

Hùng Cách Cách hoàn toàn mê mang. Thật lâu sau, cô mới lầm bầm hỏi: "Cái đó... Tôi hỏi một chút, có phải lúc ấy tôi đang nửa mê nửa tỉnh hay không... "

Tô Hàng cắt đứt câu hỏi của Hùng Cách Cách, tức giận chất vấn: "Lúc em nằm mơ có thể trêu chọc người khác sao? Em nằm mơ rồi giết người là không phạm pháp sao? Em mơ đi... "

Hùng Cách Cách ôm đầu, cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi, anh đừng mắng nữa!" Cô sợ nhất lúc Tô Hàng mở cái miệng độc ác của mình, lộ ra hàm răng sắc bén, khạc ra những thứ chất độc kiến huyết phong hầu kia (những thứ kịch độc), rồi phóng lên tục vào cô. Cô tự nhận miệng mình kém cỏi, nói không lại anh, chỉ có thể ôm một bụng buồn bực.

Tô Hàng thấy đã đạt được mục đích, trong lòng bắt đầu nở nụ cười, nhưng mà mặt lại cứng ngắc, hừ lạnh một tiếng, nói với Hùng Cách Cách: "Em cởi đồ ra đi."

Chương 92: Lời nói độc ác của người đàn ông đố kị (2)

Edit: Mèo Múp

Beta: Diem Nguyen

Hùng Cách Cách lập tức che ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn Tô Hàng: “Anh muốn làm gì?" Không phải muốn Bá Vương ngạnh thượng cung đấy chứ? Tuy nói cô đang lúc nửa tỉnh nửa mê đồng ý làm bạn gái của anh ta, nhưng mà... đừng phát triển nhanh như vậy có được hay không? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lí đâu. Cô rất sợ sau khi mình nhìn thấy Tô Hàng trần truồng, thì sẽ... thì sẽ... sẽ máu mũi chảy đầm đìa không ngừng.

Tô Hàng cười nhạo nói: "Anh có thể làm gì được? Chỉ là bôi thuốc cho em mà thôi!"

Hùng Cách Cách len lén thở dài một hơi, động tác cứng đờ cởi hai nút áo. Lòng cô rất phân vân. Rốt cuộc có nên cởi hay không? Sau khi cởi xong thì dùng tốc độ nhanh nhất nằm úp trên giường, chỉ lộ sau lưng cho anh ta? Hay là... trực tiếp che mặt?

Tô Hàng tiến lên một bước, cau mày nói: "Cởi đồ mà cũng làm không xong, để anh cởi cho." Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng cởi áo khoác của Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách...đang run rẩy!

Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông đứng trước mặt cô, cúi đầu, cởi quần áo của cô. Tuy biết rất rõ là anh muốn bôi thuốc cho cô, nhưng mà... Cô vẫn khống chế được mà run rẩy.

Tô Hàng nghe tiếng phát ra từ trong miệng Hùng Cách Cách thì không khỏi nén cười, giễu cợt: "Anh mới chỉ bôi thuốc cho em mà em đã kích động như vậy sao? Hàm răng cũng lập cập va vào nhau rồi."

Hùng Cách Cách đáp lại: "Tôi không có số làm nữ hoàng được người ta hầu hạ nên lúc cởi áo ra mới... khẩn trương."

Tô Hàng lắc đầu cười, anh lại thấy thích Hùng Cách Cách thêm vài phần. Anh biết Hùng Cách Cách khẩn trương là bởi vì cô rất thuần khiết và trong sạch. Cô chưa từng trải qua bất kỳ một người đàn ông nào, cô sạch sẽ không tỳ vết. Vừa nghĩ tới cô gái ngây thơ này sẽ thuộc về mình thì Tô Hàng không cách nào đè nén được nội tâm đang kích động của mình.

Nhưng anh biết rõ mình không thể mạo phạm Hùng Cách Cách, nếu không...thì khó mà giữ được hàm răng.

Sau khi cởi áo ra, Hùng Cách Cách ôm cánh tay của mình, có vẻ không được tự nhiên.

Cô không có mặc áo lót vì e sợi dây nịt sẽ làm đau vết thương. May mắn trên người cô còn quấn băng, không đến nổi trống trơn.

Nhưng mà chính dáng vẻ xinh đẹp khi quấn băng này mới làm cho tất cả đàn ông điên cuồng vì cô!

Tô Hàng cố gắng khống chế trái tim đang đập liên hồi của mình, kéo Hùng Cách Cách ngồi xuống giường, sau đó cởi băng gạc cho cô.

Hùng Cách Cách đỏ mặt, lắc đầu nói :"Tôi tự làm, tôi tự làm được rồi... "

Tô Hàng trực tiếp nói Hùng Cách Cách một câu: “Thời điểm y tá thay băng cho cô, tại sao cô không nói là tự mình làm?"

Hùng Cách Cách hết ý kiến. Tô Hàng nói chuyện chính là chó hoang cắn người, một lần cắn là có thể cắn rơi một miếng thịt của cô. Thật ác độc!

Dưới bàn tay của Tô Hàng băng gạc quấn trên người Hùng Cách Cách đang từ từ giảm đi. Lớp băng dầy mỏng dần, những thứ mơ hồ cũng dần dần trở nên rõ ràng. (Cái này là băng gạc, không phải băng thun, mà băng gạc thì mỏng, có lỗ lỗ nữa đó, tự tưởng tượng)

Tô Hàng cũng được coi như là quân tử, không đứng ở trước mặt Hùng Cách Cách mà là đứng ở sau lưng cô. Mặc dù như thế nhưng chỉ cần anh muốn thì vẫn có thể nhìn thấy được trước ngực Hùng Cách Cách. Dưới lớp băng màu trắng là hai điểm màu đỏ hồng mê người, thật giống như hai hạt đậu tương tư (có bài thơ về đậu tương tư mà quên, mấy bạn có thể tự tìm), dụ dỗ mà không biết.

Tô Hàng là một người đàn ông khỏe mạnh, người yêu lại đang ở trước mặt mình, cần phải cố gắng bao nhiêu mới có thể khống chế được dục vọng nhất thời đây? !

Anh cảm thấy mình đã bốc lửa.

Thế lửa càng đốt càng mạnh mẽ, làm cho anh cực kì thống khổ.

Anh cố gắng khống chế nhịp tim của mình, ép buộc mình dời ánh mắt, không dám nhìn lâu cảnh xuân trước ngực Hùng Cách Cách, sợ mình sẽ hóa thân làm người sói, đè cô trên cái giường rộng này.

Anh yêu Hùng Cách Cách, muốn cho cô lần đầu tiên hoàn mỹ nhất, không thể gấp gáp như thế được.

Anh hít sâu một hơi, dùng nước tinh khiết rửa sạch tay, sau đó cầm thuốc lên, cẩn thận bôi lên vết thương sau lưng Hùng Cách Cách.

Vết thương sau lưng Hùng Cách Cách đã khỏi được bảy tám phần, nhưng lại để lại vết sẹo xấu xí dữ tợn.

Vậy mà những vết sẹo dữ tợn này lại không làm Tô Hàng cảm thấy ghê tởm, ngược lại...anh chỉ cảm thấy tim mình đau đớn.

Anh biết Hùng Cách Cách là một người mạnh mẽ, giỏi nhẫn nhịn. Mà con gái mạnh mẽ thì thường không có đàn ông đau lòng nên tự mình gánh vác mọi thứ. Hùng Cách Cách của anh không cần nhẫn nhịn nữa. Anh sẽ thương cô, sẽ luôn thương cô.

Thỉnh thoảng Hùng Cách Cách hơi hơi run rẩy một chút điều này khiến lòng của Tô Hàng cũng đau đớn theo.

Cô gái ngốc này!

Nếu như đêm hôm đó anh chú ý đến cô thì cô sẽ không vọt vào trong biển lửa! Nếu như không phải muốn bảo vệ bảo bối mà Phó Khương nói thì cô cũng sẽ không phải bị thương nặng như vậy! Nếu như lúc đó anh không ngẩn người mà là vọt vào trong biển lửa tìm cô, như vậy... Giờ phút này người bị thương nhất định là hai người bọn họ. Hai người cũng tốt, cùng nhau đau thì tốt hơn!

Ai... Vừa nghĩ tới việc Hùng Cách Cách xông vào biển lửa là vì muốn cứu Phó Khương, lòng của Tô Hàng trở nên chua xót. Hơn nữa vừa nghĩ tới ở trong biển lửa đó mà cô vẫn bảo vệ rương da bảo bối của Phó Khương thì anh thật sự cảm thấy khó thở. Anh giơ chân lên, hung hăng đá rương da dưới chân một cái để phát tiết mối hận trong lòng!

Hùng Cách Cách nghe bịch một tiếng, lập tức quay đầu lại nhìn.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, dựa vào góc độ và chiều cao thì Tô Hàng có thể thấy được trái cây ngon nhất trên thế giới, phong cảnh mê người nhất thế giới.

Tóc ngắn xù xù, mắt to trong suốt lóng lánh, mũi nhỏ xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn mê người hơi nhếch lên, cần cổ thon dài trắng nõn, bộ ngực mềm mại đầy đặn, hai cánh tay mịn màng đẹp đẽ, cùng với... sự mềm dẻo mảnh khảnh của vòng eo.

Hùng Cách Cách đúng là một yêu tinh!

Một yêu tinh có thể dụ dỗ người ta rơi vào mười tám tầng địa ngục.

Đáng yêu nhất chính là yêu tinh này rất ngây ngô; đáng hận nhất chính là cô quyến rũ người ta mà không biết.

Trong mắt anh, trong đầu anh, trong lòng anh lúc này đều chứa đầy hình bóng Hùng Cách Cách. Anh hận không thể khắc cô vào trong sinh mệnh mình, trở thành một loại ấn ký không bao giờ xóa bỏ được!

Đồ ngốc Hùng Cách Cách, sau khi ngớ ra ba giây thì chậm rãi quay người lại, sử dụng tay che kín bộ ngực của mình, thế nhưng... Dĩ nhiên làm như vậy cũng để lộ ít nhiều cái bánh bao nhiều năm của cô! Thiệt thòi lớn rồi! Cô nhất định phải nhìn lại, phải nhìn lại! Nhìn cho đủ cả vốn lẫn lời!

Rõ ràng hô hấp của Tô Hàng trở nên dồn dập, nhưng lại cố kìm nén, trấn định tâm thần, ngón tay hơi run dùng băng mới quấn quanh vị trí vết phỏng của Hùng Cách Cách. Thỉnh thoảng ngón tay không cẩn thận chạm vào da thịt Hùng Cách Cách, xúc giác ấm áp này làm anh suýt nữa nổi điên!

Một vòng, một vòng, một vòng lại tiếp một cái vòng khác...

Tô Hàng cảm thấy có chút uất ức. Anh vì cô, xem cô như bảo bối, cô lại... lạnh lùng với anh như thế. Chỉ cần cô cho anh một giọng nói ngọt ngào, nở một nụ cười thì anh bất chấp nguy hiểm bị đánh bay một cái răng mà nhào tới!

Nghĩ đến đây, Tô Hàng khàn khàn giọng, hỏi: "Hùng Cách Cách, em cố ý hả?"

Hùng Cách Cách sờ sờ ngực của mình: “Còn nhảy đấy."

A! A! A! Tô Hàng vô cùng tức giận! Hùng Cách Cách, cô có thể cài đặt tư tưởng của mình ở mức bình thường được không?

Tô Hàng đè lại trái tim nhỏ bị thương, hỏi tiếp: "Ai đối xử tốt với em, em có thể nhận ra được không?"

Hùng Cách Cách đáp: "Tôi cũng không ngốc đến như vậy."

Tô Hàng nói: "Anh thấy em cũng không thông minh lắm. Đàn ông tốt như anh lại không chọn mà cứ cố tình yêu thích anh trai của anh. Bây giờ đã biết chưa, đàn ông dịu dàng không nhất định là đàn ông tốt. Mấy tên đàn ông bình thường vừa dịu dàng lại bao dung thì thường thường không từ chối được sự hấp dẫn của phụ nữ. Còn anh, mặc dù cũng có rất nhiều cô gái yêu thích tôi, nhưng anh thuộc về loại đàn ông tốt, có ý chí cực kỳ kiên định. Hiện tại em miễn cưỡng thì cũng được tính là cô gái thông minh, biết quay đầu là bờ, biết anh tốt với em."

Hùng Cách Cách vừa định nói gì đó nhưng Tô Hàng đã nói tiếp: "Về sau khi chúng ta ở chung với nhau, em cách xa Phó Khương một chút. Chú ấy bị bệnh tâm thần gián đoạn, cũng không xác định được ngày nào đó sẽ phát điên lên, bóp chết cái người xui xẻo là em đấy! Đến lúc đó, anh còn phải báo thù cho em, quá phiền toái."

Hùng Cách Cách phát hiện, hôm nay Tô Hàng nói cực kỳ nhiều; chẳng những nhiều mà còn vụn vặt; chẳng những vụn vặt mà còn đặc biệt không phóng khoáng; chẳng những không phóng khoáng mà còn đặc biệt công kích người khác; chẳng những công kích người khác mà còn đặc biệt châm chọc anh trai và ông chú của mình.

Hùng Cách Cách bĩu môi, hỏi: "Trong mắt anh, chắc bọn họ không có ưu điểm gì đúng không?"

Tô Hàng dừng lại một chút, trả lời: "Anh hi vọng em có thể nhìn thấy khuyết điểm của bọn họ, nhìn thấy... Ưu điểm của anh."

Hùng Cách Cách cảm thấy lời nói này của Tô Hàng giống đứa trẻ, thậm chí có một chút làm nũng ở bên trong. Hơn nữa, trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, Hùng Cách Cách mới phát hiện mặc dù Tô Hàng độc miệng nhưng lại là một người rất đơn giản. Anh sẽ không nói bóng nói gió, thích chính là thích, ghét chính là ghét. Ngoài trừ cái miệng không tha một ai thì quả thật anh là một người đàn ông rất đáng để quen.

Giờ phút này, Hùng Cách Cách lại nảy ra một ý nghĩ hài hước. Cô hơi nhíu mày, hỏi: "Vậy anh cảm thấy anh có ưu điểm gì?"

Tô Hàng suy nghĩ một chút, nói: "Ưu điểm thì có rất nhiều, em từ từ khám phá đi."

"Ha ha... Ha ha ha... " Hùng Cách Cách run rẩy bả vai, cười ra tiếng.

Tô Hàng cúi đầu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hùng Cách Cách, cảm thấy trong lòng mềm mại. Cô đang quan tâm anh. Về phần cô bị thương vì Phó Khương, anh không muốn suy nghĩ nữa. Anh cảm thấy chỉ cần anh đối xử với tốt Hùng Cách Cách thì nhất định cô sẽ động lòng cộng thêm hành động. Anh ưu tú như vậy, Hùng Cách Cách không thể nào không động tâm được.

Hai người nói tới nói lui, tuy có lúc hỏi một đường, trả lời một nẻo nhưng vẫn tương đối hài hòa.

Cô gái quyến rũ mà thật thà, chàng trai thâm tình mà sắc bén, phương thức hỏi đáp kì quái nhưng lại hợp thành một hình ảnh hài hòa và xinh đẹp.

Sau khi băng bó xong cho Hùng Cách Cách, Tô Hàng cầm áo khoác của Hùng Cách Cách lên, nhẹ nhàng mặc vào cho cô. Anh đứng sau lưng Hùng Cách Cách, vương cánh tay thon dài ra, dùng tư thế ôm Hùng Cách Cách vào trong ngực, sau đó cài từng nút cho Hùng Cách Cách.

Tô Hàng nói ở bên tai Hùng Cách Cách: "Hùng Cách Cách, anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Hùng Cách Cách nghĩ thầm: Những lời này, thường thường khi đàn ông muốn cởi quần áo của phụ nữ mới nói mà Tô Hàng lại nói lúc mặc quần áo cho phụ nữ. Có độ tin cậy, ít nhất là gần 80%!

Nhưng mà cô lại bâng khuâng, không biết có nên tiếp nhận tấm lòng của Tô Hàng hay không. Bởi vì cô hoàn toàn không hiểu rõ tâm ý của mình.

Cô biết Tô Hàng rất tốt với cô. Nhất là trong khoảng thời gian này, Tô Hàng chẳng quản ngày đêm ở bên cạnh cô, chăm lo cho cuộc sống thường ngày của cô, một ngày ba bữa, cộng thêm bưng trà rót nước, gọt táo, đều là do một mình anh làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom