• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (1 Viewer)

  • Chương 87+88

Chương 87: Hùng Cách Cách, chúng ta hẹn hò đi! (7)

Editor: Mèo Múp

Tô Hàng nhào tới trước, đè Hùng Cách Cách vào một gốc cây. Anh dùng sức giữ chặt vai Hùng Cách Cách, chỉ sợ cô lại bỏ chạy nữa. Anh há miệng thở hổn hển, không nói được một câu. Phải biết lúc nãy là anh liều cái mạng già này để chạy đuổi theo cô đấy.

Hùng Cách Cách muốn giãy giụa, nhưng khi cô nhìn thấy Tô Hàng thiếu mất một cái răng thì rụt cổ lại, làm một con đà điểu. Hình như cô ra tay hơi nặng thì phải. Ai da... Bộ quyền pháp của cô thật sự là quá tuyệt diệu mà. Mỗi lần tung nắm đấm đều có thể đánh rớt một cái răng. Xấu hổ, xấu hổ quá đi... Không, không phải là cô cảm thấy xấu hổ đâu, cô nên khinh thường mới đúng, hơn nữa phải đề nghị Tô Hàng kiên trì rèn luyện hàm răng của mình, còn phải bồi bổ nữa. Hàm răng của anh ta không được chắc cho lắm.

Trong lúc Hùng Cách Cách đang suy nghĩ miên man thì rốt cuộc Tô Hàng cũng lấy lại nhịp thở bình thường của mình. Ánh mắt âm trầm của anh nhìn chằm chằm vào mắt Hùng Cách Cách, thấy thế trái tim nhỏ của Hùng Cách Cách đập loạn, thật sự sợ anh sẽ tức giận mà đánh chết cô.

Vậy mà anh chỉ hé mở đôi môi đỏ mọng dính máu tươi, dùng thái độ hết sức kiên quyết chỉ hàm răng của chính mình, nói: “Hùng Cách Cách, cô có thấy cái răng giả này không? Lúc trước bởi vì tôi cưỡng hôn cô nên răng thật bị đánh gãy. Lần này, bởi vì tôi chọc giận cô nên cô lại đánh gãy một cái răng khác của tôi!”

Hùng Cách Cách sợ Tô Hàng đột nhiên nổi đóa, trong lòng tràn đầy sợ hãi, cả người không khỏi rụt về phía sau. Thật ra thì cô rất muốn nói với anh là hàm răng của anh không được chắc chắn, không thể uống những thứ đồ có ga nữa rồi, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận, thô bạo của Tô Hàng, cô khiếp sợ đến không dám mở miệng, chỉ sợ Tô Hàng sẽ phát khùng lên.

Tô Hàng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Hùng Cách Cách, tôi muốn nói, cô đánh cũng đã đánh rồi, tức cũng đã xả xong rồi, chúng ta hẹn hò đi!”

Tim của Hùng Cách Cách như vừa mới chạy 121 dặm, vượt qua cả chiếc xe đang chạy nhanh nhất trên đường cao tốc!

Anh ta... Anh ta... Anh ta có ý gì vậy?

Bóng cây lắc lư, mặt của Tô Hàng trở nên lúc sáng lúc tối, có vẻ cực kì quỷ quái. Vậy mà loại quỷ quái nên lại có sự mê hoặc không giải thích được. Anh ta giống như Vampire sống ở trong đêm tối, sử dụng hàm răng sắc bén của mình uy hiếp nữ chính, sử dụng cố chấp để chinh phục nữ chính, sử dụng chân thành để cảm động nữ chính...

Hùng Cách Cách là nữ chính sao? Ngay cả cô cũng không biết nữa.

Suy nghĩ của con người rất kỳ quái, vào giờ phút này, Hùng Cách Cách đột nhiên nhớ lại bộ phim ‘Chuyện tình đáng sợ bốn trăm năm’.

Nữ chính bị nam chính cắn. Cô bỏ ra máu tươi, bị tổn thương nhưng mà ai có thể khẳng định nam chính không yêu cô? Chỉ vì hai người bọn họ không cùng một giống loài, cho nên tình yêu của bọn họ đã định trước là sẽ gian nan hơn người khác.

Tô Hàng là một người đang ông kiêu ngạo như thế, nhưng sau khi bị cô làm tổn thương lại còn đối xử tốt với cô, như vậy có thể chứng mình rằng anh thật sự động lòng với cô không?

Làm sao Tô Hàng có thể thích cô được? Tại sao phải cố chấp như thế? Là bởi vì cô trở nên xinh đẹp sao? Nếu như chỉ bởi vì cô trở nên xinh đẹp thì tình cảm này sẽ trở thành vĩnh hằng sao? Đáng giá được trân trọng không?

Đối mặt với sự cố chấp của Tô Hàng, Hùng Cách Cách có chút mờ mịt.

Thấy Hùng Cách Cách không trả lời, Tô Hàng không nhịn được gầm lên: “Rốt cuộc tôi không tốt ở chỗ nào? Cô nói đi, không phải tôi sửa là được sao? Muốn cô làm bạn gái của tôi khó đến vậy hả?”

Hùng Cách Cách hồi hồn, ngây ngốc nhìn Tô Hàng.

Rốt cuộc anh ta không tốt ở chỗ nào? Cái này... Cô có thể nói ra không. Nếu như cô bắt buộc phải nói thì cô có thể nói một ngày một đêm, nhưng cô không muốn làm công việc tốn sức như vậy.

Nếu như cô là một cô gái không có đầu óc thì nhất định cô sẽ ngay lập tức làm theo yêu cầu của Tô Hàng, luckygirl_co nói ra khuyết điểm của anh, sau đó đảm bảo anh ta sẽ dùng cái miệng sắc bén nhưng hàm răng lại không được chắc khỏe cắn cô tới máu tươi đầm đìa. Vì an toàn của bản thân, cô lựa chọn im lặng.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách rũ mắt, im lặng không nói, dáng vẻ như không muốn nói nhiều khiến anh cảm thấy hết sức thất bại. Anh thả lỏng tay, giống như chuẩn bị buông Hùng Cách Cách ra.

Trong lòng Hùng Cách Cách vui mừng, mũi chân hơi động đậy, nhanh chóng bày ra tư thế có lợi nhất để chạy trốn.

Tô Hàng nhận ra ý định của Hùng Cách Cách, lập tức đè vai cô lại, không để cho cô động đậy.

Đúng, không để cho cô động đậy dù chỉ một cái!

Tô Hàng quyết định, nếu như Hùng Cách Cách không đáp ứng yêu cầu của anh thì anh vẫn sẽ đè cô lại, không để cho cô đi! Không để cho cô động đậy! Không để cho cô rời khỏi tầm mắt của anh! Tối nay anh nhất định sẽ thi gan với Hùng Cách Cách đến cùng! Anh cũng muốn xem thử rốt cuộc ai mới là người ngoan cố hơn!

Mười phút đã qua, hai mươi phút, rồi ba mươi phút...

Hùng Cách Cách từ sự sợ hãi ban đầu rồi đến bất an, sau đó lại từ bất an chuyển sang phiền não, rồi từ phiền não thành thờ ơ và thả lỏng, cuối cùng cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ...

Tô Hàng suýt chút nữa điên mất! Không… không… không, là anh đã điên mất rồi!

Cô... Cô... Cô... Cô dám ngủ thiếp đi?

Tô Hàng rất tức giận, rất nóng nảy, rất muốn gầm thét! Nhưng khi thấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hơi hé mở của Hùng Cách Cách thì tất cả lửa giận liền biến thành mây khói.

Cánh môi đỏ mọng hơi nhếch lên, hơi thở ấm áp được phả ra đều đều từ cánh môi kia.

Tô Hàng giống như mê muội, chậm rãi cúi đầu xuống sát Hùng Cách Cách, tim đập giống như đang run rẩy thúc đẩy khát vọng dán lên cánh môi này bằng mọi cách của Tô Hàng.

Mềm mại giống như trong tưởng tượng hơn nữa lại mang tới cho anh kích động trước nay chưa từng có. Anh giống như chàng trai trẻ lần đầu nếm được trái ngọt, muốn điên cuồng hấp thu lấy sự mềm mại này, hung hăng nuốt vào phần ngọt ngào, lại sợ đánh thức người đẹp đang ngủ rồi nhận lấy ánh mắt chán ghét của cô.

Tô Hàng rất kích động, đó là loại kích động chưa bao giờ có.

Linh hồn của anh đang run rẩy, máu đang điên cuồng gào thét!

Anh tự nói với mình, chỉ cần hôn một cái là được rồi, chỉ cần hôn nhẹ một cái thôi, nhưng hành động của anh lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của lý trí.

Anh run rẩy, thở hổn hển, đưa đầu lưỡi vào thăm dò miệng Hùng Cách Cách, chạm vào hàm răng của cô, khuấy động cái lưỡi, thưởng thức mùi vị của cô...

Hùng Cách Cách ngủ không được sâu, cảm thấy hình như có thứ gì đó trong miệng mình. Mềm mại nhẵn nhụi, cực kỳ giống kẹo mềm.

Cô đột nhiên hơi mở miệng ra làm Tô Hàng sợ tới mức lập tức ngồi thẳng lên, cố gắng giả bộ trấn định. Nói thật, anh có chút sợ Hùng Cách Cách, sợ cô đột nhiên tặng cho anh thêm một quả đấm. Anh rất thích và thương tiếc cho hàm răng của mình, cảm giác cắm răng giả vào trong miệng rất khó chịu.

Tô Hàng lặng lẽ đợi thêm một lát, cứ tưởng Hùng Cách Cách đã tỉnh, vậy mà cô chỉ lầm bầm một câu gì đó rồi nghiêng đầu tiếp tục ngủ say như cũ.

Người này, đứng cũng có thể ngủ à?

Tô Hàng bật cười, nhắm mắt lại, cảm nhận sự ngây thơ mà ngọt ngào của Hùng Cách Cách, trong lòng cảm thấy như được lấp đầy.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, anh nhẹ nhàng hỏi Hùng Cách Cách: “Hùng Cách Cách, chúng ta hẹn hò được không? Em không trả lời thì anh xem như em đã đồng ý.” Tô Hàng mở mắt, bế Hùng Cách Cách lên, ôm cô trở về.

Cô gái này ngu ngốc như vậy, một khi ngủ rồi thi bị người ta nuốt sống vào bụng cũng không biết. Anh không lo cho cô sao được?

Chương 88: Nổi giận (1)

Editor: Mèo Múp

Tô Hàng lái xe không nhanh không chậm, hưởng thụ thế giới hai người cùng với Hùng Cách Cách. Mặc dù thế giới hai người này thiếu sự phối hợp của người còn lại, nhưng tuyệt đối được coi là an bình, hạnh phúc.

Mấy người xem đi, anh đang lái xe, Hùng Cách Cách ngủ say trên ghế lái phụ, dáng vẻ ngây thơ, ngốc nghếch rất đáng yêu.

Tô Hàng không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hùng Cách Cách, vì cảm giác nơi đầu ngón tay mà vô cùng xúc động.

Anh không biết mình bị làm sao nữa. Sao lại có thể si mê Hùng Cách Cách như thế? Loại si mê này giống như một quả bom nguyên tử bị chôn giấu nhiều năm chợt nổ tung trong nháy mắt, mãnh liệt dữ dội làm cho người ta không thể chống cự.

Có lẽ trong suốt bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn chờ đợi một cô gái như vậy - không quan tâm đến thế tục, không coi mình là nhất, giống như một con ốc sên trời sinh đã chậm chạp nhưng cần cù, cố chấp bò lên phía trước.

Ngón tay Tô Hàng quyến luyến ở trên cánh môi của Hùng Cách Cách, vốn chỉ định chạm nhẹ vào thôi, nhưng không ngờ Hùng Cách Cách lại đột nhiên hé miệng cắn lên đầu ngón tay anh!

Bụng dưới Tô Hàng căng trướng lên, xe suýt nữa đụng vào bồn hoa.

Anh cố gắng bình phục lại nhịp thở đang hỗn loạn, nhưng không cách nào áp chế được dục vọng đang dâng lên trong thân thể. Dục vọng giống như ngọn lửa bùng cháy, cắn nuốt anh chỉ trong tích tắc!

Giờ phút này, anh nghe được rõ ràng tiếng máu thịt mình bị thiêu đốt… Vô cùng dữ dội!

Tô Hàng muốn rút tay mình về nhưng lại quyến luyến cảm giác hạnh phúc khi được Hùng Cách Cách ngậm vào trong miệng. Đúng vậy, cảm giác bị cô cắn rất hạnh phúc. Cái loại cảm giác hơi đau nhói cộng thêm mềm mại làm cho linh hồn anh kích động, run rẩy!

Trong giấc mơ, Hùng Cách Cách mơ thấy Phạm Bảo Nhi. Phạm Bảo Nhi móc ra một cây kẹo que, quơ tới quơ lui trước mặt cô. Cô há miệng ra, cắn kẹo que, ngậm vào trong miệng, hài lòng liếm láp còn Phạm Bảo Nhi thì giận đến hai mắt trợn trừng như bóng đèn.

Trong cổ họng Hùng Cách Cách phát ra một tiếng động nhỏ, giống như là đang cười.

Lông mày Hùng Cách Cách nhướn lên, giống như đang làm chuyện xấu.

Cái mũi Hùng Cách Cách hếch lên, giống như đang gây hấn với người khác.

Hùng Cách Cách... Hùng Cách Cách! Với Tô Hàng, vẻ mặt của Hùng Cách Cách sinh động dị thường, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có thể tác động đến vui buồn của anh.

Hùng Cách Cách nhận ra ‘kẹo que’ trong miệng không có vị ngọt, cô hơi cau mày, nhả ‘kẹo que’ ra.

Tô Hàng nhìn mình chằm chằm đầu ngón tay bị nước miếng làm ướt, ma xui quỷ khiến đưa nó vào trong miệng của mình, liếm nước miếng ở trên đó, cảm thấy vị giác của mình đang nở rộ.

Anh cười híp mắt lại.

Tô Hàng giảm tốc độ xe, hi vọng đoạn đường này có thể dài ra.

Đáng tiếc là con đường này vẫn như vậy, dù anh có lái chậm như thế nào thì vẫn tới lúc về đến nhà.

Lúc về đến biệt thự, trong lòng Tô Hàng nảy sinh cảm giác cực kì mất mát.

Trong biệt thự có chú nhỏ Phó Khương mà anh không hề muốn nhìn thấy, lại còn anh trai Phó Bạc Yến bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm nóng như lửa, lúc đó ánh mắt Hùng Cách Cách sẽ không chỉ nhìn mình anh nữa. Nhưng những điều này không quan trọng. Quan trọng nhất là Hùng Cách Cách đã đồng ý làm bạn gái của anh! Trước tiên anh muốn tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của mình, không cho bất cứ kẻ nào dòm ngó Hùng Cách Cách của anh!

Nghĩ đến đây, Tô Hàng lại trở nên vui sướng, không kịp chờ đợi muốn gặp Phó Khương và Phó Bạc Yến. Ai da, anh bắt đầu mong đợi nhìn thấy vẻ mặt đau thương của bọn họ rồi. Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...

Lúc xe dừng lại ở cửa biệt thự thì Tô Hàng mới nhận ra nhà anh bị cháy rồi!

Tô Hàng tăng tốc, vọt vào biệt thư, sau đó phanh gấp, nhảy xuống từ xe jeep.

Đứng trước biệt thự bị bốc cháy, anh móc điện thoại ra, vội vàng gọi 119, sau đó gọi cho Phó Bạc Yến.

Phó Bạc Yến nhận điện thoại, chỉ nói đúng một câu: “Anh đang ở trước cửa nhà.”

Tô Hàng quay đầu lại thì nhìn thấy xe Phó Bạc Yến. Anh thở phào một hơi, lại gọi số điện thoại của Phó Khương.

Trong xe jeep, bởi vì Tô Hàng phanh xe rất gấp nên đầu Hùng Cách Cách bị đụng đau, cô lồm cồm bò dậy từ chỗ ngồi.

Đây là đâu vậy? Tại sao lại có khói mù mịt như thế?

Khi cô nhìn thấy biệt thự bị cháy thì thân thể chồm về phía trước, nhảy ra khỏi xe jeep, chạy về phía Tô Hàng la lớn: “Còn có ai ở trong biệt thự không?”

Tô Hàng nóng nảy, cau mày nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho chú tôi nhưng chú ấy không nhận.” Tô Hàng cúi đầu, tiếp tục gọi điện thoại.

Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy đầu mình nổ ‘đùng’ một cái. Cô vội vàng chạy đến chỗ bồn hoa, lấy vòi nước dùng để tưới hoa tưới lên người mình, sau đó cắn răng, chạy vọt vào trong biệt thự!

Tô Hàng và Phó Bạc Yến đều không Hùng Cách Cách sẽ xông vào, lúc hai người không thấy Hùng Cách Cách đâu thì trong nháy mắt một loại cảm giác kinh khủng chiếm lấy toàn bộ giác quan của bọn họ!

Đúng lúc này, có một chiếc xe chạy từ bên ngoài vào biệt thự.

Phó Khương nhảy từ trên xe xuống, đầu tiên là nhìn lướt qua biệt thự đang cháy, sau đó đột nhiên trợn to hai mắt, hỏi: “Hùng Cách Cách đâu?”

Tô Hàng nói không mạch lạc nói: “Cháu... Cháu gọi điện thoại cho chú nhưng chú không nhận. Đúng vậy, chú không có nhận. Cháu không có chú ý tới Hùng Cách Cách. Cô... Cô ấy đi đâu vậy?” Quay đầu nhìn biệt thự đang bị đốt cháy, lửa bốc hừng hực kia. Anh đang suy đoán nhưng lại không dám tin suy đoán của mình.

Sắc mặt của Phó Khương tái đi, không nói hai lời, vung quả đấm đánh mạnh lên mặt Tô Hàng (Mèo Múp: sao anh này cứ hay bị đánh vào mặt vậy nhỉ? Con ghẻ tác giả rồi.) Sau đó anh xoay người vọt tới vòi nước còn chưa khóa lại, tưới ướt chính mình, còn chưa kịp xông vào trong biệt thự xông thì đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ máu xám tro ôm một lấy một túi đồ khổng lồ, từ trong biệt thự chạy ra.

Động tác kia hết sức nhanh nhẹn, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.

Phó Khương không thể giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày nữa, tiến lên hai bước, dùng hai bàn tay như cái kìm sắt giữ chặt Hùng Cách Cách ở trong hai tay mình, ánh mắt đỏ kè nhìn chằm chằm, khàn giọng hét lên: “Em vào trong đó làm gì? Anh hỏi em, em đi vào trong đó làm gì? Có phải em muốn chết hay không? Phải không hả?”

Hùng Cách Cách bị rống đên mức hai lỗ tai ù lên. Cô chưa từng thấy Phó Khương hung tợn như vậy cho nên vô cùng sợ hãi.

Mắt của Hùng Cách Cách bị hun khói nên nước mắt chảy ròng ròng, vừa ho khan vừa nói: “Tôi... Tôi tưởng anh ở bên trong.”

Lòng của Phó Khương chấn động mạnh. Theo lý thuyết, giờ phút này anh nên cảm động mới phải, nhưng không biết vì sao anh lại cực kì tức giận, có thể nói là tức giận không kềm được! Anh thật muốn... thật muốn đánh cho Hùng Cách Cách tỉnh lại! Sau đó hôn cô đến thở gấp liên tiếp.

Cô gái này!

Tâm tình của Phó Khương rất phức tạp, giống như lên cơn động kinh, chất vất: “Anh là đồ ngu sao? Cháy rồi thì anh không biết chạy ra hả? Em cho anh là cái gì? Anh không có trí thông minh sao? Hùng Cách Cách, em nghe kỹ cho anh, về sau cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh đều không cần em cứu! Em có nghe thấy không? Không cần em cứu!”

Nếu như trong quá trình cứu anh mà Hùng Cách Cách xảy ra điều gì không may thì anh biết sống tiếp thế nào đây?

Hùng Cách Cách vội vàng gật đầu, uất ức nói: “Biết… biết rồi...” Đúng là không hiểu lòng tốt của người ta!

Lòng của Phó Khương mềm nhũn, lỗ mũi cay xè, vội vàng kéo Hùng Cách Cách ôm thật chặt, như muốn nhét cô vào trong lòng mình. Cô gái ngu xuẩn này lại chạy vào trong biệt thự đang bốc cháy để cứu anh!

“Ui...” Hùng Cách Cách buồn bực lên tiếng. Phó Khương ôm chặt quá nên cọ vào vết thương của cô, đau muốn chết nhưng phải nói là sự nhẫn nại của Hùng Cách Cách vượt xa mức bình thường, cô không hét lên mà chỉ khẽ rên một tiếng.

Phó Khương lập tức buông ra Hùng Cách Cách, tim như nhảy ra khỏi cổ họng, lo lắng hỏi: “Sao thế? Em bị thương ở đâu?”

Lúc này, Tô Hàng và Phó Bạc Yến cũng đã lấy lại được bình tĩnh, vội vàng chạy tới, đồng thanh hỏi: “Cô bị thương sao?”

Hùng Cách Cách mất tự nhiên uốn éo người, trả lời: “Sau lưng, hình như bị thứ gì đó đập vào.” Lúc cô chạy ra thì bị đồ vật gì đó rơi từ trên nóc nhà xuống đập vào lưng cô. Nếu như không phải thân thể cô cường tráng, có võ công hộ thể thì nhất định đã bất tỉnh rồi bị lửa đốt thành tro rồi. Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Phó Khương không biết Hùng Cách Cách đã trải qua chuyện gì, nhưng chỉ tưởng tượng một xíu thôi anh đã thấy sợ hãi vô cùng. Nếu như Hùng Cách Cách xảy ra chuyện, anh thật sự sẽ phát điên mất.

Anh hít một hơi thật sâu, đi vòng ra sau lưng Hùng Cách Cách, nhìn thấy da thịt bị cháy đến khét lẹt thì đau lòng suýt nữa phát điên! Anh cắn răng, kiên quyết nói: “Lập tức đến bệnh viện!”

Anh thật muốn mắng Hùng Cách Cách một trận! Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun khói đến đen sì sì cùng với vẻ mặt nhăn nhó nhịn đau của cô, trong lòng anh chỉ còn mỗi sự đau lòng vì cô. Anh cúi đầu, dịu dàng nhìn vào mắt Hùng Cách Cách, hỏi: “Em tự đi được không?” Anh không dám ôm cô, sợ đụng vào vết thương của cô lần nữa.

Hùng Cách Cách gật đầu, cầm theo cái vật đen sì sì gì đó vào trong xe.

Phó Khương tò mò hỏi: “Em ôm cái gì từ trong nhà ra vậy?” Nếu như là những thứ đồ xa xỉ thì nhất định anh sẽ đập chết cô!

Hùng Cách Cách ném một đống giấy vụn không còn dư lại mấy tờ trong tay trái xuống, hết sức ảo não nhíu mày, sau đó giơ cái rương cầm bên tay phải lên đưa cho Phó Khương: “Ừ, đây không phải là bảo bối của anh sao?”

Phó Khương vươn đôi tay run rẩy ra cầm lấy cái rương. Giờ phút này, anh thật chỉ muốn đánh chết mình. Anh siết chặt cái rương, hơi cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Không phải em biết anh bị bênh tâm thần sao? Có lẽ đồ ở trong cái rương này chỉ là đồ bỏ đi.”

Hùng Cách Cách thoáng sững người, ngay sau đó trừng mắt nói: “Tốt nhất là anh nên cầu nguyện vật chứa bên trong này chính là đồ giá trị, nếu không, tôi... Cái đó, thôi, giá trị quan của mỗi người khác nhau, tất nhiên bảo bối gì đó cũng không giống nhau. Giống như tôi, bảo bối của tôi là những quyển sách manga kia... A! Manga của tôi!” Hùng Cách Cách xoay người lại, muốn xông vào trong biệt thự lần nữa. Manga của cô, đấy toàn là những quyển truyện quý giá mà cô đã cất giấu nhiều năm. Nếu như không có những quyển sách manga kia thì cuộc đời của cô sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!

Phó Khương nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo của Hùng Cách Cách, cố gắng tránh vết thương của cô, sau đó dùng sức ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom