-
Chương 103+104
Chương 103: Trên giường và dưới giường (2)
Edit: Diễm Nguyễn
Phó Khương đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, cúi xuống, nhìn vào mắt của cô, nghiêm túc nói: "Anh chỉ làm đồ ăn ngon cho người quan trọng nhất của mình thôi." Ý anh chính là, Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến đều không phải là người quan trọng nhất của anh, cho nên không xứng được ăn cơm anh nấu. Hùng Cách Cách mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Phó Khương. Phó Khương đang ám chỉ cô sao?
Với anh, cô là người quan trọng nhất sao?
Phó Khương sờ sờ đầu của Hùng Cách Cách, cảm khái nói: "Trước đây anh có nuôi một con chó Samoyed, nó đặc biệt thích ăn cơm anh nấu."
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Phó Khương.
Phó Khương cúi đầu, hôn lên môi Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách một thoáng kinh ngạc, vội lui về phía sau tránh, không ngờ va vào chiếc ghế khiến cả người cùng ghế bật ngửa.
Nói thật ra, nếu không phải do Hùng Cách Cách lùi lại mạnh thì người bình thường muốn đẩy cô ngã nhào là chuyện không dễ dàng. Không thể phủ nhận là cô có công phu cực thâm hậu a!
Phó Khương cũng không đi đỡ Hùng Cách Cách mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu con người cô!
Hùng Cách Cách có chút hoảng loạn, cảm thấy mình không làm gì sai nhưng cũng thấy bối rối.
Phó Khương lạnh lùng nhìn Hùng Cách Cách, lạnh nhạt nói: "Em nghĩ ăn cơm anh nấu miễn phí à? Phải có chút lợi ích gì cho anh mới phải chứ!" Cô thiếu nợ anh quá nhiều, anh muốn đòi lại sớm một chút, nếu không anh sẽ mất hết cả vốn lẫn lời.
Hùng Cách Cách giận dữ, đứng dậy, che miệng, hướng về phía Phó Khương quát: "Cái anh này! Rốt cuộc là chuyện gì? Rõ ràng anh biết tôi là bạn gái của Tô Hàng sao còn trêu chọc tôi? Tôi cũng không cho rằng làm bạn gái với nhau thì cứ ôm hôn hoài như vậy. Phó Khương, anh thật khốn kiếp!"
Phó Khương không nói lý với Hùng Cách Cách mà chỉ trực tiếp nghiêng đầu lên lầu hai, chỉ vào hai căn phòng nói: "Chọn một phòng mà em thích đi."
Chà con mẹ nó... Anh ta lại bắt đầu đổi chủ đề! Hơn nữa, chuyển hướng chẳng khéo léo chút nào!
Hùng Cách Cách tự an ủi mình: Anh ta bị bệnh thần kinh, anh ta bị bệnh thần kinh, không nên cùng anh ta không chấp nhặt, không nên cùng anh ta không chấp nhặt! Phải nhịn! Phải nhịn con người thần kinh này. Haizz!! Cô cũng muốn bị bệnh thần kinh cho rồi!
Bệnh thần kinh liền sống kiểu trâu bò à? Bệnh thần kinh là có thể tùy ý khi dễ người à? Bệnh thần kinh là không cần để ý tới cảm nhận của người khác à? Bệnh thần kinh thì có thể hề hề hà hà chợt xa chợt gần à? Bệnh thần kinh là có thể tùy ý làm bậy, tùy tiện hôn người khác à?Grừ! Grừ!
Nếu bệnh thần kinh có nhiều đặc quyền như vậy, cô cũng muốn làm bệnh nhân thần kinh!
Hừ!
Hùng Cách Cách hậm hực, dậm chân leo lên lầu hai, tiện tay chỉ vào một căn phòng, thở phì phò nói: "Tôi chọn phòng này!" Phó Khương lẳng lặng chăm chú nhìn Hùng Cách Cách một lát, sau đó chậm rãi nheo con mắt hẹp dài, cười nói: "Được! Dù sao anh ngủ cũng rất "ngoan", sẽ không đánh võ làm em bị thương. Chúng ta ngủ chung đi."
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, hỏi: "Đó là phòng của anh?"
Phó Khương đẩy cửa phòng ra, ý bảo Hùng Cách Cách vào xem một chút: "Em xem xem, thích không?"
Một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, cũng không có chất đống đồ chơi, làm Hùng Cách Cách cảm thấy vô cùng khoan khoái. Trên chiếc giường cực lớn là bộ chăn drap rất đẹp làm cho người ta kích động muốn lập tức nhào lên lăn lộn cho đã.
Trong đầu Hùng Cách Cách tự dưng hiện lên một hình ảnh hết sức dâm mị. Đó là hình ảnh của Phó Khương cùng nhiều người đàn ông. Hủ nữ ai cũng biết, bức họa này chính là một thụ chọi nhiều công a! Oa ken két...Xịt máu mũi rồi ! Hùng Cách Cách nhếch miệng cười khúc khích, biểu tình kia có ba phần bỉ ổi thì có tới bảy phần dâm đãng nha.
Phó Khương chỉ cần liếc một cái, liền hiểu rõ ý nghĩ của Hùng Cách Cách.
Anh nằm nghiêng người trên giường, cố ý bày ra một tư thế quyến rũ, uốn éo lả lơi, nâng cái bắp đùi thon dài lên, thần thái lười biếng nói với Hùng Cách Cách: "Hùng Cách Cách, nếu như em là một người đàn ông thì thật là tốt."
Hùng Cách Cách thân thể run lên, đầu nóng lên, nói: "Nếu như tôi là đàn ông, nhất định tấn công anh!"
Phó Khương say đắm nhìn Hùng Cách Cách, đưa hai cánh tay ra: "Hùng Cách Cách, lại đây ôm một cái."
Không biết có phải do tác dụng của rượu đế hay không, Hùng Cách Cách cảm thấy đầu óc lâng lâng. May mắn là cô vẫn còn lý trí. Cô mím môi, gằn giọng nói: "Tôi là bạn gái của Tô Hàng, không ôm được."
Phó Khương ngồi dậy, đến gần tai Hùng Cách Cách mập mờ nói nhỏ: "Loạn luân, cấm kỵ, vụng trộm, không phải kích thích nhất sao?"
Hùng Cách Cách sôi trào máu, hai chân run run, trái tim bỉ ổi nhỏ bé như có vạn mã chạy giẫm qua! A, không phải là vạn mã mà là một vạn con ngựa điên chạy giẫm qua! Một vạn con ngựa điên dầy xéo tâm linh thuần khiết của cô, giày xéo những cảm xúc người thiếu nữ, từng trái từng trái dưa leo cũng cứ thế mà bay qua...
Tại sao là dưa leo mà không phải là cỏ vụn?
Hùng Cách Cách bị kích động nhưng cô cũng không có hành động gì mà đờ người ra.
Mặc dù suy nghĩ của Hùng Cách Cách rất hỗn loạn nhưng có thể đơn giản hoá theo cách nói của Phó Khương thì con người cô là loại "tư tưởng như dâm phụ, hành động như trinh nữ"!
Phó Khương hiểu rất rõ Hùng Cách Cách. Anh biết không thể tiếp tục trêu chọc cô được nữa, sợ cô xoay người trốn, vì vậy anh ngửa ra sau, nằm dài trên giường, dùng con mắt phóng điện cao thế nhìn Hùng Cách Cách sợ hãi nói: "Em cũng ngàn vạn đừng lại đây nha, anh không thỏa mãn được ý tưởng biến thái của em đâu."
Đầu óc Hùng Cách Cách lúc này thật sự hỗn loạn. Trong thoáng chốc, cô tựa hồ biến thành một người khác. Là cô, cũng không phải là cô. Mắt cô say lờ đờ mông lung nhìn Phó Khương, cảm thấy mình chính là chủ tể của Phó Khương! Loại cảm giác đó, quả thật cực đã!
Hùng Cách Cách bước về phía trước một bước, Phó Khương lập tức cảnh cáo nói: "Em đừng qua đây! Nếu không, em tự gánh lấy hậu quả đó!"
Hùng Cách Cách nhe răng cười. Biểu tình kia rất âm trầm.
Phó Khương nén cười, mắng: "Hùng Cách Cách, ngươi là cầm thú!"
Hùng Cách Cách ngao lên một tiếng, nhào lên giường, bắt lấy lưng quần Phó Khương.
Cô chỉ muốn hù dọa Phó Khương một chút nhưng không nghĩ đến quần Phó Khương lại không chắc như thế, bị cô kéo một cái liền rách toẹt ra rồi.
Cái quần lót màu đỏ sậm, ngắn lưng, khêu gợi, xuyên thấu...Cứ như vậy bại lộ trong mắt Hùng Cách Cách.
Phó Khương giống như bị kinh sợ, lập tức dùng đôi tay bảo vệ chỗ kín của mình, hô lên: "Ngươi muốn làm gì? ! Ta chính là chú của Tô Hàng!"
Trong tiểu thuyết BL, đây chính là dùng cổ văn cưỡng hiếp a!
Hùng Cách Cách hô hấp dồn dập, trong đầu chỉ nghĩ đến sợi dây thun, phặc một tiếng là cô có thể bứt đứt tuột ra rồi.
Tình tiết máu chó, thêm loạn luân cấm kỵ, thêm ngược tâm ngược thân mới làm người ta hưng phấn cực kỳ!
Hùng Cách Cách trong nháy mắt hóa thân thành lang nữ, nhanh chóng nhập vai, hướng về phía Phó Khương cười gian tà nói: "Ta quản ngươi là chú của ai? ! Hôm nay, ta muốn làm cho ngươi trở thành người của ta! ha ha ha... " Móng vuốt sói của cô giơ lên, chuẩn bị đi bắt Phó Khương.
Phó Khương xoay người muốn chạy trốn, lại bị Hùng Cách Cách bắt lại ngồi đè lên. Cô hướng về phía Phó Khương dựng lên ba ngón tay, khuôn mặt cười hết sức bỉ ổi.
Phó Khương cố ý phối hợp Hùng Cách Cách, run rẩy thân thể, thẹn thùng hỏi: "Ngươi... Ngươi... làm ba lần sao?"
Hùng Cách Cách lắc đầu, quát: "Ta là hỏi ngươi muốn cấy mấy đầu ngón tay? !" Con mẹ nó, cái này vượt quá đạo lý thường tình rồi !
Phó Khương muốn cười nhưng cố nhịn lại được.
Hùng Cách Cách rú lên một tiếng, nhào lên người Phó Khương. Cô muốn cắn anh! Cô muốn giày xéo anh! Cô muốn nghe anh thống khổ gào khóc và run lẩy bẩy xin tha; cô muốn nhìn anh chảy nước mắt uất ức, cô muốn liếm nước mắt của anh vào trong miệng, chép chép miệng sau khi nuốt xuống; cô muốn giương roi da, quất lên người của anh, sau đó hôn lên những vết thương kia, cảm giác vừa đau đớn vừa khoái lạc thật mãnh liệt! Cô muốn nói với anh: Bảo bối, đừng khóc, chỉ cần cưng đủ hấp dẫn trên giường, ta sẽ luôn luôn yêu chìu cưng nha! Ha ha ha... Diệt ha ha ha...
Giờ phút này, khi rượu đã phát tác thì trong đầu Hùng Cách Cách chỉ còn lại hình ảnh trần truồng không mấy hài hoà cùng với hình ảnh SM mà cô sẽ rất dễ dàng quên phéng đi.
SM: S (Sadism): Bạo dâm
M (Masochism): Thống dâm hay khổ dâm
Người đời hay nói rượu làm người ta lớn gan lớn mật, lời này tuyệt đối không sai. Đối với Hùng Cách Cách, rượu chẳng những có tác dụng làm cho cô thêm can đảm, mà còn làm cô bộc lộ bản tính và thổ lộ ý muốn đen tối một cách hiệu quả.
Lúc bình thường thì dù cô có nghĩ cũng không dám làm, muốn nói cũng không dám nói. Vào giờ khắc này mọi thứ giống như nước lũ vỡ đê, trong nháy mắt đổ xuống, muốn khống chế cũng khống chế không được.
Lúc Tô Hàng cùng với Phó Bạc Yến đi tới cửa biệt thự, hai người phát hiện cửa chính không có khóa. Hai người bọn họ trực tiếp tiến vào phòng khách, sau đó theo tiếng cười dâm đãng của Hùng Cách Cách, bọn họ tìm tới phòng của Phó Khương.
Khi đẩy cửa ra, bọn họ nhìn thấy Hùng Cách Cách đã đem tứ chi Phó Khương dang rộng ra, buộc chặt trên giường, cô đang đưa móng vuốt sói, chuẩn bị cởi quần lót của Phó Khương ra!
Con ngươi Tô Hàng co rụt lại, trong nháy mắt nắm chặt nắm tay.
Anh vọt tới bên giường, muốn đánh Phó Khương một trận.
Tốc độ phản ứng của Hùng Cách Cách vào lúc này nhanh kinh hồn. Cô lập tức ôm lấy Phó Khương dưới thân mình, hướng về Tô Hàng kêu gào nói: " Đừng đánh nàng! Muốn đánh, ngươi đánh ta đi!" Cô phát ra thanh âm khàn cả giọng, thương tâm muốn chết.
Tô Hàng tức giận đến toàn thân phát run lên, cố gắng nhịn đi kích động muốn bóp chết Hùng Cách Cách, mang theo tiếng khóc uất ức quát um lên: "Em cứ như vậy mà che chở cho chú ấy sao? ! Em coi anh là cái gì? Coi anh là cái gì? !" Anh yêu cô nhiều như thế, cô lại che chở cho chú ấy, rốt cuộc cô coi anh là cái gì? !
Hùng Cách Cách khóc đến tê tâm liệt phế, gào khóc nói: "Ngươi không thể đả thương nàng ta a! Nàng ấy... Nàng ấy... Nàng ấy đã có thai rồi !"
Thân thể Tô Hàng chấn động, người cũng ngu luôn.
Mắt Hùng Cách Cách đầy nước mắt, cô lại cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng của Phó Khương, nức nở nói: "Con à, con ngoan ngoan lớn lên, hiếu kính với phụ thân con nha." Cô lại ngẩng đầu, nhìn về khóe miệng co giật của Phó Khương nói: "Nàng phải bảo vệ tốt thân thể của mình, nuôi dưỡng tốt đứa con của chúng ta. Nàng không nên mất bình tĩnh cũng không cần tức giận, như vậy cơ thể mới đủ sữa. Ta... Ta đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, phải đi luyện công (Quỳ Hoa Bảo Điển ) để báo thù cho nàng!" Nói xong, cô liền muốn xông xuống lầu.
Ở trong phòng Phó Khương cùng Tô Hàng đã trở nên hóa đá, Phó Bạc Yến còn phản ứng kịp, ôm lấy người Hùng Cách Cách, ngăn cản cô đi làm việc ngốc. Hùng Cách Cách giùng giằng trong ngực Phó Bạc Yến nhưng chẳng được bao lâu liền ngủ thiếp đi. Một lát sau, lại truyền ra tiếng ngáy đều đều.
Tô Hàng ngã ngồi trên giường, hai mắt mê man.
Phó Bạc Yến ôm Hùng Cách Cách trong ngực, không bỏ xuống.
Phó Khương nằm ở trên giường, lẩm bẩm nói: "Đàn ông đẻ con được sao? Có sữa sao?"
Không biết qua bao lâu, Tô Hàng mới lấy lại tinh thần, đứng dậy ôm lấy Hùng Cách Cách từ trong ngực Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến tháo dây giải thoát tứ chi cho Phó Khương, trầm giọng hỏi: "Chú cho Hùng Cách Cách uống rượu sao?"
Phó Khương vuốt vuốt cánh tay, nói: " Trong sủi cảo có hãm chút rượu đế, không nhiều lắm."
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách O O ngủ say, cắn răng nói: "Thật muốn bóp chết em đi!"
Đáp lại anh chỉ là tiếng ngáy của Hùng Cách Cách, nghe ra rất là vui.
Chương 104: Đưa thịt nhầm miệng sói (1)
Edit: Diễm Nguyễn
Sau khi tỉnh dậy, Hùng Cách Cách phát hiện, Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến đều đang ở trong nhà Phó Khương. Hùng Cách Cách rất vui vẻ, cảm thấy mọi người lại trở về như lúc trước. Vậy mà có một chuyện cô không hiểu được chính là: Tô Hàng bắt đầu xa lánh cô.
Cô không nhịn được bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là cô đắc tội với anh ta chỗ nào? Người ta nói đàn ông cũng có thời kỳ mãn kinh. Thời kỳ mãn kinh của Tô Hàng đã đến sớm rồi sao?!!!
Hùng Cách Cách cảm thấy không khí như thế này chẳng dễ chịu chút nào. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Cô phải tìm cách dụ dỗ anh ta vui vẻ một chút.
Vì vậy, cô vắt hết óc, rốt cuộc nghĩ ra mấy chiêu diệu kế!
Chiêu thứ nhất: Lấy lòng cái dạ dày của anh ấy!
Hùng Cách Cách thức dậy từ sớm tinh mơ, mua rất nhiều đồ bổ mang về, vì Tô Hàng mà nấu một phần canh thập toàn đại bổ. Trong lúc đợi Tô Hàng thức dậy, cô đi tắm sạch sẽ. Sau khi trở lại, cô phát hiện canh chỉ còn cái tô không. Lùng bắt không được thủ phạm, cô lại đi nấu một chén khác.
Nấu xong chén này, Hùng Cách Cách ở lại coi chừng, không hề rời mắt. Cho đến khi cô nhịn đi tiểu hết nổi, mới hỏa tốc vọt vào phòng vệ sinh. Sau khi ra ngoài, cô lần nữa phát hiện, canh lại không còn rồi !
Hùng Cách Cách nổi giận.
Lúc cô vừa mới chuẩn bị nấu lại canh thập toàn đại bổ thì nghe thấy tiếng động nhẹ phía sau lưng.
Cô quay đầu lại, hít vào một hơi!
Cô thấy Phó Khương mềm nhũn nghiêng người dựa vào khung cửa bên cạnh, hai hàng máu mũi chảy ròng ròng. Hai mắt của anh ta sáng lên vẻ mạo hiểm dị thường, nhe răng nhếch miệng nói: "Đừng nấu nữa, anh thật sự uống không trôi rồi." Uống nữa một chén, anh thật sự có thể đi ra ngoài cởi truồng chạy rồi.
Hùng Cách Cách tức giận hỏi: "Tại sao anh uống trộm canh bổ tôi nấu?"
Mặt Phó Khương lộ vẻ bất ngờ hỏi : "Chẳng lẽ em không phải nấu cho anh sao? Em... không phải muốn cho anh bồi bổ thân thể, nhiệt tình giúp anh hồi phục ‘cái đó ’ sao?"
Trái tim nhỏ của Hùng Cách Cách bỗng run rẩy. Cô sửng sốt rồi lại cảm thấy áy náy. Trong tình thế này, cô chỉ có thể nhếch miệng cười cười, coi như là chấp nhận lời Phó Khương nói.
Phó Khương xoay người, chùi qua chùi lại nhưng máu mũi chảy không ngừng, âm thầm nhếch miệng cười. Dù cho uống canh có chảy máu bảy lỗ, anh cũng không cho Tô Hàng có cơ hội hưởng thụ như thế!
Uống canh thập toàn đại bổ do cô nấu là đặc quyền mà chỉ có chồng cô mới có thể hưởng thụ. Anh không cho phép đem đặc quyền này đi cho người khác à nha.
Chiêu thứ hai: Hợp ý.
Tô Hàng thích vẽ manga, cô sẽ tặng anh một bộ tác phẩm tinh tuý.
Trong lòng Hùng Cách Cách nghĩ, chỉ cần nói đến một tác phẩm Manga tinh tuý, hai mắt liền tỏa sáng, đã xem qua là không quên được. Cô lập tức chạy đến một cửa hành truyện Anime quen thuộc, nói với chủ tiệm: "Có bộ manga nào mới ra không? Tìm cho tôi một bộ nào hay nhất đi."
Chủ tiệm biết sở thích của Hùng Cách Cách, vì vậy tiện tay lựa cho cô một bộ có bao bì manga rất đẹp.
Hùng Cách Cách không có mở bao ra mà hào hứng cầm về.
Sau khi về đến nhà, cô lấy trọn bộ sách manga đặt ở trên tủ đầu giường của Tô Hàng, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Hàng tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bộ sách manga kia.
Anh cầm lên, xé bao bì ra, lật mấy trang xem thử, mặt lập tức biến sắc: Xanh lét!
Bộ manga này bề ngoài trông rất thuần mỹ, bên trong hết sức dâm đãng! Không phải nói dâm đãng không tốt, mà là nội dung dâm đãng không đúng. Nếu như là hình ảnh một nam một nữ, Tô Hàng sẽ hớn hở tiếp nhận. Nhưng ai có thể tưởng, bên trong lại là hình ảnh dâm đãng của hai người đàn ông! Về phần cái bìa một nam một nữ, chẳng qua là cái vỏ quảng cáo. Mà thực ra người phụ nữ trong đó chính là người đàn ông ngụy trang mà ra!
Tô Hàng giận tối mặt. Anh không nhịn được muốn thét lên: Hùng Cách Cách, em có ý gì? Em là muốn ám chỉ anh đi tìm đàn ông đi à? Tức quá mà!
Hùng Cách Cách vốn tưởng rằng khi tặng Tô Hàng bộ sách manga kia thì anh sẽ vui vẻ với cô, chưa từng nghĩ Tô Hàng lại trực tiếp dành cho cô một bộ mặt đen như đáy nồi! Haizz!!!
Chiêu thứ ba... Cô còn chưa nghĩ tới. Ai ya....
Cứ như vậy , Hùng Cách Cách bắt đầu cảm thấy cả người không được thoải mái rồi.
Tô Hàng nhìn cô bằng ánh mắt rất quái lạ. Rõ ràng có lúc rất dịu dàng nhìn cô, nhưng khi cô quay đầu nhìn về phía anh, mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng. Đại ca à, anh có đánh du kích cũng không nên chơi ác như vậy à?!
Hùng Cách Cách rất rối rắm, mấy lần muốn nói chuyện cùng Tô Hàng, thế nhưng anh lại ra vẻ đang rất bận. Chẳng lẽ, mối quan hệ hai người bọn họ không thể tốt hơn một chút sao? Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì để đến giờ anh vẫn dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với cô như thế? Sống hay chết thì cũng phải nói ra hết lời mới thống khoái chứ?
Hùng Cách Cách cảm thấy hệ thống nội tiết của mình lại bắt đầu hỗn loạn.
Tình cảm ơi tình cảm, ngươi quả nhiên là tên khốn kiếp, thật biết đả thương làm người ta đau lòng a.
Hùng Cách Cách buồn day dứt, lại không cầu cứu ai được, cuối cùng chỉ có thể đem mớ tơ lòng rối rắm đi tìm Phó Khương chia sẻ. Cô nhướng mày lên, buồn bực hỏi: "Tôi đã làm gì sai sao?"
Phó Khương mặc quần áo màu trắng toàn thân, cột một cái tạp dề màu hồng dâu tây, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa gọt vỏ khoai tây, vừa nói: "Em không có lỗi gì, chỉ là em không phải hiểu rõ đàn ông. Đàn ông thì nửa người trên là người, nửa người dưới là con. Không cần biết nửa người trên của anh ta là như thế nào hay ca ngợi em hiền lương thục đức làm sao, nhưng nửa người dưới vẫn muốn công thành bắt gọn ăn lấy em. Em không thể gìn giữ mãi, chờ lúa nảy mầm được. Tuỳ thời điểm thích hợp, em nên mở kho lương thực để nuôi nó."
Ánh mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, cảm thấy lời Phó Khương nói rất có lý.
Phó Khương giương mắt quét Hùng Cách Cách một cái, muốn phân tích thái độ cô một chút để chuẩn bị có hành động tiếp theo. Sau đó anh lại cúi đầu tiếp tục gọt khoai tây.
Hùng Cách Cách ôm ôm gối, do dự liên tục, nhìn Phó Khương, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng hỏi: "Phó Khương, ngày hôm đó... Ngày hôm đó tôi có làm gì không phải với anh không?" Nếu như bởi vì cô làm chuyện gì không phải khiến cho Tô Hàng hiểu lầm thì cô sẽ giải thích, cô cũng sẽ bảo đảm về sau không uống rượu nữa.
Phó Khương khẽ rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Không có gì." Nói xong, bưng khoai tây đã gọt xong đi vào phòng bếp.
Lòng Hùng Cách Cách lập tức trở nên bất ổn. Có thật là không có gì? Hay là anh không chịu nói? Nhìn bộ dạng Phó Khương, không giống như là không có gì. Nhìn bóng lưng Phó Khương rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều. Hùng Cách Cách há miệng, cuối cùng vẫn hèn nhát lựa chọn lặng im. Phó Khương không nói, cô cũng không biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cô không biết thì thôi coi như không xảy ra chuyện gì đi. Được rồi, cứ như vậy đi.
Hùng Cách Cách gom hết những tâm tình rắc rối, tâm trạng thấp thỏm kia bỏ qua một bên, rồi cô cũng chạy vào phòng bếp, đi nấu cơm.
Con người Phó Khương quả thật rất cố chấp. Anh nói anh chỉ nấu cơm cho một mình Hùng Cách Cách và sự thật là anh chỉ nấu cho mình cô. Về phần cơm của Tô Hàng và Phó Bạc Yến thì do Hùng Cách Cách phụ trách.
Mỗi ngày khi nấu cơm xong, Hùng Cách Cách đều ăn đồ của Phó Khương nấu, mà Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến lại ăn đồ của Hùng Cách Cách nấu. Phó Khương thì bất kể anh nấu hay Hùng Cách Cách nấu, anh đều ăn. Có lần Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến muốn nếm thử món ăn của Phó Khương, Phó Khương liền trực tiếp công kích khiến bọn họ đoạn tuyệt với hi vọng xa vời đó. Thử nghĩ Phó Khương là người đứng ra nấu nhưng lại xác định rõ thái độ không cho hai người họ ăn, nếu không anh sẽ nguyền rủa họ tiêu chảy cho đến khi cái lỗ beep tan nát luôn, vậy nên ai lại dám mạo hiểm ăn đây?
Thật ra thì lúc đầu Hùng Cách Cách không dám nhận lấy sự chăm sóc đặc biệt này. Nhất là dưới mắt nhìn chăm chăm của Phó Bạc Yến cùng Tô Hàng, cô thật sự không há miệng ra ăn nổi.
Nhưng con người Phó Khương rất dứt khoát, trực tiếp đem thức ăn nấu xong đổ bỏ hết.
Liên tiếp hai lần sau, Hùng Cách Cách đã có kinh nghiệm, chỉ cần Phó Khương nấu thì cô liền ăn. Lãng phí thì đáng xấu hổ, vứt sạch lương thực thì còn tiếc hơn. Còn nữa, Phó Khương mỗi lần nấu tuy không nhiều nhưng mùi vị lại rất hấp dẫn, thường làm cho Hùng Cách Cách thèm thuồng không dứt.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Một ngày kia, là thứ bảy, Hùng Cách Cách bò dậy làm điểm tâm xong, liền để lại tờ giấy, rồi hẹn Phạm Bảo Nhi đi dạo phố.
Đi dạo trong chợ, ánh mắt của Hùng Cách Cách luôn len lén liếc những mẫu áo lót quần lót khêu gợi.
Phạm Bảo Nhi chắn trước mặt của Hùng Cách Cách hỏi: "Mặt của cậu đỏ cái gì? Muốn chọn một bộ đồ lót khêu gợi để quyến rũ ai đây?"
Hùng Cách Cách cười gian nói: "Có đâu?"
Phạm Bảo Nhi ép hỏi: "Thẳng thắn khai báo, nếu không đại hình chờ phạt a!"
Hùng Cách Cách cười ha ha, kể hết cho Phạm Bảo Nhi nghe đoạn tình cảm của mình trong thời gian gần đây.
Phạm Bảo Nhi vỗ vai Hùng Cách Cách nói: "Mặc dù ba người đàn ông kia đều không phải tốt gì, nhưng miễn cưỡng chút cũng xứng với cậu à."
Hùng Cách Cách hỏi: "Xứng chỗ nào?"
Phạm Bảo Nhi hí mắt cười nói: "Đều có nhiều tiền nha."
Hùng Cách Cách gật đầu:" Cũng phải ha. Nếu tính như tớ không cần làm việc, cũng có thể mua rất nhiều sách manga. Hehe... "
Phạm Bảo Nhi trách móc nói: "Xem manga cái rắm? ! Xem sách manga nhiều để mỏi mắt à? ! Chờ cậu thành phu nhân giàu có, có thể đặc biệt tìm diễn viên để diễn theo tình tiết truyện cho cậu xem. Cái này mới đã à!"
Mặt của Hùng Cách Cách đỏ lên. Cô cảm thấy nếu quả thật có thể làm theo lời Phạm Bảo Nhi như vậy thì nhất định sẽ thành đạo diễn nắm quyền tạo nên các tác phẩm cấm chiếu. Chỉ là, càng cấm kỵ thì càng nhanh chóng phổ biến à!
Hùng Cách Cách nghĩ tới một đứa con trai bị một đứa con trai khác đè lên, hoặc là, một đứa con trai bị hai người đàn ông kẹp ở giữa. Nghĩ đến đó trái tim cô vô cùng hào hứng, suýt nữa là nhảy vọt ra từ cổ họng để gào thét lên cho thoã sự kích động.
Phạm Bảo Nhi thấy Hùng Cách Cách đã chìm sâu trong ảo tưởng, không kềm chế được sự nông nỗi của mình, nếu không kịp thời cắt đứt chuỗi suy nghĩ, cô ấy sẽ phải lấy hai tay che cái mặt đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh đầy sao cứ thế chúi đầu xuống đất mà đi.
Phạm Bảo Nhi quyết định thật nhanh, dùng sức vỗ vỗ đầu Hùng Cách Cách nói: "Này, cậu khoan hãy mơ về tương lai tốt đẹp. Tớ hỏi cậu, cậu rốt cuộc nghĩ kỹ chưa? Cậu thực sự thích Tô Hàng à?"
Hùng Cách Cách trong nháy mắt sực tỉnh, bất mãn trừng mắt nhìn Phạm Bảo Nhi nói: "Chẳng lẽ tớ còn có thể thích người khác hay sao?" Bảo Nhi sao lại hoài nghi mình không phải thích Tô Hàng? Mấy ngày nay, để làm Tô Hàng vui lên cô đã tốn nhiều tâm huyết: cô đã tự móc tiền túi của mình ra mua nào là thuốc bổ, nào là bộ manga cho anh ta nhưng cuối cùng Tô Hàng cũng không nở được nụ cười. Cô lại bắt đầu hoài nghi: Có phải Tô Hàng thực sự không thích cô mà chỉ muốn lấy cô thành trò cười?
Phạm Bảo Nhi nhíu nhíu mày, nói: "Chuyện tình cảm, tớ cũng không thể nói chính xác. Chỉ là tớ có cảm giác khi cậu nhắc tới Phó Khương thì rõ ràng mặt mày hớn hở hẳn ra." Việc mặt mày hớn hở làm cho cô cảm thấy, Hùng Cách Cách thích nhất chính là Phó Khương. Dĩ nhiên điều đó cũng không nói lên được Hùng Cách Cách không thích Tô Hàng.
Hùng Cách Cách vuốt vuốt mặt của mình, hỏi: "Có sao?" Rõ ràng như vậy sao?
Phạm Bảo Nhi nghiêm mặt nói: "Cá nhân tớ cảm thấy, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình đi. Có nhiều lúc thực tế không như cậu nghĩ. Trước giờ cậu cho rằng Phó Khương có thần kinh không bình thường; Phó Khương lại là chú của Tô Hàng; Phó Phương lại quái dị như thế nhưng khi tớ nghe cậu kể chuyện thì không khỏi nghi ngờ: Rốt cuộc thì bạn trai cậu là Tô Hàng hay Phó Khương đây?"
Mặt Hùng Cách Cách tràn đầy nghi ngờ: "Hả?" Bộ cô thường xuyên mở miệng ra là nói về Phó Khương sao? Sao cô lại không để ý thấy nhỉ?
Phạm Bảo Nhi phất phất tay, không nhịn được nói: "Mà thôi, bất kể cậu rốt cuộc thích ai chỉ cần cậu cảm thấy vui là được rồi." Con ngươi cô xoay một cái, liếc về phía những bộ đồ lót hấp dẫn nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ tặng cho cậu một bộ đồ lót sexy làm quà sinh nhật. He he... Cậu đừng phụ tâm ý của tớ à."
Hùng Cách Cách ôm lấy phạm Bảo Nhi: "Tốt!" Đây mới là bạn tốt, là tri kỷ của cô nha! Bảo Nhi biết cô muốn ra "chiến trường" rồi thế nên tự mình móc tiền túi tặng cô một bộ đồ lót thật sexy. Thật là khéo dạy người. Để không phụ món tiền Bảo Nhi đã bỏ ra, cô nên lên kế hoạch một chút để buổi tối nay trở thành một buổi tiệc sinh nhật thật đặc biệt.
Hùng Cách Cách vốn định chọn một bộ hơi hấp dẫn một chút là được nhưng Phạm Bảo Nhi có xuất thân là nhà bán các nhãn hiệu đồ lót quốc tế có tầm cỡ nên những những mẫu đồ lót bình thường đều không thuận mắt cô. Cô phải vì Hùng Cách Cách chọn một bộ làm cho người ta thấy được sẽ phải chảy máu mũi như điên mới được.
Đó là một bộ màu đen, cúp ngực, xuyên thấu, có ren, là bộ đồ lót cực kỳ khêu gợi. Cách cắt may rất đơn giản nhưng khi phối hợp với trang sức tinh xảo tuyệt đối sẽ khiến đàn ông điên cuồng thèm khát. Còn cái quần lót này nếu được mặc trên người Hùng Cách Cách sẽ có sức sát thương cực mạnh. Theo cách nói của Phạm Bảo Nhi thì đây là một bộ lót hoàn hảo!
Nhờ sự khích lệ của Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ôm quà sinh nhật giống như ôm trong lòng tâm trạng rộn ràng của người thiếu nữ vừa biết yêu trở về biệt thự.
Trong phòng khách, cô thấy ba người đàn ông đang ngồi trên sôfa với vẻ mặt hờ hững không hề biểu cảm gì.
Hùng Cách Cách hơi sững sờ, theo bản năng ôm chặt túi đồ trong tay. Bọn họ... Bọn họ nghiêm túc như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ kế hoạch tối nay của cô đã bị bại lộ ? Không thể nào? Có khả năng sao? Không đến nỗi chứ? Thật là thấp thỏm bất an mà!
Ba người đàn ông thấy Hùng Cách Cách về đến, thân thể cũng hơi nhúc nhích, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, trên mặt biểu lộ ra dáng vẻ ôn hoà giống như không nhìn thấy Hùng Cách Cách.
Không khí rất quái dị.
Hùng Cách Cách vốn định rúc cổ chạy về phòng của mình, nhưng không nghĩ tới cô mới vừa nhúc nhích liền bị Tô Hàng gọi lại.
Edit: Diễm Nguyễn
Phó Khương đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, cúi xuống, nhìn vào mắt của cô, nghiêm túc nói: "Anh chỉ làm đồ ăn ngon cho người quan trọng nhất của mình thôi." Ý anh chính là, Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến đều không phải là người quan trọng nhất của anh, cho nên không xứng được ăn cơm anh nấu. Hùng Cách Cách mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Phó Khương. Phó Khương đang ám chỉ cô sao?
Với anh, cô là người quan trọng nhất sao?
Phó Khương sờ sờ đầu của Hùng Cách Cách, cảm khái nói: "Trước đây anh có nuôi một con chó Samoyed, nó đặc biệt thích ăn cơm anh nấu."
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Phó Khương.
Phó Khương cúi đầu, hôn lên môi Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách một thoáng kinh ngạc, vội lui về phía sau tránh, không ngờ va vào chiếc ghế khiến cả người cùng ghế bật ngửa.
Nói thật ra, nếu không phải do Hùng Cách Cách lùi lại mạnh thì người bình thường muốn đẩy cô ngã nhào là chuyện không dễ dàng. Không thể phủ nhận là cô có công phu cực thâm hậu a!
Phó Khương cũng không đi đỡ Hùng Cách Cách mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu con người cô!
Hùng Cách Cách có chút hoảng loạn, cảm thấy mình không làm gì sai nhưng cũng thấy bối rối.
Phó Khương lạnh lùng nhìn Hùng Cách Cách, lạnh nhạt nói: "Em nghĩ ăn cơm anh nấu miễn phí à? Phải có chút lợi ích gì cho anh mới phải chứ!" Cô thiếu nợ anh quá nhiều, anh muốn đòi lại sớm một chút, nếu không anh sẽ mất hết cả vốn lẫn lời.
Hùng Cách Cách giận dữ, đứng dậy, che miệng, hướng về phía Phó Khương quát: "Cái anh này! Rốt cuộc là chuyện gì? Rõ ràng anh biết tôi là bạn gái của Tô Hàng sao còn trêu chọc tôi? Tôi cũng không cho rằng làm bạn gái với nhau thì cứ ôm hôn hoài như vậy. Phó Khương, anh thật khốn kiếp!"
Phó Khương không nói lý với Hùng Cách Cách mà chỉ trực tiếp nghiêng đầu lên lầu hai, chỉ vào hai căn phòng nói: "Chọn một phòng mà em thích đi."
Chà con mẹ nó... Anh ta lại bắt đầu đổi chủ đề! Hơn nữa, chuyển hướng chẳng khéo léo chút nào!
Hùng Cách Cách tự an ủi mình: Anh ta bị bệnh thần kinh, anh ta bị bệnh thần kinh, không nên cùng anh ta không chấp nhặt, không nên cùng anh ta không chấp nhặt! Phải nhịn! Phải nhịn con người thần kinh này. Haizz!! Cô cũng muốn bị bệnh thần kinh cho rồi!
Bệnh thần kinh liền sống kiểu trâu bò à? Bệnh thần kinh là có thể tùy ý khi dễ người à? Bệnh thần kinh là không cần để ý tới cảm nhận của người khác à? Bệnh thần kinh thì có thể hề hề hà hà chợt xa chợt gần à? Bệnh thần kinh là có thể tùy ý làm bậy, tùy tiện hôn người khác à?Grừ! Grừ!
Nếu bệnh thần kinh có nhiều đặc quyền như vậy, cô cũng muốn làm bệnh nhân thần kinh!
Hừ!
Hùng Cách Cách hậm hực, dậm chân leo lên lầu hai, tiện tay chỉ vào một căn phòng, thở phì phò nói: "Tôi chọn phòng này!" Phó Khương lẳng lặng chăm chú nhìn Hùng Cách Cách một lát, sau đó chậm rãi nheo con mắt hẹp dài, cười nói: "Được! Dù sao anh ngủ cũng rất "ngoan", sẽ không đánh võ làm em bị thương. Chúng ta ngủ chung đi."
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, hỏi: "Đó là phòng của anh?"
Phó Khương đẩy cửa phòng ra, ý bảo Hùng Cách Cách vào xem một chút: "Em xem xem, thích không?"
Một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, cũng không có chất đống đồ chơi, làm Hùng Cách Cách cảm thấy vô cùng khoan khoái. Trên chiếc giường cực lớn là bộ chăn drap rất đẹp làm cho người ta kích động muốn lập tức nhào lên lăn lộn cho đã.
Trong đầu Hùng Cách Cách tự dưng hiện lên một hình ảnh hết sức dâm mị. Đó là hình ảnh của Phó Khương cùng nhiều người đàn ông. Hủ nữ ai cũng biết, bức họa này chính là một thụ chọi nhiều công a! Oa ken két...Xịt máu mũi rồi ! Hùng Cách Cách nhếch miệng cười khúc khích, biểu tình kia có ba phần bỉ ổi thì có tới bảy phần dâm đãng nha.
Phó Khương chỉ cần liếc một cái, liền hiểu rõ ý nghĩ của Hùng Cách Cách.
Anh nằm nghiêng người trên giường, cố ý bày ra một tư thế quyến rũ, uốn éo lả lơi, nâng cái bắp đùi thon dài lên, thần thái lười biếng nói với Hùng Cách Cách: "Hùng Cách Cách, nếu như em là một người đàn ông thì thật là tốt."
Hùng Cách Cách thân thể run lên, đầu nóng lên, nói: "Nếu như tôi là đàn ông, nhất định tấn công anh!"
Phó Khương say đắm nhìn Hùng Cách Cách, đưa hai cánh tay ra: "Hùng Cách Cách, lại đây ôm một cái."
Không biết có phải do tác dụng của rượu đế hay không, Hùng Cách Cách cảm thấy đầu óc lâng lâng. May mắn là cô vẫn còn lý trí. Cô mím môi, gằn giọng nói: "Tôi là bạn gái của Tô Hàng, không ôm được."
Phó Khương ngồi dậy, đến gần tai Hùng Cách Cách mập mờ nói nhỏ: "Loạn luân, cấm kỵ, vụng trộm, không phải kích thích nhất sao?"
Hùng Cách Cách sôi trào máu, hai chân run run, trái tim bỉ ổi nhỏ bé như có vạn mã chạy giẫm qua! A, không phải là vạn mã mà là một vạn con ngựa điên chạy giẫm qua! Một vạn con ngựa điên dầy xéo tâm linh thuần khiết của cô, giày xéo những cảm xúc người thiếu nữ, từng trái từng trái dưa leo cũng cứ thế mà bay qua...
Tại sao là dưa leo mà không phải là cỏ vụn?
Hùng Cách Cách bị kích động nhưng cô cũng không có hành động gì mà đờ người ra.
Mặc dù suy nghĩ của Hùng Cách Cách rất hỗn loạn nhưng có thể đơn giản hoá theo cách nói của Phó Khương thì con người cô là loại "tư tưởng như dâm phụ, hành động như trinh nữ"!
Phó Khương hiểu rất rõ Hùng Cách Cách. Anh biết không thể tiếp tục trêu chọc cô được nữa, sợ cô xoay người trốn, vì vậy anh ngửa ra sau, nằm dài trên giường, dùng con mắt phóng điện cao thế nhìn Hùng Cách Cách sợ hãi nói: "Em cũng ngàn vạn đừng lại đây nha, anh không thỏa mãn được ý tưởng biến thái của em đâu."
Đầu óc Hùng Cách Cách lúc này thật sự hỗn loạn. Trong thoáng chốc, cô tựa hồ biến thành một người khác. Là cô, cũng không phải là cô. Mắt cô say lờ đờ mông lung nhìn Phó Khương, cảm thấy mình chính là chủ tể của Phó Khương! Loại cảm giác đó, quả thật cực đã!
Hùng Cách Cách bước về phía trước một bước, Phó Khương lập tức cảnh cáo nói: "Em đừng qua đây! Nếu không, em tự gánh lấy hậu quả đó!"
Hùng Cách Cách nhe răng cười. Biểu tình kia rất âm trầm.
Phó Khương nén cười, mắng: "Hùng Cách Cách, ngươi là cầm thú!"
Hùng Cách Cách ngao lên một tiếng, nhào lên giường, bắt lấy lưng quần Phó Khương.
Cô chỉ muốn hù dọa Phó Khương một chút nhưng không nghĩ đến quần Phó Khương lại không chắc như thế, bị cô kéo một cái liền rách toẹt ra rồi.
Cái quần lót màu đỏ sậm, ngắn lưng, khêu gợi, xuyên thấu...Cứ như vậy bại lộ trong mắt Hùng Cách Cách.
Phó Khương giống như bị kinh sợ, lập tức dùng đôi tay bảo vệ chỗ kín của mình, hô lên: "Ngươi muốn làm gì? ! Ta chính là chú của Tô Hàng!"
Trong tiểu thuyết BL, đây chính là dùng cổ văn cưỡng hiếp a!
Hùng Cách Cách hô hấp dồn dập, trong đầu chỉ nghĩ đến sợi dây thun, phặc một tiếng là cô có thể bứt đứt tuột ra rồi.
Tình tiết máu chó, thêm loạn luân cấm kỵ, thêm ngược tâm ngược thân mới làm người ta hưng phấn cực kỳ!
Hùng Cách Cách trong nháy mắt hóa thân thành lang nữ, nhanh chóng nhập vai, hướng về phía Phó Khương cười gian tà nói: "Ta quản ngươi là chú của ai? ! Hôm nay, ta muốn làm cho ngươi trở thành người của ta! ha ha ha... " Móng vuốt sói của cô giơ lên, chuẩn bị đi bắt Phó Khương.
Phó Khương xoay người muốn chạy trốn, lại bị Hùng Cách Cách bắt lại ngồi đè lên. Cô hướng về phía Phó Khương dựng lên ba ngón tay, khuôn mặt cười hết sức bỉ ổi.
Phó Khương cố ý phối hợp Hùng Cách Cách, run rẩy thân thể, thẹn thùng hỏi: "Ngươi... Ngươi... làm ba lần sao?"
Hùng Cách Cách lắc đầu, quát: "Ta là hỏi ngươi muốn cấy mấy đầu ngón tay? !" Con mẹ nó, cái này vượt quá đạo lý thường tình rồi !
Phó Khương muốn cười nhưng cố nhịn lại được.
Hùng Cách Cách rú lên một tiếng, nhào lên người Phó Khương. Cô muốn cắn anh! Cô muốn giày xéo anh! Cô muốn nghe anh thống khổ gào khóc và run lẩy bẩy xin tha; cô muốn nhìn anh chảy nước mắt uất ức, cô muốn liếm nước mắt của anh vào trong miệng, chép chép miệng sau khi nuốt xuống; cô muốn giương roi da, quất lên người của anh, sau đó hôn lên những vết thương kia, cảm giác vừa đau đớn vừa khoái lạc thật mãnh liệt! Cô muốn nói với anh: Bảo bối, đừng khóc, chỉ cần cưng đủ hấp dẫn trên giường, ta sẽ luôn luôn yêu chìu cưng nha! Ha ha ha... Diệt ha ha ha...
Giờ phút này, khi rượu đã phát tác thì trong đầu Hùng Cách Cách chỉ còn lại hình ảnh trần truồng không mấy hài hoà cùng với hình ảnh SM mà cô sẽ rất dễ dàng quên phéng đi.
M (Masochism): Thống dâm hay khổ dâm
Người đời hay nói rượu làm người ta lớn gan lớn mật, lời này tuyệt đối không sai. Đối với Hùng Cách Cách, rượu chẳng những có tác dụng làm cho cô thêm can đảm, mà còn làm cô bộc lộ bản tính và thổ lộ ý muốn đen tối một cách hiệu quả.
Lúc bình thường thì dù cô có nghĩ cũng không dám làm, muốn nói cũng không dám nói. Vào giờ khắc này mọi thứ giống như nước lũ vỡ đê, trong nháy mắt đổ xuống, muốn khống chế cũng khống chế không được.
Lúc Tô Hàng cùng với Phó Bạc Yến đi tới cửa biệt thự, hai người phát hiện cửa chính không có khóa. Hai người bọn họ trực tiếp tiến vào phòng khách, sau đó theo tiếng cười dâm đãng của Hùng Cách Cách, bọn họ tìm tới phòng của Phó Khương.
Khi đẩy cửa ra, bọn họ nhìn thấy Hùng Cách Cách đã đem tứ chi Phó Khương dang rộng ra, buộc chặt trên giường, cô đang đưa móng vuốt sói, chuẩn bị cởi quần lót của Phó Khương ra!
Con ngươi Tô Hàng co rụt lại, trong nháy mắt nắm chặt nắm tay.
Anh vọt tới bên giường, muốn đánh Phó Khương một trận.
Tốc độ phản ứng của Hùng Cách Cách vào lúc này nhanh kinh hồn. Cô lập tức ôm lấy Phó Khương dưới thân mình, hướng về Tô Hàng kêu gào nói: " Đừng đánh nàng! Muốn đánh, ngươi đánh ta đi!" Cô phát ra thanh âm khàn cả giọng, thương tâm muốn chết.
Tô Hàng tức giận đến toàn thân phát run lên, cố gắng nhịn đi kích động muốn bóp chết Hùng Cách Cách, mang theo tiếng khóc uất ức quát um lên: "Em cứ như vậy mà che chở cho chú ấy sao? ! Em coi anh là cái gì? Coi anh là cái gì? !" Anh yêu cô nhiều như thế, cô lại che chở cho chú ấy, rốt cuộc cô coi anh là cái gì? !
Hùng Cách Cách khóc đến tê tâm liệt phế, gào khóc nói: "Ngươi không thể đả thương nàng ta a! Nàng ấy... Nàng ấy... Nàng ấy đã có thai rồi !"
Thân thể Tô Hàng chấn động, người cũng ngu luôn.
Mắt Hùng Cách Cách đầy nước mắt, cô lại cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng của Phó Khương, nức nở nói: "Con à, con ngoan ngoan lớn lên, hiếu kính với phụ thân con nha." Cô lại ngẩng đầu, nhìn về khóe miệng co giật của Phó Khương nói: "Nàng phải bảo vệ tốt thân thể của mình, nuôi dưỡng tốt đứa con của chúng ta. Nàng không nên mất bình tĩnh cũng không cần tức giận, như vậy cơ thể mới đủ sữa. Ta... Ta đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, phải đi luyện công (Quỳ Hoa Bảo Điển ) để báo thù cho nàng!" Nói xong, cô liền muốn xông xuống lầu.
Ở trong phòng Phó Khương cùng Tô Hàng đã trở nên hóa đá, Phó Bạc Yến còn phản ứng kịp, ôm lấy người Hùng Cách Cách, ngăn cản cô đi làm việc ngốc. Hùng Cách Cách giùng giằng trong ngực Phó Bạc Yến nhưng chẳng được bao lâu liền ngủ thiếp đi. Một lát sau, lại truyền ra tiếng ngáy đều đều.
Tô Hàng ngã ngồi trên giường, hai mắt mê man.
Phó Bạc Yến ôm Hùng Cách Cách trong ngực, không bỏ xuống.
Phó Khương nằm ở trên giường, lẩm bẩm nói: "Đàn ông đẻ con được sao? Có sữa sao?"
Không biết qua bao lâu, Tô Hàng mới lấy lại tinh thần, đứng dậy ôm lấy Hùng Cách Cách từ trong ngực Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến tháo dây giải thoát tứ chi cho Phó Khương, trầm giọng hỏi: "Chú cho Hùng Cách Cách uống rượu sao?"
Phó Khương vuốt vuốt cánh tay, nói: " Trong sủi cảo có hãm chút rượu đế, không nhiều lắm."
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách O O ngủ say, cắn răng nói: "Thật muốn bóp chết em đi!"
Đáp lại anh chỉ là tiếng ngáy của Hùng Cách Cách, nghe ra rất là vui.
Chương 104: Đưa thịt nhầm miệng sói (1)
Edit: Diễm Nguyễn
Sau khi tỉnh dậy, Hùng Cách Cách phát hiện, Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến đều đang ở trong nhà Phó Khương. Hùng Cách Cách rất vui vẻ, cảm thấy mọi người lại trở về như lúc trước. Vậy mà có một chuyện cô không hiểu được chính là: Tô Hàng bắt đầu xa lánh cô.
Cô không nhịn được bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là cô đắc tội với anh ta chỗ nào? Người ta nói đàn ông cũng có thời kỳ mãn kinh. Thời kỳ mãn kinh của Tô Hàng đã đến sớm rồi sao?!!!
Hùng Cách Cách cảm thấy không khí như thế này chẳng dễ chịu chút nào. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Cô phải tìm cách dụ dỗ anh ta vui vẻ một chút.
Vì vậy, cô vắt hết óc, rốt cuộc nghĩ ra mấy chiêu diệu kế!
Chiêu thứ nhất: Lấy lòng cái dạ dày của anh ấy!
Hùng Cách Cách thức dậy từ sớm tinh mơ, mua rất nhiều đồ bổ mang về, vì Tô Hàng mà nấu một phần canh thập toàn đại bổ. Trong lúc đợi Tô Hàng thức dậy, cô đi tắm sạch sẽ. Sau khi trở lại, cô phát hiện canh chỉ còn cái tô không. Lùng bắt không được thủ phạm, cô lại đi nấu một chén khác.
Nấu xong chén này, Hùng Cách Cách ở lại coi chừng, không hề rời mắt. Cho đến khi cô nhịn đi tiểu hết nổi, mới hỏa tốc vọt vào phòng vệ sinh. Sau khi ra ngoài, cô lần nữa phát hiện, canh lại không còn rồi !
Hùng Cách Cách nổi giận.
Lúc cô vừa mới chuẩn bị nấu lại canh thập toàn đại bổ thì nghe thấy tiếng động nhẹ phía sau lưng.
Cô quay đầu lại, hít vào một hơi!
Cô thấy Phó Khương mềm nhũn nghiêng người dựa vào khung cửa bên cạnh, hai hàng máu mũi chảy ròng ròng. Hai mắt của anh ta sáng lên vẻ mạo hiểm dị thường, nhe răng nhếch miệng nói: "Đừng nấu nữa, anh thật sự uống không trôi rồi." Uống nữa một chén, anh thật sự có thể đi ra ngoài cởi truồng chạy rồi.
Hùng Cách Cách tức giận hỏi: "Tại sao anh uống trộm canh bổ tôi nấu?"
Mặt Phó Khương lộ vẻ bất ngờ hỏi : "Chẳng lẽ em không phải nấu cho anh sao? Em... không phải muốn cho anh bồi bổ thân thể, nhiệt tình giúp anh hồi phục ‘cái đó ’ sao?"
Trái tim nhỏ của Hùng Cách Cách bỗng run rẩy. Cô sửng sốt rồi lại cảm thấy áy náy. Trong tình thế này, cô chỉ có thể nhếch miệng cười cười, coi như là chấp nhận lời Phó Khương nói.
Phó Khương xoay người, chùi qua chùi lại nhưng máu mũi chảy không ngừng, âm thầm nhếch miệng cười. Dù cho uống canh có chảy máu bảy lỗ, anh cũng không cho Tô Hàng có cơ hội hưởng thụ như thế!
Uống canh thập toàn đại bổ do cô nấu là đặc quyền mà chỉ có chồng cô mới có thể hưởng thụ. Anh không cho phép đem đặc quyền này đi cho người khác à nha.
Chiêu thứ hai: Hợp ý.
Tô Hàng thích vẽ manga, cô sẽ tặng anh một bộ tác phẩm tinh tuý.
Trong lòng Hùng Cách Cách nghĩ, chỉ cần nói đến một tác phẩm Manga tinh tuý, hai mắt liền tỏa sáng, đã xem qua là không quên được. Cô lập tức chạy đến một cửa hành truyện Anime quen thuộc, nói với chủ tiệm: "Có bộ manga nào mới ra không? Tìm cho tôi một bộ nào hay nhất đi."
Chủ tiệm biết sở thích của Hùng Cách Cách, vì vậy tiện tay lựa cho cô một bộ có bao bì manga rất đẹp.
Hùng Cách Cách không có mở bao ra mà hào hứng cầm về.
Sau khi về đến nhà, cô lấy trọn bộ sách manga đặt ở trên tủ đầu giường của Tô Hàng, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Hàng tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bộ sách manga kia.
Anh cầm lên, xé bao bì ra, lật mấy trang xem thử, mặt lập tức biến sắc: Xanh lét!
Bộ manga này bề ngoài trông rất thuần mỹ, bên trong hết sức dâm đãng! Không phải nói dâm đãng không tốt, mà là nội dung dâm đãng không đúng. Nếu như là hình ảnh một nam một nữ, Tô Hàng sẽ hớn hở tiếp nhận. Nhưng ai có thể tưởng, bên trong lại là hình ảnh dâm đãng của hai người đàn ông! Về phần cái bìa một nam một nữ, chẳng qua là cái vỏ quảng cáo. Mà thực ra người phụ nữ trong đó chính là người đàn ông ngụy trang mà ra!
Tô Hàng giận tối mặt. Anh không nhịn được muốn thét lên: Hùng Cách Cách, em có ý gì? Em là muốn ám chỉ anh đi tìm đàn ông đi à? Tức quá mà!
Hùng Cách Cách vốn tưởng rằng khi tặng Tô Hàng bộ sách manga kia thì anh sẽ vui vẻ với cô, chưa từng nghĩ Tô Hàng lại trực tiếp dành cho cô một bộ mặt đen như đáy nồi! Haizz!!!
Chiêu thứ ba... Cô còn chưa nghĩ tới. Ai ya....
Cứ như vậy , Hùng Cách Cách bắt đầu cảm thấy cả người không được thoải mái rồi.
Tô Hàng nhìn cô bằng ánh mắt rất quái lạ. Rõ ràng có lúc rất dịu dàng nhìn cô, nhưng khi cô quay đầu nhìn về phía anh, mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng. Đại ca à, anh có đánh du kích cũng không nên chơi ác như vậy à?!
Hùng Cách Cách rất rối rắm, mấy lần muốn nói chuyện cùng Tô Hàng, thế nhưng anh lại ra vẻ đang rất bận. Chẳng lẽ, mối quan hệ hai người bọn họ không thể tốt hơn một chút sao? Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì để đến giờ anh vẫn dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với cô như thế? Sống hay chết thì cũng phải nói ra hết lời mới thống khoái chứ?
Hùng Cách Cách cảm thấy hệ thống nội tiết của mình lại bắt đầu hỗn loạn.
Tình cảm ơi tình cảm, ngươi quả nhiên là tên khốn kiếp, thật biết đả thương làm người ta đau lòng a.
Hùng Cách Cách buồn day dứt, lại không cầu cứu ai được, cuối cùng chỉ có thể đem mớ tơ lòng rối rắm đi tìm Phó Khương chia sẻ. Cô nhướng mày lên, buồn bực hỏi: "Tôi đã làm gì sai sao?"
Phó Khương mặc quần áo màu trắng toàn thân, cột một cái tạp dề màu hồng dâu tây, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa gọt vỏ khoai tây, vừa nói: "Em không có lỗi gì, chỉ là em không phải hiểu rõ đàn ông. Đàn ông thì nửa người trên là người, nửa người dưới là con. Không cần biết nửa người trên của anh ta là như thế nào hay ca ngợi em hiền lương thục đức làm sao, nhưng nửa người dưới vẫn muốn công thành bắt gọn ăn lấy em. Em không thể gìn giữ mãi, chờ lúa nảy mầm được. Tuỳ thời điểm thích hợp, em nên mở kho lương thực để nuôi nó."
Ánh mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, cảm thấy lời Phó Khương nói rất có lý.
Phó Khương giương mắt quét Hùng Cách Cách một cái, muốn phân tích thái độ cô một chút để chuẩn bị có hành động tiếp theo. Sau đó anh lại cúi đầu tiếp tục gọt khoai tây.
Hùng Cách Cách ôm ôm gối, do dự liên tục, nhìn Phó Khương, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng hỏi: "Phó Khương, ngày hôm đó... Ngày hôm đó tôi có làm gì không phải với anh không?" Nếu như bởi vì cô làm chuyện gì không phải khiến cho Tô Hàng hiểu lầm thì cô sẽ giải thích, cô cũng sẽ bảo đảm về sau không uống rượu nữa.
Phó Khương khẽ rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Không có gì." Nói xong, bưng khoai tây đã gọt xong đi vào phòng bếp.
Lòng Hùng Cách Cách lập tức trở nên bất ổn. Có thật là không có gì? Hay là anh không chịu nói? Nhìn bộ dạng Phó Khương, không giống như là không có gì. Nhìn bóng lưng Phó Khương rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều. Hùng Cách Cách há miệng, cuối cùng vẫn hèn nhát lựa chọn lặng im. Phó Khương không nói, cô cũng không biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cô không biết thì thôi coi như không xảy ra chuyện gì đi. Được rồi, cứ như vậy đi.
Hùng Cách Cách gom hết những tâm tình rắc rối, tâm trạng thấp thỏm kia bỏ qua một bên, rồi cô cũng chạy vào phòng bếp, đi nấu cơm.
Con người Phó Khương quả thật rất cố chấp. Anh nói anh chỉ nấu cơm cho một mình Hùng Cách Cách và sự thật là anh chỉ nấu cho mình cô. Về phần cơm của Tô Hàng và Phó Bạc Yến thì do Hùng Cách Cách phụ trách.
Mỗi ngày khi nấu cơm xong, Hùng Cách Cách đều ăn đồ của Phó Khương nấu, mà Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến lại ăn đồ của Hùng Cách Cách nấu. Phó Khương thì bất kể anh nấu hay Hùng Cách Cách nấu, anh đều ăn. Có lần Tô Hàng cùng Phó Bạc Yến muốn nếm thử món ăn của Phó Khương, Phó Khương liền trực tiếp công kích khiến bọn họ đoạn tuyệt với hi vọng xa vời đó. Thử nghĩ Phó Khương là người đứng ra nấu nhưng lại xác định rõ thái độ không cho hai người họ ăn, nếu không anh sẽ nguyền rủa họ tiêu chảy cho đến khi cái lỗ beep tan nát luôn, vậy nên ai lại dám mạo hiểm ăn đây?
Thật ra thì lúc đầu Hùng Cách Cách không dám nhận lấy sự chăm sóc đặc biệt này. Nhất là dưới mắt nhìn chăm chăm của Phó Bạc Yến cùng Tô Hàng, cô thật sự không há miệng ra ăn nổi.
Nhưng con người Phó Khương rất dứt khoát, trực tiếp đem thức ăn nấu xong đổ bỏ hết.
Liên tiếp hai lần sau, Hùng Cách Cách đã có kinh nghiệm, chỉ cần Phó Khương nấu thì cô liền ăn. Lãng phí thì đáng xấu hổ, vứt sạch lương thực thì còn tiếc hơn. Còn nữa, Phó Khương mỗi lần nấu tuy không nhiều nhưng mùi vị lại rất hấp dẫn, thường làm cho Hùng Cách Cách thèm thuồng không dứt.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Một ngày kia, là thứ bảy, Hùng Cách Cách bò dậy làm điểm tâm xong, liền để lại tờ giấy, rồi hẹn Phạm Bảo Nhi đi dạo phố.
Đi dạo trong chợ, ánh mắt của Hùng Cách Cách luôn len lén liếc những mẫu áo lót quần lót khêu gợi.
Phạm Bảo Nhi chắn trước mặt của Hùng Cách Cách hỏi: "Mặt của cậu đỏ cái gì? Muốn chọn một bộ đồ lót khêu gợi để quyến rũ ai đây?"
Hùng Cách Cách cười gian nói: "Có đâu?"
Phạm Bảo Nhi ép hỏi: "Thẳng thắn khai báo, nếu không đại hình chờ phạt a!"
Hùng Cách Cách cười ha ha, kể hết cho Phạm Bảo Nhi nghe đoạn tình cảm của mình trong thời gian gần đây.
Phạm Bảo Nhi vỗ vai Hùng Cách Cách nói: "Mặc dù ba người đàn ông kia đều không phải tốt gì, nhưng miễn cưỡng chút cũng xứng với cậu à."
Hùng Cách Cách hỏi: "Xứng chỗ nào?"
Phạm Bảo Nhi hí mắt cười nói: "Đều có nhiều tiền nha."
Hùng Cách Cách gật đầu:" Cũng phải ha. Nếu tính như tớ không cần làm việc, cũng có thể mua rất nhiều sách manga. Hehe... "
Phạm Bảo Nhi trách móc nói: "Xem manga cái rắm? ! Xem sách manga nhiều để mỏi mắt à? ! Chờ cậu thành phu nhân giàu có, có thể đặc biệt tìm diễn viên để diễn theo tình tiết truyện cho cậu xem. Cái này mới đã à!"
Mặt của Hùng Cách Cách đỏ lên. Cô cảm thấy nếu quả thật có thể làm theo lời Phạm Bảo Nhi như vậy thì nhất định sẽ thành đạo diễn nắm quyền tạo nên các tác phẩm cấm chiếu. Chỉ là, càng cấm kỵ thì càng nhanh chóng phổ biến à!
Hùng Cách Cách nghĩ tới một đứa con trai bị một đứa con trai khác đè lên, hoặc là, một đứa con trai bị hai người đàn ông kẹp ở giữa. Nghĩ đến đó trái tim cô vô cùng hào hứng, suýt nữa là nhảy vọt ra từ cổ họng để gào thét lên cho thoã sự kích động.
Phạm Bảo Nhi thấy Hùng Cách Cách đã chìm sâu trong ảo tưởng, không kềm chế được sự nông nỗi của mình, nếu không kịp thời cắt đứt chuỗi suy nghĩ, cô ấy sẽ phải lấy hai tay che cái mặt đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh đầy sao cứ thế chúi đầu xuống đất mà đi.
Phạm Bảo Nhi quyết định thật nhanh, dùng sức vỗ vỗ đầu Hùng Cách Cách nói: "Này, cậu khoan hãy mơ về tương lai tốt đẹp. Tớ hỏi cậu, cậu rốt cuộc nghĩ kỹ chưa? Cậu thực sự thích Tô Hàng à?"
Hùng Cách Cách trong nháy mắt sực tỉnh, bất mãn trừng mắt nhìn Phạm Bảo Nhi nói: "Chẳng lẽ tớ còn có thể thích người khác hay sao?" Bảo Nhi sao lại hoài nghi mình không phải thích Tô Hàng? Mấy ngày nay, để làm Tô Hàng vui lên cô đã tốn nhiều tâm huyết: cô đã tự móc tiền túi của mình ra mua nào là thuốc bổ, nào là bộ manga cho anh ta nhưng cuối cùng Tô Hàng cũng không nở được nụ cười. Cô lại bắt đầu hoài nghi: Có phải Tô Hàng thực sự không thích cô mà chỉ muốn lấy cô thành trò cười?
Phạm Bảo Nhi nhíu nhíu mày, nói: "Chuyện tình cảm, tớ cũng không thể nói chính xác. Chỉ là tớ có cảm giác khi cậu nhắc tới Phó Khương thì rõ ràng mặt mày hớn hở hẳn ra." Việc mặt mày hớn hở làm cho cô cảm thấy, Hùng Cách Cách thích nhất chính là Phó Khương. Dĩ nhiên điều đó cũng không nói lên được Hùng Cách Cách không thích Tô Hàng.
Hùng Cách Cách vuốt vuốt mặt của mình, hỏi: "Có sao?" Rõ ràng như vậy sao?
Phạm Bảo Nhi nghiêm mặt nói: "Cá nhân tớ cảm thấy, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình đi. Có nhiều lúc thực tế không như cậu nghĩ. Trước giờ cậu cho rằng Phó Khương có thần kinh không bình thường; Phó Khương lại là chú của Tô Hàng; Phó Phương lại quái dị như thế nhưng khi tớ nghe cậu kể chuyện thì không khỏi nghi ngờ: Rốt cuộc thì bạn trai cậu là Tô Hàng hay Phó Khương đây?"
Mặt Hùng Cách Cách tràn đầy nghi ngờ: "Hả?" Bộ cô thường xuyên mở miệng ra là nói về Phó Khương sao? Sao cô lại không để ý thấy nhỉ?
Phạm Bảo Nhi phất phất tay, không nhịn được nói: "Mà thôi, bất kể cậu rốt cuộc thích ai chỉ cần cậu cảm thấy vui là được rồi." Con ngươi cô xoay một cái, liếc về phía những bộ đồ lót hấp dẫn nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ tặng cho cậu một bộ đồ lót sexy làm quà sinh nhật. He he... Cậu đừng phụ tâm ý của tớ à."
Hùng Cách Cách ôm lấy phạm Bảo Nhi: "Tốt!" Đây mới là bạn tốt, là tri kỷ của cô nha! Bảo Nhi biết cô muốn ra "chiến trường" rồi thế nên tự mình móc tiền túi tặng cô một bộ đồ lót thật sexy. Thật là khéo dạy người. Để không phụ món tiền Bảo Nhi đã bỏ ra, cô nên lên kế hoạch một chút để buổi tối nay trở thành một buổi tiệc sinh nhật thật đặc biệt.
Hùng Cách Cách vốn định chọn một bộ hơi hấp dẫn một chút là được nhưng Phạm Bảo Nhi có xuất thân là nhà bán các nhãn hiệu đồ lót quốc tế có tầm cỡ nên những những mẫu đồ lót bình thường đều không thuận mắt cô. Cô phải vì Hùng Cách Cách chọn một bộ làm cho người ta thấy được sẽ phải chảy máu mũi như điên mới được.
Đó là một bộ màu đen, cúp ngực, xuyên thấu, có ren, là bộ đồ lót cực kỳ khêu gợi. Cách cắt may rất đơn giản nhưng khi phối hợp với trang sức tinh xảo tuyệt đối sẽ khiến đàn ông điên cuồng thèm khát. Còn cái quần lót này nếu được mặc trên người Hùng Cách Cách sẽ có sức sát thương cực mạnh. Theo cách nói của Phạm Bảo Nhi thì đây là một bộ lót hoàn hảo!
Nhờ sự khích lệ của Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ôm quà sinh nhật giống như ôm trong lòng tâm trạng rộn ràng của người thiếu nữ vừa biết yêu trở về biệt thự.
Trong phòng khách, cô thấy ba người đàn ông đang ngồi trên sôfa với vẻ mặt hờ hững không hề biểu cảm gì.
Hùng Cách Cách hơi sững sờ, theo bản năng ôm chặt túi đồ trong tay. Bọn họ... Bọn họ nghiêm túc như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ kế hoạch tối nay của cô đã bị bại lộ ? Không thể nào? Có khả năng sao? Không đến nỗi chứ? Thật là thấp thỏm bất an mà!
Ba người đàn ông thấy Hùng Cách Cách về đến, thân thể cũng hơi nhúc nhích, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, trên mặt biểu lộ ra dáng vẻ ôn hoà giống như không nhìn thấy Hùng Cách Cách.
Không khí rất quái dị.
Hùng Cách Cách vốn định rúc cổ chạy về phòng của mình, nhưng không nghĩ tới cô mới vừa nhúc nhích liền bị Tô Hàng gọi lại.
Bình luận facebook