• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (1 Viewer)

  • Chương 101+102

Chương 101: Em là định mệnh của đời anh (3)

Edit: Diễm Nguyễn

Phó Khương dựa người lên cửa phòng vẽ nhìn cặp tình nhân âu yếm, cảm thấy hôm nay ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.

Anh đã để vuột mất cô rồi sao?

Vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách là một con ốc sên, dù có cố bò về phía trước cũng không thoát khỏi năm ngón tay của anh; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách là một con đà điểu, cho dù giấu đầu đi, cũng sẽ lộ ra thân thể khổng lồ, để cho anh có thể tìm được cô trước tiên; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách đã hiểu tâm ý của anh, kết quả lại phát hiện, cô chẳng hay biết một chút gì cả; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách sẽ chờ anh, chờ đến khi anh giải quyết xong mấy chuyện rắc rối; vốn tưởng rằng Tô Hàng - một con dơi hút máu chẳng có gì đáng sợ, không ngờ anh đã quá chủ quan mà để mất Kinh Châu.
_.gif


_.gif
Kinh Châu là một địa danh, có vị trí quân sự chiến lược thời Tam Quốc, bị chiếm mất cũng bởi vì sự khinh suất, coi thường địch thủ. Ở đây tác giả muốn nói tới mất cơ hội chiếm tình cảm của HCC hay nói cách khác là mất đi HCC.

Anh vẫn luôn cho rằng tình cảm của Tô Hàng hay Phó Bạc Yến cũng đều không đủ chín chắn, không đủ bao dung.

Anh tự cho mình là đúng, cho rằng mình đã nắm giữ được hết thảy trong lòng bàn tay nên mới bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ôm lấy Hùng Cách Cách.

Muộn rồi sao? Muộn thật rồi sao?

Anh đã để vuột mất người con gái anh yêu nhất cuộc đời này sao?

Chú giành bạn gái của cháu, lời này chẳng dễ nghe chút nào, nhưng anh thật sự không bận tâm.

Nhưng nếu như anh dùng thủ đoạn để tranh đoạt lại khiến Hùng Cách Cách phải khó xử, đau khổ thì anh không chắc mình có thể tranh đoạt được đến cùng hay không.

Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, anh nên làm sao mới phải đây?

Có lẽ, vì hạnh phúc của em rất đơn giản, đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, anh nên buông tay thôi.

Nên sao? Có lẽ...

Lòng của Phó Khương lúc này vô cùng bức bối, anh tiện tay vứt điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay đi.

Vài tàn thuốc chẳng may rơi xuống hộp pha màu của Tô Hàng. Ban đầu chỉ mới loé lên ngọn lửa nhỏ. Sau đó, nó nhanh chóng lan thành biển lửa lớn.

Khi Phó Khương ngửi thấy mùi khói, muốn dùng mấy chậu nước dập tắt lửa thì cũng là lúc anh nhận ra hành động của mình là vô ích.

Phó Khương lạnh lùng nhìn cặp nam nữ vẫn ôm nhau bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Phòng vẽ cháy rồi, hai người có gì quý cần cứu gấp hay không?”

Tô Hàng hơi ngẩn ra, hét lớn: “Bản vẽ của tôi!” rồi nhanh chân xông vào phòng vẽ. Nếu như bản vẽ của anh bị cháy lần nữa, anh nhất định sẽ điên mất!

Hùng Cách Cách theo sát phía sau, xông vào phòng vẽ, vừa nói với Phó Khương: “Cái rương da đựng bảo bối của anh vẫn ở bên trong!”

Trái tim Phó Khương khẽ run lên. Hùng Cách Cách từng vì anh mà vọt vào biển lửa, bị lửa đốt bỏng hết cả lưng. Lúc ấy, anh đã thầm thề: Đời này, anh nhất định sẽ chăm sóc cô, khiến cô được hạnh phúc, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô! Đúng vậy, anh là thần bảo vệ của cô, sao anh có thể để cho người khác làm thay công việc đó được?

Có lẽ Tô Hàng sẽ đối xử tốt với Hùng Cách Cách, nhưng sẽ không có một người đàn ông nào có thể giống như anh, cả đời cưng chiều cô, bảo vệ cô, biết cô suy nghĩ gì, biết cái gì thích hợp nhất với cô.

Hùng Cách Cách chính là định mệnh của đời anh!

Nghĩ đến đây, trái tim đầy phiền muộn của Phó Khương liền thông suốt. Anh nhếch môi cười, bước vào phòng vẽ.

Trong phòng vẽ đang bốc cháy, Tô Hàng vội vàng cứu những bản vẽ của mình. Hùng Cách Cách thấy mình không xen vào được, liền quay người chạy về giường, ôm lấy chiếc rương da bảo bối của Phó Khương. Phó Khương nhào tới trước mặt Hùng Cách Cách, ôm lấy Hùng Cách Cách, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng vẽ.

Ba người đặt những đồ quan trọng xuống đất rồi mới tìm cách dập lửa.

Cuối cùng lửa cũng được dập tắt hoàn toàn.

Nhìn phòng vẽ không còn ra hình dạng gì nữa, mắt của Tô Hàng đỏ lên. Những bức tranh của anh!

Anh quay đầu, căm tức nhìn Phó Khương, nghiến răng hỏi: “Chú nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phòng vẽ không thể vô duyên vô cớ bị cháy được, nhất định là Phó Khương ra tay, lý do là vì không muốn thấy Hùng Cách Cách ở cùng anh.

Phó Khương trả lời một cách rất bí ẩn: “Rất rõ ràng, là bị cháy.”

Tô Hàng ôm lấy cái trán mình, lại hỏi: “Cháu muốn hỏi, tại sao bị cháy? Có phải chú đốt không?” Chẳng lẽ ông chú này nghe không hiểu lời anh sao?

Phó Khương vô tội nói: “Sao chú lại đốt? Cùng lắm chỉ là chú không cẩn thận gây ra hỏa hoạn thôi.

Tô Hàng túm cổ áo Phó Khương, trừng mắt nói: “Biệt thự bị cháy có phải cũng do chú?” Không cẩn thận? Chú vừa không cẩn thận là liền gây ra hỏa hoạn? Lưỡi không xương, chú nói cái gì thì chính là cái đấy à? Chú giết người xong thì cũng có thể đổ thừa là do không cẩn thận được à?

Phó Khương vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Hàng, sâu xa nói: “Tiểu Hàng Hàng, cháu không nên vu oan cho người tốt. Ngoan, khép miệng lại đi. Gần đây cháu hay nóng giận nên miệng thúi đó.”

Trán Tô Hàng nổi gân xanh, anh vung nắm đấm lên, chỉ muốn đánh cho răng Phó Khương rơi đầy đất! Lúc này, anh chỉ hận mình không có năng lực gấp mấy lần Hùng Cách Cách. Một khi ra tay, đối phương chắc chắn sẽ bị thương. Một cái răng cửa chỉ là chuyện nhỏ, lòng tự tôn bị tổn thương mới là chuyện lớn. Bây giờ anh chỉ nghĩ đến chuyện làm sao đấm một cái liền làm cho miệng Phó Khương rơi đầy răng, để cả thời gian dài nữa chú ấy phải mỉm cười như nàng Mona Lisa.

Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng muốn đánh Phó Khương, lập tức ngăn lại, khuyên nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ không nên làm xảy ra mâu thuẫn không cần thiết. Chúng ta nên suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo? Về sau chúng ta sẽ ở đâu đây?” Phòng vẽ bây giờ cứ như một bãi chiến trường, mùi khói cay mũi, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể ở được.

Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, buông Phó Khương ra.

Phó Khương nháy mắt, đề nghị: “Tôi có căn nhà, mọi người có thể đến đó ở.”

Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, lập tức xông vào phòng vẽ, xách ra quần áo và mớ vật dụng hàng ngày không bị cháy ra.

Tô Hàng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, không được tự nhiên nói: “Anh không đi!”

Hùng Cách Cách dỗ dành: “Đi đi mà, đi nha...”

Tô Hàng muốn nói: muốn đi thì em đi đi, anh sẽ không đi! Nhưng nghĩ lại, anh không thể nói. Anh đâu có ngu, sao lại nói những lời đó được?

Tô Hàng nói: “Anh không đi, cũng không cho em đi!” Việc đưa dê vào miệng cọp như vậy, có đánh chết, anh cũng không làm!

Hùng Cách Cách hỏi: “Vậy chúng ta ở đâu?”

Tô Hàng vừa định nói ở khách sạn thì thấy một chiếc xe cảnh sát từ đằng xa lái tới, kít kít dừng ở trước mặt anh.

Hả? Lại chuyện gì nữa đây? Anh là công dân lương thiện mà!

Công dân lương thiện cũng có lúc phạm pháp. Chỉ cần anh không trốn thì nhất định sẽ bị bắt. Sống trong dòng đời hỗn loạn, mỗi người đều phải tự học cách để sinh tồn.

Tô Hàng dính vào một loạt tội: Vượt đèn đỏ, đánh cảnh sát, cướp xe. Có giải thích hay chống cự cũng đều chẳng có tác dụng gì.

Tô Hàng bị bắt đi.

Điều duy nhất khiến anh không yên tâm chính là để Phó Khương ở lại bên cạnh Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách nhìn chiếc xe của cảnh sát dần xa, trái tim cô co thắt đau đớn vô cùng. Nếu như không phải vì cô, Tô Hàng cũng sẽ không bị tội mà phải vào tù.

Hùng Cách Cách càng nghĩ càng tự trách, càng nghĩ càng khổ sở, giơ giò đuổi theo! Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ: Không thể để cho bọn họ bắt Tô Hàng đi! Không thể! Tuyệt đối không thể! Muốn bắt thì bắt cô đi!

Sau khi Tô Hàng lên xe cảnh sát, anh ghé sát cửa kính xe, nhìn Hùng Cách Cách phất phất tay, ý bảo cô đừng đuổi theo. Nhìn cô chạy theo như vậy, anh rất đau lòng.

Sự thật chứng minh, thể lực của con người không thể so sánh với máy móc. Cuối cùng Hùng Cách Cách mệt mỏi thở hồng hộc, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất.

Phó Khương lái chiếc Lamboghini đuổi theo Hùng Cách Cách, bế cô ngồi vào ghế phụ hỏi: “Em đuổi theo nó có tác dụng gì không?”

Hùng Cách Cách chỉ xe cảnh sát chạy phía trước nói: “Đuổi theo... Mau đuổi theo! Tôi có lời muốn nói với Tô Hàng!”

Phó Khương nhếch môi cười: “Được!” Chỉ cần Hùng Cách Cách muốn, anh sẽ làm cho cô. Cưng chiều cô, anh từ trước đến giờ chưa từng do dự.

Chiếc xe Lamboghini phóng như bay trên đường, trong chớp mắt liền chặn đầu xe cảnh sát lại.

Toàn bộ cảnh sát đề cao cảnh giác, chỉ sợ Phó Khương có hành động gì quá khích. Người đi xe Lamboghini vốn không dễ chọc. Ai ai đều biết, Phú Nhị Đại
_.gif
không dễ chọc, Quan Nhị Đại(**) lại càng không dễ chọc. Nguyên nhân vì một thời ba bọn họ đã liều cả tính mạng vì tổ quốc! Chỉ cần cha họ tức giận, thì nhân viên quèn như bọn họ (đám cảnh sát) chắc chắn thảm rồi.

_.gif
Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.

(**) Quan nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ có quyền lực thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các nhân vật quyền cao chức trọng của Trung Quốc.

Xe Lamboghini chưa dừng hẳn, Hùng Cách Cách đã nhảy xuống xe, chạy đến chỗ xe cảnh sát, dùng sức vỗ cửa kính xe, nói lớn với Tô Hàng: “Tôi sẽ chờ anh ra ngoài! Nhất định chờ! Nhất định sẽ chờ!” Hùng Cách Cách nghĩ, bất kể Tô Hàng ngồi tù bao lâu, cô đều sẽ chờ anh ấy ra ngoài. Cho dù là chờ... cả đời!

Mũi Tô Hàng cay xè, thậm chí xúc động đến muốn khóc. Cô gái ngốc này vừa nói nhất định sẽ đợi anh.

Xe cảnh sát chạy đi, Hùng Cách Cách lại ngồi lên xe Phó Khương, thẫn thờ nhìn dòng người đi trên phố, lầm bầm hỏi: “Anh ấy sẽ không sao, đúng không?”

Phó Khương trả lời: “Hùng Cách Cách, anh với em đánh cược. Lúc chúng ta ăn cơm tối, Tô Hàng sẽ quay lại.”

Hai mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội quay đầu nhìn Phó Khương hỏi lại: “Có thật không?”

Phó Khương vuốt vuốt trán, cười nói: “Này, anh đang muốn đánh cược với em, sao em lại hỏi anh là thật hay giả?”

Hùng Cách Cách kích động nói: “Không chắc chắn thắng anh có đánh cược với tôi không?”

Phó Khương nhìn Hùng Cách Cách một cái thật sâu: “Ồ, hiểu anh rõ vậy sao?”

Hùng Cách Cách suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi phát hiện ra anh là một người thật khó hiểu, lúc thì điên điên khùng khùng, lúc lại rình thường, nhưng xét về tổng thể cũng có thể được xem là một người đáng tin cậy. Ít nhất, mỗi lần anh phân tích chuyện gì đều rất chuẩn xác.” Giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, bổ sung, “Mẹ tôi nhất định sẽ rất thích anh.” Hai người đều giống như thầy tướng số, cả ngày lẩm bẩm những điều thần thần bí bí. Hai người họ mà ngồi dưới cầu vượt, một xướng một họa, tuyệt đối khiến người ta tin như thánh sống, chắc chắn sẽ gạt được cả một đám người.

Trong mắt Phó Khương xẹt qua tia sáng kỳ dị: “Vậy anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp mặt bác gái.”

Hùng Cách Cách kéo kéo tay áo Phó Khương: “Có thật là tối nay Tô Hàng sẽ trở lại không?”

Con ngươi Phó Khương có chút lạnh lùng nhưng mà trên mặt lại cười nói: “Yên tâm đi. Nhà họ Phó và nhà họ Tô đều không chịu được mất mặt, họ sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.” Anh bỗng lái xe rẽ sang hướng khác nói: “Giờ thì đi xem nhà mới của chúng ta một chút nhé.”

Chương 102: Trên giường hay dưới giường (1)

Edit: Diễm Nguyễn


Lời nói của Phó Khương khiến Hùng Cách Cách yên tâm, không còn lo lắng về chuyện của Tô Hàng nữa. Hùng Cách Cách cũng cảm thấy mình thật kỳ quái, Phó Khương rõ ràng là một người không đáng tin, nhưng cô lại tin tưởng và ỷ lại anh ta một cách không điều kiện. Aizz... Hình như vừa rồi cô còn khích lệ Phó Khương, nói anh là một người đáng tin cậy. Lời nói của con gái quả nhiên là không thể tin hoàn toàn được. Hùng Cách Cách lại nhận ra một khía cạnh mới của bản thân mình.

Cô lắc đầu một cái, không nghĩ tới những chuyện không đầu không đuôi, không cách nào nhìn thông suốt này nữa. Cô nghĩ có kiến thức nửa vời cũng hay, không hiểu, đần độn, u mê cũng rất tốt. Ít nhất, cô khù khờ bao nhiêu năm nay vẫn rất vui vẻ thoải mái đấy thôi.

Hùng Cách Cách giỏi tự chơi tự vui, tự an ủi mình. Còn Phó Khương lại giỏi phát hiện, giỏi bắt lỗi, giỏi che giấu mình. Anh giống như là một kẻ bắn tỉa siêu cấp, có thể ẩn nấp ở nơi mà không ai nhìn thấy, không hề nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi thời cơ. Chờ đến khi anh ta ra tay thì cô nhất định sẽ phải trả giá. Cái giá này có thể là tính mạng, cũng có thể chỉ là… một cái thở dài.

Anh lái chiếc xe Lamboghini về vùng ngoại ô, dừng trước một căn biệt thự. Hùng Cách Cách xuống xe, nhìn sang phải căn biệt thự, cô càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Trước đây không lâu cô còn giẫm chân bước trên bãi cỏ này; bồn hoa này cũng trước đây không lâu cung cấp hoa tươi miễn phí trang trí cho phòng của cô.

Hùng Cách Cách chỉ vào vào đống đổ nát bên cạnh hỏi: “Chỗ đó có phải là nơi ở trước kia của chúng ta không? Nhà của Bạc Yến và Tô Hàng ấy?”

Phó Khương ôm eo Hùng Cách Cách hết sức tự nhiên, dẫn cô đi vào biệt thự của mình, không do dự liền trả lời: “Đúng.”

Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Nhà anh ở cạnh nhà bọn họ? Vậy sao anh không ở nhà của mình?”

Vẻ mặt của Phó Khương lộ ra vẻ cô đơn, anh lạnh nhạt nói: “Một người ở trong căn nhà lớn như vậy rất trống trải.” Hơn nữa, căn nhà này không có Hùng Cách Cách thật sự là không vui chút nào. Ngày nào anh cũng nhìn thấy cô, nhưng lại không thể chạm vào, đối với anh mà nói là một loại cực hình.

Hùng Cách Cách hiểu ra liền gật gật đầu. Nếu để một mình cô sống trong căn nhà lớn như vậy, cô cũng sẽ rất cô đơn. Vẫn là nhiều người là tốt nhất. Càng nhiều người càng náo nhiệt.

Hùng Cách Cách nghĩ biệt thự của Phó Khương và biệt thự của hai anh em Tô Hàng sẽ không khác biệt mấy. Nhưng cô thật sự không thể ngờ được nơi này lại giống như một khu vui chơi, khu vui chơi dành cho trẻ con!

Không chỉ phần trang trí giống cho con nít mà còn những đồ vật bày biện ở đó càng khiến nơi này giống một khu vui chơi hơn.

Vừa bước vào cửa liền lập tức nhìn thấy hai con chó đồ chơi lớn chia ra đứng canh giữ hai bên cửa. Nếu có người đá hai chân nó, nó còn có thể sủa hai tiếng như thể đang nịnh hót.

Trên ghế sô pha trong phòng khách là hai con voi bằng bông cao chừng hai thước, giống y như hai bức tượng, vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch, làm cho người ta yêu thích cực kỳ.

Trên sàn nhà, có mô hình xe lửa chạy bằng điện đang chạy theo đường ray lắp sẵn. Chiếc xe lửa này không giống như loại thường thấy, mà được thiết kế rất độc đáo, đẹp vô cùng. Mô hình này nếu bán ngoài thị trường nhất định giá sẽ rất đắt. Nhưng bấy nhiêu vẫn không phải là thứ thu hút tầm mắt của Hùng Cách Cách. Thứ khiến cô thích nhất đấy là một con rùa nhỏ nằm trên đầu tàu. Con rùa này xanh mượt, hai mắt trong veo như nước, đáng yêu vô cùng.

Điều kỳ quái nhất là ở trên bàn ăn. Chung quanh bàn ăn chỉ có hai vị trí trống, những chiếc ghế còn lại đều xếp đầy những con vật: nào sư tử, nào hổ, nào rắn, nào hươu cao cổ… Mặc dù nhìn thoáng qua rất khó phân biệt được thật hay giả, nhưng nếu đưa tay sờ sẽ phát hiện chúng đều những đồ chơi bằng bông. Hùng Cách Cách đấm đấm đầu sư tử, xoay vặn cái đuôi con cọp cái, lại gãi gãi cái cổ cao ngoằng của con hươu cao cổ, rồi mới lên tiếng hỏi Phó Khương: “Anh kiếm ở đâu ra nhiều thú bông vậy?”

Phó Khương không đáp mà hỏi ngược lại: “Thích không?”

Hùng Cách Cách thành thật trả lời: “Không thể nói thích, nhưng cũng không ghét.” Thứ mà cô thích thì trừ truyện tranh ra chính là YY trai đẹp. Cô đã sớm qua cái thời nhìn thấy thú bông liền vui sướng la lên. Có điều, những con thú bông này thật sự rất đáng yêu. Cô không nhịn được liền muốn sờ xem chúng có bị rụng lông không. He he... Cô lại bỉ ổi rồi.

Phó Khương ngồi xuống bàn ăn nói: “Đồng loại với nhau sẽ chơi không vui.”

Hùng Cách Cách không hiểu hỏi lại: “Hả? Là sao?” Ý Phó Khương là động vật cùng loài sẽ chơi với nhau không vui, bản thân anh và loài người chơi không vui cho nên mới sống với nhiều con vật như vậy.

Phó Khương không trả lời câu hỏi của Hùng Cách Cách mà ra dấu bảo cô ngồi xuống bên cạnh anh, rồi nhìn đám thú bông hết sức trịnh trọng tuyên bố: “Từ nay về sau, Hùng Cách Cách chính là nữ chủ nhân của các ngươi, các ngươi phải nghe lời của cô ấy. Nếu không, ta sẽ không vui.”

Hùng Cách Cách buồn cười, nhưng ít khi thấy Phó Khương nghiêm túc đến như vậy, cô liền cố nhịn.

Phó Khương quay đầu nói với Hùng Cách Cách: “Em cũng nói vài câu đi.”

Hùng Cách Cách hơi sững sờ, ngay sau đó cười híp mắt nói: “Các ngươi phải ngoan ngoãn, đại tiện tiểu tiện phải tự lo liệu nha.”

Phó Khương đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của Hùng Cách Cách: “Em ngốc quá, đồ chơi không cần đại tiện tiểu tiện đâu.”

Hùng Cách Cách bất mãn nói: “Anh mới ngốc ý! Không phải anh bảo tôi nói với chúng sao?”

Phó Khương cười tủm tỉm nhìn Hùng Cách Cách: “Thì anh bị bệnh thần kinh mà, lời anh nói vốn dĩ không tin được. Nhưng mà em tin lời của anh thì em chính là kẻ ngốc rồi. Kẻ tâm thần thích kẻ ngốc, thật tốt biết bao.”

Kẻ tâm thần thích kẻ ngốc? Anh ta có ý gì? Hùng Cách Cách lén liếc Phó Khương, lại không phát hiện anh ta có gì khác thường. Xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.

Phó Khương nắm chiếc cằm nhỏ của Hùng Cách Cách hỏi: “Này, anh đã nói thích em rồi, sao em không đỏ mặt vậy?”

Hùng Cách Cách sững sờ, mặt cô trong nháy mắt đỏ ửng lên! Anh ta... Anh ta... Anh ta nói gì? Anh ta thích cô? Đây là tỏ tình sao?

Tim Hùng Cách Cách đập thình thịch trong lồng ngực, vội nuốt ngụm nước miếng, nói lắp: “Tôi... Tôi bây giờ là bạn gái của Tô Hàng, chúng ta không thể... “

Phó Khương ôm con hổ bông vào lòng, nghiêng đầu nhìn Hùng Cách Cách, thản nhiên nói: “Em kích động cái gì? Anh ngoại trừ thích em ra, còn thích cả Sư tử, Hà Mã... này nữa?” Chỉ điều ‘thích’ không giống nhau mà thôi.

Trái tim đang treo lơ lửng của Hùng Cách Cách liền phục hồi trạng thái ban đầu. Cô khẽ thở dài, những tưởng trong lòng sẽ nhẹ nhõm, nhưng không hiểu vì sao lòng cô lại nặng trĩu, rất khó chịu.

Cô không phải kẻ ngốc, cô có thể cảm nhận được Phó Khương yêu thích cô không giống với đám thú bông kia. Có điều khác nhau như thế nào, cô lại không rõ. Dù sao suy nghĩ của cô rất bình thường, cô không sao dùng suy nghĩ bình thường của mình để đoán suy nghĩ khác người của Phó Khương được.

Hùng Cách Cách vốn là người không tìm hiểu sự việc đến nơi đến chốn, lại gặp phải Phó Khương là cao thủ thích đánh Thái Cực, cũng coi là một cặp đôi hoàn hảo. Hai người bọn họ thường một hỏi một đáp, cũng có khi hỏi đáp chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng cũng không ai truy hỏi tới cùng.

Phó Khương và Hùng Cách Cách nói về các trang trí, sắp xếp phòng ốc, một lúc sau đã nói sang vấn đề rốt cuộc đám thú bông kia có bị rụng lông hay không rồi...

Không thể không nói, Hùng Cách Cách nghe anh nói chuyện rất nghiêm túc, làm Phó Khương rất vui vẻ.

Một lúc sau, điện thoại Phó Khương đột nhiên vang lên. Tiếng chuông điện thoại rất kỳ dị quả thực khiến người ta nghe thấy mà sởn gai ốc.

Là Tô Hàng gọi tới.

Anh ta mở miệng liền hỏi: “Hùng Cách Cách đang ở đâu?”

Phó Khương nói địa chỉ nhà mình, rồi đặt điện thoại xuống, nói với Hùng Cách Cách: “Một lát nữa Tô Hàng sẽ tới đây.”

Hùng Cách Cách kinh ngạc nói: “Anh ấy không biết địa chỉ nhà anh sao?”

Phó Khương nhíu mày nói: “Ai lại muốn đi tìm hiểu một người điên chứ?”

Hùng Cách Cách cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trái tim đau nhói. Cô cảm thấy ông trời đối xử với Phó Khương thật không công bằng. Một người đàn ông tốt như vậy, nhưng chỉ bởi vì suy nghĩ khác người nên không được người khác tiếp nhận. Nếu như dựa vào tướng tá của anh ta mà muốn tìm một người con gái kết hôn rồi sinh con là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng trớ trêu thay, chỗ đấy của anh ta bị cô đá liệt rồi. Aizz, không biết giờ đã khá hơn chút nào chưa?

Tầm mắt của Hùng Cách Cách đi xuống, dừng ở nơi mà cô đang quan tâm.

Phó Khương trêu chọc: “Hùng Cách Cách, ánh mắt này của em thật gian nha!”

Hùng Cách Cách lập tức dời mắt, nhìn lên lầu hai, nói sang chuyện khác: “Phòng ngủ của anh ở lầu hai à?

Phó Khương hỏi: “Em chuẩn bị biến ánh mắt gian tà đó thành hành động sao?”

Hùng Cách Cách đứng lên, trợn mắt nhìn Phó Khương: “Đi soi gương đi, xem cái mặt anh bị Tô Hàng đánh sưng thành thế nào rồi!”

Phó Khương sờ sờ mặt mình nói: “Anh không nhìn. Tránh phải nhớ lại Tô Hàng đã ra tay anh độc ác thế nào.” Hùng Cách Cách, em đau lòng chưa? Hôm nay, anh đã phải chìa mặt cho Tô Hàng đánh ngay trước mặt em là để cho em thấy Tô Hàng là người đàn ông bạo lực thế nào, còn anh thì đáng thương bao nhiêu.

Quả nhiên, Hùng Cách Cách trở lại ngồi xuống ghế dựa, chớp mắt hỏi: “Đau không?”

Phó Khương híp mắt cười nói: “Nếu như em cho anh hôn một cái là anh hết đau liền.”

Hùng Cách Cách trợn mắt, tức giận nói: “Tôi không biết rốt cuộc cả ngày anh nghĩ đến cái gì nữa!” Bây giờ cô đã là bạn gái của Tô Hàng rồi, sao anh còn đùa giỡn cô thế nữa? Tuy cô và anh là chị em với nhau nhưng… nhưng không thể lúc nào cũng điên khùng náo loạn khiến Tô Hàng hiểu lầm được. Tô Hàng đối xử với cô rất tốt, cô phải có trách nhiệm với anh ấy.

Phó Khương ôm trán tỏ vẻ mệt mỏi: “Anh cũng không biết mình suy nghĩ những gì nữa. Nhưng anh có thể đảm bảo. Chỉ là, anh có thể bảo đảm, anh dành nhiều thời gian nhất để nghĩ về em... “

Hùng Cách Cách cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Thậm chí, cô còn muốn khóc. Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, khàn giọng nói: “Phó Khương, anh không thể biết xấu hổ một chút được sao?”

Phó Khương giang hai tay ôm lấy eo Hùng Cách Cách: “Anh lại không cảm thấy mình có gì là không biết xấu hổ cả, thổ lộ với người mình thích thì có gì không đúng? Nếu như em muốn anh không biết xấu hổ hơn nữa, thì anh cũng có thể hạ lưu hơn nữa đấy!”

Mặt Hùng Cách Cách đỏ lên. Cô giống như một con thỏ, lách người một cái tránh khỏi cái ôm của Phó Khương, nghiến răng nói: “Có giỏi thì anh trần truồng chạy lòng vòng xem!”

Phó Khương đứng lên, vừa cởi cúc quần áo, vừa cười tủm tỉm nói: “Hùng Cách Cách háo sắc, em muốn thấy anh trần truồng chạy sao? Được rồi, vì quan hệ của chúng ta cũng không phải người xa lạ, anh cởi chuồng chạy nhong cho em xem.”

Hùng Cách Cách ‘A’ một tiếng rồi vội bưng kín mặt hô to: “Không cần!”

Phó Khương cởi áo, chỉ mặc mỗi cái quần chân trần đứng trước mặt Hùng Cách Cách, lắc đầu cười nói: “Đúng là một người nghĩ một đằng nói một nẻo. Em muốn che thì che mắt ấy, che mặt làm gì?”

Hùng Cách Cách mở to đôi mắt trong veo như nước lí nhí trả lời: “Tại tôi đỏ mặt thôi.” Chứ không phải là không muốn xem.

Phó Khương xoay người đi vào nhà bếp: “Em muốn nhìn nhưng anh không muốn cởi đấy.”

Hùng Cách Cách lên tiếng phủ nhận: “Ai nói tôi muốn nhìn? Anh cứ giở trò lưu manh đi!” Có giỏi anh cởi cho tôi xem!

Phó Khương cười ha hả: “Đồ lưu manh! Tư tưởng như dâm phụ nhưng hành động như trinh nữ!” Anh lấy sủi cảo đông lạnh từ trong tủ lạnh ra, nhanh nhẹn nấu hai tô sau đó bưng ra đặt trên bàn: “Ăn chút sủi cảo đi.”

Hùng Cách Cách kinh ngạc hỏi: “Anh biết nấu sủi cảo cơ à?”

Phó Khương nhét đũa vào tay Hùng Cách Cách: “Đâu chỉ biết nấu sủi cảo, những cái bánh sủi cảo này đều do tự anh gói rồi cất vào tủ lạnh đấy.”

Hai mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, nếm thử miếng sủi cảo cảm thấy mùi vị tươi ngon vô cùng. Cô cúi đầu ăn một hơi hết sạch tô bánh sủi cảo trên bàn, sau đó hài lòng ợ một cái rõ to, xoa xoa cái bụng căng trong, cười thoải mái.

Cô chép chép miệng, nhận xét: “Ngon quá! Tôi chưa bao giờ ăn bánh sủi cảo ngon như vậy. Hương vị rất đặc biệt.”

Phó Khương dọn dẹp bát đũa tiếp lời cô: “Anh dùng rượu ướp thịt trước rồi mới thêm gia vị, đương nhiên mùi vị sẽ khác một chút.”

Hùng Cách Cách vừa nghe thấy chữ ‘Rượu’ đã cảm thấy đầu ong ong. Cô xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nuốt một ngụm nước miếng hỏi: “Chắc anh cho vào không nhiều rượu đế đâu nhỉ?”

Phó Khương thuận miệng nói: “Cũng kha khá.”

Hùng Cách Cách vỗ vỗ lồng ngực của mình, tự nói với mình đừng lo lắng, chỉ một chút rượu nhẹ thôi mà, cùng lắm cô sẽ ngủ thiếp đi thôi, cứ không đến nỗi say khướt đâu! Tuyệt đối không!

Phó Khương rửa chén đũa xong, đi ra phòng bếp, dịu dàng nhìn Hùng Cách Cách nói: “Ngày mai chúng ta đi mua chút đồ làm một bữa tiệc lớn cho em nhé!”

Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, ngay sau đó nghi ngờ hỏi: “Thật không ngờ tài nấu nướng của anh lại tốt như vậy. Lúc ở nhà Tô Hàng, sao không thấy anh bộc lộ tài năng vậy?” Lúc ở nhà Tô Hàng, Phó Khương luôn tỏ ra là một ông lớn mười ngón tay không chạm nước, chuyện anh thường làm nhất chính là tựa ở cửa phòng bếp, khoanh tay, nhìn cô bận rộn nấu ăn, cũng thỉnh thoảng nói đùa vài câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom