• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (1 Viewer)

  • Chương 107+108

Chương 107: Đưa thịt nhầm miệng sói (4)

Editor: Mèo Múp

Beta: Diễm Nguyễn

Cô hát từ " Con cò bé bé " đến "Búp bê bằng bông", rồi lại từ "Con heo đất" đến " Trái đất này là của chúng mình ”, làm một hơi n bài hát thiếu nhi kinh điển. Cuối cùng cô kết thúc bằng bài "Em của ngày hôm qua" làm cho người ta than thở. Như vậy có thể thấy được, từ sau khi cô trưởng thành thì cũng chỉ học được một ca khúc kinh điển mà thôi.

Hùng Cách Cách hát rất say sưa. Bình thường cô rất ít đi Karaoke, mà mỗi lần đi Phạm Bảo Nhi còn che miệng của cô, không cho cô hát. Phạm Bảo Nhi nói, người khác hát thì dạt dào cảm xúc còn Hùng Cách Cách hát lại làm cho mọi người tưởng là cô đang bị người ta XXOO. Một tiếng "A" rung động cuối câu thì chẳng khác gì tiếng rên rỉ khi đang "hành sự" nên mỗi lần đi Karaoke thì những người phục vụ ở quán đều mong được liên tục vào phòng phục vụ bia bọt để xem vị khách nào mà lợi hại đến như vậy. Chỉ cần hát một bài mà khiến cho người nghe thấy nhộn nhạo cả lên. Vị khách này chắc là dâm đãng bẩm sinh quá! Nhưng khi bọn họ biết rõ vấn đề thì thường cảm thấy tức giận. Nghe tiếng ca cao vút của Hùng Cách Cách, ba người đàn ông cũng hết sức kích động. Kích động thì kích động nhưng lại không thể nhào đến người cô nên chỉ có thể liên tiếp nốc rượu. Hậu quả chính là tất cả mọi người đều say. Say đi, say đi, nếu không say thì làm gì có cơ hội í é chứ? !

Hùng Cách Cách hát đến khàn cả giọng, mắt say lờ đờ, mông lung, cô ngẩng đầu nhìn về bốn phía thì phát hiện trên bàn, trừ cô và Phó Khương thì không còn người nào nữa! Những người khác đã bị Phó Khương chuốc say, sau đó đẩy xuống dưới gầm bàn rồi.

Phó Khương xiêu vẹo dựa vào bàn, lộ ra lồng ngực hấp dẫn. Ánh mắt của anh say lờ đờ, mông lung nhìn Hùng Cách Cách, nhếch miệng cười, giọng nói đứt quãng: "Hùng Cách Cách, anh vẫn... vẫn luôn muốn nói với em một câu... "

Hùng Cách Cách ngọng nghịu hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"

Phó Khương đưa hai tay áp lên má của Hùng Cách Cách, hôn một cái "chụt" lên trán cô rồi nói: "Sinh nhật vui vẻ, Hùng Cách Cách!"

Hùng Cách Cách cười ha ha: "Vui vẻ, vui vẻ... Vui vẻ không giảm giá!"

“Rầm” một tiếng, Phó Khương cũng ngã xuống.

Trên bàn, chỉ còn lại một mình Hùng Cách Cách.

Cô thấy ba người đàn ông đều uống say rồi chui xuống gầm bàn, cả bàn tiệc chỉ còn lại một mình mình thì trong lòng dâng lên cái cảm giác tự hào không cách nào đè nén được. Quá nhiên tửu lượng của cô rất đáng khen ngợi!

Hùng Cách Cách đứng lên bàn, cô cũng không thèm để ý đến nếp váy áo nhăn nhúm khó coi mà giang rộng hai cái chân trắng nõn, hất cằm lên, tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to: "Ta vẫn cho rằng mình là tổng công xinh đẹp, hôm nay ta mới phát hiện thì ra mình chính là Đông Phương Bất Bại! Oa ha ha ha... Oa ha ha... "

Lúc Hùng Cách Cách đang ngông cuồng cười lớn tiếng thì cây nến cuối cùng cũng tắt ngóm.

Hùng Cách Cách không còn bộ dạng say rượu như lúc trước nữa, cô nhảy khỏi cái bàn. Hai chân cô như nhũn ra, không đứng vững được nên trực tiếp ngã luôn xuống đất, cô ngã đau đến mức đầu óc xoay vòng, choáng váng. Một lúc sau, cô mới hít mũi một cái, lồm cồm bò dậy. Cô vừa bò vừa tìm kiếm thứ gì đó.

Cầm một cái chân lên, ngửi một cái, thối quá, bỏ qua!

Sờ tới một khuôn mặt, vuốt vuốt, không mềm không láng mịn, bỏ qua!

Trong bóng tối, có người rên lên một tiếng. Tiếng rên đó mập mờ và ngây ngất giống như tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối vào mùa hạn hán; lại giống như một chiếc que diêm được thắp lên trong bóng tối, tỏa ra vầng sáng ấm áp; rồi lại giống như truyện manga người lớn đánh thẳng vào đầu Hùng Cách Cách!

Hùng Cách Cách giống như con gấu mù ngửi thấy mùi mật ong, lập tức nhào tới. Tốc độ này, dáng vẻ này nhất định làm người ta kinh ngạc.

Cô ôm lấy một thứ gì đó lại cười gian hê hê, sau đó lảo đảo đứng dậy, vác lên trên lưng, nửa kéo nửa gánh đi lên lầu hai.

Hây da, Hây da, kéo ông xã lên lầu nào!

Hùng Cách Cách rất hài lòng, chỉ thiếu quơ tay múa chân nữa thôi.

Hôm nay thật sự là một ngày lành, cuối cùng kế sách mang tính lịch sử của cô cũng đã thực hiện được! Tiểu Hàng Hàng ơi, anh mau theo em đi! Ủa tại sao lại gọi anh ta là Tiểu Hàng Hàng vậy cà? Hình như cách gọi này rất giống cách gọi của Phó Khương nha.

Phó Khương với Tiểu Hàng Hàng đều trong trắng sao?

Ô ô... Cô thật xin lỗi Phó Khương! Tiểu Hàng Hàng của anh ta sắp bị cô ăn sạch rồi.

Chỉ cần là trai đẹp, tất cả đều là của cô! Cô chính là tổng công xinh đẹp trong truyền thuyết! Cô chính là nhân vật nổi tiếng trong lịch sử: Đông Phương Bất Bại!

Hùng Cách Cách hỗn loạn.

Hùng Cách Cách tiện tay đẩy cửa một căn phòng ra, ném thứ trên vai mình lên giường, sau đó... Cười dâm đãng nhào tới, bắt đầu giở trò, đắc ý nói: "Tiểu bảo bối, mau theo em đi! Em nhớ anh muốn chết! Mau cho em đi!"

Người nọ không có giãy giụa, Hùng Cách Cách lại nhiệt tình, diễn đến độ nghiện.

Cô dùng răng xé áo anh, dùng móng vuốt tuột quần anh, sau khi quần áo anh đều bị cô xé thành những mảnh nhỏ thì lúc này cô mới hài lòng, hứa nỉ non: "Không được khóc! Em sẽ nhẹ nhàng với anh nha... Nấc... " Mắt Hùng Cách Cách khép lại, thân thể nghiêng một cái, ngã xuống giường ngủ say như chết.

Còn người đang giả chết thì lập tức mở mắt ra.

Hùng Cách Cách, em đổ dầu, đốt lửa, mà muốn an toàn rút lui sao, muốn yên tĩnh mà ngủ sao? Định làm mà không chịu trách nhiệm hả? !

Chỗ nào đó rất nóng, rất khó chịu, làm sao có thể chịu đựng được?

Người nào đó nhếch môi cười, lật người Hùng Cách Cách lại, đè lên người cô rồi hôn từng chút từng chút lên cánh môi mềm mại, tiến hành bước dạo đầu chậm rãi, dịu dàng. Sau đó anh từ từ đi vào thân thể trắng như tuyết. Anh giống như tín đồ sùng bái thánh nữ của mình, mỗi bước tiến lùi đều dịu dàng, ngập tràn yêu thương.

Hùng Cách Cách rên ư ư, giống như đang hưởng thụ sung sướng rồi cũng có lúc không chịu nổi mà khóc thút thít.

Vật nào đó bởi vì sắp được thỏa mãn mà căng trướng ngập tràn.

Tối nay, anh muốn nếm mùi vị từng tấc da thịt của Hùng Cách Cách, muốn cho cô run rẩy ở trong ngực anh rên rỉ, nở rộ, xinh đẹp...

Cả đêm gió xuân kiều diễm, mùi vị mê người.

Bốn giờ sáng hôm sau, Hùng Cách Cách tỉnh lại đúng lúc như mọi khi. Cô hét lớn một tiếng "HAAA" , thân thể cũng bật dậy mấy giây sau đó ngã lại xuống giường.

Đau! Toàn thân cô giống bị người nào đánh cho một trận vậy, cực kì đau!

Có ai đã nhân lúc cô ngủ, đánh cô de đến mức đau toàn thân, cả người ê ẩm?! Ra tay thật ác mà!

Hùng Cách Cách nhe răng, lắc lắc cái đầu đang còn mơ hồ, vừa định duỗi người, giãn gân cốt một chút thì lại giật mình phát hiện: Bên cạnh cô có một người đàn ông... trần truồng đang ngủ!

Đúng vậy! Là một người đàn ông trần truồng. Một người đàn ông trần truồng không mảnh vải che thân!

Tay chân thon dài, vòng eo mê người, cái bụng phẳng lì, da thịt màu lúa mạch. Mái tóc đen xanh, nhẹ nhàng che phủ cái trán, cũng che khuất lông mày. Lông mi thật dài, đôi mắt hẹp dài đang nhấp nháy. Sóng mũi cao, thẳng, màu môi hơi nhạt, cằm lú nhú râu.

Hùng Cách Cách hít vào một hơi, sợ hãi tới mức tim cô đập thình thịch liên hồi, hai chân cũng không động đậy được!

Người này...người này... là…. là... Phó Khương? !

Tại sao Phó Khương lại ở trên giường của cô? Tại sao? Tại sao hả? ! A! A! A!

Có bị nội thương hay không? Có sợ hết hồn không? Có ý định đập đầu vào tường không? ! Có!

Mà khoan đã, để cho cô suy nghĩ một chút, dường như tối hôm qua cô có lên kế hoạch dâng hiến cho Tô Hàng. Đúng vậy, đúng là cô có ý định này. Nhưng tại sao giờ phút này người nằm ở trên giường cô không phải Tô Hàng, mà là Phó Khương? !

Là Phó Khương Bá Vương đã... ấy cô sao?

Không, không phải vậy. Phó Khương là thụ mà! Phó Khương đã bị cô đá liệt rồi mà! Anh ta... Anh ta không có khả năng đó mới đúng.

Chẳng lẽ... tối hôm qua cô nhận nhầm người? Mượn dịp say rượu cô đã lôi Phó Khương lên lầu? Sau đó... cưỡng hiếp? Phó Khương bị cô đá liệt dương rồi mà còn bị cô cưỡng hiếp, quả nhiên là bá đạo! A, không… không… không, ý của cô không phải như vậy, cô muốn nói quả nhiên mình là cầm thú mà! A, dường như nói như vậy cũng không đúng, tóm lại chuyện này quá đáng sợ!

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai có thể nói cho cô biết đáp án thỏa đáng được không? Cầu cho cái đáp

án này không quá kinh thiên động địa, ngàn vạn lần không được như thế, nếu không, cô thật sự không có mặt mũi gặp Phó Khương và hai con sói kia nữa.

Hùng Cách Cách muốn chạy trốn nhưng không làm sao đứng dậy được, chân run cầm cập. Cô dùng sức đấm đấm hai chân của mình, sau đó cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên để kiểm tra drap giường.

May quá, trên giường không có vết máu, có phải cô vẫn là cô gái còn trinh không? Tạ ơn trời đất.

Ai ya ! Không đúng. Trước kia lúc cô tập võ thì màng trinh đã bị rách rồi. Cô còn nhớ rõ lúc ấy không biết đến tấm màng kia, chỉ nghĩ là mình bị nội thương, còn định đi kiếm ba lấy thuốc. May mà có mẹ ở bên cạnh hỏi rõ ràng nguyên do, nếu không cũng không biết mọi chuyện sẽ loạn đến cỡ nào.

Nghĩ như vậy, lòng của Hùng Cách Cách nặng nề thêm.

Đúng là tự gây nghiệt, không thể sống rồi!

Hùng Cách Cách muốn nổi cáu, nhưng lại không biết nên nổi cáu với ai? !

Với Phó Khương sao? Xem ra anh ta vô tội mà.

Nếu như Phó Khương vô tội thì cô chính là tội phạm rồi!

Hùng Cách Cách nhìn trộm bốn phía, thấy chăn mền hỗn độn, không nhìn thấy dưa leo bị gãy hay là lạp xưởng bị bứt bỏ, lúc này mới len lén thở dài một hơi. Nếu cô mà biết được tối hôm qua chính tay mình đã cầm quả dưa leo thật của Phó Khương thì nhất định cô sẽ xấu hổ mà chết! Dĩ nhiên, chết như thế cũng coi như là chết có ý nghĩa rồi. Haizz... Không thể nghĩ xa như vậy được? Đúng, không thể!

Hùng Cách Cách cảm thấy mũi cay cay, cô trở nên rối rắm hơn lúc nào hết.

Đúng lúc này, Phó Khương chậm rãi mở mắt ra. Trong nháy mắt, lúc anh nhìn thấy Hùng Cách Cách thì người lập tức nhảy bắn lên.

Có lẽ do phản ứng của Phó Khương quá kịch liệt nên làm cho Hùng Cách Cách bị giật mình! Cô ôm đầu theo bản năng, la lên: "Không phải tôi, không phải tôi!"

Cô đã làm gì mà hoảng hốt như thế?

Phó Khương nhếch môi cười mà vào lúc Hùng Cách Cách không nhìn thấy được. Sau đó cả người anh nhào tới trước người Hùng Cách Cách, kích động nói: "Hùng Cách Cách, cám ơn em!"

Hùng Cách Cách không hiểu gì cả, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Hả?" Anh cảm ơn cô vì cái gì nhỉ?

Phó Khương nhìn vào mắt của Hùng Cách Cách, nghiêm túc nói: "Anh còn tưởng rằng đời này anh sẽ không làm đàn ông được nữa. Không nghĩ tới, tối hôm qua em ôm chặt anh, nói với anh hãy để cho em chia sẻ nỗi thống khổ của anh, hãy để cho em đền bù lỗi lầm của mình." Em có biết trừ em ra, anh cũng không có thói quen tiếp xúc với những cô gái khác. Khuynh hướng giới tính của anh, chắc em cũng biết rồi. Không thể phủ nhận rằng anh thích em, trừ em ra, anh sẽ không nữa thích bất kỳ cô gái nào nữa.

"Cũng bởi vì anh thích em, cho nên anh không muốn làm như vậy với em. Anh từ chối nhưng em lại... Ai... Mà thôi, kết cục như vậy cũng không tệ. Anh không cần em chịu trách nhiệm đâu."

Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, giống như một con hồ ly nhỏ bị hoảng sợ. Cô cố gắng tiêu hóa những lời mà Phó Khương nói. Qua một lúc lâu, cô mới chỉ mình lỗ mũi, ngọng nghịu hỏi: "Anh nói tôi đã dùng chính mình để giúp anh trị bệnh bất lực?"

Phó Khương gật đầu một cái, ánh mắt rất chân thành nói: "Cám ơn em."

Hùng Cách Cách ôm lấy mình đầu, dùng sức đấm đấm: "Đừng cám ơn tôi, đừng cám ơn tôi, tôi muốn xỉu ." Cô đâu chỉ muốn xỉu. Giờ này đầu óc của cô xây xẩm, choáng váng rồi ! Người cô giống như mới vừa mới chơi tàu lượn siêu tốc xong, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bị sợ đến hoáng váng.

Chương 108: Đưa thịt nhầm miệng sói (5)

Editor: Mèo Múp

Beta: Diễm Nguyễn

Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, quan tâm nói: "Sao vậy, em không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua hả?"

Hùng Cách Cách gật đầu, trả lời thành khẩn: "Không nhớ rõ gì hết." Sau mỗi lần cô uống rượu thì đều mất đi “chút xíu” trí nhớ.

Lông mày Phó Khương nhíu lại, nói: "Vì phòng ngừa ăn trộm nên anh đã gắn camera nhỏ ở những vị trí bí mật trong nhà. Em có muốn xem thử không?"

Hùng Cách Cách mờ mịt nhìn Phó Khương.

Phó Khương đứng lên, đi thẳng tới trước máy vi tính, gõ click mấy cái sau đó bảo Hùng Cách Cách lại xem.

Hùng Cách Cách trợn mắt há mồm nhìn Phó Khương, nói lắp: "Anh. . . Anh có thể mặc quần áo vào trước hay không?"

Phó Khương trực tiếp trả lời: "Không phải em cũng không mặc đó sao?"

Hùng Cách Cách đột nhiên bộc phát, quát: "Đây là phòng của tôi!"

Phó Khương nhướng mắt, làm ra vẻ vô tội, ý bảo cô nhìn cho rõ ràng cách bày trí xung quanh.

Hùng Cách Cách lại nhức đầu. Căn phòng này lại là phòng của Phó Khương. Bi thương quá, ông trời hung hăng đạp cô một đạp, mà con mẹ nó lại còn đạp vào tim của cô!

Trong mắt Phó Khương lóe lên ánh sáng vui sướng, khóe môi chậm rãi nhếch cười, ngay sau đó lập tức khôi phục lại sắc mặt lạnh nhạt. Anh mang máy tính lại giường để Hùng Cách Cách xem cận cảnh.

Đột nhiên tim của Hùng Cách Cách đập liên hồi. Không biết là vì Phó Khương hay là vì thứ mà mình sắp thấy nữa.

Ông trời ơi, anh ta không thể mặc vào một cái quần lót nhỏ rồi sau đó mới lắc lư trước mặt cô được sao? Có cần phải bắt cô vừa mới tỉnh dậy mà đã phải chịu đựng khiêu khích như thế không? Cô không muốn xem, thật sự không muốn xem! Nhưng lại không quản được hai con mắt của mình! Lúc này cô cực kì oán hận tâm hồn bỉ ổi và con mắt thích dòm ngó trai đẹp của mình!

Hùng Cách Cách, mạnh mẽ lên! Gào khóc... oa …oa... Hùng Cách Cách chưa tạo ra được khí thế thì bờ vai đã sụp xuống thỏa hiệp. Thôi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, coi như là xem cho có đi. Hùng Cách Cách tin tưởng sự thật chỉ có một và nó sẽ xuất hiện trong đoạn phim này. Đến lúc đó, ai phải ai trái, xem là biết!

Sau khi đoạn phim được mở ra, thì hình ảnh đầu tiên chính là trong phòng khách.

Bởi vì camera có chức năng quay ban đêm nên mọi cử động của bọn họ đều được ghi lại hết sức rõ ràng.

Hùng Cách Cách nhìn thấy mình đang bò trên sàn nhà, đầu tiên là mò được chân của Tô Hàng, sau đó lại vân vê mặt của Phó Bạc Yến, cuối cùng cô cõng Phó Khương, cười dâm đãng rồi nửa cõng nửa kéo anh lên lầu hai. Mà nụ cười bỉ ổi của Hùng Cách Cách cũng được camera ghi lại một cách rõ ràng. Coi như không biết suy nghĩ của cô nhưng chỉ cần nhìn nét mặt thì cũng đủ biết kế tiếp cô sẽ làm gì.

Hùng Cách Cách che mặt nhưng ló mắt nhìn chằm chằm màn hình, dùng giọng nói run rẩy hỏi: "Có camera ở trong phòng không?"

Phó Khương nhíu mày hỏi: "Em còn muốn xem quá trình nữa sao?"

Mặt của Hùng Cách Cách đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không phải, tôi chỉ hỏi thôi mà." Má ơi, quá khiêu chiến năng lực chịu đựng của cô rồi.

Phó Khương ôm Hùng Cách Cách vào lòng, giọng điệu than thở nói: "Việc đã đến nước này rồi nhưng anh cũng không oán hận em. Về sau, chỉ cần em đối xử toàn tâm toàn ý với anh là được. Giữa chúng ta, em vĩnh viễn là ‘tổng công xinh đẹp’!"

Hùng Cách Cách có chút cảm động. Cô ngẩng đầu nhìn mặt của Phó Khương, mũi cay xè, hỏi anh: "Nếu như bây giờ em nói xin lỗi thì còn có tác dụng không?"

Phó Khương lắc đầu nói: "Anh không chấp nhận lời xin lỗi."

Hùng Cách Cách lại hỏi tiếp: "Vậy em có thể khóc không?"

Phó Khương vuốt đầu Hùng Cách Cách: "Anh khóc trước, sau đó em khóc cùng anh đi."

Hùng Cách Cách lập tức lắc đầu, dùng thái độ kiên quyết nói: "Em không khóc, anh cũng đừng khóc!" Nếu như Phó Khương gào khóc nhất định sẽ kinh động tới Phó Bạc Yến và Tô Hàng ở lầu dưới, đến lúc đó thì mọi chuyện càng không dễ giải quyết. Hiện tại cô chỉ muốn tìm một chỗ, đào hố, sau đó...nhảy xuống! Không phải là muốn chôn sống mình mà là để nghĩ cách xuyên về tối hôm qua. Cô muốn không uống rượu, cô muốn tinh thần phấn chấn, cô muốn kéo Tô Hàng, kéo lên lầu, đẩy ngã ra và….. Ai ya... Mọi việc đều không như cô mong muốn. Rõ ràng cô đã đồng ý làm bạn gái Tô Hàng nhưng lại trêu chọc Phó Khương, kết cục này, sao lại rối như vậy? Nếu như... Cô nói là nếu như, nếu như tối hôm qua người cô kéo lên lầu không phải Phó Khương mà là Phó Bạc Yến thì có lẽ kết cục sẽ tốt hơn một chút. Dù sao, Tô Hàng và Phó Bạc Yến cũng là anh em, cùng lắm thì hai người cũng đánh nhau một trận mà thôi. Nhưng bây giờ cô lại cưỡng hiếp chú ruột của Tô Hàng, thật là đầu đau muốn nứt! A! A! Không được, cô phải suy nghĩ, phải tìm ra cách nào đó để giải quyết cục phiền toái cực lớn Phó Khương này mới được.

Phó Khương thấy Hùng Cách Cách lúc thì cau mày, lúc thì rối rắm, lúc thì do dự, trong lòng anh hiểu rõ, liền nhịn cười, nhíu mày hỏi: "Hùng Cách Cách, có phải em đang nghĩ làm sao để bỏ rơi anh không?"

Hùng Cách Cách hoảng hốt, vội vàng lên tiếng phủ nhận, nói: "Làm sao có thể như vậy được?" Tại sao anh ta lại thông minh như vậy? Không được! Tuyệt đối không thể để Phó Khương nghi ngờ. Nếu không thì cô khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Phó Khương vừa dùng tay vuốt sống lưng cứng ngắc của Hùng Cách Cách, vừa chậm rãi nói: "Hùng Cách Cách, em đã từng nghĩ đến tại sao mỗi lần em say rượu thì đều sàm sỡ anh chưa?"

Hùng Cách Cách sợ hết hồn: "Có sao? !"

Phó Khương vỗ vỗ lưng cô, tiếp tục nói: "Có hay không thì em tự nghĩ đi. Vốn anh không hiểu tại sao, nhưng bây giờ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi."

Hùng Cách Cách không phát hiện ra bây giờ ý nghĩ của cô đã Phó Khương dẫn dắt, cô dò hỏi: "Anh nghĩ thông suốt cái gì vậy?"

Phó Khương trả lời: "Lần thứ nhất sau khi em uống rượu say, sau đó em đùa giỡn điên khùng trói tay chân anh vào giường để sàm sỡ; ngày hôm qua em lại uống rượu, sau đó đùa giỡn điên khùng, kéo anh lên lầu hai làm chuyện bất chính. Mới đầu anh nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không hiểu tại sao lại là anh? Nhưng mới vừa rồi, lúc xem đoạn phim kia thì anh đột nhiên hiểu được nguyên do trong đó." Trong ánh mắt Hùng Cách Cách ánh lên sự chờ đợi, Phó Khương dừng lại một chút, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: "Bởi vì, em yêu anh!"

Hùng Cách Cách hít vào một hơi, trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi lại: "Em yêu anh sao?"

Phó Khương khẳng định, gật đầu nói: "Đúng là em yêu anh. Nếu không tại sao tối hôm qua em không kéo Phó Bạc Yến? Không kéo Tô Hàng? Mọi người đều nói uống rượu say thì mới nói ra lời thật lòng, em chính cô gái như thế. Hùng Cách Cách, em hãy thừa nhận rằng em yêu anh đi."

Ánh mắt Hùng Cách Cách ngây ngốc nhìn Phó Khương, hoàn toàn ngu người. Tại sao Bảo Nhi và Phó Khương đều nói người trong lòng cô là Phó Khương? Chẳng lẽ cô thật sự thích Phó Khương sao, thích anh hài hước, thích cách anh nhạo báng, thích thái độ làm người của anh hay là thích anh có thể điên điên khùng khùng tùy ý làm những chuyện mình thích?

Nhưng người trong lòng cô là Tô Hàng mà!

Tô Hàng đã vì cô mà trả giá nhiều như vậy. Anh đút cô uống thuốc, anh gác đêm cho cô, anh thức đêm vẽ manga vì cô, anh vì cô vượt đèn đỏ, anh vì cô mà đánh cảnh sát giao thông! Tô Hàng là một thanh niên kiêu ngạo nhưng lại vì cô mà làm nhiều điều như vậy, làm sao trong lòng cô không thể có anh được chứ? !

Nhưng mà... Có lẽ... Ở trong lòng cô thật sự còn có Phó Khương?

Hùng Cách Cách ngớ người. Cô không tin mình là một cô gái hay do dự vậy mà khi đụng đến vấn đề tình cảm thì thường do dự rối ren.

Hùng Cách Cách không biết nên tin tưởng ai! Chính cô cũng không hiểu rõ tình cảm của mình nữa. Tất cả đều rối rắm.

Phó Khương thong thả đứng dậy, không kiêng dè thể hiện thân thể đầy quyến rũ của mình trước mặt Hùng Cách Cách.

Anh nhấc đôi chân thon dài đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói cho Hùng Cách Cách một đả kích cuối cùng. Anh nói: "Việc đã đến nước này rồi mà em vẫn không muốn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình thì anh cũng không còn lời nào để nói nữa. Chuyện này anh không giận em, em cũng không cần nhắc đến nữa. Anh không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của em và Tô Hàng." Anh dừng lại trước cửa, xoa trán, cười giễu cợt, nói: "Haizz... Tình cảm? Hùng Cách Cách, tốt nhất là em nên nhanh chóng nhìn rõ tình cảm của mình đi, không nên hại người hại mình. Dù thế nào thì Tô Hàng cũng gọi anh một tiếng chú. Nếu như em không yêu nó thì hãy rời khỏi nó đi." Phó Khương quay đầu lại, nhìn Hùng Cách Cách nói tiếp: "Nếu em yêu anh thì anh sẽ bảo vệ em cả đời." Sau đó anh mở cửa bước vào phòng vệ sinh. Anh để cho Hùng Cách Cách có không gian để suy nghĩ. Cô gái này, mặc dù nhìn thì có vẻ không có chủ kiến nhưng lại rất cố chấp. Anh chỉ có thể nói suy nghĩ của mình cho cô biết, không thể ép buột mà chỉ có thể dẫn dắt cô. Hùng Cách Cách không ngu ngốc, chẳng qua là dễ dàng bị người khác ảnh hưởng đến tâm tình mà thôi. Anh muốn làm cho Hùng Cách Cách tự hiểu ra, người trong lòng cô chính là anh!

Lúc này sự nghiêm túc của Phó Khương lại khiến cho Hùng Cách Cách giật mình.

Cô đã làm anh tổn thương sao? Cô u mê ngu ngốc nên làm tổn thương tình cảm của anh sao? Phó Khương thích cô nhưng cô có thể đáp trả cho anh cái gì? Tối hôm qua, cô còn lầm tưởng Phó Khương là Tô Hàng, lôi người ta lên lầu, trực tiếp xô ngã rồi XXOO. Vậy mà Phó Khương còn lầm tưởng cô muốn tốt cho anh, muốn giúp anh lấy lại sự oai hùng của đàn ông, vì vậy còn cảm kích cô. Cô... Cô... Cô thật sự có lỗi với anh!

Khi trong phòng rửa mặt truyền ra tiếng nước chảy thì Hùng Cách Cách cũng nhanh chóng nhặt quần áo của mình lên, như một làn khói chạy về phòng mình, dùng sức đóng cửa phòng lại giống như ngoài cửa có thú dữ làm cho cô hoảng sợ!

Cô dựa vào cửa mà thở hổn hển.

Rốt cuộc cô nên làm thế nào? Cô nên làm gì đây?

Rối rắm, rối rắm, thật là rối rắm quá đi.

Nếu để cho Tô Hàng biết hành động của cô tối hôm qua thì có giết cô hay không? Nếu để cho Phó Khương biết người cô muốn đè tối qua là Tô Hàng thì anh có hùng hổ ghen tuông, trực tiếp giết người hủy xác không? !

Trái đất quá nguy hiểm rồi, cô muốn đến sao Hỏa cho yên.

Haizz.. Tình cảm thật sự là một cái lưới lớn, trốn không thoát, trốn không được, chỉ có thể chết trong đó mà thôi.

Đối mặt với quan hệ hỗn loạn này, nên yêu hay là không yêu đây?

Hùng Cách Cách thẫn thờ.

Cô thích Tô Hàng, đây là sự thật. Nếu không thì cô cũng sẽ không làm ra tất cả những chuyện này, muốn dâng hiến cho anh. Nhưng mà Phó Khương lại nói rất có lý, khiến cô không thể phản bác. Tuy vậy cô lại loáng thoáng cảm thấy mọi chuyện không phải chỉ có như thế, không đơn giản như những lời Phó Khương đã nói.

Ai ya... Cái quan hệ nhập nhằng chết tiệt này!

Cô phải lựa chọn như thế nào đây?

Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom