Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Không có thu nhập (1)
Edit: Hy
“Đồ vật nào?”
Trong thư phòng, Cố Tĩnh Phong đột nhiên nhăn mày lại nhìn Tố Ca, không ngừng hỏi, mà Tố Ca đang cầm một tờ giấy mỏng manh, nơm nớp lo sợ, càng nhìn Cố Tĩnh Phong, càng tràn đầy nghi hoặc.
Tố Ca không dám nói lời nào, chỉ đem giấy đẩy thêm về phía trước, sau khi Cố Tĩnh Phong tiếp nhận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói:
“Phu nhân cầu tướng quân điểm ấn, chuẩn tấu cho phu nhân lui về Thẩm phủ, từ đây hai người không quan hệ, ai sống đường nấy.”
“Roạc” âm thanh xé rách trang giấy, ở bên tai Tố Ca rõ ràng nghe được, Cố Tĩnh Phong nhìn thấy hai chữ hưu thư, liền không muốn nhìn nội dung trên văn tự nữa, trực tiếp đem thư xé thành vô số mảnh nhỏ, sau đó gom lại đặt ở trong tay Tố Ca.
“Tướng quân! Người!” Tố Ca giật mình, tay không kịp cầm lầy toàn bộ vụn giấy, nhìn đến kinh ngạc.
“Lần sau, còn dám giúp chủ tử ngươi làm loạn, nhận 30 trượng rồi đuổi ra khỏi phủ!” Cố Tĩnh Phong lạnh mặt, nhìn Tố Ca, nhàn nhạt nói.
Một câu vừa dứt, lại đem tính tình của Tố Ca bỗng bị chọc lên, nàng đem giấy ném xuống đất, không chút sợ hãi nào mà ưỡn ngực, đối với Cố Tĩnh Phong mở miệng nói, “Tướng quân nói phu nhân làm loạn, nếu không phải tướng quân đem người về ở trắc viện, phu nhân có thể làm loạn sao, phu nhân bụng mang thai đã lớn, đã không còn là một tiểu thư mảnh mai, ngày đêm trông ngóng tướng quân trở về, khó khăn lắm mới trở về, người lại có mới nới cũ, cứ như vậy, chi bằng cứ như phu nhân nói, để người trở thành quả phụ quật cường đi.”
“Nếu nói là làm loạn, tướng quân như vậy mới là làm loạn, tướng quân nếu muốn đánh cứ đánh, Tố Ca không sợ, dù sao điều Tố Ca muốn nói cũng nói xong rồi.”
Không chút khách khí lạnh giọng chỉ trích, không biết là Tố Ca đang cố kiềm chế nước ở hốc mắt rơi ra, nghĩ đến phu nhân hôm nay, khí thế hừng hực, thậm chí suýt chút nữa thiêu chết chính mình, nàng đối với Cố Tĩnh Phong oán trách dưới đáy lòng đã chồng chất lên tột đỉnh.
Giờ này khắc này, mặt nàng đỏ lên, dùng biểu tình tràn đầy phẫn nộ nhìn Cố Tĩnh Phong không chút lo sợ, hắn tức giận nhưng không thể nhấc tay đánh nàng, cuối cùng vẫn là cố nhịn lửa giận xuống.
“Ngươi đi đi, trở về nói cho phu nhân nhà ngươi, chỉ cần nàng an phận, ta sẽ không bạc đãi nàng.” Cố Tĩnh Phong rốt cuộc cũng không đủ tự tin, cũng không đành lòng, nếu đánh Tố Ca, lấy tính tình của Thẩm Khinh Vũ, không chừng lại làm loạn thêm, hôm nay náo loạn một việc đã đủ rồi.
Không đợi Tố Ca nói chuyện, Cố Tĩnh Phong đem Tố Ca trực tiếp đẩy ra ngoài thư phòng, sau đó “Phanh” một cái đóng cửa lại, thời điểm cửa thư phòng đóng lại, Tố Ca nắm tay lấy thêm dũng khí, trong lòng bao nhiêu lửa giận, dậm chân “Uỵch uỵch uỵch” vài cái. Cố Tĩnh Phong quanh thân toàn tức giận, ngày thường, Tố Ca đó cùng lắm là hắn nói một câu đều có chút run sợ, hôm nay, nàng dám cùng hắn đôi co, không biết dùng bao nhiêu dũng khí nữa.
Dưới chân như không còn sức, Tố Ca nặng nề bước chân về Tây chủ viện, sắc trời đã tối, trong viện, dưới giàn hoa tường vy, Thẩm Khinh Vũ đang kêu mấy nha hoàn dọn dẹp, còn nàng chính là nhàn nhã ngồi chờ đợi Tố Ca, thấy nàng ủ rũ đi về, cả phong thư cũng không thấy, trong lòng hiểu rõ, Tố Ca chuyến này đi coi như công cốc mà về.
“Thôi, thôi, tắm rửa đi ngủ, bồi bổ tinh thần, sau này tính, sau này lại nói.” Lăn lộn cả một ngày, Thẩm Khinh Vũ thật sự có chút mệt mỏi, trong bụng còn có tiểu hài tử của hắn càng thêm mệt mỏi hơn, không đợi Tố Ca cùng mình nói chuyện, Thẩm Khinh Vũ đã phất phất tay, đứng thẳng thân mình hướng phòng mà đi.
Tố Ca đưa tay đi lên đỡ này, mặt đầy áy náy, “Phu nhân, không bằng chúng ta gửi một phong thư về Thẩm gia đi, đem sự tình này nói cho lão gia, cùng lão phu nhân, để hai người bọn họ tới làm chủ cho người, đem tiểu yêu tinh kia đuổi ra ngoài.”
“Ngươi nói, nếu ta nói cho phụ mẫu thân, ta muốn cùng Cố Tĩnh Phong hòa li, bọn họ sẽ giúp ta sao?” Nghe Tố Ca nói như thế, Thẩm Khinh Vũ nằm trên giường, tinh thần rất tỉnh táo, đối với Tố Ca hỏi.
“Phu nhân……” Tố Ca kéo dài âm cuối, một bên giúp Thẩm Khinh Vũ xoa xao chân, một bên hận sét không thành thép, “Phu nhân ở môn gia này đã 5 năm, tiểu yêu tinh kia vừa mới đến, bằng cái gì mà bắt người thoái vị cho nàng ngồi, đến lúc người ra khỏi kinh thành, kiểu gì cũng chê cười phu nhân người vô năng lực, muốn đi cũng phải đem tiểu yêu tinh kia đá đi, người nói, lời này nếu lão phu nhân nghe được, người nhất định không đồng ý chứ không nói gì đến lão gia.”
“Ta đây liền ở trong cái phòng này, nhìn đôi cẩu nam nữ kia thân mật, chính mình có chút ngứa ngáy, tiểu tiện nhân kia nhìn có vẻ không phải cái đèn cạn dầu, diễn cũng có chút thật, so với những cô nương khác trong kinh thành đều cao tay hơn, chẳng trách Cố Tĩnh Phong giống như là bị câu hồi vậy, dường như muốn đem nàng ta về, đem eo thon nhỏ cùng chiếc chân thon dài, hướng trên giường mà nằm, hai chân đưa lên, Cố Tĩnh Phong giống như con quỷ đói, không chừng có ngày chết trên người nàng ta…”
“Phu nhân, người như thế nào lại nói bậy thế, đây đều là những lời nói thô tục, người đừng để nói ngoài miệng, sợ là tiểu công tử nghe thấy cũng không tốt.” Thẩm Khinh Vũ nói còn chưa xong đã bị Tố Ca đưa tay lên miệng đem những lời nói còn lại thu hết vào trong. Tố Ca nha đầu này nghe được mấy lời đó còn có chút ngượng ngùng, mặt thẹn đỏ, trong mắt nhịn không được nhìn phu nhân nhà mình.
Thẩm Khinh Vũ ngượng ngùng, chỉ bĩu bĩu môi không hề nói bậy, nhìn tiểu nha đầu kia bộ dáng e lệ ngượng ngùng, nhịn không được cười.
Edit: Hy
“Đồ vật nào?”
Trong thư phòng, Cố Tĩnh Phong đột nhiên nhăn mày lại nhìn Tố Ca, không ngừng hỏi, mà Tố Ca đang cầm một tờ giấy mỏng manh, nơm nớp lo sợ, càng nhìn Cố Tĩnh Phong, càng tràn đầy nghi hoặc.
Tố Ca không dám nói lời nào, chỉ đem giấy đẩy thêm về phía trước, sau khi Cố Tĩnh Phong tiếp nhận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói:
“Phu nhân cầu tướng quân điểm ấn, chuẩn tấu cho phu nhân lui về Thẩm phủ, từ đây hai người không quan hệ, ai sống đường nấy.”
“Roạc” âm thanh xé rách trang giấy, ở bên tai Tố Ca rõ ràng nghe được, Cố Tĩnh Phong nhìn thấy hai chữ hưu thư, liền không muốn nhìn nội dung trên văn tự nữa, trực tiếp đem thư xé thành vô số mảnh nhỏ, sau đó gom lại đặt ở trong tay Tố Ca.
“Tướng quân! Người!” Tố Ca giật mình, tay không kịp cầm lầy toàn bộ vụn giấy, nhìn đến kinh ngạc.
“Lần sau, còn dám giúp chủ tử ngươi làm loạn, nhận 30 trượng rồi đuổi ra khỏi phủ!” Cố Tĩnh Phong lạnh mặt, nhìn Tố Ca, nhàn nhạt nói.
Một câu vừa dứt, lại đem tính tình của Tố Ca bỗng bị chọc lên, nàng đem giấy ném xuống đất, không chút sợ hãi nào mà ưỡn ngực, đối với Cố Tĩnh Phong mở miệng nói, “Tướng quân nói phu nhân làm loạn, nếu không phải tướng quân đem người về ở trắc viện, phu nhân có thể làm loạn sao, phu nhân bụng mang thai đã lớn, đã không còn là một tiểu thư mảnh mai, ngày đêm trông ngóng tướng quân trở về, khó khăn lắm mới trở về, người lại có mới nới cũ, cứ như vậy, chi bằng cứ như phu nhân nói, để người trở thành quả phụ quật cường đi.”
“Nếu nói là làm loạn, tướng quân như vậy mới là làm loạn, tướng quân nếu muốn đánh cứ đánh, Tố Ca không sợ, dù sao điều Tố Ca muốn nói cũng nói xong rồi.”
Không chút khách khí lạnh giọng chỉ trích, không biết là Tố Ca đang cố kiềm chế nước ở hốc mắt rơi ra, nghĩ đến phu nhân hôm nay, khí thế hừng hực, thậm chí suýt chút nữa thiêu chết chính mình, nàng đối với Cố Tĩnh Phong oán trách dưới đáy lòng đã chồng chất lên tột đỉnh.
Giờ này khắc này, mặt nàng đỏ lên, dùng biểu tình tràn đầy phẫn nộ nhìn Cố Tĩnh Phong không chút lo sợ, hắn tức giận nhưng không thể nhấc tay đánh nàng, cuối cùng vẫn là cố nhịn lửa giận xuống.
“Ngươi đi đi, trở về nói cho phu nhân nhà ngươi, chỉ cần nàng an phận, ta sẽ không bạc đãi nàng.” Cố Tĩnh Phong rốt cuộc cũng không đủ tự tin, cũng không đành lòng, nếu đánh Tố Ca, lấy tính tình của Thẩm Khinh Vũ, không chừng lại làm loạn thêm, hôm nay náo loạn một việc đã đủ rồi.
Không đợi Tố Ca nói chuyện, Cố Tĩnh Phong đem Tố Ca trực tiếp đẩy ra ngoài thư phòng, sau đó “Phanh” một cái đóng cửa lại, thời điểm cửa thư phòng đóng lại, Tố Ca nắm tay lấy thêm dũng khí, trong lòng bao nhiêu lửa giận, dậm chân “Uỵch uỵch uỵch” vài cái. Cố Tĩnh Phong quanh thân toàn tức giận, ngày thường, Tố Ca đó cùng lắm là hắn nói một câu đều có chút run sợ, hôm nay, nàng dám cùng hắn đôi co, không biết dùng bao nhiêu dũng khí nữa.
Dưới chân như không còn sức, Tố Ca nặng nề bước chân về Tây chủ viện, sắc trời đã tối, trong viện, dưới giàn hoa tường vy, Thẩm Khinh Vũ đang kêu mấy nha hoàn dọn dẹp, còn nàng chính là nhàn nhã ngồi chờ đợi Tố Ca, thấy nàng ủ rũ đi về, cả phong thư cũng không thấy, trong lòng hiểu rõ, Tố Ca chuyến này đi coi như công cốc mà về.
“Thôi, thôi, tắm rửa đi ngủ, bồi bổ tinh thần, sau này tính, sau này lại nói.” Lăn lộn cả một ngày, Thẩm Khinh Vũ thật sự có chút mệt mỏi, trong bụng còn có tiểu hài tử của hắn càng thêm mệt mỏi hơn, không đợi Tố Ca cùng mình nói chuyện, Thẩm Khinh Vũ đã phất phất tay, đứng thẳng thân mình hướng phòng mà đi.
Tố Ca đưa tay đi lên đỡ này, mặt đầy áy náy, “Phu nhân, không bằng chúng ta gửi một phong thư về Thẩm gia đi, đem sự tình này nói cho lão gia, cùng lão phu nhân, để hai người bọn họ tới làm chủ cho người, đem tiểu yêu tinh kia đuổi ra ngoài.”
“Ngươi nói, nếu ta nói cho phụ mẫu thân, ta muốn cùng Cố Tĩnh Phong hòa li, bọn họ sẽ giúp ta sao?” Nghe Tố Ca nói như thế, Thẩm Khinh Vũ nằm trên giường, tinh thần rất tỉnh táo, đối với Tố Ca hỏi.
“Phu nhân……” Tố Ca kéo dài âm cuối, một bên giúp Thẩm Khinh Vũ xoa xao chân, một bên hận sét không thành thép, “Phu nhân ở môn gia này đã 5 năm, tiểu yêu tinh kia vừa mới đến, bằng cái gì mà bắt người thoái vị cho nàng ngồi, đến lúc người ra khỏi kinh thành, kiểu gì cũng chê cười phu nhân người vô năng lực, muốn đi cũng phải đem tiểu yêu tinh kia đá đi, người nói, lời này nếu lão phu nhân nghe được, người nhất định không đồng ý chứ không nói gì đến lão gia.”
“Ta đây liền ở trong cái phòng này, nhìn đôi cẩu nam nữ kia thân mật, chính mình có chút ngứa ngáy, tiểu tiện nhân kia nhìn có vẻ không phải cái đèn cạn dầu, diễn cũng có chút thật, so với những cô nương khác trong kinh thành đều cao tay hơn, chẳng trách Cố Tĩnh Phong giống như là bị câu hồi vậy, dường như muốn đem nàng ta về, đem eo thon nhỏ cùng chiếc chân thon dài, hướng trên giường mà nằm, hai chân đưa lên, Cố Tĩnh Phong giống như con quỷ đói, không chừng có ngày chết trên người nàng ta…”
“Phu nhân, người như thế nào lại nói bậy thế, đây đều là những lời nói thô tục, người đừng để nói ngoài miệng, sợ là tiểu công tử nghe thấy cũng không tốt.” Thẩm Khinh Vũ nói còn chưa xong đã bị Tố Ca đưa tay lên miệng đem những lời nói còn lại thu hết vào trong. Tố Ca nha đầu này nghe được mấy lời đó còn có chút ngượng ngùng, mặt thẹn đỏ, trong mắt nhịn không được nhìn phu nhân nhà mình.
Thẩm Khinh Vũ ngượng ngùng, chỉ bĩu bĩu môi không hề nói bậy, nhìn tiểu nha đầu kia bộ dáng e lệ ngượng ngùng, nhịn không được cười.
Bình luận facebook