-
Chương 9+10
Chương 9: Mẹ kiếp! (4)
Edit: Chenqiucao
Dưới ánh mắt lưu luyến của Hùng Cách Cách, lần đầu tiên Tô Hàng lái xe đưa một cô gái xám xịt về nhà.
Lúc sắp xuống xe, Hùng Cách Cách nắm chặt vào cửa xe, hết sức nhăn nhó nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng nhịn xuống kích động muốn đánh Hùng Cách Cách một trận, lạnh giọng hỏi: “Cô còn có chuyện gì sao?”
Hùng Cách Cách hơi ngượng ngùng đáp: “Anh vẫn chưa hỏi tên tôi. Anh cũng chưa nói cho tôi biết, ngày mai mấy giờ đi làm? Anh chưa nói mỗi tháng sẽ trả tôi bao nhiêu tiền lương? À… tôi còn muốn hỏi thêm, có năm loại bảo hiểm không?” (Bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản)
Tô Hàng... hối hận. Anh đúng là bị quỷ nhập nên mới nói muốn cho cô ta một công việc! Phiền phức, con gái đúng là rắc rối mà!
Tô Hàng mở nắp một chai nước suối, sau khi uống một ngụm, anh mới lấy hết tinh thần trả lời, “Tất cả các vấn đề đợi ngày mai gặp rồi bàn tiếp!”
Hùng Cách Cách rối rắm nói: “Ngày mai gặp rồi bàn tiếp? Vậy mai mấy giờ chúng ta gặp nhau? Anh có thể viết địa chỉ nhà cho tôi được không? Tôi sợ tôi không tìm được. Ngộ nhỡ xe buýt không chạy thẳng đến, tôi còn phải đổi xe. Nếu đổi xe cũng không tới thẳng, tôi đành phải chạy bộ hoặc là… bắt xe?”
Cơn giận của Tô Hàng bộc phát, không nhịn được hét ầm lên: “Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn sống ở nhà tôi sao?”
Sau khi giật mình, Hùng Cách Cách mặt mày mừng rỡ gật đầu nói: “Hay, hay quá, chủ ý này quá tuyệt! Nếu tôi ở lại nhà anh, vậy thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết!” Được ăn nhờ ở đậu, còn được phát tiền lương, những thứ này quả thực là cuộc sống Hùng Cách Cách thiết tha mơ ước. Mặc kệ thế nào, cô cũng phải bám lấy anh ta!
Tô Hàng sau khi lấy lại bình tĩnh, đánh mắt quan sát Hùng Cách Cách lần nữa: “Da cô là loại cao dán thuộc họ hàng nhà chó hả? Cô không sợ tôi là người xấu, nửa đêm trèo lên giường cô, cưỡng bức cô sao?”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn lướt qua mũi giày mình, lẩm bẩm nói: “Anh là người đầu tiên nói muốn cưỡng bức tôi đấy.” Trong lòng Hùng Cách Cách rất kích động. Người đẹp thế mà lại nói muốn cưỡng bức cô ư? Há há… Cô quả nhiên bắt đầu gặp may rồi! Hùng Cách Cách tin sống chung với Tô Hàng tinh thần của cô nhất định sẽ cực kỳ thỏa mãn. Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thật hưng phấn!
Khóe mắt Tô Hàng co giật.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng đánh mắt nhìn Tô Hàng, sau đó lui về phía sau một bước nói: “Anh đợi tôi một lát.” Sau đó xoay người, lấy tốc độ gió cuốn phi lên lầu, đóng gói tất cả sách manga tốt của cô làm Phạm Bảo Nhi cứ ngẩn tò te.
Phạm Bảo Nhi hỏi: “Hùng Cách Cách, cậu bị điên à?”
Hùng Cách Cách đeo sách manga lên, kích động nói: “Bảo Nhi, tớ tìm được phiếu cơm dài hạn rồi!”
Phạm Bảo Nhi nhảy lên phấn khích hơn cả Hùng Cách Cách, “Thật hả?”
Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay phóng ra ngoài.
Phạm Bảo Nhi không yên lòng, đi theo phía sau xuống dưới.
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách đứng trước xe mình trên lưng đeo một ba lô to đùng, mờ mịt chẳng hiểu gì.
Phạm Bảo Nhi lấy điện thoại di động ra, nói với Hùng Cách Cách: “Người này nhìn có vẻ không giống kẻ lừa gạt. Chỉ là kẻ lừa đảo không bao giờ nói mình là tên kịp bợm cả. Như vậy đi, cậu ngồi vào bên cạnh anh ta, tớ chụp hai tấm hình cho các cậu. Nếu như ngày nào đó thi thể của cậu bị tìm thấy ở nơi hoang vu, mình sẽ tố cáo anh ta lên tòa án!”
Hùng Cách Cách rất nghe lời Phạm Bảo Nhi, lập tức nhét ba lô vào phía sau xe Tô Hàng, sau đó bò đến bên cạnh anh, hướng về phía điện thoại của Phạm Bảo Nhi nhếch miệng cười.
Sau khi chụp xong, Phạm Bảo Nhi lật xem một lượt những bức ảnh kia, không nhịn được giật mình cảm khái nói: “Nhìn cậu bốn, năm năm rồi, nhưng mỗi lần chụp hình cho cậu đều mang lại cho tớ cảm giác đặc biệt hãi hùng khi xem phim kinh dị.”
Hùng Cách Cách đóng cửa xe, ghé vào bên cửa sổ xe kêu: “Bảo Nhi, tớ sẽ nhớ cậu lắm!”
Phạm Bảo Nhi vẫy tay la to: “Tớ cũng sẽ nhớ cậu!”
Tô Hàng nói với Hùng Cách Cách: “Xe vẫn chưa chạy, cô có cơ hội đổi ý đấy.”
Hùng Cách Cách lập tức ngồi thẳng người thắt dây an toàn.
Tô Hàng đạp chân ga, lái xe như vũ bão quay về biệt thự. Vừa quay người lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ rồi. Đẩy không tỉnh, kêu mấy tiếng ‘Này’ cũng chẳng có tác dụng gì.
Tô Hàng phát điên, thật sự muốn ném Hùng Cách Cách ở vùng hoang vu, để cô ta tự sinh tự diệt! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn chưa đến mức làm ra chuyện tàn nhẫn thế. Mặc dù bản thân rất muốn.
Tô Hàng xuống xe mở cửa ghế sau tóm túi lớn của Hùng Cách Cách. Kéo kéo nhưng không di chuyển được. Anh bực mình, dứt khoát mở cái túi đó ra xem bên trong rốt cuộc đựng thứ gì.
Trong ba lô ngoài manga vẫn là manga, ngay cả mấy bộ quần áo tắm rửa của con gái cũng không có.
Tô Hàng sờ những cuốn manga, quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách đang say giấc nồng, không nhịn được cười.
Cô nàng này thật đúng là fan cuồng của manga.
Tiện tay lật hai cuốn manga, mặt anh tức thì biến sắc.
Những… những thứ đó đều là đồ linh tinh gì vậy? Trừ một số sách manga có khuynh hướng giới tính bình thường, thì còn có một vài cuốn manga đề tài đồng tính!
Anh là một chàng trai có khuynh hướng giới tính bình thường, căn bản không tiếp thu nổi cái gọi là đồng tính này! Nếu như để anh miễn cưỡng tiếp nhận, anh nhất định muốn làm công! Mẹ kiếp! Mình đang nghĩ cái gì vậy? Suýt nữa thì bị đồng hóa!
Tô Hàng tức giận đóng cửa sau xe, mở cửa xe trước lôi tay Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách hừ hừ giống như con gấu con, nhưng không hề tỉnh lại.
Tô Hàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cúi người xuống, cởi dây an toàn rồi bế cô ra khỏi xe jeep.
Khi Tô Hàng ôm Hùng Cách Cách lên thang gác, cũng vừa đúng lúc anh trai đi xã giao bên ngoài về.
Đó là một người đàn ông anh khí bức người. Anh có một đôi mắt sách bén, lạnh lùng, cơ trí và nội liễm. Ngũ quan của anh thâm thúy, tóc dày mà đen. Anh có cánh môi mỏng. Nghe nói người môi mỏng đều rất bạc tình.
Người đàn ông đó có nước da màu đồng cổ, tứ chi mạnh mẽ, vóc người hoàn mỹ.
Bên dưới bộ tây trang màu đen thắng thớm, bạn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh chỉ thuộc về vương giả. Tôn quý, độc đoán, tay cầm quyền trượng, chỉ có thể nhìn lên sùng bái, nhưng không thể điều khiển.
Người đàn ông này chính là… Phó Bạc Yến!
Tổng giám đốc mới nhậm chức của ‘Phó thị’.
Tổng giám đốc của ‘Phó thị’ là ông nội Phó Bạc Yến.
Phó Hằng cha của Phó Bạc Yến, là người phụ trách ngành kiến trúc trong sản nghiệp gia tộc. Mẹ của Phó Bạc Yến – Tô Hòa là huyết mạch duy nhất của dòng họ, nên đương nhiên phải tiếp tục kế thừa sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Tô. Ban đầu ông Tô dự định tuyển một người con rể để ở rể, nhưng con gái của mình đã tự định việc chung thân với Phó Hằng rồi.
May mắn thay, tinh trùng của Phó Hằng và trứng của Tô Hòa đều rất hăng hái, đã xảy ra hai lần va chạm trong một đêm kích tình nào đó.
Tô Hòa sinh ra một cặp song sinh, khiến cho hai ông cụ nhà họ Tô và nhà họ Phó đều cười không khép nổi miệng.
Trải qua thương lượng, hai người con trai do Tô Hòa sinh ra, một đứa theo họ cha còn một đứa theo họ mẹ. Vì thế người anh trong thai song sinh này lấy tên là Phó Bạc Yến, em trai thì lấy tên là Tô Hàng.
Phó Bạc Yến đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong gia tộc, còn Tô Hàng lại tự do tự tại phát triển sở thích của bản thân, cũng đã giành được thành tích đáng ngưỡng mộ.
Mặc dù Phó Bạc Yến và Tô Hàng là anh em sinh đôi, nhưng diện mạo, tính cách, khí chất, sở thích của cả hai lại khác xa nhau. Nếu hai người không phải là anh em ruột, họ sẽ không thể xảy ra việc xuất hiện cùng lúc. Huyết thống kì lạ này chính là huyền diệu vậy đó. Hai người hai phạm vi công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng tình cảm lại tốt vô cùng.
Khi Phó Bạc Yến nhìn thấy Tô Hàng ôm một cô gái trong ngực, trong đôi mắt trước giờ không có chút sắc thái tình cảm nào lại hiện lên ý cười nhẹ nhàng. Anh trêu ghẹo: “Cuộc sống về đêm của chú rốt cuộc phong phú lên rồi.”
Tô Hàng cười khổ nói: “Anh hai, đây là trợ lý mới của em.”
Phó Bạc Yến thờ ơ nói: “Trợ lý, cũng có thể ‘trợ tính’.” (giúp đỡ trong phương diện tình dục)
"Khò..." Hùng Cách Cách phát ra tiếng ngáy sảng khoái trong lòng Tô Hàng.
Phó Bạc Yến khẽ cau mày.
Tô Hàng mắng: “Mẹ nó!” Anh vung tay quẳng Hùng Cách Cách lên chiếc giường ở phòng khách, để cô tự sinh tự diệt.
Chương 10: Cuộc đời đúng là bi thương! (1)
Bốn giờ sáng Hùng Cách Cách chợt mở mắt, bật dậy khỏi giường, đồng thời hét lớn "Hàaa...!" bày ra tư thế chuẩn bị đấu võ.
Sau khi làm xong tất cả, Hùng Cách Cách lại chậm rãi nhắm mắt. Người cô giống như vật thể rơi tự do, lấy tốc độ hết sức chậm chạp rơi xuống giường.
Nằm khoảng ba phút, suy nghĩ của cô từ từ bắt đầu thanh tỉnh, người cũng bò dậy lần nữa.
Từ khi Hùng Cách Cách được năm tuổi, bốn giờ sáng hôm nào ba Hùng cũng lôi cô từ trong chăn ra bắt đi luyện công sáng. Nhiều năm như vậy đồng hồ sinh học của cô đã được hình thành, dù cho cô có đi ngủ muộn thế nào, đến bốn giờ sáng cô đều mở mắt bật dậy khỏi giường.
Về phần tại sao cô phải hét ‘Hàaa...!’ lớn tiếng, đồng thời bày ra tư thế chuẩn bị đánh võ, là bởi cô lúc cô luyện công sáng sẽ lén ngủ, một khi bị ba Hùng phát hiện, cô sẽ theo bản năng làm bộ làm tịch.
Thói quen quả nhiên đáng sợ.
Lúc mới sống chung với Phạm Bảo Nhi, cô cũng đột nhiên hét lớn như thế, làm cô ấy sợ tới mức suýt tè ra quần.
Trước mắt cô ở nhờ trong nhà người ta, nên phải cận trọng chớ dọa người khác mới được.
Ánh sáng bên trong phòng hơi tối, Hùng Cách Cách lần mò mở đèn, trong nháy mắt bị cảnh vật xung quanh giết chết trong tích tắc.
Ặc ặc, nhìn phòng khách mà cũng lớn thế này. Rèm cửa sổ đẹp, thích quá, thích quá đi! Sàn nhà cũng rất đẹp, tuyệt vời thật! Ga giường rất mềm mại, thích quá, quả thực là trên cả tuyệt vời! Há há...
Hùng Cách Cách vui mừng tột độ lăn lộn trên giường mấy vòng. Không biết ông chủ còn muốn mướn người không nhỉ? Nếu còn cần cô sẽ giới thiệu Phạm Bảo Nhi tới đây làm việc. Đãi ngộ rất tốt.
Hùng Cách Cách lăn qua lăn lại đủ rồi, bèn đi vào phòng vệ sinh, rửa ráy sạch sẽ từ đầu đến chân. Ngày đầu tiên gặp mặt nhân viên, không thể để lại ấn tượng xấu cho ông chủ được.
Mái ngố hơi dài, nên cắt bớt thì hơn. Tìm tòi, không tìm được cây kéo, bỏ đi. Quần áo hơi dơ, nên tắm một cái đã. Nhưng mà tối qua cô vui quá, quên mất đem quần áo tắm rửa tới. À! Những cuốn sách manga của cô đâu? Hùng Cách Cách lấy tốc độ của báo lao ra khỏi phòng, muốn đi tìm ông chủ của cô hỏi cho rõ ràng. Những cuốn manga kia là mạng sống của cô đó!
Không ngờ cô vừa mới xông ra ngoài, liền va phải một người đàn ông.
Mặc dù Phó Bạc Yến biết Tô Hàng mang về một người trợ lý mới, cũng biết người trợ lý ngáy khò khò đó sẽ ngủ lại trong phòng khách, nhưng anh vốn không để chuyện này trong lòng. Vì vậy, khi Hùng Cách Cách xông về phía mình, anh không hề đề phòng.
Phó Bạc Yến là một người đàn ông, là một cao thủ karate, là anh chàng tự phụ, cho nên anh căn bản cũng không ngờ rằng, mình... tự nhiên lại bị đánh bay!
Người anh bay về phía sau, rơi bịch xuống đất. Cú bay này dù khoảng cách không xa, nhưng là sự sỉ nhục của Phó Bạc Yến!
Ly cà phê nóng hổi trên tay tực tiếp bắn lên mặt anh, bắn vào chiếc áo sơ mi anh thích nhất.
Nóng, nóng quá!
Hùng Cách Cách thấy mình xúc động đã tạo thành tổn thương cho đối phương, vội vàng kéo tay Phó Bạc Yến, dùng sức kéo anh lên khỏi mặt đất, đồng thời cuống quít xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, thật sự không nhìn thấy anh. Có đụng anh bị thương không?"
Nghe được lời nói của Hùng Cách Cách, Phó Bạc Yến cảm thấy mình bị vũ nhục!
Anh đẩy Hùng Cách Cách ra, đi tới phòng mình không thèm ngoái đầu lại.
Hùng Cách Cách đứng phía sau Phó Bạc Yến, nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo, vòng eo tràn trề sức mạnh và mông tròn cao vút, khó khăn nuốt nước miếng, điên cuồng hét lên ba chữ trong lòng… đế vương công!
Phó Bạc Yến sau khi trở lại phòng, nhanh chóng thay quần áo, rửa qua mặt rời khỏi phòng đi làm.
So sánh với đời tư của Phó Bạc Yến, thái độ công việc của anh ta hết sức nghiêm cẩn.
Vừa mới tiếp nhận công ty điện ảnh và truyền hình dưới trướng ‘Phó thị’, có rất nhiều việc cần anh bắt tay vào làm. Cho nên, anh không muốn trì hoãn lãng phí nhiều thời gian trên giường. Đến công ty sớm đọc tài liệu cần thiết hơn.
Sau khi tới công ty, Phó Bạc Yến ngồi ở trong phòng làm việc của mình, lại nghĩ tới cô gái đụng ngã anh trên mặt đất.
Mái ngố dài che trước mắt, sợi tóc hơi ẩm được vòng cẩn thận sau ót, búi tròn vo theo kiểu chỉ có các cụ bà sáu bảy chục tuổi mới búi. Bộ đồ công sở màu xám, giày xám, cả người đều xám xịt. Tất cả những thứ này làm Phó Bạc Yến nhớ tới một người, một cô gái làm anh cực kỳ khó chịu, một cô gái bị anh sa thải.
Đúng vậy là cô ả, cô nàng xám xịt bỉ ổi đã trộm mấy cuộn giấy vệ sinh trong toilet nam!
Phó Bạc Yến cau mày. Mặc dù anh không biết Tô Hàng sao lại quen cô ta, nhưng cô nàng đó phải biến mất trước mặt anh! Mỗi lần gặp cô ta là anh lại rơi vào rắc rối.
Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Tô Hàng. Sau khi suy nghĩ lại, anh đặt điện thoại xuống. Giờ mới có 6h, Tô Hàng có thể vừa ngủ chưa lâu, anh không muốn quấy rầy Tô Hàng nghỉ ngơi. Anh nghĩ, bất luận là cô nàng xám xịt đó có quậy thế nào, cũng không dấy lên được bao nhiêu sóng gió. Tạm thời nhịn cô ta thêm một buổi sáng, buổi chiều sẽ đuổi cô ta cuốn xéo!
Trong biệt thự, Hùng Cách Cách cuối cùng tìm được đống manga cô vô cùng yêu quý trong xe jeep của Tô Hàng. Vác đống đó vào trong phòng mình, nghiêm túc bày lên giá sách.
Sau khi bận rộn xong với những thứ này, cô mò tới phòng Tô Hàng, rồi đẩy cửa phòng của anh ta ra.
Chỉ liếc mắt một cái thôi đã làm Hùng Cách Cách bốc cháy.
Ngủ khỏa thân! Là ngủ khỏa thân đó!
Trên giường lớn màu xanh thẫm, cơ thể thon dài mà trắng nõn của Tô Hàng phơi bày trên đó. Chăn màu xanh thẫm được Tô Hàng vắt dưới người, che đi cảnh tượng giữa hai chân anh ta.
Tô Hàng khẽ nhíu mày mấp máy môi, tựa như đang nằm mơ. Trong mộng, anh ta đang làm nũng với ai thế nhỉ?
Ọc ọc... Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào!
Người đàn ông trước mắt này, là thần tượng cô sùng bái nhiều năm rồi!
Cơ thể, mặt mũi, khí chất của thần tượng, cô đều thích hết!
Động lòng không bằng hành động.
Vào một thời điểm nào đó Hùng Cách Cách hết sức kiên quyết.
Chỉ thấy cô vung mái ngố, móc điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng nhấn nút ghi hình. Từ xa tới gần, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải cẩn thận nghiêm túc quay lại hình ảnh ngủ khỏa thân của Tô Hàng đâu ra đó.
Hoàn mỹ! Thật sự quá hoàn mỹ mà!
Nhất là quầng thâm dưới mắt Tô Hàng, thoạt nhìn giống như dấu vết lưu lại vì tối qua bị giày vò hung ác.
A ha ha, quá gian ác! Quá gian ác rồi!
Cô yy thần tượng của mình thế này đúng là… quá hưng phấn mà!
Nếu như trên chiếc giường này, còn có đế vương công ngủ khỏa thân cùng vậy thì quá tuyệt vời.
Đế vương công và thụ kỳ quặc, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy có vô vàng gian tình rồi!
Hùng Cách Cách vốn định chụp cho Tô Hàng mấy bộ phận đặc tả, nhưng không ngờ Tô Hàng lại kéo chăn lên che kín mình. Hùng Cách Cách lưu kỹ video, chuồn êm về phòng mình, tay cầm điện thoại nuốt nước miếng, phát đi phát lại đoạn video.
Edit: Chenqiucao
Dưới ánh mắt lưu luyến của Hùng Cách Cách, lần đầu tiên Tô Hàng lái xe đưa một cô gái xám xịt về nhà.
Lúc sắp xuống xe, Hùng Cách Cách nắm chặt vào cửa xe, hết sức nhăn nhó nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng nhịn xuống kích động muốn đánh Hùng Cách Cách một trận, lạnh giọng hỏi: “Cô còn có chuyện gì sao?”
Hùng Cách Cách hơi ngượng ngùng đáp: “Anh vẫn chưa hỏi tên tôi. Anh cũng chưa nói cho tôi biết, ngày mai mấy giờ đi làm? Anh chưa nói mỗi tháng sẽ trả tôi bao nhiêu tiền lương? À… tôi còn muốn hỏi thêm, có năm loại bảo hiểm không?” (Bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản)
Tô Hàng... hối hận. Anh đúng là bị quỷ nhập nên mới nói muốn cho cô ta một công việc! Phiền phức, con gái đúng là rắc rối mà!
Tô Hàng mở nắp một chai nước suối, sau khi uống một ngụm, anh mới lấy hết tinh thần trả lời, “Tất cả các vấn đề đợi ngày mai gặp rồi bàn tiếp!”
Hùng Cách Cách rối rắm nói: “Ngày mai gặp rồi bàn tiếp? Vậy mai mấy giờ chúng ta gặp nhau? Anh có thể viết địa chỉ nhà cho tôi được không? Tôi sợ tôi không tìm được. Ngộ nhỡ xe buýt không chạy thẳng đến, tôi còn phải đổi xe. Nếu đổi xe cũng không tới thẳng, tôi đành phải chạy bộ hoặc là… bắt xe?”
Cơn giận của Tô Hàng bộc phát, không nhịn được hét ầm lên: “Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn sống ở nhà tôi sao?”
Sau khi giật mình, Hùng Cách Cách mặt mày mừng rỡ gật đầu nói: “Hay, hay quá, chủ ý này quá tuyệt! Nếu tôi ở lại nhà anh, vậy thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết!” Được ăn nhờ ở đậu, còn được phát tiền lương, những thứ này quả thực là cuộc sống Hùng Cách Cách thiết tha mơ ước. Mặc kệ thế nào, cô cũng phải bám lấy anh ta!
Tô Hàng sau khi lấy lại bình tĩnh, đánh mắt quan sát Hùng Cách Cách lần nữa: “Da cô là loại cao dán thuộc họ hàng nhà chó hả? Cô không sợ tôi là người xấu, nửa đêm trèo lên giường cô, cưỡng bức cô sao?”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn lướt qua mũi giày mình, lẩm bẩm nói: “Anh là người đầu tiên nói muốn cưỡng bức tôi đấy.” Trong lòng Hùng Cách Cách rất kích động. Người đẹp thế mà lại nói muốn cưỡng bức cô ư? Há há… Cô quả nhiên bắt đầu gặp may rồi! Hùng Cách Cách tin sống chung với Tô Hàng tinh thần của cô nhất định sẽ cực kỳ thỏa mãn. Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thật hưng phấn!
Khóe mắt Tô Hàng co giật.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng đánh mắt nhìn Tô Hàng, sau đó lui về phía sau một bước nói: “Anh đợi tôi một lát.” Sau đó xoay người, lấy tốc độ gió cuốn phi lên lầu, đóng gói tất cả sách manga tốt của cô làm Phạm Bảo Nhi cứ ngẩn tò te.
Phạm Bảo Nhi hỏi: “Hùng Cách Cách, cậu bị điên à?”
Hùng Cách Cách đeo sách manga lên, kích động nói: “Bảo Nhi, tớ tìm được phiếu cơm dài hạn rồi!”
Phạm Bảo Nhi nhảy lên phấn khích hơn cả Hùng Cách Cách, “Thật hả?”
Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay phóng ra ngoài.
Phạm Bảo Nhi không yên lòng, đi theo phía sau xuống dưới.
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách đứng trước xe mình trên lưng đeo một ba lô to đùng, mờ mịt chẳng hiểu gì.
Phạm Bảo Nhi lấy điện thoại di động ra, nói với Hùng Cách Cách: “Người này nhìn có vẻ không giống kẻ lừa gạt. Chỉ là kẻ lừa đảo không bao giờ nói mình là tên kịp bợm cả. Như vậy đi, cậu ngồi vào bên cạnh anh ta, tớ chụp hai tấm hình cho các cậu. Nếu như ngày nào đó thi thể của cậu bị tìm thấy ở nơi hoang vu, mình sẽ tố cáo anh ta lên tòa án!”
Hùng Cách Cách rất nghe lời Phạm Bảo Nhi, lập tức nhét ba lô vào phía sau xe Tô Hàng, sau đó bò đến bên cạnh anh, hướng về phía điện thoại của Phạm Bảo Nhi nhếch miệng cười.
Sau khi chụp xong, Phạm Bảo Nhi lật xem một lượt những bức ảnh kia, không nhịn được giật mình cảm khái nói: “Nhìn cậu bốn, năm năm rồi, nhưng mỗi lần chụp hình cho cậu đều mang lại cho tớ cảm giác đặc biệt hãi hùng khi xem phim kinh dị.”
Hùng Cách Cách đóng cửa xe, ghé vào bên cửa sổ xe kêu: “Bảo Nhi, tớ sẽ nhớ cậu lắm!”
Phạm Bảo Nhi vẫy tay la to: “Tớ cũng sẽ nhớ cậu!”
Tô Hàng nói với Hùng Cách Cách: “Xe vẫn chưa chạy, cô có cơ hội đổi ý đấy.”
Hùng Cách Cách lập tức ngồi thẳng người thắt dây an toàn.
Tô Hàng đạp chân ga, lái xe như vũ bão quay về biệt thự. Vừa quay người lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ rồi. Đẩy không tỉnh, kêu mấy tiếng ‘Này’ cũng chẳng có tác dụng gì.
Tô Hàng phát điên, thật sự muốn ném Hùng Cách Cách ở vùng hoang vu, để cô ta tự sinh tự diệt! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn chưa đến mức làm ra chuyện tàn nhẫn thế. Mặc dù bản thân rất muốn.
Tô Hàng xuống xe mở cửa ghế sau tóm túi lớn của Hùng Cách Cách. Kéo kéo nhưng không di chuyển được. Anh bực mình, dứt khoát mở cái túi đó ra xem bên trong rốt cuộc đựng thứ gì.
Trong ba lô ngoài manga vẫn là manga, ngay cả mấy bộ quần áo tắm rửa của con gái cũng không có.
Tô Hàng sờ những cuốn manga, quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách đang say giấc nồng, không nhịn được cười.
Cô nàng này thật đúng là fan cuồng của manga.
Tiện tay lật hai cuốn manga, mặt anh tức thì biến sắc.
Những… những thứ đó đều là đồ linh tinh gì vậy? Trừ một số sách manga có khuynh hướng giới tính bình thường, thì còn có một vài cuốn manga đề tài đồng tính!
Anh là một chàng trai có khuynh hướng giới tính bình thường, căn bản không tiếp thu nổi cái gọi là đồng tính này! Nếu như để anh miễn cưỡng tiếp nhận, anh nhất định muốn làm công! Mẹ kiếp! Mình đang nghĩ cái gì vậy? Suýt nữa thì bị đồng hóa!
Tô Hàng tức giận đóng cửa sau xe, mở cửa xe trước lôi tay Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách hừ hừ giống như con gấu con, nhưng không hề tỉnh lại.
Tô Hàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cúi người xuống, cởi dây an toàn rồi bế cô ra khỏi xe jeep.
Khi Tô Hàng ôm Hùng Cách Cách lên thang gác, cũng vừa đúng lúc anh trai đi xã giao bên ngoài về.
Đó là một người đàn ông anh khí bức người. Anh có một đôi mắt sách bén, lạnh lùng, cơ trí và nội liễm. Ngũ quan của anh thâm thúy, tóc dày mà đen. Anh có cánh môi mỏng. Nghe nói người môi mỏng đều rất bạc tình.
Người đàn ông đó có nước da màu đồng cổ, tứ chi mạnh mẽ, vóc người hoàn mỹ.
Bên dưới bộ tây trang màu đen thắng thớm, bạn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh chỉ thuộc về vương giả. Tôn quý, độc đoán, tay cầm quyền trượng, chỉ có thể nhìn lên sùng bái, nhưng không thể điều khiển.
Người đàn ông này chính là… Phó Bạc Yến!
Tổng giám đốc mới nhậm chức của ‘Phó thị’.
Tổng giám đốc của ‘Phó thị’ là ông nội Phó Bạc Yến.
Phó Hằng cha của Phó Bạc Yến, là người phụ trách ngành kiến trúc trong sản nghiệp gia tộc. Mẹ của Phó Bạc Yến – Tô Hòa là huyết mạch duy nhất của dòng họ, nên đương nhiên phải tiếp tục kế thừa sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Tô. Ban đầu ông Tô dự định tuyển một người con rể để ở rể, nhưng con gái của mình đã tự định việc chung thân với Phó Hằng rồi.
May mắn thay, tinh trùng của Phó Hằng và trứng của Tô Hòa đều rất hăng hái, đã xảy ra hai lần va chạm trong một đêm kích tình nào đó.
Tô Hòa sinh ra một cặp song sinh, khiến cho hai ông cụ nhà họ Tô và nhà họ Phó đều cười không khép nổi miệng.
Trải qua thương lượng, hai người con trai do Tô Hòa sinh ra, một đứa theo họ cha còn một đứa theo họ mẹ. Vì thế người anh trong thai song sinh này lấy tên là Phó Bạc Yến, em trai thì lấy tên là Tô Hàng.
Phó Bạc Yến đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong gia tộc, còn Tô Hàng lại tự do tự tại phát triển sở thích của bản thân, cũng đã giành được thành tích đáng ngưỡng mộ.
Mặc dù Phó Bạc Yến và Tô Hàng là anh em sinh đôi, nhưng diện mạo, tính cách, khí chất, sở thích của cả hai lại khác xa nhau. Nếu hai người không phải là anh em ruột, họ sẽ không thể xảy ra việc xuất hiện cùng lúc. Huyết thống kì lạ này chính là huyền diệu vậy đó. Hai người hai phạm vi công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng tình cảm lại tốt vô cùng.
Khi Phó Bạc Yến nhìn thấy Tô Hàng ôm một cô gái trong ngực, trong đôi mắt trước giờ không có chút sắc thái tình cảm nào lại hiện lên ý cười nhẹ nhàng. Anh trêu ghẹo: “Cuộc sống về đêm của chú rốt cuộc phong phú lên rồi.”
Tô Hàng cười khổ nói: “Anh hai, đây là trợ lý mới của em.”
Phó Bạc Yến thờ ơ nói: “Trợ lý, cũng có thể ‘trợ tính’.” (giúp đỡ trong phương diện tình dục)
"Khò..." Hùng Cách Cách phát ra tiếng ngáy sảng khoái trong lòng Tô Hàng.
Phó Bạc Yến khẽ cau mày.
Tô Hàng mắng: “Mẹ nó!” Anh vung tay quẳng Hùng Cách Cách lên chiếc giường ở phòng khách, để cô tự sinh tự diệt.
Chương 10: Cuộc đời đúng là bi thương! (1)
Bốn giờ sáng Hùng Cách Cách chợt mở mắt, bật dậy khỏi giường, đồng thời hét lớn "Hàaa...!" bày ra tư thế chuẩn bị đấu võ.
Sau khi làm xong tất cả, Hùng Cách Cách lại chậm rãi nhắm mắt. Người cô giống như vật thể rơi tự do, lấy tốc độ hết sức chậm chạp rơi xuống giường.
Nằm khoảng ba phút, suy nghĩ của cô từ từ bắt đầu thanh tỉnh, người cũng bò dậy lần nữa.
Từ khi Hùng Cách Cách được năm tuổi, bốn giờ sáng hôm nào ba Hùng cũng lôi cô từ trong chăn ra bắt đi luyện công sáng. Nhiều năm như vậy đồng hồ sinh học của cô đã được hình thành, dù cho cô có đi ngủ muộn thế nào, đến bốn giờ sáng cô đều mở mắt bật dậy khỏi giường.
Về phần tại sao cô phải hét ‘Hàaa...!’ lớn tiếng, đồng thời bày ra tư thế chuẩn bị đánh võ, là bởi cô lúc cô luyện công sáng sẽ lén ngủ, một khi bị ba Hùng phát hiện, cô sẽ theo bản năng làm bộ làm tịch.
Thói quen quả nhiên đáng sợ.
Lúc mới sống chung với Phạm Bảo Nhi, cô cũng đột nhiên hét lớn như thế, làm cô ấy sợ tới mức suýt tè ra quần.
Trước mắt cô ở nhờ trong nhà người ta, nên phải cận trọng chớ dọa người khác mới được.
Ánh sáng bên trong phòng hơi tối, Hùng Cách Cách lần mò mở đèn, trong nháy mắt bị cảnh vật xung quanh giết chết trong tích tắc.
Ặc ặc, nhìn phòng khách mà cũng lớn thế này. Rèm cửa sổ đẹp, thích quá, thích quá đi! Sàn nhà cũng rất đẹp, tuyệt vời thật! Ga giường rất mềm mại, thích quá, quả thực là trên cả tuyệt vời! Há há...
Hùng Cách Cách vui mừng tột độ lăn lộn trên giường mấy vòng. Không biết ông chủ còn muốn mướn người không nhỉ? Nếu còn cần cô sẽ giới thiệu Phạm Bảo Nhi tới đây làm việc. Đãi ngộ rất tốt.
Hùng Cách Cách lăn qua lăn lại đủ rồi, bèn đi vào phòng vệ sinh, rửa ráy sạch sẽ từ đầu đến chân. Ngày đầu tiên gặp mặt nhân viên, không thể để lại ấn tượng xấu cho ông chủ được.
Mái ngố hơi dài, nên cắt bớt thì hơn. Tìm tòi, không tìm được cây kéo, bỏ đi. Quần áo hơi dơ, nên tắm một cái đã. Nhưng mà tối qua cô vui quá, quên mất đem quần áo tắm rửa tới. À! Những cuốn sách manga của cô đâu? Hùng Cách Cách lấy tốc độ của báo lao ra khỏi phòng, muốn đi tìm ông chủ của cô hỏi cho rõ ràng. Những cuốn manga kia là mạng sống của cô đó!
Không ngờ cô vừa mới xông ra ngoài, liền va phải một người đàn ông.
Mặc dù Phó Bạc Yến biết Tô Hàng mang về một người trợ lý mới, cũng biết người trợ lý ngáy khò khò đó sẽ ngủ lại trong phòng khách, nhưng anh vốn không để chuyện này trong lòng. Vì vậy, khi Hùng Cách Cách xông về phía mình, anh không hề đề phòng.
Phó Bạc Yến là một người đàn ông, là một cao thủ karate, là anh chàng tự phụ, cho nên anh căn bản cũng không ngờ rằng, mình... tự nhiên lại bị đánh bay!
Người anh bay về phía sau, rơi bịch xuống đất. Cú bay này dù khoảng cách không xa, nhưng là sự sỉ nhục của Phó Bạc Yến!
Ly cà phê nóng hổi trên tay tực tiếp bắn lên mặt anh, bắn vào chiếc áo sơ mi anh thích nhất.
Nóng, nóng quá!
Hùng Cách Cách thấy mình xúc động đã tạo thành tổn thương cho đối phương, vội vàng kéo tay Phó Bạc Yến, dùng sức kéo anh lên khỏi mặt đất, đồng thời cuống quít xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, thật sự không nhìn thấy anh. Có đụng anh bị thương không?"
Nghe được lời nói của Hùng Cách Cách, Phó Bạc Yến cảm thấy mình bị vũ nhục!
Anh đẩy Hùng Cách Cách ra, đi tới phòng mình không thèm ngoái đầu lại.
Hùng Cách Cách đứng phía sau Phó Bạc Yến, nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo, vòng eo tràn trề sức mạnh và mông tròn cao vút, khó khăn nuốt nước miếng, điên cuồng hét lên ba chữ trong lòng… đế vương công!
Phó Bạc Yến sau khi trở lại phòng, nhanh chóng thay quần áo, rửa qua mặt rời khỏi phòng đi làm.
So sánh với đời tư của Phó Bạc Yến, thái độ công việc của anh ta hết sức nghiêm cẩn.
Vừa mới tiếp nhận công ty điện ảnh và truyền hình dưới trướng ‘Phó thị’, có rất nhiều việc cần anh bắt tay vào làm. Cho nên, anh không muốn trì hoãn lãng phí nhiều thời gian trên giường. Đến công ty sớm đọc tài liệu cần thiết hơn.
Sau khi tới công ty, Phó Bạc Yến ngồi ở trong phòng làm việc của mình, lại nghĩ tới cô gái đụng ngã anh trên mặt đất.
Mái ngố dài che trước mắt, sợi tóc hơi ẩm được vòng cẩn thận sau ót, búi tròn vo theo kiểu chỉ có các cụ bà sáu bảy chục tuổi mới búi. Bộ đồ công sở màu xám, giày xám, cả người đều xám xịt. Tất cả những thứ này làm Phó Bạc Yến nhớ tới một người, một cô gái làm anh cực kỳ khó chịu, một cô gái bị anh sa thải.
Đúng vậy là cô ả, cô nàng xám xịt bỉ ổi đã trộm mấy cuộn giấy vệ sinh trong toilet nam!
Phó Bạc Yến cau mày. Mặc dù anh không biết Tô Hàng sao lại quen cô ta, nhưng cô nàng đó phải biến mất trước mặt anh! Mỗi lần gặp cô ta là anh lại rơi vào rắc rối.
Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Tô Hàng. Sau khi suy nghĩ lại, anh đặt điện thoại xuống. Giờ mới có 6h, Tô Hàng có thể vừa ngủ chưa lâu, anh không muốn quấy rầy Tô Hàng nghỉ ngơi. Anh nghĩ, bất luận là cô nàng xám xịt đó có quậy thế nào, cũng không dấy lên được bao nhiêu sóng gió. Tạm thời nhịn cô ta thêm một buổi sáng, buổi chiều sẽ đuổi cô ta cuốn xéo!
Trong biệt thự, Hùng Cách Cách cuối cùng tìm được đống manga cô vô cùng yêu quý trong xe jeep của Tô Hàng. Vác đống đó vào trong phòng mình, nghiêm túc bày lên giá sách.
Sau khi bận rộn xong với những thứ này, cô mò tới phòng Tô Hàng, rồi đẩy cửa phòng của anh ta ra.
Chỉ liếc mắt một cái thôi đã làm Hùng Cách Cách bốc cháy.
Ngủ khỏa thân! Là ngủ khỏa thân đó!
Trên giường lớn màu xanh thẫm, cơ thể thon dài mà trắng nõn của Tô Hàng phơi bày trên đó. Chăn màu xanh thẫm được Tô Hàng vắt dưới người, che đi cảnh tượng giữa hai chân anh ta.
Tô Hàng khẽ nhíu mày mấp máy môi, tựa như đang nằm mơ. Trong mộng, anh ta đang làm nũng với ai thế nhỉ?
Ọc ọc... Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào!
Người đàn ông trước mắt này, là thần tượng cô sùng bái nhiều năm rồi!
Cơ thể, mặt mũi, khí chất của thần tượng, cô đều thích hết!
Động lòng không bằng hành động.
Vào một thời điểm nào đó Hùng Cách Cách hết sức kiên quyết.
Chỉ thấy cô vung mái ngố, móc điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng nhấn nút ghi hình. Từ xa tới gần, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải cẩn thận nghiêm túc quay lại hình ảnh ngủ khỏa thân của Tô Hàng đâu ra đó.
Hoàn mỹ! Thật sự quá hoàn mỹ mà!
Nhất là quầng thâm dưới mắt Tô Hàng, thoạt nhìn giống như dấu vết lưu lại vì tối qua bị giày vò hung ác.
A ha ha, quá gian ác! Quá gian ác rồi!
Cô yy thần tượng của mình thế này đúng là… quá hưng phấn mà!
Nếu như trên chiếc giường này, còn có đế vương công ngủ khỏa thân cùng vậy thì quá tuyệt vời.
Đế vương công và thụ kỳ quặc, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy có vô vàng gian tình rồi!
Hùng Cách Cách vốn định chụp cho Tô Hàng mấy bộ phận đặc tả, nhưng không ngờ Tô Hàng lại kéo chăn lên che kín mình. Hùng Cách Cách lưu kỹ video, chuồn êm về phòng mình, tay cầm điện thoại nuốt nước miếng, phát đi phát lại đoạn video.
Bình luận facebook